Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kế hoạch ám sát không thành của kẻ lạ mặt

Trong Nhạc Đơn Đình, nơi nào cũng treo đèn lồng đỏ, người qua kẻ lại náo nức vô cùng. Thẩm Hạ nhìn cùng Sở Mặc nhìn xung quanh liền thấy Tần Viện ở phía bên kia vẫy tay với bọn họ. Hai người đi qua đã không còn thấy hai vị cô nương họ Bội đâu, chỉ có y đang nhiệt tình vỗ lên đệm ngồi, vui vẻ nói:

- Sở Mặc huynh, Tôn cô nương, mau ngồi xuống đi nào !

- Tần huynh, Bội Ly cô nương và Bội Chúc cô nương đã đi đâu rồi ?

- A, cô nương không biết sao ? Hôm nay hai muội ấy sẽ biểu diễn trên khán đài nên đã chuẩn bị từ sớm, hiện đang lựa chọn phục y biểu diễn ở phía sau.

- Ra là vậy, hai người họ quả là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, không chỉ mĩ lệ mà còn thông thạo cầm kì thi họa.

- Ha ha, Sở Mặc huynh nói quá rồi. Hai lệnh sư muội cũng không có tài giỏi đến vậy, các nàng cũng chỉ là biết một chút gảy đàn tỳ bà cùng múa hát thôi, sao có thể bằng Tôn cô nương có dung nhan quốc sắc thiên hương, tài hoa xuất chúng được !

- Khụ khụ, Tần huynh...

- Ấy chết, Tôn cô nương thì ra không thích bị gọi như vậy sao, là tại hạ thất lễ, thất lễ rồi... Nhưng quả thật cô nương đúng là một trang giai nhân hiếm có khó gặp. Riêng điểm này ta thực sự là nói thật lòng !

Dù biết rằng y là đang khen nguyên chủ nhưng quả thực Thẩm Hạ vẫn thấy ngại chết đi được. Vừa hay nhân lúc đó có người của mấy môn phái khác tới kéo y đi uống rượu, y liền đi luôn, để lại hai người bọn họ ngồi trân trân mắt nhìn nhau.

- Khụ, Sư huynh, huynh có thể quay đầu sang bên kia chút được không...

- Được, ta quay sang ngay đây.

Nếu không chú ý kĩ, người ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ không phát hiện ra Sở Mặc đỏ hết cả tai còn cô thì đang xấu hổ tới nỗi muốn đập mặt vào đầu hũ mà chết.

Cả hai cứ im lặng một hồi lâu không nói gì, tự vỗ ngực mình, cảm thấy đã ổn bèn quay đầu lại. Nha hoàn từ bên dưới bê đồ ăn lên, quả nhiên toàn là những món ăn tuy hấp dẫn nhưng không quá cầu kì, rất hợp với phong cách của người chính phái. Quần chúng chính phái uống rượu hò hét hồ hởi, có người lại uống rượu ngâm thơ, người lại vục mặt vào đống đồ ăn như kẻ chết đói, lại cũng có người tao nhã gắp từng chút một lên ăn, vừa ăn vừa khen ngon...

Bỗng có một tiếng tỳ bà vang lên, từ trong màn trướng hiện ra tiếng của Bội Ly vang lên:

- Chư vị, nhân buổi tiệc vui này, hai tỷ muội chúng tiểu nữ xin được góp một tiết mục, không biết ý chư vị thế nào ?

- Được, được. Hay lắm !

Thế là hai tỷ muội họ Bội cùng sánh vai nhau bước ra, một người mặc huyết y đỏ thắm, người còn lại mặc thanh y dịu dàng. Bội Chúc cất lên một tiếng ca, chuyển gót xoay người múa theo tiếng tỳ bà của Bội Ly, tựa như là hòa làm một, tấu lên một khúc Tỳ Bà Hành: 

'' Tầm Dương giang đầu dạ tống khách

    Phong diệp địch hoa thu sắt sắt

    Chủ nhân há mã khách tại thuyền

    Cử tửu dục ẩm vô quản huyền

    Tuý bất thành hoan thảm tương biệt

    Biệt thời mang mang giang tẩm nguyệt

   Hốt văn thuỷ thượng tỳ bà thanh

    Chủ nhân vong quy khách bất phát

   Tầm thanh âm vấn đàn giả thuỳ

   Tỳ bà thanh đình dục ngữ trì

   Di thuyền tương cận yêu tương kiến

Thiêm tửu hồi đăng trùng khai yến

Thiên hô vạn hoán thuỷ xuất lai


Do bão tỳ bà bán già diện


Chuyển trục bát huyền tam lưỡng thanh


 Vị thành khúc điệu tiên hữu tình 

Huyền huyền yểm ức thanh thanh tứ

Tự tố bình sinh bất đắc chí

Đê mi tín thủ tực tực đàn

Thuyết tận tâm trung vô hạn sự

Khinh lung mạn nhiên mạt phục khiêu

Sơ vi Nghê thường hậu Lục yêu

Đại huyền tào tào như cấp vũ

Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ

Tào tào thiết thiết thác tạp đàn

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn

Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt

U yết lưu cảnh thuỷ hạ than

Thuỷ tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt

Ngưng tuyệt bất thông thanh tiệm yết

Biệt hữu u sầu ám hận sinh

Thử thời vô thanh thắng hữu thanh

Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính

Thiết kỵ đột xuất đao thương minh

Khúc chung thu bát đương tâm hoạch

Tứ huyền nhất thanh như liệt bạch

Đông thuyền tây phảng tiễu vô ngôn

Duy kiến giang tâm thu nguyệt bạch

Trầm ngâm phóng bát sáp huyền trung

Chỉnh đốn y thường khởi liễm dung

Tự ngôn bản thị kinh thành nữ

Gia tại Hà Mô lăng hạ trú

Thập tam học đắc tỳ bà thành

Danh thuộc giáo phường đệ nhất bộ

Khúc bãi tằng giao thiện tài phục

Trang thành mỗi bị Thu Nương đố

Ngũ Lăng niên thiếu tranh triền đầu

Nhất khúc hồng tiêu bất tri số

Điền đầu ngân tì kích tiết toái

Huyết sắc la quần phiên tửu ố

Kim niên hoan tiếu phục minh niên

Thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ

Đệ tẩu tòng quân a di tử

Mộ khứ triêu lai nhan sắc cố

Môn tiền lãnh lạc xa mã hy

Lão đại giá tác thương nhân phụ

Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly

Tiền nguyệt Phù Lương mãi trà khứ

Khứ lai giang khẩu thủ không thuyền

Nhiễu thuyền nguyệt minh giang thuỷ hàn

Dạ thâm hốt mộng thiếu niên sự

Mộng đề trang lệ hồng lan can

Ngã văn tỳ bà dĩ thán tức

Hựu văn thử ngữ trùng tức tức

Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân

Tương phùng hà tất tằng tương thức

Ngã tòng khứ niên từ đế kinh

Trích cư ngoạ bệnh Tầm Dương thành

Tầm Dương địa tích vô âm nhạc

Chung tuế bất văn ty trúc thanh

Trú cận Bồn giang địa thế thấp

Hoàng lô khổ trúc nhiễu trạch sinh

Kỳ gian đán mộ văn hà vật

Đỗ quyên đề huyết viên ai minh

Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ

Vãng vãng thủ tửu hoàn độc khuynh

Khởi vô sơn ca dữ thôn địch

Âu á triều triết nan vi thính

Kim dạ văn quân tỳ bà ngữ

Như thính tiên nhạc nhĩ tạm minh 

Mạc từ cánh toạ đàn nhất khúc

Vị quân phiên tác Tỳ bà hành

Cảm ngã thử ngôn lương cửu lập

Khước toạ xúc huyền huyền chuyển cấp

Thê thê bất tự hướng tiền thanh

Mãn toạ trùng văn giai yểm khấp

Toạ trung khấp hạ thuỳ tối đa

Giang Châu tư mã thanh sam thấp...''

Điệu múa của Bội Chúc yểu điệu thướt tha, như muốn mê hoặc chúng sinh, khiến người ngồi dưới khán đài thoáng chốc ngẩn ngơ theo tiếng hát của nàng hòa cùng với tiếng tỳ bà của Bội Ly. Chỉ riêng có Thẩm Hạ là không mấy chú ý, vì vậy mà cô nghe thấy một tiếng '' vút '' rất nhẹ.

Là tiếng tên bật ra khỏi cung. Mà mũi tên này nhắm vào người trên khán đài.

Mắt thấy như vậy, cô phi thân lên khán đài, kéo Bội Chúc đang chìm trong điệu múa cùng Bội Ly sang một bên. '' Phập '' một tiếng lớn, chúng chính phái đang say trong mộng đẹp liền tỉnh lại, nhìn lên phía trên khán đài đã thấy có một lỗ lớn ở tường gỗ.

Họ rùng mình, lại nhìn sang phía ba người Thẩm Hạ và tỷ muội họ Bội, thầm nghĩ nếu như mũi tên đó mà trúng vào đầu Bội Chúc, thì hẳn bây giờ  đầu nàng đã nát bấy từ lâu rồi.

Thật đáng sợ, không biết là kẻ nào mà lại to gan như vậy, ở giữa nơi này cũng dám ra tay ám sát người của Thường Sinh phái.

Hai tỷ muội họ Bội lúc này mặt cũng đã tái mét, Bội Chúc run rẩy ngã xuống sàn, còn Bội Ly thì đã ngất tại chỗ. Thẩm Hạ thấy vậy chỉ lắc đầu, tiến tới chỗ mũi tên rút nó ra, là một mũi tên sắt bén nhọn vô cùng. Xem ra kẻ bắn tên là muốn nhân cơ hội này ám sát người của Thường Sinh phái. Là vì thù hận hay chỉ là vì muốn khiêu khích môn phái này ?

Chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, Thẩm Hạ liếc thấy có bóng người liền dùng khinh công đuổi theo, chẳng mấy chốc đã bắt kịp kẻ kia. Cô rút đao ra nghênh chiến với hắn, hắn cũng không nhường mà rút một thanh trường kiếm từ sau lưng ra. Hai người đao kiếm va chạm, kẻ tám lạng người nửa cân, đánh một hồi vẫn không phân rõ thắng thua. Cuối cùng Thẩm Hạ dùng kế đánh lạc hướng hắn, vận công đạp một cú vào bụng, hắn liền hôn mê. Cô tiến gần đến, dùng đầu ngón chân khẽ gẩy gẩy vào người hắn, thấy không có động tĩnh mới xách cổ áo hắn lôi về. Lúc quay về, cô đáp người cho Tần Viện đang say hơi men, hỏi y:

- Tần huynh, ngươi có biết đây là ai không ?

- À, từ từ để ta xem đã nào... Từ đã, đây chẳng phải là...!

- Là ai, còn không mau nói đi !

- Tôn cô nương, vị này, khụ, là người từng bị Tiểu Ly từ chối, là đệ tử ngoại môn của bổn phái, Lai Câu.

- Sau khi bị Bội Ly cô nương tù chối, hắn đã từng làm gì chưa ?

- Ừm, hắn thường tới trước cửa phòng muội ấy gào khóc, có khi lại lén trèo vào phòng muội ấy vào cửa sổ để quấy rối nên đã bị muội ấy kinh sợ. Sư phụ ta vì không thể chấp nhận được kẻ này nên đã sai người đánh hắn một trận ra trò rồi đuổi khỏi môn phái từ mấy năm trước. Sau đó, ta nghe nói hắn đầu quân cho Hoàng đế, trở thành kẻ được y trọng dụng, bán đứng bổn môn tiết lộ rất nhiều thông tin, nhưng bỉ nhân không cách nào bắt được hắn về, từ đó chúng ta chỉ có thể kiêng dè không tiếp tục nhận đệ tử ngoại môn vì lo sợ hắn sẽ gài người vào nơi này. Không nghĩ đến, hắn lại định giết muội ấy...

- Giam hắn lại đi. Còn nữa, nhớ dùng vải bịt miệng cùng thu lại kiếm của hắn, tránh việc hắn tự sát trốn tội.

Tần Viện quơ quơ tay lên, ra hiệu cho hai tiểu đệ tử ở gần đó đưa hắn đến Phán Cực Ngục, xong xuôi liền ngồi bệt xuống dưới đất, mặt đờ đẫn nhìn cô.

- Huynh nhìn ta cái gì ? Mau dẫn ta tới chỗ Bội Chúc và Bội Ly cô nương đi.

Tần Viện nghe thấy thế cũng không tiếp tục ngồi nữa, liêu xiêu đứng dậy tiến về phía biệt viện của nữ đệ tử, mồm không ngừng nhắc cô nhớ bám sát mình. Thẩm Hạ chỉ cảm thấy y lúc này rất phiền, cho nên không thèm đáp lại, chỉ lặng lẽ theo sau. Đến trước cửa phòng, Tần Viện chào tạm biệt cô, ngáp một cái, sau đó lại liêu xiêu về phòng mình đi ngủ. Cô đẩy cửa phòng vào, thấy hai tỷ muội họ Bội đang ngồi trên ghế, hai tay xen lẫn trong tóc, dung hoa thất sắc nhìn cô. Cô thở dài, khẽ khàng hỏi họ:

- Hai vị cô nương đã thấy đỡ hơn chưa ?

- Cảm ơn Tôn cô nương đã quan tâm. Nếu không có cô nương cứu tiểu muội, thì nàng đã chết trong tay kẻ kia rồi, đến lúc đấy tiểu nữ không biết phải làm sao nữa. Ơn này của cô nương, dẫu có phải đem thân mình làm trâu làm ngựa để báo đáp cho ngài chúng tôi cũng cam lòng.

- Không cần, không cần. Cảm ơn suông là đủ rồi. Hai người nếu không có chuyện gì thì ta đi đây. Trước khi đi nghỉ nhớ đóng cửa kĩ một chút, dù sao bây giờ cũng rất không an toàn, tuyệt đối phải cẩn trọng.

- Đa tạ lời dạy bảo của cô nương.

Thẩm Hạ đi ra ngoài, đóng cửa lại cho họ. Giữa đường đi gặp lại Sở Mặc, hắn vẻ mặt lo lắng, nói với cô:

- Vừa nữa muội đi nhanh quá, ta đuổi không kịp. Muội không sao đấy chứ ?

- Không sao, muội vẫn ổn. Sư huynh, kẻ lần này nhắm vào hai người kia là chó săn của Hoàng đế.

- Người của Hoàng đế ? Không phải triều đình cùng chính phái chúng ta mấy năm trước đã quyết không cạnh tranh với nhau rồi sao ? Thật không ngờ Hoàng đế lại là một tên bỉ ổi như vậy.

- Không phải, kẻ kia là tự mình quyết định chuyện này. Muội nghe Tần Viện nói hắn từng là môn sinh của môn phái này, vì phạm phải môn quy lên bị đuổi ra ngoài, bán đứng bọn họ làm chó săn cho triều đình. Hôm nay hắn đến chính là vì muốn báo thù Bội Ly cô nương.

- Vì sao hắn lại làm như thế ? Chẳng lẽ, hắn là bị nàng ấy từ chối nên sinh hận ?

- Đúng là thế. Chuyện này trước mắt chúng ta phải giải quyết cho xong, đợi đến khi moi được tin từ kẻ kia liền lập tức phái người giam y vào nơi sâu nhất của Phán Cực Ngục, canh chừng cẩn thận, thẩm vấn thật kĩ càng.

Hoàng đế Đông Phương Bạch Chu, ngươi vậy mà lại để thủ hạ của mình xuất hiện ở đây, đánh động đế quần chúng trong giới võ lâm, ám sát người khác ngay tại bữa tiệc. Xem ra lại là...

Một kẻ ngay đến chính cả thủ hạ quên lắp não trước khi hành sự cũng dùng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com