PHẦN 1:Chương 5+6: Ta dạy ngươi theo đuổi ta
Một màn như vậy, khiến mọi người cả kinh, hô hấp chậm đi một nhịp!
Nhìn chằm chàm vào những cánh hoa, bọn họ biết rõ, nếu điện hạ né không kịp, e là sẽ bị cánh hoa xuyên thủng lỗ chỗ!
Bắc Thần Tà Diễm ánh mắt hơi ngưng trệ, tay buông mắt cá chân Dạ Mị, đồng thời, ngưng tụ nội tức giữa lòng bàn tay, dòng nội lực đỏ tươi đột nhiên bắn ra, ngăn trở những cánh hoa!
Tay ngọc đảo qua đảo lại, chỉ trong nháy mắt, cánh hoa đảo ngược phương hướng, lao về phía Dạ Mị!
Hết thảy đều chỉ diễn ra trong một gang tấc, giữa hai người bọn họ, bất luận là ai, động tác chỉ chậm dù nửa giây, ngay lập tức phải để lại mạng!
Dạ Mị thoái lui về phía sau.
Ánh mắt băng lạnh như dao, cây quạt trong tay xoay tròn, dùng lực đạo khống chế, những cánh hoa đó bỗng nhiên ngừng lại, nằm ngay ngắn trên mặt quạt!
Nàng vung tay lên, phiêu dật như múa, cánh hoa nhanh chóng kết dính lại, hợp thành một cây quạt hoàn chỉnh.
Ngọc phiến trắng toát tinh tế, lại lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.
Mảy may không hao tổn gì!
Nàng không hao tổn gì, chiết phiến cũng không một tì vết.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn nàng, chiêu vừa rồi còn mang theo nội lực cường hãn, nàng thế nhưng có thể nhẹ nhàng hoá giải như vậy! Hơn nữa lông tóc vô thương.
Mà Bắc Thần Tà Diễm ánh mắt không chút để ý, cũng chậm rãi trầm xuống.
Nhìn chằm chằm Dạ Mị khuôn mặt trắng mịn như sứ, dung nhan tinh mỹ tựa thiên thần, khóe miệng hiện lên nụ cười ưu nhã, đồng tử tà ma lại vẫn ám trầm như cũ, thanh âm ôn hoà nói: "Cô nương, ngươi khiến Diễm thực kinh ngạc!"
Trên người nàng rõ ràng không có dù nửa phần nội lực, nhưng lại dễ dàng đón đỡ được nhưng cánh hoa dưới tay hắn nhẹ nhàng như không.
Khống chế hơn một ngàn ám khí sắc nhọn, nói thì dễ hơn làm, bén nhọn như vậy cho dù có nội công cao cường, cũng chưa chắc có thể khống chế tốt đến trình độ đó, mà cố tình một người không có chút nội lực nào lại có thể làm được!
Ngọc Vĩ cũng nhịn không được lặng lẽ nhìn thoáng qua Dạ Mị, lại liếc trộm điện hạ nhà hắn.
Trong thiên hạ, thực lực đạt đến mức điện hạ có thể nói những lời này, không nhiều lắm!
Dạ Mị nhìn hắn sắc mặt ám trầm, vốn chỉ coi như một món đồ chơi thú vị, lại nhiều thêm vài phần ý vị thâm trường. Nàng cũng không quá để bụng, chiết phiến trong tay chuyển động, cắm lại vào bên hông.
Nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mĩ tà mà trước mặt, lạnh giọng mở miệng: "Năng lực của ngươi cũng khiến cho ta phải cảm thán!"
Nàng dù không quá hiểu cỗ lực đạo lạ lùng hắn khống chế là gì, nhưng cũng có thể đoán đó chính là nội công trong truyền thuyết, mà nàng đã từng một lần may mắn gặp được gia chủ Phượng gia, truyền nhân của đệ nhất cổ võ thế gia tại thế kỉ 21, người đó nói dù là cao thủ nội công cũng khó mà né được một chiêu của nàng.
Vậy mà nam nhân này không chỉ né được mà còn trả đòn trong gang tấc, nàng không thể không bất ngờ!
Chưa đợi Bắc Thần Tà Diễm kịp nói gì, nàng liền lạnh giọng mở miệng: "Ba chiêu đã qua, ngươi lông tóc vô thương, ta sẽ ở lại như đá hứa, nhưng chỉ một ngày!"
Hắn nghe xong, ánh mắt hơi ngưng đọng, khóe miệng ngậm vài phần ý cười nghiền ngẫm.
Đôi mắt vừa yêu tà lại vừa ưu nhã nhìn về phía nàng: "Cô nương chỉ nguyện vì Diễm ở lại một ngày thôi sao?"
Dạ Mị xem xét ánh mắt của hắn một chút, lạnh như băng nói: "Ta chỉ có thể vì ngươi ở lại một ngày không hơn! Ta sợ ngươi ở bên cạnh ta quá lâu, tình cảm với ta càng không thể tự kiềm chế, khiến ta phải khó xử."
Xét thực lực của hắn, nàng không dễ dàng đối phó được, cho nên một chút khó xử như vậy, không có thì vẫn hơn.
Những binh lính ở đây chậm rãi nuốt nước bọt, không còn dùng ánh mắt quỷ dị ban đầu nhìn Dạ Mị, bởi vì bọn họ đã nhận ra, nữ nhân này có một sự tự tin từ trong cốt tuỷ.
Hắn nghe vậy, hơi sửng sốt, chợt cười rộ lên. Tiếng cười tươi sáng trong trẻo, cực kỳ dễ nghe, khiến chúng sinh đều không nén được sự run rẩy, tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm Dạ Mị, ánh mắt sáng quắc: "Cô nương, chắc là nàng còn hậu chiêu chứ? Nếu còn có hậu chiêu, vì sao không sử dụng luôn một thể?"
Hắn có một linh cảm, dù bản lĩnh nàng vừa đã đủ để khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng cũng không phải toàn bộ thực lực của nàng.
Dạ Mị nhìn hắn một cái, trong mắt có ý tán thưởng, biểu tình vẫn băng lạnh như sương, lạnh lùng nói: "Phải! Nhưng ta không ngờ ngươi lại né được 'Thiên anh ngàn trán' mà không hề hấn gì. Ta là người biết giữ chữ tín, đã nói ba chiêu, vậy cũng chỉ có ba chiêu!"
"Hảo!" Hắn cười rộ lên, giọng nói thanh thuý ưu nhã êm tai, cao quý như thần tiên. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nàng, tay áo rộng nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi nói, "Cô nương, chữ tín, chỉ là lí do mà những kẻ không có năng lực ràng buộc kẻ mạnh hơn, sở dĩ định ra hứa hẹn, thường thường là lí do của kẻ yếu cưỡng bách cường giả phải tuân theo. Người tuân thủ hứa hẹn, chính là trúng phải bẫy của kẻ yếu! Diễm trước giờ với hai chữ tín nhiệm này không cho là đúng. Dù cho Diễm rất vui vì cô nương thủ tín ở lại, nhưng mà cũng muốn nhắc nhở cô nương thật sự không phải coi trọng hai chữ tín nhiệm này."
Tốp lính yên lặng trao đổi ánh mắt, điện hạ nói năng hợp lí, chữ tín đúng là do kẻ yếu yêu cầu kẻ mạnh phải tuân theo. Mặc dù nghe có hơi kì quái, nhưng lại không giải thích được nó quái chỗ nào! Chỉ có Ngọc Vĩ yên lặng nhìn trời.
Điện hạ lại tới nữa!
Bản lĩnh tẩy não của điện hạ... Thường những người tam quan nghiêm chính nghe điện hạ lí luận xong, cũng sẽ lập tức bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi chính mình, hoài nghi đạo đức, hoài nghi những thứ trước giờ mình luôn tin tưởng, sau đó bị điện hạ đẩy vào hố.
Đây là lý do mà người khác cảm thấy điện hạ là ác ma, bởi vì điện hạ không chỉ nhiệt tình thích giết người, hắn còn có sở thích làm nhục nhân tâm. Cô nương này chỉ sợ cũng bị điện hạ...
Dạ Mị nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm một lát, lạnh lùng nói: "Ta không có hứng thú với triết học! Không cần vô nghĩa, lãng phí kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của ta. Nói đi, giờ đi đâu?"
Ha?
Ngọc Vĩ sửng sốt một chút, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Dạ Mị.
Người bình thường nghe điện hạ nói một lúc đều sẽ suy tư, vẻ mặt mờ mịt suy sụp, tam quan lập tức điên đảo, cảm thấy lời điện hạ nói cực kì hợp lí. Cô nương này mới nói một câu là xong rồi?
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, ngang nhiên nói điện hạ có lòng tốt dạy dỗ là nói vô nghĩa, vị cô nương này chán sống mất rồi!
Ai ngờ, Bắc Thần Tà Diễm nghe xong không hề tức giận.
Hắn chỉ từ từ cười rộ lên, ánh mắt nhìn Dạ Mị càng thêm rực lửa, liếc nhìn võ tướng đang quỳ gối bên cạnh thi thể Viên tướng quân, hắn chậm chạp dò hỏi: "Lý tướng quân, ngươi nói xem, chúng ta nên đi đâu đây?"
"Trở về thành!" Lý tướng quân run rẩy đáp lời.
Hắn gật đầu, "Vậy về thành đi!"
Ngọc Vĩ liếc nhìn Bắc Thần Tà Diễm, điện hạ thật sự muốn đưa nàng về? Điện hạ rốt cuộc muốn làm thế nào? Chẳng lẽ điện hạ thật sự ưng người ta rồi?! Được rồi, dù sao điện hạ tuỳ hứng, luôn làm việc theo tâm trạng, tâm tư của điện hạ, hắn cũng không đoán chắc được.
Khoảng 3 canh giờ sau, đoàn người tới dưới cổng thành.
Dạ Mị sờ sờ cái bụng đã bắt đầu biểu tình, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, vừa kinh ngạc cảm thán với mĩ mạo của hắn một hồi, vừa lạnh nhạt nói ra mong muốn của mình: "Ngươi không phải muốn theo đuổi ta sao? Ta dạy ngươi! Ngươi cần phải quan tâm ta, săn sóc ta, giờ ta đói rồi, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị đồ ăn, ta muốn uống nước suối Thiên Sơn, ta muốn ăn thịt tươi sống. Đúng rồi, buổi tối ta còn muốn đi xem danh thắng cổ tích nơi này. Ngươi có thể làm được không?"
Mọi người: "...?" Bọn họ thật sự cảm thấy cô nương này được đằng chân lân đằng đầu, cực kì chán sống!
Dạ Mị lại không cho là đúng, nàng từ trước đến nay chưa từng để mình thiệt thòi.
Nàng đồng ý ơt lại một ngày, cũng cũng chỉ một ngày mà thôi. Buổi tối đúng lúc có thể suy nghĩ xem ngày mai nên đi đâu, về sau lại phải lo liệu ra sao. Sau này có muốn phát triển sự nghiệp còn đang giang dở ở hiện đại, những điều đó đều phải suy ngẫm thật kĩ...
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch, từ biểu tình suy tư trước mặt, hắn đoán chắc nàng muốn chuồn đi.
Hắn cũng không để bụng, trong mắt có ý cười, đồng tử tà mị khoá chặt thân ảnh nàng, chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi! Sau này cô nương muốn ăn gì thì Diễm cũng thèm thứ đó. Cô nương muốn cái gì, chính là Diễm ngày đêm mộng tưởng. Các ngươi nghe hiểu chưa?"
"Hiểu ạ!" Mọi người run bần bật, lập tức đáp lời.
Ý tứ này chính là cô nương này nói cái gì thì làm cái đó!
Đúng lúc này, cửa thành mở, cầm đầu là một đám quan văn, vội vội vàng vàng bước ra. Đi phía sau hắn còn có một tiểu cô nương mặc áo gấm vàng nhạt, tiểu cô nương vẻ mặt kiêu ngạo, vừa thấy đã biết là được sủng từ bé, không phải chịu chút ủy khuất nào.
Nàng lao ra cửa, liền thấy Bắc Thần Tà Diễm đứng bên cạnh Dạ Mị.
Còn không đợi mọi người kịp nói chuyện, nàng liền chỉ vào Dạ Mị, mày liễu nhướn lên, tức giận dò hỏi: "Diễm ca ca, nàng là ai?"
Quan văn dẫn đầu xoay qua nhìn tiểu cô nương áo vàng.
Lông mày nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ nói: "Quận chúa, có gì chúng ta từ từ nói. Ngàn vạn lần đừng tức giận!"
Đây là là quận chúa vừa từ kinh thành tới chưa lâu, là cháu gái Hoàng Hậu nương nương sủng ái nhất. Nàng vừa tới nơi, khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương cũng đến, đại ý là muốn hắn nhất định phải chăm chút tiểu tổ tông này, không thể để nàng chịu thiệt thòi gì.
Nhưng, quận chúa vừa tới đã nổi giận với Tứ Hoàng tử điện hạ.
Hoàng Hậu nương nương chưa dặn, nếu chất nữ yêu quý bị nhi tử ruột thịt giết chết thì phải làm sao. Dù sao thì đó cũng là Tứ hoàng tử điện hạ, người trong thiên hạ vừa nghe thấy tên của hắn liền sợ hãi không thôi, tính tình tàn nhẫn, lục thân bất nhận, tình thân tình bạn mạng người trong mắt hắn đều như cỏ rác, ai biết tiểu quận chúa có hoạ từ miệng mà ra, trở thành vong hồn tiếp theo dưới tay hắn hay không?
Nữ tử được gọi là quận chúa quay đầu trừng mắt lườm quan văn: "Cẩu nô tài, bản quận chúa còn chưa đủ khách khí hả! Nếu không phải nể mặt Diễm ca ca, bản quận chúa đã băm con đê tiện này thành chăm mảnh rồi!"
Dạ Mị nhìn nhìn tiểu cô nương ngang ngược kiêu ngạo, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ, đáy mắt xẹt qua vài phần mất kiên nhẫn.
Hiển nhiên tiểu cô nương vừa mở miệng là "Diễm ca ca", liếc mắt đưa tình nhìn nam nhân đứng bên cạnh, ánh mắt ấy còn có thể vắt ra nước. Mười phần thì tám chín là người ái mộ, nàng không thể không bắt đầu suy tư, bản thân quyết định ở lại một ngày liệu có phải quyết định sáng suốt hay không, sợ bị cô nương này làm phiền chết.
Bắc Thần Tà Diễm nhìn chằm chằm tiểu quận chúa mấy giây, dừng một chút, đột nhiên quay đầu, quét về phía Ngọc Vĩ đứng bên cạnh mình: "Nàng là ai? Bản điện hạ quen nàng sao?"
Mọi người: "...?"
Dạ Mị cũng sửng sốt nhìn Bắc Thần Tà Diễm, thấy hắn vân đạm phong khinh, không phải đang nói đùa.
Tiểu cô nương kia không thể tin được nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, có vẻ như càng chịu đả kích.
Ngọc Vĩ trong lòng thở dài thườn thượt, lại là như vậy. Hắn cúi đầu nói: "Điện hạ, đây là mẫu hậu ngài... Cũng chính là chất nữ của Hoàng Hậu nương nương, con gái nhỏ mà thân cữu cữu của ngài yêu thương nhất, Trường Nhạc quận chúa Tư Đồ Tường!"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lại nhìn Ngọc Vĩ một cái, ưu nhã dò hỏi: "Nàng gọi bản điện hạ là Diễm ca ca, Diễm thân với nàng lắm sao?"
Cơ mặt những người ở đây đều giật một chút, ngài cùng cô nương nhà người ta có quen hay không, ngài còn không biết sao? Vậy mà còn đi hỏi người khác.
Nhưng mà bản thân Ngọc Vĩ chẳng thấy lạ, quay đầu nhìn thoáng qua Tư Đồ Tường, thành thật trả lời: "Điện hạ, cũng không phải quá thân quen, chỉ từng gặp vài lần trong cung yến!"
Ngọc Vĩ lại thấy kì quái nhìn ra chỗ khác, bình thường đụng mặt trong cung yến, mọi người thấy điện hạ đều cảm thấy nơm nớp lo sợ vì đủ loại lí do, điển hình là sợ bản thân quá nổi bật khiến điện hạ chú ý, bị điện hạ chơi đùa chết. Trường Nhạc quận chúa thì ngược lại, lá gan vô cùng lớn, còn dám theo đuổi đến tận đây?
Điện hạ không thiếu người thích nhưng chẳng ai dám theo, ai mà chẳng quý mạng.
Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Mị đang dần dần mất kiên nhẫn.
Khuôn mặt cao quyền thần tiên mỉm cười, ngữ điệu ôn nhu, nhẹ giọng mở miệng nói: "Cô nương, người cũng nghe thấy rồi đấy, Diễm với nàng ta cũng không thân thiết gì! Trên đời này không thiếu lũ tiểu nhân nhung nhúc đu bám kẻ mạnh, ý đồ dùng xưng hô thân thiết, thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi. Thật ra chỉ toàn tự mình đa tình. Trong lòng Diễm chỉ có một mình người, cô nương, ngươi đừng để nàng ta lừa gạt!"
Khóe miệng Ngọc Vĩ giật giật, quay đầu nhìn thoáng qua điện hạ nhà mình liếc mắt đưa tình, điệu bộ 'lòng ta chỉ có ngươi', điện hạ thật sự nghiêm túc sao?
Đuôi lông mày Dạ Mị hơi nhướn, nàng không hứng thù vơi nam nhân này, cũng không để bụng hắn thích ai. Nàng chỉ biết mình đói, nàng từ trước đến giờ luôn luôn lấy mình là chung tâm, chỉ hy vọng bọn họ có thể nói nhanh đi cho xong, nhanh nhanh chóng chóng đưa nàng đi ăn, nhưng dù sao cũng là đi ăn chực, phải giữ phép lịch sự, nàng đành chịu nhịn không nói gì.
Tư Đồ Tường biến sắc, mặt tức khắc trắng bệch như giấy, nàng không dám tin nhìn Bắc Thần Tà Diễm, nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, khóc nức nở nói: "Diễm ca ca, lần trước trong cung yến, Hoàng Hậu nương nương khen ta hoạt bát đáng yêu, huynh cũng đồng ý mà. Huynh sao lại..."
Ngọc Vĩ lại một lần ngửa đầu nhìn trời.
Đó là bởi vì hôm ấy điện hạ vừa mới đùa bỡn một đại thần đối nghịch với ngài, đại thần kia còn bị vài câu ngụy biện tà thuyết của điện hạ tẩy não đến cảm thấy chắc chắn sau này mình phải chết mất xác, còn lo lắng sau khi hắn chết cửu tộc bị điện hạ trả thù, là tự hắn hại già trẻ lớn bé nhà mình, điện hạ cảm thấy hắn rất thú vị, thế cho nên ngày hôm đó điện hạ tâm tình vô cùng hứng khởi, Hoàng Hậu nương nương trên cung yến khen rất nhiều người, điện hạ đều gật đầu hưởng ứng.
Nhưng mà... Ngọc Vĩ khẽ nheo mắt nhìn thoáng qua Dạ Mị.
Không biết vị cô nương này sẽ có cảm tưởng thế nào, hẳn sẽ không bởi điện hạ từng khen Trường Nhạc quận chúa mà cảm thấy điện hạ là một kẻ phong lưu, tuy rằng hắn thấy khả năng điện hạ thật lòng thích cô nương này không lớn, nhưng điện hạ vừa mới bắt đầu theo đuổi người khác đã thất, cũng thực sự đáng thương.
Hắn nên khuyên điện hạ giả vờ chưa từng nói qua những lời này, tránh để vị cô nương này mất hứng.
Nhưng Ngọc Vĩ đã đánh giá thấp điện hạ nhà hắn...
Chỉ thấy Bắc Thần Tà Diễm quan sát Tư Đồ tường một lát, dừng một chút, gương mặt ưu nhã lộ vẻ kinh ngạc, dùng khóe mắt liếc qua sắc mặt Dạ Mị, dịu giọng hỏi Tư Đồ tường: "Hoạt bát đáng yêu, chẳng lẽ không phải phẩm chất Diễm ghét nhất sao?"
Ngọc Vĩ: "..." Điện hạ, ngươi thắng, thuộc hạ nhận thua!
Tư Đồ Tường không dám tin, lửa giận bốc ngùn ngụt, nước mắt chảy xuống. Nàng bỗng nhiên trừng mắt nhìn Dạ Mị, nghiến răng chửi: "Tiện nhân! Tại ngươi hết! Tại ngươi quyến rũ Diễm ca ca! Đồ hồ ly tinh, ta giết ngươi!"
Nàng nói chưa hết câu, tay đã rút trường kiếm bên người thị vệ, đâm thẳng vào Dạ Mị.
Dạ Mị nhìn nàng đằng đằng sát khí, vọt tới chỗ mình.
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghiêm túc níu kéo chút kiên nhẫn sắp bay sạch sành sanh.
Nhưng nàng phát hiện bản thân càng đói càng không kiên nhẫn nổi, mở mắt ra. Trường kiếm trên tay Tư Đồ Tường đã vọt tới mặt, chút nữa thôi là xuyên qua bụng nàng!
Bắc Thần Tà Diễm nhìn nàng bất động, đuôi lông mày hơi nhíu, đang muốn ra tay.
Dạ Mị đã tới trước một bước.
Bước chân nàng di chuyển vị trí, trong chớp nhoáng đã xuất hiện phía sau Tư Đồ Tường, khiến cho Tư Đồ Tường một kiếm vồ hụt.
Ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc xách cổ áo Tư Đồ Tường, dứt khoát xách nàng ta lên giữa không trung.
Vút!
Tư Đồ Tường giống như một hòn đá tảng bị quăng ra xa, tạo nên một đường parabol hoàn hảo rồi đáp đất cách đó 5 mét.
Mặt đất vỡ ra một cái hố to, Tư Đồ Tường nằm trong chưa biết sống chết ra sao, chưa kịp kêu lấy một tiếng.
Dạ Mị biểu tình lãnh đạm, nhìn mọi người một cái, chợt quét về phía Bắc Thần Tà Diễm, lạnh lùng nói: "Nói xong chưa? Còn không mau hầu ta ăn cơm, ta mà đi, ngươi đừng nói ta không biết giữ lời!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com