Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Ngón tay

Hải Loan tiến vào phòng ngủ chính, mở nước cho đầy bồn, cởi bộ đồ ra rồi trượt vào.

Đêm nay tâm trạng cậu thật tệ, bây giờ nghĩ đến những gì đã nói với Trì Quy, hai má liền đỏ bừng, toàn thân hoảng hốt.

Trì Quy vẫn là thờ ơ không động lòng, chẳng lẽ mị lực cậu không đủ? Hay anh thực không có yêu thích cậu, chỉ là nhất thời hứng thú thôi. Sẽ không, Trì Quy đối với cậu mới không phải nhất thời hứng thú, anh cái gì đều suy nghĩ vì cậu, tỉ mỉ chu đáo, rõ ràng là rất quan tâm .

Nhưng mà quan tâm, liền không nhất định là yêu.

Nhiệt độ nước trong bồn tắm hơi cao, hơi có chút nóng, bốc hơi tràn ngập. Nội thất một mảnh mịt mờ giống nơi tiên cảnh. Hải Loan trầm ngâm suy nghĩ miên man một lúc, chợt nghe thấy tiếng khóa cửa kêu lục cục, quay người lại.

Lúc Trì Quy tiến vào, cậu hai tay ôm lấy thành bồn tắm ló đầu, khăn tắm màu trắng xếp thành hình vuông trên đỉnh đầu, thật ngốc ngốc.

"Em học cái này từ ai vậy?" Trì Quy cầm khăn tắm ném xuống bồn tắm.

Hải Loan lại vớt lên và đặt lên như cũ, nước chảy xuống tóc vỗ vào mặt, đôi mắt đỏ hoe liền hồng liền đau, nhưng cậu không quan tâm, cười toe toét và nói: " Người Nhật trong studio đều làm cái này. Nói nó có thể xoa dịu tinh thần. "

"Anh nghĩ em vẫn còn thiếu thứ gì đó." Trì Quy mở cửa tủ chứa đồ, lấy ra một chiếc giỏ tre nhỏ trên cùng, trong đó có hai con vịt cao su nhỏ màu vàng tươi.

Hải Loan kinh ngạc nói: "Anh lại có cái này!" Loại đồ chơi dỗ trẻ con này, nếu không có tận mắt thấy, kiểu gì cũng không nghĩ ra nó sẽ xuất hiện ở đây.

Trì Quy ném cho cậu con vịt, khép lại cửa tủ nói: "mèo của Giai Nhiên chơi, trước cậu ấy mang theo đến ở đây mấy ngày."

"Anh ta có thể mang một con mèo đến nhà anh, em có chút ghen tị." Anh có thể cho phép Hình Giai Nhiên mang mèo vào cửa, cũng coi như kỳ tích, còn cậu luôn sợ bị ném ra ngoài.

"Mèo cậu ấy nuôi chính là Sphinx, không có lông "

Trì Quy vừa quay đầu lại, thấy cậu đem con vịt đặt ở khăn mặt trên đỉnh đầu, "Em làm cái gì vậy?"

"Anh xem qua cảnh này chưa?" Hải Loan đỡ đầu, không cho khăn mặt cùng con vịt rơi xuống, "Một con mèo rất dễ thương, trong bồn tắm có con vịt vàng trên đầu, liền giống như thế này."

Trì Quy ngồi xổm người xuống, nắm khuôn mặt cậu cười hỏi: "Dễ thương như em ?"

"..." Hải Loan cúi đầu, " Em cũng không đáng yêu như vậy."

"Kia không giống nhau." Trì Quy làm ẩm khăn tắm nhẹ nhàng lau sau lưng Hải Loan "Em có đáng yêu của em , người khác không so được."

Nước trong bồn tắm gợn sóng , ánh đèn - mặt nước giao nhau khiến làn da thêm mỏng manh mịn màng, thoạt nhìn chói mắt. Cậu có cơ cánh tay nhưng không cứng rắn lắm, trông mềm mại hơn.

Hải Loan không nhúc nhích, hướng phía dưới sụp sụp eo, tận lực bày ra đường cong lồi lõm có đủ, mắt háo hức nhìn anh, "Em đáng yêu như thế, anh lại không thích nha?"

"Thích em, anh thích em nhất." Trì Quy cùng cậu gần trong gang tấc, cúi đầu mổ lông mày cậu, hàm răng khẽ cắn, để lại một vết đỏ ửng, giống như đóa hoa trên trán của nữ nhân cổ đại.

"đây, hay là đi vào phòng ngủ?" Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng, ôn hòa sắc bén giống như hoa anh túc, làm người muốn ngừng mà không được.

"Ừm... Nằm, phòng ngủ đi." Lần đầu tiên khi tỉnh táo, trong bồn tắm, Hải Loan ngẫm lại đều run lẩy bẩy.

Trì Quy rửa sạch bọt trên người, đưa khăn tắm cho cậu: "Anh ra ngoài đợi em".

Hải Loan véo mặt dữ dội, chắc không phải mơ, tắm với tốc độ cực nhanh, mặc bộ đồ ngủ mới, lau khô tóc rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Anh ấy không có ở đây, và phòng ngủ trống rỗng.

Áo sơ mi trắng Trì Quy trễ nải đặt ở mép giường, trên thảm trải sàn một chiếc khăn tắm đã qua sử dụng, phòng để áo đèn sáng. Hải Loan lặng lẽ đi tới, nhưng anh vẫn mất tích.

Cũng chính là lần trước, nói sẽ cùng cậu làm loại chuyện thân mật, nhưng là bị anh bắt được việc nhà liền biến mất.

Hải Loan đi ra phòng khách, dép lê lạch cạch trên sàn, từ trong phòng có tiếng vọng lại, xung quanh trống trải và hiu quạnh. Có quá nhiều phòng, nhưng không thể tìm thấy anh ở phòng nào.

"Loan Loan" Trì Quy đột ngột gọi.

"Anh đang ở đâu?" tiếng Hải Loan vọng tới, nhưng đã nhìn thấy anh trên sân thượng. "Anh làm sao vậy? Đã nói như vậy..."

Trì Quy dắt dắt khóe miệng, kéo cổ tay cậu, chỉ vào bầu trời xa xăm nói: "em xem."

Cậu đang suy nghĩ miên man về những chuyện đang diễn ra, hoàn toàn không để ý đến cảnh vật, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời đầy mây đỏ tím, trải dài trên biển xanh, hoàng hôn mênh mông, bầu không khí lãng mạn, vào giờ phút này ứng với tình cảnh này.

Hải Loan giang hai cánh tay, nhắm mắt lại, để gió biển lướt qua, hít một hơi thật sâu, "A-anh làm gì vậy ?!"

Trì Quy lợi dụng tình hình mà giật mạnh áo ngủ cậu, hai viên thạch màu trắng sáng hiện ra, cực kỳ dễ thương.

"Em đang nói gì vậy?" Anh nhấc người lên ngang và ngồi xuống ghế tựa.

Cậu nằm trên người anh, khắp nơi ớn lạnh, khá là khó chịu, quằn quại không yên, "Em không quen."

"Đừng cử động." Trì Quy quàng tay qua cổ cậu, hôn cậu trong khi ấn áo của cậu.

Hải Loan bị anh nắm gáy, ngửa cổ ra sau, đỏ mặt ngẩng lên , hai mắt mờ mịt, lãng đãng như đang nửa mơ nửa tỉnh. Nụ hôn Trì Quy mang theo ma lực, ngay lập tức lấy đi ý chí và hơi thở của con người, Hải Loan mơ màng dán vào anh, để anh hôn nhẹ lên má và trán.

Trì Quy buông người đang thở hổn hển ra, bưng lên rượu vang đỏ trên bàn thấp bên cạnh, nhấp 1 ngụm xong đưa bên miệng đút cho cậu. Hải Loan bối rối và choáng váng, không cần biết đó là thứ gì, dù là thuốc độc.

Cậu theo bản năng mà nuốt xuống, nghe thấy Trì Quy nở nụ cười: "Thích không?"

Một nụ hôn thơm vị rượu vang.

Hải Loan thực tủy biết vị, gật gật đầu, chủ động ôm anh một cái. Trì Quy lại không để ý tới, tự nhiên uống rượu vang đỏ, thỉnh thoảng lại đút cho cậu hai ngụm.

Chất lỏng màu đỏ sậm trào ra khóe miệng, chảy xuống cằm vào cổ áo. Cậu lười biếng uốn éo trong vòng tay anh, vẫn còn dư vị môi dưới ửng hồng.

Trì Quy dò ra một chút đầu lưỡi liếm rượu đỏ đã nhuốm mùi vị Hải Loan, dần dần khiến cậu run rẩy rùng mình một cái, anh ngậm lấy hầu kết cậu.

Hải Loan sợ ngứa, không nhịn được né tránh, bị anh một tay siết lại, không thể động đậy một chút nào.

Trì Quy thấp giọng cười nhẹ ...

Chỉ chốc lát sau, Hải Loan mềm nhũn ngã vào trong vòng tay anh, toàn thân bủn rủn khó chống đỡ, rõ ràng không có xuất lực, nhưng lại càng mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Trì Quy rút ra hai cái khăn giấy lau sạch sẽ cho cậu, đem cậu vào phòng tắm dọn dẹp sơ qua rồi cùng cậu vào phòng ăn.

Đêm nay vừa vặn có canh thịt bò đu đủ, Hải Loan mệt mỏi mà gục xuống bàn, uống cạn một thìa canh trong chén, gật gật đầu nói: "Ngon lắm". Rõ ràng cũng không có làm cái gì, mà ngay cả ngón tay cũng mềm nhũn.

"Làm sao vậy , em mất hứng?" Trì Quy dọn cơm, đưa cho cậu hai miếng cua giòn đã bỏ chiên buổi chiều. "Còn hối hận sao?".

"Không phải ..." Hải Loan không biết mình bị làm sao, cứ tưởng như vậy sẽ rất hạnh phúc, nhưng chỉ sau khi hết năng lượng, mới nhận ra nó khác xa với trong tưởng tượng.

Cũng không phải không tốt hay không thích mà chỉ là ngoài sức tưởng tượng. Bạn cứ ngỡ như vào nhà hàng ăn và nghĩ đến món mì bò kho, nhưng bên kia lại đưa cho bạn một món mì udon hải sản.

Vốn dĩ là hương vị này. (原来是这个滋味。)

Vậy mà nó lại là hương vị này. (竟然是这个滋味!)

Làm thế nào mà lại là hương vị này? (怎会是这个滋味?)

Trì Quy chăm sóc rất tốt, cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu cao và không hề cảm thấy đau đớn.

Mà trước tâm tâm niệm niệm muốn cho anh cúi mắt xuống, đối phương mới chỉ là dùng ngón tay chơi đùa, chính mình liền đẩy ra như vậy, hiện tại liền cảm thấy xấu hổ.

Hải Loan yên lặng bới cơm, tình cờ lén lút liếc anh một cái, Trì Quy trước sau lặng yên ăn, không có biểu hiện gì.

"Giám đốc Triệu muốn em ngày mai đến sớm " Cậu không còn gì để nói.

"Vừa vặn, ngày mai anh cũng muốn đi một chuyến, đi cùng em." Trì Quy uống một hớp canh, sau đó hỏi: "Chiều nay em xảy ra chuyện gì?"

Sự khác thường khi cậu mới bước vào, Trì Quy còn nhớ.

Rốt cuộc Hải Loan lương tâm cắn rứt, mơ hồ nói: "Không ... không có gì, chỉ là em chưa quen lắm, hai ngày nữa là tốt rồi."

"Có đúng không?" Trì Quy ánh mắt có đủ phần áp bức mà nhìn sang.

Hải Loan hốt hoảng nghiêng mặt sang bên, dựa vào đĩa rau, động tác né tránh nói: "em làm sao có thể có chuyện gì."

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Anh tiếp tục nói, "Trưa mai anh có việc, khả năng không có thời gian để ăn tối với em."

"Anh bận rộn, không cần đặc biệt cùng em ăn cơm, em đi bếp sau ăn cơm thừa là được." Hải Loan không quan tâm, trước đây đã từng làm việc trong khách sạn, và đã quen với việc nhặt đồ ăn thừa, trong một khoảng thời gian dài.

Không chỉ quen mà còn rất vui khi được hưởng quyền lợi này.

Trong khách sạn luôn làm nhiều đồ ăn , hoặc khách gọi đồ ăn, xong không ăn phải dọn đi, hoặc đồ ăn thừa từ tiệc buffet, thực chất không khác gì đồ mới, không ăn thì phải đổ bỏ.

Đó là một điều lãng phí, thật tiện nghi cho nhân viên làm công việc phục vụ này.. Nhiều người, chẳng hạn như cậu, thích đóng gói một ít và mang về nhà, trực tiếp tiết kiệm tiền ăn tối.

Trì Quy lại không đồng ý: "Em không phải là phục vụ trong nhà hàng mà là quản lý bộ phận phục vụ ăn uống. Để nhân viên thấy em ăn đồ thừa với họ thì trông như thế nào? Điều đó sẽ làm hỏng hình ảnh chuyên nghiệp của em"

Giống như người chỉ huy trong quân đội sẽ không bao giờ tắm chung phòng tắm với cấp dưới của mình, ở quá gần sẽ dễ mất cảm giác xa cách, và uy thế theo thời gian sẽ mất đi.

Hải Loan không để tâm: "Không sao, bọn họ đều ăn, ngay cả Triệu Thanh Hà cũng ăn."

Anh nghe xong lắc đầu thở dài không nói thêm.

Sau bữa tối, cậu dọn bàn, nằm trên giường với chiếc máy tính xách tay và xem video của khóa học trực tuyến.

Mấy ngày nay cậu ấy không có lười biếng. Dưới sự giám sát của Trì Quy, cậu đã làm bài tập trực tuyến được thất thất bát bát. Chỉ cần cậu ấy xem đủ thời gian của video và sau đó vượt qua kỳ thi ngoại tuyến, cậu ấy có thể đạt được học lực tương đương giấy chứng nhận.

Vốn dự định sẽ thi vào mùa xuân năm sau, nhưng lần trước Trì Quy đã nói rằng sẽ có một kỳ thi vào tháng 10 năm nay.

Tham vọng Hải Loan rất khó nâng cao, vì vậy lần này quyết định làm một bài kiểm tra nhỏ và vượt qua nó một cách tự nhiên.

Cậu gần đây sống ở chỗ này, Trì Quy chậm rãi tiếp nhận có cậu ở bên người vào ban đêm, cho dù ngủ được một ít, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng ngủ trên giường chỉ có một bộ chăn đệm, hai người cùng gối mà ngủ, thân mật nhất.

Hải Loan ngủ khác biệt, khuya khoắt thường thường đạp chăn, ngày hôm sau tỉnh lại thường thường xoay một vòng trên giường.

Trì Quy hô hấp nhẹ, nằm ở bên cạnh cậu vừa vặn kềm chế cậu, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức đem người kéo trở về, miễn cho ngày hôm sau tỉnh lại luôn bị nghẹt mũi nặng, một bộ dáng sắp cảm mạo.

Hải Loan không yên lòng, xem xong một đoạn cuối cùng lớp Anh ngữ, khép lại máy vi tính, dựa vào gối nói: "Em có một việc muốn nói cho anh."

Cậu suy đi nghĩ lại, vẫn cứ thấp thỏm bất an, việc của Cao Sơn nếu như không thẳng thắn cho anh biết, đêm nay cậu không thể ngủ được.

Từ phòng tắm Trì Quy đi ra, tắt đèn trần trong phòng ngủ, ngồi ở trên giường hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hừ... không có chuyện gì lớn, chuyện nhỏ trong nhà hàng." Hải Loan tìm từ nửa ngày, nói rằng: "Phòng ăn có một đầu bếp, em.. Thôi, thật không có việc gì."

Cậu thực sự không biết thế nào nói mới tốt, chuyện như vậy, nói thế nào cũng đều là không tốt.

Nước đã đến chân, cậu giống như mọi người , vẫn là không nhịn được kéo dài.

Đến khách sạn vào sáng hôm sau, Hải Loan cùng Trì Quy tạm chia tay, họ cố gắng tránh mọi người và vào phòng họp.

Triệu Thanh Hà đã ở bên trong rồi, thấy cậu đến sớm, liền cùng cậu thảo luận qua cuộc họp, dặn dò những gì trọng điểm cần ghi lại sau, yêu cầu cậu làm bản tổng kết sau cuộc họp.

Chính sự vừa đến, Hải Loan chẳng buồn nghĩ đến những rắc rối mà nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Thực đơn của nhà hàng luôn được xác định bởi giám đốc bộ phận phục vụ ăn uống và bếp trưởng. Hải Loan tinh lực chủ yếu đều đặt trên chất lượng phục vụ , trong lúc đề ra mấy vấn đề cũng coi như đúng trọng tâm.

Họp xong là buổi trưa, Hải Loan đói đến mức "ọc ọc", , chờ tất cả mọi người sau khi ra cửa, liền vội vàng xuống bếp ăn đồ ăn thừa, không ngờ lại gặp phải Cao Sơn.

Theo lẽ thường, sau ngày hôm qua, anh ta nên tỏ ra hối hận hoặc xấu hổ khi nhìn thấy cậu một lần nữa.

Tuy nhiên, Cao Sơn phảng phất như người không liên quan, nhìn thấy cậu nên chào hỏi thì chào hỏi, nên tán gẫu liền tán gẫu, như hết thảy đều chưa phát sinh qua.

Hải Loan gật đầu với anh ta và nghe anh ta nói: "Hôm nay em có món mì hải sản yêu thích của em, khá cay."

Cao Sơn đưa cho cậu đĩa mì: "Còn nóng, em ăn đi." Sợi mì màu vàng được bọc trong nước sốt cà chua đỏ tươi, phô mai béo ngậy, xúc xích, tôm tươi và nấm nhỏ, mùi vị tự nhiên rất ngon.

Chỉ là, không có cái mùi của Trì Quy làm.

"Cảm ơn." Hải Loan cầm lấy nĩa, cắn hai miếng, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Hải Loan."

Là Trì Quy.

Anh đứng đó với một khuôn mặt đen.

Mèo Sphinx hay còn gọi là mèo không lông Sphinx hay còn được biết đến là mèo Canada hoặc mèo Mexico không lông là một giống mèo được phát triển vào thập niên 1960 với đặc điểm là thân thể trần trụi, không có sợi lông nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #namnam