Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời mở đầu 1

Những cơn gió tháng 12 lạnh đến thấu xương, nhiệt độ đột ngột giảm cộng với mưa kéo dài khiến những vũng nước nhỏ đọng lại trên mặt đường, chỉ cần không chú ý đến thì sẽ rất dễ dàng đạp vào, làm ướt ống quần và đôi giày thể thao mới mưa.

Trương Hân dắt xe đạp vội vàng trốn vào dưới mái hiên rộng rãi, ngây người nhìn những người đi đường chạy trên đường cùng cơn mưa ngày càng nặng hạt, trong tay cầm một túi lớn không biết có gì bên trong, trông có chút chật vật.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại rung lên phát ra từ trong túi, kéo Trương Hân thoát khỏi suy nghĩ của mình, cô liếc nhìn chiếc túi nilon trong tay, rồi nhìn chiếc xe đạp ướt sũng trước mặt, thầm thở dài trong lòng.

Nếu biết vậy thì lẽ ra nên nghe lời Hứa Dương, bắt xe đi mua nguyên liệu cho món lẩu tối nay, nhưng bản thân không từ bỏ ý định, nghĩ mình có thể đạp xe đi ra ngoài vận động một tí khi tròi còn chưa mưa, dù sao với tính cách của cô thì ở nhà lâu quả cũng có chút khó chịu.

Chiếc điện thoại trong túi rung lên liên tục, là ai gọi đến cũng không cần phải đoán, Trương Hân chỉ có thể treo chiếc túi nilon lên tay lái của chiếc xe đạp, một tay giữ xe đạp một tay mò mẫn túi, một lúc sau mới có thể được chiếc điện thoại ra từ trong túi áo khoác lớn rồi nhấn nút trả lời.

"Hứa Dương! Tớ đã mua đồ rồi chuẩn bị về, nhưng bây giờ trời đang mưa rất to, tớ chỉ có thể trú mưa trước, nếu mấy người kia đến thì tiếp đãi bọn họ trước đi, tớ sẽ về ngay!"

Trương Hân nghe điện thoại, nhưng lại không cho đối phương cơ hội lên tiếng, ID người gọi cũng rất rõ ràng, cô cũng biết đối phương sẽ nói gì vậy nên thay vì lòng vòng thì trực tiếp vào chuyện chính, giải thích những gì cần được giải thích trước đã.

"Trương Hân! Chúng nó. . . Trương. . . Hân! Chúng nó lại đến. . . lại. . ."

Tiếng hét chói tai vang lên ở đầu dây bên kia đầu tiên, sau đó là giọng nói ngắt quãng cố tình hạ thấp của Hứa Dương Ngọc Trác, nhiệt độ lập tức giảm xuống mức đóng băng, lúc này Trương Hân đã sững sờ một chỗ.

Vào đêm thứ 244 sau khi bọn họ trốn thoát thành công, trong một đêm mưa tầm tã, nóng ẩm, vô số ký ức lại ùa về trong đầu, đó là sự kinh hoàng và sợ hãi quen thuộc, cùng những điều chưa kịp chuẩn bị lại ập đến, lần này. . . lại sẽ là cái gì đây!

Trương Hân không có thời gian để nghĩ nhiều, cô cũng không có thời gian để nghĩ, liền quay đầu xe lao vào màn mưa như phản xạ có điều kiện, xuyên qua màn mưa như thác đổ, biến mất ở cuối ngã tư đường.

——————————————————

"Vương Dịch! Em chuẩn bị xong chưa? Chỉ còn thiếu mỗi em thôi. . ."

Thẩm Mộng Dao nghiêng người dựa lưng vào cửa lớn của trung tâm, thúc giục Vương Dịch đang chậm rãi bước về phía cổng, phải vất vả lắm cậu mới đồng ý tham gia bữa tiệc ở nhà của Trương Hân, nàng sợ Vương Dịch sẽ đổi ý bất cứ lúc nào.

"Được rồi! Đừng giục em ấy, có thể đi ra khỏi phòng đã là một tiến bộ rất lớn rồi! Vẫn tốt hơn là tự nhốt mình trong phòng!"

Viên Nhất Kỳ đi ra vòng ra phía sau Thẩm Mộng Dao, vỗ nhẹ vai nàng, những ngày gần đây cậu luôn cảm thấy có chút choáng váng, như đã quên một điều gì đó rất quan trọng, nhưng điều đáng mừng là mối quan hệ của cậu và Thẩm Mộng Dao mặc dù chưa trải qua quá trình cố ý hàn gắn, nhưng dường như đã quay trở về như trước kia.

Vương Dịch vốn đã đứng trước cửa, cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa cả hai nên khôn khéo không quấy rầy, ngược lại tiến lên hai bước, đứng dưới mái hiên hẹp có thể che chắn mình khỏi cơn mưa.

Năm nay hình như là một năm rất nhiều mưa, từ mùa đông năm ngoái đến mùa đông năm nay, trong ấn tượng của Vương Dịch, dường như mưa sẽ không bao giờ ngừng rơi, cũng không không biết là do đã ở trong phòng quá lâu hay là vì cậu đã nhớ Châu Thi Vũ quá nhiều.

Cả hai xa nhau trong một đêm mưa, vậy nên Vương Dịch ích kỷ muốn giữ từng cơn mưa, chỉ cần trời nắng, cậu sẽ đóng cửa nhốt mình trong phòng, đến khi mưa thì lại ra ngoài, vậy nên trong trí nhớ của cậu, Châu Thi Vũ vì cậu mà cho mưa rơi cả một năm.

"Em đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. . . vậy nên bây giờ đi thôi!"

Hai người ở phía sau nhìn chằm chằm Vương Dịch đang ngắm mưa, không lên tiếng quấy rầy, cũng không giục cậu đi nhanh. 8 tháng qua bọn họ rất ít khi trực tiếp gặp mặt trò chuyện với nhau, trên cơ bản đều là Thẩm Mộng Dao tán gẫu vài chuyện với cậu qua WeChat. chủ đề trò chuyện đều là hỏi cậu có thiếu gì trong phòng không, hoặc là rủ cậu ra ngoài đi dạo.

"Xe đến rồi, chúng ta đi trước thôi! Đoàn Nghệ Tuyền đã đến nơi luôn rồi, đang chờ chúng ta đấy! Đến muộn là không lịch sự. . ."

Viên Nhất Kỳ lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi ra rồi nhìn ID người gọi, là một số lạ, chắc là số điện thoại của chiếc xe cậu vừa đặt, cậu lập tức nâng điện thoại lên, quơ qua quơ lại trước mặt Vương Dịch, bung dù ra dẫn đầu mọi người đi vào trong cơn mưa.

"Chờ chút! Để chị nghe điện thoại đã, là Trương Hân, có lẽ là còn thiếu gì đó muốn chúng ta hỗ trợ mang đến!"

Ngay khi Vương DỊch vừa định bước xuống khỏi bậc thầm thì giọng nói của Thẩm Mộng Dao vang lên từ sau lưng, khiến động tác của cả hai tạm dừng, hai người liếc nhìn nhau một cái, xoay người, có chút nghi hoặc im lặng chờ đợi.

"Trương. . ."

"Đừng rời khỏi trung tâm! Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời đi! Bây giờ chị đang chạy về nhà, đón mấy người kia xong chị sẽ tìm gặp mấy đứa, chị không biết lần này là gì, à! Đúng rồi! Nhớ thông báo cho Lưu Thù Hiền, bảo bọn họ nhanh chóng trở về!"

Thẩm Mộng Dao vừa định mở miệng hỏi thì đã bị Trương Hân ngăn lại, nghi hoặc trong lòng nàng lập tức bị dập tắt, biến thành nỗi sợ hãi vô tận, cảm giác ngột ngạt quen thuộc bóp chặt lấy cổ nàng, hai mắt ửng đỏ tràn ngập mê mang.

"Thẩm Mộng Dao! Chị làm sao vậy. . ."

"Thẩm Mộng Dao! Thẩm Mộng Dao!"

Đây là hai câu cuối cùng nàng nghe được khi vẫn còn ý thức, một câu từ Vương Dịch, một câu khác là của Viên Nhất Kỳ, sau đó nàng liền mất đi ý thức, nói đúng hơn thì có lẽ đã ngất đi trước cửa trung tâm, ngã vào trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ.

——————————————————

Mùi thuốc khử trùng tràn ngập cả phòng bệnh, Lưu Thù Hiền mở cửa như thường lệ, cầm chai cồn trên bàn để khử trùng, sau đó lẳng lặng ngồi trước giường, ước chừng khoảng 5 phút sau, cô mới đứng dậy đi về phía buồng vệ sinh.

Bác sĩ nói Hồ Hiểu Tuệ không muốn tỉnh lại, Lưu Thù Hiền đã chấp nhận sự thật này từ lâu, nhưng cô không bao giờ từ bỏ ý định đánh thức nàng, vì vậy cô sẽ quay lại phòng bệnh mỗi đêm, ở bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ, kể cho nàng nghe những chuyện thú vị đã xảy ra trong ngày, hoặc nói về quá khứ của cả hai. Nhưng đến một ngày nọ, cô nhận ra mình đã nói hết tất cả những kỷ niệm, không còn gì để nói, chỉ còn lại sự im lặng làm bạn với nàng, vậy nên cô đã học cách quen với sự im lặng.

Hôm nay bệnh viện vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh này khiến khắp nơi đều lộ ra vẻ xa lạ, cô nhạy bén cảm nhận được có gì đó không đúng nên đã đến gặp bác sĩ làm thủ tục xuất hiện, sức khỏe của Hồ Hiểu Tuệ không có vấn đề gì, khi trở về trung tâm thì vẫn như vậy.

Thu dọn đồ đạc trong buồng vệ sinh xong, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Hân, sau đó xoay người đi ra ngoài thu dọn đồ đạc, xe đã chờ sẵn dưới lầu, cô chỉ cần lấy đồ rồi đưa Hồ Hiểu Tuệ đi là xong, còn về phần sự không đúng mà cô cảm nhận được, dù trong lòng có nghĩ gì thì cũng không quan trọng nữa.

Lưu Thù Hiền liếc nhìn những thứ đồ vụn vặt đã được xếp gọn trên sàn, nghĩ mình vẫn nên đưa chúng lên xe trước, sau đó quay lại đón Hồ Hiểu Tuệ. Trước đi khi, cô cố ý cầm chìa khóa cửa lại để tránh xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, đi dọc theo hành lang vắng vẻ, bệnh viện vừa mới hơn 10 giờ đã tĩnh lặng không chút tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com