Mẻ kẹo số 35: Công viên giải trí
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, chẳng chờ đợi ai và những khoảnh khắc tĩnh lặng dần trở thành thứ xa xỉ mà cả Hoàng Hùng và Hải Đăng đều khó lòng giữ gìn.
Mỗi ngày họ đều bị cuốn vào vòng xoáy công việc không ngừng nghỉ, với ánh đèn sân khấu sáng rực, tiếng vỗ tay và tiếng gọi tên người hâm mộ vang vọng khắp nơi. Cuộc sống đầy ắp sự kiện, những buổi biểu diễn và những cuộc họp đối tác dường như chiếm hết mọi thời gian và năng lượng của họ.
Họ đã quen với sự hối hả, quen với những yêu cầu vô tận từ công việc, và thậm chí, đôi lúc, quên đi cảm giác bình yên là như thế nào.
Trong tất cả những giờ phút bận rộn ấy, một điều luôn làm trái tim em ấm lại chính là sự hiện diện của Hải Đăng. Dù cuộc sống của hắn cũng không kém phần căng thẳng, với hàng loạt trách nhiệm và lịch trình dày đặc, nhưng Hải Đăng luôn tìm cách dành cho em những khoảng thời gian đặc biệt.
Những khoảnh khắc hắn dành cho em là những lúc mà em có thể tạm gác lại tất cả mọi ưu phiền, chỉ tập trung vào bản thân và người quan trọng nhất của mình.
Hắn không bao giờ để em cảm thấy mình đơn độc giữa những bận rộn ấy. Khi em mệt mỏi, khi em cảm thấy mọi thứ như đang quá tải, Hải Đăng luôn là người xuất hiện đúng lúc, như một nguồn động viên vô hình khiến em thấy an yên. Những lời động viên, những cử chỉ ân cần từ hắn luôn giúp em lấy lại sự cân bằng trong lòng, như thể mọi thứ bên ngoài đều có thể tạm dừng lại khi chỉ có hắn và em.
Mỗi khi cùng hắn tận hưởng những khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, em như tìm thấy lại chính mình, bỏ lại sau lưng những muộn phiền và lo toan của cuộc sống.
Bên trong mọi sự xô bồ ấy có một điều duy nhất vẫn luôn hiện hữu và trở thành điểm tựa vững chắc cho cả hai chính là những khoảng lặng hiếm hoi bên nhau. Những giây phút tĩnh khi họ có thể dành trọn thời gian cho nhau, không có công việc, không có lịch trình, chỉ còn lại sự hiện diện và tình cảm chân thành giữa hai người. Đó là những lúc họ có thể ngồi bên nhau, trao đổi những câu chuyện nhỏ nhặt, cười đùa không màng đến thế giới bên ngoài.
Buổi sáng hôm ấy, sau một chuỗi những ngày dài mệt mỏi, em đã quyết định nghỉ ngơi. Mệt mỏi đến mức không còn sức lực để mở mắt, em thức dậy muộn hơn thường lệ, cảm nhận rõ ràng từng cơn đau nhức trong cơ thể.
Những cuộc họp liên tiếp, những buổi diễn dày đặc, những yêu cầu công việc cứ mãi dồn dập khiến em cảm thấy như thể mình bị cuốn vào vòng xoáy không ngừng nghỉ. Cảm giác ấy khiến em chỉ muốn ngả lưng xuống và quên hết tất cả mọi thứ. Nhưng dù cố gắng, cơ thể vẫn không thể tiếp tục nghỉ ngơi như em muốn, vì có lẽ em đã quá quen với cuộc sống bận rộn và căng thẳng này rồi.
Khi em bước ra khỏi phòng ngủ, ánh sáng ban mai yếu ớt xuyên qua cửa sổ, em nhìn thấy Hải Đăng đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ mặt thư thái, như thể hắn chẳng hề bận tâm gì về những bộn bề ngoài kia. Không vội vã, không lo lắng, chỉ đơn giản là đang tận hưởng giây phút bình yên của riêng mình.
Em đứng từ xa, quan sát một lúc rồi mới bước lại gần. Nghe tiếng động phía sau, hắn quay đầu lại, hắn bắt gặp thân ảnh mà hắn nhất mực yêu thương, cưng chiều trong bộ đồ ngủ đơn giản với áo thun trắng và quần caro xanh nhạt. Hắn nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng đến mức làm trái tim em ấm lại.
- "Chào buổi sáng bạn nhỏ, em ngủ ngon chứ?" Hải Đăng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như thể muốn xoa dịu mọi mệt mỏi của em.
Em chỉ mỉm cười yếu ớt, rồi gật đầu đáp bằng giọng mềm mềm
- "Dạ bé chào Doo, chúc Doo buổi sáng tốt lành, yêu em nhiều hơn."
- *Chụt* "Đêm qua ngủ ngon… nhưng bây giờ thì em cảm thấy hơi mệt."
Một nụ hôn nhẹ vào môi như một lời chào buổi sáng ngọt ngào. Hải Đăng nhìn em một lúc, đôi mắt hắn sáng lên một cách ấm áp.
- "Em cứ làm việc suốt mấy ngày qua mà không nghỉ ngơi. Em cần thư giãn một chút đấy." Hắn đặt tay lên má em xoa xoa như thể muốn truyền một chút sức mạnh vào cơ thể em.
Em nhắm mắt mà tận hưởng cái xoa má êm dịu, ấm áp kia rồi khẽ thở dài, mắt nhìn xuống đất, hai bàn chân vô thức cọ cọ vào nhau
- "Em biết, nhưng công việc cứ thế này mãi, em cảm giác như không thể thoát ra được."
- "Vậy thì, để anh giúp em thoát ra khỏi nó một chút nhé." Hải Đăng mỉm cười
- "Bằng cách nào ??" Em tròn mắt nhìn
- "Chúng ta sẽ đi đâu đó, không có công việc, không có lịch trình, chỉ là một ngày riêng tư thôi."
Em ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mơ hồ.
- "Đi đâu cơ?"
- "Đi đâu cũng được, miễn là em và anh, không có bất cứ điều gì làm phiền." Hải Đăng nói, nụ cười tinh nghịch nở ra trên môi.
Em nhìn hắn, lúc đầu hơi ngạc nhiên.
- "Đi đâu mà không có công việc và lịch trình? Em không nghĩ có nơi nào như vậy đâu."
Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh em, mắt hắn sáng lên.
- "Vậy thì, sao không thử đi công viên giải trí? Chỉ đơn giản em và anh chơi hết mình, quên hết mọi thứ."
Em nhìn hắn, một lúc im lặng, rồi bật cười.
- "Công viên giải trí á? Em không nghĩ anh sẽ thích nơi đó đâu."
- "Vậy thì em đã nhầm rồi" Hải Đăng cười tươi, ánh mắt không rời khỏi em.
- "Anh nghĩ rằng mình đã lâu rồi không thử làm những việc như thế, không lo lắng gì cả. Cứ để cho mình vui vẻ thôi."
Em nhìn vào mắt hắn, những lo âu và mệt mỏi trong lòng bắt đầu tan biến.
- "Công viên giải trí?"
- "Được rồi, đi thì đi."
Hải Đăng đứng dậy, kéo tay em.
- "Vậy là quyết định rồi nhé! Không có công việc, không có lịch trình, chỉ có em, anh, và công viên giải trí thôi."
Em bật cười, có chút ngập ngừng nhưng cũng cảm thấy vui vẻ lạ kỳ.
- "Chắc chắn là em sẽ rất mệt đấy, anh phải chịu trách nhiệm đấy nhé."
- "Được, yên tâm đi, em sẽ thấy vui hơn là mệt." Hải Đăng nắm tay em chặt hơn, ánh mắt đầy lạc quan.
- "Chúng ta sẽ không nghĩ đến công việc nữa, chỉ nghĩ về niềm vui thôi."
Hai người nhanh chóng chuẩn bị và lên đường.
Mặc dù là buổi sáng, nhưng sự háo hức trong lòng em khiến thời gian như trôi nhanh hơn bình thường.
Cả hai chọn một công viên giải trí không quá xa, nơi không có quá nhiều người và không quá ồn ào. Một địa điểm vừa đủ sôi động để mang lại cảm giác vui vẻ, lại vừa đủ yên tĩnh để cho em và Hải Đăng có thể tận hưởng sự riêng tư của mình.
Cảnh vật ngoài đường dần thay đổi, từ những tòa nhà cao tầng, những con phố đông đúc, giờ chuyển sang những khu đất rộng mở với không gian xanh mát và những biển hiệu đầy màu sắc.
Khi đến nơi, những chiếc đèn neon bắt đầu sáng lên, rực rỡ giữa không gian rộng lớn của công viên. Những âm thanh vui tươi từ các trò chơi vọng lại, tiếng cười nói, tiếng nhạc sôi động từ những chiếc xe điện và các trò chơi cảm giác mạnh vang lên khắp nơi. Cả không gian trở nên náo nhiệt và phấn khích, và mặc dù có vẻ đông đúc, nhưng trong khoảnh khắc này, trong lòng em chỉ có em và Hải Đăng, và không gì có thể làm phiền được hai người.
Hải Đăng kéo tay em, bước vào khuôn viên công viên với ánh mắt sáng lấp lánh như trẻ thơ, đầy hào hứng và mong chờ. Cảm giác ấy làm em bật cười, không hiểu sao lại cảm thấy thật vui và tự do như vậy.
- "Em chọn trò chơi đầu tiên nhé" Hải Đăng nói, ánh mắt anh tràn đầy vui vẻ và năng lượng.
- "Hôm nay là ngày của chúng ta, không có ai làm phiền, không có gì phải lo."
Em có chút ngại ngùng nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình của Hải Đăng. Hắn luôn có một khả năng kỳ lạ làm cho những điều bình thường trở nên thú vị và đặc biệt.
Cả hai bước vào khu vực đầu tiên, nơi có những trò chơi nhẹ nhàng nhưng đầy thú vị. Những chiếc đu quay khổng lồ, những vòng quay mini, những trò chơi như ném bóng hay chèo thuyền đã khiến cả hai cười phá lên.
Dù chỉ là những trò chơi đơn giản, nhưng cảm giác vui vẻ như trẻ con khiến em cảm thấy như mình đang sống lại những khoảnh khắc vô tư không lo âu.
- "Hải Đăng, em chẳng thể tin nổi là anh lại thích những trò chơi này" em cười, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy hắn háo hức tham gia từng trò chơi.
- "Anh chỉ cần có em bên cạnh là vui rồi" Hải Đăng nắm tay em kéo vào những trò tiếp theo.
- "Chúng ta cứ chơi hết mình đi, không cần phải lo nghĩ gì hết."
Hai người bắt đầu đi từ những trò chơi nhẹ nhàng, vui nhộn, rồi dần dần chuyển sang những trò mạo hiểm hơn.
Cả hai đều cười vang, đôi khi còn khiến những người xung quanh phải nhìn theo. Lúc lên những chiếc tàu lượn, cả hai cảm giác như mình đang bay bổng giữa không trung, tiếng gió vù vù bên tai, còn tiếng cười thì không ngừng vang lên.
Khi bước xuống từ những trò chơi ấy, cả hai đều thở hổn hển, mặt đỏ ửng vì phấn khích. Nhưng rồi lại chẳng thể ngừng cười, chỉ vì khoảnh khắc này thật tuyệt vời.
- “Anh không ngờ mình lại thích cảm giác này đến thế!” Đôi mắt Hải Đăng lấp lánh như những vì sao, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.
- "Em cũng vậy, nếu không phải vì anh lôi kéo, có lẽ em cũng không dám thử đâu." Em cười đáp
- “Vậy thì em có trách nhiệm phải giúp anh thử tất cả trò chơi rồi nhé” Hải Đăng trêu chọc, nhưng đôi mắt hắn lại đầy sự chăm sóc.
Em cảm nhận rõ sự thư giãn trong lòng mình, điều mà em đã lâu không tìm thấy.
Mỗi giây phút trôi qua đều khiến em cảm thấy như mình được sống thật sự, được trở lại với những cảm giác hạnh phúc giản đơn mà trước đây có lẽ em đã quên. Những lo âu, căng thẳng dường như tan biến trong không khí vui vẻ này.
Không còn sân khấu, không còn lịch trình, chỉ còn lại em và Hải Đăng, hai người cùng chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt vời.
Những tiếng cười, những cái nắm tay, những ánh mắt trao nhau giữa những trò chơi vui nhộn khiến mọi thứ xung quanh như mờ đi.
Dù là công viên giải trí đông đúc, nhưng đối với em, không gian này chỉ có em và Hải Đăng, không có gì khác biệt.
Cảm giác như thể cả thế giới này chỉ tồn tại trong từng khoảnh khắc ấy, nơi cả hai cùng trải qua, cùng tận hưởng mà không cần phải bận tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc làm sao để vui vẻ hơn, sống trọn từng giây phút này.
Hạnh phúc trong những khoảnh khắc giản dị ấy, là điều mà em luôn tìm kiếm nhưng lại không ngờ rằng lại tìm thấy trong những giây phút cùng Hải Đăng - người luôn khiến em cảm thấy bình yên và yêu thương hơn bất kỳ điều gì.
Khi màn đêm buông xuống, không gian công viên trở nên yên tĩnh hơn. Những ánh đèn rực rỡ từ các trò chơi vẫn chiếu sáng khắp nơi, nhưng bây giờ không còn quá đông đúc như ban ngày.
Hai người ngồi trên băng ghế dài, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh. Cả hai đều không cần phải nói gì thêm, những phút giây này đã là đủ.
Hải Đăng nhìn em, ánh mắt hắn vẫn đầy sự chú ý, nhưng không còn căng thẳng hay áp lực nào, chỉ là một sự quan tâm sâu sắc.
- “Cảm ơn em đã đi cùng anh hôm nay. Anh biết em rất bận, nhưng có vẻ như em thực sự thích công viên này, đúng không?”
Em nhún vai một cách thoải mái, đôi mắt nhìn xa xăm, không vội vàng trả lời.
- "Thích thì có, nhưng có lẽ vì hôm nay không có ai gọi điện hay nhắn tin gì, cũng không phải lo về những lịch trình dài dằng dặc. Cứ thế này cũng tốt, không phải lúc nào cũng có được thời gian như thế."
Hải Đăng cười nhẹ, không hỏi thêm nữa.
Hắn hiểu..trong cái thế giới mà cả hai đang sống, thời gian dành cho nhau đôi khi trở thành thứ xa xỉ, thậm chí chẳng có cơ hội để tận hưởng một ngày bình thường như bao người khác. Và bây giờ, dù là một ngày không có gì đặc biệt, chỉ có hai người, lại là một món quà quý giá.
Hắn nhìn em một lúc, rồi bất ngờ phá vỡ không khí yên lặng
- "Vậy em có muốn làm gì nữa không? Chúng ta có thể đi dạo quanh đây một chút, không cần vội."
Em không đáp ngay, chỉ khẽ cười một cách nhàn nhạt, rồi nghiêng đầu nhìn sang hắn
- "Chắc là đi thêm chút nữa thôi, nhưng không phải vì thích công viên lắm đâu." Một chút đùa cợt trong giọng nói khiến Hải Đăng bật cười, nhưng hắn không phản bác, chỉ tiếp tục nhìn em như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
- “Em lúc nào cũng vậy” Hải Đăng nói, giọng hắn nhẹ nhàng mà đầy kiên nhẫn.
- “Chỉ là không thích thú mọi thứ quá dễ dàng, đúng không?”
Em không đáp, chỉ mỉm cười.
Thật ra, em cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy thế. Cả ngày hôm nay, em chẳng hề nghĩ nhiều về công việc, chỉ là một ngày rất bình thường, nhưng lại cảm thấy chẳng có gì là vô nghĩa. Thậm chí, không cần phải có một kế hoạch hay sự kiện đặc biệt nào, chỉ cần có Hải Đăng ở đây, mọi thứ đã đủ làm em cảm thấy thư thái.
Cả hai lại ngồi im lặng thêm một lúc.
Em nhìn về phía xa, nơi những ánh đèn rực rỡ từ các trò chơi vẫn nhấp nháy liên tục, nhưng không khí lúc này trở nên êm dịu hơn rất nhiều. Mọi thứ như tĩnh lại, chỉ còn lại những bước chân của hai người hòa vào nhau, như một phần của cảnh vật xung quanh.
- “Em nghĩ chúng ta nên đi về thôi, anh không thấy muộn sao?” Ánh mắt em hướng về chiếc đồng hồ trên tay Hải Đăng.
Hân nhìn em, không vội trả lời, mà chỉ mỉm cười một cách thoải mái.
- “Nếu em muốn về, chúng ta về. Nhưng nếu em còn muốn ở lại thêm chút nữa, anh không phiền đâu.”
Em bật cười khẽ, rồi nhìn hắn một cách thấu hiểu.
- "Có khi không phải chuyện muốn về hay không, mà là chuyện thời gian thôi. Chắc em đã ở đây lâu rồi."
- “Vậy thì, về thôi” Hải Đăng nói, đứng dậy và đưa tay ra.
Em cầm lấy tay hắn, theo thói quen mỗi khi hai người đi cùng nhau.
Một lần nữa, không ai nói gì, cả hai cứ thế đi dọc con đường nhỏ trong công viên, bước đi nhẹ nhàng, dường như mọi thứ ngoài kia chẳng thể làm họ lo lắng được nữa.
Và khi đêm xuống hoàn toàn, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn xung quanh, em nhận ra rằng những phút giây này, chẳng phải lúc nào cũng có thể tìm thấy.
Chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến em cảm thấy đủ đầy.
Đôi khi, giữa một cuộc sống đầy rẫy những ồn ào và vội vã, một khoảnh khắc bình lặng như vậy lại trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Em không cần những buổi tiệc tùng, không cần những sự kiện hoành tráng hay những lời khen ngợi từ người khác.
Chỉ cần có Hải Đăng, ngồi cạnh nhau trong không gian yên tĩnh này, là đủ để em cảm nhận được hạnh phúc.
Em nhìn Hải Đăng, hắn vẫn im lặng bước bên em, nhưng ánh mắt nói lên tất cả.
Không cần những lời nói hoa mỹ, không cần phải thể hiện quá nhiều, chỉ là sự hiện diện của hắn thôi cũng khiến em cảm thấy an yên.
Những câu chuyện, những tiếng cười trong suốt cả ngày hôm nay đã đủ để em nhận ra rằng đôi khi, tình yêu không cần phải lớn lao, chỉ cần là sự sẻ chia, sự thấu hiểu và những khoảnh khắc giản đơn như thế này.
Ánh đèn từ công viên vẫn chiếu sáng, nhưng giờ đây nó không còn rực rỡ như lúc trước.
Mọi thứ dường như đã nhẹ nhàng hơn, như một bức tranh sống động mà không cần đến những nét vẽ quá sắc nét.
Em cảm nhận được sự yên bình trong lòng, một cảm giác mà lâu nay em chưa từng có. Một phần của em nghĩ rằng nếu thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, em cũng không còn muốn gì thêm.
- “Anh thấy không?” em hỏi, giọng khẽ khàng nhưng đầy ý nghĩa.
- "Đôi khi những khoảnh khắc không lớn lao, không có gì đặc biệt, lại là những khoảnh khắc mà em thấy đáng giá nhất."
Hải Đăng không trả lời ngay, chỉ nhìn em một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu. hắn biết, em hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng phải có những sự kiện to lớn, những ước mơ xa vời.
Đôi khi, chỉ cần có nhau, trong những khoảnh khắc bình dị nhất, thế là đủ.
Cả hai lại tiếp tục bước đi, không vội vã, không có một điểm đến cụ thể.
Chỉ là đi cùng nhau, chia sẻ những khoảnh khắc này, để hiểu rằng dù ngoài kia có thế nào, trong cuộc sống của cả hai vẫn luôn có những khoảng không gian riêng, nơi mà chỉ có tình yêu và sự bình yên thật sự.
Em cảm thấy mình như được nhẹ nhõm hơn, như thể mọi lo toan, mọi mệt mỏi của cuộc sống đã được gỡ bỏ một cách nhẹ nhàng trong những phút giây này.
Đêm đã về khuya, nhưng hai người vẫn tiếp tục bước đi, như thể không cần phải lo lắng về thời gian nữa. Chỉ cần những bước đi chung, những khoảnh khắc giản đơn này là đủ để em cảm thấy trọn vẹn.
"Hạnh phúc không phải là điểm đến, mà là những bước đi cùng nhau trên con đường giản đơn này."
__________________________________
Kem: chiếc draft từ 24/10 🥲 bà chúa tạo draft mà lười không viết =)))))))) funfact là tiệm kẹo đã đâu đó 90+ chap mà chắc sẽ kéo đến cuối năm sau luôn tại nửa năm tới Kem đâu đó 1 tháng 1 chap 😭💙✨ Giờ Kem sẽ tranh thủ ra nhiều nhất có thể nhaaaaaa
Mẻ hôm nay đã quay về bắt đầu của tiệm kẹo ùi nè 🤭💙✨ Mọi người thích vibe này chứ
Cảm ơn mọi người đã luôn chờ đợi và đã luôn ủng hộ Kem dù Kem lười dã man 🥲💙✨ Yêu thương và trân quý lắm lắm luoonnnn
kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kem thương hai bạn nhỏ 🫂💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com