Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Ngại ngùng.

Thời gian trôi qua sao nhanh quá, chưa gì tôi đã học lớp 7 rồi. Và tình bạn giữa chúng tôi, sáu đứa gồm hai gái bốn trai, chắc không cần nhắc lại nữa nhỉ? Ai cũng biết rồi mà.

Và bên cạnh đó là tình cảm ngày càng lớn của tôi dành cho Thư, tôi biết tầm này không nên yêu đương ngay, vì như vậy tôi sẽ phá hỏng đi tình bạn vốn thuần khiết giữa cả hai đứa mất. Lỗi tôi, tại tôi... Vì đã không thể ngừng thích cô gái ấy được. Cứ như thể, nếu không được nhìn Thư dù chỉ một ngày, tôi sẽ rất nhớ cô ấy, nhớ đến mức không biết làm gì ngoài nhớ nhung hết. Ôi trời ơi, tôi bị hâm rồi, chết tiệt!

Hôm ấy, tôi ghé sát mặt cô ấy, đưa Thư gói bánh quy Oreo vị dâu mà Thư rất thích. Tất nhiên cô ấy vui vẻ đón lấy nó rồi, nhưng thế quái nào, tôi lại lỡ chọc cô ấy đến mức cô ấy giận dỗi, không thèm nhìn mặt tôi dù chỉ một chút luôn.

- Thư à, tui xin lỗi mà, ngàn vạn lần xin lỗi Thư đó, Quân không cố tình chọc Thư giận đâu mà...

- Không! Biến đi, Thư không muốn nhìn thấy Quân luẩn quẩn ở đây!

- Thư à, cho Quân xin lỗi mà...

- Không. Là. Không!

Và rồi cô ấy cứ thể giật lấy gói bánh, phồng má mà bỏ đi luôn.

Ơ kìa Thư ơi, sao cậu lại nhỡ lòng nào mà bỏ tớ đi như vậy chứ. Độc ác quá đó.

Chiều hôm ấy, tôi cố tình gõ cửa nhà nàng để gặp anh Khang và kiếm cớ để gặp được Thư. Tôi biết là làm như vậy thật ấu trĩ nhưng mà tôi không chịu nổi việc bị lấy bánh rồi mà còn giận dỗi được, tôi không muốn Thư giận đâu, tôi không chịu nổi được.

- Hửm? Ô chú bé đầ-

Khang chưa nói hết câu thì bị Thư đập một cái rất mạnh vào đầu, mắng anh ấy.

- Câm mõm lại đi, anh ăn nói với khách vớ vẩn quen thân nhỉ?

Nói rồi, nàng quay lại nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn nhưng vẫn cho tôi vào nhà, khiến tôi vừa lo lắng vừa dè chừng.

- Cho em xin phép nhé...

Bước lên tầng, rồi ngồi khép nép trong căn phòng rộng lớn của Thư, tôi nuốt nước bọt, vội vã lau mồ hôi lạnh, chờ đợi điều gì đó có thể đến với mình.

Thư thở dài, cầm đĩa bánh quy sáng giật được từ tay tôi xếp gọn ra đĩa và kèm theo đó là hai miếng dưa hấu được cắt sẵn. Thư vừa đặt xuống, liền chất vấn tôi, dẫu cô ấy đã biết trước lí do tôi đến rồi:

- Đến làm gì, xin lỗi nữa cũng không được gì đâu, ai bảo Quân trêu Thư quá trớn?

- Thôi mà... Quân xin lỗi đó, Quân đâu có cố tình, tại Thư...

- Tại Thư? Tại Thư làm sao? Giờ đổ lỗi cho Thư đó à?

- Kh-không phải, ý Quân là... Tại... Tại Thư đáng yêu quá, Quân muốn ghẹo ý.

Hình như tôi khen thừa thãi hay như nào mà Thư đứng hình mất rồi, bỗng nàng đỏ mặt, ngại ngùng cầm miếng dưa nhét vào miệng tôi, quát lớn:

- Thôi đi! Ghê quá!

- U-um. – Tôi vội bỏ miếng dưa ra, xin lỗi cô ấy. – Quân xin lỗi mà! Quân không cố ý đâu, Thư bỏ qua cho Quân đi mà...

- Chậc... Tại Quân đấy nhé, Thư không muốn nghe Quân trêu kiểu vậy đâu... Con gái cũng biết ngại khi được khen đấy chứ... - Vừa nói, cô ấy vừa ngại ngùng vén mái tóc, quay mặt đi nhưng vẫn thấy rõ vành tai đang ửng đỏ của cô ấy.

Haha, đáng yêu thật đấy, có lẽ tôi lại nhìn thấy bộ mặt siêu cấp dễ thương này của Thư rồi. Yêu quá đi thôi. Để làm dịu không khí, Thư ngồi lên giường, còn tôi ngồi dưới nền đất được trải xốp.

- Quân ơi, với giúp Thư cái kẹp càng cua ở bàn được không?

- À- ừ được, đợi chút. – Tôi nhổm dậy, với tay lấy cái kẹp rồi đưa cho Thư.

- Thank you~

Tôi ngồi im, lặng lẽ nhìn nàng dùng tay hớt mái tóc dài lên cao, rồi xoắn mái tóc ấy lại, dùng kẹp cố định. Nhưng do trượt tay nên cái kẹp rơi mất và lăn xuống khe giường.

- A, thiệt tình mà... - Nàng hơi nghiêng người lại, cố nhoài tay xuống lấy cái kẹp.

- Thư- cẩn thận đập đầu vào tường giờ!

Tôi không mảy may suy nghĩ, cứ thế chạy lại gần giường, dùng tay giữ đầu của cô ấy, mặc kệ bàn tay sẽ bị ma sát lê trượt một đoạn ngắn và bị thương, sưng đỏ lên.

- A... - Tôi khẽ rên lên một tiếng, có hơi đau thật.

- Qu-Quân! Trời ạ, Thư xin lỗi! Quân có sao... không...

- A...

Chúng tôi hoảng hốt nhìn lại.

- A, cái tình huống này... tư thế này có hơi...

- Ưm... ừm... - Thư nén giọng, che miệng nhìn vào mắt tôi, trong đôi mắt trong veo ấy có bóng dáng của tôi.

Tôi vội đỡ Thư ngồi dậy rồi rời khỏi giường mà đi ra ngoài phòng, chạy vội vào nhà vệ sinh. Nhìn lên trước gương, tôi dùng nước vội rửa gương mặt đáng đỏ bừng cả lên. Chết tiệt, tôi điên mất. Nghĩ lại, lúc nãy cả hai đều im lặng, dường như đôi mắt cả hai đều đang nhìn vào đối phương, và mặt đối mặt rất gần, môi cũng ở cự li khá gần, chỉ cách gần 5 xăng-ti-mét, nếu gần nữa thôi là môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau rồi. Như vậy có nghĩa là, tôi sẽ hôn Thư mất. Ôi thôi nào tôi ơi, đừng có ham hố nữa, tỉnh táo lại đi, Quân ơi! Mày không được nghĩ đến nó nữa, nếu không mày sẽ không tỉnh táo mất!

Nghĩ đi nghĩ lại thì, tôi và Thư đều lớn lên ở một thành phố chung – Thái Nguyên. Nếu mà lần đầu tiên gặp nhau thì đúng là hồi ở cây đa gần thư viện thật, còn nếu lần đầu thực tế thì có lẽ chỉ có tôi nhớ thôi. Cô ấy chẳng nhớ được cái gì đâu mà, tôi vẫn nhớ như in hồi đó là năm 2016, tôi còn đang học mầm non năm cuối. Tôi tình cờ nhìn thấy nàng, khi ấy Thư đang mải mê ngồi một góc trong sân bóng, vẽ những đường nét nghuệch ngoạc, nhưng tôi để ý, hình như Thư vẽ gia đình cô ấy thì phải, dễ thương thật đấy.

Thôi đi, đang xấu hổ muốn chết mà còn nghĩ về quá khứ nữa. Đúng là chịu thua mình rồi, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc lại rồi gõ cửa.

- Thư ơi... ừm... Quân vào trong có được không?

- Ừm, vào đi...

Tôi hơi run, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, có lẽ trong thời gian tôi chạy vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại thì nàng cũng đã chỉnh đốn lại xong tinh thần rồi. Mà, đây cũng là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này nàng. Ý tôi là, bình thường Thư hay thả tóc hoặc buộc đuôi ngựa, nhưng mà đây là lần đầu tôi được nhìn thấy nàng búi tóc ấy, mà búi cũng rối nữa. Tóc con, tóc mai rơi hết ra và lởm chởm, nhưng như thế lại đáng yêu ấy chứ, tôi thấy nhiều chị và bạn bè nữ khác cũng buộc kiểu vậy.

Không, tôi khen vậy thôi, chứ Thư là số một nhé!

Tôi nhìn Thư không rời mắt, còn nàng thì gượng gạo nhìn tôi bằng ánh mắt hơi khó chịu, cô ấy đây tôi một cái ngã ra sau, mắng:

- Đừng có nhìn Thư, ngại!

- Gì thế... Ui da, Quân xin lỗi mà. Ai bảo đáng yêu quá làm chi, hì!

- Gớm quá, cậu về nhà đi. Hôm nay đến chơi thế là đủ rồi, mai còn có kiểm tra Văn đấy.

- R-rồi mà, khổ quá. Quân về nhé, bái bai.

- Ừm bye...

Tôi rời khỏi phòng Thư, đi xuống tầng một, nhìn lên đồng hồ thì cũng đã hơn bốn rưỡi chiều rồi. Chắc mẹ sẽ lo lắng lắm nếu tôi về muộn, cơ mà tôi có xin mẹ qua nhà Thư rồi nên chắc không sao đâu nhỉ?

Ra đến cửa nhà, anh Khang đứng chờ sẵn ở cổng, vừa cười vừa nói:

- Thanh niên qua nhà bạn gái chơi bị bạn gái đuổi về đó à?

- Trời ạ, anh đừng có nói thế! Tụi em đã phải người yêu đâu?

Khang khoác vai tôi, giọng điệu có chút bỡn cợt, rồi anh vỗ vai mà nói:

- Tiếc thế nhỉ? Anh mày đây còn muốn Thư nhanh nhanh lớn, đi lấy chồng cho đỡ lèo nhèo nè, may ra có thằng cu em như mày chịu được nó cơ đấy. Anh nể mày luôn, Quân ạ.

Nói rồi, anh Khang nháy mắt một cái, đẩy tôi về đến tận nhà rồi chào tạm biệt mà rời đi.

Ô kìa, thân là anh em mà hai người họ như chó với mèo ý nhỉ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com