#85: Alternative location
-"Mày mang thứ của nợ gì về thế này?"
Hắn nhíu mày, tay chỉ vào cái thứ hợm hĩnh đang đi đằng sau cậu, mặt mày méo mó vô cùng ghét bỏ, ánh mắt nặng nề khó tả. Không thể biểu hiện ra thứ cảm xúc nào khi nhìn vào khuôn mặt cậu và người kia. Tên có khuôn mặt trẻ con nhìn qua cũng biết là Russia, hắn đúng là có tiếp xúc qua vài lần nhưng chẳng có tâm ý nào tốt, cũng chỉ là một tên người không ra người, dặt dẹo và tàn ác, giả tạo làm hắn cũng không muốn tiếp xúc gần. Khuôn mặt Russia tội nghiệp đứng nhìn cậu, đối với góc nhìn của hắn, cậu tự dưng đứng khựng lại, rồi như bị đơ mà ngờ nghệch ở đó. Nhưng cảm giác xung quanh hắn còn có sự sống khác, nhưng không sao tìm ra.
Cậu mím môi, nhận những lời chửi rảu gớm ghiếc của East Laos mặt mày đần thối, mới bị cưỡng hôn đã vậy còn bị chửi một tràng ra trò, không cảm thấy uất ức thì cậu nên cảm thấy như thế nào? Mắt cậu ậng nước, cảm giác tủi thân tràn về, hắn- East Laos cũng thấy, chỉ đành thở dài bất lực, miệng cũng tạm ngừng lại. Nhìn tình cảnh này có lẽ cũng là cậu không ngờ tới mà xảy đến, tạm thời hắn không truy cứu gì thêm. Nhưng hắn vẫn khó chịu, cảm giác phiền phức khi bỗng nhiên có một tên nào đó chắn ngang việc của hắn, rất khó chịu và bực dọc.
-"Đuổi tên đằng sau mày đi, nhanh nhanh còn đi qua nơi khác"
Cậu sụt sịt, vâng lời, quay phắt ra đằng sau, lườm cháy mắt với người cao lớn kia. Nghiến răng kèn kẹt, tất cả là tại tên khốn này nên cậu mới bị đánh mắng và hèn hạ nhục nhã như vậy! Xứng đáng nhận cái chết quả thật là không sai! Cậu dùng tay, đẩy nhẹ hắn ra, mặc kệ gương mặt đang tội nghiệp nhìn cậu. Giờ cơn tức đã lấn át lí trí, có là dễ thường nhất cậu cũng mặc kệ! Trước mắt cứ là đuổi khuất mắt cái tên phiền phức không đâu mà xuất hiện này đi đã! Nói rồi, cậu dùng khuôn mặt mình, trề môi dài. Dù có chút sợ nhưng cậu vẫn cảm giác an toàn, hắn sẽ không giết cậu dễ như mấy người kia, cứ tận dụng cơ hội này đã.
-"Đến lúc tôi phải đi rồi"
-"Vâng, anh cứ đi đi ạ"
Ngoan ngoãn trả lời, hắn biến mình thành con thỏ nhát cáy, sợ hãi nhìn ánh mắt của cậu. Trong lòng cậu bỗng vui như tết, tự cao tự đại mà ngẩng cao mặt như đàn anh lớn hơn, cười khành khạch trong lành vì xung sướng, đúng là dù có thế nào thì cậu vẫn là người đáng sợ mà!
Cậu cong mắt, hắt mặt coi như tạm bỏ qua rồi cùng East Laos rời đi, tay chống nạnh trông vô cùng oai phong. Nhưng chưa được mấy bước liền dừng chân lại, cậu thở dài, đau lòng mà muốn cất lên tiếng khóc nghẹn ngào, tên điên này rõ ràng là không bình thường! Khó chịu, cậu lại phải quay người lại.
-"Tôi nói là tôi cần rời đi?"
-"Vâng ạ?"
Hắn nghiêng đầu nhẹ, vờ như không hiểu, cơ thể hắn lần này còn sát rạt cậu hơn lúc nãy, làm cậu vừa quay mặt lại đã phải vội vã lùi lại mấy bước, East Laos dần mất kiên nhẫn, lại bắt đầu càu ràu cậu. Làm cậu uất ức không thôi, rõ ràng là tại tên khốn Russia bị khuyết tật não, cậu nói dễ hiểu như thế còn cố tình đi theo. Cũng đâu phải lỗi tại cậu cơ chứ!?
Cậu một lần cuối, thở hắt một hơi trong lòng, cậu còn chưa tính sổ vụ hôn hít vô tư vừa nãy nên hắn đây là phải cảm thấy may mắn vì được cậu tha lỗi. Chứ cậu thề, từ bé tới giờ cậu chưa gặp người nào chậm hiểu như thế! Dễ thương thì cũng dễ thương đấy, nhưng cố chấp khiến người ta phát điên thế này thì chỉ có đổ sông đổ bể! Cậu cau mày, chẳng hiểu bằng cách nào nữ chính có thể khờ dại tin theo con người này một cách mù quáng như vậy. Chẳng hiểu cô đã ăn bùa mê thuốc lú gì mà trở nên đờ đẫn khù khờ như thế!
-"Cậu đừng có đi theo tôi nữa!"
-"Nhưng em muốn đi theo anh mà... Anh cứ đi đi, còn em đi theo hay không thì là việc của em"
Địt con mẹ nhà mày mà việc của mày! Có nuôi cậu được bữa đéo nào không mà việc của mày?
Cậu gầm rú trong lòng, mặt mày méo xẹo, mồm miệng dựt lên dựt xuống. Rất phiền phức đấy có biết không hả? Hắn không đâu lại đi theo cái tên quỷ quái như cậu, đây không phải điên thì chắc chắn là chập mạch! Đi theo cậu làm cái gì cơ chứ? Cậu chỉ thấy vừa phiền phức vừa ồn ào, thậm chí còn có thể làm chậm tiến trình tìm xác cho East Laos, vậy thì thời gian dư để thoải mái thư giãn sẽ càng ít, không những thế khoản giao tiếp của cậu và East Laos biết vứt cho ai? Cậu lần này thực sự rất tức giận, chỉ muốn cầm súng bắn hắn một cái, nhưng bình tĩnh kiềm chế là hai từ cậu đã học thuộc lòng. Cậu thở từng hơi nhẹ nhàng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Nuốt ực rồi dịu dàng xoa dịu đứa trẻ kia.
Bằng mọi cách, lần này nhất định sẽ thành công!
-"Anh thật sự rất bận, khi nào hết bận thì chúng ta hẹn nhau đi chơi riêng sau nhé!"
Cậu cười nhẹ, sẵn sàng dùng loại xưng hô kinh tởm nhất mà bản thân có thể nghĩ ra.
Dịu dàng như nước, hắn nghe coi vẻ cũng xuôi tai, nhìn cậu vô cùng buồn bã. Nhưng không nói cũng không lắc hay gật, chỉ đơn giản là đã nghe. Thấy vẫn chưa được, cậu lại một lần nữa xuống nước, tay chân lóng ngóng không biết đặt đi đâu vào đâu để dỗ đứa trẻ này, vòng xoáy sâu hoắm làm cậu sợ hãi, những phái trên đã là ánh sáng hoàng quang rực rỡ. Cậu cần phải cố gắng hơn nữa! Nói rồi cậu tự trấn an bản thân, tiếp tục năn nỉ.
-"Nhé? Anh về sẽ tìm đến em, rồi lúc đó muốn gì cũng được nhé? Giờ anh bận rồi, anh đi trước ha?"
Địt mẹ, ớn vãi lồn!
Cậu nổi da gà, nhưng may sao, để đáp lại tình cảm 'chân thành' của cậu, hắn ngập ngùng gật đầu, thỏ thẻ, hai má đỏ nhẹ như đứa trẻ bị bỏ rơi, buồn bã quay người lại vào trong. Cậu thở phào nhẹ nhõm, quệt tay qua đầu lau đi mồ hôi lo lắng, quay người rồi bước tiếp.
Ra vẻ tội nghiệp cái gì chứ, trông tởm vãi lồn.
Con trai con đứa, gì mà xà nẹo xà nẹo ghê thấy mẹ.
Cậu chửi thầm trong đầu, tiếp tục đi qua dãy hàng lang dài, rồi dần tiến vào khu vực tối đen, mắt cẩn thận xét qua cánh cửa có số phòng quen thuộc nọ, tìm kiếm bóng hình của người nhân vật phụ tôi nghiệp kia. Nó đã để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc, hơn cả, là lảm cậu cảm thấy ấm áp và vô cùng dịu dàng, cậu chạm nhẹ vào tim, nhìn qua từng khe cửa mà mong ngóng đến mòn mỏi, phải rồi, là cái tên quen thuộc ấy, nhân vật duy nhất làm cậu rơi nước mắt khi nhắc về cuộc đời. Một cuộc đời vốn tưởng như vinh quang hóa ra chỉ là cái ảo mộng tự chuốc lấy, cái kết thảm bại làm cậu lòng đau như cắt. Xé tan ruột thịt, thật đau lòng nếu lần này kết cục vẫn là như vậy. Cậu bỗng mong bản thân có thể giúp đỡ người kia, dù chỉ là một chút.
Tay cậu bỗng ấm lên, câu đi qua căn phòng đó, nhìn vào bên trong. Thiếu niên nhỏ nhắn gầy guộc bị khoác lên vai thứ còng giam nặng trĩu. Vẻ đẹp tuyệt mĩ mà đau đớn vô cùng, đôi cánh vàng trên vai như niềm xót xa và cái tia hy vọng vụn vỡ. Đau lòng đến đáng sợ, cậu hờ hững ở đó, chập chờn bước đi, nhưng bị East Laos siết tay, kéo mạnh. Dường như hắn cũng biết cậu có cảm giác với thứ súc sinh bên trong, không quan tâm cậu thế nào, hắn chỉ khăng khăng một mực kéo cậu đi.
Rồi cậu với hắn cũng ra được bên ngoài nhà thờ, thành phố giàu sang đẹp đẽ vẫn cao chót vót như ngọn giáo như thế, cậu vẫn nhẹ nhàng thở từng chút một, niềm tiếc nuối và buồn bực vẫn còn đó, nhưng cậu không quan tâm lắm, vì lời tiếp theo của hắn làm cậu sững người lại, vừa vui sướng vừa cảm thấy kì lạ, lòng nảy sinh nghi ngờ nhưng cũng chẳng làm được gì.
-"Tao và mày sẽ qua thành phố khác, nơi này có vẻ sẽ không có kết quả nào"
Hắn nhún vai, rồi nhìn ra đằng sau, thấy mặt cậu như hai mặt đối lập, bên thì méo xệch đầy khó hiểu, bên thì vui trông quá đỗi bất ngờ. Hắn phì cười cười một cái, khuôn mặt này mà không đi đóng phim hài thì đúng là phí mất cả một cuộc đời người. Nói rồi, hắn dùng tay búng trán cậu một cái, không thèm cho cậu thích nghi mà tiếp tục đưa cậu đến ga xe lửa cách nhà thờ một đoạn dài lòng vòng. Cậu tự hỏi, sao hắn lại biết nói? Sao cậu có linh cảm hắn như đang lừa dối cậu? Cậu nhíu mày, nhưng cũng thở dài mà chẳng thèm tìm hiểu thêm.
Rồi vừa đi, hắn vừa tiếp tục giải thích cho cậu về địa điểm tiếp theo. Không nơi nào khác ngoài tư bản lạnh lẽo. Cậu nghe thấy, mặt lập tức thể hiện một trăm sắc thái.
Thứ đầu tiên cậu nghĩ đến là South Korea.
Thứ hai là nụ cười như ánh dương của South Korea
Thứ ba là giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai của South Korea.
Tất cả, đứng đầu nhất của cậu đều chỉ xoay quanh South Korea, con người đã khiến cậu ngày đêm phải điêu đứng, chết mê chết mệt vì cái tính cách ngây ngốc dễ thương cùng nụ cười trong trẻo phát sáng ấy. Mái tóc trắng bồng bềnh làm cậu mê như điếu đổ cùng hai con ngươi tròn trĩnh đáng yêu đấy tự dưng làm cậu nhớ quá. Cậu ôm tim, ngắn không cho nó nhảnh ra. Vạn vật đều thua South Korea! Cậu gào lên trong người, biết chắc bản thân khó mà chạm tới được South Korea nhưng cậu vẫn sẽ cố gắng, vì cậu thích người ấy, con người ấy làm cậu muốn có được.
Rồi cứ như thế, cả đoạn đường tiếp theo ngoài tương tư đến South Korea thì cậu đến khung cảnh đẹp mắt cũng bỏ qua, cậu tập trung vào suy nghĩ, đến khi thấy bản thân trên tàu mới giật mình tỉnh giấc.
Thì ra dịch chuyển tức thời cũng có thật!
Còn tiếp...
----------------
Note: :P
Một pha tương tư xuyên lục địa của bé Vietnam, hình như tôi cho bé nó simp South Korea quá rồi hay sao ý?
Hay quay xe cho bé ghét cay ghét đắng South Korea nhó? Cho nó vui
Hihi :)))
Russia bị tôi thiết kế thành đứa trẻ hư conmeno rồiii, onoooo :))
Thích quá thích quá, mốt cho China đi rêu rao tiếp :))) Không, thật ra thì cho Cuba cũng được. Bạn bè mà :))
East Laos vẫn luôn bí ẩn, mãi iu béeee
Nhân vật trong đây ai cũng hiền lành, dthw cảaa (trừ Vietnam)
Hé héee, iu các bé quáaa, moazzzzz :3
Thank you for reading!
Love
-----------------
Tác giả: LumiereDeFeu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com