Huấn luyện giám đốc ở nhà
Ngày 10/03/2024
Ánh sáng nhợt nhạt của bình minh Sài Gòn vào buổi sáng xuyên qua rèm cửa dày của phòng khách sạn sang trọng trên đường Lê Lợi, chiếu lên tấm thảm đỏ thẫm trải dài dưới sàn, nơi chai whisky Chivas 18 lăn lóc bên cạnh đôi giày da bóng loáng của Khải Quý dấu vết của một đêm say mèm và định mệnh. Tiếng mưa đêm qua đã ngừng hẳn, để lại không khí ẩm ướt thoảng mùi nước hoa đắt tiền và hơi thở nặng nề của rượu, như một tấm màn vô hình bao trùm lấy căn phòng tĩnh lặng. Khải Quý tỉnh dậy trên chiếc sofa da đen mềm mại, cơ thể trần truồng dưới tấm chăn mỏng màu xám, từng giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán chảy xuống gò má nhăn nheo, thấm vào lớp vải mềm mại như những giọt lệ vô hình của sự hối hận. Đầu ông đau nhức như bị búa đập, lồng ngực đè nặng bởi cảm giác trống rỗng xen lẫn sợ hãi, ký ức về đêm qua ùa về như một cơn ác mộng không thể xua tan những ly rượu sóng sánh, giọng nói trầm thấp của Tuấn Lâm vang bên tai, bàn tay rắn chắc của anh siết chặt vai ông, và khoảnh khắc ông quỳ xuống, cởi bỏ vest, để anh trói tay bằng chính chiếc cà vạt lụa đen, chấp nhận trở thành "con chó" của anh trong cơn mê muội của men say và nỗi cô đơn tích tụ bao năm.
Ông ngồi dậy, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu, mái tóc bạc rối bù dính bết mồ hôi che khuất đôi mắt nâu đậm giờ mờ đục bởi nước mắt, lòng ông giằng xé giữa hai luồng cảm xúc mãnh liệt: nhục nhã vì đã tự tay ném đi danh dự của một giám đốc quyền lực, và một thứ khao khát kỳ lạ, sâu thẳm, như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lồng ngực khi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Lâm ánh mắt của kẻ thống trị khiến ông vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút không thể cưỡng lại. Tiếng tim ông đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp là một lời nhắc nhở về lời thề ông đã buột miệng thốt ra đêm qua: "Tôi giao hết cho cậu." Giọng nói của chính mình vang vọng trong đầu, khàn khàn và yếu ớt, như tiếng kêu cứu của một kẻ đã tự đẩy mình xuống vực thẳm. Ông nhìn xuống đôi tay trầy xước vì bị trói, những vệt đỏ hằn lên cổ tay như dấu ấn của sợi dây cà vạt, và cảm giác nhục nhã trào dâng, nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống sofa thành vệt ẩm ướt, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, một phần của ông lại thầm mong Tuấn Lâm bước vào ngay lúc này, kéo ông ra khỏi cơn hỗn loạn bằng bàn tay tàn nhẫn ấy.
Cánh cửa phòng bật mở, tiếng "cạch" khô khốc vang lên trong không gian yên tĩnh, Tuấn Lâm bước vào, dáng người cao lớn nổi bật trong chiếc áo sơ mi trắng xắn tay và quần jeans xanh đậm, đôi giày thể thao đen bóng loáng dính chút nước mưa từ con phố bên ngoài. Mái tóc đen nhánh của anh còn ướt át, vài giọt nước lăn dài từ trán xuống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ tự tin tàn nhẫn, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt khi nhìn thấy Khải Quý ngồi co ro trên sofa, khuôn mặt nhăn nhúm vì sợ hãi và hối hận. Anh cầm một cốc cà phê đen nghi ngút khói trên tay phải, mùi hương đậm đà lan tỏa trong không khí, tay trái đút túi quần, giọng trầm lạnh vang lên như một nhát dao sắc bén:
- Tỉnh rồi à, con chó? Nhìn mày thảm hại thế này mà tao thấy buồn cười.
Khải Quý giật mình, đôi tay ôm đầu run rẩy buông xuống đùi, mắt đỏ hoe nhìn lên anh, lòng ông quặn thắt vì nhục nhã, nhưng giọng nói ấy lạnh lẽo, quyền lực lại như một liều thuốc kích thích, khiến tim ông đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn, như một kẻ nghiện vừa tìm thấy liều thuốc cứu rỗi.
- Tôi... tôi không nhớ rõ... đêm qua... cậu đã làm gì tôi...
Giọng ông lạc đi, yếu ớt như tiếng gió thổi qua khe cửa, Tuấn Lâm bước tới gần, đôi giày cọ sát sàn thảm phát ra tiếng "sột" nhỏ, anh ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, gác một chân lên bàn trà kính, tay phải đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt anh quét qua cơ thể trần truồng của ông như một kẻ săn mồi đánh giá con mồi, nụ cười trên môi anh mở rộng hơn, mang theo niềm vui thích bệnh hoạn.
- Mày không nhớ thì tao nhắc. Mày quỳ trước mặt tao, cởi vest, để tao trói tay, rồi gọi tao là chủ nhân. Mày tự nguyện giao hết cho tao, con chó. Giờ thì đứng dậy, về nhà với tao, để tao rèn mày thành con thú biết nghe lời.
Khải Quý co người lại, nước mắt lăn dài trên má, lòng tự trọng từng là giám đốc Hoàng Phát giờ tan vỡ như thủy tinh rơi xuống sàn, ông muốn phản kháng, muốn hét lên rằng đây là sai lầm, nhưng đôi mắt sắc lạnh của Tuấn Lâm khóa chặt ông vào sofa, khiến cơ thể ông bất động, một cảm giác kỳ lạ trào dâng sự khao khát được kiểm soát, được giày xéo bởi bàn tay ấy, như một ngọn lửa bùng cháy từ sâu trong tâm hồn, đốt cháy mọi ý chí còn sót lại. Ông run rẩy đứng dậy, đôi chân loạng choạng như muốn ngã, cúi xuống nhặt bộ vest xám nhàu nhĩ dưới sàn, mặc vào với những ngón tay run rẩy, mồ hôi thấm đẫm áo sơ mi trắng, lòng ông vừa sợ hãi vừa chờ đợi điều sắp xảy ra, như một kẻ tử tù bước lên đoạn đầu đài với đôi mắt mở to.
Tuấn Lâm đứng dậy, tay phải cầm cốc cà phê uống một ngụm cuối, rồi ném xuống sàn tiếng thủy tinh vỡ "choang" vang lên, mảnh vỡ văng tung tóe trên thảm đỏ, cà phê đen loang ra thành vệt dài anh bước tới, tay trái nắm cổ áo ông, kéo mạnh ra cửa, giọng trầm thấp vang lên bên tai:
- Từ giờ, mày không còn là giám đốc nữa. Mày là chó của tao, và tao sẽ dạy mày cách sống đúng với cái thân phận mới này của mày.
Khải Quý bước theo anh ra xe, lòng ông hỗn loạn như cơn bão, nhục nhã xen lẫn khao khát, sợ hãi hòa quyện với sự cam chịu, ông biết cuộc đời mình đã thay đổi mãi mãi, và Tuấn Lâm kẻ đàn ông trẻ tuổi với ánh mắt tàn nhẫn sẽ là người dẫn dắt ông vào bóng tối mà ông vừa ghê sợ vừa thầm mong.
----------------------------------
Ngày 15/03/2024
Sau năm ngày kể từ cái đêm định mệnh ở quán bar, căn biệt thự sang trọng bên dòng sông Sài Gòn trở thành lò rèn của một cuộc huấn luyện khắc nghiệt, nơi ý chí của Khải Quý bị bẻ gãy từng mảnh, như một thanh thép bị nung nóng rồi đập vỡ dưới bàn tay lạnh lùng của Tuấn Lâm. Ngoài trời, mưa Sài Gòn rơi rả rích, từng giọt nước đập vào cửa kính lớn của phòng khách, tạo thành những vệt dài méo mó phản chiếu ánh đèn vàng nhạt bên trong, như những giọt lệ của bầu trời chứng kiến sự sụp đổ của một con người từng đứng trên đỉnh cao quyền lực. Không khí ẩm ướt tràn vào qua khe cửa sổ hé mở, mang theo mùi đất tanh và cỏ dại từ khu vườn nhỏ phía sau nhà, hòa quyện với mùi gỗ mun thoảng ra từ nội thất xa hoa, tạo nên một thứ không gian ngột ngạt, nặng nề, như chính tâm trạng hỗn loạn của Khải Quý lúc này lòng ông giằng xé giữa nỗi sợ hãi tột độ và một thứ khao khát bệnh hoạn đang lớn dần, như cỏ dại mọc lan trong tâm hồn.
Trong phòng khách rộng 50m², ánh đèn vàng nhạt hắt lên bức tường trắng tinh tươm và tấm thảm lông xám tro dày 2cm đặt giữa sàn gỗ bóng loáng, nơi Khải Quý quỳ trần truồng trên đầu gối, cơ thể ông run rẩy dưới ánh sáng mờ ảo, từng nếp nhăn trên da lộ rõ như bản đồ của một cuộc đời đã qua thời hoàng kim. Tóc ông rối bù, dính bết mồ hôi trên trán, vài sợi bạc rụng xuống thảm thành những đường nét lộn xộn, đôi mắt nâu đậm giờ mờ đục bởi nước mắt, lòng ông trào dâng nỗi nhục nhã khi nhớ lại ánh mắt kính nể của nhân viên ngày nào, giờ thay bằng ánh nhìn tàn nhẫn của Tuấn Lâm kẻ đang đứng trước mặt ông, nắm giữ cả thể xác lẫn linh hồn ông trong tay. Hai tay ông bị trói sau lưng bằng sợi dây da đen bóng dài 2m sợi dây mà Tuấn Lâm lấy từ vali đồ chơi anh mang đến ngay ngày đầu chuyển vào nút thắt siết chặt đến mức cổ tay ông đỏ ửng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da mỏng, từng đường gân xanh tím co giật vì áp lực, như những sợi dây đàn bị kéo căng đến sắp đứt, mỗi cơn đau là một lời nhắc nhở về sự bất lực của ông trước anh.
Trên cổ ông là chiếc vòng da dày màu nâu sẫm khắc chữ "Chó của Lâm" bằng kim loại sáng bóng, ổ khóa nhỏ xíu kêu "cạch" khi Tuấn Lâm gắn vào đêm đầu tiên, như một dấu ấn vĩnh viễn đánh dấu sự sở hữu, mỗi lần ông hít thở là một lần vòng da cọ sát vào khí quản, mang theo cảm giác ngột ngạt và nhục nhã, nhưng cũng đánh thức một thứ cảm xúc kỳ lạ trong ông sự cam chịu xen lẫn niềm vui bệnh hoạn khi được trói buộc. Đây là ngày thứ năm kể từ khi ông chính thức bước vào cuộc sống mới, và hôm nay, Tuấn Lâm quyết định bắt đầu quá trình "rèn luyện" thực sự, biến ông từ một giám đốc kiêu ngạo thành một con thú biết vâng lời, từng bước một, không khoan nhượng, với niềm vui thích rõ rệt trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh niềm vui của kẻ săn mồi thấy con mồi quỳ rạp dưới chân.
Tuấn Lâm đứng cách ông 2m, dáng người cao 1m85 nổi bật trong chiếc áo ba lỗ trắng bó sát để lộ bờ vai rộng và đôi tay cơ bắp, quần short đen ôm lấy cặp mông săn chắc và đôi chân dài rắn rỏi, mỗi bước đi của anh vang lên tiếng dép lê da mềm cọ sát sàn gỗ "sột soạt" khe khẽ, như nhịp điệu của một kẻ săn mồi đang tận hưởng từng giây phút giày xéo con mồi. Mái tóc đen nhánh của anh được chải ngược gọn gàng, vài sợi lòa xòa trước trán càng làm nổi bật gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự tàn nhẫn tự nhiên, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt, như thể anh sinh ra để thống trị, và Khải Quý là món đồ chơi hoàn hảo để anh thỏa mãn bản năng ấy. Trên tay phải, anh cầm một cây roi da đen dài 1m, đầu roi đính những sợi kim loại nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn, mỗi lần anh vung tay thử, tiếng "vút" sắc lạnh cắt qua không khí, mang theo luồng gió thoảng làm tóc Khải Quý khẽ lay động, tim ông đập thình thịch vì sợ, nhưng cũng vì một thứ kích thích kỳ lạ đang len lỏi trong huyết quản. Tay trái anh cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen, kích thước 30cm x 20cm, bề mặt nhẵn bóng khắc hoa văn rồng uốn lượn, bên trong chứa bộ sưu tập đồ chơi anh chuẩn bị riêng cho ông những món đồ mà chỉ nhìn thôi đã khiến ông rùng mình, nhưng cũng đánh thức một phần tâm hồn ông từng chôn sâu: khao khát được kiểm soát, được làm nhục.
- Nhìn tao, con chó.
Giọng Tuấn Lâm trầm đục, lạnh lẽo như gió thổi qua hẻm núi, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, át đi tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, như một mệnh lệnh không thể kháng cự, khiến lòng Khải Quý quặn thắt vì sợ hãi xen lẫn sự phục tùng tự nguyện. Ông run rẩy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên anh qua lớp nước mắt mờ đục, môi mím chặt để kìm tiếng nấc, khuôn mặt nhăn nheo đẫm mồ hôi và nỗi nhục nhã, nhưng sâu trong ánh mắt ấy, một tia khao khát lóe lên khao khát được anh giày xéo, được anh dẫn dắt vào bóng tối mà ông không dám tự mình bước vào. Anh bước tới gần, đôi dép lê dừng lại cách ông 50cm, gót chân phải khẽ đạp lên mép thảm lông, ánh mắt anh quét qua cơ thể trần truồng của ông từ mái tóc bạc rối bù, qua lồng ngực xẹp lép với vài sợi lông ngực bạc trắng, xuống bụng hơi phệ với những nếp nhăn lỏng lẻo, đến dương vật nhỏ bé co rút vì lạnh và hai hòn dái xệ xuống dưới lớp da mỏng nụ cười trên môi anh mở rộng hơn, mang theo niềm vui thích của kẻ thấy con mồi hoàn toàn bất lực.
- Mày từng là giám đốc, từng ngồi trên ghế da trong phòng họp mà ra lệnh cho cả trăm người, đúng không? Giờ thì sao? Quỳ dưới chân tao như con chó thật sự, còn dám nghĩ mình là người không?
Khải Quý cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má thấm xuống thảm thành vệt ẩm ướt, lòng tự trọng từng là ông lớn của ngành xây dựng tan vỡ thành từng mảnh, ông muốn hét lên, muốn chạy trốn khỏi căn nhà này, nhưng đôi tay bị trói và ánh mắt tàn nhẫn của Tuấn Lâm khóa chặt ông vào sàn gỗ, lòng ông giằng xé giữa nhục nhã và sự cam chịu, một phần trong ông thầm mong anh tiếp tục, thầm mong những nhát roi sẽ xóa tan mọi ý chí còn sót lại, để ông có thể trút bỏ gánh nặng của cuộc đời từng đè nặng lên vai.
- Dạ... con chó không dám... chủ nhân... con chó biết mình là gì rồi...
Giọng ông nhỏ xíu, khàn đặc vì sợ và nhục, xen lẫn tiếng thở hổn hển khi hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, Tuấn Lâm nhếch môi cười khẩy, tay phải giơ roi da lên, quất mạnh xuống sàn gỗ ngay trước mặt ông, tiếng "chát" khô khốc vang lên khiến ông giật nảy người, đầu gối trượt trên thảm phát ra tiếng "sột" nhỏ, mồ hôi chảy dài từ trán xuống mũi, nhỏ giọt xuống sàn như những giọt mưa trong nhà, tim ông đập thình thịch vì sợ, nhưng cũng vì một thứ kích thích kỳ lạ khi nghe tiếng roi cắt qua không khí như một lời hứa về sự giải thoát qua đau đớn.
- "Biết thì tốt. Nhưng tao không cần mày nói, tao cần mày làm. Hôm nay tao sẽ dạy mày cách quỳ, cách bò, cách rên cho đúng kiểu của tao. Cấm kêu đau, cấm xin tha, nghe chưa?
- Dạ... con chó nghe... chủ nhân...
Tuấn Lâm đặt hộp gỗ xuống sàn, mở nắp bằng một cái "cạch" nhẹ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những món đồ bên trong: một chiếc vòng cổ da dày màu nâu sẫm khắc chữ "Chó của Lâm", hai khuyên vú bằng thép không gỉ dài 2cm đính chuông nhỏ, một sợi xích mỏng dài 50cm, một plug rung đen bóng dài 15cm đường kính 5cm, một vòng cao su dày để kẹp dái, một chuỗi hạt rung nhỏ dài 10cm, và một vòng đeo cặc bằng kim loại nặng 200g tất cả nằm gọn trong lớp lót nhung đỏ như một bộ trang sức bệnh hoạn, anh cầm chiếc vòng cổ lên đầu tiên, cúi xuống trước mặt Khải Quý, tay trái nắm tóc ông kéo đầu ngửa ra sau, cổ ông căng cứng đến mức phát ra tiếng "crắc" nhỏ từ khớp xương, ông nhăn mặt vì đau, lòng ông quặn thắt vì nhục nhã, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Lâm lại khiến tim ông đập nhanh hơn, như một kẻ nghiện chờ đợi liều thuốc.
- Ưmmm...Ahhhh~~ aaagghhhh~
Tiếng rên nhỏ thoát ra từ cổ họng ông, mang theo sự đau đớn và cam chịu, Tuấn Lâm không nói gì, tay phải đeo vòng cổ vào, siết chặt bằng ổ khóa nhỏ xíu, tiếng "cạch" khô khốc vang lên như dấu chấm hết cho chút tự do cuối cùng, vòng da dày 3cm ôm sát cổ ông, hơi thở ông nặng nhọc hơn khi lớp da cọ sát vào khí quản, lòng ông trào dâng nỗi sợ hãi xen lẫn niềm vui bệnh hoạn khi cảm nhận sự giam cầm, như một con thú lần đầu được xích mà vẫn thầm mong chủ nhân kéo mạnh hơn. Anh kéo thử sợi dây nối từ vòng cổ, tay phải giật mạnh một cái khiến ông ngã nhào về phía trước, mũi đập xuống thảm phát ra tiếng "bộp" nhỏ, nước mắt trào ra hòa cùng mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt, ông vừa đau vừa nhục, nhưng sâu trong tâm hồn, một phần của ông lại cảm thấy nhẹ nhõm nhẹ nhõm vì không còn phải tự mình quyết định bất cứ điều gì nữa.
- Quỳ thẳng lên, con chó. Đầu ngửa, mắt nhìn tao, lưng cong xuống. Tư thế này là chuẩn để mày chào tao mỗi sáng.
Khải Quý run rẩy quỳ thẳng, đầu ngửa ra sau đến mức cổ đau nhói, mắt đỏ hoe nhìn lên Tuấn Lâm qua lớp nước mắt mờ mịt, lưng ông cong xuống thành hình chữ S, hai đầu gối đỏ ửng vì ma sát với thảm, mồ hôi chảy dài từ ngực xuống bụng, thấm vào đám lông mu bạc trắng lưa thưa, hơi thở ông hổn hển, ngực phập phồng như sắp ngạt, lòng ông giằng xé giữa nỗi đau thể xác và sự phục tùng tự nguyện, ánh mắt tàn nhẫn của Tuấn Lâm như một sợi dây vô hình siết chặt tim ông, vừa đáng sợ vừa quyến rũ. Tuấn Lâm gật đầu, tay phải cầm roi da quất nhẹ vào lưng ông, tiếng "chát" vang lên khô khốc, để lại một vệt đỏ dài 20cm từ vai trái xuống hông phải, da thịt ông co giật vì đau, nhưng ông cắn răng không dám rên to, lòng ông trào dâng nỗi sợ xen lẫn niềm vui khi cảm nhận nhát roi như một lời khẳng định rằng anh là chủ nhân thật sự.
- Tốt. Giờ học cách bò. Bò vòng quanh phòng, đầu cúi sát sàn, đít nhô cao, chân banh rộng. Làm đi.
Khải Quý cúi đầu, mũi gần chạm sàn gỗ đến mức ông ngửi thấy mùi sáp đánh bóng thoảng lên từ lớp gỗ mun, hai tay bị trói sau lưng buộc ông phải dùng khuỷu tay và đầu gối để di chuyển, ông bò chậm rãi, đầu gối cọ sát sàn phát ra tiếng "sột sột" nhỏ, từng vệt đỏ hằn lên da thịt mỗi khi ông vượt qua những góc thảm, mông ông nhô cao để lộ lỗ đít hồng hào giờ run rẩy vì căng thẳng, hai chân banh rộng thành hình chữ V, để lộ hai hòn dái xệ xuống lủng lẳng giữa đùi, mỗi bước bò là một lần ông cảm nhận rõ sự nhục nhã ngập tràn cơ thể, nước mắt lăn dài trên má nhỏ xuống sàn thành vệt dài, lòng ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm mong Tuấn Lâm hài lòng, như một kẻ nghiện chờ đợi lời khen từ kẻ cai trị. Tuấn Lâm đi theo sau, tay phải cầm roi da quất nhẹ vào mông ông mỗi khi ông chậm lại, tiếng "chát chát" vang lên đều đặn như nhịp trống, mỗi roi để lại một vệt đỏ rực trên làn da nhăn nheo, vài giọt mồ hôi từ mông ông nhỏ xuống sàn hòa cùng nước mắt, anh cười khẩy, niềm vui thích lóe lên trong mắt khi thấy ông quằn quại dưới từng nhát roi.
- Ưmmm... chủ nhân... con chó mỏi...
- Mỏi thì bò tiếp. Tao không cho phép dừng. Nhanh hơn.
Giọng anh lạnh lùng, không chút thương xót, tay phải quất mạnh hơn vào mông ông, tiếng "chát" vang lên lớn hơn, để lại một vệt đỏ rực dài 15cm từ mông trái sang mông phải, da thịt ông rát bỏng, đau nhói như bị lửa liếm, ông cắn môi đến rướm máu, cố gắng bò nhanh hơn, khuỷu tay và đầu gối trầy xước, rỉ máu thành những vệt nhỏ trên sàn gỗ, hơi thở ông hổn hển, ngực phập phồng như sắp ngất, nhưng ánh mắt tàn nhẫn của Tuấn Lâm phía sau khiến ông không dám dừng lại, lòng ông vừa đau đớn vừa kích thích, mỗi nhát roi như một liều thuốc đánh thức phần tâm hồn ông từng chôn sâu, ông bò hết một vòng quanh phòng từ sofa da nâu sẫm qua bàn trà kính, vòng qua kệ sách gỗ cao 2m, rồi trở lại điểm xuất phát trước tấm gương lớn mất 10 phút, mồ hôi thấm đẫm cơ thể, chảy qua từng nếp nhăn xuống sàn thành vệt dài, hơi nóng từ cơ thể ông bốc lên hòa cùng không khí ẩm lạnh của mưa.
Tuấn Lâm dừng lại trước mặt ông, tay trái đặt hộp gỗ xuống sàn, rút ra hai khuyên vú bằng thép không gỉ, mỗi khuyên dài 2cm, đính chuông nhỏ sáng bóng, anh quỳ một gối xuống trước ông, tay phải nắm núm vú trái của ông núm vú xệ, màu nâu đậm, lưa thưa vài sợi lông bạc bóp mạnh đến mức ông nhăn mặt, rồi dùng tay trái đâm khuyên xuyên qua, tiếng "xoẹt" nhỏ vang lên khi kim loại xuyên qua da thịt, máu đỏ tươi rỉ ra từ lỗ nhỏ, chảy xuống ngực thành giọt tròn, chuông nhỏ leng keng khi anh gắn khuyên xong, lòng ông quặn thắt vì đau và nhục, nhưng ánh mắt anh lại khiến tim ông đập nhanh hơn, như một kẻ nghiện chờ đợi cơn đau tiếp theo. Ông rên lên, cơ thể co giật, nước mắt lăn dài trên má.
- Ahhh... đau... chủ nhân... con chó đau quá...
- Đau thì chịu, tao chưa xong đâu. Đưa núm kia ra.
Tuấn Lâm không quan tâm, tay phải nắm núm vú phải, bóp mạnh rồi đâm khuyên thứ hai xuyên qua, tiếng "xoẹt" lại vang lên, máu rỉ ra chảy xuống ngực hòa cùng mồ hôi, chuông nhỏ leng keng khi anh kéo thử, ông co giật dữ dội, nước mắt trào ra hòa cùng máu thấm xuống thảm, hơi thở ông hổn hển, ngực phập phồng vì đau và sợ, nhưng sâu trong lòng, ông cảm nhận một niềm vui bệnh hoạn niềm vui khi được anh đánh dấu, được anh sở hữu hoàn toàn. Anh cầm sợi xích mỏng dài 50cm, móc một đầu vào vòng cổ, đầu kia chia đôi gắn vào hai khuyên vú, kéo mạnh một cái để thử độ chắc, sợi xích căng ra, khuyên vú bị kéo dài thêm 1cm, chuông rung lên leng keng không ngừng, ông rên rỉ liên tục, cơ thể run rẩy như sắp ngất, lòng ông vừa ghê tởm vừa khao khát, như một kẻ lạc lối tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.
- Ưmmm... ưmmm... chủ nhân... tha cho con chó...
- Tha? Tao mới bắt đầu thôi. Giờ đến đít mày.
Tuấn Lâm đứng dậy, tay trái cầm plug rung đen bóng dài 15cm, đường kính 5cm, bề mặt nhẵn mịn nhưng to bản, anh bật nút rung thử tiếng "bzzzz" khe khẽ vang lên, rung động truyền qua tay anh rồi quỳ xuống sau lưng Khải Quý, tay phải banh rộng hai mông ông, để lộ lỗ đít hồng hào giờ co bóp vì căng thẳng, ông run rẩy, mồ hôi chảy dài từ lưng xuống khe mông, thấm vào lớp da nhăn nheo, lòng ông trào dâng nỗi sợ xen lẫn sự chờ đợi, như một kẻ tử tù mong chờ lưỡi dao rơi xuống. Anh nhổ một bãi nước bọt xuống lỗ đít ông nước bọt trong suốt, ấm nóng, chảy qua viền thịt thành vệt dài rồi nhét thẳng plug vào, từng centimet trượt qua lỗ đít khiến ông gào lên, cơ thể cong lên như cây cung, đầu ngửa ra sau chạm vào sàn, mắt nhắm nghiền vì đau, lòng ông vừa đau đớn vừa kích thích, như một ngọn lửa bùng cháy từ sâu trong cơ thể.
- Ahhh... không... chủ nhân... to quá... con chó không chịu nổi...
- Không chịu thì ráng chịu. Đít mày phải quen với tao.
Giọng anh lạnh lùng, tay phải ấn mạnh plug lút cán, tiếng "bộp" vang lên khi đế plug chạm vào viền đít, lỗ đít ông căng trướng, sưng đỏ, viền thịt co bóp liên tục quanh thân plug, rung động từ plug truyền qua ruột khiến ông co giật dữ dội, nước mắt lăn dài trên má hòa cùng mồ hôi thấm đẫm thảm, hơi thở ông hổn hển, ngực phập phồng như sắp ngạt, lòng ông vừa ghê tởm vừa sướng, sự đau đớn ấy như một liều thuốc đánh thức phần tâm hồn ông từng chôn sâu, khiến ông vừa sợ vừa khao khát anh tiếp tục. Tuấn Lâm đứng dậy, tay trái cầm dây đeo da gắn vào plug, quấn quanh eo ông, khóa chặt bằng khóa kim loại nhỏ, tiếng "cạch" vang lên khi khóa siết, đảm bảo plug không thể rơi ra dù ông có giãy giụa, anh cười khẩy, niềm vui thích lóe lên trong mắt khi thấy ông quằn quại dưới tay mình.
- Giờ đến dái mày.
Anh cúi xuống, tay phải cầm vòng cao su dày đường kính 3cm, banh rộng hai hòn dái sưng đỏ của ông hai hòn dái xệ, lông bạc lưa thưa, da mỏng đến mức thấy rõ mạch máu bên trong rồi thả tay, vòng cao su siết chặt gốc dái, tiếng "bộp" nhỏ vang lên khi cao su bó sát, máu dồn xuống khiến dái ông sưng to hơn, đỏ rực, đau nhói như bị kim đâm, ông co giật, nước mắt trào ra, nhưng không dám kêu to, lòng ông vừa đau đớn vừa cam chịu, như một kẻ nghiện chờ đợi cơn đau tiếp theo để xóa tan mọi ý chí còn sót lại.
- Ưmmm... đau... chủ nhân... con chó xin nhẹ...
- Nhẹ thì không nhớ được. Giờ là cặc mày.
Tuấn Lâm cầm chuỗi hạt rung nhỏ dài 10cm, mỗi hạt to bằng đầu ngón tay út, anh quỳ xuống trước mặt ông, tay phải nắm dương vật nhỏ bé của ông dài 8cm, mềm nhũn vì sợ và lạnh bóp mạnh đến mức ông nhăn mặt, rồi dùng tay trái nhét từng hạt vào niệu đạo, từng hạt trượt qua lỗ nhỏ khiến ông gào lên, cơ thể cong lên, nước mắt lăn dài trên má, cảm giác đau nhói như bị dao cứa từ trong ra ngoài, lòng ông vừa ghê tởm vừa kích thích, sự đau đớn ấy như một sợi dây vô hình trói chặt ông vào Tuấn Lâm, khiến ông vừa sợ vừa khao khát anh tiếp tục.
- Ahhh... không... chủ nhân... con chó chịu không nổi... tha đi...
- Tha thì mày không học được. Câm miệng.
Tuấn Lâm nhét hết chuỗi hạt vào, dây nối lủng lẳng bên ngoài như một món trang sức bệnh hoạn, bật nút rung tiếng "bzzzz" khe khẽ vang lên, rung động truyền qua niệu đạo khiến ông co giật dữ dội, nước tiểu rỉ ra từ lỗ cặc thành giọt nhỏ, vàng nhạt, thấm xuống thảm, lòng ông vừa nhục nhã vừa sướng, như một kẻ lạc lối tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Cuối cùng, anh cầm vòng đeo cặc bằng kim loại nặng 200g, luồn qua gốc dương vật, khóa chặt bằng chìa khóa nhỏ, tiếng "cạch" vang lên khi vòng siết, ngăn ông xuất tinh tự do, trọng lượng kim loại kéo cặc ông xuống, đau nhói mỗi khi ông cử động, lòng ông trào dâng nỗi sợ xen lẫn niềm vui khi cảm nhận sự kiểm soát tuyệt đối của anh.
- Xong. Từ giờ mày đeo hết chỗ này, ngủ cũng không tháo. Giờ rên cho tao nghe, đúng kiểu tao dạy.
Khải Quý run rẩy, cơ thể đầy đồ chơi rung lên không ngừng, plug trong đít, chuỗi hạt trong niệu đạo, vòng kẹp dái, khuyên vú leng keng, tất cả hòa thành một bản giao hưởng của đau đớn và nhục nhã, ông há miệng, rên lên theo lệnh, giọng khàn đặc lạc đi trong không gian tĩnh lặng, lòng ông vừa ghê tởm chính mình vừa khao khát sự hài lòng của Tuấn Lâm.
- Ưmmm... ahhh... chủ nhân... con chó sướng... con chó đau...
Tuấn Lâm gật đầu, tay phải cầm roi da quất mạnh vào mông ông lần cuối, tiếng "chát" vang lên khô khốc, để lại vệt đỏ rực dài 20cm, máu rỉ ra từ vết roi hòa cùng mồ hôi thấm xuống sàn, anh cười khẩy, niềm vui thích lóe lên trong mắt khi thấy ông quỳ rạp dưới chân mình, hoàn toàn thuộc về anh.
Tốt. Từ giờ mỗi ngày mày phải quỳ, bò, rên như thế này. Đêm nay ngủ trong lồng, tao khóa mày lại.
Anh kéo sợi xích, dẫn ông bò vào phòng ngủ chính căn phòng rộng 30m² với giường đôi king-size phủ ga trắng, tủ gỗ mun cao 2.5m, và lồng chó sắt đen bóng đặt ở góc phòng, kích thước 1m x 0.8m x 0.7m, lót thảm mỏng màu xám. Ông bò vào lồng, cơ thể co ro trên tấm thảm lạnh lẽo, plug rung vẫn rung trong đít, chuỗi hạt cọ sát niệu đạo, khuyên vú leng keng mỗi khi ông hít thở, Tuấn Lâm khóa cửa lồng bằng ổ khóa thép nặng 300g, tiếng "cạch" vang lên như phán quyết cuối cùng, anh đeo chìa khóa lên cổ bằng sợi dây da mỏng, rồi tắt đèn, để lại ông trong bóng tối, tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng rên khe khẽ của ông vang lên suốt đêm, lòng ông vừa nhục nhã vừa khao khát, như một kẻ nghiện chờ đợi ngày mai để được anh tiếp tục giày xéo.
- Ưmmm... chủ nhân... con chó... ahhh~~
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, từng giọt nước đập vào kính như nhịp tim của căn biệt thự, nơi Khải Quý bị rèn giũa từng ngày, từng giờ, để trở thành con chó hoàn hảo dưới tay Tuấn Lâm một quá trình không chỉ bẻ gãy cơ thể, mà còn đốt cháy linh hồn ông trong ngọn lửa của sự phục tùng tuyệt đối, một ngọn lửa mà ông vừa ghê sợ vừa thầm yêu.
--------------------END-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com