Chương 9: Tính tình và can đảm của cậu lập tức dâng lên, đá Nam Đình Cận một cái
Nam Đình Cận đi thẳng về phía trước, vào khoảnh khắc hơi thở sắp nhạt đến biến mất, anh tiến vào một dãy nhà thấp.
Dãy nhà thấp sụp đổ hơn một nửa, mảnh vụn trên mặt đất có vài dấu vết bị kéo lê.
Nam Đình Cận dừng lại trước một cái tủ quần áo: "Ra đây."
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, qua một lúc lâu, cửa tủ bị đẩy hé ra từ bên trong.
Khe hở lớn dần, lộ ra nửa khuôn mặt của Thiên Hồi.
Cậu lo lắng nhìn ra sau lưng Nam Đình Cận, xác nhận mấy người kia không đi theo tới, rồi lại đẩy cửa tủ ra thêm một chút.
Thiên Hồi ngồi xổm trong tủ quần áo, vẻ mặt sợ hãi: "Anh... anh sẽ giết em chứ?"
Chỉ thiếu chút nữa thôi, là cậu đã bị mảng tường ném tới đó đè trúng, may mà có Dây Leo Mềm giúp cậu, mới có thể nhanh chóng chạy thoát.
Mà viên gạch cắm vào cột đó, nếu không đoán sai, chắc là của Nam Đình Cận.
Thiên Hồi trốn đến đây trước, không dám đi qua đó nữa, kết quả vẫn bị Nam Đình Cận tìm thấy...
Nam Đình Cận tiến lên nửa bước, cúi người ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua người Thiên Hồi.
Không bị thương, vậy chắc chỉ là bị dọa sợ thôi.
Anh lại đáp một nẻo: "Đi về phía bắc, là khu nguy hiểm thấp."
Khu an toàn thỉnh thoảng sẽ có người thường và dị năng giả đi qua, dáng vẻ Thiên Hồi quá dễ thấy, ở lại khu nguy hiểm thấp là tốt nhất.
Khu nguy hiểm thấp tuy vật tư cằn cỗi, nhưng gần như không có xác sống hay thực vật biến dị từ trung cấp trở lên.
Trước khi hội hợp với tiểu đội bốn người, Nam Đình Cận vốn định bỏ lại Thiên Hồi, kết quả cậu vẫn đi theo tới.
Ngay từ lúc Thiên Hồi chủ động tiếp cận anh, anh nên giết thẳng tay, để tránh thêm nhiều phiền phức.
Nhưng anh đã không làm vậy, lý do cụ thể có lẽ chính anh cũng không nói rõ được.
Nếu không muốn giết, vậy thì tạm thời giữ lại, bất kể Thiên Hồi đến từ đâu, không ai được động vào.
Thiên Hồi nghe ra ý tứ trong lời nói của Nam Đình Cận, mím môi, lặng lẽ lùi vào, đóng cửa tủ lại một chút.
Cậu quay mặt đi không để ý đến anh, làm như không nghe thấy.
Nam Đình Cận nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Thiên Hồi một lúc, rồi đứng lên.
"Đây không phải nơi cậu nên ở," anh liếc nhìn Dây Leo Mềm đang quấn trên cánh tay Thiên Hồi, "Gần đây có Cây Ăn Thịt Người."
Nếu Thiên Hồi biết cách điều khiển thực vật, cho dù cậu chưa từng nghe tên Cây Ăn Thịt Người, thì những thực vật biến dị còn lại ngửi thấy mùi cũng phải sợ hãi.
Loài thực vật biến dị đặc cấp này, vẫn luôn là sự tồn tại khiến mọi giống loài sợ hãi, bao gồm cả xác sống.
Chẳng qua khoảng thời gian trước, căn cứ Thiên Không không biết đã làm gì, khiến Cây Ăn Thịt Người phát điên một thời gian dài, bị thương một lần, gần đây lại bị tiểu đội dị năng giả và bầy xác sống làm bị thương lần thứ hai, nên đã ẩn náu.
Trùng hợp họ bắt được một loài thực vật biến dị khác bỏ trốn, tạm thời không phân thêm được nhân lực, nên đã công bố treo thưởng, được căn cứ Hắc Tích Sơn nhận.
Nhưng cho dù Cây Ăn Thịt Người bị thương, cũng không phải thực vật biến dị bình thường có thể sánh bằng.
"Cây Ăn Thịt Người?"
Thiên Hồi sững sờ, đột nhiên đẩy cửa tủ ra.
Nhưng Nam Đình Cận nói xong đã đi rồi, Thiên Hồi ra sau chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ấy.
Để cho chắc ăn, cậu không chọn đuổi theo, sợ lại bị những người khác phát hiện.
Thiên Hồi đứng tại chỗ do dự một lát, rồi lại trốn trở vào.
Lúc trước cậu nghe lén không sai, Nam Đình Cận và đồng đội của anh ấy quả nhiên cũng muốn tìm Cây Ăn Thịt Người.
Vậy cậu càng không thể đi.
Hai ngày nay, Thiên Hồi thường vẫn sẽ nhớ tới lúc Cây Ăn Thịt Người rời đi.
Trên người nó bị nhiều xác sống như vậy cắn bị thương, không biết đã hồi phục chưa.
Khi mới tỉnh lại, Thiên Hồi có lẽ không biết nên làm gì bây giờ, nhưng bây giờ cậu đã cơ bản hiểu cách chơi game, có thể mua thuốc cho nó.
Thiên Hồi vừa lo lắng vừa sốt ruột, quyết định tránh xa tiểu đội loài người kia một chút, hễ có động tĩnh gì là qua xem thử.
Ớt Cay giật nhẹ tay áo Thiên Hồi, ánh mắt dò hỏi: "U?"
Người kia không giống nói dối, Cây Ăn Thịt Người thật sự ở gần đây, Thiên Hồi không đi sao?
Nó cũng rất căng thẳng... Kia chính là Cây Ăn Thịt Người, thực vật biến dị đặc cấp, một chiếc lá vung xuống, đám thực vật nhỏ bé như chúng nó chỉ có nước bỏ chạy.
Thiên Hồi cúi đầu, nhìn ra vẻ sợ hãi trong mắt Ớt Cay.
"Không sao đâu, tôi không đi," cậu lắc đầu, "Cây Ăn Thịt Người... là bạn của tôi."
Tiền đề là, Cây Ăn Thịt Người không quên mất cậu giống như Nam Đình Cận.
Ớt Cay ngây người một chút, ánh mắt kỳ lạ.
Thủ lĩnh căn cứ Hắc Tích Sơn là bạn trai cậu, thực vật biến dị đặc cấp Cây Ăn Thịt Người là bạn cậu... Lai lịch không nhỏ đâu.
Ớt Cay lại nghĩ tới thái độ của Nam Đình Cận đối với Thiên Hồi hai ngày nay, rơi vào trầm tư.
Không lẽ là thật sự?
Thiên Hồi không biết suy nghĩ trong lòng Ớt Cay, cũng trấn an Dây Leo Mềm, lấy đồ ăn trong túi ra đút cho chúng nó.
Bắp Cải Nhỏ vẫn chưa tỉnh, xem trạng thái thì tạm thời không cần lo lắng.
Đúng lúc lại có thông báo game, Thiên Hồi mở Sổ tay hình ảnh, độ trung thành của Dây Leo Mềm cũng đạt đến 80%.
Lại xem Ớt Cay, miễn cưỡng tăng từ 5% lên 10%.
Có lẽ vì Dây Leo Mềm và Bắp Cải Nhỏ đều là cấp thấp, sinh tồn vốn tương đối gian nan, có thể gặp được Thiên Hồi cho ăn ba bữa một ngày như vậy, đã vô cùng khó có.
Mà thực vật biến dị trung cấp càng thêm cẩn thận, lòng đề phòng cao, cần phải được "công lược".
Ngày hôm qua trò chơi báo cho Thiên Hồi sau khi giai đoạn tân thủ kết thúc, Sổ tay hình ảnh có thêm một dòng nhắc nhở công lược, cần kích hoạt thông tin ẩn mới có.
Còn về thực vật biến dị đặc cấp... Có thể gặp được đã là không tệ, còn lại hoàn toàn dựa vào duyên phận.
Có điều độ trung thành của hai loài thực vật đều đã đến 80%, có thể xem thông tin chuẩn bị chiến đấu.
Thiên Hồi xác nhận bên ngoài an toàn, trốn trong tủ cẩn thận nghiên cứu.
[ Loài ]: Bắp Cải Mini
[ Chi tiết chuẩn bị chiến đấu ]: Tạm thời không có (Khu vực / Thời gian bắt đầu / Lệnh nhiệm vụ / Thời gian kết thúc)
[ Loài ]: Dây Leo Mềm
[ Chi tiết chuẩn bị chiến đấu ]: Tạm thời không có (Khu vực / Thời gian bắt đầu / Lệnh nhiệm vụ / Thời gian kết thúc)
[ Giới thiệu cách chơi ]: Đặt thực vật của bạn vào khu vực chỉ định, đồng thời thêm nhiệm vụ hoặc thời hạn, cho dù bạn không ở bên cạnh, thực vật của bạn cũng có thể tự hoạt động.
Ví dụ một: "Dây Leo Mềm" đang chuẩn bị chiến đấu, Phạm vi khu vực (tự chọn), Bắt đầu ngay lập tức, Tiêu diệt ba con xác sống cấp 1, Không thời hạn.
Ví dụ hai: "Bắp Cải Mini" đang chuẩn bị chiến đấu, Phạm vi khu vực (tự chọn), 1 giờ sau, Tuần tra, Phát hiện sinh vật bất kỳ tiếp cận thì nhắc nhở Chủ nhân, Kết thúc sau 9 giờ.
Phía dưới còn viết, thực vật có độ trung thành đến 80%, đã cùng Chủ nhân và hệ thống game thiết lập liên kết chặt chẽ, có thể giao tiếp thông qua phương thức tương tự sóng ngắn tầm xa, bộ đàm của con người vân vân.
Thực vật không ở bên cạnh Thiên Hồi, hoặc lúc cậu nghỉ ngơi ban đêm, cũng có thể dùng hệ thống chuẩn bị chiến đấu để ra lệnh, để thực vật giúp cậu làm bất cứ chuyện gì, tiêu diệt xác sống thành công, điểm sẽ tự động tăng lên.
Mà mỗi lần chuẩn bị chiến đấu kết thúc, tốt nhất nên cho đám thực vật một ít phần thưởng, nếu không đám thực vật sẽ không vui, độ trung thành có thể sẽ giảm xuống, nghiêm trọng còn có thể bỏ nhà ra đi.
Thiên Hồi nghiêm túc xem xong, cúi đầu sờ sờ lá của Dây Leo Mềm.
Cảm giác... bây giờ vẫn chưa dùng đến.
Cậu tắt trò chơi đi, dựa vào tấm ván gỗ yên lặng nghỉ ngơi.
Bên ngoài, tiểu đội bốn người sắp đặt xong xuôi, lấy cái đầu xác sống ra.
Một người trong đó tối hôm qua bắt được một con xác sống trung cấp, dùng dị năng băng sương phong ấn lại, bây giờ giải đông, trói chặt hai tay ném ở gần đó.
Trên cổ xác sống treo cái đầu, nó chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, nó ngửi thấy mùi đồ ăn, nhưng lại không nhìn thấy bóng người, nên thường phát ra tiếng gầm giận dữ.
Mấy người cách khá xa, nấp trong bóng tối, chờ đợi Cây Ăn Thịt Người xuất hiện.
Trong lúc đó, người trẻ tuổi trong tiểu đội thấp giọng hỏi: "Cách này có ích không?"
"Chắc là có," một người đồng đội trả lời, "Cây Ăn Thịt Người tính tình nóng nảy, chắc chắn rất căm hận con xác sống cấp cao đã làm mình bị thương."
Tiếng kêu của xác sống thông thường không khác nhau lắm, họ dùng dụng cụ dò xét năng lượng, còn thực vật biến dị thì lại phân biệt mùi hương.
Con xác sống cấp cao mới chết chưa được mấy ngày, đầu bị treo trên cổ con xác sống trung cấp, cộng thêm mùi của chính Cây Ăn Thịt Người, có thể có 70-80% xác suất làm nó tin tưởng.
Thiên Hồi cũng nghe thấy tiếng động của xác sống, lặng lẽ ra xem xét.
Cậu không thấy vị trí của tiểu đội người kia và Nam Đình Cận, chỉ đi một vòng xung quanh.
Đến khoảng giữa trưa, ánh mặt trời nóng rực bao phủ khu phế tích.
Thiên Hồi không sợ nóng, ngay cả mồ hôi cũng không đổ, cậu canh giữ trước dãy nhà thấp.
Tiếng kêu của xác sống nơi xa thu hút một vài xác sống cấp thấp tới, bị cậu dẫn dụ đi rồi giết chết.
Tiểu đội người kia không thấy tung tích, Thiên Hồi từng nghi ngờ có phải họ đã rời đi không.
Nhưng tiếng kêu của xác sống vẫn luôn cố định ở một hướng, cậu cảm thấy không bình thường, quyết định kiên nhẫn chờ thêm.
Bên kia, mấy người trong tiểu đội cũng đang nôn nóng chờ đợi.
Chẳng lẽ không hiệu quả? Rõ ràng hôm qua Cây Ăn Thịt Người ngửi thấy mùi đã đến gần đây, bị dò được năng lượng.
Bây giờ đến gần vị trí lúc trước, năng lượng vẫn chưa biến mất, nó vẫn chưa rời đi.
Nam Đình Cận cũng ở cùng tiểu đội, ngồi ở vị trí xa hơn một chút, yên lặng không nói.
Anh chưa nói hủy bỏ kế hoạch, vậy thì tiếp tục chờ.
Trong mấy người có một người hơi có nghiên cứu về thực vật biến dị, đặc biệt là loài thực vật được phát hiện nhiều nhất mấy năm gần đây.
Anh suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ nó muốn xác nhận xem con xác sống có phải cũng đang tìm mình không."
Tình cờ gặp thì có thể nhịn bỏ qua, nếu là chủ động tìm đến tận cửa khiêu khích thì không thể nào nuốt trôi cục tức này.
Nói cũng lạ, sự ra đời của thực vật biến dị, ban đầu khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
Động vật bị xác sống cắn một miếng là chỉ có chết, ngược lại là loài thực vật vốn được cho là vô hại nhất trong nhận thức, lại bắt đầu có sinh mệnh và tư duy.
Dưới thời tận thế, loài người và xác sống đối đầu, thực vật biến dị chỉ cần giúp đỡ một bên bất kỳ là đều sẽ phá vỡ thế cân bằng, khiến bên còn lại nhanh chóng diệt vong.
Kết quả là thực vật biến dị vừa ghét con người, lại vừa ghét xác sống, biến thành cục diện ba bên công kích lẫn nhau như hiện tại.
Dù sao mặc kệ thế nào, Cây Ăn Thịt Người chắc chắn sẽ có hành động, chỉ cần nó để lộ tung tích cụ thể là đủ rồi.
Tiểu đội tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, chớp mắt đã đến đêm.
Thiên Hồi giải quyết bữa tối, mang theo ba loài thực vật trốn về tủ quần áo.
Xác sống sẽ ngủ đông vào ban đêm, tiếng động nơi xa càng lúc càng nhỏ.
Ám ảnh bị tấn công ban ngày vẫn còn đó, Thiên Hồi định chờ sáng mai xem tình hình rồi tính tiếp.
Cậu đóng kỹ cửa tủ, cuộn người ngủ.
Đến nửa đêm về sáng, tiếng gào rống của xác sống lại vang lên.
Thiên Hồi bị đánh thức, đột nhiên mở mắt.
Giữa đống phế tích, con xác sống trung cấp bị buộc phải thức tỉnh khỏi giấc ngủ đông, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc ở hai tay.
Nó ngửi thấy hơi thở mạnh mẽ nồng đậm hơn, cảm giác nguy hiểm khiến nó theo bản năng tìm kiếm chỗ ẩn nấp mới để né tránh.
Nơi xa, mấy người trong tiểu đội tinh thần phấn chấn hẳn lên.
"Đến rồi."
Dưới màn đêm, bóng đen khổng lồ che khuất ánh trăng.
Vết thương của Cây Ăn Thịt Người chắc là vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hình thể nhỏ hơn một chút so với lần xuất hiện trước, nhưng cũng cao khoảng ba tầng lầu.
Thân cây thô khỏe của nó nghiền nát phế tích tiến về phía trước, nhanh chóng đi đến vị trí con xác sống trung cấp, há miệng cắn xuống.
Con xác sống không thể né tránh, một bên cánh tay và nửa người bị xé toạc trực tiếp, cái đầu treo trên cổ cũng rơi xuống.
Cây Ăn Thịt Người phun phần xương cốt trong miệng ra, hơi nghiêng đầu.
Con xác sống chết quá dễ dàng, khiến nó sinh lòng nghi ngờ.
Ngay sau đó nhìn xuống mặt đất, một cái đầu xác sống đã chết từ lâu lăn đến chân nó.
Thân cây của Cây Ăn Thịt Người vung lên, tức giận hất bay cái đầu.
Nó ý thức được mình đã mắc bẫy, quay đầu tìm kiếm kẻ chủ mưu.
Nhưng đúng lúc này, tiểu đội bốn người đồng thời hành động, vây quanh Cây Ăn Thịt Người từ các hướng.
Cách đó không xa, Nam Đình Cận đứng trên đống phế tích, nhìn chăm chú vào Cây Ăn Thịt Người cuối cùng cũng xuất hiện.
Anh tạm thời chưa ra tay, cấp bậc dị năng của bốn người trong tiểu đội đều rất cao, một bức tường băng thật dày nhanh chóng ngưng tụ, vây Cây Ăn Thịt Người ở bên trong.
Cây Ăn Thịt Người cố gắng phá vỡ hoặc vượt qua tường băng, phiến lá vừa chạm vào là sẽ bị đóng băng, cứng đờ không thể cử động.
Còn có một người dị năng là tạo ra sấm sét, giơ tay là một đám mây đen lớn tụ trên không trung.
Hai người còn lại đều thuộc hệ thể năng, tuy trong thời gian ngắn chỉ có thể cường hóa một bộ phận cơ thể, nhưng cũng đủ để bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Cùng lúc đó, Thiên Hồi chạy về phía Cây Ăn Thịt Người.
Cậu cũng phát hiện hình thể Cây Ăn Thịt Người thu nhỏ lại, hơn nữa đang bị tiểu đội người kia vây công.
Tiếng sấm rền vang lên, hai tia sét chuẩn xác đánh trúng người Cây Ăn Thịt Người, nó gắng gượng chịu đựng đòn tấn công, quay đầu quật mạnh thân cây, đập nát mảng tường bay tới.
So với bầy xác sống do hai con cấp cao dẫn dắt, rõ ràng tiểu đội người trước mặt càng có uy hiếp hơn, hơn nữa Cây Ăn Thịt Người còn đang bị thương.
Thiên Hồi nóng lòng không yên, nghĩ đến việc đi giúp.
Ớt Cay liều mạng ngăn cản, níu tay áo mấy cái không có kết quả, quay đầu kêu "u u" với Dây Leo Mềm.
Muốn nhìn cậu ta đi chịu chết hả?!
Bên kia Cây Ăn Thịt Người và đám dị năng giả, chẳng có ai là chúng nó đối phó nổi, cho dù đến gần cũng có khả năng bị thương lây.
Dây Leo Mềm do dự một lát, cuốn lấy nửa thân trên và hai tay Thiên Hồi, trói chặt cậu vào một cây cột đèn nghiêng đổ.
Thiên Hồi liều mạng giãy giụa: "Buông tôi ra..."
Lực của Dây Leo Mềm không mạnh lắm, tránh làm cậu bị siết đau, nhưng cũng khiến cậu không thể đi tiếp.
Ớt Cay ló ra nửa người, ánh mắt nghiêm túc: "U u!"
Thiên Hồi không thoát ra được, nhưng cậu cũng hiểu rõ năng lực của mình có hạn, ép mình bình tĩnh lại.
"Nhất định có cách, tôi, tôi phải giúp..." Cậu mở trò chơi ra, lục tung cửa hàng một lượt.
Mục vật liệu vũ khí quả thực có không ít thứ, với số điểm hiện tại của Thiên Hồi, miễn cưỡng có thể chọn mua một cái.
Nhưng mấy thứ này, tên toàn là "Súng máy ba nòng", "Đầu đạn tên lửa", "Máy phun sương", Thiên Hồi chẳng quen cái nào.
Trước khi mua thì không xem được cách sử dụng, đúng lúc cậu đang mờ mịt bối rối, xa xa Cây Ăn Thịt Người liên tục bị sét đánh trúng, phát ra tiếng kêu thê lương.
Nó còn định vượt qua tường băng, chịu đựng cơn đau dữ dội, một bên thân cây áp sát vào.
Tiểu đội đương nhiên sẽ không cho phép nó chạy thoát, người thấp bé canh giữ bên ngoài, nhấc một cây cột đá cao ném tới.
Tia sét xua tan màn đêm, Thiên Hồi nhìn thấy hết cảnh này.
"Không được..." Cậu sắp khóc tới nơi, bờ vai mỏng manh run rẩy, dứt khoát chuẩn bị chọn đại một cái có thể mua được.
Lúc này, Ớt Cay ôm lấy cổ tay Thiên Hồi.
"U u..." Ánh mắt nó kiên định, dường như đã hạ quyết tâm, nó quay đầu nhìn về phía Cây Ăn Thịt Người, rồi lại chỉ vào chính mình.
Sau đó, Ớt Cay chủ động chui ra khỏi túi áo, đứng trước mặt Thiên Hồi.
Thiên Hồi ngơ ngác nhìn nó: "Mày..."
Ớt Cay gật gật đầu.
Đúng vậy, chân nó đã khỏi từ hai ngày trước rồi, vẫn luôn giấu không để Thiên Hồi và hai loài thực vật kia phát hiện.
Xem phản ứng của Thiên Hồi, phần lớn là thật sự quen biết Cây Ăn Thịt Người kia.
Nếu cậu ta cứ nhất quyết muốn cứu đối phương, mình có lẽ có thể giúp.
Coi như là vì sự bảo vệ và chăm sóc của Thiên Hồi đối với mình trong khoảng thời gian này đi, trước khi rời đi giúp cậu ta một lần... Chứ không phải vì thấy cậu ta quá đau lòng đâu.
"U u." Ớt Cay dặn dò Dây Leo Mềm bảo vệ tốt Thiên Hồi, rồi xoay người nhảy lên đống phế tích, chạy về hướng Cây Ăn Thịt Người.
Nhìn bóng dáng Ớt Cay, Thiên Hồi thoáng chốc hiểu ra ý: "Đừng..."
Cậu rất lo lắng, sợ Ớt Cay đi một mình sẽ bị thương.
Thiên Hồi lại giãy giụa lần nữa, Dây Leo Mềm không buông cậu ra, chọn nghe lời Ớt Cay.
Cho dù dùng hệ thống chuẩn bị chiến đấu để ra lệnh, cũng cần thực vật đồng ý phối hợp mới được, Thiên Hồi không còn cách nào khác, đành phải đảm bảo với Dây Leo Mềm: "Tôi không đến quá gần, qua xem một chút là được."
Độ trung thành của Dây Leo Mềm quá cao, thái độ lại có phần thả lỏng.
Hơn nữa nó cũng lo lắng cho Ớt Cay, nên đã buông Thiên Hồi ra, leo lên vai cậu như mọi khi, hỗ trợ cậu lên đường.
Bên kia, bóng dáng nho nhỏ của Ớt Cay đến gần.
Tiểu đội bốn người vội vàng đối phó Cây Ăn Thịt Người, không rảnh để ý phía sau, nhưng nó lại không cách nào che giấu dưới mí mắt Nam Đình Cận.
Nam Đình Cận nhận ra là thực vật bên cạnh Thiên Hồi, lại quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Thiên Hồi cũng đang chạy về phía này.
Thiên Hồi không nghe lời anh, không những không rời đi, còn dám chủ động đến gần.
Nam Đình Cận nhíu mày, liếc nhìn về hướng tiểu đội.
Tình hình trước mắt, anh không cần ra tay, Cây Ăn Thịt Người cũng có thể bị bắt sống.
Giữa đống phế tích, Thiên Hồi cắm đầu lên đường, Dây Leo Mềm lại đột nhiên dừng lại.
Cậu ngẩng đầu, Nam Đình Cận xuất hiện trước mắt.
Nam Đình Cận không ở cùng tiểu đội đang tấn công Cây Ăn Thịt Người, khiến Thiên Hồi nảy sinh một tia hy vọng.
Cậu nhanh bước tiến lên, nắm lấy bàn tay Nam Đình Cận: "Anh quen những người đó... Có thể bảo họ dừng lại không?"
Nam Đình Cận cúi mắt lướt qua, không động đậy: "Tại sao?"
"Cây Ăn Thịt Người ở đó là bạn của em," Thiên Hồi có chút nói năng lộn xộn, "Không thể... Không thể làm hại nó."
Cậu còn nhớ kết cục của Cây Ăn Thịt Người mà cậu nhìn thấy lần đó, bất kể thế nào cũng phải cố gắng ngăn cản.
"Bạn..." Nam Đình Cận thấp giọng lặp lại một lần, trên mặt không có biểu cảm gì, "Không được qua đó."
Anh dường như không để tâm lời Thiên Hồi nói, chỉ đơn thuần muốn ngăn cậu lại.
Dù cho không bị những người khác trong tiểu đội phát hiện, nhưng không cẩn thận đến quá gần, chỉ cần một tia sét tùy ý là có thể khiến Thiên Hồi chết ở đó.
Mình không giết cậu ta, không phải để cậu ta bây giờ đi chịu chết.
Thiên Hồi cảm nhận được thái độ của Nam Đình Cận, biết anh ấy có lẽ sẽ không giúp, bèn bỏ qua anh ấy định tự mình đi qua.
Giây tiếp theo, cổ tay cậu bị Nam Đình Cận nắm lấy.
Thiên Hồi giãy giụa: "Buông em ra!"
Lực của Nam Đình Cận cực mạnh, sự ngăn cản của Dây Leo Mềm lúc trước căn bản không thể so sánh với anh.
Thiên Hồi dùng hết sức toàn thân, cũng không thể gỡ ra được chút nào, thậm chí còn dí đầu vào mu bàn tay Nam Đình Cận cắn một cái.
Đáng tiếc hàm răng cậu cùn, chẳng giống xác sống chút nào, chỉ có thể miễn cưỡng để lại một vết răng mờ nhạt trên da.
Nam Đình Cận không nói một lời, Thiên Hồi vừa tức vừa gấp: "Anh..."
Tình hình của Cây Ăn Thịt Người càng thêm khẩn cấp, Ớt Cay cũng không biết thế nào rồi, tính tình và can đảm của cậu lập tức dâng lên, đá Nam Đình Cận một cái.
Nam Đình Cận vẫn thờ ơ như cũ, Thiên Hồi không còn cách nào, nhớ lại lúc hai người ở bên nhau trước kia.
Bởi vì không thể gặp mặt mỗi ngày, Thiên Hồi có khi làm những việc Nam Đình Cận không thích lắm, cảm xúc của anh ấy liền sẽ tệ đi, cứng rắn bắt Thiên Hồi không được làm vậy nữa.
Ví dụ như Thiên Hồi định giúp Tiểu Viện Thực Vật, chủ động giúp ngăn chặn xác sống còn lại xâm lược, kết quả lại tự làm mình bị thương.
Nhưng Nam Đình Cận cũng rất dễ mềm lòng, Thiên Hồi có cách dỗ anh ấy.
Tuy rằng hiện tại anh ấy quên mất rất nhiều chuyện, có lẽ không hiểu tại sao mình muốn đi tìm Cây Ăn Thịt Người.
Thiên Hồi đi về phía trước hai bước, lập tức nhào vào lòng Nam Đình Cận, dùng tay kia ôm cổ anh ấy.
"Tiểu Cận..." Thiên Hồi cọ cọ vào cổ Nam Đình Cận, hôn lên má anh ấy một cái.
Cảm giác mềm mại nhanh chóng biến mất, cậu đứng không vững, Nam Đình Cận nhất thời hoảng hốt, theo phản xạ định đỡ, lực tay quả nhiên nới lỏng một chút.
Nhưng đúng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.
[ Gần bạn có Thực vật Biến dị tiến vào trạng thái Cuồng Bạo, xin chú ý né tránh! (Đến từ Sổ tay hình ảnh "Ớt Xanh Cay") ]
[ Gần bạn có Thực vật Biến dị tiến vào trạng thái Cuồng Bạo, xin chú ý né tránh! (Đến từ Sổ tay hình ảnh "Cây Ăn Thịt Người") ]
[ Bạn đã thành công biết được Kỹ năng Cuồng Bạo của "Ớt Xanh Cay", có thể đến Sổ tay hình ảnh để xem. ]
Tiếng nổ mạnh vang lên, sóng xung kích mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, cuốn theo một lượng lớn phế tích và bụi đất.
Tâm điểm sóng xung kích, chính là Cây Ăn Thịt Người.
Bức tường băng vốn rất dày trong nháy mắt tan chảy, một người đứng phía trước kinh hãi không thôi: "Năng lực của tôi dùng không được!"
Ba người còn lại cũng tương tự như vậy, mây đen trên không tan đi, lộ ra ánh trăng sáng tỏ.
Ngay sau đó, cùng với tiếng gầm giận dữ của Cây Ăn Thịt Người, đòn tấn công tích tụ năng lượng của nó cuối cùng cũng bùng nổ.
Làn sóng xung kích thứ hai theo sát tới, lần này rõ ràng có điểm khác biệt, luồng khí kịch liệt như thể vật chất, trực tiếp hất văng người ở gần nhất đi, ngã cách đó mấy mét.
Bên Nam Đình Cận cũng bị ảnh hưởng, dị năng tạm thời mất hiệu lực.
Giữa lúc hỗn loạn, Thiên Hồi thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
Dây Leo Mềm lập tức hành động, hỗ trợ Thiên Hồi né tránh mảnh vụn bay tới, nhanh chóng rời xa.
Không có dị năng tấn công, Cây Ăn Thịt Người cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây.
Nhưng nó cũng bị thương rất nặng, sóng xung kích lúc trước sắp tan đi, khả năng cao là duy trì không được lâu lắm, lập tức rời đi mới là quyết định ổn thỏa nhất.
Nó quật mạnh thân cây, hất một đoạn tường về phía tiểu đội bốn người, rồi quay đầu bỏ chạy.
Một thông báo game ngay sau đó hiện ra.
[ Xung đột phe lần đầu tiên đã kết thúc, hai bên cùng bị tổn thất nặng nề. Xin hãy tiếp tục cố gắng~ ]
Thiên Hồi lúc này đến gần đó, Dây Leo Mềm phát hiện Ớt Cay đang nằm thở hổn hển ở góc, bèn mang Thiên Hồi di chuyển qua đó.
Ớt Cay ngửi thấy mùi quen thuộc, mệt mỏi mở mắt ra.
Thiên Hồi bế nó lên, không dừng lại thêm một khắc nào, đi theo hướng Cây Ăn Thịt Người rời đi.
Cây Ăn Thịt Người bị thương càng nặng, cần trị liệu gấp, lần này cậu nhất định không thể mất dấu nữa.
Một lát sau, đợi Nam Đình Cận quay lại bên tiểu đội, hình bóng Cây Ăn Thịt Người và cả Thiên Hồi đều đã biến mất không thấy.
Tiểu đội bốn người đều đã bị thương, người cao lớn chỉ về một hướng: "Nó chạy trốn về bên kia."
Hướng đó là một khu vực nguy hiểm cao, hơn nữa còn là rừng rậm.
Bên trong có rất nhiều thực vật biến dị, cũng có xác sống cấp cao, bây giờ họ đuổi theo, phần thắng không lớn.
Ánh mắt Nam Đình Cận nặng nề, đi về hướng gã chỉ.
"Thủ lĩnh?" Người cao lớn lên tiếng.
Nam Đình Cận cũng không quay đầu lại, ném lại một câu: "Tự chữa trị đi, không cần theo tôi."
–-
【Tác giả có lời muốn nói 】
(Cây ăn thịt người là cái gì chứ, vợ yêu hôn xong liền chạy, phải đuổi theo)
Nói một chút, tuy công mất trí nhớ, nhưng mũi tên tình yêu dành cho vợ yêu cực kỳ đậm, vừa thấy vợ yêu là tự động cong như cái nhang muỗi, lại còn là não yêu đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com