nhat dinh to se lay cau hoi 3
“Reng...reng...reng...”. Chuông báo thức điểm 6h sáng. Nó - mắt nhắm mắt mở vớ tay đập một cú như trời giáng xuống chiếc đồng hồ tội nghiệp.
BỘP!!!
Xong, nó lại trùm chăn và...ngủ tiếp.
Nhưng...chỉ 2 giây sau, 2 giây ngắn ngủi đủ để nó nhận ra một điều: Hôm nay là ngày đầu tiên thắng trời đánh nhập học...Nó dám cá là gìơ này thằng nhóc vẫn đang nằm ôm gối và...mơ chứ chắc là chưa có ý định dậy. Hê hê, đây chính là cơ hội để nó cho thằng nhóc biết nó là một bà chị gương mẫu đến thế nào. “Dậy sớm và qua phòng gọi thằng nhóc dậy đi học”.
Nghĩ rồi, nó tung chăn rồi phi như bay vào nhà tắm. Vừa đánh răng vừa cười một mình một cách khoái chí, trông đến là...hâm.!!! Hơ...
***
- Ê cu, dậy đi học nào, sáng bảnh mắt rồi... Ơ ???... đâu rồi???
Nó trố mắt ra nhìn đống chăn được gấp gọn gẽ, đẹp đẽ trên giường mà ngạc nhiên. “Quái lạ...chẳng nhẽ thằng nhóc lại dậy trước mình? Không thể nào, với tính khí của nó thì sao dậy sớm được chứ....” Vừa đi xuống cầu thang nó vừa lẩm bẩm. A...hay là, mẹ nó gọi thăng nhóc dậy nhỉ, có thể lắm...
Haizzz!!!! Kế hoạch làm một bà chị gương mẫu bước đầu thất bại.
**
- Con gái gì mà ngủ dậy rõ muộn. - Thằng Ken đấy ạ. Vừa thấy nó bước xuống cầu thang với bộ mặt méo xẹo không khác gì cái bánh bao nhúng nước liền buông câu trêu nó.
Nó hằm hằm nhìn thằng nhóc đang nhe răng cười khoái trá kia. Gầm một tiếng rồi đẩy ghế ngồi vào ăn.
- Hôm nay chị Linh con là còn dậy sớm ấy chứ. Bình thường thì 10 hôm đi học thì 9 hôm muộn rồi. – Ôi chao!! Mẹ nó đấy. “Hix...Mẹ chả biết giữ thể diện cho con gì cả...” Nó mếu máo nhìn mẹ, ánh mắt đầy uất ức, trách móc.
- Hô..hô...Bình thường còn muộn hơn ý ạ. Ôi trời, bà chị yêu mến ơi, chị là con gái đó sao? - Thằng Ken cười sằng sặc thích chí. Ghét thế chứ lị.
- Cậu im mồm rồi ăn nhanh đi. Muộn học giờ. – Nó tức khí hét lên. Trong khi thằng nhóc vẫn cười. Hứ...cười nữa đi. Cười cho lắm vào. Cười cô rụng răng luôn. Hết ăn cháo. Cho chết.
Mà sao, thằng nhóc này giống... Huy thế nhỉ. Cậu bạn chí cốt của nó cũng y chang thằng Ken. Suốt ngày chọc tức nó, rồi nham nham nhở nhở cười cho đến khi nó tức xì khói đầu thì thôi. Chết cha!! Cho 2 tên quỷ này gặp nhau thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra mất...* Một thoáng rùng mình !!*
***
- Hôm nay mẹ tôi gọi cậu dậy đấy hả? - Vừa đi nó vừa hỏi thằng Ken. Trong lòng vẫn còn ấm ức lắm lắm. Nó không tin là cái loại công tử bột như thằng nhóc lại có thể dậy sớm như thế được.
- Hứ...chị nghĩ tôi thế nào. Đừng khinh nhau thế. Bình thường tôi còn dậy sớm hơn thế này ấy chứ. – Ken cười đểu cáng.
- Tôi ko tin đấy. Mẹ cậu chiều cậu như vậy mà cũng bắt cậu dậy sớm sao? – Nó vẫn tức tối.
- Mẹ tôi tất nhiên là không nỡ gọi tôi rồi. Nhưng bố tôi thì lại khác. Bắt tôi dậy sớm lắm. Hôm nào cũng phải dậy đi tập thể dục với bố. Nên bây gìơ quen rồi.
- Hơ...thảo nào. ị
- Còn chị thì sao hả? Con gái gì mà...
- Thôi đi. chẳng qua là...- Nó cố phân bua.
- Tất cả chỉ là nguỵ biện. - Thằng Ken là lưỡi trêu nó.
- Cậu...
Nó cứng họng. Công nhận thằng nhóc cũng cao tay. Có lẽ nó đã đánh giá hơi thấp về thằng nhóc rồi.
Haizzz... !!! (Lại thở dài... !!! - Lời tác giả. )
***
Nó cùng thằng nhóc Ken bước đến bến đợi xe buýt. He he. Hôm nay nó đi sớm, không phải lo đuổi theo xe như mọi hôm nữa. Hãnh diện. Nó ung dung bước đi trước cặp mắt tròn xoe của thằng nhóc mà chả hiểu mô tê gì.
Đứng ở bến, nó để ý là có rất nhiều con gái để ý thằng nhóc ken. (Giống như trước đây lũ con gái ấy nhìn Huy vậy). Ừ thì cũng phải công nhận là thằng nhóc đẹp trai đi. Mặt mày sáng sủa thế cơ mà. Hơn nữa lại cao ráo, trông rất ngầu nữa chứ. Nhìn cặp mắt thèm thuồng của lũ con gái đứng xung quanh, nó thừa hiêủ là thằng nhóc “chói loá” đến mức nào.
“Hứ... đừng có nhìn bề ngoài mà đánh giá tất cả nhá mấy em. ĐẸp trai nhưng đểu lắm đấy...”
Ô...từ xa, nó cũng trông thấy Huy đang bước tới. Cái dáng cao cộng thêm mái tóc lãng tử của cậu bạn thì nó lẫn đi đâu được chứ. Dù gì cũng là bạn thân mười mấy năm trời, có nhắm mắt cũng không lo túm nhầm người.
A...bên cạnh còn có cả nhóc My nữa. Hi hi. Con bé hàng xóm của Huy. Cùng tuổi thằng Ken. Hiện đang học lớp 10. Con bé xinh, đáng yêu nhưng trầm tính lắm. Ít nói chuyện. Nó hay sang nhà Hy chơi nên thỉnh thoảng cũng có nói chuyện với con nhóc. Những lần đó, nó phải công nhận một điều rằng, tuy con bé ít nói nhưng nếu nói chuyện sẽ thấy con nhỏ nói chuyện rất có duyên. Nhất là 2 cái má lúm của con bé mỗi ikhi cười ấy. Nhìn yêu cực...!!!
Nó vẫy tay với Huy và nhóc My. Rồi quay sang xem thằng nhóc Ken thế nào...thì.... ôi trời ơi...
Lũ con gái đã bu quanh thằng nhóc từ lúc nào, tíu tít nói chuyện như con chim sẻ. Kinh người, nó không để ý thằng Ken mới có tầm 1 phút thôi vậy mà...
Thằng Ken thì cũng tươi cười chả kém mấy em. Mặt mũi tỏ vẻ ngây thơ lắm. Cười cười nói nói vang cả một góc bến.
Hazzz...Thôi thì mặc kệ. Cứ để lũ con gái ấy biết được bộ mặt thật của thằng Ken xem. Có mà xách dép chạy mười cây số cũng chả hết khiếp sợ.
Huy đứng bên nó từ khi nào, vỗ vào vai nó hỏi nhỏ:
- Ai đấy...?
- Thằng em họ của tớ. Mới từ Mỹ về đấy. Cậu xem, chưa gì mà đã...
- Cậu có thấy thằng nhóc giống tớ không hả? Cũng đẹp trai, cườ duyên lại...
- Thôi đi. Đừng có tự sướng nữa ông cụ ạ.
- Xì, tớ biết cậu đang ghen tị với tớ lẫn thằng nhóc mà. – Huy trề môi. Còn nó thì nhanh tay đấm thùm thụp vào vai cậu bạn không thương tiếc.
- Ai da... đau thế. Con gái mà dữ hơn cả sư tử.Sau này ế chồng thì đừng có trách.
- Hứ. Ế hay ko kệ tớ. Thôi xe đến rồi, đi thôi.
***
Xe buýt hôm nay khá đông. Chen lấn xô đẩy nhau cũng khá nhiều. Nó bị lũ con gái chen lấn xô về hai bên xe. Trời ạ. Chật vật mãi mới đứng vững. Thế mà lại bị một con bé đi guốc 10 phân, mặt phấn son loè loẹt đẩy ra làm nó suýt ngã. Khổ... Có gì lạ đâu. Con nhỏ tranh đứng gần thằng Ken. Nhưng tức ko chịu được. Nó lấy chân giẫm mạnh lên đôi guốc con nhỏ làm nó kêu oai oái.
- Á á... đứa nào...dám giẫm lên chân tao.
- Đứa nào là đứa nào hả? Xe buýt đông thế này mà còn xô đẩy, chen lấn. Chuyện giẫm đạp lên chân nhau là chuyện bình thường thôi em ạ. Mà này, chị khuyên em nhé. Nên đi dép thấp thôi chứ đừng đi cao quá, Có ngày gãy gót giày đấy em.
Con nhỏ tức lắm nhưng ko dám cự nự lại. Sợ mất điểm trước zai đẹp. Khổ thế đấy. Mọi người trên xe ai cũng cười làm con nhỏ ngượng đỏ cả mặt.
***
- Lần sau tôi ko đi xe buýt nữa đâu. Y như cực hình ấy. - Thằng Ken làu bàu sau khi bước xuống xe búyt. Lũ con gái thì vẫn đang cật lực đuổi theo thằng nhỏ.
- Không đi xe búyt thì cậu đi cái giề.
- Chị bảo bố tôi mua cái xe ga đê. Bố tôi tin tưởng chị lắm mà.
- Nhưng chị cậu lại thích đi xe buýt đấy. Thì sao ?
- Đúng là hâm. - Thằng nhóc lẩm bẩm rồi chạy thật nhanh.
- Ê, nói gì thế hả..
***
- Lớp ta có thêm học sinh mới. Chúng ta cùng chào đón bạn ấy đi nào. - Thầy giáo chủ nhiệm nói to với cả lớp.
Cả lớp hò reo phấn khích.
- Xin chào. Tên mình là Kenny Phạm. Cứ gọi là Ken cũng được. – Nói rồi thằng nhóc còn tinh nghịch nháy mắt với lũ con gái phía dưới nữa chứ. Khiến bao nhiêu nàng ở dưới phải gọi là ...ngất ngây con gà tây.
- Em ngồi chỗ trống ở bàn thứ 3 dãy ngoài nhá. Chỗ gần bạn Phương My ấy.
- Nhưng...- Cái My chưa kịp lên tiếng phản đối thì Ken đã xách cặp lại gần và ngồi phịch vào ghế của miình.
Trong lớp vẫn ko ngớt tiếng xì xào. Lũ con gái thì tiếc rẻ. Lẫn ghen tị.
Ken ngồi nhìn người con gái ngồi cạnh mình đây. Một cảm giác lạ. Ừ, phải, cô gái trên xe buýt. Cô gái lạ lùng.
Chà!!! Thật trùng hợp.
Tiếng thước của thầy giaó vang lên. Cả lớp 10A3 im lặng bắt đầu tiết học.
- Thưa phu nhân, thứ mà phu nhân cần đây ạ. - Một người đàn ông mặc bộ vest đen kính cẩn nói.
- Để trên bàn cho tôi.- Người phụ nữ ngồi trên ghế, trông cực kỳ sang trọng và quý phái.
Sau khi cánh cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng hết mức có thể, người đàn bà đó mới chậm rãi mở xấp giấy trên bàn ra xem. Ánh mắt bà ta ánh lên tia nhìn khó hiểu rồi ngay lập tức thay vào đôi mắt đó là ánh mắt sắc lẹm. Nụ cười chợt nở trên môi với bao ý nghĩ mà không ai có thể đoán được.
- Thì ra là thế. - Người đàn bà đó chậm rãi nói.
Bà ta tiếp tục cười, vẫn nụ cười nửa miệng ấy nhưng có phần hằn học hơn. Xấp giấy trên tay bất chợt bị vọt xuống đất không thương tiếc. Vương vãi trên sàn nhà. Bàn tay bà ta nắm chặt. Giận dữ.
***
Giờ ra chơi tại lớp 10A3.
Lũ con gái vây lấy Ken, chật cứng cả một góc bàn. Nói năng cười đùa vui vẻ, ầm vang cả một góc lớp. Đứa nào đứa nấy cứ gọi là mặt tươi hơn hoa, hớn ha hớn hở.
Ken thì cũng đáp trả lại sự nhiệt tình của các bạn nữ một cách nồng nhiệt lắm. Pha trò cười khiến các nàng cứ gọi là lăn ra cười sằng sặc. Anh chàng lại còn khuyến mãi thêm bao nhiêu là nụ cười tươi rói cùng cái chớp mắt nhẹ nhàng mà quyến rũ phải biết, khiến cácạn nữ cứ gọi là ‘phởn’ cả ngày không hết.
Điều này khiến My cảm thấy cực kỳ khó chịu.Thường ngày, chỗ ngồi của My rất yên tĩnh . Bởi lẽ, con bé dường như không có bạn, một người cũng cũng không. Một phần cũng bởi vì My ít nói, khó gần, phần khác thì là do ghen tỵ bởi My học rất giỏi, luôn đứng đầu ở hầu hết các kỳ thi. Do vậy, không ai dở hơi mà lại đi đến chỗ con bé bắt chuyện cả. Tự dưng bây giờ có thêm học sinh mới lại nhè đúng chỗ My mà ngồi khiến cho giờ ra chơi của con bé không còn được thoải mái dễ chịu như trước nữa. Mặc dù chỉ có 10 phút giải lao ít ỏi nhưng cũng đủ để con bé có thể ôn lại bài cũ, đọc trước bài mới.
Giờ đây, con bé ngồi như một kẻ thừa. Không ai thèm bắt chuyện. Thi thoảng thì bị mấy con nhỏ xung quanh liếc xéo tỏ ý khôn-hồn-thì-phắn-ra-chỗ-khác-cho-ta-còn-ngồi-cạnh-hotboy. My tức lắm nhưng nó đâu có quyền ngăn cản. Chỗ ngồi đó đâu phải của riêng nó. Càng nghĩ My càng thấy ấm ức, nó cầm quyển sách rồi vọt nhanh ra ngoài. Chỉ chờ có thế, mấy con nhỏ xung quanh vội tranh nhau ngồi cạnh Ken như thể đáng ra My phải ra từ trước mới phải.
My bực dọc bước ra phía sau trường. Nơi đây thật yên tĩnh, quả là một không gian lý tưởng dành cho những người như My. Bất chợt, con bé thấy Huy, ngồi một mình.
- Anh Huy.
- My à, sao hôm nay lại ra đây thế?
- Trong lớp ồn lắm. Em không học được. Còn anh. Hôm nào anh cũng ra đây à?
- Ừ. Không khí trong lành dễ chịu thế này. Không hưởng thụ hơi phí. hì ...- Huy nhắm hờ mắt. Thưởng thức từng đợt gió nhẹ thoảng qua, khẽ phả vào mặt.
- Ừm... – My nhìn Huy, cười nhẹ. Không hiểu sao lúc này con bé lại thấy yên bình đến thế. Ở cạnh Huy chăng? Từng dòng suy nghĩ vắt qua, chất chứa hàng vạn câu hỏi mà ngay cả con bé cũng không lý giải nổi.
***
Thiếu nữ tóc đỏ đứng từ ban công tầng 3 nhìn xuống, nắng vàng chiêú rọi vào mái tóc hung đỏ của cô gái xinh đẹp khiến chúng dường như muốn rực lửa. Đôi mắt đẹp, quyến rũ thường ngày giờ đây thay vào là ánh mắt ghen tức đến thù hằn.
Một nụ cười khẩy thoáng qua. Tiếng giày cao gót lại vang lên đều đặn, không gian tĩnh mịch đến kỳ lạ.
***
My trở về lớp mà tâm trạng nặng trĩu mang theo nhiều suy nghĩ. Hôm nay, con bé chẳng học được gì cả. Nhưng sao nó vẫn thấy vui vui...Chẳng nhẽ... “Chắc không phải đâu...”, con bé lắc lắc đầu. Miệng lầm bẩm một cách khó hiểu.
Biểu hiện khác lạ của My khiến Ken thấy buồn cười. Cậu đã quan sát nhỏ My từ lúc nhỏ bước vào lớp đến giờ. Ban đầu thì ngồi cười một mình, lúc sau thì lại lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì cứ lẩm bẩm mỗi một câu “không phải, không phải”. Thật là chẳng hiểu gì.
Ken lay lay tay My, hỏi nhỏ:
- Này, cậu bị sao thế? Hâm à?
My quay sang nhìn Ken, bực tức. Nhưng cô bạn ko nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi, không nói gì. Thấy vậy, Ken tiếp tục hỏi:
- Sao hả? Tôi nói đúng rồi chứ gì? Ha ha..
My vờ như ko nghe thấy gì. Chỉ chăm chăm nhìn vào quyển sách trước mặt. thực ra thì cũng có chữ nào vào đầu My đâu.
- Đúng là thần kinh. – Ken chán nản quay mặt đi chỗ khác. Lần đầu tiên trong suốt 16 năm chiến đấu với đời, có một đứa con gái ko thèm nói chuyện với cậu.
Nó đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp nó – 11B8. Nơi có thể dễ dàng quan sát mọi thứ dưới sân trường.
Oa...khung cảnh hiện ra quả thật rất đa dạng phong phú ... đến nỗi ...khiến người ta thấy tò mò.
Bên gốc cây bằng lăng (đã trụi lá ) là một đám con gái tíu tít túm năm tụm ba cười đùa với “buôn dưa”, chủ đề tán phét của các nàng vẫn quanh đi quẩn lại chỉ là ba cái “mục” cũ rích. Hot boy và trai đẹp.
Bó tay...!!!
Toàn một lũ vịt giời hám giai không hơn không kém.
Cứ như nó có phải tốt hơn ko? Tâm hồn trong sáng và cực kỳ lương thiện...
Chậc..Tự hào !!!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Không phải nó mẫn cảm dị ứng với con trai đâu nhá. Mà bởi vì nó chưa gặp được anh chàng (xấu số) nào có thể khiến cho trái tim nhỏ bé kia rung động thôi. Từ bé đến lớn, nó luôn gắn chặt với Huy. (Từ hồi còn để chỏm chứ có ít đâu !!!) .Mà Huy lại quá ư là...hoàn hảo. Có lẽ vì vậy mà nó chưa tìm được cái cảm giác là lạ từ một ai đó . Theo như Trang xù phân tích thì nó được gọi là tình yêu. Nôm na là thế.
Càng nghĩ nó càng phát hiện ra. Tình yêu chắc là rắc rối lắm. Đương nhiên đó là một điều vô cùng hợp lý với một đứa loveless như nó.
Nó thở dài. Haizzz..
Phải giữ cho thiên lương lành vững, cô tâm hồn trong sạch mới được. Không thể như lũ vịt mê giai tít thò lò ở dưới kia được. Nó khác. Thấy anh đẹp trai nhất quyết ko đổ lệ. Phải xem xét tính khí người ấy xem thế nào đã rồi mới quyết định sau. Thế nhưng , cái con mỏ nhọn Trangxù nó lại cứ một mực cho rằng. Phải đẹp trai thì mới tính tiếp. Khổ thế chứ lị. Con bé mê giai đến mờ mắt rồi.
Gì chứ, đẹp trai thì cứ lấy cậu bạn chí cốt của nó ra mà so. Tuyệt vời thật lực ý chứ.Vừa lãng tử vừa học giỏi. LẠi chơi bóng rổ cực siêu. Ối em xếp hàng đăng ký mà chưa đổ em nào mới kinh chứ.Càng ngẫm nghĩ nó càng thấy thắc mắc. Càng thấy kỳ lạ.
Đang miên man với dòng suy nghĩ, bất chợt, có bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó. Khiến nó giật mình hoảng hồn quay lại...
Oh my god..!!!
- ...
- Này em...
- ...
- Em...
- Hơ..dạ...anh..anh...gọi em?
- Không phải em thì còn ai vào đây nữa. Em vui tính thật đấy. – Anh chàng lạ mặt trước mặt nó cười. “Ui chao! Cười gì mà duyên thế không biết. Nhìn hai cái răng khểnh của anh kìa...Anh ơi, cười lại đi nào ...” – Chẳng hiểu sao lúc này, con tim nó dường như đang nhảy múa. Thề là chưa có lúc nào mặt nó ngu ngu như lúc này. Thật đấy!!!
- Ờ...hì...xin lỗi anh. Có..chuyện gì ko ạ. – Ko hiểu sao lại ngại ngùng thế nữa. Anh ta cũng chỉ đẹp trai...ngang...Huy thôi mà. Đâu cần phải choáng thế chứ. Nhưng sao ...nó vẫn thấy anh chàng này cuốn hút kiểu gì ý...làm nó ko thể rời mắt được . Lạ quá đi... Á...không phải nó nhiễm hội chứng mê giai của Trang xù rồi chứ...ko thể nào ....
- Em học ở 11B8 hả? – Anh chàng đẹp trai cười rõ “duyên”.
- Vầng... à vâng. Có chuyện gì thế ạ?
- Em đưa cái này cho lớp trưởng hộ anh nhá. Cám ơn em.
- Ơ. Vâng. Được ạ.
Nói rồi. Anh chàng mỉm cười với nó một cái rồi sải chân bước đi.
Oh my god!!! Nice body!!!
Đi được một đoạn. Không hiểu nghĩ thế nào mà anh chàng ấy lại quay lại thì thầm vào tai nó khiến mặt nó nóng ran.
- À. Anh quên chưa nói với em. Lúc nãy , anh thấy em đứng một mình ở đây. Trông điệu bộ của em .. ừm...thú vị lắm đấy.
Hơ...anh ấy...nói..nói gì...
Như thế là có ý gì????
Thú vị ư? Trông như một con ngố thì có. Aaaaa..... Chết mất...!!!!
“Mà mình đang nghĩ gì thế này. Không phải là đang...
Á...không phải...không phải.
Nhưng sao anh ấy lại nói thế chứ...Xấu hổ quá...Mẹ ơi...
Tâm hồn trong sáng như pha lê của con đâu rồi...”
~~~~~~~~~~***********~~~~~~~~~
Nó thẫn thờ đi vào lớp. Bước đến bàn Yến lùn, vứt toẹt vào mặt con nhỏ mồm vẫn đang ngồm ngoàm nhai bim bim. Rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi trước hàng chục con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Yến lùn ngừng ăn. Mở giấy ra xem.
Mắt con nhỏ sáng hơn đèn pha ô tô.
- A!! Chúng mày ơi. Anh Tuấn đấy, bí thư trường, anh ý...
- Anh ý viết thư cho mày hả ? – Hà mí vội chạy ngay đến.
- Hì...Không phải cưng ạ. Là giấy thông báo. Chỉ có chữ ký của anh ấy thôi. he he...
- Ui. con dở hơi. Làm tao cứ tưởng....
- Xì...Tưởng với chả tưởng. Tao lại tung chưởng cho bộ tóc mới của mày lai tạp nham giờ...
- TRánh xa tao ra đấy. – Hà mí vội lùi lại.
****
Trang xù chạy đến chỗ nó. Mặt sốt sắng.
- Sao thế ? Linh ? Mày làm sao thế?
Đáp lai Trang chỉ là ánh mắt thờ ơ đến...phát ghét..
- Làm sao đâu? – Nó ngó lơ.
- Thế thì nói cho tao biết, Yến lùn nó vừa thông báo cái gì đi.
- Hơ..làm sao mà tao biết được.
- Thế từ nãy giờ mày ở trong lớp làm gì hả cái đầu ngu ngốc này..- Trang xù gõ nhẹ vào đầu nó.
- Ơ. Tao ko để ý lắm. Thế cái Yến nó nói gì?
- Cả lớp đã nhất trí chọn mày...làm đại diện tham gia hội diễn văn nghệ của trường nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường rồi cưng ạ.
- HẢ????????????? Ai cho chúng mày quyết định như thế??????
- Cả lớp mà.
- Tao sẽ giết chúng màyyyyyyyyyyyyyyyyy..- Nó hét lên.
- Làm sao mày giết được 30 con vịt cái vớ 19 con vịt đực hả? Chịu khó tý đi. Ai biểu mày có tài làm chi. hehe. – Trang xù cười nham nhở khiến cho 49 cái miệng khác cũng nham nhở ko kém.
- Aaaaaaaaaaaaa....Tao đi chết đây......- Nó lấy tay ôm đầu. Bất lực. Cái lũ người ko ra người, quỷ ko ra quỷ này, chúng nó định làm cái gì ko biết.
~~~~~~~~~~~~********~~~~~~~~
~~~~~*******~~~~~~~~~
- Sao chúng mày lại cử tao đi. Tao biết cái quái gì đâu mà biểu với chả diễn. – Nó gào lên.
- Thôi. Đừng che giấu tài năng nữa. Cái Trang xù nó khai hết cho tao rồi. - Yến lùn lè lưỡi trêu nó.
- Cái gì? Muốn hát hò gì thì chúng mày tự đi mà làm nhá. Tao ko tham gia đâu.
- Tao có bảo mày hát đâu. Tao biết mày chơi piano rất giỏi mà. Đừng chối.
- Bọn mày...ko. Tao ko tham gia đâu. – Nó vẫn ngoan cố.
- Đây là mệnh lệnh rõ chưa? Nếu mày ko muốn làm mất mặt tập thể thì tham gia đi. – Giọng Yến lùn đanh lại.
- Nhưng sao ko phải đứa khác mà lại là tao....
*****
- Linh. Mày tham gia đi. Mày là bộ mặt của cả lớp đấy. Đừng làm mọi người thất vọng chứ. – Trang xù cố nài nỉ.
- Sao mày lại nói với chúng nó là tao biết chơi piano hả? tao ko thích chơi piano chút nào.
- MÀy nói dối. MÀy rất thích piano .
- Ko. Tao ko thích. Không thích chút nào.
- Mày.. Nói đi. – Trang nhìn thẳng vào mắt nó.
- Nói..nói gì?
- Tại sao mày lại ghét. Mày vẫn nghĩ sự việc lần ấy là lỗi của mày ư? Mày ko thể vứt bỏ quá khứ đau buồn ấy đi để sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn à? Mày...mày làm tao..thất vọng...Linh.
- Mày ... đừng nói nữa. Tao xin mày. Đừng nói...
Trang xù vẫn tiếp tục. Không để ý rằng đôi vai nhỏ bạn đang rung lên từng hồi. Hai bàn tay nó run rẩy. Đôi chân chỉ chực ngã nhào.
- 5 năm trôi qua rồi. 5 năm rồi đấy. Mày hãy nhìn những người xung quanh mày đi. Họ đều muốn mày sống tốt hơn. Chứ ko ai muốn nhìn thấy một Trần Hà Linh nhu nhược, hèn nhát. Chị Thu Phượng...chị ấy sẽ ko muốn nhìn thấy mày thế này đâu. Mày...
- Đừng... đừng... – Lúc này. Nó ko thể đứng vững nữa. Hai chân nó khuỵu xuống. Toàn thân nó run lẩy bẩy. Lạnh toát.
- Mày đứng lên cho tao. Nói đi. Mày có thể quên ko? – Trang nắm lấy vai nó. Lay lay.
- Xin mày...tao...
- Nói đi.. Mày nói đi.
- ...
- Trang. Cậu bỏ Linh ra. Cậu làm cái quái gì đấy?
Lúc vô tình đi ngang qua, Nhật đã nhận ra có điều gì đó bất ổn. Nhất là lúc Linh ngã xuống. Toàn thân ko còn chút sức lực nào. Trong lòng chợt cồn cào. Cậu chạy nhanh đến.
- Linh. Cậu làm sao thế này ? – Huy quay sang TRang. - Cậu đã làm gì cậu ấy ?
- Tao thật sự thất vọng. Không phải vì mày mà tao thất vọng chính bản thân tao. Tao ko xứng đáng làm bạn thân của mày. Nhất là..tao ko thể khiến mày quên đi nỗi đau đó. – Trang nói, nhẹ như gió. Tựa như ko có chút thanh âm nào phát ra từ cái miệng nhỏ xinh kia. – Xin lỗi mày vì chuyện hôm nay. Nhật à, đưa cậu ấy về nhà hộ tớ.
- Trang... – Nó thều thào, yếu ớt. – Tao...không thể...
- Mày đừng nói nữa. Suy nghĩ cho kỹ đi. Lúc nào tao cũng tin ở mày. Mày rất mạnh mẽ. Đúng ko ?
Trang đi thẳng. Bất chợt nhỏ thấy khoé mắt mình cay cay... nước mắt từ đâu bỗng trào ra, từng đợt. Giờ đây, nó căm ghét chính bản thân mình. Nó ko muốn nhỏ bạn phải buồn. Nhưng nó lại càng ko thể để cái quá khứ đó mãi vây kín lấy Linh được. Con bé cần phải thoát ra.
***
Linh thích chơi piano. Đó cũng là niềm đam mê của nó từ hồi bé xíu. Nó tham gia câu lạc bộ thiếu nhi từ hồi 4 tuổi và đặc biệt rất thích các phím đàn.
Kỳ diệu thay, dường như các phím đàn nhỏ xinh ấy cũng thích nó. Cả hai kết hợp tạo nên những bản piano khi thì nhẹ nhàng , sâu lắng. Khi thì trầm bổng, vui tươi. Các anh chị trong câu lạc bộ nói nó rất có năng khiếu nên tài năng âm nhạc nhí áy cũng được rèn giũa một cách kỹ lưỡng hơn. Dần dần, nó được tham gia các cuộc thi về piano. Và thường xuyên đạt giải thưởng cao trong các cuộc thi đó. Nó là niềm tự hào của mẹ, của các bạn, của các thầy cô, các anh chị trong câu lạc bộ. ĐẶc biệt là chị Thu Phượng. Cô giáo dạy đàn của nó. Vì chị rất trẻ và vui tính lại rất yêu quý nó nên nó được đặc cách gọi bằng chị chứ ko phải bằng cô như các bạn khác.
Năm đó, nó học lớp 6. Thành phố tổ chức cuộc thi về âm nhạc. Nó rất muốn tham gia nên đã nài nỉ chị Phượng đưa đi. Chị đã đồng ý. Nó vui lắm. Có chị Phượng bên cạnh, nó sẽ tự tin hơn rất nhiều.
Thế nhưng..., nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị.
Không thể ...
Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ. Bất ngờ đâm sầm vào xe của nó. Cả nó và chị đều ngã nhào....
Nó bất tỉnh...
Mọi người hối hả đưa nó vào bệnh viện.
...
Tỉnh dậy, nó nghe mẹ bảo, chị Phượng đã ra đi... vĩnh viễn ...sẽ ko bao giờ trở lại nữa.
Nó sẽ ko được nhìn thấy khuôn mặt chị nữa...
Không thể thấy được nét mặt tức giận của chị trước những trò tinh quái của nó nữa...
Chị sẽ ko động viên nó. Không dạy nó chơi đàn nữa...
Chị...
Chị Phượng đi rồi...Nó còn chơi đàn để làm gì....Chẳng phải tại nó mà chị mới... đó sao ?
Lỗi là do nó...Tất cả tại nó.....
...
...
~~~~~**********~~~~
- Mẹ.
- Con tỉnh rồi à con gái. Đỡ mệt chưa con? - Mẹ nó ân cần.
- Con là một đứa vô dụng... phải ko mẹ?
- Không. Con là đứa con gái đáng yêu và tài năng nhất.
- Nhưng vì con mà chị Phượng... – Nó nghẹn ngào. Nước mắt rơi lã chã.
- Không phải lỗi tại con đâu, con đừng tự quy tội cho mình như thế chứ. - Mẹ nó ôm nó vào lòng. Nhẹ nhàng xoa đầu đứa con gái.
Nó vẫn khóc. Khóc trong vòng tay thương yêu của mẹ.
Mặc cảm tội lỗi vẫn trào dâng.
Suốt 5 năm qua. Nó cố gắng vui tươi. Cố gắng cười. Nhưng sao, nó vẫn ko thể quên..
Chị Phượng...
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế, Huy, nói cho tớ nghe đi. - Nhật lo lắng nhìn Linh rồi quay sang hỏi Huy.
Huy lặng lẽ nhìn Linh, thở dài.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, tại sao con bé ngốc đó vẫn chưa quên chứ. Mặc dù cậu đã cố gắng làm nó cười nhiều như thế nào.
~***~
Năm lớp 6.
Vào một ngày hè đẹp trời.
Có một cô bé xinh xắn và một cậu trai đáng yêu ...
- Cậu nhớ ...chị Phượng à? - Cậu bé hỏi.
Cô bé gật đầu. mắt hướng về một nơi nào đó...xa xăm. Đôi mắt đen, to tròn hiện hữu mồn một những hình ảnh về một ký ức đau buồn .
Nỗi buồn chưa nguôi.
Mắt cô bé lại ngân ngấn nước khiến cậu nhóc bối rối. Cậu nhóc là con trai mà. Con trai lại rất sợ nước mắt của con gái.
- Đừng buồn nữa được ko?
- Lỗi là tại tớ . Vì tớ...
- Thôi. Tớ sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé.
- (Lắc đầu)
- Đuổi bắt vậy.
- (Lắc đầu)
- Vậy...chơi trò của con gái nhé. Nhảy dây ấy...
- (Vẫn lắc đầu)
- Làm thế nào bây giờ. Hay là chơi trò siêu nhân được ko ?
- Siêu nhân á. – Cô bé tò mò.
- Ừ. siêu nhân.
- Nhưng siêu nhân là của con trai mà.
- Vậy thì...chơi trò ‘ siêu nhân ước ‘ nhé !
- Trò ấy là trò gì ?
- Siêu nhân biết ước ấy. Thế này nhé. Cậu sẽ cầm con siêu nhân vàng này. Sau đó ước một điều để siêu nhân thực hiện điều ước ấy cho cậu. Hiểu ko ?
- Ưm....
- Ừ. Tớ cũng ước. Siêu nhân đỏ sẽ giúp tớ.
- ...
- Thử đi.
- Thôi được. Tớ sẽ thử.
- Mà này. Cậu ko được khóc đâu nhé. Siêu nhân... ừm...sợ nước mắt con gái lắm đấy.
- Thế à.
- Ừ.
- Vậy tớ sẽ ko khóc nữa.
- Còn nữa. Cậu phải cười thật nhiều vào. Siêu nhân rất thích con gái hay cười. Như thế, siêu nhân sẽ giúp cậu nhiều hơn.
- Thật sao ?
- Ừ.
- Vậy thì tớ sẽ cười.
...
- Hà Linh này, cậu có biết tớ muốn siêu nhân của tớ làm gì cho tớ ko ?
- Làm gì ?
- Làm cho cậu béo như heo...
- Á...cái gì cơ...
- Cậu nhìn cậu xem. Mấy tháng nay cậu lười ăn lắm. Nên siêu nhân sẽ ...hehe.. - Cậu bé cười đểu.
- Không được. Không được. Tớ ko muốn làm heo đâu.
- Vậy thì cậu nhớ cười nhiều vào nhé. Cười nhiều sẽ ko giông heo chút nào đâu.
- Được rồi.
....
Trên cánh đồng đầy nắng và gió. Cô bé lại hồn nhiên vui vẻ cười đùa.
Bên cạnh, cậu bé cũng cười. Nụ cười của niềm tự hào, hãnh diện. Phải. Cậu nhóc làm cho TRần Hà Linh cười rồi.
Vui quá... !!!
~***~
Nhưngsao lúc này, Huy lại cảm thấy bất lực. Cậu ko biết làm cách nào để người con gái ấy vui hơn. Phải chăng, giờ đây, cô bé ngây thơ ngày nào đã trưởng thành, ko còn tin vào những trò đùa trẻ thơ nữa.
Làm sao đây ?
Nhìn thấy nó đau khổ, tự dằn vặt mình mà cậu thấy xót xa quá. Cậu mong người phải gánh chịu những tổn thương nặng nề ấy là cậu chứ ko phải nó. Nhưng nào có thể...
Huy lặng lẽ bước đến bên giường của Linh. Bàn tay con bé giờ vẫn lạnh toát. Nét mặt mệt nhọc. Ko còn căng tràn sức sống như ngày nào nữa.
Đau...
Phải ! Trái tim Huy đang đau..
***
- Cậu ấy bị ám ảnh về một vụ tai nạn xe. Mất đi người mình yêu quý...Cảm giác ..ko dễ chịu chút nào.
Từng lời nói của Huy như găm vào da thịt của Nhật.
Buốt giá !
Đúng rồi ! Mất đi người mình yêu thương quả ko dễ chịu chút nào...
Một giọt nước mắt vô thức rơi ra...
Đã bao lâu rồi...cậu ko khóc... ?
~***~
Ngày hôm nay đẹp quá. Gió dìu dịu thổi qua khung cửa sổ. Một vài bông hoa layơn nhỏ khẽ đung đưa theo chiều gió.
Chúng đang vui ư ?
Vui vì điều gì...trong khi...
- Hey ! Hỡi cô gái xinh đẹp. Đoán xem ta là ai đây.
Nó trố mắt nhìn vào kẻ lạ mặt phía đối diện.
- Siêu nhân ư ?
- Oh yes ! Ta chính là siêu nhân đây. Đặc biệt...ta là ‘siêu nhân ước’ , hôm nay, ta sẽ là siêu nhân ko công một ngày cho cô gái xinh đẹp đây. Cơ hội ngàn năm có một đấy. Ước đi nào !!! – Siêu nhân múa máy tay chân. Nhưng sao vụng về thế. Chắc bởi vì, siêu nhân này ...chân dài quá...trong khi bộ quần áo siêu nhân lại quá chật.
Chậc...
Linh cười. Nụ cười thích thú .
Siêu nhân cũng cười toe .
- Hay là hôm nay đổi ngược lại nhá . Cô gái xinh đẹp phải làm theo siêu nhân. Được ko ?
- Làm cái gì ?
- Một ngày ko khóc nhé . Một ngày cười thật tươi.
Linh nhìn Huy .
Gật đầu .
Phải. Ngay lúc này đây. Nó cần Huy, cần cười với cậu bạn chí cốt .
"Một ngày cười thật tươi nhé...!!!"
Chiều dần ngả xuống. Tiết trời se lạnh. Không gian như thấm đượm nỗi buồn của lòng người.
Nó ko khóc. Cũng sẽ ko buồn. Bởi lẽ, nó đã hứa với Huy...
Huy đèo nó trên chiếc xe đạp màu cam rực rỡ. Màu cam- màu của sự sôi động. Của lòng nhiệt huyết đang căng tràn ...của Huy. Màu Cam cũng khiến nó cảm thấy ấm áp hơn. Nó yêu màu cam mà.
Nó cùng Huy lượn khắp thành phố. Hay nói chính xác hơn thì...Huy chở nó đi đâu, nó theo đấy. Càng về chiều, thành phố càng đông đúc, náo nhiệt hơn. Nó vẫn cứ ngồi sau xe Huy, tận hưởng cái cảm giác yên bình, dễ chịu ấy. Lòng nặng trĩu giờ đã vơi bớt buồn phiền.
Huy cũng im lặng. Có lẽ , cậu chỉ cần thế này thôi. Cậu chỉ muốn Linh luôn tin tưởng và có thể dựa vào bờ vai vững chãi của cậu bất cứ khi nào con bé cần. Như thế là quá đủ.
Con bé ngồi sau cậu lại khe khẽ hát. Chà! Giai điệu quen thuộc. Nó đã trở nên yêu đời trở lại chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu. Thoang thoảng đâu đây trong lời nói của con bé, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn...
Lượn khắp buổi chiều. Huy đỗ xe trước bờ hồ. Hai đứa im lặng ngồi bên nhau.
- Hết buồn chưa?
- Chưa.
- Cười lên xem nào.
- Không cười được.
- Cậu hứa với tớ thế nào hả?
- Một ngày cười thật tươi?
- Thế mà cậu đã cười đâu.
- Cậu đã làm gì để tớ cười ?. – Linh nhìn Huy, cự nự.
À phải rồi! Quên! Cậu im lặng theo nó suốt từ chiều đến giờ mà.
- Lên Vincom đập gián nhé !
- Chán phèo à. Cậu ko nhớ là cậu thua tớ bao nhiêu làn rồi hở ?
- Lần này ngoại lệ. Mọi lần tớ toàn nhường cậu mà .
- Thôi đi. – Nó trề môi. Phản đối kịch liệt câu nói hoàn-toàn-sai-sự-thật của cậu bạn . Mà cũng ko thể ngờ, một con người hoàn hảo như Huy...lại luôn thua nó, trong tất cả các trò chơi ở vincom. Đặc biệt là đập gián. Tệ hại nhất.
...
Chủ nhật. VinCom đông khủng khiếp. Ấy vậy mà chúng nó vẫn len vào được một cách dễ dàng mới sợ chứ. Hay là mấy chị soát vé thiên vị cho Huy nhỉ ? Chà ! Có thể lắm. Nhìn mặt mấy bà chị là biết. Lù lù hai chữ « dại trai ! » trên trán kìa...
Nó cùng Huy bước tới bàn đập gián. Chuẩn bị chiến đấu.
- Hey ! lần này đừng hòng tớ nhường. – Huy cười toe.
- Xì – Nó trề môi. - Đừng dối lòng nữa. Tiếp tục chuẩn bị thua nhá.
Thế rồi, 2 đứa nó lao vào cuộc chơi quên ngày tháng... ý nhầm, quên giờ giấc. Và phần thắng. Dĩ nhiên ! Thuộc về Linh.
Nhưng mà cũng công nhận. Trò này vui lắm. Nó cười, cười nhiều là đằng khác. Cái miệng nhỏ xinh cứ toe toét ko ngớt.
Nó cứ đập, đập hết con này đến con khác. Luôn tay, nhanh...Mỗi con gián tựa như một nỗi buồn vậy, bay hết rồi. Bay đi để trả lại nụ cười như nắng mai của nó, như vốn dĩ nó phải thế.
Huy nhìn nó. Hãnh diện. Linh cười. Ha... Nhìn con nhỏ cười ko cười theo mới lạ.
Vui quá!
Huy thích nhìn thấy nó cười. Nó cười... đẹp lắm!
~~~~~~~~*********~~~~~~~~~
- Vui ko?
- Cũng vui.
- Cậu... đừng buồn nữa nhé. Được ko?
- ...
- Hứa đi nào. Vứt bỏ cái quá khứ đau buồn ấy đi. Sống tốt hơn với những gì mình đang có, như thế cuộc sống sẽ có ý nghĩa gấp nhiều lần.
- Có thể...vứt bỏ dễ dàng ...thật sao?
- Đương nhiên rồi. chỉ cần cậu nghĩ đến những cái tốt đẹp nhất. Nghĩ rằng, mỗi ngày ta được sinh ra trên thế gian, được sống... đã là điều hạnh phúc và có ý nghĩa nhất rồi. Bên cạnh cậu vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới cậu và...ko ai muốn nhìn thấy một Trần Hà Linh lúc nào cũng ủ rũ đâu.
- Nhưng...
- Mẹ cậu... đã rất đau lòng khi thấy cậu như thế.
- ...
- Tớ cũng vậy. Ko dễ chịu chút nào đâu.
Nó vòng tay ôm ngang bụng Huy ( lúc này, Huy vẫn đang đèo nó), tựa vào lưng cậu bạn.
- Cho tớ mượn nhờ lưng cậu một chút nhé. Tớ buồn ngủ rồi.
Huy cười nhẹ. Tiếp tục đạp. Những guồng xe có phần nhẹ nhàng hơn. Chậm chạp hơn.
Dường như...con bé đã hiểu ra... “Giũ bỏ quá khứ buồn, sống tốt hơn với những gì mình có.” Nó ko cô đơn.
Trời ko trăng. Nhưng có sao. Lấp lánh cả một bầu trời. Ánh đèn đường chiếu rọi vào chiếc xe đạp màu da cam nổi bật đang lặng lẽ lăn trên đường. Bóng hình đôi trai gái in xuống mặt phố với bao suy nghĩ khác nhau. Nhưng sao... đâu đó..trên môi 2 người bạn trẻ...vẫn thấp thoáng nụ cười .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com