13. Bảo Tùng
Sáng sớm, Sài Gòn thức dậy trong một lớp sương mỏng, ánh nắng đầu ngày len qua những tán cây bên ngoài phòng gym, rải những vệt sáng lấp lánh lên cửa kính. Định bước vào không gian quen thuộc, nơi mùi mồ hôi hòa quyện với tiếng kim loại va chạm từ những thanh tạ. Hôm nay, anh quyết định ngủ thêm một chút, bỏ qua buổi chạy bộ thường lệ, để dành sức cho lịch tập lưng đã lên chi tiết cho Thiện. Phòng gym private lúc 6 giờ sáng đã nhộn nhịp, dù chỉ lác đác vài học viên chăm chỉ, những bóng người lặng lẽ di chuyển dưới ánh đèn neon trắng lạnh.
Định mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, bó sát, để lộ cánh tay gân guốc và bờ vai rộng, một sự thay đổi hiếm hoi so với chiếc áo dài tay anh thường mặc. Làn da trắng mịn của anh lấp lánh dưới ánh đèn, như được phủ một lớp sáng bạc. Một học viên gần đó, đang nâng tạ, cười trêu: "Anh Định hôm nay mát mẻ nhỉ? Bỏ áo dài tay rồi hả?" Định chỉ cười nhẹ, lắc đầu, ánh mắt trầm tư như đang giấu một bí mật nhỏ. Anh đứng trước gương lớn, kiểm tra tư thế, như chuẩn bị cho một nghi thức, không chỉ là buổi tập mà còn là một sự kết nối vô hình với Thiện.
Thiện bước vào ngay sau đó, mái tóc rối nhẹ, làn da rám nắng lấp lánh mồ hôi từ đoạn đường đến đây. Cậu nở nụ cười tươi, ánh mắt thoáng bối rối khi chạm vào Định, như thể ký ức sáng hôm qua - công viên, phòng tắm, ánh nước - vẫn còn vương vấn. "Chào anh! Hôm nay tập lưng hả? Em sẵn sàng rồi," Thiện nói, giọng hào hứng, ánh mắt lướt qua cánh tay trần của Định, nơi những đường gân nổi lên như một bản đồ sức mạnh.
Định gật đầu, khóe môi cong lên. "Ừ, hôm nay tập lưng. Nhóm cơ này nhiều người bỏ qua, nhưng nó là nền tảng thẩm mỹ tốt nhất. Cơ lưng mạnh không chỉ giúp dáng đẹp, mà còn tạo cảm giác vững chãi, cân đối toàn thân." Anh nói, giọng trầm, ánh mắt sáng lên khi chia sẻ kiến thức. Anh dẫn Thiện đến khu vực tạ, bắt đầu với bài pull-up. Định đứng phía sau, tay sửa tư thế cho Thiện, những cái chạm nhẹ nhưng chắc chắn, như một lời nhắc nhở về sợi dây vô hình giữa họ. Thiện cảm nhận hơi ấm từ tay Định, và trong lòng cậu, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu âm ỉ.
Giữa buổi tập, điện thoại Định rung lên. Anh liếc màn hình, thấy tên Phương Nhi. Cô gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút khẩn khoản, xin tập cùng buổi sáng nay vì quên đặt lịch trước. Định nhíu mày nhẹ, ánh mắt vẫn dõi theo Thiện đang thực hiện bài lat pulldown, cơ lưng cậu căng lên dưới lớp áo. "Phương Nhi à, sáng nay anh bận hướng dẫn Thiện rồi. Em nhờ anh Tùng tập cho nhé, Tùng cũng giỏi lắm, sẽ giúp em kịp về sớm," anh nói, giọng khéo léo nhưng dứt khoát.
Phương Nhi im lặng một giây, giọng cô thoáng thất vọng. Cô đứng ở góc phòng gym, ánh mắt lướt qua Định và Thiện. Thấy Định cười đùa với Thiện - một nụ cười hiếm hoi, ấm áp, điều mà cô chưa từng nhận được - lòng cô nhói lên, như bị chạm vào một vết thương nhỏ. "Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ nhờ anh Tùng," cô đáp, rồi cúp máy, quay sang tìm Tùng, ánh mắt thoáng tủi thân nhưng nhanh chóng che giấu.
Thiện, từ ghế tập, quan sát Định. Cậu không nghe rõ cuộc gọi, nhưng ánh mắt anh - vừa nghiêm túc vừa dịu dàng - khiến cậu không thể rời mắt. Khi Định quay lại, đứng trước thanh tạ để thực hiện bài bent-over row, Thiện gần như ngừng thở. Cơ lưng của Định, dưới ánh đèn gym, hiện lên như một dãy núi trập trùng, từng múi cơ xô, cơ tam giác, và cơ lưng giữa co giãn nhịp nhàng, như một điệu múa mạnh mẽ nhưng đầy kiểm soát. Mỗi lần anh cúi xuống, kéo tạ lên, cơ lưng căng phồng, bóng mượt như được phủ một lớp dầu, lấp lánh mồ hôi. Làn da trắng mịn của anh như phát sáng, mỗi giọt mồ hôi lăn dài theo đường cong gân guốc, xuống vùng eo thon gọn, như một dòng suối nhỏ chảy qua vách đá.
Thiện cảm thấy một cơn sóng cảm xúc dâng lên. Cơ lưng của Định không chỉ là biểu tượng sức mạnh, mà còn là một lời mời gọi không lời, khiến cậu vừa muốn sở hữu một cơ lưng hoàn hảo như thế, vừa muốn chạm vào, nắn bóp, cảm nhận sự rắn chắc ấy dưới đầu ngón tay. Cậu tưởng tượng tay mình lướt qua những múi cơ ấy, cảm nhận nhịp đập của sức sống, và ý nghĩ ấy khiến vùng hạ bộ cậu căng tức, một cảm giác vừa khoái lạc vừa cấm đoán. Thiện cúi đầu, giả vờ điều chỉnh dây đeo tay, để che giấu ánh mắt đang cháy bỏng.
"Em làm tốt lắm, nhưng giữ lưng thẳng hơn chút," Định nói, giọng trầm, bước đến gần Thiện, tay anh chạm nhẹ vào lưng cậu để sửa tư thế. Cái chạm ấy như một tia lửa, khiến Thiện rùng mình, nhưng cậu chỉ gật đầu, cố giữ vẻ tự nhiên. "Dạ, em sẽ cố," cậu đáp, giọng hơi khàn, ánh mắt lén lút nhìn Định qua gương lớn, nơi bóng dáng anh như một vị thần dưới ánh đèn.
Buổi tập kết thúc lúc 8 giờ sáng, không khí phòng gym dịu đi khi ánh nắng bên ngoài mạnh hơn. Định và Thiện lau mồ hôi, chuẩn bị rời đi ăn sáng như thường lệ. Nhưng hôm nay, Tùng, đồng nghiệp của Định, bất ngờ tham gia. "Hai ông đi ăn sáng hả? Cho tui ké với, đói quá!" Tùng nói, giọng vui vẻ, nụ cười lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, khiến không gian như sáng lên.
Tùng bước đến, dáng người cao lớn, gần 1m9, nổi bật như một cột trụ giữa phòng gym. Anh mặc áo ba lỗ xám, để lộ bờ vai rộng như cánh cửa, eo thon bất ngờ so với chiều cao, tạo hiệu ứng thị giác mê hoặc. Làn da anh rám nắng khỏe khoắn, không đồ sộ như Định, nhưng cân đối và gân guốc, dấu vết của một vận động viên bóng rổ trước khi tai nạn giao thông khiến anh chuyển hướng làm huấn luyện viên. Đôi mắt Tùng sáng, như biết cười, mang sự lạc quan tự nhiên, khiến người đối diện dễ thả lỏng.
Họ đến một quán bún bò góc đường, ngồi quanh chiếc bàn nhựa nhỏ, tiếng xe cộ bên ngoài hòa lẫn với tiếng rao của bà bán rong. Tùng bắt chuyện ngay, giọng vang và ấm. "Thiện, tập với Định chắc lên cơ nhanh lắm ha? Ông này hướng dẫn nghiêm khắc, nhưng hiệu quả." Anh cười, ánh mắt lướt qua Định, mang chút trêu đùa nhưng đầy tôn trọng.
Thiện gật đầu, cười nhẹ. "Dạ, anh Định giỏi lắm. Em học được nhiều." Cậu liếc sang Định, ánh mắt thoáng bí mật, như muốn nhắc lại khoảnh khắc chỉ hai người biết. Định chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm nước, ánh mắt lướt qua Tùng, mang chút thân tình nhưng giữ khoảng cách vô hình.
Tùng tiếp tục nói, tay cầm đũa xoay nhẹ tô bún. "Hồi xưa tui với Định học chung ngành Khoa học Thể thao ở đại học, tui chơi bóng rổ, còn Định mê gym từ hồi đó. Sau này tui bị tai nạn, nghỉ thi đấu, Định kéo tui vào nghề PT, giúp tui từ con số không. Nhưng ông này, giúp thì giúp, chẳng bao giờ nhận trả ơn." Anh nhìn Định, ánh mắt mang chút cảm kích, nhưng cũng thoáng tiếc nuối, như giữa họ có một ranh giới không thể vượt qua.
Định cười nhạt, lắc đầu. "Thôi, kể chuyện cũ làm gì. Ăn đi, nguội hết bây giờ." Anh nói, giọng nhẹ, nhưng trong lòng, một suy tư thoáng qua - về Tùng, về những ngày tháng hai người từng gần gũi, và về khoảng cách anh tự đặt ra, như cách anh giữ mình trước Thiện, trước Phương Nhi, trước cả chính mình.
Thiện quan sát Tùng, ánh mắt lướt qua từng đặc điểm - bờ vai rộng như che cả bầu trời, đôi tay gân guốc nhưng thon dài, và gương mặt ấm áp với nụ cười răng khểnh. Tùng đẹp, theo cách khác Định: nếu Định là một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, thì Tùng là một ngọn gió tự do, vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng. Thiện cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng ánh mắt cậu vẫn quay về Định, nơi cơ lưng anh, dù giờ đã che dưới áo, vẫn hiện rõ trong tâm trí, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.
Tùng, giữa bữa ăn, quay sang Thiện, ánh mắt sáng rực. "Thiện, mai rảnh không? Qua tập với tui thử một buổi, tui chỉ em bài vai, đảm bảo mê liền!" Anh nói, giọng hào sảng, ánh mắt tinh nghịch, như muốn kéo Thiện ra khỏi thế giới chỉ có Định.
Thiện ngần ngại, liếc sang Định, như chờ dấu hiệu. Định gật đầu nhẹ, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm, như một mặt hồ không gợn sóng. "Tùng nói đúng, tập với nó cũng hay. Thử đi, em." Anh nói, giọng đều, nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lướt qua - không phải ghen tuông, mà là một sự xáo động, như sợi dây giữa anh và Thiện vừa bị ai đó chạm vào.
Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười và chuyện phiếm. Tùng đứng dậy, vươn vai, để lộ đường cong từ vai xuống eo, như một ngọn núi dọc đường chân trời. Anh vỗ vai Định, rồi quay sang Thiện, nụ cười răng khểnh sáng lên. "Tui đi trước đây, hai người ăn tiếp đi!" Anh bước đi, dáng cao lớn khuất dần trong ánh nắng. Nhưng chỉ vài phút sau, điện thoại Định rung lên. Tùng gọi, giọng hào hứng: "Định, chiều nay rảnh không? Lâu rồi mình chưa đi bơi, dẫn Thiện đi luôn, cho thằng nhỏ thử sức! Tui đặt hồ bơi rồi, 4 giờ nhé!"
Định liếc sang Thiện, ánh mắt anh thoáng chút bất ngờ nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. "Ừ, được. Chiều gặp," anh đáp, cúp máy. Thiện nhìn anh, ánh mắt sáng lên, như thể vừa nhận được một lời mời vào một thế giới mới. "Đi bơi hả anh? Vui quá!" cậu nói, giọng hào hứng, nhưng trong lòng, một hình ảnh thoáng qua - Định trong làn nước, cơ lưng lấp lánh, và một khoảnh khắc nữa để cậu chiêm ngưỡng anh, gần hơn, rõ hơn. Định chỉ gật đầu, ánh mắt anh sâu thẳm, như đang giấu một suy tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com