Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Khai giảng năm học mới.

Cuối cùng cũng thấy Thư, hóa ra là cô ấy ra ngồi ở xích đu gần nhà đa năng. Tôi vội chạy tới gần Thư thì thấy có hai chàng trai tới bắt chuyện với Thư, vẻ mặt Thư khá khó chịu, chỉ phẩy tay cười sượng rồi không nói gì. Một tên lên tiếng:

- Em mới vào cái trường này, nên nghe lời các anh chị khóa trên chút đi nào, đừng làm cái bộ mặt như vậy chứ.

Tên còn lại cũng tiếp lời:

- Có gì gặp bọn anh thường xuyên nhé em gái, bọn anh sẽ dạy cho em rất nhiều thứ, bé mới lớp 6, không biết gì nhiều đâu.

Thư càng lúc càng muốn tẩn cho hai thằng trước mặt một trận thì tôi chạy đến, kéo cô đứng dậy rồi nói dối: "Bạn em có việc, giáo viên cần tìm. Hai anh về lớp trước đi ạ".

Mặc kệ hai tên kia có cố tình nói mấy câu đòi quay lại thì tôi vẫn dứt khoát đưa Thư tránh xa. Đến khi rời khỏi hẳn nơi đó khuất được mắt hai tên kia, tôi mới thở phào, quay lại nhắc Thư:

- Tôi xin lỗi vì khiến bà khó xử lúc nãy khi bị hai thằng bạn kéo đi, nhưng mà bà ra ngoài như này nguy hiểm lắm đấy! Trường này không hề bình thường đâu, nên học sinh cũng không ai bình thường cả. Bà nên cẩn thận hơn mới đúng.

- Ừ, biết rồi.

Tôi biết cô ấy có vẻ đang giận dỗi tôi lúc nãy, nên tôi bất chấp mà kéo Thư lại gần mình, xoa đầu rồi vỗ về.

- Tôi xin lỗi, đừng giận nữa mà.

- Được rồi... ông bỏ tôi ra đi... – Thư đỏ mặt đẩy tôi ra rồi đi vòng ra sau lưng tôi, đẩy nhẹ tôi đi về sân trường để tập trung khai giảng.

Nói thật chứ, chỉ là khai giảng thôi nhưng mà nó hoành tráng quá, dù sao thì cũng do trường đầu tư cho học sinh để làm hài lòng phụ huynh và con em họ là chính. Tôi thì chẳng để tâm gì đến đâu.

Mà nhắc đến đầu tư, hình như gia đình thằng Việt Anh cũng đầu tư một khoản không nhỏ cho trường thì phải, để xây dưng một khu vực riêng cho học sinh đam mê âm nhạc như nó.

Tôi ngồi xuống ghế đỏ, cạnh hai thằng báo và cô Tiểu Thư của tôi, nhìn ngó xung quanh thì tự dưng thấy cô gái lúc nãy va phải. Ồ, thì ra cô ấy bằng tuổi tôi, và học ngay lớp bên cạnh, lớp 6A2.

Tiếng nhạc vang lên làm sự chú ý của tất cả mọi người đổ dồn lên sân khấu. Bỗng khối 7, 8, 9 cùng nhau hò hét vang lên.

"Ồ! Thanh Vy. Thanh Vy! Là Thanh Vy!"

Vy nhìn xuống sân khấu, người hơi run run, cố nở nụ cười đầy thân thiện của mình. Ánh mắt cô chú ý tới chàng trai mà cô đang tìm kiếm trong đám đông ấy, là Nghiêm Ất Hoàng Phong. Cậu ta chuyển đến học cùng trường với cô, và bên cạnh cậu là chàng trai lần trước giúp cô về nhà, thật không ngờ anh ấy lại học cuối cấp, là lớp tầng trên.

Vy cố gắng bình tĩnh lại, rồi cầm mic dẫn chương trình khai giảng, chào đón học sinh lớp 6 khóa 57 năm nay. Giọng cô vô cùng truyền cảm và ngọt ngào khiến cho bầu không khí vốn nhiệt huyết lại càng thêm sôi động.

Sau khi kết thúc chương trình, chàng trai hôm trước đã chạy tới gặp Vy, tiện tay đưa nước đào ngọt mát.

- A... em cảm ơn anh ạ.

- Có gì đâu, anh thấy em hay liếc sang bên chỗ anh lắm đó nha.

Vừa nói, đôi mắt anh vừa cong lên giống như đôi mắt ấy cũng đang cười vậy. Nụ cười của anh tươi roi rói hơn cả ánh mặt trời. Cô ngại ngùng cầm chai nước, nhỏ giọng hỏi anh một cách luống cuống:

- A... anh tên là gì vậy ạ, em chưa biết tên...

- Anh tên Phạm Khánh Vương, lớp 9A5 hân hạnh được làm quen với bé một lần nữa nha.

- Ah vâng! Em tên Du Thanh Vy, lớp 8A5 hân hạnh được gặp anh ạ!

Anh vỗ vai trấn an cô cứ bình tĩnh và thoải mái. Bỗng từ xa có một giọng nói quen thuộc làm Vy sốc đứng im tại chỗ.

- Vương? Mày làm gì ở đây vậy?

- Gì vậy thằng ranh này, từ khi nào tao làm bạn ngang hàng với mày thế, Phong?

Vy tái mặt, lùi lại ra sau mấy bước, cố tình chạy đi thì bị Vương kéo lại, còn giới thiệu cô với Phong.

- Ê Phong, đây là em gái lớp dưới tao mới làm quen, hôm qua tao có nói với mày đó!

- Ồ, hân hạnh được gặp, Vy nhỉ?

- A... a... vâng ạ... hân hạnh được làm quen với Phong... – Giọng cô run rẩy, tay chân luống cuống run bần bật như thể cô gặp ngất xỉu tới nơi vậy.

Vương thấy thế, liền vỗ nhẹ vào lưng Vy rồi trấn an cô, anh đuổi khéo Phong ra chỗ "cũ" rồi đưa Vy trở về lớp.

Đến lớp mà cả khối nhao nhao lên hóng vì Vy được anh đẹp trai khóa trên dẫn về. Cảm giác như thể họ là người yêu vậy đó nhưng thực chất không phải vậy. Trong lớp, ai cũng biết Vy trầm tính, không tiếp xúc đám con trai mấy là bao, không ngờ có ngày Vy tiếp xúc với người con trai, lại còn là hot boy khối 9 như vậy.

Vài đứa con gái trong lớp và các lớp khác nhao nhao lên, hóng hớt rồi trêu chọc.

- Anh Vương qua đây chơi với em đi anh ới!

- Uầy, anh Vương cao vãi nhái bây ê!

- Chồng iu Phạm Nhật Vượng kìa bây!

- Mày nhầm với tên của tỉ phú VinGroup à má!?

- Đâu phải Vượng, cái con điên này, Phạm Khánh Vương mà!?

- Ừ đờ mờ cho bố xin lỗi được chưa! Đọc lộn tên tí cũng bắt bẻ.

- Sai rành mà còn chửi ai, cái con rồ này!?

- Ui đ** m*, đẹp trai vãi l**!

"..."

Vương thì không hiểu chuyện gì về Vy nhưng cũng biết cái tình hình này có thể sẽ khiến Vy khó xử nên cứ thế bỏ đi đến gặp Phong. Tới nơi, thấy Phong mặt đen như cái nồi cháy khét hôm qua Vương nấu, tự dưng anh nhoẻn miệng cười rồi đập vai Phong như thường lệ.

Thấy Phong không phản ứng, Vương gạn hỏi:

- Mày quen bé Vy à?

- Gì!? – Phong giật mình, gắt. – À... Mẹ chó, hết hồn cái thằng này.

- Gì thế, tao hỏi thôi mà, có gì đâu mà phải hốt hoảng như trúng tim đen thế? Lẽ nào...

Phong bịt mồm Vương lại, gắt gỏng đáp: "Ừ, mẹ! Quen, người yêu cũ tao không quen mới lạ!".

Vương trố mắt gạt tay Phong, kinh ngạc không tin vào mắt mình, rồi lại hỏi tiếp:

- Cái đệch!? Thật? Ôi mẹ, mày đá bé nó à? Mới đá hả?

- Câm đi, nói nhiều vãi lìn. Tao đá nó lâu rồi, gần 5 năm rồi.

Lại thêm bất ngờ nữa tới từ vị trí Phạm Khánh Vương, anh đứng phắt dậy, lắc mạnh Phong tra khảo:

- 5... 5 năm!? Mày yêu sớm thế á!? Ôi Phong Gia ơi là Phong Già à, có phải tao già quá rồi không. Chúng ta thân nhau 5 năm mà giờ mà mới nói cho tao biết?

- Mẹ nó, mày có bớt điên đi không!? Có cái đ*o gì đâu mà phải bất ngờ!? – Cậu khó chịu, quát lớn.

- Gì chứ... Em chạ iu anh gì cạ... hức hức...

Vương bị mắng, liền trưng cái bộ mặt đáng thương ra làm nũng, vẻ mặt của một thằng bị tổn thương sắp rơi lệ, mắt với mũi đỏ đỏ liền bị Phong vả cho một cái tỉnh bơ.

- Thôi bớt đi Vương, anh lớn hơn em mà cứ như thằng trẩu ý. Trưởng thành lên đi.

- Thằng láo toét này, có cần mạnh tay vậy không?

- Cần lắm, rồi sao hỏi về con Vy làm gì?

- À, tò mò thôi. Nhìn bé nó xinh mà nhát quá. Thế mà cũng từng hẹn hò với mày rồi sao?

- Ờ, 2 tháng.

- Phụt- tao nghe nhầm không?

- Không, mày điếc.

- ???

Kết thúc buổi khai giảng hôm đó...

Ra về, trời trưa khá nắng nóng, tôi đưa Thư mũ bảo hiểm cho cô ấy khoác tạm áo khoác của tôi để che nắng cho Thư, rồi hai đứa lại cùng nhau lên xe đạp điện đi về nhà. Chờ tới khi Thư thực sự vào trong nhà rồi thì tôi mới về nhà. Tôi là người chu đáo và nhiệt tình, cho nên đôi khi việc tôi làm có hơi thừa thãi. Cơ mà tôi thấy điều đó cũng vui vì ít nhất thì tôi có thể ngắm nhìn Thư từ đằng sau lâu hơn.

Về nhà, cởi bỏ áo đồng phục mùa hè đã lấm tấm mồ hôi. Tôi cởi trần nằm trên nền nhà, trên đầu tôi là quạt trần, có đèn ở giữa nên vừa mát vừa sáng căn phòng. Đâm ra phòng tôi ít đèn lắm, có mỗi 3 cái đèn thôi, một cái ở quạt, một cái ở góc tường và một cái đèn bàn học. Điều hòa phòng tôi không có, chỉ có phòng mẹ thôi vì mẹ lúc nào cũng vất vả và mệt mỏi hơn tôi.

- Nóng vãi... Trời hôm nay bao nhiêu độ không biết...

Tôi ngồi bật dậy, đi tắm rửa qua cho mát rồi mặc quần áo xuống nhà, chuẩn bị cơm trưa chờ mẫu hậu về.

Mẹ tôi thường đi làm sớm về muộn. Do vậy nên việc nhà đa phần tôi sẽ làm giúp mẹ, cơm cũng nấu sẵn chờ mẹ về chung vui.

Trong lúc chờ mẹ, tôi thường lôi vài cuốn sách ra đọc, trong đó có hai quyển là "Chiến Binh Cầu Vồng" và "Kafka bên bờ biển" là hai quyển tôi thích nhất, và tâm huyết nhất. Bởi ngoài từ "hay" thì còn phải kể đến sự ý nghĩa trong ca từ nữa. Có nhưng lời trích dẫn khiến tôi luôn suy ngẫm thấu đáo. Những lời trích ấy nó không quá trừu tượng, cũng chẳng giản đơn, mà chỉ ý nghĩa. Chẳng hạn như:

"Không thể nhìn quá xa về phía trước. Nếu nhìn quá xa, anh sẽ bỏ ãng cái trước mắt và sẽ vấp. Phải nhìn xa hơn một chút, kẻo sẽ đâm sầm vào một cái gì. Phải theo đúng trình tự đồng thời để mắt tới những gì ở phía trước."

Hay:

"Cách không xa những bức tường sừng sững ấy, một cảnh tượng trái ngược đến xót xa đập vào mắt, giống như một con gà quê ngồi bên một con công sặc sỡ."

Chẳng tự dưng mà những quyển sách ấy lại nổi tiếng.

Bình thường tôi chỉ đọc sách và ôn lại bài cũ, lâu lâu thì nghe nhạc với chơi game với thằng Vẹt. Tôi sống có nguyên tắc của tôi, xây dựng nó ăn sâu vào trong máu nên mới có Dương Quyết Trung Quân tri thức, đẹp trai của ngày hôm nay đó, haha!

Mẹ tôi cuối cùng cũng về, hôm nay mẹ về sớm hơn mọi ngày nên tôi vui lắm, chạy tới chạy lui cất đồ giúp mẹ rồi kéo ghế giúp mẹ, xới bát cơm đầy đưa mẹ. Bữa cơm của mẹ con tôi đơn giản lắm, nhưng ấm áp và hạnh phúc tình thương gia đình. Chợt mẹ hỏi:

- Hôm nay con có gặp Việt Anh không?

- Dạ, à dạ con có ạ. Mà sao thế mẹ?

- Hừm... tại cô Oanh hỏi mẹ, cô ấy nhờ con giúp đỡ thằng bé ấy mà, tại từ Đà Nẵng chuyển lên khiến Việt Anh bỡ ngỡ, mà thằng bé lại còn nhút nhát nữa, không biết có ổn không...

- Ui, mẹ yên tâm. Có con yểm trợ! Nhưng mà... con thấy nó chả có tí gì nhút nhát ý... – Tôi bĩu mỗi, phồng má làm nũng, rồi nói tiếp. – Nó bắt chuyện với Thư nhanh lắm, còn kết bạn được với Dũng cơ, khéo nó còn giỏi giao tiếp hơn con nữa mẹ ạ!

- Hì, được rồi được rồi, con trai mẹ ăn ngon đi, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên đi học rồi đó, nhớ ăn đầy đủ vào cho mẹ.

- Dạ vâng ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com