Record No.3: Thực hành ngoài trời (2/3)
"Được rồi, dừng lại đi. Hay hai đứa muốn ta đi về?"
Nghe thấy lời cảnh báo của tôi, hai đứa nhóc lập tức dừng cuộc khẩu chiến lại. Cơ mà không khí vẫn nặng mùi thuốc súng lắm.
"Lynne, trò có mang bài tập ta giao chứ?"
"Thưa thầy, em có mang đây ạ."
Từ trong chiếc tui nhỏ đeo bên hông, Lynne lấy ra một quyển vở nhỏ mà bên trong ghi đầy các ghi chú cùng hình ảnh minh họa các loại hoa cỏ. Bài tập mà tôi giao là "tìm hiểu và ghi chép các loại hoa và thảo mộc dùng trong Ma Thuật có thể gặp ngoài tự nhiên", vậy nên nội dung quyển vở như này cũng không có gì lạ cả. Mặt khác, các ghi chép của con bé đều vượt ngưỡng mà tôi kì vọng: từ tên gọi, đặc điểm, nguyên tố phù hợp cho đến hình ảnh minh họa đều được tỉ mỉ chăm chút, có một số cái còn là thứ mà không phải ai cũng chú ý đến nữa. Điều này cho thấy con bé quả thực rất chú tâm khi thu thập và chọn lọc tư liệu để hoàn thành bài tập mà tôi giao.
Haizz, nếu không phải vì hình tượng thì tôi quả thật muốn cướp con bé về nuôi dạy riêng luôn rồi.
"Lynne, theo trò với một Pháp sư thì điều gì là quan trọng nhất?"
Sau khi nghe câu hỏi bất chợt của tôi, con bé không trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một lúc. Cũng phải thôi, câu trả lời cho câu hỏi này cũng không đơn giản. Nó phụ thuộc vào góc nhìn và phương hướng thực hành của từng cá nhân, vậy nên có vô số câu trả lời.
"Thưa thầy, một Pháp sư cần hiểu rõ bản thân, qua đó hiểu rõ thế giới ạ."
Một câu trả lời rất tốt. Mặc dù có hàng trăm hàng ngàn con đường theo đuổi nghệ thuật huyền bí trải dài từ Đông sang Tây, tuy nhiên điều cốt lõi mà ít ai nhận ra được lại là chính bản thân mình. Đặc biệt là mấy tên ngốc hay tự huỷ.
"Đúng vậy, có vẻ trò đã đọc khá kĩ cuốn [Sự tương quan giữa vũ trụ và con người] nhỉ? Không nhiều học trò nào ta từng dạy chịu đọc quyển sách đó mấy đâu."
"...em cảm ơn ạ."
Ấy, con bé mắc cỡ kìa. Té ra con bé cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy nhỉ?
"Nhưng rất tiếc, câu trả lời vừa rồi chỉ đúng nếu thế giới quanh ta dễ hiểu như chính bản thân trò vậy."
"Dạ, ý thầy là?"
"Ý ta là trò không thể luôn lấy bản thân mình làm mốc để đánh giá thế giới được. Ví dụ nhé, trước kia các Thần Quan và Pháp Sư đều tin Trái Đất là trung tâm vũ trụ, thậm chí còn cho rằng Trái Đất là một cái đĩa phẳng. Tất nhiên là nhờ sức mạnh niềm tin đó nên vô số thuật thức đã được hình thành dựa trên cơ sở đó và tất nhiên đa số chúng đều hoạt động. Nhưng..."
Tôi nở một nụ cười đầy khinh bỉ, vừa tiếp tục nói:
"Các thuật thức đó hoạt động vì chúng may mắn phù hợp chứ không có nghĩa chúng đúng. Bằng chứng là sự ra đời của Thuyết Nhật Tâm của Nicolaus Copernicus, sau đó là tuyên bố của Galileo Galilei cùng bản án Dị Giáo của ông và cuối cùng là các bằng chứng Thiên Văn Học sau đó khiến cho Giáo Hội phải thừa nhận sai lầm của họ vào năm 1992. Có phải là vũ trụ thay đổi vì sự xuất hiện của góc nhìn mới? Không, chúng vẫn luôn thế, Trái Đất vẫn luôn quay quanh Mặt Trời, chỉ có con người mới tự huyễn hoặc bản thân bởi những tín điều ngu ngốc mà chúng tự đặt ra. Đó là lí do chúng ta không nên luôn quá tin vào thiên kiến của bản thân khi muốn tìm hiểu về thế giới."
Ấy, hình như mình thuyết giảng có hơi quá thì phải? Mặt Lynne nghệt ra luôn mất rồi...
"Vậy thì như này đi: nếu 'hiểu bản thân' rồi mới 'hiểu thế giới' thì trò đã hiểu gì về bản thân?"
Có lẽ bạn - người đang đọc cái này - tự hỏi tại sao tôi hỏi cái câu khỉ gió này nhỉ? Thì chả phải cách dễ nhất để "vặn" một đứa học sinh là hỏi ngược lại nó chính thứ nó vừa phát biểu sao?
"Em là Lyndireley Se..."
"Được rồi, bỏ qua phần giới thiệu tên đi, cái đó không phải ý ta. Cái ta muốn hỏi là 'Trò là ai?', theo Triết Học ấy."
"Em là một Người Dùng Phép ạ."
Lynne trả lời một cách tự tin, dường như con bé khá tự hào về điều này.
"Ồ, rồi sao nữa?"
"Dạ?"
"Ừ thì trò là một Người Dùng Phép, nhưng rồi sao nữa? Nếu chỉ vậy thôi thì ta cũng là một Người Dùng Phép này, chẳng lẽ ta cũng là Lynne à? Điều đó chưa đủ để cho ta biết trò là ai."
Một lần nữa, con bé á khẩu sau khi nghe tôi nói. Uhm, thú thực là hình như tôi bắt đầu thích làm khó con bé rồi á. Trông con bé lúc bối rối đáng yêu muốn khùng à!
"Hihi, có mỗi câu hỏi đơn giản vậy cũng không trả lời được. Đúng là Lynne ngốc!"
Luka ngồi một bên cười một cách đầy khoái chí, giống như thằng nhóc này chờ đợi điều này từ lâu.
Aizzz, thiệt tình, tên nhóc này không thể mở miệng đúng lúc sao?
Cơ mà nếu đã vậy thì...
"Có vẻ như nhóc biết câu trả lời nhỉ? Vậy thì thử trả lời xem: Nhóc là ai?"
Tôi dám cá là một đứa mới tầm 15, 16 tuổi và lại không được đào tạo sớm như thằng nhóc này chắc chắn không thể nào trả lời nổi câu hỏi này. Dù sao nó cũng là thứ làm khó bao đời triết gia từ xưa đến nay và cũng là điểm đích của vô số người, nào có chuyện dễ trả lời được?
"Cháu là người làm ra cái này!"
Nói rồi thằng nhóc xòe tay ra, để lộ thứ nó đang che giấu. Đó là một sợ dây chuyền làm từ dây thừng nhỏ - cái loại chuyên làm đồ thủ công ấy, neo trên đó là một vật thể nhìn-như-thánh-giá được tạc từ gỗ. Nó là thánh giá cũng đúng, dù sao cũng là cháu của Cha Paulo nên việc theo Đạo cũng không có gì lạ. Cái chính là: Nó xấu quá trời quá đất. Trần đời tôi chưa từng thấy cái thánh giá nào xù xì như cái tôi đang được thấy đây, đến mớ rễ cây nhìn còn đẹp hơn.
Nhưng mà phải thừa nhận rằng đây là ý tưởng không tồi. "Lời nói" có thể là giả dối, "ghi chép" có thể là trò đùa nhưng những sự vật tồn tại trên mặt đất này đều là [Bằng chứng tồn tại] của kẻ tạo ra nó. Chỉ là...
"Cái này không đủ."
"Dạ?"
"Ta nói là cái này không đủ để chứng minh nhóc là ai. Nhìn này."
Nói rồi tôi với tay lấy một cành cây rơi gần đó cùng một nắm cỏ dại, đặt tất cả trong lòng bàn tay và nhắm mắt lại, tập trung mường tượng. Chưa đầy một cái chớp mắt, đống vật liệu đó bừng sáng rồi kết lại thành một sợi dây chuyền mang hình dạng y hệt như sợi dây của thằng nhóc Luka, không khác một li.
"Nhóc thấy đấy, ta cũng làm được một cái giống y chang vậy, đến cả vật chất tạo nên cũng giống, vậy chẳng lẽ ta là nhóc sao?"
Tất nhiên, sau cảnh vừa rồi thì mặt thằng nhóc không thể không nghệt hẳn ra. Thấy món đồ mình cất công làm cuối cùng bị người khác sao chép nguyên si không tốn lấy một giọt mồ hôi thì hẳn là phải sốc rồi. Mặc dù rất muốn khen thằng bé vì công sức đó, nhưng nhìn cái cục đó xong mà lời khen của tôi nó nghẹn lại trong cổ họng luôn rồi.
Thôi thì xấu đến mức độ đó được cũng là một kì công, vỗ vai động viên cái nè.
[Behind the scenes]
Schuldiger: *giảng giải bla blo*
Lynne & Luka: *mặt ngơ toàn tập*
(Còn tiếp)
==================================
Sắp Halloween roài, cố viết xong sớm thôi
P/s: khổ thân thằng bé, mà thôi cũng kệ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com