Chương 77: Kiểu cách
Sau khi Nam Vinh Kỳ ăn được nửa nồi lẩu thì muốn đi vệ sinh, anh mặc áo len trùm đầu và đeo khẩu trang, từ sương phòng đi về phía toilet ở cuối hành lang, cách đó vài bước anh bị một người quen ngăn lại.
"Vinh Kỳ? Tại sao cậu lại ở đây?"
Nam Vinh Kỳ nhướng mắt, người trước mặt là anh họ của Cố Nại, Cố Triết.
Đến quán lẩu, anh nói tôi ở đây làm gì?
Cố Triết dường như đã nhận ra câu hỏi của mình có chút ngu ngốc, anh ta bật cười, "Ồ, ở đây ăn lẩu, cậu ở một mình à?"
"Cùng Cố Nại." Dù sao cũng là người nhà họ Cố, Nam Vinh Kỳ cũng sẽ không để cho anh ta một cái mặt lạnh.
"Chà, chỉ có hai người thôi... Thật nhàm chán, tôi và mấy người bạn đang ở trong sương phòng bên cạnh, nếu không thì ăn cùng đi?" Cố Triết lúc này rõ ràng là hăng hái hơn lần trước gặp mặt, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Nam Vinh Kỳ biết rằng Cố Nại nhất định không muốn ăn cùng anh ta, vì vậy anh quyết định để Cố Nại làm người xấu một lần, "Đi hỏi Cố Nại, tôi đi toilet."
"A, được rồi, anh đi đi." Cố Triết mỉm cười và bước sang một bên nhường đường cho anh.
Khi Nam Vinh Kỳ quay trở lại sương phòng, chỉ có một mình Cố Nại, "Cố Triết đi rồi?"
"Ồ, đoán xem anh ta nói gì."
"Nói rằng anh đã hứa đi ăn với họ."
"Ừ, đúng rồi, nói dối không chớp mắt, bị em nói lại một câu, đoán xem em đã nói cái gì?"
Nam Vinh Kỳ nhìn những nguyên liệu lẩu còn lại, buột miệng nói: "Ba em từ nhỏ đã giáo dục em phải tiết kiệm, em muốn ăn xong."
Cố Nại cầm đũa rùng mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nam Vinh Kỳ, cầu khẩn nói, "Bán tiên, ngài làm ơn tính thử cho ta, ngày mai xổ ra số mấy?"
Trong suy nghĩ của Nam Vinh Kỳ, vé số và năm triệu là tương đương nhau, anh không khỏi lắc đầu, "Anh không theo đuổi nó quá nhiều."
Cố Nại cảm thấy hứng thú, cậu đến gần Nam Vinh Kỳ và nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì nói cho em biết, nếu anh có thể đoán trước được tương lai, anh muốn biết điều gì?"
"Nhìn trước được tương lai ... ừm ..." Nam Vinh Kỳ nhất thời không nói ra.
Điều này càng làm cho Cố Nại thích thú với câu trả lời, không ngừng thúc giục: "Nói mau, anh muốn biết cái gì?"
Nhiều suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu Nam Vinh Kỳ.
Nếu có một ngày nào đó chuyện anh và Cố Nại ở chung với nhau lên hotsearch, những người đó sẽ có phản ứng gì, nếu như ba mẹ của Cố Nại biết sẽ có phản ứng gì.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, biết việc này cũng không có cần thiết....
Vì vậy Nam Vinh Kỳ do dự.
Anh thực sự không thể nghĩ ra thứ gì đó theo đuổi hơn là biết con số trúng giải trong xổ số ngày mai, để thỏa mãn sự tò mò của Cố Nại, anh thản nhiên nói: "Anh muốn biết mười năm nữa em đang làm gì."
Sau đó, ký ức đầy bụi trong tâm trí trở nên rõ ràng.
Nam Vinh Kỳ nghĩ đến, Diêu Thuấn chết vì phong hàn năm mười bảy tuổi và Thư Viễn Sâm cũng bị cảm nặng ở tuổi mười bảy. Còn Tôn Diệu Quang năm ấy bị Diêu Cơ giết bằng thuốc độc ở năm hai mươi chín tuổi, vậy điều gì sẽ xảy ra với Cố Nại năm em ấy hai mươi chín tuổi.
Vẻ mặt của Nam Vinh Kỳ trở nên nghiêm nghị, anh thay đổi lời nói của mình, "Tám năm nữa."
"Tám năm nữa?" Tám năm sau, Cố Nại hai mươi chín, độ tuổi đẹp nhất của một nam nghệ sĩ, "Anh vừa nói vậy em cũng muốn biết... Tám năm nữa... em sẽ làm gì đây."
Nếu Nam Vinh Kỳ chưa từng xuất hiện trong đời, có thể nói Cố Nại vẫn còn gia nhập trong làng giải trí trong tám năm nữa, sự nghiệp diễn xuất của cậu vẫn sẽ lên như diều gặp gió.
Nhưng bây giờ cậu không dám chắc.
Khi hai người chuẩn bị ăn cơm xong trở về nhà, cửa sương phòng bị gõ vang, là Cố Triết bước vào, anh ta tiễn bạn xong liền đến chào hỏi.
Bạn bè anh ta đứng ngoài cửa nhìn vào trong nhưng họ cũng không vào.
"Các cậu từ từ ăn, tôi về trước."
Đã đánh cái mặt cười này một lần rồi, lần này Cố Nại thực sự không thể làm gì được, cậu cười đáp: "Ừ."
Cố Triết cũng không nói nhảm nữa, đang xoay người định rời khỏi thì đột nhiên quay đầu lại hỏi Cố Nại, "Khi nào thì chú và dì từ khu phòng thủ trở về? Vài ngày không gặp tôi có chút nhớ họ. "
Cố Nại liếc mắt nhìn mấy người đàn ông trung niên ngoài cửa, "Bốn năm ngày."
"Được, vậy tôi về đây, lái xe nhớ chú ý an toàn."
Lần này Cố Nại không có trả lời, sau khi Cố Triết rời đi, gương mặt của Cố Nại lập tức nhăn như ông lão.
Nam Vinh Kỳ get được sự tức giận đó, "Thế nào, bị cáo mượn oai hùm nên không vui?"
Cố Nại hừ một tiếng, "Anh là con giun trong bụng em sao? Anh cái gì cũng biết."
Nam Vinh Kỳ gắp tôm từ trong nồi lẩu ra, cho vào miệng, từ từ nhai nuốt, sau đó mãn nguyện đặt đũa xuống, "Anh không phải con giun trong bụng em, anh không ngốc. Nếu em không khoe ra địch ý rõ ràng như vậy, anh sẽ không nhìn thấy nó."
"Làm người quý ở thấy đủ, đây tuyệt đối là lần cuối cùng."
Nhưng Nam Vinh Kỳ chỉ cảm thấy thế giới hiện tại ổn định vô tư, đại não của người trước mắt đã thoái hóa
Là chuyện tốt.
Sau khi ăn xong, hai người đi thang máy trực tiếp đến bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi lái xe đi, vì Cố Nại vừa uống rượu nên Nam Vinh Kỳ đã lái xe trở về nhà.
Khi anh ấy lái xe, Cố Nại sẽ hoảng sợ trong tiềm thức.
Nhớ lúc đầu, Nam Vinh Kỳ mới học lái xe, anh cứ nói chuyện với cậu về những điều trong trường dạy lái xe mỗi ngày, Cố Nại không hề tin tưởng vào kỹ năng lái xe của anh.
"Chậm một chút, anh có thể nắm chặt vô lăng không, hai cái tay, anh đừng đùa nữa anh đẹp trai, anh cho là đang đóng phim truyền hình à, anh là tổng tài bá đạo sao?"
Nam Vinh Kỳ không nói, mà nhấn mạnh chân ga.
Chà, lần này thật yên tĩnh.
Trưa ngày hôm sau, Vinh Kỳ và Cố Nại vẫn được truy lùng gắt gao.
Bốn nhân vật này hiện tại đặt chung rất hài hòa, Nam Vinh Kỳ thậm chí đang cân nhắc xem có nên xóa nhân vật phía nam trên ID Weibo của mình hay không.
Theo như anh biết, trên Weibo có mấy người hâm mộ lớn của anh, tên là Đông Vinh Kỳ, Tây Vinh Kỳ, Bắc Vinh Kỳ, thậm chí ba chữ Nam Vinh Kỳ trên công cụ tìm kiếm cũng chính là anh, cùng chiến thần ba ngàn năm trước không không có chút liên hệ gì.
"Hahahahaha! Đi Tướng Quân!"
Nghe thấy tiếng cười tự phụ của ai đó, Nam Vinh Kỳ dời tầm mắt từ điện thoại sang cửa sổ, Cố Nại đang chơi với hai cậu nhóc trong sân, vị Tướng Quân vốn chưa bao giờ thích đồ chơi, vô tình lôi ra một góc từ góc nhà Cố một quả bóng tennis, si mê nó, đuổi theo quả bóng tennis chạy khắp nơi.
Cố Nại dành cả buổi sáng để trêu chọc tên kia với quả bóng tennis này, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy Tướng Quân ngốc nghếch, không biết mệt là gì.
Cố Nại dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, liếc nhìn về phía cửa sổ, lấy điện thoại ra nghịch hai lần, điện thoại của Nam Vinh Kỳ vang lên.
Đó là WeChat của Cố Nại.
Bảo bối: Nhìn em có đẹp không?
Hai người đàn ông, họ xấu hổ khi phải đích thân gọi những biệt danh đầy mệt mỏi và quanh co đó, nhưng các ghi chú điện thoại càng ngày càng quanh co.
Cố Nại từ trong sân nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.
Bảo tiêu: Anh đang nhìn con chó.
Ha ha.
Cố Nại mím môi, ném quả bóng tennis cho Tướng Quân & Nhị Bảo rồi đi đến bên cửa sổ.
Nam Vinh Kỳ mở cửa sổ nhìn xuống, "Làm sao vậy?"
Cố Nại thiếu chút nữa đã nói anh không còn yêu em nữa phải không.
Không, quá già mồm cãi láo.
Già mồm cãi láo có gì sai.
"Nam Vinh Kỳ."
Nam Vinh Kỳ cười nhẹ, ra vẻ cung kính, "Hả?"
"Em thấy anh thay đổi rồi, anh trước đây không phải như thế này."
Trước đây khi vừa ra khỏi lăng mộ, Nam Vinh Kỳ đã có thể thích nghi với thế giới nhanh chóng sau khi xem nhiều chương trình truyền hình khác nhau. Câu nói của Cố Nại dường như đã được nghe trong một bộ phim truyền hình dài tập, vì vậy anh nói, "Em đang đóng phim truyền hình à? ? "
"Anh xem anh xem! Anh bây giờ lòng dạ hẹp hòi thế nào, tối hôm qua em nói có một câu mà anh ôm mối hận đến bây giờ!" Vẻ mặt của Cố Nại đã bộc lộ hết tâm trạng phức tạp của cậu lúc này.
Nam Vinh Kỳ thề rằng anh thực sự không có thù oán gì, nhưng những gì Cố Nại nói tối hôm qua, anh vẫn nhớ, "Anh không có lòng dạ hẹp hòi."
"Anh còn không thừa nhận điều đó, em biết anh là người ít quan tâm nhất. Anh đã từng như vậy." Mặc dù có vẻ là một trò đùa nhưng Cố Nại rất nghiêm túc về việc tức giận. Sau một thời gian ở một mình, Nam Vinh Kỳ liên tục chơi Tetris và nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, điều này khiến cậu cảm thấy bị phớt lờ.
Ngay cả khi cậu biết rằng mình có thể đang già mồm cãi láo, cậu chỉ không thể kiểm soát được bản thân.
Cậu muốn đôi mắt của Nam Vinh Kỳ luôn nhìn cậu.
Nam Vinh Kỳ cười, dựa vào bên cửa sổ nhìn cậu, "Được rồi, anh vừa rồi là nhìn em."
Cố Nại không thể vui được, hiển nhiên anh luôn đoán được nội tâm cậu y như con giun trong bụng, biết mấy chuyện mà không nói, sao bây giờ không hiểu mình không vui ở chỗ nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Nam Vinh Kỳ, Cố Nại không thể cãi được nữa.
"Anh vừa rồi đang xem cái gì?"
"Weibo, đào bới gia thế bối cảnh Vinh Kỳ."
Cố Nại kinh ngạc nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, sau đó cười cười, tiểu tính tình trong lòng cũng bị quét sạch, "Nào, nói cho em biết anh có lai lịch gì."
Nam Vinh Kỳ hơi nâng cằm, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, "Con nhà giàu, bộ dạng lạnh lùng."
"Ngạc nhiên quá."
Nhìn thấy Cố Nại cảm thấy tốt hơn, Nam Vinh Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quăng điện thoại sang một bên, "Đi thôi, hôm nay anh nấu cơm làm cá cho em."
"Thực sự à!" Cố Nại vui mừng đến nỗi từ ngoài chạy vào nhà.
Vì vậy, sáng nay Nam Vinh Kỳ mua cá trong giờ tập thể dục buổi sáng, nó vẫn còn sống và đang quẫy, Nam Vinh Kỳ vớt nó ra khỏi chậu nước và đập nó lên thớt, con cá chết đột ngột.
Nam Vinh Kỳ buộc tạp dề và xắn tay áo, mổ bụng cá một cách duyên dáng và điềm tĩnh, moi nội tạng và bỏ vảy, khiến việc giết cá trở thành một nghệ thuật sống.
Trong khoảng thời gian trên đảo hoang, anh đã làm đúng như vậy.
Cố Nại nghĩ, thảo nào khi Nam Vinh Kỳ đang cố gắng tập trung giết cá, tất cả các máy quay đều chỉa vào anh... thậm chí ngay cả cậu cũng muốn quay lại.
Cố Nại đã chụp ảnh Nam Vinh Kỳ ở mọi hướng bằng điện thoại di động 360 độ, không cần sửa ảnh cũng đẹp cực kỳ.
Nam Vinh Kỳ đang thay dao trên con cá, khi xoay người muốn chụp ảnh chính diện, anh ấy nhướng mắt và cong khóe miệng, đôi mắt híp nhẹ và dịu dàng, anh ấy cười rất thu hút.
Cố Nại thành công chụp được tấm hình này.
Sự hài lòng tuyệt vời.
Thay đổi hình nền! Thay đổi trình bảo vệ màn hình! Thay đổi hình nền trò chuyện!
Nếu có điều kiện, Cố Nại thậm chí còn muốn dùng cái này cho ảnh đại diện WeChat và Weibo của mình.
Chà, nếu cậu là một người bình thường không liên quan gì đến Nam Vinh Kỳ, cậu có lẽ sẽ lặng lẽ trở thành fan hâm mộ gương mặt của Nam Vinh Kỳ.
Cố Nại bắt đầu nghĩ về lần gặp đầu tiên với Nam Vinh Kỳ, chẳng lẽ lúc đó cậu cũng bị mù mặt sao?
Nam Vinh Kỳ vốn đang chú ý tới Cố Nại đang quay người lại, thấy cậu lững thững thất thần, liền nói: "Ra sân nhổ hai cây hành lá rồi trở về."
"Anh không nấu sao lại bắt em..." trong miệng lẩm bẩm, nhưng không tự chủ được bước ra ngoài.
Đại khái là bị sai sử riết quen...
Sau khi chuẩn bị xong các món ăn, Nam Vinh Kỳ bưng cá lên bàn, Cố Nại đã bưng bát đũa chờ sẵn ở đó, "Thơm quá."
"Có lẽ chỉ là hương thơm, anh để gia vị hơi nhiều."
"Không cần biết anh nấu dở thế nào! Em thích nó!" Cố Nại đã sẵn sàng để liếm đĩa.
Mọi người, họ cần được động viên, chỉ bằng cách này, Nam Vinh Kỳ mới có thể nấu nhiều hơn, và chỉ khi anh ấy nấu nhiều hơn thì anh ấy sẽ làm tốt hơn.
Nam Vinh Kỳ làm món cá chua ngọt, có lẽ anh đã cho quá nhiều đường, miệng Cố Nại đầy vị ngọt khi cậu gắp một đũa cho vào miệng.
Mùi vị, giống nhau.
Thế nhưng không đến mức ăn không được.
Cố Nại ăn gần hết con cá, rốt cuộc không nhịn được nói: "Ừm..."
Nam Vinh Kỳ rất bình tĩnh, "Không sao, em nói cái gì anh cũng không tức giận."
Cố Nại ngẩng đầu thận trọng liếc nhìn anh, đôi mắt màu nho sẫm giống như thần sắc lo lắng khi bị người lớn ôn chuyện, cậu thận trọng chậm rãi nói: "Không, món anh nấu thật là ngon. Là em, tương đối, thích, nhạt hơn chút, món cá hấp, anh nghĩ thế nào ... "
Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười.
Nhạt, hoành thánh nhỏ không để muối thì ăn thế nào?
Không thể nói, nói Cố Nại lại muốn nói anh lòng dạ hẹp hòi.
Thế nhưng, về chuyện cậu làm lời cậu nói, Nam Vinh Kỳ một điểm đều không thể quên được.
——–
Tác giả có chuyện muốn nói: đừng nói tui viết ngắn nữa, tui còn muốn viết dài từng chương một, mọi người nhớ đi ngủ sớm một chút, ngoan a ~
Hahahaha, tui đã viết sai từ đạp ga thành đạp vô lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com