Chương 2 Nguyệt Hạ Phi Tiên
Thừa Càn Cung
Tiết Lập Đông giữa khung trời phủ đầy một màu trắng muốt. Cây cỏ vạn vật cũng phải thu mình trước cái lạnh của trời.
Trân Nhi đứng hầu một bên, gương mặt lo lắng cho vị chủ tử nhà nàng, khi cơn lạnh của đầu mùa đông đã tràn vào tiền điện, còn Người lại cứ mải mê cầm kim may vá, mà những mười đầu ngón tay đã ửng đỏ hết cả lên : "Nương nương người nghỉ tay một chút đi ạ! "
Nhàn Phi vẫn cứ thản nhiên với chiếc găng tay bằng bông mà nàng đã kì công chọn lựa, nét mặt lại có phần hớn hở : "Mùa đông đã đến rồi, ta phải may đôi găng tay này cho kịp, để nhanh chóng tặng cho Hoàng Thượng. Ngươi cũng biết phường thêu sẽ không làm được tỉ mỉ như ta đâu!"
Trân Nhi khẽ thở dài trong lòng. Trên dưới Tử Cấm Thành ai ai cũng muốn lấy lòng bậc cửu ngũ chí tôn. Nhưng nàng chắc rằng, không ai như chủ tử nhà nàng, Người đã đặt quá nhiều tâm tư lên đó.
Mặc dù từ lúc được gả cho Tứ A Ca Hoằng Lịch. Nhưng hình bóng của của chàng vương gia năm ấy, vẫn còn đọng trong ký ức của Nhàn Phi. Dù nàng đã cố gắng xua đi những kí ức về chàng nhưng bản thân không tài nào quên được. Nàng dối mình lừa người khi biến Hoàng Thượng thành người thế thân cho vị vương gia năm nào, dù chỉ vô tình nhưng lại là trăm năm. Chỉ vì Hoàng Thượng có đôi nét giống như chân ái của nàng.
Bãi Triều.........
Sau khi canh y và phê duyệt xong cả sấp những tấu sớ quan trọng. Hoàng Thượng liền muốn tìm đến một người, đó là chủ tử ở Thừa Càn Cung.
Nhàn Phi- một cô gái với tâm sắc tựa hoa sen, băng thanh ngọc khiết, trên dưới trong ngoài Tử Cấm Thành này không ai mà không biết nàng là một nữ tử mà Hoàng Thượng sủng hạnh nhất.
Thừa Càn Cung
Thái giám Lý Ngọc từ ngoài tiền sảnh đã hô vang : "Hoàng Thượng giá đáo!"
Tiếng Lý Ngọc vừa dứt, một thân ảnh cao to vạn trượng phủ một sắc vàng bào đã đứng sừng sững trước mặt Nhàn Phi. Nàng khoan thai hành lễ trước thân người đang uy dũng đang đứng trước mắt nàng: " Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng kim an!"
Hoàng Thượng gương mặt lộ rõ sự yêu chiều, vội tiến tới nhẹ nhàng đỡ lấy Nhàn Phi: "Trẫm đã nói là ở đây không cần phải hành lễ hay sao. Còn các ngươi hãy lui ra đi!"
Nụ cười thanh lệ của nàng càng tao nhã biết bao: " Thần thiếp xin nghe"
Vừa nói nàng vào trong lấy ra một thứ.
Hoàng Thượng nghi hoặc nhìn Nhàn phi đang loay hoay trong góc phòng. Người ánh lên vẻ nhìn ngạc nhiên khi thấy vật mà Nhàn Phi đang cầm, từ lúc bước vào đến giờ Người chưa kịp nhìn rõ, đôi bàn tay thon dài, mềm mại ấy đã chi chít những vết đỏ do kim đâm cùng tiết trời thấm lạnh, khiến vết thương càng thêm sưng tấy. Người nhận lấy đôi găng tay từ nàng mà lòng đầy quặng thắt: "Vất vả cho nàng rồi!"
Đôi mắt màu hổ phách của nàng nhìn lấy Hoàng Thượng trong nét dịu dàng: "Tiết trời đã vào đông, người vừa phải lo chính sự vừa phải tiếp đón tiết độ sứ, nhiêu đây vất vả cũng không bằng người lao tâm lao lực vì nước vì dân, thần thiếp chỉ may đôi găng tay giữ ấm cho người. Cùng người vượt qua cơn đông giá lạnh này!"
Hoàng Thượng ôm chầm lấy Nhàn Phi vào lòng, nhè nhẹ vuốt mái tóc thoang thoảng, hít lấy hương sen thanh tao trang nhã, người thì thầm bên tai nàng: "Lấy được nàng, là lựa chọn đúng đắn nhất mà ta đã làm cho bách tính muôn dân!"
Quay lại một chút với vương gia hoang đường nào.
Phủ Thân Vương
Đã trải qua bao nhiêu năm ròng, ngày nào cũng phải đấu tranh với bản thân,trong tâm trí hiện giờ lại không thể quên đi bóng hình của vị cô nương kiều diễm năm nào. Hắn lắp đầy khoảng nhớ nhung bằng cách tạo ra những thú vui hoang đường nhất mà chưa ai nghĩ ra, khi thì hắn sai hết gia nhân ( nam) trong nhà ra cởi hết áo và ném cà chua vào người họ. Sự hoang đường ấy ai ai cũng biết, tất cả mọi người , đến quan lại trong triều cũng vậy, ai cũng cảm thấy sợ hắn. Không phải sợ hắn vì hắn hoang đường mà sợ vì khi động đến hắn cũng không có ích lợi gì, người đứng sau che chở cho sự hoang đường ấy là người trấn giữ Đại Đường- Càn Long đế. Nhưng có ai biết được, hắn hoang đường như vậy là vì ai cơ chứ? Là vì một vị cô nương đã từng giúp đỡ hắn, người đãlàm hắn điên cuồng thương nhớ. Không biết nàng bây giờ ra sao? Có còn nhớ đến ta ? Hay nàng đã xuất giá rồi? - Vương gia nói trong vô thức.
Nói đi cũng phải nói lại, trong triều không phải không ai dám đối đầu tên vương gia kia. Đó là Nhất đẳng công hầu, quân cơ đại thần - Nột Thân. Chỉ vì lần trước sau khi bãi điều, vương gia đã dành trọn cho hắn một cú đấm, làm hắn chao đảo ngã nhào ngay tại đại điện. Nột Thân càng tức tối hơn nữa, là khi hắn kì thực bị chính tay Hòa Thân Vương đánh trước sự chứng kiến của tất cả các quan viên triều đình và có cả chứng kiến của Hoàng Thượng. Nhưng vì bao che cho Hoàng đệ, Hoàng Thượng lại nói ta vì dân vì nước lao lực làm việc mà ngã khụy trên đại điện. Thật là không ra gì.
Phủ Nột Thân
Lần này Nột Thân sai người quan sát nhất cử nhất động của tên vương gia hoang đường kia, để tìm sơ hở của hắn mà trả thù. Dù cho hắn có được Hoàng Thượng che chở thế nào, thì ta cũng có cách khiến hắn phải chết dưới tay ta.
Một tên hạ nhân chạy vào giữa chính điện : " Bẩm đại nhân, quan sát cả mấy ngày vẫn không thấy hắn làm gì sai cả!"'
Nột Thân tức giận trước thông báo vừa rồi, một lực mạnh đá tên hạ nhân kia lăn quay ra sàn: " Một lũ phế vật, ngươi có chắc là không có gì hay không? "
Tên hạ nhân mặt mày lắm lem sợ hãi, hắn cố gắng suy nghĩ một hồi lâu rồi tiếp tục quỳ xuống bẩm báo: " À, hình như hắn có một thứ xem như vàng như ngọc, thưa Đại nhân. "
Nột Thân phất tay ra hiệu không còn kiên nhẫn nữa mà quát, thanh âm lạnh lẽo có thể giết người: " Còn đợi ta thỉnh ngươi nói sao?"
Tên hạ nhân sợ sệt rồi cúi rạp người: "Bẩm......là... là một bức tranh, bức tranh ấy hắn mang theo cả ngày lẫn đêm bên mình, không một giây tách rời. "
Nột Thân nhếch miệng cười lấy làm thích thú, hắn lấy tay vuốt nhè nhẹ lấy bộ râu như đang suy nghĩ về một âm mưu gì đó, hừ một tiếng rồi nói : "Được!"
Phủ Thân Vương
Nột Thân cúi mặt hành lễ với người đang ngồi chễm trệ trên chiếc long ngai: "Xin tham kiến Hòa Thân Vương đại nhân"
Vương gia cầm lấy tách trà long tĩnh, nhàn nhạt nói: " Cơn gió lớn nào lại mang một người cao quý như Nột Thân đại nhân đến đây vậy ?"
Nột Thân đứng dậy khi thấy được cái phất tay của tên vương gia hoan đường: "Lần trước ở đại điện có chút mạo phạm, mong vương gia đại lượng thứ tội. Vừa nói hắn vừa ra dấu cho tên hạ nhân khi vừa nhìn thấy bức tranh"
Vương gia cong môi cười mỉa mai, gương mặt một tầng lạnh lẽo: " Một người rộng lượng như ta, hà tất lại chấp nhất với những kẻ tiểu nhân. Nhất là hạng tiểu nhân như người càng không xứng để ta đếm xỉa tới."
Nột Thân nghiến răng ken két, những sợi gân xanh đã hằng lên trên trán.Dù rất giận dữ nhưng hắn vẫn phải nói lời ngon ngọt : " Dạ Dạ. Vương gia nói chí phải. Hôm nay, thần có mang một thứ từ Tây vực đến đã để đằng kia. Xin mời người ra xem thử!"
Với một người tò mò như vương gia đây thì liền nhanh chân đi rồi.
Nột Thân cười đắc ý khi bức tranh đã được hắn mang về phủ.
PHỦ THÂN VƯƠNG một phen náo loạn
Sau khi biết được bức tranh đã vô cớ bị mất, hắn liền cho người tìm kiếm thậm chí là lật tung cả Vương phủ.
Đám nô gia hớt hãi lo sợ không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi rập người: "Dạ bẩm không thấy thưa Vương gia. "
Vương gia nộ khí sung thiên : "Các ngươi đã tìm kĩ chưa? Lạ thật, ban sáng vẫn còn đây mà, khi tên Nột Thân kia đến thì..... Khoan đã, là hắn chính hắn đã lấy nó. "
Phủ Nột Thân
Khi xông vào bên trong, mặc sự ngăn cản của đám nô tài phủ Nột Thân. Thì trước mặt hắn bức tranh mà hắn coi như tính mạng, giờ đã hóa thành tro bụi. Hắn suy sụp hoàn toàn.
Tên Nột Thân thấy bộ dạng của hắn liền cười đắc trí phe phẩy cây quạt rồi đi vào trong: " Hôm nay xem như ta cũng có thể ngủ ngon rồi."
Về đến phủ, hắn cứ như một người mất hồn. Bỗng một suy nghĩ điên rồ nổi lên.
Vị vương gia thần sắc hài hoà, dõng dạc ánh nhìn sắc bén : " Các ngươi nghe đây, mau đi mua 1 cỗ quan tài và giấy tiền phúng điếu về đây. Làm ma chay cho ta. Nhanh!"
Đám người làm trong phủ như không tin vào tai mình, ai đời lại làm đám ma cho chính bản thân mình cơ chứ. Từ câu nói của vị vương gia hoang đường làm cho đám người làm hoang mang không kém. Nhưng chủ dặn thì gia nhân phải làm thôi.
- Tại sao hắn lại làm như vậy? Có lẽ chỉ vì hắn muốn xem thử sau khi hắn mất, ai là người khóc thương cho hắn nhiều nhất, quan tâm đến hắn nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com