Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Nhặt

Truyện không có thật đọc kĩ mô tả giúp tớ
*AU, OOC nặng*
Hasuichi: Cậu
Albie: Em
Có thể sẽ sai chính tả ạ
_______________________________________

Cậu Nishizono Hasuichi là một cậu nhóc 17 tuổi với tính cách ngoan hiền, giỏi giang thân thiện và tốt bụng khiến cậu được mọi người trong trấn hết lòng yêu quý.

Vì bố đi làm xa không thường xuyên về nhà nên hiện cậu đang sống với mẹ.
...

"Nè Hasuichi à con ra chợ mua dùm mẹ ít đồ đi con!" -Giọng người phụ nữ cất lên, âm thanh vang lên trên tầng đủ để người bên trên nghe thấy.

"Vâng ạ!" -Cậu vừa dọn dẹp xong căn phòng nghe thấy tiếng mẹ gọi vội đáp lại rồi phi nhanh xuống bên dưới

"Đây là danh sách cần mua, phiền con giúp mẹ nha" -Cô vừa nói vừa cười dịu dàng với cậu.

"Dạ vâng! thưa mẹ" Hasuichi mở cửa, chào mẹ rồi dạo bước lên đường.

Đi trên đường cậu gặp ai cũng lễ phép chào hỏi và giúp đỡ một vài cô chú làm chút việc vặt.

---

Một lúc, sau khi đã mua được thứ mình cần, cậu liền bước nhanh về vì nhận thấy trời đã kéo mây đen che phủ gần hết khoảng trong còn lại trên bầu trời. Nếu không nhanh cậu có thể bị dính mưa mất

Nhưng chưa đi được bao xa những giọt mưa dần dần rơi xuống dính ướt trên người Hasuichi, vì nhà còn cách một khoảng không xa nên cậu cũng đành đội mưa về.

Trong lúc đang hối hả thì cậu vô thức liếc nhìn vào một con hẻm nhỏ nó khá tối nhưng cậu vẫn loáng thoáng thấy được một bóng hình đang cuộn tròn người bên trong, run rẩy vì lạnh.

Là một cậu trai nhỏ.

Cậu sững lại một lúc nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé đó có vẻ đang suy nghĩ nhưng rồi vẫn tiếp tục chạy về nhà.

Căn nhà dần hiện ra trước mắt, cậu thấy mẹ mình đang đứng che ô vẫy tay với cậu. Khi đã vào được nhà cậu thở hồng hộc, không kịp để mẹ lau khô tóc cậu nhanh tay với lấy cây dù rồi chạy tiếp ra ngoài khiến cô khó hiểu chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Cậu cầm dù chạy vội đến nơi con hẻm lúc nãy.

"A! Thấy rồi"

Nhìn thấy bóng hình đó Hasuichi lặng lẽ đi vào, một tay chống đầu gối một tay nghiêng người che mưa cho cậu nhóc trước mặt. Nhận thấy điều đó nhóc ấy đưa mắt nhìn lên cậu. Một đôi mắt mang theo sự vô hồn chứa đựng đầy sự mệt mỏi khó tả.

"Này bé con, ngồi dưới mưa lâu thế dễ bị cảm lắm đấy"

"...?"

"Không cần cảnh giác vậy đâu, anh không có ý xấu" -Nhận thấy em đang lùi lại cùng một ánh mắt kiêng dè cậu vội giải thích.

"Em về nhà anh trú tạm nhé? ngồi đây lâu không ổn đâu" -Cậu đưa tay ra muốn đỡ em dậy

Nhìn ra được cậu không có ý muốn làm hại em nên em cũng ngoan ngoãn nắm tay cậu đứng lên, mặc dù trong lòng vẫn chưa buôn lỏng cảnh giác.

Phía Hasuichi cũng khá ngạc nhiên khi em chịu nghe lời mà theo cậu như vậy, cậu còn nghĩ mình phải tính đủ thứ kế để cố dụ dỗ ẻm nữa chứ.

"Em vẫn đi được chứ?" -Bàn tay em nhỏ nhắn, gầy gò khiến cậu khá e ngại, sợ rằng cái cơ thể bé nhỏ này sẽ đổ gục bất cứ lúc nào.

Mà thôi chắc cậu cõng em luôn, lòng thấp thỏm chẳng an tâm xíu nào tốt thì tốt cho chót vậy.

"Bám chặt vào nhé" -Cậu nhắc nhở đưa em cầm ô rồi đưa em về.
________________________________________

"Hasuichi! Con sao lại chạy qua chạy lại khi trời đang mưa lớn thế hả!?" -Vừa mở cửa vào nhà cậu liền bị cô la mắng cho một trận.

Mấy phút trước đã đội mưa về từ chợ, rồi vừa về mà không chịu thay quần áo hay lau người cho khô đã mang ô chạy tiếp ra ngoài khiến cô lo lắng không thôi, nhưng lại không cản kịp.

"Co-con xin lỗi mẹ" -Nhận ra mình đã làm mẹ giận, cậu nhanh chóng luống cuống xin lỗi.

"Hửm? Cậu nhóc kia là ai vậy con?

Cô đang giận dỗi thì bỗng nhìn thấy cậu nhóc nhỏ nhắn đang núp trên lưng cậu, thắc mắc mà hỏi.

"A! Con tìm được nhóc này ngồi một mình trong con hẻm gần đây"

"Do thấy em ấy ngồi co ro trong hẻm đội mưa nên con đưa em ấy về" -Cậu giải thích tường tận cho cô nghe.

"Ra vậy...con đưa nhóc ấy cho mẹ, còn con vào thay đồ đi sẽ cảm lạnh đấy"

"Dạ vâng" -Cậu thả em xuống đưa về phía mẹ, rồi đi lên phòng thay quần áo.

"Còn nhóc.." -Cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn chằm chằm khiến em có chút rùng mình.

------

Hasuichi sau khi thay quần áo, lau khô đầu tóc thì cậu đi xuống xem tình hình của em như nào, cậu hy vọng người mẹ của mình không làm bé nó sợ.

"Con nhìn nè Hasuichi! Trông có giống mèo con không?"

"Eh..."

Theo tiếng gọi cậu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên bàn ăn, đối diện là cậu bé nhỏ đang cho từng muỗng cà ri vào miệng.

"Mèo con sao?" -Cậu đi tới ngồi cạnh mẹ mình và nhìn em, thật sự là giống mèo con.

Em được cô tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng trông em bây giờ khác hẳn ban nãy.

"Cậu bé có thể cho cô biết con tên gì không?"

"Albie Hiddleston"

"Vậy em bao nhiêu tuổi?"

"Hong biết..chắc 12, 13 gì đó" -Hai người hỏi gì em trả lời nấy

"..ở độ tuổi đó mà thằng bé đã phải sống cực khổ như vậy sao?.."

"Có ai từng đưa con về chăm sóc chưa?"

Cô nói ra câu hỏi của mình khiến em khựng lại vài giây, chỉ là một câu vô tình đã lỡ làm con tim em thắt lại.

"Đã từng..nhưng bây giờ thì không"

"Ý con là sao?"

"..." -Em cúi mặt im lìm, đôi mắt suy tư một nỗi buồn khó thành lời

Nhận thấy em không muốn trả lời nên cô cũng thôi mà không hỏi nữa.

"Hasuichi con dẫn cậu bé lên phòng nghỉ ngơi đi, còn con cũng mau nghỉ ngơi luôn dù sao hôm nay con cũng mệt rồi"

"Dạ vâng" -Cậu đáp lại rồi nắm tay em lên phòng.

_______________________________________
T5/30/5/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com