Tu tiên. Cấm dục sư phụ 1
Edit: Sam Sam
Diệp Huyên là nữ sinh năm tư của học viện Đại Tứ nổi tiếng chuyên thực hiện các nhiệm vụ chuyển kiếp, gần tới tốt nghiệp nên cô phải tham gia cuộc thi tốt nghiệp.
Cuộc thi Vô hạn lưu chuyển kiếp (tức là nhanh xuyên để làm nhiệm vụ) từ trước đến nay là điều khó khăn nhất trong học viện này, ban đầu vốn là Diệp Huyên thi vào học viện lớn có tên Kim Thủ Chỉ (Bàn Tay Vàng). Ai ngờ có một điểm kém, bị học viện điều đến hệ vô hạn. Trải qua bốn năm không có việc gì làm, bây giờ đến trước cuộc thi, rốt cuộc cô mới bối rối.
Sớm biết việc nhanh xuyên này rất khổ cực, còn không bằng học lại một năm thi lại hệ Kim Thủ Chỉ đâu. Nhưng bình thường có thể không có lý tưởng, một khi cuộc thi tốt nghiệp không qua được, thì phải ôn tập lại bốn năm. Trong lòng cô như lửa đốt, bây giờ không biết làm thế nào để có được các mánh khóe để vượt qua được cuộc thi này, suy đi nghĩ lại, quyết định đi tìm thầy giáo đòi "tình thân".
Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất trong hệ thống chuyển kiếp, bởi vì cô là một cô gái yểu điệu nhỏ bé, nên ngày thường thầy giáo cũng rất chiếu cố đến cô.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi cần mẫn làm việc. Diệp Huyên đi lại gần một chiếc ghế ngồi xuống. "Thầy Cố à, cuối tuần sẽ diễn ra cuộc thi, trong đầu em lại không có gì cả, thầy phải chỉ em chiêu nào đó đi."
Thầy Cố ngẩng đầu lên: "Sao cơ, bình thường không chăm chỉ đi học, hiện tại biết lo lắng sao?"
"Em biết em sai rồi." Diệp Huyên nghe lời lộ ra vẻ mặt áy náy, "Thầy sẽ không nhẫn tâm để em không được tốt nghiệp chứ?"
"Thầy biết những việc đánh đánh giết giết kia, thân là con gái như em sẽ không ứng phó được." Thầy Cố nâng kính mắt của mình, "Gần đây hệ thống mới mở ra một cuộc thi hệ thống, nếu thật sự em không muốn bị rơi vào cuộc hệ thống Khủng Bố thì thầy sẽ hỏi bên hệ thống một tiếng, dùng hệ thống kia cho em thi, như thế nào?"
"Thật ạ?" Diệp Huyên vui mừng mở to hai mắt, "Cấp độ nguy hiểm của hệ thống kia là bao nhiêu?"
"Không cao lắm." Thầy Cố đưa ra ban ngón tay, "Ba sao."
Ba sao! Diệp Huyên lập tức vui như mở cờ trong bụng, coi như là cuộc thi của hệ thống Kim Thủ Chỉ , cấp nguy hiểm cũng là sáu sao rồi. Cuộc thi nhanh xuyên hệ thống càng không cần nói tới, cấp số nguy hiểm lúc nào cũng lên tới chín sao.
"Cảnh cáo trước, hệ thống này chưa được sử dụng qua, có thể sẽ xuất hiện tình huống bộc phát, thật sự em tình nguyện chứ?"
"Khả năng là bao nhiêu ạ?"
"Đại khái là khoảng một phần một trăm."
"Được." Diệp Huyên dứt khoát vỗ tay một cái, "Em sẽ dùng hệ thống này để thi."
"Rất thẳng thắn." Thầy Cố mỉm cười gật đầu, "Để thầy gọi cho người quản lý hệ thống."
Không biết tại sao Diệp Huyên cảm thấy trên mắt kính của thầy giáo ánh lên ánh sáng hơi kì quái, cô nghĩ chỉ là ảo giác của mình,...
Hệ thống nhanh chóng đã quyết định chuyện này, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng ở trước một chiếc máy cổ quái. Thầy Cố bảo cô nằm vào trong khoang, Diệp Huyên đang định nhắm mắt lại, phút cuối chợt nghĩ đến một vấn đề, "Thầy Cố, chủ đề của hệ thống này là gì vậy?"
Cuộc thi nhanh xuyên hệ thống mặc dù chuyển nhiều thế giới, nhưng cũng sẽ cùng một chủ đề. Hệ thống trước kia chủ đề là phim kinh dị, hệ thống này cấp nguy hiểm không cao, chắc cũng chỉ là chuyện linh tinh trong sân trường.
"À, chủ đề sao." Thầy Cố vừa đóng nắp của khoang tàu, ý vị sâu xa cười cười, "Nhất định em sẽ đoán không được đâu."
"Là gì ạ?"
"Là thịt văn."
"Hả? Đợi một chút, thầy nói cái gì? Chủ đề là thịt á?"
Thịt văn?
Âm thanh của tiếng cửa đóng lại, các nắp khoang thuyền liên tục bị đóng lại chặt chẽ. Quanh người Diệp Huyên bốc lên một thứ ánh sáng màu xanh, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn chưa tiêu hóa xong tin tức mà thầy Cố vừa nói ra, liền nghe bên ngoài khoang thuyền có tiếng cười xấu xa của đàn ông. "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho em biết. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ nào, thì phải vĩnh viễn ở lại đó đấy. Cho nên, ngàn vạn lần phải hoàn thành nhé, Tiểu Huyên."
Châu Đông Dương, bên trong phái Thương Lan, Diệp Huyên dần dần tỉnh lại từ trong mơ màng.
Vừa mở mắt, nàng lập tức quan sát xung quanh một lần. Đây là một động phủ rộng rãi, mặc dù bên trong nhà có rất nhiều đồ vật được điêu khắc xanh vàng rực rỡ, nhưng chiếc bàn lại bằng ngọc trắng, ghế bằng ngọc Lưu Ly. Cảm giác giống như nhìn trắng trong thuần khiết đơn giản, rồi bên trong lại lộ ra sự tinh xảo quý giá.
Diệp Huyên lại nhìn mình, cô thấy thân thể này chính là của một tiểu cô nương. Mặc một bộ quần áo màu lam, đầu tóc đen vén lên đơn giản, trên đầu ghim một chiếc trâm xinh đẹp. Vóc người chưa phát triển toàn diện, nhưng khả ái xinh đẹp trắng như ngọc như tuyết, liếc nhìn lại, liền biết sau này lớn lên chắc hẳn là một mỹ nhân.
Lúc này, trong đầu cô đã hiện lên tất cả mọi chuyện. Hiển nhiên, mình bị thầy Cố hại rồi.
Trước mắt đây là thế giới đầu tiên trong nhiệm vụ chuyển kiếp, cũng là giai đoạn một cuộc thi của cô. Cuộc thi của hệ thống thường có nhiệm vụ rất đơn giản, thí sinh chuyển kiếp đến nhiệm vụ thịt văn, thay thế câu chuyện thịt văn của nhân vật nữ chính, đạt được tâm nguyện của người nữ chính này, là vượt qua được đề kiểm tra.
Mà điều tâm nguyện này, cũng thường là muốn lên giường cùng nhân vật nam. Mà rốt cuộc muốn mấy lần trên giường mới xong tâm nguyện, quyết định cũng phải dựa vào sự hài lòng của nữ chính rồi.
Nhìn hàng chữ trong suốt trên mặt bàn đang di chuyển, Diệp Huyên thiếu chút nữa không thở được nữa. Mặc dù bình thường cô cũng đọc qua không ít thể loại truyện kia, nhưng cô còn là một hoàng hoa đại khuê nữ! Nhiệm vụ cùng đàn ông lên giường, rốt cuộc là làm thế nào chứ?
Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, thì vĩnh viễn sẽ ở lại thế giới này, tuyệt đối Diệp Huyên không chấp nhận.
Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, không liên quan, coi như là chơi mấy trò chơi 18+ mà người ta cấm, dù sao cũng không phải là cơ thể của mình.
Trấn an bản thân một phen, Diệp Huyên mới tiếp tục xem nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ đầu tiên là ở thế giới tu tiên. Nhân vật trong nhiệm vụ cũng tên là Diệp Huyên, là đệ nhất đại tu tiên trong môn phái, là đệ tử chân truyền của phái Thương Lan. Năm nay Diệp Huyên vừa mới 13 tuổi, lúc còn trong thời kỳ tã lót thì đã được sư phụ nhặt về sơn môn dưỡng dục đến nay.
Mà mục tiêu chính của Diệp Huyên, chính là lấy thân thể này để báo đáp ân sư, trưởng lão phái Thương Lan, Trương Diễn.
Nhìn đến đây, Diệp Huyên không khỏi nâng cao khóe miệng. Tiểu cô nương này thật là, lại cùng sư phụ của mình sinh ra tình cảm. Đáng tiếc chính là, vị trưởng lão này một lòng hướng đạo, nhiều lần tiểu cô nương công khai ám hiệu, vậy mà ngay cả một chút phản ứng sửng sốt hắn cũng không có.
Nghĩ đến cũng đúng, nói đến một tiểu cô nương 13 tuổi, còn tự tay mình nuôi lớn, có thể có phản ứng gì chứ, tiểu cô nương này cũng vội vàng quá rồi.
Dù sao thời gian ở trong nhiệm vụ và thời gian thực tế không giống nhau, mà cuộc thi hệ thống này lại không quy định thời gian hoàn thành, Diệp Huyên mừng rỡ ở đây vui chơi mấy năm. Làm thần tiên ăn gió uống sương, mỗi ngày cưỡi mây đạp gió, nhất định cảm giác sẽ không tệ.
Diệp Huyên vui vẻ quyết định, cô tính toán xem một chút mục tiêu chính. Dù sao sau khi cùng hắn lên giường, cũng phải chờ thời cơ chín một chút.
(Từ đoạn này sẽ đổi sang gọi Diệp Huyên là nàng cho phù hợp với hoàn cảnh nhé)
Nàng mới vừa bước ra cửa, trong phút chốc, chỉ cảm thấy trước mắt thật rộng lớn. Thì ra động phủ của Diệp Huyên ở trên một vách đá dựng đứng, dõi mắt nhìn lại, dưới chân là sương mù sâu ngút ngàn, thỉnh thoảng có vài chim Hạc xuyên mây bay qua. Trên đám mây, ánh sáng mặt trời chíu rọi rực rỡ, chiếu đến các cao điện ở xa xa, toàn lầu ngọc gác vàng, nhìn vào cảm giác như mình đã rơi vào tiên cảnh.
Trong sắc trời xanh biếc như vậy, bất chợt một thanh kiếm bay tới, trong giây lát liền đến trước mặt Diệp Huyên. Một đồng tử (bé trai) mặc áo xanh nhảy xuống từ trên thanh kiếm, vừa thấy Diệp Huyên liền lộ ra nụ cười cung kính, "Diệp sư thúc, người đã tỉnh rồi? Tổ sư thúc có chuyện muốn tìm người."
"Ừ." Diệp Huyên lờ mờ gật đầu, sư phụ Trương Diễn ở trong phái Thương Lân có chức vị rất cao, bởi vậy Diệp Huyên cũng được nhờ theo, người ta thấy nàng chỉ là tiểu cô nương 13 tuổi, nhưng cũng phải cung kính gọi một tiếng Sư thúc.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, Diệp Huyên cũng đang muốn đi gặp vị sư phụ này, thật mừng vì có người dẫn đi.
Nàng lập tức lấy một con hạc giấy trong tay áo ra, thổi nhẹ vào, con hạc này liền hóa thành một con Bạch Hạc cao lớn, vươn cổ kêu một tiếng to, kính cẩn cúi đầu về phía Diệp Huyên.
Sauk hi xuyên qua, Diệp Huyên không chỉ thừa kế trí nhớ của nữ chính, mà cơ thể còn nắm toàn bộ kỹ năng. Mặc dù đây là lần đầu nàng nhìn thấy những chuyện này, nhưng trong lòng cũng không sợ. Thản nhiên cỡi Bạch Hạc, bay theo hướng của đồng tử phía trước.
Bay qua vô số các lầu các hoa mỹ, rốt cục, đồng tử kia dừng lại trước một cung điện cao vút trong mây. Tấm biển trước điện ghi ba chữ thật to: "Phụng Chân Điện", chính là động phủ của Trương Diễn.
Diệp Huyên phất tay với đồng tử, ý bảo hắn lui ra ngoài. Nàng hít sâu một hơi, muốn gặp được mục tiêu chính của mình. Dù sao Trương Diễn cùng nữ chính của cơ thể này cũng là thầy trò, sớm chiều chung sống, khó bảo hắn sẽ không nhìn ra được điểm bất thường. Thế giới tu tiên, lại có nhiều chuyện phát sinh, nếu nàng bị gian tế của ma môn bắt được...
Nàng đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe trong điện truyền đến một giọng nói nam nhàn nhạt, "Đã đến rồi, đứng bên ngoài làm gì?"
Giọng nói trầm thấp ấm áp, rồi lại giống như tiếng chuông, đập vào tai người, chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo.
Trong lòng Diệp Huyên giật lên một cái, lại cảm thấy giọng nói thật dễ nghe, lập tức cúi đầu, chậm rãi đi vào trong Phụng Chân Điện.
Trong điện rộng rãi mà yên tĩnh, trừ mấy đồng tử đứng hầu ở cạnh cửa, lại không thấy Trương Diễn. Diệp Huyên men theo trí nhớ của mình, quen cửa quen nẻo đi qua điện. Đi qua một hành lang thật dài, lại vượt qua vài ngọn núi giả, rốt cục, ở một đoạn ngắn ở sườn núi, gặp được bóng dáng cao lớn.
Bóng dáng kia mặc một bộ đồ đạo sĩ màu đen theo hoa văn như mây, đầu đội mào Bạch Ngọc (mào: mũ), đưng đưa lưng về phía Diệp Huyên, nhìn những đám mây đang bay ở phía xa xa. Hai tay hắn đặt ở sau lưng, bên ngoài ống tay áo rộng, lộ ra một đôi bàn tay thon dài, mười ngón tay khớp xương rõ ràng, vô cùng mạnh mẽ.
Diệp Huyên không nhịn được nuốt nước bọt một cái, cũng không biết vì lo lắng, còn làm một động tác tay đẹp mắt.
"Sư phụ." Nàng nhỏ giọng nói, "Đệ tử đã tới."
"Ừ." Trương Diễn đáp một tiếng, quay người sang.
Lúc này lại có một trận gió nhẹ thổi tới, thổi trúng ngay chiếc áo dài của Trương Diễn, gió cuốn bay lên. Phía sau hắn là một đám mây hình tròn cuồn cuộn, tựa như một cột sóng biển đang dâng lên, xem ra nam nhân tuấn mỹ trước mặt cũng là dạng người vân đạm phong khinh, không vui cũng không buồn.
"A Huyên." Chỉ nghe Trương Diễn lạnh nhạt gọi.
Ta yêu ngươi, sư phụ, ta nhất định phải lấy được ngươi! Bất kể là cơ thể hay trái tim của sư phụ, toàn bộ, cũng đều là của ta!
Nàng dùng hết khí lực toàn thân mới kềm chế được dục vọng của Trương Diễn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Xong đời, Diệp Huyên bất đắc dĩ nghĩ, nàng không chỉ thừa kế trí nhớ cùng kỹ năng của nữ chính, mà còn thừa kế tình cảm với mục tiêu.
Kế hoạch chờ đợi mấy năm ở thế giới này còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo thất bại. Nàng nhất định phải đẩy ngã Trương Diễn ngay, bởi vì nàng từng giây từng phút cũng không nhịn được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com