CHƯƠNG 4 =))
Lửa giận của Đạp Tiên Quân thật không có cách nào áp chế, cảm giác đó như xông thẳng lên đỉnh đầu. Ân thanh trong lòng kêu gào hắn mau giết Sở Vãn Ninh, giết chết cái người hắn hận thấu xương này, lại có một âm thanh mỏng manh khác nói hắn mau tránh thoát, nói hắn mau bỏ đi. Hiện giờ, hắn thật sự không thể, cũng không dám đối mặt với Sở Vãn Ninh một chút nào, đành phải trốn tới Vu Sơn Điện.
Hắn nôn nóng dạo bước trong Vu Sơn Điện một lúc lâu. Phẫn nộ ở đáy lòng từ lúc rời xa Sở Vãn Ninh dường như càng lúc càng nhiều. Hắn xoay người, nắm Mạch đao, đảo mắt một cái toàn bộ bàn ghế đều tan thành cát bụi, nhưng thế vẫn chưa đủ. Con thú ở tận sâu trong tâm trí đặc biệt muốn chiến đấu, đâm vào trái tim hắn như thể bị xé toạc, đau đớn muốn chết đi. Một tay hắn ấn vài cái vào trán, trái tim nơi ngực trái cứ điên cuồng nảy lên.
"Sở, Vãn, Ninh!!!"
Đạp Tiên Quân không kiểm soát được mà rống lên một tiếng, thẳng tắp đem Mạch đao cắm xuống mặt sàn của đại điện. Những viên gạch xung quanh đều bị nhấc lên, bụi đất bay vương vãi khắp nơi, những viên gạch ở xa thì nứt vỡ ra vài cái khe.
Cung nhân đều sợ chạm phải tên đế quân thô bạo vui buồn thất thường này mà trốn chạy ra khỏi phòng ẩn nấp. Sợ hắn chạm vào cái đầu mốc của họ, bị bạo quân tra tấn cơ thể thành quân cờ. Bọn họ không dám nói, rốt cuộc cái vị trong Hồng Liên Thủy Tạ có quan hệ gì. Một khi bị Đạp Tiên Quân phát hiện, sẽ khó tránh khỏi cái chết.
Phải mất một lúc để Mặc Nhiên hồi phục cảm xúc, nhưng hắn cũng không thể thôi tiêu phí thêm càng nhiều thời gian để lập ra một chuỗi lý luận hoàn mỹ cho bản thân. Luôn có hai luồng cảm xúc đối nghịch trong tim lôi kéo hắn, hắn muốn gần gũi với Sở Vãn Ninh, lại không thể khống chế cảm xúc chính mình muốn làm tổn thương y.
Điều này không thể được.
Hắn trút giận lung tung, một lúc sau ở cầu thang đại điện chống Mạch đao xuống ngồi hồi lâu. Cuối cùng cũng sửa sang lại thành một bộ dạng hoàn chỉnh.
Hiện tại Sở Vãn Ninh có con của hắn, đó là con của riêng hắn, vì vậy phải đối xử với nó thật tốt.
Hắn nhớ về những ngày tháng trước đây với Đoàn Y Hàn, nhớ về người cha ruột tột đỉnh kinh tởm mà hắn cực kì không muốn nhắc đến. Hắn không những phải đối xử với con thật tốt, không giẫm lên vết xe đổ, ít nhất phải để song thân nó trông thật hòa thuận. Cho nên, cho nên hắn phải nỗ lực đối xử tốt với Sở Vãn Ninh một chút.
Nghĩ là thế, nhưng thân thể Sở Vãn Ninh rất ốm yếu, nhỡ như đứa trẻ không thể sống sót...
Nghĩ tới điều này, hắn gần như không do dự, lập tức đưa ra một cái cớ mới cho bản thân. Sở Vãn Ninh còn có thể mang thai, cho dù là hiếm hoi, chỉ cần hắn đối với Sở Vãn Ninh tốt một chút, về sau còn có thể... Hắn muốn để Sở Vãn Ninh sinh cho hắn một lứa mèo con, tốt nhất là lớn lên giống Sở Vãn Ninh một chút, sẽ ôm cánh tay hắn làm nũng, gọi phụ hoàng, gọi hắn là cha.
Đáy lòng bỗng bốc lên một cỗ ấm áp, nhưng nó hoàn toàn khác với loại hơi ấm đột ngột và gượng ép khi nghĩ về Sư Muội, tựa như ngọn lửa cuối cùng trên thế giới đang sưởi ấm hắn, đến gieo vào lòng hắn. Nhỏ bé, chầm chậm mà lan tỏa, không hề bỏ qua nơi nào, thắp sáng ngọn nến, bùng lên ngàn vạn ánh sáng, ở đáy lòng hắc ám sâu không thấy vực của hắn thả bay, như ánh đèn Khổng Minh phiêu tán trong đêm.
Sau đó, ánh sáng có, hơi ấm có, để hắn thấy rõ từng chút một.
Mặc Nhiên cố gắng hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vị trí trái tim, nghi hoặc mà xoa xoa nó.
Mặc dù ban ngày náo loạn ầm ĩ với Sở Vãn Ninh, nhưng buổi tối vẫn phải đến. Hắn muốn tránh gặp mặt Sở Vãn Ninh một thời gian, nhưng dược tu liên tục dặn dò, hiện giờ linh lực trong người Sở Vãn Ninh đã tan hết, thân thể yếu nhược, lại là nam nhân, muốn đứa trẻ bình an, cần phải truyền cho y nhiều linh lực một chút.
Dược tu chưa nói là mấy ngày, cũng chưa nói là truyền cho y bao nhiêu, Mặc Nhiên liền hiểu là mỗi ngày.
Quan hệ giữa hắn và Sở Vãn Ninh thường xuyên náo loạn ồn ào, chỉ là ầm ĩ xong xuôi, hắn lại phải dỗ Sở Vãn Ninh. Ai bảo con mèo trắng lớn đùng sẽ chết vì sĩ diện này có thể ngất đi một hồi chứ.
Hắn thực sự không thể lại giận Sở Vãn Ninh. Nghĩ đến đây, lần đầu Mặc Nhiên thấy tay chân có phần luống cuống, nhưng Đạp Tiên Quân sẽ không thừa nhận bản thân là một người yếu đuối. Mặc dù sâu trong lòng chỉ còn là một con chó đáng thương đang bất lực rên rỉ cầu xin. Ngoài mặt hắn sẽ không bao giờ thừa nhận chính mình đang chột dạ.
Mặc Nhiên lại đi tới Hồng Liên Thủy Tạ. Đèn trong phòng cơ bản đều đã tắt.
Sở Vãn Ninh đang ngủ.
Không phải đối mặt với con mèo trắng lúc thanh tỉnh, thời thời khắc khắc sẽ giơ lên móng vuốt khiến tinh thần căng thẳng, đối với Mặc Nhiên thật là một chuyện tốt. Lưu công tới gần thì thầm với hắn vài câu, nói trước đó Sở Vãn Ninh đã tỉnh lại một lần, uống qua thuốc rồi tiếp tục ngủ.
Mặc Nhiên cau mày: "Y không nôn ra, trừ thuốc thì không ăn gì?"
Lưu công đi theo hắn đã lâu, đối với hắn trung thành, coi Mặc Nhiên như con mình. Lão biết một chút sự tình giữa Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, cũng không giấu diếm, nhỏ giọng thở dài: "Sở tông sư nói là ăn không vào, lão nô liền cho Sở tông sư ăn chút cháo trắng... Sở tông sư đã uống hai hớp."
Mặc Nhiên gật đầu, rảo bước tới trước cửa phòng Sở Vãn Ninh, Lưu công cực kì biết điều mà lui xuống.
Khi Sở Vãn Ninh ngủ hay hôn mê nhìn không quá khác nhau, trong phòng thắp mấy cây nến đỏ, hắt lên khuôn mặt như tờ giấy trắng của Sở Vãn Ninh một chút nhân khí.
Mặc Nhiên đứng thất thần nhìn y một lúc lâu, cuối cùng im lặng sột sột soạt soạt cởi quần áo rồi bò lên giường ôm lấy con mèo trắng đang cuộn tròn kia.
Có lẽ vì thể chất yếu nhược, ý thức của Sở Vãn Ninh không quá thanh tỉnh. Trước đây Đạp Tiên Quân thường xuyên lăn lộn với y đến nửa đêm rồi ngủ tại nơi này, thế nên y cũng có thói quen ngủ nửa bên giường. Nhưng trong tâm lí lại bài xích, đem chính mình khóa còn một phần nhỏ, dán đến bên trong vách tường.
Chỉ là lần này lại không giống, con mèo trắng lớn kia dường như ngửi thấy mùi hương thư thái quen thuộc. Ngay khi bị Mặc Nhiên ôm lấy, theo bản năng vô thức nhích lại gần hướng Mặc Nhiên, đầu chui vào lồng ngực hắn.
Đạp Tiên Quân đã đè người trong lồng ngực ra làm không biết bao nhiều lần, hiện giờ chỉ vì cử chỉ nhỏ của Sở Vãn Ninh, hành động như ỷ lại vào hắn, trái tim đột nhiên nảy lên. Sở Vãn Ninh vô tri vô giác, nhưng giờ phút này Mặc Nhiên hắn rất tỉnh táo, dưới đáy lòng cảm nhận được cỗ vui sướng ngày càng dày đặc, nhiều đến mức hận không thể đánh thức Sở Vãn Ninh dậy dây dưa hôn môi.
Chuyện này quá không giống bình thường.
Mặc Nhiên không phải một quân tử, hắn đối với Sở Vãn Ninh chỉ có dục vọng chiếm hữu quá sức tưởng tượng, thế nhưng những hành động vô thức của Sở Vãn Ninh, cùng với mùi hương cây cỏ ập vào mũi hắn, rõ ràng không có một chút dung tục.
Hắn lập tức cứng.
Hắn biết rõ, Sở Vãn Ninh đối với hắn lực hấp dẫn là trí mạng, nhất là trên thân thể, hắn ngửi thấy hương vị Sở Vãn Ninh, lập tức có thể nhất trụ kình thiên, cứng đến nỗi thấy đau.
Nếu là thường ngày, hắn đã sớm nghĩ gì làm nấy, thế nhưng là dược tu cũng đã nhiều lần lặp lại với hắn như vậy sẽ nguy hiểm tính mạng, chí ít trong vòng mấy tháng tuyệt đối cấm chuyện phòng the, Mặc Nhiên có thể làm gì?
Hắn vừa tự nhủ sẽ đối Sở Vãn Ninh tốt một chút, cũng không thể vừa xoay mặt đã hối hận.
Mặc Nhiên lần đầu cảm nhận được tâm lý bất đắc dĩ, thật không thể làm gì. Hắn ôm eo Sở Vãn Ninh, cắn răng nghiến lợi bắt lấy cổ tay Sở Vãn Ninh, chuyển vận linh lực vào trong người Sở Vãn Ninh.
Lần này Sở Vãn Ninh không hôn mê, chỉ là ngủ say, linh lưu ào ạt như vậy không thể tránh khỏi khiến y tỉnh lại.
Sau đó y phát hiện mình bị Mặc Nhiên từ đầu đến đuôi ôm vào trong ngực, một tay bị hắn nắm lấy, có vật ấm nóng đỉnh vào khe hở giữa hai chân.
Sở Vãn Ninh vừa tỉnh lại còn chút mơ hồ, vô ý thức kêu lên một tiếng. Mặc Nhiên phát hiện y tỉnh, nghe âm thanh mềm yếu nhu nhược càng khiến toàn thân phát nhiệt, hạ thân đâm vào đùi Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh được chuyển vận chút linh lực, rất nhanh đã thanh tỉnh. Y cùng Mặc Nhiên đã lên giường nhiều lần như vậy, trong nháy mắt đã biết nghiệt vật cấn bên dưới là thứ gì.
Đạp Tiên Quân từ lúc nào bò lên giường y?
Sở Vãn Ninh cứng người, ngẩng đầu xem Đạp Tiên Quân đang nhẫn nhịn dục vọng, quả nhiên trông thấy thần sắc nguy hiểm của đối phương.
Không được ... Y đang mang ...
"Mặc Nhiên... Ngươi... Ngươi làm sao..." Sở Vãn Ninh từ mặt đến lỗ tai đều ửng hồng, vô thức giãy giụa định né khỏi đạp Tiên Quân, lăn vào bên trong giường.
Thế nhưng y làm sao có thể trốn được, Mặc Nhiên trong nháy mắt giữ lấy eo y, như chó săn kéo y chặn lại trong ngực: "Bổn tọa làm sao? Lần này là Sở phi chủ động đầu hoài tống bão cơ mà."
"Cái gì? Ta không có...!"
Sở Vãn Ninh cả người đều cảnh giác, y chỉ vừa kịp trở mình, nhục trụ nóng rực của Mặc Nhiên đã đặt tại vải vóc giữa đùi.
Y không thể trốn đi đâu được, khí tức nóng hổi của Đạp Tiên Quân đã vào bên cổ, bàn tay hắn vòng lên bụng y vuốt ve, Sở Vãn Ninh vẫn còn muốn né, toàn thân cứng ngắc nói: "Ngươi... Ngươi không phải muốn đứa nhỏ sao."
Thấy Sở Vãn Ninh cũng lo lắng, Mặc Nhiên dễ chịu không ít. Hắn dù bận vẫn ung dung đánh giá phản ứng Sở Vãn Ninh. Người này từ trước đến nay vẫn mang tâm thế "cố cùng liều thân" mặc hắn giày vò, chẳng thèm bố thí cho hắn chút phản ứng nào. Hiện giờ Sở phi của hắn từ mặt cổ đến tai, không nơi nào không nổi lên ửng hồng, mà đây chẳng qua là vì Mặc Nhiên lần này không cưỡng ép bạo lực, không ngang ngược hành hạ, chỉ ôm y, liếm láp lỗ tai vuốt ve thân thể y.
Y như vậy khiến Mặc Nhiên cảm thấy dù cứng đến đau cũng đến nỗi khó tiếp nhận, hắn như phát hiện một mặt khác của Sở Vãn Ninh, rất đẹp, tản ra ngào ngạt ngát hương, lại còn ... mềm mại?
Chẳng lẽ Sở Vãn Ninh thích như này?
Hắn càng muốn nhìn Sở Vãn Ninh lộ ra những biểu tình trước nay chưa từng thấy, muốn y mở rộng cái bụng mềm mại để hắn vuốt ve. Dù sao hắn vốn đã không định sẽ thật sự làm, giờ hao tổn thêm chút thì giờ cũng không sao, có điều những việc này Sở Vãn Ninh không biết được.
Mà khi hắn ôm lấy Sở Vãn Ninh như vậy, những tâm tư bạo lực gần như biến mất không thấy tăm hơi, hắn càng không có lý do để thân cận Sở Vãn Ninh. Hắn ôm lấy Sở Vãn Ninh, cọ xát nửa người dưới, bàn tay thuận theo trung y Sở Vãn Ninh kéo mở nút thắt, tiếp đến hắn vuốt ve bên trong, sờ bụng dưới Sở Vãn Ninh. Hắn đè lên, bờ môi cọ cọ vành tai Sở Vãn Ninh, hơi thở nóng rực rơi trên bờ vai y.
Sở Vãn Ninh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Đạp Tiên Quân từ khi nào biến thành như vậy ... có thể xem như ôn nhu. Hắn lúc nào ôn nhu như vậy vuốt ve an ủi y?
Trong quá khứ, hắn luôn luôn kịch liệt, tư thái lưu luyến tư thái như vậy không phải là thứ có thể xuất hiện giữa thâm thù đại hận của bọn họ.
Sở Vãn Ninh nghĩ như thế, lại vùng vẫy mấy lần, muốn lăn đến giữa giường, cách hắn xa một chút.
Mặc Nhiên thấy thế, đè người đang giãy giụa trong ngực, một mặt vuốt ve làn da mềm mịn của Sở Vãn Ninh để dập lửa, một mặt mở miệng trong ngực người giãy giụa, một mặt mở miệng, không động đến hoa tai đỏ tươi mà liếm láp vành tai mẫn cảm của Sở Vãn Ninh: "Bổn tọa đã nói muốn nó, nên mấy tháng nay sẽ không động đến ngươi. Thế nhưng Vãn Ninh nếu như lại câu dẫn bổn tọa như vậy, cũng khó mà nói trước được."
Sở Vãn Ninh dừng một chút, nghe thanh âm Mặc Nhiên gần trong gang tấc, đành phải bất động.
Thế nhưng thứ đè vào bên vải vóc thực sự nóng bỏng lại to lớn không thể xem nhẹ, tựa hồ tiền dịch đều đã thấm ướt tầng tầng vải vóc, thọt tới tiểu khẩu giữa khe mông thường xuyên bị xâm phạm. Y bị nghiệt vật hành hạ quá nhiều lần, căn bản khống chế không nổi mình suy nghĩ đến bộ dạng của nó.
Mặc Nhiên không thể nào nhận nhịn như vậy, nhìn hắn bây giờ cũng không giống như sẽ tự mình giải quyết. Sở Vãn Ninh bị hắn ôm lại không bị hắn mạnh bạo cứng rắn làm bừa, y sinh ra một loại ảo giác "mưa dầm thấm lâu", y có phải sắp bị Mặc Nhiên làm cho thấm đến quen rồi.
Mặc Nhiên rốt cuộc muốn thế nào, chẳng lẽ muốn y dùng tay, nếu không nữa thì là muốn vũ nhục y, muốn y dùng miệng ngậm lấy ...?
"... Đừng nhúc nhích." Mặc Nhiên tiếng được tiếng mất nói.
Y suy nghĩ lung tung nửa ngày, nghĩ bản thân đến mức thảm hại, cả người y đều dâng lên đỏ ửng. Y từ khi biết mình mang thai, thân thể trở nên nhạy cảm so với trước kia rất nhiều. Mặc Nhiên không hài lòng y thất thần, đem y phục phá hủy hơn phân nửa, chờ đến khi y hoàn hồn hoàn hồn, tiết khố đã bị kéo đến đầu gối, sau đó bị Mặc Nhiên một cước đạp xuống.
Lúc này hai người đã trần trụi dán chung một chỗ, Sở Vãn Ninh chưa từng được vuốt ve, cũng không biết tư vị thân thể bị người khác tỉ mỉ vỗ về chơi đùa. Mặc Nhiên đáp ứng không động đến y đã khiến y buông lỏng rất nhiều cảm giác phòng bị, mà hiện giờ, đế quân bạo ngược dùng bàn tay dán lên người vuốt ve y, Mặc Nhiên đang sờ bắp đùi của y, nhẹ nhàng nhào nặn khe mông, vuốt ve bụng dưới còn bằng phẳng, xoa nắn nhũ châu trước ngực hắn nhũ châu.
Nhục trụ không có vải vóc trói buộc, ướt sũng dán lên khe mông đi về cọ động. Sở Vãn Ninh bi ai phát hiện, có lẽ y thật sự giống như ô ngôn uế ngữ dâm đãng Mặc Nhiên đã từng giễu cợt trên giường, y chỉ như vậy đã bị Mặc Nhiên sờ lên phản ứng.
Y cũng cứng.
Vãn Dạ Ngọc Hành thật sự không biết đến tư vị chân chính của tình sự, bị thủ pháp sắc tình lại nhu hoà như vậy vuốt ve thân thể đã thừa hoan nhiều lần, y không biết sẽ là tư vị như này. Trong nhận thức của y, tình sự mang ý nghĩa đau đớn cùng bạo ngược, dù cho cuối cùng có khoái cảm, cũng là khuất nhục không chịu nổi, bây giờ làm sao sẽ...
Mặc Nhiên dù bận vẫn ung dung mà nhìn xem phản ứng người trong ngực. Hắn phát hiện, trước kia hắn đã hiểu sai Sở Vãn Ninh, nếu sớm biết thân thể Sở Vãn Ninh có thể dễ như trở bàn tay như vậy xoa mở, hắn việc gì phải này đó như vậy chứ.
Đạp Tiên Quân như quên mất cùng Sở Vãn Ninh lên giường chỉ là vì làm nhục sư tôn hắn. Hiện tại nhìn Sở Vãn Ninh được hắn vuốt ve đến toàn thân nổi ửng hồng, thân thể phản ứng, chỉ như vậy đã mang đến cho hắn dục vọng chinh phục cường liệt lớn mạnh hơn bất kỳ lần nào hắn cùng Sở Vãn Ninh lên giường, khiến chướng mắt trong lòng hắn nhẹ đi rất nhiều.
Hắn liếm láp lỗ tai Sở Vãn Ninh lại đi liếm hôn Sở Vãn Ninh bên gáy cùng bả vai. Hạ thân cọ khe mông ướt sũng Sở Vãn Ninh, vỗ vỗ thấp giọng nói: "Bảo bối, mở chân ra."
Sở Vãn Ninh đã không khí nóng rực ẩm dính dồn đến giới hạn, nặng nề thở dốc, căn bản không động nổi.
Mặc Nhiên cũng không đợi, hắn kéo chân Sở Vãn Ninh ra, nghiệt vật gắng gượng đã lâu thuận theo bẹn đùi Sở Vãn Ninh cắm vào. Hắn buông chân Sở Vãn Ninh, khiến hai chân y chụm lại, nhục trụ cực đại lại nóng bỏng cọ lấy đáy chậu cùng thịt mềm bẹn đùi đẩy ra đút vào.
"Làm sao... Đừng......"
Sở Vãn Ninh mở to hai mắt nhìn, vô thức bắt lấy cánh tay Mặc Nhiên quấn ở trên người, y nghĩ tới sẽ bị Mặc Nhiên buộc dùng tay hoặc miệng, nhưng không nghĩ đến thế mà còn cách làm lưu manh lại vuốt ve an ủi như vậy.
Không phải đau đớn, mà là loại ý vị vô thức che chở cùng cưng chiều khiến người không dám nghĩ lại, Sở Vãn Ninh căn bản không dám nghĩ đến Đạp Tiên Quân không muốn thương tổn y.
Rõ ràng trước đó còn mắng y giả nhân giả nghĩa, nói y tâm địa hung ác...
Thân mật như vậy, đối với y mà nói đã là hi vọng xa vời, là ôn nhu nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Ưm..."
Mặc Nhiên án lấy bắp đùi của y bắt đầu rút ra đút vào, hắn cắn bả vai Sở Vãn Ninh, trong đầu đều là cảnh tượng bẹn đùi Sở Vãn Ninh trắng nõn vừa mềm non kẹp lấy nghiệt vật ám sắc cọ động, dâm loạn lại quá kích. Tinh thuỷ hắn rơi trên đùi Sở Vãn Ninh cảnh sắc diễm lệ khôn tả, Sở Vãn Ninh không phản kháng, ngoan ngoãn bị hắn ôm vào trong ngực thở hào hển, hắn trước kia nào dám nghĩ đến?
Không khí nóng rực, thân thể như dính vào nhau. Rõ ràng không hề chân chính tiến vào Sở Vãn Ninh, so trước với trước đó mỗi lần tình sự đều chỉ cảm thấy bức bối, giống như dục vọng đáy lòng bị chặn lại, rốt cục đã góp nhặt cảm giác, không phải cảm giác trống rỗng vô biên.
"Vãn Ninh ... Vãn Ninh... Bảo bối ẩm ướt nóng quá, kẹp bổn tọa sảng khoái...". Mặc Nhiên đã bớt nói nhưng lời dâm uế, những câu này đối Sở Vãn Ninh quả thực không tính là gì, chẳng qua cảm thấy xấu hổ, vẫn không đến mức hổ thẹn. Hắn ôm thật chặt Sở Vãn Ninh, một lần lại một lần tại thịt mềm giữa hai chân Sở Vãn Ninh ma sát, rút ra đút vào, hắn xoa nắn mông cùng nhũ đầu y, Sở Vãn Ninh cảm giác khe mông bị va chạm đến đều gần như sưng đỏ, giữa hai chân bị Mặc Nhiên đỉnh muốn nổi lửa, vừa ngứa vừa nóng, y cảm thấy chính mình bị tình triều bao phủ ngập đầu.
Y bị Đạp Tiên Quân gặm cắn lưng cùng cổ, bị hắn xoa nắn nhũ châu, sụp đổ co rút. Mặc Nhiên rõ ràng không tiến vào, chỉ là cọ động tại nơi tư mật, thế nhưng nghiệt vật Mặc Nhiên ma sát đáy chậu mẫn cảm, ướt sũng phía trước cọ sờ lấy ngọc hành. Y giữ lấy cánh tay Đạp Tiên Quân, cảm giác mình đã bị Mặc Nhiên lấp kín, ý thức hoa mắt ù tai, vô thức khẽ hừ một tiếng như mèo, sau đó mũi chân căng cứng đến cuộn mình.
Y thế mà, thế mà cứ như vậy tiết...
Mặc Nhiên cũng không dừng lại, Sở Vãn Ninh đêm nay hoàn toàn khác biệt đều lưu trữ trong thần kinh của hắn, khiến hắn tình mê ý loạn, muốn ngừng mà không được. Dưới chăn nhiệt độ đã cao đến bốc cháy, Mặc Nhiên giữ lấy đùi mềm non, lặp đi lặp lại rút ra đút vào mấy chục lần, rốt cục cũng rời khỏi, chống lấy đáy chậu cùng bẹn đùi Sở Vãn Ninh bắn ra.
Sở Vãn Ninh bị chơi đùa mệt mỏi, Mặc Nhiên vừa bắn, y đã ý thức mơ hồ ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com