Một ngày của giám đốc
Ngày 09/03/2025.
Cơn mưa Sài Gòn rơi lất phất như một tấm màn mỏng giăng kín bầu trời xám xịt, từng hạt nước nhỏ li ti bám chặt vào cửa kính của căn biệt thự sang trọng nằm lặng lẽ bên dòng sông đục ngầu. Dòng nước chảy chậm rãi mang theo mùi đất ẩm và cỏ dại từ khu vườn nhỏ phía sau nhà, nơi những khóm cỏ mướt xanh đẫm nước mưa đung đưa trong gió sớm. Bên trong, không gian rộng lớn của phòng khách được thắp sáng bởi ánh đèn vàng nhạt, hắt lên những bức tường trắng tinh tươm và bộ sofa da nâu sẫm bóng loáng, nơi những vệt ánh sáng mờ nhạt phản chiếu như một tấm gương xa hoa. Tiếng mưa tí tách đều đặn hòa quyện với những âm thanh rên rỉ khe khẽ, đứt quãng, tạo thành một bản giao hưởng kỳ lạ của dục vọng, quyền lực và sự phục tùng, vang vọng qua từng góc tường. Đây không phải là một ngôi nhà bình thường, mà là một nhà tù được ngụy trang bằng vẻ đẹp lộng lẫy, nơi Trương Tuấn Lâm và Khải Quý sống chung trong mối quan hệ chủ tớ đầy nhục nhã và kích thích, một thế giới mà ánh sáng không thể chạm tới những góc tối sâu thẳm.
Trương Tuấn Lâm, 27 tuổi, là một chàng trai trẻ trung nhưng mang khí chất của một kẻ thống trị bẩm sinh, như thể anh sinh ra để đứng trên tất cả. Anh cao 1m85, thân hình săn chắc với những đường cơ bắp nổi rõ dưới làn da rám nắng khỏe khoắn kết quả của những buổi tập gym khắc nghiệt trong phòng tập hiện đại gần công ty và những sáng chạy bộ dọc bờ sông trong làn sương mù dày đặc, nơi hơi thở anh hòa cùng không khí lạnh buốt. Lồng ngực rộng, cơ bụng sáu múi sắc nét, đôi chân dài cơ bắp tất cả tạo nên một cơ thể hoàn hảo, đầy sức mạnh, như một bức tượng được tạc nên từ ý chí thép. Gương mặt anh góc cạnh, cằm vuông vức đầy nam tính, đôi mắt đen sâu thẳm như lưỡi dao lạnh lẽo, luôn ánh lên sự tự tin tàn nhẫn và một chút khinh miệt với thế giới xung quanh, như thể không ai xứng đáng đứng ngang hàng với anh. Mái tóc đen nhánh được chải ngược gọn gàng, vài sợi lòa xòa trước trán càng làm nổi bật vẻ hung dữ cuốn hút, một nét đẹp vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Tuấn Lâm mặc một chiếc áo ba lỗ trắng bó sát để lộ bờ vai rộng và đôi tay rắn chắc, quần short đen đơn giản ôm lấy cặp mông săn chắc, mỗi bước đi của anh đều toát lên sự tự tin không thể cưỡng lại. Trên cổ tay trái, anh đeo một chiếc đồng hồ thể thao màu đen, dây cao su bền bỉ, kim giây chạy đều đặn như nhịp tim của kẻ làm chủ, một biểu tượng nhỏ nhưng đủ để nhắc nhở mọi người về quyền lực của anh. Anh là thư ký riêng của Khải Quý, nhưng trong căn biệt thự này, anh là kẻ điều giáo, người nắm giữ linh hồn và thể xác của ông bằng những quy tắc sắt đá anh tự tay đặt ra, như một vị thần quyết định số phận kẻ khác.
Khải Quý, 45 tuổi, từng là giám đốc quyền lực của Công ty Xây dựng xxx, là một trong những doanh nghiệp lớn nhất Sài Gòn, nơi ông khiến hàng trăm đối thủ run sợ chỉ bằng một cái liếc mắt sắc lạnh hay một cái gật đầu trong phòng họp, như một con hổ già vẫn giữ được uy phong giữa rừng sâu. Ông cao 1m75, thân hình vẫn giữ được nét rắn rỏi của một người đàn ông từng trải, dù làn da đã bắt đầu lỏng lẻo ở vùng bụng và bắp tay, những nếp nhăn hằn sâu trên trán, quanh khóe mắt và miệng như minh chứng cho những năm tháng vật lộn với áp lực công việc và cuộc sống, từng ngày gặm nhấm vẻ ngoài hào nhoáng của ông. Tóc ông điểm bạc, thường được cắt tỉa gọn gàng để giữ vẻ ngoài lịch lãm, nhưng giờ đây rối bù, dính bết mồ hôi trên trán, như một dấu hiệu của sự suy sụp không thể che giấu. Đôi mắt nâu đậm, vốn sắc bén và đầy uy quyền, giờ mờ đục bởi nỗi sợ hãi xen lẫn khao khát kỳ lạ một thứ cảm xúc phức tạp mà chỉ Tuấn Lâm hiểu rõ, như một kẻ thợ săn đọc được tâm trí con mồi. Ông quỳ dưới sàn gỗ lạnh lẽo, trần truồng, hai tay bị trói chặt sau lưng bằng một sợi dây da đen bóng dài 2m, đầu dây buộc thành nút thắt chết chắc chắn như biểu tượng của sự giam cầm không lối thoát. Trên cổ ông là một chiếc vòng da dày màu nâu sẫm, khắc dòng chữ "Chó của Lâm" bằng kim loại sáng bóng, được khóa chặt bằng một ổ khóa nhỏ xíu, như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Cơ thể ông bị trang bị những món đồ chơi nhục nhã mà Tuấn Lâm tự tay gắn lên: hai khuyên vú bằng thép lạnh lẽo đâm xuyên qua núm vú xệ, mỗi khuyên dài 2cm, đính chuông nhỏ rung lên leng keng mỗi khi ông cử động, như một bản nhạc của sự sỉ nhục; một sợi xích mỏng bằng thép không gỉ, dài 50cm, nối từ vòng cổ xuống hai khuyên vú, kéo căng mỗi khi ông cúi đầu hay ngẩng lên, như sợi dây trói buộc cả thể xác lẫn tinh thần; trong lỗ đít là một chiếc plug rung to bản, dài 15cm, đường kính 5cm, màu đen bóng, được khóa chặt bằng dây đeo da quanh eo để không thể tự tháo, như một kẻ xâm lược chiếm giữ cơ thể ông; hai hòn dái sưng đỏ bị kẹp chặt bởi một vòng cao su dày, đường kính 3cm, bó sát đến mức mạch máu nổi rõ dưới lớp da mỏng, như một hình phạt không ngừng nghỉ; một chuỗi hạt rung nhỏ dài 10cm, mỗi hạt to bằng đầu ngón tay út, được nhét sâu vào niệu đạo, dây nối lộ ra ngoài lủng lẳng như một món trang sức bệnh hoạn, mỗi cử động là một lần đau đớn; và một vòng đeo cặc bằng kim loại lạnh lẽo, nặng 200g, khóa chặt ở gốc dương vật để ngăn ông xuất tinh tự do, như một cánh cửa khóa chặt dục vọng. Trên cổ tay trái, ông đeo một vòng điện tử màu đen có đèn LED nhấp nháy đỏ, ghi lại mọi hoạt động từ nhịp tim, bước đi, đến thời gian ông đái hay ỉa để Tuấn Lâm kiểm soát từ xa qua ứng dụng trên điện thoại, biến ông thành một sinh vật không còn chút tự do nào.
Hai người sống chung trong căn biệt thự này từ tháng 3 năm 2024, sau một đêm định mệnh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời Khải Quý, như một dấu mốc không thể xóa nhòa trong ký ức ông. Đêm đó, sau khi ký một hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ đồng với đối tác nước ngoài, Khải Quý tổ chức tiệc mừng tại một quán bar sang trọng trên đường Lê Lợi, nơi ánh đèn neon lập lòe chiếu lên những ly rượu sóng sánh. Ông uống say, mặc vest đen lịch lãm, ngồi một mình ở góc phòng VIP với chai whisky Chivas 18 trên bàn, hơi men làm đôi mắt ông mờ đi, khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh sáng mờ ảo. Tuấn Lâm, lúc đó là thư ký mới vào làm được ba tháng, ngồi cạnh ông, rót rượu vào ly thủy tinh trong suốt và lắng nghe với vẻ mặt điềm tĩnh, như một người bạn đồng hành thầm lặng. Trong cơn say, Khải Quý buột miệng kể về nỗi cô đơn sau cuộc ly hôn cách đây năm năm người vợ bỏ ông vì không chịu nổi tính gia trưởng và những đêm ông vắng nhà triền miên, để lại ông với căn nhà trống rỗng và những giấc ngủ lạnh lẽo; về sự trống rỗng dù đứng trên đỉnh cao quyền lực, khi tiền bạc và danh vọng không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn, như một hố đen nuốt chửng mọi cảm xúc; và cả những tưởng tượng bệnh hoạn mà ông giấu kín suốt thập kỷ qua những giấc mơ về việc bị trói buộc, bị làm nhục, bị một kẻ mạnh mẽ hơn kiểm soát hoàn toàn, những ý nghĩ mà ông tự dằn vặt trong bóng tối. Tuấn Lâm, với đôi mắt sắc lạnh và bản năng săn mồi nhạy bén, không bỏ lỡ cơ hội, như một con thú đánh hơi thấy điểm yếu của con mồi. Anh không ép buộc, mà khéo léo dẫn dắt bằng những câu hỏi gợi mở, giọng nói trầm thấp vang lên giữa tiếng nhạc ồn ào của quán bar:
- Giám đốc muốn thoát khỏi áp lực không? Muốn ai đó thay anh quyết định mọi thứ không?
Khi Khải Quý gật đầu trong cơn mê mụ, đôi mắt mờ đục vì rượu và nỗi đau, Tuấn Lâm đặt tay lên vai ông, bàn tay rắn chắc siết nhẹ như một lời khẳng định quyền lực, rồi thì thầm vào tai ông:
- Vậy thì quỳ xuống, giao hết cho tôi đi.
Đêm đó, trong phòng khách sạn sang trọng với ánh đèn vàng mờ ảo và mùi hương nước hoa đắt tiền thoảng trong không khí, Khải Quý quỳ trước mặt Tuấn Lâm, cởi bỏ vest, để anh trói tay bằng chính chiếc cà vạt ông đang đeo một sợi vải lụa đen mềm mại giờ trở thành dây xích đầu tiên và chấp nhận trở thành "con chó" của anh, như một lời thề không thể rút lại. Với Khải Quý, Tuấn Lâm là sự giải thoát một người đàn ông trẻ tuổi, mạnh mẽ, tàn nhẫn, sẵn sàng giày xéo cái tôi kiêu ngạo từng giam cầm ông, mang đến cảm giác sống thật sự qua từng nhát roi và cái liếc mắt lạnh lùng, như một liều thuốc độc mà ông không thể ngừng uống.
Ngay từ ngày đầu sống chung, Tuấn Lâm triệu tập Khải Quý vào phòng khách, buộc ông quỳ trên tấm thảm lông màu xám tro đặt giữa căn phòng rộng 50m², nơi ánh đèn vàng nhạt chiếu lên từng sợi lông mềm mại, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Anh ngồi trên ghế bành da đen bóng, đôi chân dài gác lên bàn trà bằng kính cường lực, mỗi ngón chân thon dài lộ ra dưới đôi dép lê da mềm màu đen, như một vị vua ngự trên ngai vàng. Tay anh cầm một cây bút mực đỏ và một tờ giấy khổ A4, giọng nói trầm lạnh vang lên như phán quyết của tử thần, từng câu từng chữ khắc sâu vào không gian tĩnh lặng. Anh đọc to từng quy tắc, yêu cầu Khải Quý lặp lại để ghi nhớ, đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt lăn dài khi phải đối diện với sự thật về thân phận mới của mình, mỗi lời nói của anh như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng đã vỡ vụn. Sau khi đọc xong, Tuấn Lâm rút con dao gấp nhỏ trong túi quần một con dao thép không gỉ sáng loáng, lưỡi dao dài 8cm lấp lánh dưới ánh đèn rạch một đường mỏng trên ngón trỏ tay phải của Khải Quý, máu đỏ tươi nhỏ xuống tờ giấy thành những giọt tròn nhỏ, như một nghi thức cổ xưa đánh dấu sự cam kết vĩnh viễn. Ông rên lên khe khẽ vì đau, bàn tay run rẩy khi bị ép ký tên bằng chính máu của mình, từng nét chữ nguệch ngoạc hiện lên trên giấy như lời nguyền không thể phá vỡ. Tờ giấy được anh dán ngay cửa phòng khách bằng băng keo trong suốt, cạnh khung ảnh gia đình cũ của Khải Quý một bức ảnh chụp ông cùng vợ con trong những ngày hạnh phúc xa xôi mà anh cố tình để lại như một lời nhắc nhở cay độc, mỗi lần nhìn thấy là một lần ông cảm nhận rõ sự sụp đổ của bản thân.
Quy tắc đầu tiên là luôn trần truồng trong nhà, không một mảnh vải được phép che thân, như cách Tuấn Lâm tước bỏ mọi quyền làm người của ông. Anh từng nói, giọng lạnh như băng, rằng quần áo là đặc quyền của con người, không dành cho chó, và trong nhà này, ông phải để lộ từng vết nhăn trên bụng, từng sợi lông bạc trên ngực, từng vết sẹo nhỏ từ ca phẫu thuật ruột thừa hồi trẻ mà ông từng tự hào là dấu ấn của sự mạnh mẽ. Nếu bị bắt gặp che thân dù chỉ bằng một chiếc khăn lau tay cũ hay tấm chăn mỏng, ông sẽ bị trói bằng dây thừng ngoài sân sau, để mưa dầm dề suốt ngày hay nắng cháy da cả buổi, như một bài học khắc nghiệt về sự phục tùng. Mỗi sáng, ông phải đứng trước gương lớn trong phòng khách một tấm gương khung gỗ cao 2m, rộng 1.5m, phản chiếu toàn bộ cơ thể trần truồng của ông hai tay giơ cao quá đầu, để Tuấn Lâm kiểm tra từ đầu đến chân, ánh mắt anh quét qua từng centimet da thịt như một kẻ kiểm định tài sản. Tuần đầu tiên, Khải Quý từng cố giữ lại đôi tất đen để chống lại cái lạnh của sàn gỗ vào sáng sớm, nhưng Tuấn Lâm phát hiện qua camera giấu trong góc phòng một thiết bị nhỏ xíu gắn trên kệ sách, đèn đỏ nhấp nháy như con mắt theo dõi và phạt ông bằng cách trói tay chân, treo lên xà ngang ngoài sân suốt ba tiếng dưới cơn mưa tầm tã, nước mưa chảy qua từng kẽ da khiến ông run rẩy cầu xin, giọng khàn đặc lạc đi trong gió.
Quy tắc thứ hai là đeo xích và đồ chơi mọi lúc, biến ông thành một món đồ được đánh dấu rõ ràng dưới quyền sở hữu của Tuấn Lâm. Vòng cổ da dày 3cm, khuyên vú thép đâm xuyên núm, plug rung nhét sâu trong đít, vòng kẹp dái bó chặt, chuỗi hạt rung trong niệu đạo, vòng cặc kim loại tất cả phải được đeo 24/7, kể cả khi ngủ hay tắm, như một phần không thể tách rời của cơ thể ông. Chỉ Tuấn Lâm có quyền tháo ra khi muốn kiểm tra độ sạch sẽ hay thay bằng món đồ chơi mới hơn, to hơn, đau hơn, và nếu ông tự ý động vào dù chỉ để giảm đau, anh sẽ dùng roi điện quất vào chỗ đó cho đến khi ông ngất đi, từng dòng điện 500 volt chạy qua da thịt như một lời cảnh cáo không khoan nhượng. Bộ sưu tập đồ chơi của anh không dừng lại ở đó: ông còn bị buộc đeo một dây đeo vai bằng da gắn hai kẹp vú có chuông nhỏ, mỗi kẹp nặng 50g, chuông leng keng như tiếng gọi của sự nhục nhã mỗi khi ông di chuyển; một bịt miệng gag bằng cao su đen, gắn cặc giả dài 8cm để nhét vào miệng khi ông ngủ, giữ hàm ông căng cứng cả đêm, nước miếng chảy ra thấm đẫm thảm; và một vòng đeo cổ tay điện tử kết nối với điện thoại anh, báo động nếu ông di chuyển quá 10m mà không xin phép, như một sợi dây vô hình trói buộc từng hơi thở.
Quy tắc thứ ba là ngủ trong lồng chó, nơi ông không còn quyền nằm trên giường như một con người. Tuấn Lâm đặt làm riêng một cái lồng ở góc phòng ngủ một khối sắt đen bóng, kích thước 1m dài, 0.8m rộng, 0.7m cao, vừa đủ cho ông co người nằm như một con thú thật sự bên trong lót tấm thảm mỏng màu xám, dày 1cm, để đầu gối ông khỏi kêu đau khi chạm sàn sắt, nhưng không có gối hay chăn, vì theo anh, chó không cần thứ đó. Cửa lồng khóa bằng ổ khóa thép nặng 300g, chìa khóa anh đeo trên cổ bằng sợi dây da mỏng như vòng cổ của chính anh, một biểu tượng quyền lực không ai dám thách thức. Mỗi đêm, ông phải tự bò vào, quỳ xin anh khóa lại, và ngủ với tất cả đồ chơi trên người, tiếng xích leng keng vang lên mỗi khi ông trở mình. Lồng chó đặt cạnh cửa sổ, nơi gió lạnh thổi qua khe hở làm ông run rẩy mỗi đêm, và từng có lần ông dám xin thêm chăn, khiến Tuấn Lâm phạt ông ngủ ngoài sân trong lồng suốt một tuần, mưa gió thấm đẫm cơ thể khiến ông bị cảm lạnh, ho khù khụ nhưng vẫn phải bò phục vụ anh, nước mũi chảy dài hòa cùng nước mưa.
--------------------------
Đúng 5 giờ sáng, tiếng đồng hồ treo tường kêu "tích tắc" đều đặn vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn biệt thự, như một nhịp điệu không ngừng nhắc nhở về thời gian trôi qua trong sự giam cầm. Tuấn Lâm bước ra từ phòng tắm ở tầng hai, mái tóc đen nhánh ướt át bám chặt vào trán, từng giọt nước lăn dài từ cổ xuống lồng ngực rắn chắc, chảy qua cơ bụng sáu múi sắc nét, rồi mất hút dưới mép chiếc khăn trắng mỏng anh quấn hờ hững quanh hông, để lộ đường V-line sâu hoắm dẫn xuống phần dưới đầy kiêu hãnh ẩn sau lớp vải mỏng manh. Làn da rám nắng lấp lánh dưới ánh đèn hành lang, mỗi bước chân anh vang lên tiếng "cộp cộp" chắc nịch trên cầu thang gỗ màu nâu đậm bóng loáng, tay trái vuốt lại tóc, tay phải cầm chiếc điện thoại đen bóng để kiểm tra vòng điện tử trên cổ tay Khải Quý nhịp tim ông đang tăng lên 90 nhịp/phút, dấu hiệu của sự căng thẳng và chờ đợi, như một con thú biết trước số phận của mình. Khải Quý quỳ giữa phòng khách, ngay trên tấm thảm lông xám tro dày 2cm, đầu cúi sát sàn đến mức mũi chạm vào sợi lông mềm mại, mồ hôi nhỏ giọt từ trán thấm xuống thảm thành từng vệt ẩm ướt, như những giọt nước mắt vô hình của sự nhục nhã. Sợi xích từ cổ xuống khuyên vú rung lên leng keng mỗi khi ông run rẩy, chuỗi hạt trong niệu đạo khẽ rung do áp lực từ plug rung trong đít một món đồ chơi Tuấn Lâm bật mức thấp từ nửa đêm để hành hạ ông trong giấc ngủ, khiến ông không thể chợp mắt quá vài phút. Hai tay ông bị trói chặt sau lưng bằng dây da đen bóng, nút thắt siết chặt đến mức cổ tay đỏ ửng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da mỏng, như những đường kẻ chằng chịt của sự đau đớn. Đôi chân quỳ mỏi nhừ, đầu gối in hằn những vết đỏ do ma sát với thảm suốt một tiếng qua, từ khi ông bò ra khỏi lồng chó để chuẩn bị cho ngày mới, mỗi cử động là một lần ông cảm nhận rõ sự giam cầm của chính cơ thể mình.
Tuấn Lâm đứng trước tấm gương lớn treo trên tường phòng khách, phản chiếu toàn bộ cơ thể anh trong ánh sáng vàng nhạt, từ đôi vai rộng đến đôi chân dài, và cả hình ảnh nhục nhã của Khải Quý phía sau, như một bức tranh đối lập giữa kẻ thống trị và kẻ bị trị. Anh vuốt lại tóc, ánh mắt lạnh lùng quét xuống ông qua gương, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt, như thể ông chỉ là một món đồ chơi trong tay anh.
- Ngẩng mặt lên, con chó.
Giọng anh trầm đục, lạnh lẽo như gió mùa đông thổi qua cánh đồng hoang, vang vọng trong không gian rộng lớn của căn phòng, át đi cả tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Khải Quý run rẩy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên anh qua lớp nước mắt mờ đục, môi mím chặt để kìm tiếng nấc, khuôn mặt nhăn nheo giờ đẫm mồ hôi và sự sợ hãi. Sự nhục nhã gặm nhấm lòng tự trọng từng là giám đốc quyền lực, nhưng khao khát bị kiểm soát thứ đã ăn sâu vào tâm hồn ông từ đêm định mệnh khiến tim ông đập thình thịch, máu nóng chảy rần rật trong huyết quản, như một ngọn lửa không thể dập tắt. Tuấn Lâm bước tới chiếc ghế bành bọc da đen bóng đặt cạnh bàn trà kính, ngồi xuống với tư thế ung dung, một chân gác lên lưng Khải Quý như dùng ông làm bục kê chân, gót chân anh mang đôi dép lê da mềm màu đen đè mạnh xuống cột sống ông, khiến sợi xích kéo căng từ cổ xuống khuyên vú, chuông nhỏ leng keng như tiếng chuông báo tử.
- Ưmmm...Aaaaahhh~~Ahhhhh~~ sướngggg~~
Ông rên lên một tiếng nhỏ xíu, khuyên vú đâm sâu hơn vào núm vú xệ khiến ông nhăn mặt vì đau nhói, nhưng không dám phản kháng, chỉ cúi đầu thấp hơn để chịu đựng. Tuấn Lâm liếc xuống, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa:
- Hôm nay con chó sẽ phục vụ chủ nhân từ sáng đến tối, theo đúng quy tắc tao đặt ra. Đầu tiên là đánh thức con cặc của tao. Làm đi.
Khải Quý nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc đến mức phát ra tiếng "ực" nhỏ khi ông cố gắng nói, đôi tay bị trói chặt sau lưng buộc ông phải dùng miệng một kỹ năng ông đã học qua hàng trăm lần trong suốt một năm qua, nhưng vẫn khiến ông run sợ mỗi khi thực hiện, như một nghi thức không thể tránh khỏi. Ông cúi xuống, môi run rẩy chạm vào lớp khăn trắng mềm mại quấn quanh hông Tuấn Lâm, mùi xà phòng sữa tắm thoang thoảng từ cơ thể anh xộc vào mũi, hòa quyện với mùi da thịt đàn ông nồng nặc khiến ông vừa ghê tởm vừa kích thích, như một thứ cảm giác trái ngược đang giằng xé tâm trí. Ông cắn chặt mép khăn bằng hàm răng trắng đều nhưng đã mòn đi theo tuổi tác, kéo mạnh xuống bằng một cú giật đầu, chiếc khăn rơi xuống sàn gỗ để lộ con cặc to lớn, đen nhánh, dài hơn 18cm, đường kính 4cm, dựng đứng kiêu hãnh trước mặt ông. Đầu cặc bóng loáng, đỏ au, vài giọt dịch trong suốt rỉ ra từ lỗ niệu đạo như một lời mời gọi đầy quyền lực, mùi đàn ông mồ hôi, da thịt, và dục vọng nồng nặc đến mức xộc thẳng lên mũi, khiến ông hít một hơi sâu, mắt nhòe đi vì cảm giác vừa sợ hãi vừa khao khát.
- Ưmmm... chủ nhân... con chó... con chó làm không quen...
Giọng ông nhỏ xíu, run run như tiếng muỗi kêu, vang lên giữa không gian tĩnh lặng, nhưng Tuấn Lâm cau mày, đôi lông mày rậm nhíu lại thành một đường thẳng sắc nét, tay phải vươn ra nắm chặt mớ tóc bạc của ông, những sợi tóc mượt mà giờ rối bù dưới bàn tay thô bạo của anh. Anh kéo mạnh đầu ông ngửa ra sau, cổ ông đau nhói như bị bẻ gãy, tiếng "crắc" nhỏ vang lên từ khớp cổ khiến ông nhăn mặt, nước mắt trào ra lăn dài trên gò má nhăn nheo.
- Không quen thì học, con chó ngu. Há miệng ra, ngậm hết vào. Tao không nói lần hai.
Khải Quý cắn răng, cố gắng há miệng to hết cỡ, hàm dưới căng cứng đến mức cơ mặt co giật, ông nuốt trọn con cặc khổng lồ của Tuấn Lâm vào họng, đầu cặc chạm vào vòm họng, đâm sâu xuống thực quản khiến ông nghẹn ngào, nước miếng chảy ra hai bên khóe miệng thành dòng dài trong suốt, nhỏ xuống sàn gỗ thành từng vệt lấp lánh dưới ánh đèn. Mắt ông cay xè vì ngạt thở, nước mắt trào ra hòa cùng mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt, plug rung trong đít khẽ rung lên do áp lực từ cơ thể ông co bóp, chuỗi hạt trong niệu đạo cọ sát vào niêm mạc nhạy cảm, khiến ông co giật từng đợt nhỏ, hai chân quỳ run rẩy trên thảm. Tuấn Lâm ngồi ngửa ra ghế, mắt nhắm hờ tận hưởng, tay phải vẫn bóp chặt tóc ông để điều khiển nhịp độ, tay trái cầm remote bật mức rung của plug lên cao hơn tiếng "bzzzz" khe khẽ vang lên từ đít ông, hòa cùng tiếng thở hổn hển của anh, như một bản nhạc của sự thống trị. Con cặc trơn nhẫy trượt qua lưỡi ông, từng đường gân nổi cộm cọ vào niêm mạc trong miệng, mang theo vị mặn chát của da thịt, ông ráng sức dùng lưỡi quấn quanh thân cặc, liếm từ gốc lên đỉnh, đầu lưỡi chạm vào lỗ niệu đạo để nếm thử vài giọt dịch mặn rỉ ra, vừa ghê tởm vừa bị cuốn theo cơn kích thích dâng trào từ sâu trong cơ thể.
Sau 20 phút, Tuấn Lâm thở hắt ra một tiếng "hừ" trầm đục, cơ bụng anh co lại, hai hòn dái căng cứng rung lên khi anh bắn thẳng tinh dịch nóng hổi vào miệng ông, dòng tinh đặc sệt, tanh nồng, màu trắng đục tràn ngập khoang miệng, chảy xuống cổ họng khiến ông ho sặc sụa, vài giọt nhỏ ra khóe môi, lăn xuống cằm như những vệt nhục nhã không thể xóa.
- Nuốt hết. Một giọt rơi ra là mày chết với tao.
Giọng anh lạnh như băng, ánh mắt mở ra nhìn xuống ông qua khe hẹp, lóe lên tia đe dọa chết người, Khải Quý ho khù khụ, vị tanh nồng xộc lên mũi khiến dạ dày ông quặn thắt, muốn nôn ra nhưng không dám, ông nuốt từng ngụm lớn, tiếng "ực ực" vang lên từ cổ họng khô khốc, nước mắt lăn dài trên má hòa cùng tinh dịch còn sót lại ở cằm, nhỏ xuống thảm thành vệt trắng đục.
- Hộc... hộc... con chó... con chó nuốt hết rồi... chủ nhân...
Giọng ông khàn đặc, yếu ớt, xen lẫn tiếng thở hổn hển như vừa chạy cả cây số, Tuấn Lâm nhếch môi, đứng dậy khỏi ghế, tay trái cầm sợi xích nối từ cổ ông, kéo mạnh một cái khiến ông ngã nhào về phía trước, mũi đập xuống sàn gỗ phát ra tiếng "cộp" nhỏ, đau điếng. Anh bước tới cửa kính dẫn ra sân sau, tay phải mở cánh cửa, để luồng không khí ẩm ướt từ cơn mưa sớm phả vào mặt, những giọt nước nhỏ từ mái hiên rơi xuống sàn như một bản nhạc buồn.
- Ngoan lắm, con chó già. Giờ thì bò ra sân, đi đái cho tao xem.
Tuấn Lâm giật sợi xích lần nữa, kéo Khải Quý bò theo anh ra sân sau, ông bò trên sàn gỗ lạnh lẽo, đầu cúi thấp đến mức cằm gần chạm sàn, hai đầu gối đỏ ửng vì ma sát với thảm và sàn, mỗi lần di chuyển là một lần xích và khuyên vú rung lên leng keng, chuỗi hạt trong niệu đạo cọ sát đau nhói. Ra đến sân, không khí ẩm ướt của mưa sớm phả vào mặt, những giọt nước nhỏ từ mái hiên rơi xuống lưng ông, chảy dọc theo cột sống xuống khe mông, nơi plug rung vẫn đang rung nhẹ, sân sau lát sỏi trắng nhỏ, mỗi viên tròn nhẵn nhưng cứng như đá, đâm vào đầu gối ông khiến ông nhăn mặt, nước mắt lại trào ra. Tuấn Lâm dừng lại giữa sân, đứng trên đôi dép lê đen, tay trái cầm xích, tay phải đút túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
- Đái đi. Ngay tại đây.
Khải Quý run rẩy, đầu gối đau nhức, đôi mắt cầu xin nhìn lên Tuấn Lâm qua làn nước mưa mờ mịt, nhưng anh chỉ liếc lạnh, tay giật xích một cái mạnh hơn như ra lệnh, ông đành ngồi xổm, hai chân banh rộng thành hình chữ M, đầu cúi thấp đến mức tóc chạm đất, cố gắng tiểu ra trước mặt anh. Tuấn Lâm bước tới, tay phải rút vòng cặc kim loại ra khỏi dương vật ông một thao tác nhanh gọn nhưng khiến ông rên lên:
- Ưmmm...~~ Ahhhh~~~ sướngggg~~
Đau đớn khi kim loại cọ sát da thịt nhạy cảm, dòng nước tiểu vàng nhạt chảy ra từ đầu cặc nhỏ bé của ông, bắn tung tóe lên đám cỏ ướt át, hơi nóng bốc lên trong không khí ẩm lạnh của buổi sớm, ông cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hai tay vẫn bị trói sau lưng run rẩy, nước mưa thấm đẫm tóc và lưng, chảy xuống hòa cùng nước tiểu trên đất. Tuấn Lâm cười khẩy, tiếng cười trầm thấp vang lên giữa tiếng mưa rơi, tay phải lấy điện thoại từ túi quần, bật camera chụp lại cảnh tượng nhục nhã: Khải Quý ngồi xổm giữa sân, nước tiểu còn đọng trên cỏ, khuôn mặt ông vừa sợ hãi vừa cam chịu, đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống đất, anh lưu ảnh vào một thư mục bí mật có tên "Chó già", nơi chứa hàng trăm khoảnh khắc ông bị giày xéo trong suốt một năm qua.
- Tốt. Từ giờ mỗi lần đái, mày phải xin phép tao trước, quỳ xuống liếm chân tao ba lần và nói "con chó xin chủ nhân cho đái". Hiểu chưa, con chó?
- Dạ... con đã chó hiểu... chủ nhân...
Giọng ông yếu ớt, lạc đi trong tiếng mưa, nhưng Tuấn Lâm gật đầu hài lòng, tay trái kéo xích dẫn ông bò trở lại phòng khách, để lại vệt nước mưa và bùn đất từ đầu gối ông trên sàn gỗ, như một dấu vết của sự phục tùng không thể xóa nhòa.
Sau màn "đánh thức" buổi sáng, Tuấn Lâm bước vào bếp ở góc đông nam của căn biệt thự một không gian hiện đại với tủ gỗ màu trắng, mặt bàn đá marble đen bóng, và bộ dụng cụ nấu ăn bằng thép không gỉ treo gọn gàng trên giá, ánh sáng từ cửa sổ nhỏ chiếu lên từng giọt nước còn đọng trên chậu rửa. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng bó sát, để lộ bờ vai rộng và đôi tay cơ bắp, quần short đen ôm lấy cặp mông săn chắc và đôi chân dài rắn rỏi, mỗi bước đi của anh vang lên tiếng dép lê cọ sát sàn gỗ, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. Mùi thịt bò xào hành tây thơm lừng lan tỏa từ chiếc chảo inox trên bếp gas, khói trắng nghi ngút bốc lên hòa cùng mùi cơm trắng nóng hổi vừa chín trong nồi cơm điện Panasonic đặt trên kệ, một mùi hương bình dị đối lập hoàn toàn với không khí căng thẳng trong nhà. Anh gắp một miếng thịt bò đỏ au, nếm thử bằng đôi đũa tre, rồi bày thức ăn ra ba đĩa sứ trắng: một đĩa cơm trắng đầy ắp, một đĩa thịt bò xào hành tây bóng dầu, và một đĩa rau cải thìa luộc xanh mướt, còn đọng vài giọt nước trên lá, như những viên ngọc nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh bưng khay thức ăn ra bàn ăn bằng gỗ mun dài 2m đặt giữa phòng khách, cạnh cửa sổ lớn nhìn ra sân sau, nơi những giọt mưa vẫn rơi đều đặn trên đám cỏ xanh mướt, tạo thành những vệt nước chảy dài trên kính. Anh ngồi xuống chiếc ghế bọc đệm màu nâu, đôi chân gác lên ghế đối diện, tay cầm đũa ăn chậm rãi, từng miếng cơm được đưa vào miệng với vẻ ung dung của kẻ làm chủ, cơ hàm anh căng lên mỗi lần nhai, đôi môi mỏng khép lại kín kẽ, đôi mắt đen lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ như đang tận hưởng cả thế giới trong tầm tay. Khải Quý quỳ bên cạnh bàn, cách anh khoảng 1m, đầu cúi sát sàn gỗ, mồ hôi chảy dài từ trán xuống mũi, nhỏ giọt xuống thảm lông xám tro, như những dấu tích của sự đau đớn và đói khát. Ông trần truồng, sợi xích từ cổ xuống khuyên vú rung leng keng mỗi khi ông hít thở mạnh, plug rung trong đít vẫn bật mức thấp từ sáng, chuỗi hạt trong niệu đạo cọ sát mỗi khi ông co cơ bụng vì đói, bụng ông sôi lên ùng ục, tiếng "ọc ọc" vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh, nước miếng chảy ra từ khóe miệng khi mùi thịt bò thơm nức xộc vào mũi, nhưng ông không dám ngẩng lên xin, đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống sàn, hai tay trói sau lưng siết chặt đến mức cổ tay tê dại.
Tuấn Lâm liếc xuống, nhếch môi hỏi, giọng trầm lạnh như dao cứa:
- Con chó đói không?
- Dạ... con chó đói... chủ nhân...
Giọng ông nhỏ xíu, run run vì sợ làm anh phật ý, xen lẫn tiếng thở hổn hển do plug rung hành hạ, Tuấn Lâm gắp một miếng thịt bò bằng đũa, đưa lên miệng nhai chậm rãi, nhấm nháp vị ngọt của thịt và mùi thơm của hành tây, rồi nhổ một hỗn hợp cơm trộn thịt xuống sàn gỗ ngay trước mặt Khải Quý, hỗn hợp nhầy nhụa, trắng đục, lẫn nước miếng của anh, dính chặt vào sàn thành một vệt dài khoảng 10cm, mùi thức ăn hòa quyện với mùi tanh của nước bọt.
- Muốn ăn thì kiếm ăn dưới sàn. Liếm sạch cho tao.
Khải Quý nhìn đống cơm bẩn thỉu, lòng tự trọng từng là giám đốc quyền lực bị giày xéo không thương tiếc, ông muốn khóc, muốn hét lên, muốn vùng chạy khỏi căn nhà này, nhưng cơn đói cồn cào trong dạ dày và nỗi sợ Tuấn Lâm khiến ông không dám từ chối, ông cúi xuống, khuôn mặt nhăn nhúm vì nhục nhã, lưỡi thè ra chạm vào sàn gỗ lạnh lẽo, liếm từng hạt cơm dính đất và nước miếng, vị mặn chát của nước bọt hòa cùng vị ngọt của thịt bò khiến ông buồn nôn, nhưng ông vẫn cố nuốt, từng hạt cơm trôi qua cổ họng khô khốc, nước mắt lăn dài trên má thấm xuống sàn thành vệt ẩm ướt.
- Ưmmm... nhục quá... chủ nhân... con chó xin ngài...
Giọng ông lạc đi, nghẹn ngào xen lẫn tiếng nấc nhỏ, Tuấn Lâm cười lớn, tiếng cười trầm đục vang vọng khắp căn phòng, át đi tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, anh đặt đũa xuống bàn, đứng dậy, tay trái nắm sợi xích kéo Khải Quý lên sofa da nâu sẫm đặt cạnh tường phía đông phòng khách một chiếc sofa dài 2.5m, rộng 1m, đệm dày 10cm, mềm mại nhưng lạnh lẽo dưới làn da trần của ông. Anh cởi quần short đen, để lộ con cặc vẫn cứng ngắc sau màn phục vụ buổi sáng, đầu cặc bóng loáng, đỏ au, vài giọt dịch trong suốt còn đọng lại từ lần xuất tinh trước, không nói nhiều, anh đè ông xuống sofa, tay phải tháo dây đeo plug trong đít ông ra tiếng "cạch" vang lên khi khóa mở, plug vẫn rung bần bật trong tay anh rồi nhét thẳng cặc vào lỗ đít đã sưng đỏ vì bị hành hạ từ sáng.
- Ahhh... đau... chủ nhân... nhẹ thôi... con chó chịu không nổi...
Giọng ông gào lên, khàn đặc, xen lẫn tiếng rên đau đớn khi con cặc dài 18cm của Tuấn Lâm đâm sâu vào lỗ đít, chen chúc cùng chuỗi hạt rung vẫn nằm trong niệu đạo, lỗ đít ông căng trướng, đau nhói như bị xé toạc, mồ hôi chảy dài từ trán xuống ngực, thấm đẫm sofa. Tuấn Lâm không chút thương tiếc, tay trái nắm sợi xích kéo mạnh, tay phải vỗ mạnh vào mông ông phát ra tiếng "bốp" vang dội.
- Đau thì ráng chịu, tao đụ cho mày quen. Banh đít ra, nhanh
Khải Quý cắn răng, hai tay bị trói không thể cử động, nhưng ông cố gắng banh rộng hai chân, đầu gối đặt lên mép sofa, mông nhô cao để lộ lỗ đít hồng hào giờ đã sưng đỏ, viền thịt co bóp liên tục vì đau và kích thích, Tuấn Lâm nhấp mạnh từng cú, mỗi lần lút cán khiến ông gào lên trong đau đớn xen lẫn khoái lạc, tiếng da thịt va chạm "bạch bạch" vang khắp phòng, hòa cùng tiếng mưa rơi đều đặn ngoài cửa sổ, anh vừa đụ vừa vươn tay trái bóp mạnh hai khuyên vú, kéo căng sợi xích đến mức chuông leng keng không ngừng, khuyên đâm sâu hơn vào núm vú xệ khiến ông rên rỉ liên tục.
- Áhhh... ưmmm... sướng... chủ nhân... sướng quá... đụ con chó mạnh nữa đi...
Giọng ông lạc đi, chuyển từ đau đớn sang khoái lạc khi cơ thể dần quen với nhịp nhấp tàn bạo của Tuấn Lâm, ông cảm nhận rõ từng cú đâm sâu, đầu cặc chạm vào điểm nhạy cảm bên trong, kết hợp với chuỗi hạt rung trong niệu đạo và vòng kẹp dái siết chặt, đẩy ông đến bờ vực điên cuồng, Tuấn Lâm cười khẩy, tay phải vỗ thêm một cái "bốp" vào mông ông, để lại dấu tay đỏ rực trên làn da nhăn nheo.
- Mày dâm thế này mà còn giả vờ ngoan hả? Tao đụ nát đít mày luôn, con chó già
Mồ hôi chảy dài trên lưng Khải Quý, thấm đẫm sofa thành vệt ẩm ướt, mùi mồ hôi hòa quyện với mùi da thịt và dục vọng tràn ngập căn phòng, ông co giật từng đợt, cơ thể run rẩy vì đau và sướng, hai chân banh rộng đến mức cơ đùi căng cứng, Tuấn Lâm tăng tốc, nhấp liên tục như máy, hơi thở anh hổn hển, cơ bụng co lại mỗi lần đâm sâu, sau 15 phút, ông không chịu nổi nữa, gào lên:
- Ưmmm... ahhh... chủ nhân... con chó... con chó ra mất...
- Ra thì ra, nhưng cấm tự sờ cặc. Để tao bóp cho mày ra.
Tuấn Lâm thả sợi xích, tay trái vươn xuống siết chặt hai hòn dái sưng đỏ của Khải Quý, bóp mạnh như muốn nghiền nát qua lớp vòng cao su dày, ông co giật dữ dội, cơ thể cong lên như cây cung, đầu ngửa ra sau chạm vào lưng ghế sofa, mắt nhắm nghiền, miệng há to thở hổn hển, tinh dịch bắn tung tóe lên sàn gỗ trước sofa, trắng đục và đặc quánh, vài giọt văng lên mép bàn trà kính, nhỏ xuống thảm lông thành vệt dài, ông thở hổn hển, cơ thể run rẩy trong sự nhục nhã và thỏa mãn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch và tiếng cười khẩy của Tuấn Lâm vang lên bên tai.
Sau bữa trưa, Tuấn Lâm đứng dậy khỏi sofa, tay phải nhặt quần short đen trên sàn mặc lại, tay trái cầm remote bật plug rung trong đít Khải Quý lên mức trung bình tiếng "bzzzz" vang lên rõ hơn, khiến ông co giật thêm vài lần trên sofa, nước mắt lăn dài vì kích thích quá độ, như một con thú bị hành hạ không ngừng nghỉ. Anh bước tới tủ quần áo lớn trong phòng ngủ chính một chiếc tủ gỗ mun cao 2.5m, rộng 3m, sơn đen bóng, chứa đầy vest và sơ mi đắt tiền của Khải Quý, mùi gỗ thoảng ra khi anh mở cửa tủ chọn một bộ vest xám tro của Hugo Boss, trị giá 50 triệu đồng, gồm áo khoác, quần dài và sơ mi trắng tinh, đặt lên giường đôi king-size phủ ga trắng tinh tươm, như một lời mời gọi đầy mỉa mai.
- Đứng dậy, con chó. Đi làm với tao.
Khải Quý bò xuống sàn từ sofa, đầu gối run rẩy vì mỏi nhừ sau buổi sáng và trưa bị hành hạ, ông quỳ trước mặt Tuấn Lâm, tay vẫn bị trói sau lưng, đầu cúi thấp, tóc bạc dính bết mồ hôi, Tuấn Lâm cởi trói tay cho ông, ném sợi dây da xuống sàn, rồi chỉ vào bộ vest trên giường.
- Mặc vào. Nhưng cấm mặc quần lót, cấm tháo bất cứ món đồ chơi nào trên người mày.
Khải Quý run rẩy đứng dậy, hai chân loạng choạng như muốn ngã, tay trái cầm áo sơ mi trắng mặc vào, từng nút áo được cài bằng những ngón tay run rẩy, mồ hôi thấm qua lớp vải mỏng làm lộ hai khuyên vú lấp ló dưới ngực, ông mặc quần dài xám, kéo khóa lên nhưng không có quần lót, dương vật nhỏ bé của ông cọ sát vào lớp vải thô ráp, đau nhói mỗi khi di chuyển, plug rung trong đít vẫn rung đều, chuỗi hạt trong niệu đạo cọ sát khi ông bước đi, vòng kẹp dái siết chặt khiến ông nhăn mặt mỗi lần ngồi xuống, ông mặc áo khoác vest, cố gắng đứng thẳng để giữ vẻ ngoài lịch lãm của một giám đốc, nhưng đôi mắt đỏ hoe và dáng đi khập khiễng đã tố cáo sự thật bên trong. Tuấn Lâm mặc một bộ vest xanh navy của Armani, sơ mi trắng, cà vạt đen, đôi giày da bóng loáng màu đen vẻ ngoài hoàn hảo của một thư ký trẻ tuổi, chuyên nghiệp, anh cầm chìa khóa xe Mercedes S-Class đen bóng, dẫn Khải Quý ra gara phía đông căn biệt thự, chiếc xe dài 5m, rộng 2m, lốp xe bóng loáng dưới ánh đèn LED trong gara, mùi da mới từ nội thất phả ra khi anh mở cửa, Tuấn Lâm ngồi vào ghế lái, tay trái cầm vô lăng, tay phải cầm remote điều khiển plug rung, mắt lướt qua đường phố đông đúc khi xe lăn bánh ra khỏi khu biệt thự.
Khải Quý ngồi ở ghế phụ, hai tay đặt trên đùi, đầu cúi thấp, mồ hôi thấm đẫm áo sơ mi dù máy lạnh trong xe bật mức 20 độ C, Tuấn Lâm bật nút rung của plug lên mức trung bình, tiếng "bzzzz" khe khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh của xe, khiến ông giật nảy người, hai tay bám chặt ghế da, móng tay cắm sâu vào lớp bọc mềm mại.
- Ưmmm... chủ nhân... đừng... con chó đang ở ngoài... nhỡ ai thấy...
Giọng ông run run, xen lẫn tiếng rên khe khẽ khi plug rung đâm chọc vào điểm nhạy cảm bên trong đít, Tuấn Lâm liếc sang, nhếch môi cười khẩy, tay phải tăng mức rung lên tối đa tiếng "bzzzz" giờ rõ mồn một, át cả tiếng máy lạnh.
- Thấy thì càng tốt, để thiên hạ biết giám đốc Khải Quý là con chó của tao. Rên to lên, đừng kìm.
- Ahhh... ưmmm... sướng... sướng quá... chủ nhân... tắt đi mà...
Khải Quý cắn môi đến rướm máu, nước mắt lăn dài trên má, cơ thể co giật không kiểm soát, ông banh rộng hai chân để giảm áp lực, nhưng chỉ càng làm plug lún sâu hơn, chuỗi hạt trong niệu đạo cọ sát mạnh hơn, khiến ông rên rỉ liên tục, Tuấn Lâm cười lớn, tay trái giữ vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng đường, nhưng tay phải không ngừng nghịch remote, bật tắt liên tục để hành hạ ông, xe chạy qua cầu Sài Gòn, những ổ gà nhỏ trên đường làm ông giật nảy mỗi lần bánh xe lăn qua, plug rung va chạm vào ruột khiến ông xém gào lên.
Khi đến trụ sở Công ty Hoàng Phát một tòa nhà 20 tầng bằng kính và thép nằm trên đường Nguyễn Huệ, ánh đèn thành phố phản chiếu lên lớp kính như những ngôi sao lạc Khải Quý gần như không thể bước đi bình thường, ông xuống xe, hai chân run rẩy, mồ hôi thấm đẫm áo sơ mi trắng, để lại vệt ướt dưới nách và lưng, Tuấn Lâm bước ra, chỉnh lại cà vạt, dáng vẻ ung dung dẫn ông vào sảnh chính, nơi nhân viên cúi chào "Chào giám đốc" với ánh mắt kính nể, nhưng không ai biết, bên dưới lớp vest lịch lãm, ông là một "con chó" đang bị hành hạ không ngừng. Trong phòng họp ở tầng 18 một căn phòng rộng 40m², tường kính trong suốt nhìn ra trung tâm thành phố, bàn gỗ dài 5m đặt giữa phòng, 20 chiếc ghế bọc da đen bóng Tuấn Lâm ngồi cạnh Khải Quý, tay phải lén cầm remote dưới gầm bàn, ông cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, giọng khàn khàn đọc báo cáo doanh thu quý 1 trước 15 nhân viên cấp cao, nhưng bên dưới, hai chân phải banh rộng để plug không đâm sâu hơn, tiếng rung khe khẽ từ đít ông bị át đi bởi tiếng máy lạnh và tiếng gõ bàn phím của thư ký, nhưng ông cảm nhận rõ từng đợt sóng khoái lạc hành hạ cơ thể, mồ hôi chảy dài từ trán xuống cằm, nhỏ giọt lên tờ giấy trắng trước mặt.
- Ưmmm... chủ nhân... đừng... con chó không chịu nổi...
Ông thì thầm qua kẽ răng, mắt liếc sang Tuấn Lâm cầu xin, nhưng anh chỉ nhếch môi, tay bật mức rung tối đa thêm 30 giây rồi mới tắt, Khải Quý cắn chặt môi, lòng nhục nhã dâng trào khi nghĩ đến cảnh nhân viên phát hiện sự thật, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, ông lại khao khát sự kiểm soát ấy cảm giác bị Tuấn Lâm giày xéo là thứ duy nhất khiến ông cảm thấy mình còn sống.
5 giờ chiều, sau buổi họp kéo dài ba tiếng, Tuấn Lâm lái xe đưa Khải Quý về biệt thự, trời vẫn mưa lất phất, ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời bị che khuất bởi những đám mây xám dày đặc, xe dừng trước cổng sắt đen bóng cao 2m của căn biệt thự, Tuấn Lâm bước ra, tay cầm ô đen che mưa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông qua cửa kính xe.
- Xuống xe, cởi đồ, bò vào. Đúng quy tắc.
Khải Quý run rẩy mở cửa xe, bước xuống sân trước cổng, mưa nhỏ li ti thấm ướt bộ vest xám tro, từng giọt nước lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo, ông quỳ xuống đất sỏi, tay trái cởi áo khoác vest, đặt lên kệ đá đen bóng khắc chữ "Chỗ để đồ của chó" một chiếc kệ dài 1m, cao 30cm, sơn đen nhẵn, lạnh buốt khi chạm vào, ông cởi tiếp sơ mi trắng, để lộ hai khuyên vú lấp ló dưới ánh đèn đường vàng nhạt, rồi kéo khóa quần dài, cởi bỏ hoàn toàn, xếp gọn gàng trên kệ, mưa thấm đẫm cơ thể trần truồng của ông, nước chảy qua từng nếp nhăn, qua sợi xích từ cổ xuống khuyên vú, qua vòng kẹp dái sưng đỏ, xuống chuỗi hạt lủng lẳng ở niệu đạo, ông quỳ xuống, hai tay chống đất, bò qua khoảng sân sỏi 10m, đầu gối trầy xước, rỉ máu, mỗi bước bò là một lần xích rung leng keng, plug rung trong đít cọ sát khiến ông nhăn mặt đau đớn.
Tuấn Lâm đứng ở cửa chính, tay trái cầm ô, tay phải cầm roi da đen dài 1m, đầu roi đính những sợi kim loại nhỏ lấp lánh, anh nhìn ông bò vào, nước mưa chảy dài từ tóc xuống sàn gỗ, để lại vệt bùn đất nhầy nhụa.
- Đếm đi, con chó. 20 roi vì hôm nay mày dám kêu than trong phòng họp.
Khải Quý quỳ trước mặt anh, đầu cúi sát sàn, nước mưa nhỏ giọt từ tóc xuống thảm lông xám tro, Tuấn Lâm giơ roi lên, quất mạnh xuống mông ông, tiếng "chát" vang lên khô khốc, hòa cùng tiếng mưa rơi.
- Dạ... một... ahhh... hai... ưmmm...
Mỗi roi quất xuống là một tiếng rên đau đớn, da thịt đỏ rực, vài vết hằn rỉ máu nhỏ giọt xuống sàn, đến roi thứ 20, mông ông sưng tấy, đau rát đến mức không ngồi được, nước mắt hòa cùng nước mưa lăn dài trên má, thấm đẫm sàn gỗ. Sau khi Khải Quý hoàn thành màn đếm roi, Tuấn Lâm đứng dậy, đôi chân dài bước qua sàn gỗ bóng loáng, tiếng dép lê da mềm màu đen cọ sát tạo thành âm thanh khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Anh cởi quần short đen, ném xuống sàn cạnh chiếc roi da vừa dùng, để lộ cơ thể săn chắc lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn vàng nhạt, từng đường cơ bắp nổi rõ như được khắc lên làn da rám nắng. Tay phải anh cầm sợi xích nối từ vòng cổ của Khải Quý, kéo mạnh một cái khiến ông ngã nhào từ sàn xuống đất, đầu gối đập vào gỗ phát ra tiếng "cộp" khô khốc, nước mắt ông lăn dài hòa cùng nước mưa còn sót lại từ lúc bò vào nhà. Tuấn Lâm liếc xuống, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ tàn nhẫn, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt, giọng trầm lạnh vang lên như một mệnh lệnh không thể kháng cự:
- Đêm nay mày không ngủ trong lồng, con chó. Tao chán nhìn cái thân già nua của mày rồi. Đi ra ngoài, để đám khác xài mày cho tao xem.
Khải Quý run rẩy, đôi tay bị trói sau lưng siết chặt đến mức cổ tay đỏ ửng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da mỏng, ông ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ hoe mờ đục vì sợ hãi xen lẫn sự bối rối, không hiểu lý do vì sao mình bị đẩy ra ngoài sau một ngày dài phục tùng. Nhưng Tuấn Lâm không giải thích thêm, tay trái anh rút từ túi quần một sợi dây xích dài hơn một sợi dây thép không gỉ dài 3m, dày 1cm, sáng bóng dưới ánh đèn, đầu dây gắn một móc khóa chắc chắn rồi cúi xuống, móc vào vòng cổ da dày của ông, thay thế sợi xích ngắn cũ. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên khi móc khóa siết chặt, như một dấu chấm hết cho chút tự do cuối cùng của ông. Anh kéo mạnh sợi xích, buộc ông bò theo sau trên sàn gỗ, đầu gối ông trầy xước thêm vài vệt đỏ, từng giọt máu nhỏ xuống hòa cùng vệt bùn đất từ sân trước.
- Ưmmm... chủ nhân... con chó đi đâu... con chó sợ...
Giọng ông khàn đặc, lạc đi trong tiếng thở hổn hển, nhưng Tuấn Lâm không đáp, chỉ giật xích mạnh hơn, kéo ông ra cửa chính. Anh mở cửa, luồng gió lạnh ẩm ướt từ cơn mưa lất phất buổi tối phả vào mặt, mang theo mùi đất tanh và cỏ dại từ khu vườn nhỏ phía sau nhà. Tuấn Lâm mặc lại chiếc áo ba lỗ trắng và quần short đen, đôi dép lê da mềm vẫn dính chút bùn từ sân trước, rồi bước ra ngoài, tay phải cầm sợi xích như người dắt chó, ánh mắt lạnh lùng không chút thương xót. Khải Quý bò theo sau, cơ thể trần truồng run rẩy dưới mưa, nước mưa nhỏ li ti thấm đẫm tóc bạc rối bù, chảy qua từng nếp nhăn trên mặt, xuống sợi xích từ cổ đến khuyên vú, leng keng không ngừng mỗi khi ông di chuyển. Đôi chân quỳ mỏi nhừ, đầu gối rỉ máu vì ma sát với sân sỏi trắng, nhưng ông không dám dừng lại, nỗi sợ Tuấn Lâm lớn hơn cả cơn đau đang gặm nhấm cơ thể.
Khoảng sân trước cổng dài 10m giờ trở thành một hành trình đầy nhục nhã, từng viên sỏi tròn nhẵn nhưng cứng như đá đâm vào đầu gối ông, để lại những vết trầy xước đỏ rực, vài giọt máu hòa cùng nước mưa chảy xuống đất thành vệt dài. Tuấn Lâm bước đi ung dung, tay trái đút túi quần, tay phải giật xích đều đặn như đang dắt một con thú cưng, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên bóng dáng cao lớn của anh và hình ảnh thảm hại của Khải Quý phía sau. Ra đến cổng sắt đen bóng cao 2m, anh mở cánh cổng bằng một tay, tiếng kim loại cọ sát vang lên "keng keng" trong không khí ẩm lạnh, rồi kéo ông ra đường phố vắng vẻ bên ngoài khu biệt thự. Con đường nhựa đen bóng loáng vì mưa, hai bên là hàng cây bàng già cỗi, lá rụng lác đác rơi xuống mặt đường, bị gió thổi bay thành từng vòng xoáy nhỏ. Tiếng xe cộ xa xa vọng lại từ trung tâm thành phố, nhưng ở đây, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách và tiếng xích leng keng theo nhịp bò của Khải Quý.
Tuấn Lâm dẫn ông đi qua vài con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn đường mờ nhạt không đủ soi sáng những góc tối, mùi rác từ thùng container gần đó xộc lên nồng nặc, hòa cùng mùi đất ẩm và nước cống thoảng trong không khí. Ông bò trên mặt đường nhựa lạnh buốt, đôi tay chống đất run rẩy, nước mưa chảy qua khe mông, thấm vào plug rung vẫn nhét sâu trong đít, khiến nó cọ sát đau nhói mỗi khi ông co cơ. Chuỗi hạt trong niệu đạo lủng lẳng, rung lên khe khẽ theo nhịp di chuyển, vòng kẹp dái siết chặt đến mức ông cảm giác như hai hòn dái sắp nổ tung, nhưng ông không dám kêu than, chỉ cắn răng chịu đựng, đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống đất để tránh ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Lâm. Sau 15 phút bò qua những con hẻm quanh co, họ đến một công viên nhỏ cách biệt thự khoảng 1km một khoảng đất trống nằm giữa khu dân cư, bao quanh bởi hàng rào sắt thấp, bên trong là vài băng ghế gỗ cũ kỹ, một đài phun nước khô cạn từ lâu, và những bụi cây rậm rạp mọc lộn xộn, giờ đẫm nước mưa lấp lánh dưới ánh đèn đường yếu ớt.
Công viên vắng tanh, chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây và tiếng mưa rơi đều đặn, nhưng ở góc xa, gần một băng ghế gỗ mục nát, ba gã đàn ông say xỉn đang ngồi dựa lưng vào nhau, tay cầm chai bia Sài Gòn đỏ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù dính nước mưa. Một gã mặc áo phông đen rách vai, quần jeans bạc màu, chân đi dép lê đứt quai, đang ngửa cổ tu bia, vài giọt rượu trào ra khóe miệng chảy xuống cằm. Gã thứ hai mặc áo ba lỗ xanh lá, quần đùi kẻ sọc, ngồi bệt dưới đất, tay chống lên ghế, mắt lờ đờ nhìn lên trời như đang chửi rủa cơn mưa. Gã thứ ba mặc áo sơ mi xắn tay, quần tây nhàu nhĩ, nằm dài trên ghế, một tay gối đầu, tay kia cầm điếu thuốc cháy dở, khói trắng nghi ngút bay lên hòa cùng không khí ẩm ướt. Tiếng cười khàn khàn của chúng vang lên giữa đêm tối, xen lẫn vài câu chửi thề tục tĩu, mùi bia và thuốc lá nồng nặc lan tỏa trong không gian.
Tuấn Lâm dừng lại gần bụi cây cách đám du côn khoảng 5m, tay phải giật xích kéo Khải Quý đứng lên trong tư thế quỳ, đầu cúi thấp đến mức tóc chạm đất, nước mưa chảy dài từ trán xuống mũi, nhỏ giọt xuống mặt cỏ ướt át. Anh liếc qua đám say xỉn, đôi mắt lóe lên tia hài lòng, rồi quay sang ông, giọng trầm lạnh vang lên:
- Mày ở đây cả ngày chỉ biết rên dưới chân tao, tao chán rồi. Đêm nay tao muốn xem mày bị đám khác giày xéo, để tao đổi khẩu vị. Cấm chống cự, nghe chưa, con chó?
- Dạ... con chó nghe... chủ nhân... nhưng con chó sợ... xin ngài...
Giọng ông run run, xen lẫn tiếng nấc nhỏ, nhưng Tuấn Lâm không quan tâm, anh bước tới đám du côn, tay trái kéo sợi xích, buộc Khải Quý bò theo sau trên mặt cỏ mềm nhũn vì mưa, từng ngọn cỏ dính bùn đất cọ vào đầu gối ông, để lại vệt bẩn đen nhầy nhụa. Đám say xỉn ngẩng lên khi nghe tiếng xích leng keng, gã áo phông đen nhếch mép cười đểu, giọng khàn khàn vì bia:
- Đéo mẹ, thằng này dắt chó à? Nhìn ngon phết nhỉ
Gã áo ba lỗ xanh lá ngồi thẳng dậy, mắt lờ đờ quét qua cơ thể trần truồng của Khải Quý, rồi cười lớn, tay chỉ vào vòng cổ và khuyên vú:
- Chó gì mà đeo đồ chơi xịn thế? Thằng kia, mày bán nó không?
Tuấn Lâm đứng yên, tay phải đút túi quần, tay trái giơ sợi xích lên như đang trưng bày một món hàng, giọng anh bình thản nhưng đầy uy quyền:
- Không bán, nhưng cho tụi mày xài miễn phí. Đụ thoải mái, xong nhét tiền vào đít nó làm phí, tao đứng đây xem.
Đám du côn cười phá lên, tiếng cười vang vọng giữa công viên vắng vẻ, gã áo sơ mi nằm trên ghế ngồi dậy, dụi điếu thuốc xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu nhìn Khải Quý như nhìn một món đồ chơi mới lạ. Tuấn Lâm giật xích, kéo ông tới gần băng ghế gỗ, rồi buộc sợi xích vào chân ghế, nút thắt siết chặt đến mức ông không thể di chuyển quá 1m. Anh đứng dựa vào bụi cây gần đó, tay trái cầm điện thoại bật camera, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, như một đạo diễn chuẩn bị quay một cảnh phim bệnh hoạn.
Gã áo phông đen đứng lên đầu tiên, lảo đảo bước tới, tay phải kéo khóa quần jeans, để lộ con cặc ngắn nhưng to bè, đen nhánh, mùi mồ hôi và bia nồng nặc xộc lên khi gã cúi xuống nắm tóc Khải Quý, kéo đầu ông ngửa ra sau. Ông rên lên vì đau, cổ đau nhói như sắp gãy, nước mắt trào ra hòa cùng nước mưa trên má.
- Ahhh... đừng... con chó ... đau quá ~~ Ahhhhh~~ aaaaa....chỗ đó....~~
Gã cười khẩy, tay trái tát mạnh vào mặt ông, tiếng "bốp" vang lên khô khốc, để lại dấu tay đỏ rực trên gò má nhăn nheo, rồi nhét thẳng cặc vào miệng ông, đầu cặc đâm sâu xuống họng khiến ông nghẹn ngào, nước miếng chảy ra hai bên khóe miệng thành dòng dài trong suốt. Gã nhấp mạnh từng cú, tiếng "ực ực" từ cổ họng ông hòa cùng tiếng cười của hai gã kia, mùi bia và da thịt tanh tưởi xộc lên mũi khiến ông muốn nôn, nhưng gã giữ chặt đầu ông, không cho nhúc nhích.
- Nuốt cho hết nếu chó già mày mà nhả tao cắt lưỡi mày liền.
Gã áo ba lỗ xanh lá không chờ đợi, quỳ xuống sau lưng Khải Quý, tay phải thô bạo kéo plug rung ra khỏi lỗ đít ông tiếng "bộp" vang lên khi plug rơi xuống cỏ, để lại lỗ đít sưng đỏ, viền thịt co bóp liên tục vì đau rồi cởi quần đùi, nhét thẳng con cặc dài ngoằng, đầy lông lá vào, mỗi cú nhấp là một lần ông gào lên trong đau đớn xen lẫn nhục nhã.
- Ưmmm... đau... tha cho con chó...
Gã cười lớn, tay trái vỗ mạnh vào mông ông, tiếng "bốp bốp" vang lên giữa tiếng mưa, để lại những vết đỏ rực trên làn da nhăn nheo, gã nhấp liên tục như máy, mồ hôi chảy dài từ trán gã nhỏ xuống lưng ông, hòa cùng nước mưa thành vệt dài. Gã áo sơ mi đứng cạnh, tay phải thủ dâm con cặc của mình, chờ đến lượt, mắt đỏ ngầu nhìn cảnh tượng với vẻ thích thú bệnh hoạn.
Sau 10 phút, gã áo phông đen thở hổn hển, bắn tinh đầy miệng Khải Quý, dòng tinh tanh nồng, đặc quánh tràn ra khóe môi, chảy xuống cằm, gã rút cặc ra, nhét một tờ 50 nghìn nhàu nhĩ vào lỗ đít ông, giấy ướt át vì nước mưa dính chặt vào viền thịt sưng đỏ. Gã áo ba lỗ xanh lá tiếp tục nhấp thêm vài phút, rồi gầm lên khi xuất tinh vào sâu trong đít ông, tinh dịch nóng hổi trộn lẫn với nước mưa chảy ra ngoài, gã rút ra, nhét thêm một tờ 20 nghìn vào, cười khùng khục:
- Đít mày rộng thế này mà rẻ thế, đáng lẽ tao trả 10 nghìn thôi
Gã áo sơ mi bước tới cuối cùng, không cần chờ thêm, đè ông xuống cỏ, nằm ngửa với hai chân banh rộng, nhét cặc vào lỗ đít đã sưng tấy, nhấp mạnh từng cú khiến ông co giật dữ dội, nước mắt lăn dài trên má, hòa cùng bùn đất dính từ mặt cỏ.
- Ahhh... ưmmm... chủ nhân... cứu con chó...
Tuấn Lâm đứng yên, tay trái cầm điện thoại quay lại toàn bộ cảnh tượng, ánh mắt lạnh lùng không chút dao động, anh nhếch môi khi gã áo sơ mi xuất tinh, bắn đầy vào đít ông, rồi nhét một tờ 100 nghìn nhàu nhĩ vào, giấy tiền ướt át dính chặt bên trong, lẫn với tinh dịch và bùn đất. Đám du côn cười phá lên, vỗ tay nhau, rồi lảo đảo đứng dậy, cầm chai bia còn lại rời đi, để lại Khải Quý nằm sõng soài trên cỏ, cơ thể trần truồng run rẩy dưới mưa, nước mắt, tinh dịch, và tiền giấy nhét trong đít hòa thành một mớ hỗn độn nhục nhã.
Tuấn Lâm bước tới, tay phải cởi nút xích khỏi chân ghế, kéo ông đứng lên, ánh mắt anh quét qua cơ thể thảm hại của ông, rồi cười khẩy, giọng trầm thấp vang lên:
- Đêm nay mày ngủ ngoài này, con chó. Tiền trong đít là của mày, giữ lấy mà sống. Mai tao quay lại.
Anh ném sợi xích xuống đất, để ông nằm co ro trên cỏ, rồi quay người bước đi, bóng dáng cao lớn của anh khuất dần trong màn mưa, tiếng dép lê cọ sát mặt đường nhựa nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách và tiếng nấc nghẹn ngào của Khải Quý vang lên giữa công viên vắng vẻ. Ông ôm đầu gối, nước mưa thấm đẫm cơ thể, những tờ tiền nhàu nhĩ nhét trong đít cọ sát đau nhói, nhưng sâu thẳm trong lòng, sự nhục nhã và nỗi đau lại mang đến một cảm giác kỳ lạ một thứ khoái lạc bệnh hoạn mà ông không thể chối bỏ, như một sợi dây vô hình trói chặt ông với Tuấn Lâm, ngay cả khi anh đã rời xa.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều đặn, từng giọt nước đập vào mặt cỏ như nhịp tim của công viên, nơi Khải Quý nằm đó, một mình giữa bóng tối, một con chó bị bỏ lại sau khi đã phục vụ xong, nhưng vẫn chờ đợi ngày mai, khi chủ nhân quay lại tiếp tục giày xéo cuộc đời ông.
--------------------------END-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com