15. Gợn Sóng Hoàng Hôn (H)
Mặt trời dần ngả về phía chân trời, phủ lên hồ bơi một lớp ánh sáng vàng cam, như một tấm voan mỏng che phủ những gợn sóng lấp lánh. Không khí bên hồ trở nên sôi động khi Tùng, nụ cười răng khểnh rạng rỡ, quay sang Định, ánh mắt tinh nghịch.
"Ê, Định, muốn xem chiêu 'mặt trời xuống biển' không?" Anh hỏi, giọng hào sảng, như chuẩn bị một màn trình diễn. Định, đứng mép hồ, cơ ngực căng phồng dưới áo bơi bó sát, nở một nụ cười tà ác, ranh ma, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. "Coi chừng chơi dại, Tùng," anh đáp, giọng trầm, như một lời thách thức.
Thiện đứng gần, ánh mắt lấp lánh ngơ ngác, chưa kịp hiểu thì Tùng lao tới, nhanh như một cơn gió. Anh ôm chặt Thiện, đôi tay rắn chắc siết lấy cậu, nhấc bổng lên trời. "Bay nào!" Tùng hét, rồi cả hai nhảy tõm xuống nước, tạo một chấn động kinh hoàng. Bọt nước bắn tung tóe, như một quả bom nhỏ nổ, khiến vài người còn lại trong hồ há mồm, mắt tròn xoe, tưởng cả thế giới rung chuyển. Dưới làn nước mát lạnh, Thiện như bị kéo khỏi ánh sáng thanh tịnh của chốn vô dục, sa vào một cơn mê trầm luân, nơi mọi giới hạn tan biến.
Trong vòng tay Tùng, Thiện như ngừng thở. Từng múi cơ của Tùng, rắn chắc và ấm nóng, chạm vào da cậu, như một dòng điện, khiến mọi công sức tập luyện với Định hóa thành mềm nhũn. Chiếc quần bơi boxer của Tùng, bó sát, để lộ đường nét hạ bộ – một "ngọn núi lửa nhỏ" ấm mềm, đầy sức sống – cọ nhẹ vào người Thiện, chỉ trong khoảnh khắc nhưng với cậu, kéo dài như ba năm.
Mặt Thiện đỏ tía, tai nóng rực, tim đập thình thịch. Tùng, nhận ra cậu bất động, tưởng đùa quá trớn, vội buông ra, rối rít xin lỗi: "Trời, tui giỡn hơi lố hả? Thiện, em ổn không?" Anh gãi đầu, nụ cười răng khểnh thoáng ái ngại.
Thiện ngại ngùng xua tay, cố giữ vẻ tự nhiên. "Dạ, không sao, anh Tùng!" Cậu nói, giọng run, nhưng để đỡ ngại, Thiện lấy can đảm, kêu Tùng lại gần. "Anh Tùng, lại đây em nói cái này!" Tùng cúi xuống, ánh mắt tò mò, và ngay lúc đó, Thiện dùng hết sức, ôm đầu anh, cố nhấn xuống nước.
Nhưng với chiều cao 1m9 và sức mạnh cựu vận động viên, Tùng chỉ cười lớn, dễ dàng chống lại. "Haha, em yếu quá, Thiện!" Anh trêu, rồi kéo cậu vào một cú vật lộn vui vẻ dưới nước, bọt nước tung tóe, như một điệu múa của tuổi trẻ.
Định vẫn trên bờ, từ tốn bước xuống cầu thang dẫn vào hồ. Anh thích cảm giác nước mát lạnh chạm vào da từng chút, như một nghi thức chậm rãi. Bộ đồ bơi bó sát, áo ngắn tay và quần ôm, ướt dần, dính chặt vào cơ thể khơi gợi. Lớp vải mỏng tôn lên cơ ngực căng phồng, như hai ngọn đồi vững chãi, núm vú co lại vì nước lạnh, nổi rõ dưới áo, như hai viên ngọc nhỏ lấp lánh. Vùng hạ bộ căng đầy, đường nét hiện lên qua lớp vải ướt, như một lời mời gọi không lời.
Nhưng khi bước xuống, một thanh cầu thang sắc cạnh cọ vào lưng anh, khiến Định khựng lại. May mắn, không trầy, mà chỉ làm lủng một lỗ nhỏ, nhưng anh quay sang Thiện và Tùng, giọng trầm nói: "Cẩn thận mấy cái thang này, đừng lên xuống lung tung."
Thiện và Tùng vừa ngoi lên, gật đầu, nhưng ánh mắt dán vào Định, cơ ngực ướt át như một bức tranh sống động dưới ánh hoàng hôn. Cả ba đùa giỡn nhiều hơn khi Định nhập cuộc. Định, thường lạnh lùng, hôm nay thả lỏng, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng như mặt hồ phản chiếu nắng.
Tùng không chịu thua mà tuyên chiến: "Định, một sống một còn, thua làm cơm tối!" Anh cười lớn, nhưng câu nói khiến cả hai khựng lại. Hồi đại học, họ thường cá cược như thế, người thua sẽ nấu cơm tối, những bữa ăn giản dị nhưng đầy tiếng cười.
Định liếc Tùng, ánh mắt thoáng bùi ngùi, như nhớ lại những ngày tháng cũ. Tùng cũng im lặng một giây, nụ cười răng khểnh mang chút hoài niệm, rồi anh lao tới, phá tan khoảnh khắc bằng một cú vật lộn dưới nước.
Trong khoảnh khắc bất cẩn, Tùng ôm chặt Định, nhưng không ngờ lưng áo bơi của anh, vốn bị thang cào rách một đường chỉ, giờ toẹt ra một mảng dài từ cổ xuống mông. Bộ đồ chùng xuống, như một chiếc áo khoác xuề xòa khoác vội từ phía trước, để lộ gần như toàn bộ lưng và một phần hông.
Tùng chòm qua xem, vô tình thấy một sợi dây đen mỏng ngang hông Định, như một bí mật vừa hé lộ. Định vội lấy tay che, ánh mắt thoáng bối rối.
Tùng ngẩn người, thầm nghĩ: "Sao Định mặc quần dây thế này? Nhưng nếu thả rông thì... không hợp lý." Anh lắc đầu, cố xua ý nghĩ, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua cơ lưng trập trùng và sợi dây đen, như bị cuốn vào một câu hỏi không lời.
Định cố giữ phần hông, ánh mắt lướt qua mặt nước, cố che giấu sự ngượng ngùng. Tùng, ái ngại, bước tới: "Trời, tui xin lỗi, Định! Tui không cố ý!"
Anh nói, giọng lo lắng, nhưng Định xua tay, cười nhẹ. "Không sao, tại cái thang. Giờ tính sao đây?"
Tùng nhanh trí, quay sang Thiện: "Thiện, em chạy lên quầy lấy cho Định cái quần bơi đi, anh đứng đây che cho!" Thiện gật đầu, bơi vào bờ, nước nhỏ tong tỏng từ quần bơi dài tới gối.
Tại quầy, Thiện đứng trước kệ đồ bơi, ánh mắt lấp lánh ý đồ tinh nghịch. Thay vì chọn quần an toàn, cậu cố ý chọn một chiếc "rủi ro" – quần đùi xám mỏng, dài chẳng hơn boxer bao nhiêu, ống quần rộng rãi, nếu nhìn từ dưới biết đâu có thể thấy bên trong.
Cậu cầm quần, mỉm cười, nghĩ thầm: "Anh Định mặc cái này chắc..." Cậu quay lại, lòng háo hức xen chút áy náy.
Ở góc hồ sâu 1m8, Tùng đứng che cho Định, nép vào góc vắng. Định tựa lưng vào thành hồ, tay giữ bộ đồ bơi rách. Tùng lấy vai rộng che chắn, lướt mắt qua mặt nước, cố giữ tự nhiên. Để xua lúng túng, Tùng bắt chuyện: "Nhớ hồi đại học không, Định làm rách áo khi vật lộn ở sân bóng rổ. Mấy bà chị hét lên, tui che cho Định chạy vào phòng thay đồ!"
Anh cười, nhưng ánh mắt thoáng hoài niệm. Định lắc đầu, cười nhẹ, ánh mắt xấu hổ. "Mày cứ nhắc chuyện cũ. Lần đó tao quê muốn chết." Anh nhấn đầu Tùng xuống nước, như trả đũa.
Tùng không đề phòng mà chìm xuống, mặt vô tình tiếp xúc gần hạ bộ Định, chỉ cách lớp vải mỏng. Dù chỉ một giây, Tùng cảm thấy tim đập mạnh, một cảm giác rộn ràng khó tả. Anh ngoi lên, cười lớn, che giấu xáo động. "Hôm nay toàn chuyện xui, nhưng... cũng không xui lắm," anh nghĩ thầm, ánh mắt lướt qua Định, mang bí mật không nói ra.
Thiện nhảy tõm xuống, đưa quần đùi xám cho Định. "Anh Định, quầy chỉ còn cái này với quần tam giác, mấy cái khác bẩn hết trơn rồi," cậu nói giọng ngây thơ, ánh mắt tinh nghịch.
Định nhìn quần, nhíu mày, ánh mắt ái ngại. "Cái này... ngắn quá, Thiện," anh nói, giọng trầm. Tùng cười lớn: "Trời sắp tối, không sao! Ai lỡ thấy hàng của Định, tui móc mắt ra cho!" Anh vỗ vai Định, ánh mắt sáng rực, cổ vũ.
Thiện và Tùng đứng chắn, tạo bức tường người giữa làn nước. Định bắt đầu cởi bộ đồ bơi rách, kéo áo xuống, để lộ lưng trần, cơ lưng trập trùng như dãy núi. Cơ ngực ướt át, căng phồng, núm vú co lại vì nước lạnh, như hai viên ngọc nổi bật trên làn da trắng mịn, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Khi kéo ống quần xuống, chiếc quần lọt khe đen hiện ra, bó sát, ôm cự vật căng đầy, che bởi lớp vải lưới mỏng, như một bí mật vừa hé lộ vừa che giấu.
Đường nét cự vật hiện lên, như muốn thoát ra, đung đưa theo nước. Làn nước luồn lách qua khe thung lũng khơi gợi, vuốt ve hai quả đào tiên to lớn, mịn màng, như mời gọi ánh nhìn. Vài người trong hồ lén liếc qua, nhưng ánh mắt sát khí của Tùng, sắc như dao, cắt đứt mọi sự tò mò, khiến họ vội quay đi.
Thiện đứng chắn, không kìm được mà liếc qua vai, ánh mắt như bị thiêu đốt, tim đập thình thịch. Tùng cũng thoáng nhìn, ánh mắt sâu kín, như chạm vào giấc mơ cũ. Với lý trí mạnh mẽ, Định nhanh chóng mặc quần đùi xám vào, dù một phần muốn cảm nhận ánh nhìn lâu hơn.
Quần mỏng, ngắn, nhẹ như không, lưng quần ôm không sát hông, như đôi tay ngại ngùng không chạm vào da thịt. Anh cảm thấy tự do lạ lùng, nhưng thoáng bối rối. Ngẩng lên anh bắt gặp ánh mắt Thiện, mặt đỏ lên, sợ cậu nhận ra điều gì. Anh quay đi, giả vờ nhìn mặt nước.
Tùng phá tan không khí, cười lớn: "Lâu rồi mới thấy tượng điêu khắc, vẫn mãn nhãn như xưa ha Định!" Anh trêu, ánh mắt chân thành.
Thiện, lấy can đảm, khen: "Anh Định mặc cái này... đẹp lắm, mạnh mẽ hơn!" Cậu nói với ánh mắt sáng rực. Định ngại trước lời khen, cầm bộ đồ bơi rách, đập lên đầu Thiện, rồi Tùng, tưởng mạnh nhưng dịu dàng như vuốt ve.
Bộ đồ dừng trên đầu Tùng, rồi Tùng buộc miệng: "Ước gì bị đập thêm vài cái!"
Nhận ra lời ám muội, Tùng cười trừ, nói: "Thôi, để tui cất cái này." Anh bơi vào bờ, chuẩn bị leo lên.
Tùng chống tay vào thành hồ, cơ bắp cánh tay nổi lên như những đường gân núi, căng phồng đầy sức mạnh. Anh nhấc một chân lên, đặt lên thành hồ, bờ mông căng tràn dưới quần bơi boxer hiện lên, như một ngọn núi hoàn mỹ, lấp lánh nước, khiến ai nhìn cũng như bị mù mắt.
Ngay trước mặt là bờ mông khủng bố, nhìn xuyên tới là vùng hạ bộ – "ngọn núi lửa" mà ai cũng thèm khát được tắm trong dung nham – hiện lờ mờ qua lớp vải mỏng, đung đưa nhẹ theo chuyển động, như một lời mời gọi không lời.
Thiện đứng dưới nước, ánh mắt dán chặt, tim đập nhanh, như bị cuốn vào một cơn mê. Vài người trong hồ, dù sợ ánh mắt Tùng lúc nãy, vẫn lén nhìn, ánh mắt dừng lâu nhất ở bờ mông và hạ bộ anh, như bị thôi miên. Tùng không để ý, bước lên bờ, cất bộ đồ rách vào ba lô tồi quay lại, dáng cao lớn như một vị thần bước ra từ làn nước.
Cả ba cười lớn, tiếng cười vang vọng bên hồ, hòa cùng ánh hoàng hôn dần tắt. Làn nước lấp lánh, như kể một câu chuyện về tự do, khao khát, và những bí mật chưa nói ra. Định, Thiện, và Tùng, trong khoảnh khắc ấy, như ba ngọn sóng, vừa chạm vào nhau, vừa giữ khoảng cách vô hình, sẵn sàng cho những gợn sóng mới trong hành trình của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com