•1•
"em là tất cả đối với tôi."
"là tất cả những gì cuộc đời này jung hoseok có được."
khi vầng dương khẽ đẩy lùi những vì sao sa. bình minh chạm vào bậu cửa có một nhành hoa héo tàn. còn những tia nắng sớm mai yếu ớt ngoài kia như cố chạm vào một góc của chiếc bàn đặt ngay bên cạnh đó. nhưng ánh dương có chút dịu nhẹ dường như vẫn chưa đủ sức kéo những mỏi mệt rời đi theo mờ mịt của một đêm đã tàn.
những hơi thở vẫn đều đặn. lồng ngực vẫn phập phồng bên dưới lớp chăn. khẽ khàng em thu lại thêm chút khoảng cách giữa đôi ta. lòng bàn tay em đặt nơi ngực trái của tôi. hơi ấm của em cứ thể lấp đầy những khoảng trống vừa hình thành của một sớm thẫn thờ. tay tôi chạm vào đôi mắt nhắm nghiền của em và ngắm nhìn chẳng rời giây nào. đôi hàng mi cong cong, vầng trán lòa xòa một ít tóc mái không vào nếp, hay đôi gò má ưng ửng vì chút hơi còn lạnh. tôi trộm nghĩ rằng có lẽ tất thảy những an yên của thế giới này khéo léo vừa vặn đặt nơi em.
và, tôi bị em bắt gặp. ánh mắt chất chứa những nỗi niềm nơi em chạm vào ánh mắt của tôi. bất giác, tôi chẳng nghĩ ngợi, chỉ muốn kéo em vào một nụ hôn. cánh môi em không đáp lại nồng ấm này của tôi, nhưng cũng chẳng chút phản kháng. chỉ là em để mặc tôi, mặc tôi làm bất kỳ những điều gì mình muốn. nụ hôn cứ thế trượt dài theo những cảm xúc chẳng thể sắp xếp. rồi khi hơi thở dần trở nên hỗn loạn, tôi nuối tiếc để môi mình rời khỏi hõm cổ của em. đặt thêm một vết đỏ ửng bên cạnh những dấu vết hoan lạc của đêm hôm trước. khi mà tôi và em cùng nhau chìm đắm trong những nóng bỏng của đối phương chỉ để quên đi những vỡ vụn ngoài kia.
tôi và em, không đặt tên cho mối quan hệ này, cũng chưa từng nghĩ đến. một mối thân thuộc như những kẻ dường như dành cả thanh xuân bên nhau. nhưng cũng chẳng có một chút gì rõ ràng. chỉ là bình lặng vô tình bên nhau lúc nào chẳng hay. bình lặng trao nhau những an yên tách rời khỏi thế giới riêng của tôi, hay của em.
tôi nhìn thấy đáy mắt em vẫn như một mặt hồ tĩnh lặng, chẳng chút gợn sóng. em rời khỏi vòng tay của tôi, rời khỏi chiếc giường vẫn còn nương nhờ hơi ấm của em.
"em có việc phải ra ngoài. có lẽ trong vài ngày nữa em sẽ không đến tìm anh."
"vốn giữa chúng ta, những chuyện này không cần nói rõ cũng được mà."
"chỉ là, đột nhiên em muốn nói thôi. cũng không có gì quá đặc biệt."
"ừ, chút nữa em đi cẩn thận."
tôi nhìn em khuất sau cánh cửa phòng của chúng tôi. có lẽ, tôi nhận ra mình đang dần thua cuộc trong mối quan hệ không tên gọi. bởi ngay lúc này đây tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy tấm lưng ấy. nói với em rằng, làm ơn đừng rời khỏi tôi, dù chỉ một chút. chỉ cần em bên tôi, tất cả những trở ngại ngoài kia chẳng còn là vấn đề gì cả. rồi em sẽ trở thành một "em" mà tận sâu bên trong trái tim đó vẫn hằng mong mỏi.
tôi có thể chấp nhận mất đi linh hồn tạm bợ này. biến thành kẻ mang điều tiếng cướp đi người đàn bà của người khác. tôi vẫn chẳng chút nào hối tiếc. dẫu tôi có phải nhuộm bẩn đôi cánh của mình, và vỡ vụn cả thân thể hữu thực của một bản ngã bị đọa đày này. tôi vẫn muốn thực sự có em một lần bên cạnh đời mình.
"tôi yêu em."
kẻ nói ra lời này trông mọi mối quan hệ chắc chắn là kẻ thua cuộc. tôi đã là kẻ hoàn toàn thua cuộc, trước em. tôi muốn một lần ôm lấy em trong lòng mình mà thì thầm. nhưng đến cuối cùng tôi vẫn để em rời đi. tôi vẫn là không nên ích kỷ. bởi chúng sẽ hủy hoại em.
và, khoảng trống rỗng đến vô tận cứ thế kéo ngày dài qua đi bằng những nốt trầm buồn thê lương từ phím đàn đen trắng nơi góc phòng. tôi viết rồi lại xóa những nốt nhạc như một hành động không chủ đích. mưa tự lúc nào đã rả rích. nhành hoa em đặt lại vài ngày trước cũng theo đó lấm tấm vươn bụi sương mưa trên những cánh thẫm. em bảo rằng đó là đóa hồng chồng mình đã gửi đến vì một dịp gì đó em không rõ. kèm một nụ cười cay đắng.
"em không yêu chồng mình sao?"
"nếu yêu anh ấy, em đã không ở đây với anh."
"nếu đã không yêu, sao lại không quyết đoán mà rời bỏ?"
"không phải rời bỏ là kết thúc được mọi thứ. không phải rời bỏ là em sẽ được là chính mình. càng không phải cứ rời bỏ anh ấy, em sẽ đến được với người em đặt trong lòng."
"thế chồng em không phải người em đặt trong lòng, vậy anh ta là gì?"
"là một loại nghĩa tình không thể cắt đứt."
"còn người em đặt trong lòng, là ai."
"một người tựa như thiên thần của tội ác."
và rồi khi chiều tà kéo đến, hoàng hôn có lẽ đã lấp đầy đáy mắt của em ở nơi nào đó. anh hướng ánh nhìn của mình về chút le lói lúc ngày tàn bên ngoài khung cửa sổ. một ngày thênh thang anh chẳng làm gì ngoài cố trầm mình vào trong những giai điệu xa lạ, nhưng nặng trĩu. anh chờ đợi em, chỉ là chờ đợi trong vô thức thế thôi. chẳng có quá nhiều hy vọng. nhưng dẫu chốn nương tựa này tĩnh lặng đến thế nào, cánh cửa vẫn đóng, im lìm như chưa từng có một cơn gió hay giọt nắng lướt qua.
có lẽ em đang mải miết tìm cho mình con đường để trốn chạy khỏi những cảm xúc như từng cơn sóng dữ bên trong lòng mình. đại dương ấy trong em, nhuốm một màu đen tuyền bởi bóng đêm huyền huyễn. và anh cũng thế.
anh là thiên thần bị trừng phạt.
lần nữa sa vào tội ác vì đã trót yêu say đắm một con người là em.
và khi vầng dương nhường lại vị trí cho bóng tối. đêm nay vừa hay là ngày bắt đầu tuần trăng thứ tư của anh. tuần trăng cuối cùng của lỡ lầm không có cách cứu vãn, cũng chẳng muốn cứu vãn. ngày anh nhận ra đôi cánh mình, chút nữa thôi đã nhuộm trọn vẹn một màu sâu thẳm. anh cất đi mấy bản nhạc chẳng mấy ưng ý vào ngăn tủ. anh thay một chiếc áo màu trắng ngà. và anh khép nhẹ khe cửa, anh tìm về với ánh trăng của mình. là em. ánh trăng soi sáng màn đêm cuộc đời lưng chừng của anh. không có lý do gì quá đặc biệt, chỉ là anh cảm thấy thời gian bên trong anh đang dần cạn kiệt. anh muốn nhìn thấy em từ phía xa, một lần như một kẻ đơn phương thực sự. bước sau lưng em, một lần thực sự nhìn ngắm cuộc sống em vẫn đang cố giữ lấy dù mỏi mệt đến nhường nào.
anh để mình hoà vào trong dòng người tầm đông đúc ồn ã. anh nhìn ánh đèn lấp lánh, rực sáng. anh lần đầu tiên đứng trước nơi làm việc của em. anh chờ đợi. em xuất hiện vào khoảng anh đã lỡ đễnh, suýt chút nữa thì vụt mất dáng lưng của em.
em cũng mặc chiếc sơ mi, nhưng là một màu tông trầm. chất liệu mềm mại khéo léo ôm lấy thân người em. dịu dàng biết mấy nhưng lại mang theo cảm giác có chút đơn độc. em luôn như thế, luôn biệt, dù cả thế giới có xoay quanh mình. em bước qua vài con phố, bước chân vào cả một tiệm coffee để tìm cho mình chút vị đăng đắng. và rồi anh nhìn thấy ai đó đuổi theo em. nắm lấy đôi bàn tay ấy. cuối cùng là kéo em nép khẽ vào trong lồng ngực của mình. người đàn ông ấy là chồng của em. người anh đã không ít lần nhìn thấy trên màn hình điện thoại vô tình bật sáng.
anh nhìn thấy em cười, nhưng không phải là một nụ cười đong đầy những hạnh phúc yêu thương. anh nhìn thấy em cười, một nụ cười gượng gạo và nặng trĩu. tay em đan chặt với bàn tay của người ấy. cứ ngỡ như cảnh đẹp của một bức tranh tuyệt vời, mãi mãi anh chẳng thể chen chân vào. anh vẫn cố theo chân em, cho đến khi cánh cổng màu rêu được mở, ánh đèn hắt sáng ra ngoài khung cửa sổ cũng xuất hiện. anh đột nhiên nghĩ về một gia đình hạnh phúc bên trong đó. với những tiếng cười nói, những mùi hương từ gian bếp của gia đình.
anh rời đi.
-còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com