Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Editor: Mi Tesoro

Chương 4

Đại khái là do khoảng cách quá xa nên ko nhìn rõ, lại còn ngồi xổm xuống cùng cái "cối xay" cực đại kia, một bên đầu gối chạm đất, tay phải với lên trên đỡ "cối xay"

Bởi vì cằm gác trên mu bàn tay, khiến môi của hắn có chút nhếch lên, làm giảm lệ khí giữa chân mày, mà vẻ mặt của hắn, phần lớn là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, không có chút địch ý gì.

Kỳ thật, lúc tên quái nhân mang phong thái phóng khoáng này mang vẻ mặt thản nhiên mà tiến vào thạch động, Hạ Xuyên trong lòng cũng đã xác định —— cậu cùng Denis hai người tám phần chính là bị tên quái nhân này kéo vào thạch sắp xếp ổn thỏa, còn nhân tiện đốt một đống lửa.

Nhưng do chịu ảnh hưởng từ nghề nghiệp, Hạ Xuyên một bên rất thích mạo hiểm, một bên lại cực độ cẩn thận, bất luận ở trước mặt kẻ nào đều sẽ không dễ dàng thả lỏng đề phòng. Rốt cuộc, nhóm lửa là để "Xua tan ẩm ướt, tránh rét", hay là dùng để "Nướng BBQ dự trữ lương thực"......

Mà quái nhân trước mặt này cũng tuyệt đối không phải người dễ đối phó, có thể thấy được quanh thân toàn là cơ bắp rắn chắc, đường cong kia vừa nhìn liền thấy rất có sức bật, vừa không quá gầy, lại không quá cơ bắp, tuyệt không phải luyện để khoe khoang.

Huống chi Hạ Xuyên dù có ngất hai lần, cũng sẽ không lý nào không nắm rõ tình hình——

Cậu là bị cái đuôi của Thương Long chụp một phát, thân là bá chủ biển sâu trong truyền thuyết của Kỷ Phấn Trắng không có khả năng chụp xong liền chạy, không lẽ muốn phóng sinh đồ ăn à? Nhưng quái nhân trước mặt này, cư nhiên có thể dưới mí mắt Thương Long mà đem cậu cùng Denis kéo vào thạch động, còn hoàn hảo vô khuyết mà ngồi xổm nơi này, nói ra đi quả thực là chuyện hoang đường.

Mà quái nhân này lại có thể sinh hoạt ở cái nơi đầy khủng long, hiển nhiên không có khả năng lần đầu tiên liền có thể thuận lợi mà chạy khỏi miệng cọp được......

Tóm lại, bất luận nghĩ như thế nào, đây chắc chắn là người cực kỳ đáng sợ.

Cho nên, lúc quái nhân mang vẻ mặt "Vẫn là thấy không rõ", thời điểm cúi đầu xuống trước mặt Hạ Xuyên để nhìn, Hạ Xuyên khẽ cử động tay, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nâng lên tay trái, cong thành ưng trảo, nháy mắt để ngay trên động mạch cổ của quái nhân kia.

Cử động quá mạnh khiến vai lưng cơ bắp căng ra, Hạ Xuyên chỉ cảm thấy đau đớn trên người đột nhiên tăng lên, sắc mặt "soát " liền trắng thêm một tầng.

Làn da của cậu vốn đã rất trắng, với động tác như vậy, lập tức chút máu trên môi đều mất sạch, thoạt nhìn suy yếu cực kỳ, nhưng lực đạo trên tay như cũ vẫn không giảm, không có chút thả lỏng nào.

Quái nhân kia lại không thèm để ý đến phần cổ yếu ớt của mình bị người khác kìm chế, giống như người khác không phải chuẩn bị công kích, mà là gãi ngứa giúp hắn. Hắn thậm chí cũng không dừng lại, tiếp tục tiến đến gần Hạ Xuyên mặt đối mặt, còn động động chóp mũi, không biết ngửi thấy cái gì.

Lúc trước khoảng cách có chút xa, Hạ Xuyên không chú ý đôi mắt của quái nhân này, hiện tại cách nhau không đến mười cm, cặp mắt kia liền chiếm cứ hơn phân nửa tầm nhìn của cậu —— đó là một đôi mắt màu xanh biển thập phần xinh đẹp, dày đặc lại thuần túy, giống như biển sâu hàng nghìn mét bên dưới.

Bất quá dù đôi mắt này có là xinh đẹp hiếm lạ đi nữa, hay biến thành thất thải nghê hồng sắc, Hạ Xuyên cũng không có tâm tư đi thưởng thức, bởi vì quái nhân này không chịu hành động theo lẽ thường——

Hắn tiến đến trước mặt Hạ Xuyên, chóp mũi cơ hồ như chạm vào nhau, lại nhăn nhăn mày, vẫn mang vẻ mặt "Vẫn là không quá xác định" bộ dáng hơi suy tư trong chốc lát, rồi sau đó trực tiếp cúi người, thẳng thắn đem cái mũi hơi lạnh trực tiếp dán lên cổ Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên cả người đột nhiên cứng đờ một chút, không màng đau đớn xoay người ngồi dậy, đem cái tên bệnh tâm thần này trực tiếp chém chết ném vào trong biển đi! Có điều trong chớp mắt cậu chuẩn bị hành động, lại bị một ngón tay chuẩn xác mà ấn vào chỗ đang bị đau, nửa người đều tê dại không có cảm giác.

Quái nhân một bên khống chế Hạ Xuyên, một bên dùng chóp mũi dán vào cổ Hạ Xuyên di chuyển tới lui, tựa hồ đang tìm cái gì.

Sau một lát, quái nhân có đổi mắt màu xanh biển cuối cùng ngừng ngửi, chóp mũi dán ở động mạch cổ gần xương quai xanh của Hạ Xuyên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, hắn đột nhiên vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi chạm chạm vào làn da cậu.

Hạ Xuyên: "......"

Tốt lắm ra là một tên cao to biến thái.

Ngay lúc mặt Hạ Xuyên hoàn toàn lạnh đến cực điểm, quái nhân kia rốt cuộc từ trên cổ hắn ngẩng đầu lên. Hắn dường như là xác nhận thứ gì, biểu tình tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò đều hiện ra.

Lúc quái nhân không có cảm xúc gì, khí chất hung lệ lãnh túc liền sẽ phá lệ rõ ràng, nhưng thật ra lại làm giảm vài phần hình tượng "Biến thái" ......

Nếu hắn có thể tìm miếng vải che lại.

Quái nhân không tiếp tục liêu chọc giận Hạ Xuyên, mà là thong thả đứng lên một lần nữa, xách theo cái "Cối xay" trong tay hắn xoay người hướng đống lửa đi đến.

Ở thời điểm hắn xoay người, Hạ Xuyên quét đến phía sau vai phải có đồ vật trong hơi giống hình xăm, một hàng mực màu xanh ngắn ngủn, chữ cũng không lớn, theo bước chân ngày càng xa của quái nhân, có chút khó phân biệt.

Hạ Xuyên nhíu lại mi định thần nhìn một hồi lâu, mới thấy rõ đó là cái gì.

Đó đơn giản là một từ đơn tiếng Anh cùng con số tổ hợp ——DarkBlue02

Tổ hợp này thoạt nhìn rất giống một tổ mật mã hoặc là biệt hiệu...... Hạ Xuyên càng có nghiêng về ý sau hơn.

Như vậy trước mắt quái nhân này biệt hiệu là Thâm Lam? Còn số 02 ý nghĩa là...... Hắn không phải một mình, ít nhất phía trước còn có tên số 01.

Này hình xăm này xuất hiện, có thể hiểu người có biệt hiệu Thâm Lam này hẳn là giống nhau Hạ Xuyên, bởi vì nguyên nhân nào đó bị đưa vào thế giới khắp nơi toàn khủng long này.

Nhưng hắn là bởi vì cái gì vào nhầm? Sinh sống ở chỗ này bao lâu rồi? Có hay không ý muốn tìm phương pháp để trở về?

......Trong đầu Hạ Xuyên từng vấn đề cứ liên tiếp nhảy ra, cảnh này khiến cậu đối với người tên Thâm Lam nổi lên lòng tìm tòi nghiên cứu không nhỏ, chỉ là hiện tại cậu thật sự lực bất tòng tâm hành động không tiện.

Một cái đuôi kia Thương Long tuy rằng chụp ở sau lưng, nhưng ảnh hưởng lại không nhỏ, vai lưng của cậu đau đến không động đậy nổi, ngay cả tim phổi cũng rất đau, trong cổ họng dâng lên một cổ mùi tanh của máu, giờ cho dù há miệng cũng ra không phát ra được âm thanh gì, vì thế chỉ có thể tạm thời kiềm lại chút vấn đề, trước quan sát quan sát đã rồi nói.

Thâm Lam xách theo cái "Cối xay" kia đi đến chỗ đống lửa, duỗi tay ở phía trên ngọn lửa sờ soạng một chút, rồi sau đó liền đem "Cối xay" lật một cái, dựng đứng trước đống lửa, làm một mặt của nó hoàn toàn chìm trong lửa.

Ban nãy toàn bộ lực chú ý của Hạ Xuyên đều ở trên người Thâm Lam, không chú ý "Cối xay" đến tột cùng là cái thứ gì, hơn nữa mặt phía trước lúc đối mặt với Hạ Xuyên toàn là bùn, che khuất diện mạo, hiện tại lật lại, hoa văn của mặt hướng về đống lửa kia lập tức hiện ra.

Đó là hoa văn hình xoắn ốc, từ trung tâm phát tán, một đường quấn tận một vòng ...... Giống một cái ốc biển to lớn.

Vật như vậy Hạ Xuyên cũng có ấn tượng, là một loại hoá thạch khủng long thời tiền sử được trưng bày ở viện bảo tàng, rất giống với ốc anh vũ [1], cũng sinh hoạt ở trong biển, cụ thể gọi là gì cậu lại nhất thời không nghĩ ra.

[1] Ốc anh vũ (: Nautilus pompilius), sống dưới đáy biển sâu vài trăm mét ở vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới. Ốc anh vũ là loài (nhuyễn thể) rất cổ xưa. Đến nay chúng là loài đã tồn tại trên Trái Đất đến 350 triệu năm (cre: Wikipedia)

Bất quá mặc kệ gọi là gì, cậu cũng chỉ gặp qua cái lớn bằng nắm tay, hay dĩa...... Nhưng cái trong tay Thâm Lam đường kính cũng hơn 1 mét.

Nhìn Thâm Lam đỡ đồ vật kia trong chốc lát, biểu tình có chút không kiên nhẫn, cậu quan sát hai bên, ánh mắt dừng ở một tảng đá trên đất. Hòn đá kia cao chừng qua đầu gối, nhìn có vẻ nặng.

Thâm Lam lại không tốn chút sức lực đã nâng được tảng đá lớn đó lên, quăng xuống trên mặt đất, vừa lúc lại lại đỡ được cái cối xay hình con ốc, làm nó không ngã xuống.

Sau khi làm xong, hắn liền bước vài bước sang một bên, hắn tuy rằng dám trực tiếp sờ lửa, nhưng cũng không giống như thích lửa, Hạ Xuyên thấy hắn càng thích dựa vào góc ẩm ước ở vách đá hơn.

Đem kia con ốc bự kia cố định tốt, lại dựa vào vách đá đứng một lát, Thâm Lam tựa hồ lúc này mới nhớ tới chính mình toàn thân vẫn trần trụi. Chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn Hạ Xuyên một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, rồi sau đó không nói hai lời liền hướng Denis đi qua.

Hạ Xuyên liền thấy hắn ngồi xổm xuống, một tay xách Denis đem y mà trở mình một cách thô bạo, không chút do dự đem tay hướng về phía áo sơ mi của Denis.

Từ lúc tại bãi đá ngầm, cái áo sơmi đó cũng đã rách mất vài lỗ, lúc này dưới động tác của Thâm Lam, quả thực tựa như miếng tàu hủ ky, tùy tiện kéo một cái đã bị lột xuống. Thâm Lam xách theo áo sơmi kia giũ giũ, biểu tình thập phần ghét bỏ, nhưng vẫn là bóp mũi làm thành khăn tắm quấn quanh eo.

Denis bị ném về trên mặt đất tay chân giật giật, tựa hồ có dấu hiệu muốn tỉnh lại, nhưng mà sau khi giãy giụa hai lần, lại không có động tĩnh.

Hạ Xuyên hoài nghi y vừa rồi lại bị đập trúng đầu, lại ngất đi rồi.

Còn về Thâm Lam...... Người này cũng không có tật xấu gì, quấn áo sơmi lên eo, lại đến trước mặt Hạ Xuyên lắc lư, đem Hạ Xuyên giống như là món đồ chơi mới cần được nghiên cứu kỹ, luôn là nhìn chằm chằm không chớp mắt một lúc lâu, hơn nữa mười lần thì có tám lần ánh mắt sẽ dừng ở trên cổ tới gần xương quai xanh của Hạ Xuyên, cũng không biết đang nghiên cứu cái gì.

Hạ Xuyên bị nhìn đến lòng tràn đầy nghi hoặc, qua hồi lâu mới nhớ lại, mười ngày trước, xương quai xanh của cậu từng bị viên đạn bắn trúng, bây giờ còn có vết sẹo. Nhưng vết sẹo thứ này mỗi người đều có, như thế nào cũng không đến mức bị người khác nhìn chằm chằm một lần lại một lần đi......

Trừ cái nay...... Hạ Xuyên nhíu mày hồi tưởng thật lâu cũng không nhớ tới cái gì khác.

Cũng may Thâm Lam nhìn chằm chằm trong chốc lát, lực chú ý liền trở về tới đống lửa. Con ốc to kia một mặt đã bị lửa nướng đến phiếm đen, Thâm Lam duỗi tay sờ soạng một chút, không sợ nóng trực tiếp xách con ốc bự đó lên, đem nó lật lại, khiến một mặt khác cũng chìm vào trong lửa.

Hạ Xuyên lúc đầu không rõ lắm hắn lăn qua lộn lại với con ốc đấy để làm gì, thẳng đến cậu ngửi thấy được một mùi hương khi thịt bị nướng chín.

Hạ Xuyên: "......"

Hương vị kia mau chóng lan tỏa toàn bộ trong thạch động, một trận một trận, càng ngày càng nồng.

Thâm Lam cúi đầu nhìn nhìn con ốc bự kia, cảm thấy tựa hồ không sai biệt lắm, liền xách nó đi đến một bên vách đá, không nói hai lời liền đập vào vách đá phát ra 1 tiếng "Rầm", cái vỏ ốc cứng kia sau khi bị lửa nướng liền trở nên giòn đi một chút, không chịu nổi lực đạo của hắn, theo tiếng mà nứt.

Hạ Xuyên nhìn ngón tay hắn lên sờ lên cái khe nứt, cũng không biết như thế nào mà đầu ngón tay có thể cắm vào, linh hoạt nhẹ nhàng mà bẻ một cái, cái vỏ liền hoàn toàn bị mở ra. Từ vết nứt có thể thấy được cái vỏ đó cũng không tính mỏng, nhưng ngón tay Thâm Lam ngay cả một vét trầy cũng không có, giống như hắn vừa rồi chỉ là lột ra một cái trứng gà.

Lột vỏ, thịt bên trong liền lộ ra, tức khắc, mùi hương của thịt nướng BBQ trở nên nồng hơn, nóng hầm hập xông vào mũi.

Hạ Xuyên còn không có phản ứng, liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt, cậu nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy Denis lúc nãy giãy giụa hai cái mà vẫn không tỉnh lại, không biết khi nào đã mở bừng mắt.

Y không bị Thương Long vẫy đuôi vỗ rớt nửa cái mạng, cho nên linh hoạt hơn so Hạ Xuyên, toàn thân nghiêm trọng nhất cũng chính là chỗ bị va va đập đập trầy da một chút. Cho nên sau khi y trợn mắt, thực mau có thể liền ngồi dậy, đầu óc còn chưa thanh tỉnh, cái mũi đã dựng thẳng ngửi ngửi, một bên ngửi một bên hừ hừ: "Ồ ăn...... Tôi đói rồi......" Thật là tiền đồ đều đặt vào đồ ăn hết rồi.

Y vừa ngửi biên vừa bị mê hoặc đi theo mùi hương tiến về phía Thâm Lam, dịch hai bước mới chớp chớp mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sau khi đầu óc Denis hoàn toàn thoải mái đột nhiên dừng lại động tác, đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Thâm Lam lẩm bẩm nói: "Anh là ai?"

Rồi sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua con ốc khổng lồ trong tay Thâm Lam, dùng sức xoa xoa mắt nói: "Đây là...... Cúc Đá [2]?!"

[2]Cúc đá là tên gọi chỉ một nhóm các loài trong phân lớp Ammonoidea thuộc . Các loài động vật thân mềm này có mối quan hệ gần gũi với các loài còn sống (như , , và ) hơn là các loài có vỏ như loài còn sống là (Nautilus) (cre: Wikipedia)

Đều bị chà đạp thành như vậy, còn có thể nhận ra đây là Cúc Đá, đúng là rất không đơn giản.

Hạ Xuyên nâng mí mắt lên nhìn Denis liếc mắt một cái, khó được có kiên nhẫn nghe y nói. Cậu vốn tưởng rằng biểu cảm hiện giờ củaDenis, có thể nói ra điểm gì đó, ai ngờ y hơi hơi hé miệng, lại nhắm lại, rồi nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: "Chín rồi sao?! Có thể ăn chưa!"

Hạ Xuyên: "......"

Thâm Lam từ đầu tới cuối đều làm lơ sự tồn tại của y, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Denis: Chín rồi à, có thể ăn chưa!

Thâm Lam:......

Denis: Đói đến thành cẩu TAT

Thâm Lam:......

Denis: Nước miếng sắp chảy thành Thái Bình Dương TAT

Thâm Lam:......

Nhìn không được Hạ Xuyên: Chín?

Thâm Lam: Đương nhiên rồi! Tới ăn ~

Denis:......

Hạ Xuyên:...... Ăn đi, y đã quỷ khóc sói gào suốt nửa ngày.

Thâm Lam: Hả? cái gì? Nơi này còn có người khác sao? Ta nhìn không thấy! Tất cả đều đều là của cậu, từ từ ăn.

Denis...... Tốt ( đói chết )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com