14. Chuyến Tàu
Chiều Sài Gòn phủ một lớp ánh sáng vàng cam, nhuộm lên những con đường đông đúc một sắc màu dịu dàng, như muốn làm chậm lại nhịp sống hối hả. Định, Thiện, và Tùng hẹn nhau lúc 4 giờ tại ga Bến Thành, nơi tuyến metro Bến Thành - Suối Tiên vừa mới vận hành. Tùng, người lên kế hoạch, đã chọn một hồ bơi cũ ở Thủ Đức, vắng vẻ và tách biệt, vì anh nhớ Định từng nói không thích bơi ở hồ trong phòng gym - "Chỗ đó để hướng dẫn học viên thôi, bơi mà bị người quen nhìn, thấy kỳ kỳ." Tùng cười thầm khi chọn địa điểm, ánh mắt anh thoáng chút tinh nghịch, như đang giấu một ý định nhỏ, không nói thành lời.
Định đến sớm, đứng dưới tán cây gần ga, mặc một chiếc áo khoác thun mỏng màu xám, bên trong là áo thun bó sát, để lộ đường nét cơ bắp đồ sộ nhưng vẫn mang vẻ softboy lạ lùng. Quần nỉ mỏng ôm nhẹ đôi chân săn chắc, khiến anh trông vừa mạnh mẽ vừa gần gũi, như một chàng trai vừa bước ra từ một bộ phim thanh xuân. Anh đeo khẩu trang, che đi nửa khuôn mặt, ánh mắt trầm tư lướt qua dòng người, như đang cân nhắc điều gì đó sâu kín - không chỉ là buổi bơi, mà còn là những mong muốn anh chưa dám đối diện.
Tùng xuất hiện ngay sau, dáng cao lớn gần 1m9 nổi bật như một ngọn núi di động. Anh mặc áo tank top màu xanh đậm, để lộ bờ vai rộng như cánh cửa và đôi tay gân guốc, từng đường cơ bóng mượt dưới ánh nắng. Quần thể thao ngắn qua gối làm nổi bật đôi chân dài, cơ bắp săn chắc nhưng không quá đồ sộ, dấu vết của một vận động viên bóng rổ ngày nào. Đôi kính mát gác trên đầu làm anh trông năng động, và nụ cười răng khểnh như thắp sáng cả góc đường. Thiện, đến cuối cùng, mặc áo thun trắng đơn giản, ánh mắt sáng lên khi thấy hai người đàn ông đứng đó, như hai bức tượng sống động trong ánh hoàng hôn.
"Đi metro lần đầu hả, Thiện?" Tùng hỏi, vỗ vai cậu, giọng hào sảng. Thiện gật đầu, tim đập rộn ràng, không chỉ vì chuyến tàu, mà còn vì hình ảnh hai người đàn ông trước mặt - Định, mạnh mẽ và bí ẩn, Tùng, phóng khoáng và ấm áp. Trong lòng cậu, một cơn sóng cảm xúc dâng lên, vừa háo hức vừa bối rối. Cậu lẩm nhẩm một bài kinh ngắn trong đầu, như muốn trấn an những ý nghĩ đang trào dâng, những hình ảnh về cơ lưng của Định, về ánh nước trong phòng tắm, và giờ đây, về viễn cảnh cả ba trong làn nước hồ bơi.
Họ bước qua cổng kiểm soát, quét thẻ, và chờ tàu trong không gian ga mát lạnh, ánh đèn trắng dịu nhẹ phủ đều. Khi tàu đến, cánh cửa mở ra êm ái, mời gọi họ vào khoang tàu sạch sẽ, thoang thoảng mùi kim loại mới. Thiện chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Định ngồi giữa, và Tùng bên phải, ba người "chen chúc" trên ba chiếc ghê, dù Thiện thoáng nghĩ giá mà hai người kia nhỏ bớt lại. Sự gần gũi này khiến cậu bối rối, vai Định chạm nhẹ vào vai cậu, hơi ấm từ anh như một dòng điện nhỏ, khiến Thiện phải hít sâu, tiếp tục lẩm nhẩm bài kinh để giữ bình tĩnh.
Tàu lướt qua đoạn ngầm, rồi trồi lên mặt đất, ánh nắng chiều tràn vào qua cửa sổ, biến thành phố quen thuộc thành một thước phim kỳ lạ. Những tòa nhà, hàng cây, và dòng xe cộ nhỏ lại, lướt qua trong tầm mắt Thiện như một giấc mơ. Định, ngồi giữa, ánh mắt lướt qua cửa sổ, nhưng tâm trí anh dường như ở nơi khác. Anh nghĩ về hồ bơi, về làn nước mát lạnh, và một mong muốn mơ hồ - không chỉ để bơi, mà để thả mình vào một khoảnh khắc tự do, như sáng hôm qua ở công viên. Nhưng liệu anh có dám? Anh liếc sang Thiện, rồi Tùng, ánh mắt thoáng chút xáo động, như mặt hồ bị gió lay.
Tùng, ngồi bên cạnh, ánh mắt lấp lánh khi nhìn thành phố trôi qua. Anh nghiêng người, vai rộng gần chạm Định, và nói, giọng trầm ấm: "Lâu rồi không đi bơi với mày, Định. Nhớ hồi đại học, mình hay lén trốn tiết đi bơi ở hồ gần trường, nhớ không?" Anh cười, nụ cười răng khểnh sáng lên, nhưng ánh mắt thoáng chút hoài niệm, như đang chạm vào một ký ức chỉ hai người hiểu. Định gật đầu, cười nhẹ, nhưng không đáp, ánh mắt anh che giấu một suy tư - về Tùng, về những ngày tháng họ từng thân thiết, và về khoảng cách anh tự dựng lên khi lập gia đình.
Thiện quan sát cả hai, ánh mắt cậu lướt qua Tùng - đôi vai rộng như ôm cả thế giới, nụ cười như ánh nắng, và cách anh nhìn Định, vừa thân thiết vừa xa cách. Cậu tự hỏi, giữa Tùng và Định, có điều gì mà cậu chưa hiểu? Sự tò mò ấy khiến cậu càng chú ý đến Tùng, đến từng cử chỉ nhỏ - cách anh vuốt tóc, cách tay anh chạm nhẹ vào ghế, như đang kiềm chế một điều gì đó không nói ra.
Bất chợt, một cô gái ngồi đối diện lén giơ điện thoại, nhắm vào Định. Tiếng "click" nhỏ vang lên, dù Định đeo khẩu trang che mặt. Tùng lập tức nhổm dậy, ánh mắt sắc lại, nụ cười răng khểnh biến mất. "Này, chị kia, chụp gì mà không xin phép?" Anh bước tới, giọng trầm nhưng đầy uy lực, tay giơ ra như muốn lấy điện thoại. Cô gái giật mình, lắp bắp: "Tui... tui chỉ chụp cảnh thôi, không cố ý!"
Thiện tròn mắt, tim đập nhanh, vừa ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Tùng, vừa lo lắng tình huống căng thẳng. Định, vẫn bình tĩnh, đứng dậy, đặt tay lên vai Tùng. "Thôi, Tùng, không sao đâu. Có khẩu trang cũng đâu chụp được mặt." Anh nói, giọng nhẹ, như muốn xoa dịu. Nhưng Tùng lắc đầu, ánh mắt vẫn cứng. "Không được, Định. Chụp lén là không tôn trọng. Xóa đi!" Anh nhìn cô gái, giọng kiên quyết.
Cô gái, lúng túng, vội mở điện thoại, xóa ảnh trước mặt Tùng. "Tui xin lỗi, tui không nghĩ nhiều vậy..." cô nói, giọng run. Định gật đầu, cười nhẹ qua khẩu trang. "Không sao, em xin lỗi rồi, bỏ qua đi." Tùng hít sâu, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn thoáng chút bực bội. Anh ngồi xuống, quay sang Thiện, nụ cười răng khểnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn mang chút xáo động, như thể hành động vừa rồi không chỉ để bảo vệ Định.
Thiện nhìn Tùng, ánh mắt trầm trồ. Sự mạnh mẽ của anh, cách anh đứng lên vì Định, khiến cậu thấy Tùng không chỉ là một người vui vẻ, mà còn là một người đàn ông. Nhưng ánh mắt cậu nhanh chóng quay về Định, người vẫn bình thản, như một ngọn núi đứng yên giữa cơn gió. Trong lòng Thiện, bài kinh vẫn lẩm nhẩm, nhưng giờ đây, nó không thể át đi hình ảnh Định trong làn nước, cơ thể anh lấp lánh, và cả Tùng, với bờ vai rộng và nụ cười khiến tim cậu xao động.
Họ xuống ga cuối ở Suối Tiên, rồi bắt xe buýt đến một hồ bơi cũ gần khu Đại học Quốc gia. Hồ bơi nằm lọt thỏm giữa những hàng cây xanh, nước trong veo nhưng vắng vẻ, chỉ có vài người bơi lội thưa thớt. Ánh nắng chiều chiếu xuống, làm mặt nước lấp lánh như một tấm gương khổng lồ. Ba người đứng bên hồ, cởi áo khoác, chuẩn bị thay đồ bơi. Tùng, với dáng cao lớn, cởi áo tank top, để lộ lưng rộng và eo thon, cơ bắp săn chắc như một tác phẩm nghệ thuật. Anh quay sang Định, vỗ vai. "Lâu lắm mới bơi cùng, phải vui tí cho đáng chứ!" Anh nói, giọng hào sảng, nhưng ánh mắt thoáng chút sâu kín khi lướt qua cơ thể Định.
Định cười nhẹ, cởi áo khoác thun mỏng và quần nỉ, từng động tác đều vô thức kéo theo ánh nhìn của Thiện, và sự chú ý kín đáo của Tùng, để lộ bộ đồ bơi bó sát bên trong - một chiếc áo bơi ngắn tay ôm chặt cơ ngực và cánh tay căng phồng, như một bức tượng sống động được chạm khắc từ ngọc bích. Quần bơi dài vừa phải, dính liền với áo, ôm sát vùng hông và đùi, tôn lên đường nét săn chắc, nhưng vẫn kín đáo, mang lại vẻ nam tính đầy bí ẩn. Bộ đồ của vận động viên mà ta thường thấy trên ti vi, nhưng đây là lần đầu tiên Thiện thấy bộ đồ ấy có thể đẹp như vậy. Làn da trắng mịn của anh lấp lánh dưới ánh nắng chiều, mỗi đường cong cơ bắp như được ánh sáng vuốt ve, tạo nên một sức hút không thể cưỡng lại. "Ừ, lâu rồi. Thả lỏng chút đi, đừng căng thẳng chuyện hồi nãy nữa," anh nói, giọng trầm, như một làn gió mát xua đi không khí nặng nề từ vụ việc trên tàu.
Thiện đứng bên, ánh mắt lướt qua Định, tim cậu đập nhanh như trống trận. Cậu cố lẩm nhẩm bài kinh, nhưng hình ảnh Định - cơ ngực phập phồng, cánh tay gân guốc, và đặc biệt là vùng quần bơi, nơi lớp vải mỏng ôm sát, để lộ đường nét căng đầy, như một lời thì thầm của sức mạnh và khao khát - khiến cậu không thể giữ nổi sự tĩnh lặng trong lòng. Cái thoáng nhìn của Thiện dừng lại ở đó, chỉ một giây, nhưng đủ để khiến máu trong cậu nóng lên, như thể đang đứng trước một bí mật cấm đoán, vừa muốn khám phá vừa sợ hãi. Cậu cúi đầu, giả vờ chỉnh lại chiếc quần bơi dài tới gối của mình, màu xanh đậm, che đi phần lớn cơ thể nhưng vẫn không giấu được đôi chân săn chắc.
Tùng, ngồi cạnh hồ, chân chạm nước, tạo những gợn sóng nhỏ, cũng không thể rời mắt khỏi Định. Anh cởi áo tank top, để lộ chiếc quần bơi boxer màu đen, bó sát, ôm lấy vùng hông và đùi như một tác phẩm nghệ thuật. Lớp vải mỏng tôn lên từng đường nét cơ bắp, từ bắp đùi săn chắc đến vùng hạ bộ, nơi sức mạnh nam tính được phô bày một cách vừa táo bạo vừa quyến rũ. Chiếc quần boxer, với thiết kế ngắn và ôm, làm nổi bật chiều cao gần 1m9 của Tùng, bờ vai rộng như cánh cửa, và eo thon bất ngờ, tạo hiệu ứng thị giác như một ngọn núi trập trùng dưới ánh nắng. Làn da rám nắng của anh lấp lánh, như được phủ một lớp dầu, khiến mỗi chuyển động - từ việc anh vươn vai đến cách anh đứng dậy - đều như một điệu múa đầy sức sống.
Thiện thoáng nhìn Tùng, ánh mắt cậu bị cuốn vào chiếc quần bơi boxer, nơi vẻ đẹp nam tính của anh được tôn lên một cách tự nhiên, không phô trương nhưng đầy cám dỗ. Cậu cảm nhận một sự ngưỡng mộ xen lẫn khao khát, như thể Tùng là hiện thân của một ngọn gió tự do, vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, đối lập nhưng hòa quyện với sự bí ẩn của Định. Tùng, trong khoảnh khắc ấy, cũng liếc sang Định, ánh mắt anh thoáng chút sâu kín. Cái nhìn của anh dừng lại ở vùng quần bơi của Định, chỉ một giây, nhưng đủ để lộ ra một sự xáo động.
"Chuyện hồi nãy nhỏ thôi, mà tui thấy bực mình," Tùng nói, giọng trầm, ngồi xuống cạnh hồ, chân chạm nước, tạo những gợn sóng lấp lánh. "Hồi xưa, Định cũng hay bị chụp lén ở sân bóng rổ, hai đứa phải chạy trốn mấy bà chị mê trai." Anh cười, nụ cười răng khểnh sáng lên, nhưng ánh mắt lại thoáng chút hoài niệm, như đang nhớ về những ngày tháng cũ, khi anh và Định còn gần nhau hơn.
Định lắc đầu, cười nhẹ, ánh mắt anh lướt qua Tùng, rồi Thiện, như đang đọc vị cả hai. "Thôi, đừng nhắc chuyện xưa. Bơi đi, kẻo muộn," anh nói, giọng trầm, nhưng mang một sự xao động, như thể anh đang nghĩ về điều gì đó sâu sắc hơn - không chỉ là bơi, mà là một cơ hội để thả mình vào làn nước, vào một khoảnh khắc tự do, nơi anh có thể đối diện với chính mình, với ánh mắt của Thiện, của Tùng, và với những mong muốn anh chưa dám thừa nhận.
Thiện nhìn theo Định, ánh mắt cậu lấp lánh, vừa háo hức vừa lo lắng. Chiếc quần bơi dài của cậu, dù kín đáo, không thể che giấu sự căng thẳng trong cơ thể, như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ. Cậu lẩm nhẩm bài kinh lần cuối, nhưng trong lòng, một ngọn sóng cảm xúc đã trào lên, sẵn sàng cuốn cậu vào làn nước, nơi cả ba sẽ chia sẻ một khoảnh khắc mới - không chỉ là bơi, mà là một sự kết nối, một sự bùng nổ của cảm xúc và khao khát.
Tùng đứng dậy, vươn vai, chiếc quần bơi boxer rung nhẹ theo chuyển động, như một lời khẳng định về sức mạnh và vẻ đẹp nam tính của anh. Anh bước tới mép hồ, ánh mắt lướt qua Định một lần nữa, rồi quay sang Thiện, nụ cười răng khểnh sáng lên. "Sẵn sàng chưa, Thiện? Nhảy xuống đi, nước mát lắm!" Anh nói, giọng hào sảng, nhưng ánh mắt thoáng chút tinh nghịch, như đang mời gọi cả hai vào một thế giới mới, nơi làn nước sẽ xóa nhòa mọi ranh giới.
Định bước tới, cơ ngực căng phồng dưới áo bơi, vùng quần bơi ôm sát như một lời thì thầm của sức mạnh, khiến cả Thiện và Tùng không thể rời mắt. Anh đứng bên mép hồ, ánh mắt sâu thẳm, như đang nhìn vào một tấm gương vô hình, phản chiếu chính mình, và cả những ánh nhìn khát khao đang dõi theo anh. Trong khoảnh khắc ấy, làn nước lấp lánh dưới ánh nắng, như một lời mời gọi, sẵn sàng đón lấy cả ba vào một vũ điệu của tự do và cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com