Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Bartender

Một màu xanh xanh, chấm thêm một nàng tiên cá, đấy là logo của Starbuck, một trong những hãng cà phê lớn nhất trên thế giới. Cô không làm bên ngành cà phê, cũng không phải là ngành thực phẩm, thế nên, nhiều lúc cô chỉ kể được mỗi tên của Starbuck chứ các hãng khác thì không nhớ được. Cô chỉ biết là hãng cà phê cô thích hơn - Peets cũng có thể nằm trong danh sách đó.

Nhưng mà hiện tại, cô vẫn dông đến quán Starbuck đầu phố để... ngắm trai. Minh Châu lại cảm thấy mặt bản thân nóng lên. Không, là trai nhà cô. À không, cô đến để kiểm tra tình hình người mà cô quen thôi mà. Minh Châu lại nhớ đến những khối cơ trơn bóng... À không, nhớ đến món ăn mà anh nấu cho cô. À không, nhớ đến những gì mà anh đã nói, nhớ giọng nói ấm áp của anh.

Chết tiệt!

Cô lắc lắc đầu, cố gắng đánh bay vết bẩn trong tâm hồn không được trong sáng lắm của bản thân. Thở dài, cô gái đột nhiên cảm thấy tâm hồn lại phơi phới muốn hồi xuân, và lại lo lắng rằng, liệu bản thân có đang ứng xử như một con người bình thường hay không? Sự bình thường, một lòng tốt bình thường, Minh Châu tự nhấn mạnh với bản thân, là cách cô muốn đối xử với anh.  Denver không phải là miếng thịt tươi, không phải là một hình ảnh gợi dục, không phải chỉ là món ăn tạm trong lúc cô đang đói và vã. Cô cần phải đối xử với anh như một con người, bình đẳng với cô, bằng tất cả lòng tốt hiện tại của cô.

Bởi vì nhiều lúc, nhất là khi anh ấy đang ở vị trí yếu ớt phải sống nhờ tình thương của người, lòng tốt đó là thứ duy nhất vực người ta dậy. Cô không thể nào lấy đi cây gậy chống của Dylan như vậy được! Cô không thể chỉ vì sự ích kỉ của bản thân với gương mặt và trí thông minh của anh mà khiến cho anh sợ hãi, thậm chí rời khỏi con đường gần như là duy nhất để thoát khỏi hiện trạng vô sản, vô định mà anh đã chịu đựng có lẽ gần 10 năm.

Cô tốt hơn là những suy nghĩ nông cạn của bản thân chứ!

Minh Châu bĩu môi hi vọng bản thân có thể chín chắn hơn tương lai. 

Thật sự là phải hi vọng rất rất nhiều!

Cô mở cửa bước vào quán cà phê. Lại một lần nữa, lại là một quán Starbuck thường thường. Đó cũng là lý do khiến cô không thích Starbuck - cô cảm thấy quán nào cũng giống như quán nào: một chuỗi những người đang nối đuôi nhau chờ đợi trước một cái quầy xíu xiu với hai, ba nhân viên mặc tạp dề xanh cuống quít làm việc. May ra có mỗi quán Starbuck cạnh trường đại học cũ khi xưa của cô là thông với cửa hàng sách, làm cô cứ đi vào đọc chùa, chơi wifi chùa chứ không thèm uống cà phê. 

Tất nhiên, lần này có chút khác biệt, tất cả đều là vì người đàn ông tóc vàng đang mỉm cười nhận từng đơn hàng của khách kia. Không chỉ là vì cô quen anh, cô cũng quen các anh, chị đứng quán ngày xưa mà. Vậy chắc hẳn là vì cô có chút tự hào khi thấy anh đang làm việc chăm chỉ thôi. Nói vậy chứ, liệu cửa hàng để Dylan chỉ bấm order liên tục như vậy, có hơi phân biệt những người còn lại không cơ chứ!

Dylan nháy mắt nhìn cô khi chỉ còn 2,3 người. Thế nhưng mà, người phụ nữ trẻ đang đến lượt lại có vẻ nhận nhầm mất rồi. Cô có thể thấy được là cô ấy, xinh đẹp với áo quần chỉn chu, vừa vuốt tóc đến 2 lần. Mất một chút thời gian khi cô ấy được hỏi xong, cổ mới yêu cầu anh pha Latte.

Minh Châu thầm khen, ấy, tán khéo đáo để, anh mà thích cô ấy, chỉ cần giành pha cái cốc Latte này, xong làm quả latte art hình trái tim. Cô gái ấy chỉ cần đến tiệm vài lần vào giờ khác nào đấy là hai người thích nhau sẽ thành đôi. Ối giồi, quá đáng yêu, quá tuyệt vời. Tí cô phải làm theo thôi.

Minh Châu lại tự cố cười nhăn nhở để kiểm soát sự bấn loạn của bản thân. Chưa nói đến việc ai biết Dylan có biết làm Latte art hay không, vì anh mới chỉ là người mới. Không phải là Minh Châu đã tự thầm nhủ là không hớn theo con đường sắc dục, cô sẽ làm một đóa hoa sen trắng thánh thiện không vướng bụi trần cơ mà!

Dylan có vẻ vẫn chưa nhận ra vấn đề, nên vẫn cứ như bình thường đối xử với cô gái kia. Rất theo thủ tục, anh hỏi tên của cô ấy với giọng quá dịu dàng, khác hẳn với chất giọng thủ tục của những người đứng vị trí này. Cô ấy thoáng đỏ mặt. 

Và cô ấy dại rồi, cô ấy hít sâu một lần, rồi vội vã đọc cho anh số điện thoại làm tên của cô:

"Sáu Bốn Sáu.."

Anh lúc này có vẻ mới nhận ra vấn đề. Anh vội vã cắt lời cô gái.

"Cảm ơn cô Sáu Bốn Sáu.."

Minh Châu thiếu điều muốn há hốc mồm. Icy! Cô có thể chắc chắn là mấy người ai chứng kiến cảnh này cũng thấy thương thay cho cô ấy, thật là ngượng chết đi mất! Trời ơi, đã vậy còn phải chờ lấy đồ nữa chứ! Cô ấy có chút run rẩy, có chút choáng váng. Dù sao cô ấy đã quá chắc chắn rằng Dylan cũng có cùng cảm xúc với cô. Đúng là không khác nào bị phản bội ấy chứ. 

Nhưng Minh Châu còn càng thấy phục Dylan hơn, anh ấy vẫn không hề rơi gương mặt của một nhân viên bán hàng. Anh vẫn có nụ cười thương mại như cũ, vẫn dịu dàng không phân biệt mà đối xử y hệt với người tiếp theo. Quả là một tay bán hàng chuyên nghiệp, không sợ trời không sợ đất. Cô cũng muốn có cái sự bình tĩnh như vậy, cô cũng là người bán hàng mà. 

Vẫn đang bận lấn cấn với tình huống lúc nãy, cô chợt nhận ra bản thân mình đã đến đứng đầu hàng từ lúc nào.

Dylan nhìn thấy cô liền nở cái nụ cười tỏa nắng hôm nào, đốn gục cô ngay lập tức. Và vì vẫn như trước ý, anh vẫn hoàn thành công việc của bản thân:

"Irta, em muốn gọi gì ngày hôm nay vậy?"

Minh Châu, nghe đến tên bản thân lại muốn thổn thức. Hiu hiu, cô đã chuẩn bị là anh sẽ đối xử với cô y như tất cả mọi người cơ mà. Giờ gọi tên như thế này cô làm như thế nào bây giờ.

Cô thấy có chút chóng mặt, nhưng vẫn cố nhìn lướt qua thực đơn, mặc kệ đám zombie thiếu cà phê vẫn còn ngái ngủ sau lưng đang muốn xông vào đánh vì phút chờ đợi. Ôi, cô không muốn gọi latte đâu, lỡ may bị từ chối thì ngượng lắm luôn ý. 

"Strawberry Refresher với nước chanh trong cốc cỡ Venti ạ."

Cô có chút hối hận vì mình vừa gọi cái cốc hường phấn chói lòa này, lại còn là cỡ to nhất nữa chứ. Giống như kiểu không còn gì để hối hận nữa ý. Thực ra thì cô cũng thích cái vị chua chua ngọt ngọt rất đáng yêu của nó. Nhưng mà, nghe có chút trẻ con.

Cô tự trấn tĩnh bản thân là Dylan đang làm việc đàng hoàng tử tế như vậy, ắt hẳn anh sẽ chẳng chú ý đâu. Anh còn chẳng chú ý đến cô gái sáu bốn sáu nữa cơ mà.

Thế nhưng mà, cô vẫn thật vô ý. Vì quá run sợ, khi anh đưa cốc nước to tổ bố cho cô, cô đã cầm nhầm ngay vào chỗ tay của anh, dù cho ngàn lời gào rú của bản thân cố gắng nhắc nhở đừng làm như vậy. Dylan, lần này không có lạnh nhạt được, dù sao cũng là chủ nhà của anh. Anh chỉ nháy mắt, đợi cô cuống quýt lùi tay xuống, rồi anh mới thả tay ra khỏi cốc.

Chết tiệt, mặt cô sắp hồng bằng cốc nước của cô rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com