Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: 3,2 tỷ

"Hahahaha, không có ai cả, uống đi uống đi."

Với lợi thế về tuổi tác của mình, Tào Cảnh Long đã thành công khiến 5 người còn lại phải uống rượu, người tiếp theo đến lượt Nam Vinh Kỳ.

Anh thật đúng là nhiều để kể lắm.

Ta dẫn binh thống nhất tứ quốc, ta giết không biết bao nghiêu người, ta ngủ trên giường hoàng đế, ta có lăng mộ, ta hơn ba ngàn tuổi.

Không gì trong số này có thể nói.

Nam Vinh Kỳ xoa xoa ngón tay, nghĩ nghĩ, "Nói tôi đã làm cái gì mấy người chưa làm, đúng không?"

"Đúng, hoặc anh có thể kể những gì anh có mà chúng tôi không có."

"Vậy thì, tôi thích Cố Nại." Giọng nói của Nam Vinh Kỳ nhẹ nhàng và giọng điệu bình thản, giống như đang nói rằng tôi thích ăn gì nhưng lời nói của anh ấy lại như sấm trên mặt đất, khiến tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

Năm người hồi lâu cũng không có phản ứng gì, nhìn bọn họ giống như máy camera đang chạy.

Nhóm chương trình cũng chết lặng.

Đây có phải là một lời tỏ tình công khai trong chương trình? Sắp ra mắt? Cụm từ này giống như thế nào? Có phải thích kiểu kia không?

F*ck, họ đã có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi chương trình được phát sóng!

Người phản ứng đầu tiên là Cố Nại, cậu cong mắt, như không coi trọng lời nói của Nam Vinh Kỳ, "Thật là trùng hợp, tôi cũng thích chính mình."

Tôn Mạo cũng cười phụ họa, "Tôi cũng thích Cố Nại, anh thua rồi, uống đi."

"Haha, tôi cũng thích cậu ấy." "Thích Cố Nại +1 "

Nam Vinh Kỳ cầm bình rượu, hơi nghiêng đầu nói nhỏ với Cố Nại, "Vòng sau, em có thể nói là mình bị bốn người tỏ tình."

Cố Nại bị ánh mắt lôi điện của anh làm cho sững sờ, sau đó nâng cằm tự đắc, "Em thế này, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu, em cũng không có cách."

Từ Nam Vinh Kỳ trở đi, những người đàn ông bắt đầu buông thả bản thân, chuyện vô sĩ gì cũng kể ra, và cuối cùng họ nói về lịch sử huy hoàng của mình, "Tôi, hồi cấp ba đã tham gia một câu lạc bộ, biết câu lạc bộ gì hay không, là một câu lạc bộ xã hội đen. "

Tào Cảnh Long nghĩ đến những việc ngớ ngẩn mà mình đã làm thì che miệng cười không ngừng, "Tham gia hội không phải là coi phim sao? Anh cả của tôi rất trâu bò. Tôi cũng học cách hòa nhập với mọi người và nhận anh ta làm đại ca. Khi đó, câu lạc bộ của chúng tôi có năm mươi người. Hơn chục người đã khá hùng hậu. Lúc đó, học sinh các trường gần đó phải gọi Long ca hahaha khi nhìn thấy tôi. Lão đại của chúng tôi là một cô gái. Cô ấy có bốn "Tứ Đại Thiên Vương" dưới tay, và tôi là một trong số đó. Hahahaha. "

Tiếng cười của anh ấy rất dễ lây lan đến mức khiến những người khác phải cười bò trên đất, và ngay cả Nam Vinh Kỳ, người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn tiếp tục cười.

"Này, các cậu hãy nghe tôi nói. Sau này, lão đại của chúng tôi không làm nữa, muốn rửa tay chậu vàng. Vị trí lão đại phải giao cho một trong Tứ Đại Thiên Vương. Sau đó bốn vị thiên vương của chúng tôi ngồi xuống để thảo luận xem ai kế thừa vị trí này. Khụ khụ, khiêm tốn, các cậu biết không, không ai muốn lên làm lão đại." Tào Cảnh Long nói xong trực tiếp cười nói," Về sau hội của chúng tôi tan rã không thể giải thích được! Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. "

"Hahahaha, anh Cảnh Long, anh rất khốc."

"Xã hội xã hội!"

Tào Cảnh Long hít sâu một hơi, "Mấy cậu nghe tôi nói, hội của tôi xấu như vậy, đương nhiên không có khả năng dừng ở đây. Tôi và mấy người Tam Đại Thiên Vương kia đến chỗ còn đầu b**i hơn, kỳ thực chính là một đám xã hội đen bệnh trung nhị ngớ ngẩn bị tẩy não. Ba ngày đánh nhau hết hai lần, trước khi ra ngoài phải đánh nhau với anh cả một trận rồi mới được đi. Có một ngày tôi và vài tên trung nhị khác bị đánh, ngày hôm sau rên rỉ đau nhức đi ra ngoài chơi. Các cậu nói có khéo hay không, tình cờ gặp đội địch, đám người kia ấn đầu bọn tôi xuống đất đánh hơn một tiếng đồng hồ!"

Cố Nại cười mệt mỏi, dựa vào Nam Vinh Kỳ thở dốc, dù vậy vẫn mong chờ phần tiếp theo, "Ừ, sau đó thì sao?"

"Sau đó, tôi cứ bị đánh như vậy, đương nhiên phải gọi đại ca của tôi tới, tôi dùng bốt điện thoại gọi cho anh cả, đoán xem anh cả nói gì."

Giản Đơn tích cực hỗ trợ, "Ý của anh là giúp anh trả thù!"

"Hắn ta nói như vầy." Tào Cảnh Long hắng giọng, và nói với giọng vô cùng bất lực, "Lão đệ à, nếu không được thì gọi cảnh sát đi."

"Hahahahaha!" Mọi người cười ồ lên, ngay cả nhân viên của nhóm chương trình cũng cười theo.

"Sau đó, tôi nhận ra rằng các chú cảnh sát là tốt nhất, con mẹ nó lăn lộn với xã hội, vì vậy tôi ... Khụ khụ, đương nhiên là quay về với chính nghĩa yêu thương cảnh sát!"

Cố Nại sắp hụt hơi, "Tôi phục anh rồi, tôi uống ly này."

"Tôi từng có câu lạc bộ kiểu này ở trường. May là tôi không được chọn, lúc đó tôi cảm thấy mình rất ngu ngốc."

Tôn Mạo nói khiến Tào Cảnh Long nhìn chằm chằm, "Tôi đó là còn nhỏ không biết."

"Thật là ngớ ngẩn."

Khi mọi người đã bình tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn về phía Cố Nại vẫn đang cười.

"Sao cậu cười ác thế?"

Điều này thật thú vị và hấp dẫn, nhưng phản ứng của Cố Nại có hơi thái quá, cậu đã ghi hình một chương trình dài như vậy và luôn giữ một khoảng cách nhất định với Nam Vinh Kỳ, bây giờ sắp lao vào vòng tay của người ta rồi.

"Thật là buồn cười, haha, giờ tôi hối hận lắm. Sớm biết vậy tôi nên đi học ở Trung Quốc, tôi ở nước ngoài cũng không có mấy người bạn. Sau giờ học thì rảnh rỗi tụ tập ca hát. Giờ nghĩ lại cũng thấy chán."

Mặc dù ít người biết về gia cảnh của Cố Nại nhưng ai cũng biết cậu từng đi du học, và chỉ một vài câu nói bông đùa lướt qua, Nam Vinh Kỳ khiến họ cảm thấy tò mò.

Bởi vì không thể đề cập bất cứ điều gì về sự nghiệp, mọi người nói điều gì đó thú vị về thời đi học của họ, nhưng Nam Vinh Kỳ vẫn giữ im lặng.

Dưới ánh mắt tò mò của họ, Nam Vinh Kỳ thờ ơ nói: "Tôi chưa từng đi học."

"..."

Anh hai này đã thực sự sẵn sàng cho hot search, cũng không sợ rằng danh sách hot search sẽ không đông vui khi chương trình được phát sóng ...

Nhưng nghĩ kỹ lại, Nam Vinh Kỳ khác họ, họ phải cẩn thận trong lời nói và việc làm, làm những gì nên làm, nói những gì nên nói, nếu không sẽ phải đối mặt với một lượng lớn người hâm mộ bỏ đi, sự nghiệp sa sút, và cuối cùng không ai quan tâm.

Nam Vinh Kỳ chiến thắng mà không có cái gọi là hiệu ứng của người hâm mộ.

Sống sót trên đảo không người được thu sau 3 ngày công chiếu 【Trì mộ】 , nên tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã xem bộ phim này. Phim thực sự đẹp mắt và thực sự hấp dẫn. Doanh thu phòng vé của bộ phim đảo ngược với tốc độ khủng khiếp, đạt gần 300 triệu trong ba ngày. Sự bùng nổ truyền miệng là không thể tránh khỏi. Không biết doanh thu phòng vé đạt mức nào trong mấy ngày này. Trong đó, ngoại trừ 60 triệu trong ngày đầu tiên là nhờ hiệu ứng của công chúng và người hâm mộ. Còn doanh thu phía sau đều từ những người qua đường tự phát.

Dù có bao nhiêu người hâm mộ, bao nhiêu người qua đường khác nhau, trong giới chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu người hâm mộ nhưng có mấy bộ phim được ủng hộ nhiệt tình chứ.

Loại này, cơ bản là hữu xạ tự nhiên hương.

Nháy mắt đã qua nửa tháng.

Nam Vinh Kỳ chợp mắt một chút, lúc tỉnh lại cửa sổ lầu hai đã tối, anh híp mắt, dời Nhị Bảo đang nằm trên người mình xuống.

Nhị Bảo rầm rì kêu hai tiếng, ưỡn mông di chuyển sang chăn bông bên cạnh.

Nam Vinh Kỳ liếc nhìn rồi ném chăn lên người nó.

"Anh tỉnh rồi à?"

"Ừ." Nam Vinh Kỳ nhảy xuống, tiếp đất vững chắc trên sàn gỗ, "Các anh đang làm gì vậy?"

"Giản Đơn dùng tấm ván gỗ làm bài xì phé, chúng tôi đang đánh bài."

Chỉ trong vòng nửa tháng, cuộc sống của sáu người trên đảo hoang gần như đã đạt đến mức khá giả. Mỗi ngày ngoài việc nghiên cứu ăn món gì, thì tìm cách vui chơi.

Trái ngược với vẻ siêng năng khi mới đến đảo hoang, Nam Vinh Kỳ đã trở nên lầm lì, ngủ hơn mười tiếng mỗi ngày và thậm chí không bao giờ vươn tay ra để nấu ăn, tất cả mọi người nói anh bây giờ là đang dưỡng lão.

Cũng có người sẵn sàng phụng dưỡng ông lão này.

Cố Nại gọt quả xoài trong tay, đưa vào miệng Nam Vinh Kỳ, "Đây."

"Ừ." Nam Vinh Kỳ ngồi xuống ghế, cắn một miếng xoài, "Có nước không?"

"Em sẽ rót cho anh."

Bốn người đang chơi xì phé ở đó làm ngơ trước cách cư xử ân cần của Cố Nại, họ đã quen rồi.

"Ôi trời, sao lại thua, Giang Mãn Mãn, anh có thể đừng đánh bài vội vàng như vậy được không?"

"Là bài của cậu xấu, trách tôi đánh nhanh?"

Giản Đơn tức giận không được, quay đầu nói với Nam Vinh Kỳ rằng, "Anh Kỳ, anh tới đánh thay anh ta đi."

"Chơi thôi." Nam Vinh Kỳ không hứng thú lắm, hiện tại anh rất mệt mỏi với cuộc sống trên đảo hoang.

Máy ảnh chết tiệt, ở khắp mọi nơi.

Anh muốn thân thiết với Cố Nại một chút cũng không được.

May mắn thay, tối nay "cuộc giải cứu" do ê-kíp chương trình sắp xếp sẽ đến đảo hoang, hai ba tiếng nữa là họ có thể rời khỏi nơi này.

"Cho anh nước."

"Ừ." Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu, nhìn Cố Nại.

Cậu mặc áo len đen, đội mũ trùm đầu, hai mắt tròn xoe, giống như một đứa trẻ không biết gì về thiên hạ, Nam Vinh Kỳ hai ngày nay đang cân nhắc, có phải Cố Nại muốn anh hay không?

Ai là người hay hôn anh mọi lúc mọi nơi?

"Sao anh không uống nước mà nhìn em?" Cố Nại dời bước che đi khuôn mặt nóng bỏng của mình.

"Anh đang suy nghĩ, em sao lại đội mũ?"

Cố Nại thò tay vào mũ vò đầu bứt tóc, vẻ mặt khó chịu, "Em muốn gội đầu nhưng vừa lấy được nước, Tướng Quân đã nhảy vào."

Nam Vinh Kỳ không nhịn được cười, "Tướng Quân đã lâu không tắm, nó hiện tại ở chỗ nào?"

"Anh tự mình xem đi."

Nam Vinh Kỳ mở cửa gỗ, Tướng Quân đang ung dung bơi trong chậu nước, tận hưởng ánh nắng trên đảo, "Haha, tên này biết cách sống ghê."

Cố Nại nhìn Nam Vinh Kỳ cảm thấy buồn cười, "Chỉ là em không có kính râm, đeo kính râm cho nó là hoàn hảo rồi."

Nam Vinh Kỳ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Cố Nại, "Về nhà đưa cho nó một cái."

"Đúng vậy."

Vào ban đêm, sáu người đàn ông đang ăn tối như thường lệ, thì một ánh sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên mặt biển.

"Đó là một con tàu!"

"Đã có người tới cứu chúng ta!"

Một nhóm các nhà viết kịch đã hét lên kêu cứu mạng ... chính xác là hoan hô.

Giang Mãn Mãn vứt quần áo trong tay, Lão Cao rốt cục lấy được điện thoại di động, đã đủ ngày cúp máy!

Về nhà! Thay quần áo! Tắm rửa! Ăn ngon! Dưỡng da nửa tháng!

Tất cả các loại niềm tin làm nên mắt xích cuối cùng của cuộc phiêu lưu trên đảo hoang, cuộc chạy trốn khỏi đảo hoang được diễn giải một cách sinh động.

Lên thuyền, nhìn về phía xa xa đã từng xây dựng tổ ấm, mọi người đều có chút không cam lòng, thật sự cảm thấy bất đắc dĩ.

Chỉ có Nam Vinh Kỳ là có niềm vui thuần khiết khi rời khỏi đây, đã vài ngày, lần đầu tiên mỉm cười.

Sau khi lên thuyền, ê-kíp chương trình đã quay xong những tư liệu và hình ảnh cần thiết, sau đó họ tắt máy ảnh trả lại điện thoại di động và đồ dùng cá nhân cho bọn họ. Hơn nửa tháng đối mặt với tổ tiết mục không nói chuyện, giờ họ cùng nhau nói lời chúc mừng với Nam Vinh Kỳ.

"Hả?" Nam Vinh Kỳ có chút bối rối.

Bây giờ cả ê-kíp chương trình cũng tham gia diễn sao?

"Hahaha, hôm nay là ngày thứ hai mươi mốt công chiếu 【Trì mộ】, doanh thu phòng vé đã vượt quá 3,2 tỷ!"

3,2 tỷ.

Nam Vinh Kỳ mỉm cười, "Điều đó khá tốt."

"Cái gì? ? ?"

"Không phải sao, ông chủ, anh có thái độ này?"

Nhìn thấy Cố Nại đang nhìn mình với ánh mắt thần kinh, Nam Vinh Kỳ hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười khá tươi, anh vỗ tay và nói: "Chà! Thật tuyệt!"

3,2 tỷ... sao, anh chỉ muốn đến gần Cố Nại thôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com