Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9+10

  "Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, điện thoại cũng không mở." Đường Huân hỏi Kỷ Hiết Nhan.

Ngày hôm đó hắn nhận điện thoại của chị mình xong liền tắt máy. Kỷ Hiết Nhan lười biếng tựa vào ghế sô pha, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc hút dở được một nửa, hắn nhíu mày, cười nói: "Chơi."

"Xem ra chơi rất vui nhỉ." Đường Huân nhấp một ngụm rượu, "Với ai?"

Kỷ Hiết Nhan duỗi tay gảy tàn thuốc: "Cậu không quen biết."

Tay cầm ly rượu của Đường Huân hơi dừng lại một chút, mở miệng như nói đùa: "Không giới thiệu cho tôi biết sao?"

Kỷ Hiết Nhan lắc đầu.

"Thật nhỏ mọn." Đường Huân lại uống một hớp rượu, ánh mắt đảo một vòng trên người Kỷ Hiết Nhan, tùy ý hỏi, "Quần áo mới mua? Chưa thấy cậu mặc bao giờ."

Kỷ Hiết Nhan cười cười, dập thuốc lá, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng đậy nói: "Tôi đi đây."

"Đi làm gì?" Đường Huân đặt ly rượu xuống, "Lương Thần sắp đến rồi, muốn giới thiệu bạn gái mới cho chúng ta quen biết, cậu không muốn gặp sao?"

Có cái gì muốn gặp, dù gì qua một tuần là sẽ lại thay người.

"Đợi đến lúc cậu ta hồi tâm thì gặp." Kỷ Hiết Nhan cầm chìa khóa xe, đứng dậy ra khỏi phòng riêng.

Kỷ Hiết Nhan lái xe đến tiệm cà phê của Ngôn Sâm, tìm được chỗ đậu, nhưng hắn không xuống xe ngay lập tức, chỉ cách cửa sổ nhìn chằm chằm bảng hiệu của cửa tiệm.

Dừng lại thoáng chốc. (*)

(*) Tên gốc là 歇一歇, chữ 歇nghĩa là nghỉ/dừng, và chữ Hiết trong tên Kỷ Hiết Nhan cũng chính là chữ này.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay lái, Kỷ Hiết Nhan nghĩ thầm, cái tên này thật thú vị.

Kỷ Hiết Nhan đột nhiên có một suy nghĩ, hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Ngôn Sâm.

Ngôn Sâm rất mau ra đến, tìm tới xe của hắn, kéo cửa bên ghế phụ của xe ngồi vào, rất cao hứng nhìn Kỷ Hiết Nhan: "Anh tới rồi."

Kỷ Hiết Nhan nghiêm mặt: "Miểu Miểu đâu?"

Ngôn Sâm cúi đầu, tay phải luồn vào trong túi quần, kiếm thứ gì đó rút ra ngoài: "Chú của thằng bé nhớ nó, đón nó về chơi mấy ngày." Tìm mấy lần không lấy ra được đồ, "Em quên cầm điện thoại di động rồi."

"Ở đây này." Kỷ Hiết Nhan rút cái điện thoại từ trong tay trái của cậu ra, tiện tay ném lên trên màn hình hiển thị, "Chú nào? Thằng bé có mấy người chú?"

"Là em trai em."

Sắc mặt Kỷ Hiết Nhan trở nên dễ nhìn hơn một chút, hắn ngồi một lúc, đột nhiên nói: "Nếu Miểu Miểu không ở đây, vậy thì tôi về."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cả người không nhúc nhích.

Lúc hai người ở cạnh nhau trước đây, hắn cũng luôn như vậy, không được tự nhiên muốn cái gì sẽ không bao giờ chủ động nói, nếu là người khác Ngôn Sâm sẽ không thèm để ý, nhưng đây là Kỷ Hiết Nhan, Ngôn Sâm chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Cậu kéo cánh tay của Kỷ Hiết Nhan, lại gần hôn một cái: "Ngồi với em một chút đi, em rất nhớ anh."

Kỷ Hiết Nhan nhíu mày: "Tôi không nhớ cậu."

"Em nhớ anh là được rồi." Thấy hắn vẫn còn ương ngạnh, Ngôn Sâm đưa tay sờ oạng đũng quần của hắn, "Em thật sự, nhớ anh muốn chết."

Hơi thở của Kỷ Hiết Nhan bỗng trở nên nặng nề, hắn nắm lấy cổ tay của Ngôn Sâm, nghiêng đầu nhìn cậu: "Nhớ tôi làm cậu?"

Gò má Ngôn Sâm nóng lên, khẽ cắn môi, nghiêng người gần kề bên tai của Kỷ Hiết Nhan: "Nhớ anh mạnh mẽ làm em."

Kỷ Hiết Nhan buông tay cậu ra: "Xuống xe."

"Ở đây đi." Mặt Ngôn Sâm càng đỏ hơn, nửa câu sau có chút nói lắp, "Em còn chưa, chưa từng chơi xe chấn."

"Không thấy được, lá gan còn rất lớn." Kỷ Hiết Nhan cười nói, "Như cậu mong muốn."

Hai người đổi chỗ đến phía sau xe, không gian hơi rộng rãi, nhưng hai đại nam nhân ngồi bên trong vẫn có chút chật.

Kỷ Hiết Nhan không cởi quần áo, chỉ cởi thắt lưng. Lúc này, tính khí cứng ngắc nóng bỏng to dài đang hung ác ra vào giữa đùi của Ngôn Sâm, khí lực của hắn thật sự rất lớn, bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của Ngôn Sâm mà hết sức sáp vào, làm cho toàn bộ thân xe lay động kịch liệt theo, Ngôn Sâm bị hắn đỉnh đến nỗi nhiều lần suýt chút nữa va vào cửa sổ xe, cậu cắn chặt môi, gò má đỏ chót, không dám lên tiếng. Ngoài cửa xe thỉnh thoảng có người đi qua, cười nhìn sang bên này, rồi che miệng đi xa, hiển nhiên hiểu rõ trong xe đang phát sinh chuyện gì. Ngôn Sâm chưa bao giờ làm chuyện lớn mật như thế, như cởi hết quần áo đứng trên phố xá đông người đến người đi, cảm giác xấu hổ khó có thể dùng lời để diễn tả khiến cậu không ngừng run rẩy, làn da trên người cũng đỏ ửng lên theo.

"Ừm..." Kỷ Hiết Nhan đột nhiên thở dốc một tiếng, đè trên lưng Ngôn Sâm, khàn khàn nói, "Đừng cắn chặt như thế."

Ngôn Sâm nghe được giọng nói của hắn, eo run lên, cắn càng chặt hơn.

Kỷ Hiết Nhan lại hừ một tiếng, mạnh mẽ nắm chặt mông cậu, nhào nặn mấy lần.

Ngôn Sâm có thể cảm giác được, đối phương sắp bắn. Cậu để vật chôn trong thân thể mình trượt ra ngoài, xoay người ngồi trên đùi Kỷ Hiết Nhan, nâng cái mông lại nuốt vào toàn bộ của hắn.

Kỷ Hiết Nhan ngửa đầu phát ra tiếng thở dài thoải mái, nắm lấy eo Ngôn Sâm đè xuống, đồng thời đỉnh lên trên, để cho hạ thể của hai người càng kết hợp chặt chẽ với nhau.

Ngôn Sâm vặn eo tự động, Kỷ Hiết Nhan rất hưởng thụ cậu chủ động như thế này.

Ngôn Sâm đổ mồ hôi đầm đìa, Kỷ Hiết Nhan ôm cậu càng chặt.

Trong giây phút trước khi đạt cao trào, Ngôn Sâm giữ mặt Kỷ Hiết Nhan, mê loạn hôn hắn, hỏi: "Anh thích trẻ con chứ?"

Kỷ Hiết Nhan cau mày thở dốc, không trả lời. Thấy Ngôn Sâm dừng lại bất động, Kỷ Hiết Nhan dùng sức vò cái mông của cậu, động tác nôn nóng thô lỗ: "Thích."

"Em cũng thích." Ngôn Sâm lại hôn hắn.

Chỉ cần là của anh, em đều thích.

Ngôn Sâm nức nở kẹp chặt chân, để Kỷ Hiết Nhan bắn toàn bộ vào trong thân thể cậu.

Từ trên xe bước xuống, hai chân Ngôn Sâm vẫn còn run run, không khỏi đưa tay vịn nóc xe.

Kỷ Hiết Nhan hạ cửa kính xuống nhìn cậu, âm thanh mang theo lười biếng sau tính sự: "Tôi về đây."

Ngôn Sâm thu tay về, gật đầu với hắn: "Trên đường cẩn thận một chút."

Kỷ Hiết Nhan không quá cao hứng trừng mắt nhìn cậu.

Ngôn Sâm cười cười, nói: "Ngày mai gặp."

Kỷ Hiết Nhan "ừ" một tiếng qua loa, quay cửa sổ xe lên, lái xe đi.

Ngôn Sâm lưu luyến không rời nhìn chiếc xe đi xa, đứng yên tại chỗ một chút, nghe thấy chấn động của điện thoại trong túi. Lấy ra nhìn, là Cẩm Kiêu gọi đến.

Ngôn Sâm hắng giọng một cái, nhận điện thoại.

"Sư ca." Cẩm Kiêu gọi cậu ở đầu bên kia, giọng nói mang theo ý cười, "Bây giờ phóng túng cởi mở như thế."

Ngôn Sâm nhìn bốn phía, khuôn mặt vừa hạ một chút nhiệt lại hồng lên: "Em thấy?"

"Thấy chứ." Cẩm Kiêu át tiếng nói, "Thật kịch liệt nha."

Ngôn Sâm bụm mặt đi tới trong góc, nhỏ giọng hỏi vào mic: "Miểu Miểu như thế nào, nghe lời không?"

"Ồ, em đang tính hỏi anh, làm sao có thể sinh ra được một thằng nhóc vừa xinh xắn vừa thông minh vừa ngoan ngoãn như vậy, thật lợi hại."

Ngôn Sâm hơi đắc ý: "Đều giống bố nó."

Cẩm Kiêu chậc lưỡi một tiếng: "Bố nó chả có tí gì là ngoan."

"Ở trong mắt anh chính là ngoan." Ngôn Sâm không cho Cẩm Kiêu cơ hội phản bác, ngay sau đó nói, "Không được nói xấu anh ấy."

"Em chẳng thèm, em đang vội đây, báo cáo cho anh một chút, người phụ trách theo dõi đã đi rồi, chắc là đi tìm lão thái bà bẩm báo, anh có can đảm kéo cháu trai bảo bối của người ta chơi xe nhún thị uy, vậy thì chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị giáo huấn đi, nói rõ trước, em chỉ phụ trách giúp anh chăm con, mấy cái khác mặc kệ."

"Được rồi, trong lòng anh nắm chắc." Trong mông không ngừng có chất lỏng ấm áp chảy ra bên ngoài, lần này Kỷ Hiết Nhan bắn đặc biệt nhiều, mặt Ngôn Sâm hơi nóng, nhấc chân đi về phía cửa tiệm, "Anh cúp đây." 

  Nửa tháng trôi qua, không có ai đến tìm Ngôn Sâm gây phiền phức. Nhưng Ngôn Sâm không dám chủ quan, cậu không đón con về, chỉ mỗi đêm sẽ đến chỗ của Cẩm Kiêu, tán gẫu chơi game cùng Ngôn Miểu, tới khi thằng bé ngủ thiếp đi mới rời khỏi.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ qua đêm tại nhà của Cẩm Kiêu.

Cẩm Kiêu hỏi Ngôn Sâm, có nắm chắc không?

Ngôn Sâm nói có.

Nhưng kỳ thực cậu cũng không có niềm tin quá lớn. Cậu chỉ là không muốn lại nhu nhược, cậu muốn thử một chút. Cậu có thể cảm giác được, bây giờ Kỷ Hiết Nhan càng ngày càng ỷ lại vào cậu, tiếp tục như vậy, rất có thể hắn sẽ nhớ ra.

Nhưng dù không nhớ ra được cũng không sao, chỉ cần Kỷ Hiết Nhan không bỏ đi, có khó khăn lớn hơn nữa cậu đều nguyện ý đối mặt cùng hắn.

Cậu rất nguyện ý.

Vào tối hôm Ngôn Sâm ngủ lại nhà Cẩm Kiêu lần thứ tư, đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Kỷ Hiết Nhan nửa đêm lái xe đi tìm Ngôn Sâm, vừa vặn gặp phải mấy tên du côn lưu manh nhảy xuống từ trong một chiếc xe van, trên tay mỗi tên cầm theo côn thép, vừa thấy là biết chúng muốn gây chuyện.

Hai trong số đó nhanh chóng chạy đến, vài bước tới trước cửa tiệm, vung côn thép lên mạnh mẽ đập về phía cửa kính.

Kỷ Hiết Nhan xuống xe đóng sầm cửa, lạnh lùng nói: "Chúng mày làm cái gì!"

Một tên trong đám quay đầu nhìn sang, cười một tiếng, để những kẻ khác đập tiếp, tên này vác ngang côn thép trên vai, treo hai tay nhảy xuống bậc thềm, đi tới trước mặt Kỷ Hiết Nhan, phách lối hất cằm: "Làm sao nào? Đã trễ thế này, về nhà mà ngủ cho ngon, quản chuyện tào lao cái gì."

Kỷ Hiết Nhan không để ý tới tên này, giương giọng hét lớn về phía cửa tiệm: "Tất cả dừng tay cho tao!"

Những kẻ phá cửa dừng lại động tác, nhất trí nhìn về tên thanh niên để quả đầu kiểu đang đứng trước mặt Kỷ Hiết Nhan. Hiển nhiên tên này mới chính là lão đại.

"Được, cho vị soái ca này chút mặt mũi." Đầu Mohawk lùi về sau hai bước, cười lạnh vung tay lên, "Các anh em, luyện với hắn một chút."

Kỷ Hiết Nhan một chọi sáu, cuối cùng cũng thắng, nhưng cũng chịu không ít thiệt thòi.

Buồn bực nhất là trên đầu còn bị đập một gậy, chảy không ít máu.

Hắn ghét nhất chảy máu.

Máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo thái dương, Kỷ Hiết Nhan tiện tay lau đi, cau mày ngồi vào trong xe, dùng khăn ướt lần lượt lau tay, thật vất vả mới lau sạch sẽ, lại có một giọt máu lớn rơi xuống mu bàn tay, Kỷ Hiết Nhan buồn bực quăng khăn ướt, lấy điện thoại di động gọi cho Đường Huân, ngay sau khi cúp lại gọi cho Ngôn Sâm.

Vang lên vài tiếng bên kia mới bắt máy, âm thanh của Ngôn Sâm có chút mơ màng, mềm mại, nghe như đang làm nũng: "A Nhan, làm sao vậy?"

Kỷ Hiết Nhan dừng một chút, hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

"Ở nhà em trai em." Ngôn Sâm trở mình trong chăn, mơ hồ vài giây, đột nhiên ngồi dậy, "Anh đi tìm em sao?"

"Ừm." Kỷ Hiết Nhan ngột ngạt đáp một tiếng, không gặp Ngôn Sâm thì thôi, còn quản việc không đâu bị người ta đập vỡ đầu, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu bực mình.

"Anh vẫn còn ở đấy chứ?"

"Không còn!"

"Anh chờ em một chút, em rất nhanh sẽ về đến." Ngôn Sâm cúp điện thoại, cấp tốc rời giường mặc quần áo.

Kỷ Hiết Nhan quăng điện thoại di động qua một bên, khởi động xe chạy khoảng năm sáu trăm mét, dừng xe tại trước cửa khách sạn.

Cậu trai giữ cửa nhận ra xe của Kỷ Hiết Nhan, cung kính khom lưng mở cửa xe: "Kỷ thiếu gia."

Kỷ Hiết Nhan nằm trên tay lái: "Đóng cửa."

Cậu trai giữ cửa nghe âm thanh có chút không đúng, nhưng cũng không dám đến gần nhìn loạn, Kỷ gia năm đời đơn truyền, lão thái thái cưng chiều cháu trai bảo bối đến tận trời, nhưng tính khí của vị gia này nổi danh kém.

Đường Huân xách theo hộp thuốc vội vã đến, mở cửa xe nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Kỷ Hiết Nhan, tức giận đến suýt chút nữa hôn mê, quay đầu nhìn người đứng một bên rống: "Mấy người không có mắt à! Sao không nghĩ biện pháp cầm máu!"

Mọi người yên lặng cúi đầu. Có mắt cũng chả dám nhìn.

Đường Huân ngược lại trút giận lên người Kỷ Hiết Nhan: "Đầu cậu bị đập thủng lỗ rồi chắc? Nhấc cái tay cao quý của cậu ấn vào chỗ chảy máu sẽ chết sao hả!"

Mọi người yên lặng. Lại thêm một tên tính khí kém.

Kỷ Hiết Nhan ném khăn ướt bị vò thành cục trong tay vào người Đường Huân: "Ồn chết đi được."

Đường Huân tiêm thuốc đông máu cho Kỷ Hiết Nhan, cẩn thận xử lý vết thương trên đầu, tiếp theo động thủ muốn cởi áo của hắn.

Kỷ Hiết Nhan hất tay Đường Huân ra: "Làm gì?"

Đường Huân trừng hắn: "Nhìn xem trên người cậu có bị thương chỗ khác hay không."

"Không có." Kỷ Hiết Nhan cài lại cúc áo sơ mi, một mặt ghét bỏ, "Đừng đụng vô tôi."

"Kỷ Hiết Nhan cậu trâu bò lắm, có bản lĩnh thì sau này đừng gọi điện thoại cho tôi đấy!"

Kỷ Hiết Nhan ném khăn nóng dính máu vào mặt Đường Huân, rồi quay đầu lái xe đi mất.

Ngôn Sâm gọi xe trở về cửa tiệm, nhìn thấy khóa cửa bị đập hỏng, hơi thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỷ Hiết Nhan, lúc mở khóa màn hình nghe thấy tiếng xe cộ nhanh chóng chạy đến, ngẩng đầu trong nháy mắt, một chiếc ô tô màu trắng đã dừng sát ngay trước mặt cậu.

Kỷ Hiết Nhan từ chỗ ghế lái bước xuống, đóng sầm cửa xe nhanh chân đi đến trước mặt Ngôn Sâm, cau mày nhìn cậu: "Có phải cậu đắc tội ai không?"

Ngôn Sâm trợn mắt nhìn băng gạc dán bên trái trên đầu hắn, môi run lên: "Anh, anh bị thương?"

"Hỏi cậu thì nói! Có phải cậu..."

"Em hỏi anh có phải bị thương không!"

Kỷ Hiết Nhan híp mắt nhìn cậu: "Cậu không có mắt sao?"

"Tại sao bị thương? Có chảy máu không? Có nghiêm trọng không?"

Kỷ Hiết Nhan nắm chặt bàn tay Ngôn Sâm đang duỗi về phía đầu của hắn, dáng vẻ trông rất thiếu kiên nhẫn: "Không chết được."

Ngôn Sâm thấy trên cổ áo hắn dính máu, mấp mé môi, không nói cái gì nữa, xoay người mở cửa.

Lên lầu vào phòng, Ngôn Sâm để Kỷ Hiết Nhan ngồi bên mép giường, đưa tay mở áo sơ mi của hắn, thấy trước ngực sau lưng đều có những mảng máu bầm lớn, vết thương chỗ eo trái trông càng rõ ràng. Nhìn đều đau.

Ngôn Sâm hỏi hắn: "Có đau không?"

Kỷ Hiết Nhan ném áo sơ mi qua một bên: "Không đau."

Ngôn Sâm đưa tay đè một bên hông của hắn.

Kỷ Hiết Nhan a một tiếng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ngôn Sâm, nhưng thấy đối phương một mặt như sắp khóc lên, hắn nhíu mày, duỗi tay ôm người vào trong ngực, xoay mình đè trên giường: "Đau chết được, nhanh xoa xoa cho tôi đi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com