Mẻ kẹo số 28: Corpse - Tử thi tố giác
Thời tiết tại Sài Gòn hôm nay oi bức đến ngột ngạt. Cái nóng hầm hập của mùa hè không chỉ len lỏi trong từng con hẻm chật chội mà còn như bóp nghẹt hơi thở của bất kỳ ai đứng dưới ánh mặt trời gay gắt kia.
Ở khu tứ giác Nguyễn Cư Trinh không khí càng thêm nặng nề bởi mùi tanh của máu và sự ám ảnh của cái chết.
Bên trong căn phòng nhỏ nơi bi kịch diễn ra, ánh đèn vàng mờ nhạt hắt xuống nền nhà loang lổ máu đỏ sậm, đã khô một phần nhưng vẫn còn đủ để nhuộm không khí bằng sự rùng mình.
Thi thể một người phụ nữ nằm gục bên bàn ăn, tư thế như đang cố với lấy thứ gì đó nhưng bị cắt ngang bởi bàn tay của tử thần. Đôi mắt người đó mở trừng trừng, như vẫn cố giữ lại chút ánh nhìn cuối cùng đầy oán hận. Khuôn mặt trắng bệch của bà tương phản đến đáng sợ với vệt máu kéo dài từ cổ xuống.
Không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng tích tắc chậm rãi của chiếc đồng hồ treo tường hòa lẫn với tiếng vo ve của ruồi nhặng bị thu hút bởi mùi chết chóc. Bàn ăn vẫn còn nguyên vết tích của bữa tối dang dở, với chén đũa ngổn ngang và một ly rượu vang đỏ đổ lăn lóc trên sàn, tạo thành một vệt loang như mô phỏng chính máu của nạn nhân.
Ở góc phòng, một chiếc ghế bị đổ ngược, chân ghế bị gãy, như dấu hiệu của một cuộc giằng co trước khi mọi thứ kết thúc. Chiếc quạt trần quay chầm chậm, nhưng không thể xua đi bầu không khí ngột ngạt và cảm giác bất an đang bủa vây căn phòng. Sự lặng im nơi đây không phải là tĩnh lặng bình yên, mà là thứ tĩnh lặng chết chóc, đè nặng lên từng giây phút.
Đỗ Hải Đăng đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh như thể đang cố gắng giải mã từng chi tiết trong căn phòng.
Chiếc đèn bàn nhỏ hắt ánh sáng yếu ớt lên bức tường loang lổ, nơi hiện trường vụ án như đang kể một câu chuyện bằng những dấu vết vô thanh.
Với anh, mỗi hiện trường là một bức tranh ghép phức tạp và nhiệm vụ của anh là lắng nghe những lời thì thầm từ các mảnh ghép ấy. Vết máu lấm tấm trên sàn, những dấu chân mờ nhạt cạnh cửa, hay một chiếc ghế đổ nghiêng đầy bất thường.
Sau lưng anh, một giọng nói trầm ấm vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề
- "Nạn nhân không tự sát. Đây là một vụ giết người."
Hải Đăng quay lại, ánh mắt dừng trên chàng trai trẻ vừa lên tiếng. Cậu mặc áo blouse trắng, đang cúi người kiểm tra thi thể nằm bất động trên sàn.
Huỳnh Hoàng Hùng – một bác sĩ pháp y trẻ vừa mới gia nhập đội hình sự – xuất hiện với dáng vẻ điềm tĩnh, xinh đẹp và đầy tự tin.
Hùng không giống hình dung ban đầu của Hải Đăng. Cậu trông trẻ hơn nhiều so với tuổi nghề mà người ta hay đồn thổi, với khuôn mặt thư sinh, dáng người mảnh khảnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ sắc bén, một sự tập trung hiếm có mà Đăng ngay lập tức để ý.
- "Dựa vào đâu cậu khẳng định điều đó ?" Anh hỏi, giọng nói nghiêm túc nhưng không giấu được sự tò mò.
Hùng vẫn không ngẩng lên, dùng cây bút chỉ vào vết bầm nổi rõ trên cổ nạn nhân, lời nói vang lên trầm ổn
- "Dấu siết cổ này không khớp với dây treo. Nếu là tự sát, góc của vết bầm sẽ khác. Đây rõ ràng là một hành động dùng lực mạnh từ phía sau, có chủ ý."
Đăng nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm, rồi tiến lại gần hơn để quan sát kỹ. Anh chăm chú lắng nghe từng lời của Hùng.
Đây không phải lần đầu tiên Hải Đăng làm việc với một bác sĩ pháp y xuất sắc, gần chục năm làm cảnh sát, ở không ít vụ điều tra từ lớn tới nhỏ, nhưng cách Hùng cẩn thận phân tích từng chi tiết nhỏ nhặt mà không bỏ sót bất kỳ điều gì khiến anh không khỏi ấn tượng.
- "Tôi cần thêm các bằng chứng cụ thể hơn." Hải Đăng nói, nhưng trong giọng đã có chút nhẹ nhàng hơn.
Hùng khẽ gật đầu, tiếp tục công việc của mình mà không cần thêm lời giải thích.
Không lâu sau đó, đội phân tích hiện trường dưới sự chỉ đạo của Đăng và phát hiện của Hùng đã tìm thấy những manh mối quan trọng: dấu vân tay lạ trên dây treo, một bức thư tuyệt mệnh giả tạo, và cuối cùng là lời thú nhận từ kẻ thủ ác – người bạn thân nhất của nạn nhân, đã ra tay vì sự ghen tuông và lòng tham.
Vụ án khép lại, nhưng ấn tượng của Đăng về Hùng vẫn đọng lại mãi. Đằng sau vẻ ngoài tưởng chừng non nớt ấy là một trí óc nhạy bén, một trái tim kiên định và một sự điềm tĩnh hiếm có trong áp lực vô hạn của nghề này.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Đăng cảm thấy hứng thú với việc làm quen một cộng sự mới. Anh biết, Huỳnh Hoàng Hùng không chỉ là một bác sĩ pháp y giỏi, mà còn có thể là một người đồng hành đáng tin cậy trong những vụ án tiếp theo.
Một buổi sáng ẩm ướt của tháng mười, sương mù còn giăng khắp cánh rừng ngoại ô, đội hình sự nhận được cuộc gọi khẩn cấp. Một thi thể không rõ danh tính được phát hiện bởi một người dân khi đi hái nấm.
Đỗ Hải Đăng và đội lập tức lên đường, vượt qua con đường đất lầy lội để tiếp cận hiện trường.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt họ là một hố đất nhỏ, nông, chỉ vừa đủ để che đi phần lớn thi thể. Nạn nhân là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc áo sơ mi đã lấm bùn đất và máu khô đến mức chẳng ai rõ màu gốc của nó ra sao, quần jeans sờn cũ, chân mang đôi giày bị rách một bên đế. Lớp đất mỏng và lá cây phủ lên cho thấy hung thủ không có ý định che giấu hoàn toàn, như thể hắn muốn thi thể này được tìm thấy.
Như thường lệ, cậu nhanh chóng tiến tới kiểm tra thi thể. Hùng cúi người, đôi găng tay cao su và áo blouse trắng nổi bật trên nền đất đen lấm lem. Sự tập trung cao độ hiện rõ trên khuôn mặt trẻ nhưng nghiêm nghị của cậu.
- "Thời gian tử vong khoảng 48 giờ trước," – Hùng nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc sảo rà soát khắp cơ thể nạn nhân.
Cậu chỉ tay vào những vết bầm tím dọc cánh tay và cổ tay.
– "Những vết này không phải từ một vụ xô xát thông thường. Hắn bị trói, có thể trong thời gian dài trước khi chết."
Hải Đăng, đứng gần đó, cúi xuống quan sát kỹ hơn
- "Cậu có thấy gì đáng chú ý không?"
Hùng gật nhẹ, chỉ vào vùng cổ của nạn nhân. Dấu vết sưng tấy và các vệt bầm tím hình vòng tròn quanh cổ rõ ràng hiện ra dưới ánh sáng từ đèn pin.
- "Nguyên nhân tử vong là siết cổ bằng dây thừng, nhưng đây không phải một vụ giết người ngẫu nhiên. Vết dây thừng không đều, cho thấy hung thủ đã dùng lực nhiều lần, không phải chỉ một lần duy nhất. Có khả năng hắn muốn kéo dài thời gian nạn nhân đau đớn.." Cậu chỉ tay vào các đầu ngón tay của nạn nhân, nơi còn dính chút bụi đất
– "Thêm nữa, nạn nhân có vẻ đã cố giãy giụa, nhưng không đủ sức kháng cự. Có thể trước đó hắn đã bị đánh hoặc dùng thuốc."
Đăng nhíu mày, ánh mắt trầm tư nhìn quanh khu vực. Lớp lá cây rụng dày và những dấu giày hằn trên bùn đất gợi ý rằng hung thủ không làm việc này một mình.
- "Chúng ta cần phân tích thêm các dấu giày này và kiểm tra mẫu đất trên quần áo nạn nhân. Có thể chúng ta sẽ tìm ra nơi hắn bị trói trước khi bị mang tới đây."
Những manh mối tại hiện trường không nhiều, nhưng đội hình sự bắt đầu lần theo dấu vết từ đôi giày rách của nạn nhân, mẫu đất lạ dính trên quần áo, và một mẩu giấy nhỏ nhòe mực được tìm thấy trong túi quần hắn.
Kết quả phân tích pháp y xác nhận trên thi thể có dấu vết của chất an thần liều cao.
Cùng với việc kiểm tra các camera giao thông gần khu vực, đội đã tìm ra một chiếc xe tải khả nghi ra vào rừng vào khoảng thời gian ước tính vụ án xảy ra.
Kẻ tình nghi là một người đàn ông tên Phạm Văn Uy, 42 tuổi, từng có tiền án về bạo lực gia đình.
Qua khai thác thông tin, cảnh sát phát hiện nạn nhân là bạn cũ của Uy, và cả hai từng xảy ra mâu thuẫn lớn vì tranh chấp tài sản gia đình. Uy đã dụ nạn nhân đến một nhà kho bỏ hoang, chuốc thuốc, trói lại và tra tấn trước khi ra tay sát hại.
Khi vụ án khép lại sau hơn hai tuần điều tra căng thẳng, hung thủ bị bắt và thú nhận mọi tội lỗi. Tuy nhiên, điều mà Hải Đăng nhớ mãi không phải là lời khai của hung thủ, mà là ánh mắt của Hùng trong suốt quá trình xử lý thi thể nạn nhân.
Đó không phải chỉ là sự tập trung của một người làm công việc pháp y, mà là sự đồng cảm sâu sắc với người đã khuất.
- "Cậu ổn chứ?" – Đăng hỏi khi thấy Hùng đứng lặng nhìn thi thể được đưa lên xe pháp y.
Hùng không trả lời ngay, chỉ khẽ thở dài.
- "Không ai đáng phải chết như thế này, dù họ có lỗi lầm gì đi nữa."
Trong khoảnh khắc đó, Đăng nhận ra rằng công việc của Hùng không chỉ là tìm kiếm sự thật, mà còn là một nỗ lực để bảo vệ giá trị con người, ngay cả khi họ đã không còn trên cõi đời.
Hai tháng sau vụ "Nạn Nhân Vô Danh" ấy, đội hình sự đối mặt với một vụ án kinh hoàng chưa từng thấy.
Một thi thể nữ được phát hiện trong căn nhà hoang ở vùng ngoại ô, khiến cả đội rơi vào trạng thái rúng động.
Căn nhà tối tăm, cũ kỹ với những bức tường loang lổ và cửa sổ bị đóng kín bằng những tấm ván mục nát.
Trong ánh đèn pin lạnh lẽo, cơ thể nạn nhân hiện ra như một cảnh tượng từ cơn ác mộng.
Cô gái, khoảng 20 tuổi, mặc chiếc váy xoè đã lấm bẩn. Thân thể bị bẻ gập không tự nhiên, như thể một con búp bê cũ kỹ bị ai đó cố tình làm biến dạng. Trên khuôn mặt cô, những đường nét kỳ dị được vẽ bằng máu khô, tạo thành một hình ảnh ma quái. Bên cạnh thi thể là một con búp bê lớn, trang phục và kiểu tóc của nó giống hệt nạn nhân, càng làm cho hiện trường thêm phần ám ảnh.
Hùng quỳ xuống bên thi thể, ánh mắt đầy chăm chú và tỉ mỉ. Cậu cẩn thận nâng cánh tay nạn nhân, ánh sáng từ đèn pin chiếu lên những vết bầm tím kéo dài quanh khớp khuỷu tay.
- "Hung thủ bẻ gãy khớp tay và khớp chân để tạo dáng cho thi thể," – Hùng nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự phẫn nộ.
- "Đây không chỉ là giết người. Hắn muốn biến nạn nhân thành một tác phẩm quái dị."
Hải Đăng đứng phía sau, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong lòng dậy sóng. Anh cất tiếng hỏi
- "Cậu nghĩ sao về kẻ này?"
Hùng lắc đầu, vẫn tiếp tục kiểm tra thi thể.
- "Kẻ này là một sát nhân có tổ chức. Không hành động bộc phát. Hắn muốn truyền tải một thông điệp qua cách sắp đặt thi thể và những đường vẽ trên mặt. Nhưng tôi cần thêm thời gian để giải mã ý nghĩa của chúng."
Qua các phân tích pháp y, Hùng nhận thấy những nét vẽ trên khuôn mặt nạn nhân có tính biểu tượng. Chúng được tạo thành từ máu của nạn nhân, kết hợp với loại mực đỏ đặc biệt chỉ dùng trong nghề làm búp bê thủ công.
Cùng lúc đó, đội hình sự phát hiện ra trong căn nhà có một chiếc ghế gỗ cũ, trên đó khắc ký hiệu kỳ lạ giống với một phần của hình vẽ trên mặt nạn nhân.
Từ những manh mối này, Đăng và đội tập trung điều tra các cửa hàng đồ chơi, đặc biệt là nơi sản xuất búp bê thủ công.
Trong lúc đó, một vụ án tương tự xảy ra. Thi thể thứ hai được phát hiện trong tình trạng tương tự: thân thể bị bẻ gãy, tạo dáng như một con búp bê, và bên cạnh là một con búp bê thật mặc trang phục giống nạn nhân.
Hùng gần như không rời khỏi phòng khám nghiệm trong suốt những ngày căng thẳng. Cậu liên tục phân tích từng chi tiết nhỏ nhất từ thi thể, đối chiếu các vết bầm, nét vẽ, và cấu trúc các con búp bê để tìm điểm liên kết giữa các vụ án.
Sau một tháng ròng rã, đội hình sự xác định được hung thủ: Lý Văn Chấn, chủ một cửa hàng đồ chơi búp bê thủ công ở trung tâm thành phố.
Hắn từng là một nghệ nhân làm búp bê nổi tiếng, sống cô lập trong căn nhà cũ kỹ nhưng sau một sự cố dẫn đến phá sản và cái chết của con gái, hắn trở nên ám ảnh với việc "hoàn hảo hóa" các tác phẩm của mình.
Đội hình sự đột kích khi trời vừa tối. Trong ánh sáng nhập nhoạng, Hải Đăng dẫn đầu đội, từng bước di chuyển cẩn trọng.
Khi đội hình sự đột kích cửa hàng của nghi phạm, khung cảnh bên trong khiến cả đội nghẹn cứng lại.
Những con búp bê lớn nhỏ được xếp thành hàng, nhiều con mang hình dáng giống hệt các nạn nhân. Trong một căn phòng nhỏ phía sau, họ phát hiện các dụng cụ tra tấn, thuốc an thần, và cả bản phác thảo các nạn nhân kế tiếp.
Hắn biết mình không còn đường thoát, cầm dao lao tới tấn công Hải Đăng.
Khoảnh khắc đó, Hùng không chút do dự lao lên, đẩy Đăng sang một bên. Lưỡi dao sượt qua cánh tay cậu, để lại một vết cắt dài nhưng không sâu. Đăng lập tức khống chế hắn ta, ánh mắt đầy giận dữ nhưng vẫn không quên nhìn Hùng với sự lo lắng.
Kẻ thủ ác bị bắt và các nạn nhân khác trong danh sách của hắn được giải cứu trước khi quá muộn.
Nhưng vụ án này để lại những vết hằn sâu sắc trong tâm trí Hùng và Đăng.
Khi mọi việc khép lại, Hùng lặng lẽ để đồng nghiệp băng bó cánh tay mình trong phòng y tế. Đăng bước vào, ánh mắt dịu dàng nhưng chẳng giấu đi được vẻ lo lắng hiếm khi xuất hiện trên gương mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự
- "Cậu không cần phải liều mạng như vậy."
Hùng cười nhẹ, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn kiên định, lắc đầu nhẹ
- "Anh là người lãnh đạo. Tôi không thể để anh gặp nguy hiểm. Nếu không có anh, cả đội sẽ mất đi người chỉ huy giỏi nhất. Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi."
Đăng cứng họng. Anh nhìn vết máu loang trên vai áo Hùng, da cậu quá trắng nên vết máu càng nổi bật, không chỉ xót mà anh còn cảm nhận nỗi sợ sâu thẳm mà trước đây chưa từng có.
Cậu không nói nhiều, chỉ nở nụ cười mệt mỏi khi thấy anh.
Khoảnh khắc đó, Đăng nhận ra rằng Hùng không chỉ là một cộng sự đáng tin cậy, mà còn là một người mà anh không thể để mất.
Trong sự hỗn loạn của công việc và nỗi đau của những vụ án, họ đã tìm được sự an ủi và đồng hành nơi nhau.
Hải Đăng đưa cậu về nhà sau khi đã được sơ cứu, nhưng thay vì rời đi ngay, anh lại đứng đó, ánh mắt ngập ngừng.
- "Cậu thật sự ổn chứ?" – Anh hỏi, giọng khàn hơn thường ngày.
- "Ổn mà, anh đừng lo."
Một khoảng im lặng kéo dài. Hải Đăng chợt lên tiếng
- "Hùng... Cậu biết đấy, không phải ai cũng đủ dũng cảm để làm những gì cậu đã làm..."
Hùng ngẩng lên, ánh mắt gặp ánh nhìn của anh. Cậu khẽ cười, giọng nhỏ nhẹ
- "Nếu là anh, em tin anh cũng sẽ làm vậy thôi."
Đăng nhìn cậu hồi lâu, rồi quay người rời đi, lòng ngổn ngang những cảm xúc không tên.
Dù công việc vẫn đầy áp lực, giữa họ dần hình thành một mối liên kết đặc biệt. Họ hiểu nhau qua từng ánh mắt, từng cử chỉ, không cần nói nhiều.
Sau vụ án "Búp Bê Máu," mối quan hệ giữa Đăng và Hùng dần vượt qua ranh giới đồng nghiệp. Đăng thường xuyên mời Hùng đi dạo hoặc uống cà phê sau giờ làm, như một cách để cả hai có thể thoát khỏi không khí căng thẳng nơi làm việc.
Những buổi trò chuyện ban đầu có vẻ ngượng ngùng, nhưng dần dà trở nên tự nhiên, ấm áp. Hùng thường trầm tư, ánh mắt đăm chiêu khi nói về những khó khăn trong ngành pháp y. Cậu kể về những nạn nhân trẻ tuổi, những hoàn cảnh bi thương mà cậu đã gặp. Mỗi câu chuyện đều chất chứa nỗi đau, nhưng cũng là động lực giúp cậu kiên định hơn với công việc của mình.
- "Anh biết không, có những lúc em tự hỏi liệu công việc của mình có thực sự ý nghĩa không" Hùng nói, giọng cậu trầm trầm mang một nỗi buồn khó giấu.
- "Chúng ta chỉ đến khi mọi chuyện đã kết thúc. Đôi khi, tôi cảm thấy bất lực khi không thể ngăn chặn những bi kịch ấy."
Hải Đăng lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu. Anh hiểu rằng Hùng đang chịu áp lực lớn hơn nhiều so với những gì cậu thể hiện. Anh vươn tay, siết nhẹ vai cậu như một cách khích lệ, trấn an.
- "Cậu đã làm rất tốt" Đăng nói, giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy chân thành.
- "Cậu không chỉ giúp chúng ta phá án, mà còn mang lại công lý cho các nạn nhân..Cậu giúp nạn nhân có thể "lên tiếng". Điều đó không phải ai cũng làm được."
Hùng nhìn anh, đôi mắt ánh lên một chút nhẹ nhõm, một chút cảm kích. Cậu mỉm cười, nụ cười không còn sự gượng ép của những ngày đầu, mà thay vào đó là sự biết ơn thật lòng.
- "Cảm ơn anh, Hải Đăng" Hùng khẽ đáp.
- "Em sẽ không từ bỏ, miễn là còn có người cần được bảo vệ."
Những cuộc trò chuyện như vậy trở thành thói quen, một nghi thức nhỏ giúp họ xoa dịu tâm hồn sau những ngày dài đối mặt với cái chết và tội ác.
Đôi khi, họ chỉ ngồi lặng lẽ bên nhau trong quán cà phê quen thuộc, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên giữa không gian yên bình. Có những lần, Đăng chủ động chia sẻ về bản thân, về những đêm mất ngủ vì trách nhiệm nặng nề, về áp lực khi phải quyết định trong những tình huống sinh tử.
Hùng không nói nhiều, chỉ chăm chú lắng nghe. Nhưng với Đăng, chỉ cần có Hùng bên cạnh, sự im lặng ấy cũng đủ để xoa dịu mọi mệt mỏi trong lòng anh.
Một buổi tối, khi cả hai đứng trên cầu nhìn dòng sông lấp lánh ánh đèn, Đăng bỗng cất giọng, phá tan sự im lặng giữa họ
- "Tôi chưa từng nghĩ rằng công việc này sẽ mang lại cho tôi điều gì ngoài áp lực. Nhưng gặp cậu, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc."
Hùng quay sang nhìn anh, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn đường.
- "Anh không đơn độc đâu, Đăng. Chúng ta đều ở đây vì cùng một lý do – để bảo vệ những gì còn có thể, dù chỉ là một chút hy vọng."
Trong khoảnh khắc ấy, họ không cần thêm lời nào. Hai người đứng lặng, để mặc cho gió thổi qua, mang theo cả những lo lắng và mệt mỏi của ngày hôm qua. Giữa họ, không chỉ là sự sẻ chia của những người đồng đội, mà còn là một sự kết nối sâu sắc, thầm lặng nhưng vững chắc, như ánh sáng le lói giữa bóng tối.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc một vụ án dài ngày, Đăng bất ngờ rủ Hùng ra ngoài.
Khi ánh chiều rực đỏ như ngọn lửa cuối ngày phủ lên thành phố, Hải Đăng đề nghị đưa Hùng đến bãi biển. Dù hơi ngạc nhiên trước lời mời không báo trước, Hùng vẫn đồng ý.
Chiếc xe lao đi trong ánh hoàng hôn. Họ rời khỏi thành phố nhộn nhịp, để lại sau lưng những ngày tháng đầy căng thẳng và mệt mỏi của công việc.
Khi họ đến nơi, bãi biển vắng vẻ đón chào với tiếng sóng rì rào và gió biển mát rượi. Ánh chiều tà phủ lên mặt biển một màu cam ấm áp, phản chiếu từng đợt sóng lấp lánh như dát vàng. Gió biển thổi nhẹ, mang theo hương vị mằn mặn đặc trưng.
Hùng đứng im lặng, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị mằn mặn của biển cả.
Cậu không thể nhớ lần cuối cùng mình được thoát khỏi những phòng khám nghiệm ngột ngạt, những đêm mất ngủ vì các vụ án là khi nào.
Hải Đăng bước chậm tới gần Hùng, đôi mắt anh dõi theo từng cử chỉ của người đứng trước mặt. Hùng có vẻ mỏng manh trong ánh chiều tà nhưng Đăng biết cậu mang trong mình một trái tim mạnh mẽ, một ý chí không dễ bị khuất phục. Có lẽ chính điều đó đã khiến anh ngày càng bị cuốn hút.
- "Hùng" Đăng cất tiếng, giọng anh trầm ấm, như hòa vào tiếng sóng.
- "Em đã dành cả thanh xuân của mình để mang lại công lý cho người khác. Em hy sinh quá nhiều, thậm chí cả sự bình yên của chính mình. Từ giờ, tôi muốn là người mang lại bình yên cho em."
Hùng giật mình, quay sang nhìn Đăng. Ánh mắt cậu lấp lánh một chút ngạc nhiên, một chút xúc động, nhưng rồi tất cả được thay thế bởi sự dịu dàng. Hùng không trả lời ngay, chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng chứa đầy cảm xúc.
- "Cảm ơn anh," Hùng đáp, giọng nói dịu nhẹ như gió.
– "Em không biết mình có xứng đáng nhận lấy sự bình yên ấy không, nhưng em thật sự cảm kích."
Đăng mỉm cười, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Hùng. Anh đặt một tay lên vai cậu, siết nhẹ, như muốn khẳng định rằng lời nói của mình là thật.
- "Tôi không quan tâm em có nghĩ mình xứng đáng hay không. Điều tôi quan tâm là em đã chịu đựng đủ rồi. Từ giờ, hãy để tôi cùng em chia sẻ mọi thứ, được không?"
Hùng không trả lời, nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả.
Đăng cởi giày, cát mịn màng dưới lòng bàn chân khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, như thể mọi gánh nặng của công việc, của trách nhiệm đều bị sóng biển cuốn trôi. Họ cùng ngồi xuống bãi cát, lặng lẽ ngắm nhìn những con sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ. Gió biển mơn man trên làn da, để lại cảm giác mát lành, như muốn xoa dịu những vết thương vô hình mà cả hai đã phải chịu đựng qua bao năm tháng.
Cậu không nói gì thêm, chỉ mỉm cười – một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng hàng ngàn cảm xúc. Đó là sự cảm kích, là niềm tin, và có lẽ là cả tình cảm sâu kín mà Hùng chưa từng dám thổ lộ.
Một lúc sau, Hùng lên tiếng, giọng cậu khẽ khàng như sợ phá vỡ khoảnh khắc yên bình này
- "Anh có bao giờ hối hận về lựa chọn của mình không?" – Hùng bất ngờ hỏi, giọng cậu trầm thấp, như đang trôi theo nhịp sóng.
Đăng im lặng một lúc, đôi mắt anh dõi ra xa, nơi bầu trời chạm vào mặt biển.
- "Không, chưa bao giờ" Anh đáp, quay lại nhìn Hùng.
- "Dù công việc này có khó khăn đến đâu, có đau đớn thế nào, anh chưa từng hối hận. Vì nó đưa anh đến với em – một người không bao giờ bỏ cuộc, dù thế giới này có tàn nhẫn đến mấy."
Hùng cười khẽ, ánh mắt cậu ánh lên sự cảm động.
- "Em nghĩ mình không đủ mạnh mẽ như anh nói đâu" Cậu thỏ thẻ như một lời thú nhận.
- "Có những ngày, em chỉ muốn từ bỏ, muốn chạy trốn khỏi tất cả."
Hải Đăng không trả lời ngay, chỉ vươn tay nắm lấy tay Hùng, nắm chặt như một lời khẳng định chắc nịch
- "Em không cần phải mạnh mẽ một mình nữa, bé nhỏ" anh nói, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn.
- "Bất cứ khi nào em mệt, hãy nhớ rằng anh ở đây và luôn ở đây. Bờ vai anh, em có thể dựa vào bất cứ nào"
Khoảnh khắc đó, Hùng không đáp, nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả.
Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mặt biển, sáng rực lên sự cảm kích và tin tưởng.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cậu – một nụ cười hiếm hoi nhưng chứa đựng niềm an ủi sâu sắc.
Họ ngồi đó rất lâu, để mặc những cơn gió biển thổi qua, để mặc những con sóng nhẹ nhàng vuốt ve bờ cát, xoá tan mọi ưu phiền và mệt mỏi. Trong cái không gian yên bình ấy, dường như mọi đau thương và khắc nghiệt của cuộc sống đều bị gió cuốn đi, chỉ để lại sự ấm áp và niềm tin dành cho nhau.
Trong thế giới khắc nghiệt của tội ác và đau thương, họ đã tìm thấy ở nhau một nơi trú ẩn, một ánh sáng dịu dàng để sưởi ấm trái tim.
...
Khi ánh đèn vàng dịu dàng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, một không gian ấm cúng bao trùm lấy hai con người đang tìm kiếm sự bình yên trong những khoảnh khắc hiếm hoi.
Chiếc sofa êm ái, Hùng và Đăng tựa vào nhau, cảm nhận hơi ấm từ đối phương. Gió đêm khẽ lùa qua khung cửa sổ hé mở, mang theo cái se lạnh của mùa thu, nhưng không đủ để xóa đi sự ấm áp giữa họ.
Hùng nghiêng đầu tựa nhẹ lên vai Đăng, đôi mắt khẽ khép lại, nhưng rồi lại bất ngờ mở ra, ánh nhìn xa xăm pha chút trầm tư. Sau một hồi im lặng, cậu cất giọng, nhỏ nhưng rõ ràng
- "Nếu ngày đó… em không lao lên chắn cho anh, thì sao?"
Câu hỏi như một cơn sóng nhỏ gợn lên trên mặt hồ yên tĩnh. Đăng quay sang nhìn cậu, đôi mắt anh thoáng hiện chút lo lắng xen lẫn dịu dàng. Anh không trả lời ngay, mà đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hùng, siết nhẹ như muốn trấn an.
Giọng nói của anh trầm ấm vang lên, mang theo một sự kiên định khó diễn tả
- "Thì anh sẽ bảo vệ em. Dù là ngày đó, hôm nay hay mãi về sau, anh luôn muốn làm điều đó."
Hùng khẽ ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy cảm xúc. Trong khoảnh khắc ấy, mọi điều cậu muốn nói như nghẹn lại nơi cuống họng.
Cậu chỉ có thể mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa biết bao niềm tin và sự an lòng.
Đăng vươn tay, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Hùng, động tác đầy sự yêu thương. Anh tiếp tục, giọng nói như một lời hứa chân thành
- "Em không cần phải lo lắng hay bận tâm quá nhiều. Cả đời này, chỉ cần em ở đây, bên anh, thế là đủ. Mọi thứ khác, cứ để anh lo."
Hùng ngồi yên, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói của anh. Tim cậu như ấm lên, những gánh nặng và áp lực vốn đè nặng trong lòng dường như được cơn gió kia cuốn đi. Cậu tự nhủ rằng, với người đàn ông này bên cạnh, cậu không cần phải cố gắng gồng gánh mọi thứ một mình nữa.
Họ ngồi đó, im lặng trong hơi ấm của nhau. Bên ngoài, những tiếng xe cộ thưa dần, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng của thành phố.
Căn phòng nhỏ, dù không hoàn hảo nhưng là nơi che chở cho hai con người đã chọn gắn bó và đồng hành.
Trong không gian ấy, không có giông bão, không có đau thương – chỉ còn lại hai trái tim đang cùng nhau đập chung một nhịp, đầy yêu thương và sự bình yên.
————————————————
Nay lạ nhỉ, end bằng một câu văn chứ không phải một câu nói...
00h18, hơn 5300 chữ, có thể nói đây là mẻ có chủ đề Kem thích nhất từ trước đến giờ.
Một chiếc funfact là dù Kem là chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm nhưng loại sách Kem hay đọc lúc rảnh là sách pháp y và tâm lý tội phạm =))) nên cũng không hiểu sao mà giờ Kem mới đưa chủ đề này vào (Lúc lên draft Kem quên bén mất motip này luôn mé 🥲). Nhưng không sao, với Kem mọi câu chuyện trong cuộc đời này đều có sự sắp đặt cả và Kem tin rằng thời điểm này là một thời điểm phù hợp, bởi lẽ hơn 20 chap trước nên thuần ngọt một xíu cho hợp tiêu đề ha
Mọi người thích mẻ hôm nay chứ, nói Kem biết cảm nhận nhé 💙 ✨
Dạo này kẹo không còn tươi sáng nữa tại chủ tiệm đang hong vui lắm 🥺💙 Cả nhà đợi Kem nha, không lâu nữa Kem sẽ mang kẹo sữa ngọt ngọt quay lại ngay...Kem hứa đó
Cảm ơn mọi người vì đã yêu thương Kem và các mẻ kẹo Kem làm 🥺💙✨ Yêu thương và trân quý tất cảaa
kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com