#58: Found?
Uầy, con kiến này trông thật hữu tình, cảnh buồn thanh vắng, đêm trăng lạnh lẽo mà con kiến vẫn kiên trì, mòn mỏi đứng trên bờ vực của sự đổ vỡ, làm việc chăm chỉ cùng mong ước hạnh phúc nhỏ nhoi. Thật đáng ngưỡng mộ!
-"Còn ngồi đó lảm nhảm đến bao giờ? Không mau đi tìm?"
Con kiến vậy mà vẫn chống đỡ cơ thể mình trước áp lực lớn lao từ bầu trời nặng nề và xa vời vợi, đôi mắt nó như ánh lên niềm kiêu hãnh khi đối diện với cuộc đời xa đọa. Một bầu trời đục ngầu, bẩn tưởi, nó vẫn đang sống. Và sẽ mãi mãi là như thế...
-"Mày nhìn con kiến đấy hơn mười phút rồi đấy!?"
Con kiến nhỏ bé này, quả là tuyệt tác của thế giới, một thứ inh vật nhỏ nhoi mà hùng mạnh đến lạ, đôi mắt lấp lánh ôm trọn vì sao sáng. Điểm nhấn của bầu khí quyển này. Súc tích, ngắn gọn nhưng lại vô cùng ẩn ý và nên thơ. Cái chất thơ, cái chất phác đẹp đẽ đến nao lòng người này, đúng là không ai có thể có được.
Bộp
Và rồi, con kiến chết đi trước cái dáng vẻ lạnh lẽo của thời gian, nó chẳng kịp nhìn nốt phút giây chân tình lần cuối, cuộc đời kết thúc nhanh chóng, vội vã và quay cuồng, đến mức người tả chẳng thể nhìn kĩ thứ đó. Tôi nghiệp làm sao? Chú kiến đáng thương được sắp đặt một số phận hiểm hoi.
Chát
-"Mày tỉnh chưa?"
-"Việc thì đeo lo làm, đi ngắm con kiến? Ngu lồn giai đoạn cuối à?"
Sự xúc phạm từ tận đáy lòng.
Hu hu...
Khung cảnh nên thơ hữu tình kia đau mất rồi?
Cậu dùng tay ôm má, miệng méo xệ xuống, tỏ rõ vẻ đau đớn, tay chân đang ngồi xổm cũng lập tức quỳ hết xuống, đánh không chút nhẹ nhàng. Cậu nhìn xuống đất, bất lực nhìn vào mũi giày của người kia. Bị chửi muốn khờ luôn rồi...
Cậu đã đi khắp tất cả các dãy từ 1A, 1B đến 1C và câu trả lời luôn là con số không tròn trĩnh. Chẳng có cái nhà số 9 nào ở đây cả!? Tất cả đều như cặc, đéo có mà cứ bắt tìm, bộ vui lắm hay gì. Địt mẹ cuộc đời!! cậu gào thét trong lòng, cần một list nhạc tâm trạng để nghe ngay lúc này, đau khổ quá rồi!
-"Còn ở đó, cho mày ba giây đứng dậy, không thì coi chừng cái mạng "
Mạng em quèn rồi, mặc anh thích làm gì thì làm.
Cậu thẫn thờ không có sức sống, bết bá ngồi dưới đất, suy sụp tinh thần. Đồng hồ trên tay điểm mười hai rưỡi, tìm hơn ba tiếng mà đéo thấy cái gì. Không kiệt sức chắc chắn không phải người, huống hồ còn phải nghe những lời chửi vô dụng đó. Cậu vô cùng ức chế, nhưng bản thân không thể là gì, đến chạm vào còn không thể huống chi là đánh là đấm. East Laos thấy cậu có vẻ không có hồi âm, liền dùng tay kẹo mạnh câu lên. Thiếu điều chỉ muốn bẻ gãy cánh tay đó.
Lực kéo bất ngờ, cậu nhíu mày nhẹ, kêu lên mộ cái đau đớn, rồi chẳng kịp nói gì đã bị hắn lôi cổ đi đến dãy nhà tiếp theo. Vô vọng, còn năm dãy nữa, tìm đến màu quýt chưa chắc đã xong. Mặc hắn lê mình đi đâu thì đi, cậu như tên thiểu năng đặt đâu ngồi đó, mặc cho hắn tự tìm. Có vẻ hắn cũng không để ý lắm, nhiều khi còn quên cậu ở cái xó xỉnh nào đó rồi mới sực nhớ ra để lôi cổ cậu tiếp. Có lẽ đó là thói quen của công việc, ăn sâu vào não hắn. Tập trung quá mức rồi quên mất cả mấy thứ như cậu. Càng tốt, cứ quên đi. Lúc đó cậu sẽ bỏ con mẹ nó chạy.
Đố mày bắt được tao!
Cậu cười trong lòng, miệng bất giác nhếch lên một chút, khờ khạo mà nghệt mặt ra khi nhìn thấy sự thật phũ phàng đang thẳng tay vả mình một vố đau điếng. Tiếp theo đó là nụ cười khinh khỉnh của East Laos, tỏ rõ điệu bộ khinh bỉ cậu và tự đề cao bản thân. Cũng không thể tránh khỏi bới hắn thực sự là giỏi. Không như cậu, mờ mờ, ảo ảo, học cứ lên lên xuống xuống, vậy mà lại được coi là thông minh.
-"Giờ thì xem xem đứa nào mới là vô dụng"
Dạaa là em ạ
-"Chả biết gì là logic cả, mày đúng là ngu ngục"
Vânggg, cũng tại em ạ
-"Đac qua ba khu rồi mà con không thì chắc chắn nhà của tên Germany không phải ở trong đó, cũng rất bất bình thường khi con trai của Nazi lại sống ở đó"
-"Suy ra tên đó sống ở khu biệt thự liền kề chứ không phải khu rách nát kia, cẳng qua là biệt thự bị giấu đi không lộ tung tích"
-"Phán đoán một chút, rồi thực hành vài bước là ra"
Bạn là nhất, nhất là bạn, được chưa??
Là tôi ngu, không biết gì, được chưa??
Cậu gật gù, nhưng vẫn phải công nhận anh ta thông minh thật. Nếu đúng hơn thì cũng không phải do cậu ngu hay gì, chỉ là do thế giới của cậu và hắn quá khác nhau, căn bản rất khó có thể hào hợp, huống hồ cậu còn chẳng biết làm gì ngoài dùi đầu vào đống sách vở rồi lại ngu muộn sống qua sống lại một cách chẳng có linh hồn nào. Nên dù có phải đến đây, thực sự cậu vẫn cảm thấy nó đã cho cậu nhiều thứ mới mẻ, nhiều cảm xúc cùng cảm giác mới lạ mà trước kia cậu chẳng bao giờ được trải qua. Khoảnh khắc lo lắng đến phát sợ, cũng đủ làm cậu thấy lạ lẫm, buồn nhột. Tự hỏi, bản thân thực sự có như vậy?
Nhưng vẫn địt con mẹ mày đứa đưa bố mày vào đây.
Đang sống yên ổn, chết thì quách đi cho xong, đằng này còn giờ thói lươn lẹo. Đưa vào đây làm trò hề cho thiên hạ, bộ xem tôi bị cười nhạo như vậy vui lắm hay gì? Lòng người đúng là bạc bẽo thật mà!
-"Giờ thì còn lại cho mày đấy, chết mất xác nhớ báo tao một tiếng"
Hắn cười khẩy, thoải mái dựa ngồi bệt xuống. Cũng đúng, hắn căn bản là không thể làm gì, đến chạm vào đồ vật còn không thể, lên đó cũng chỉ tốn sức, hơn nữa cũng không thể mở cửa chính rồi đường đường chính chính đi vào. Có ngu mới làm vậy, cậu cũng chưa thấy tên trộm nào chọn đi cửa chính của một căn nhà có an ninh chặt chẽ. Nên mục tiêu lần này sẽ là tử cửa sổ nơi phòng của Germany ở.
Giờ đã đến lúc cậu vận dụng toàn bộ nơ- ron thần kinh, kinh nghiệm đọc trinh thám, đọc điểm huyệt và một đống thứ khác vào cái nhiệm vụ dờ mếu dở khóc này. Nếu sống cắc chắn sẽ an toàn trở về, còn chết thì hết.
Lúc đó chắc East Laos cũng chẳng quan tâm đâu.
Cậu nhún vai thầm nghĩ, lạnh nhạt đi qua một bên mép của căn nhà.
Còn tiếp...
---------------
Note: Uầy, nay đắng sớm vậy trời :))
Chap này nếu phân tích kĩ thì sẽ thấy có chút Dảk và cũng sẽ ảnh hưởng tới tiến trình truyện về sau.
Đừng lo, tới bây giờ cốt truyện vẫn đi theo mạch chính khum drop được âuu.
Chừ khi tối lười hoặc bấm nhầm vào nút xóa :))
Ê thật, cảm giác Vietnam bị cho ra rìa :/ Tôi thấy mình hơi thiên vị mấy ảnh top siu cute, đẹp trai, ga lăng, nhà giàu, tính cách tốt, thân thiện quá mức ý, đến mấy ông hãm lol còn được tôi cưn chiều cơ mồ :/
Mà bé Vietnam hình như bị ngược đãi :))
Không làm gì có chuyện đóoo, tôi lại chả thương bé quá mức àaaa, Eo ơi, iu bé lắm, hị hị, yệu cực :))
Có ai đoán được, Vietnam sẽ dùng mưu hàn kế bẩn gì để đột nhập vào nhà Germany khumm
Yên tâm, tôi không đố khóo.
Đừn quên để lại một ngôi sao siu cute, cùng chiếc follows và bl ý kiến của các bạn nhóoo.
Thank you for reading!
Love
----------------
Tác giả: LumiereDeFeu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com