1
Nhờ mỹ thực, tôi nổi tiếng khắp Ngân hà
Tác giả: Valentine
Edit: LH
Thể loại: Mỹ thực, xuyên không, tương lai, tinh tế, ABO, sinh tử, chủng điền
---------
CHƯƠNG 01: XUYÊN CŨNG ĐÃ XUYÊN
Tạ Diễn đang đóng cảnh quay cuối cùng của bộ phim.
Lần này ngoại cảnh nằm tuốt trong lòng thảo nguyên, là phần kết của bộ phim. Đạo diễn đã cố tình đẩy nó xuống khâu cuối để tận dụng tâm trạng rục rịch đè nén trước kỳ nghỉ lễ.
Tạ Diễn nhìn biểu tình người xung quanh, sau bốn tháng ròng đã sớm mệt rã, giờ phút này, mọi người giống như ngọn núi lửa đang hoạt động, thiếu điều phun trào nham thạch.
Anh đóng vai một con cáo già với cái đầu lạnh và dã tâm lớn, người anh em cùng kề vai sát cánh hóa ra lại là cảnh sát nằm vùng, chạy trốn ngay trước đêm thu lưới. Kẻ thù muốn giết y, anh em muốn bắt y, y chỉ có thể chạy trốn.
Căn cứ vào các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, những người như vậy phải chết, không thì bộ phim sẽ không qua được thẩm duyệt.
Rốt cuộc cũng nhận được hộp cơm trưa (đóng cảnh quay cuối), Tạ Diễn có hơi gấp gáp nôn nao.
Mị muốn nghỉ lễ, mị muốn du lịch, mị muốn đi chơi hết bà nó tám tháng trời!
Cái loại gấp gáp nóng lòng này phản chiếu trong ánh mắt lại như đống tro tàn trên sao Hỏa, mang theo sức hấp dẫn chết người tựa một đóa anh túc bọc trong sự hững hờ.
Cáo già trúng đạn, phóng chiếc xe việt dã như bay trong khi đang máu chảy đầm đìa, y như một kẻ điên trên đường núi. Trong ánh hoàng hôn, đất trời mênh mông, bão tố đang kéo đến, bản giao hưởng định mệnh đã bắt đầu cất lên. Tất cả những gì y phải làm là lao đi trên con đường dẫn thẳng đến bờ vực tử vong.
Dưới chân núi.
Mọi người đang đối mặt với Tạ Diễn, Tạ Diễn đang đứng cạnh cửa xe, đưa tay định làm động tác "OK" với đạo diễn, bất chợt anh thấy thứ đó.
Đến gần là một đốm sáng xuất hiện từ hư không, trắng đến mức quỷ dị, cường độ ánh sáng cực mạnh cao tít tầng mây.
Lúc đầu, Tạ Diễn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Đốm sáng càng lúc càng lớn, tạo thành một quả cầu ánh sáng, bổ về phía này với tốc độ cao, đường đi rất kì quái thất thường.
Sét hòn. Đầu óc Tạ Diễn lóe lên hai từ này.
"Chạy mau!" Tạ Diễn cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình đã rời khỏi cơ thể, anh thậm chí có thể nhận xét tiếng hét này có cảm giác rời rạc, khản đặc và còn hơi vỡ.
Sắc mặt của anh có lẽ quá khó coi, khiến mọi người phải nheo mắt ngoảnh ra sau dọc theo tầm nhìn của anh. Khi thấy tia chớp hình cầu kia, một đám người sải chân chạy tán loạn về phía đồng cỏ.
Đạo diễn không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn khiêng theo camera vẫn đang quay trên vai.
Nhân viên phụ trách hậu trường hơi hoảng hốt, lớn tiếng hỏi: "Không dùng cột thu lôi được sao?"
Một đám người rải rác như ong vỡ tổ, cố gắng né tránh trong hoảng loạn. Tạ Diễn liếc nhìn lại tia sét hình cầu, tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác không, anh thấy rằng tia sét dường như tự động thay đổi quỹ đạo, mục tiêu truy đuổi là chính anh.
Khi Tạ Diễn nhìn nó, bề mặt nó thậm chí còn phóng những tia lửa màu xanh, giống như có sinh mệnh, vô cùng sống động.
Tạ Diễn học ngành khoa học, anh đã chứng kiến đủ điều kỳ thú khi quay phim, đầu anh không thể không nảy ra một ý nghĩ: thứ kia xuất hiện khi anh "nhìn thấy" nó.
Điều đó làm anh thấy sởn tóc gáy.
Tạ Diễn biết vòng hồ quang này tập hợp biết bao là năng lượng, nếu anh ta bị hòn sét này đánh trúng, anh có thể trực tiếp tan xương nát thịt, tan thành mây khói như mấy bộ phim giả tưởng, còn thân thiện với môi trường hơn là hỏa táng.
Để xác minh giả thuyết trong lòng, anh chạy một đường zic zac, tia sét theo sau, nhảy ra một đường zic zac.
Theo quỹ đạo không phải là ảo giác.
Phát hiện ra điều này, tốc độ của Tạ Diễn chậm lại, tốc độ tia sét ma quỷ trở nên chậm hơn.
Chạy cũng vô ích, tiết kiệm chút sức lực thì hơn.
Những người khác tuy ở rất xa nhưng dư quang vẫn nhận thấy hành động của Tạ Diễn, hướng tầm mắt nhìn về phía này. Camera trong tay đạo diễn chưa tắt, khi ấy xách máy chạy là một loại bản năng, thế nên hiện tại đã ghi lại được cảnh này.
Thật lâu về sau, con người vẫn nhớ như in nỗi sợ bị chi phối bởi sức mạnh thiên nhiên này.
Tia sét hình cầu ngày càng lớn, từ kích thước của một quả bóng 10cm đến một quả cầu ánh sáng 50cm, bởi vì cường độ ánh sáng cực kỳ mạnh, ngay cả từ khoảng cách xa tít tắp vẫn có thể trông thấy rõ ràng. Quả cầu ánh sáng dừng lại trước mặt Tạ Diễn, dần dần nở to, bao bọc lấy Tạ Diễn.
Từ góc độ người chứng kiến, Tạ Diễn giống như một con sâu con được bọc trong nhựa cây, ngoại trừ vật liệu của viên "hổ phách" này quá gây sốc.
Da đầu nhân chứng tê dại, hai đùi run lẩy bẩy, giống như một con gà bị nghẹn họng, không thể thốt nên lời.
Chưa tới một cái chớp mắt, Tạ Diễn biến mất.
Hoàn toàn, không sót lại chút dấu vết.
Đường kính hòn sét thu nhỏ dần, teo thành một cái chấm, tan mất vào không khí.
Từ lúc tia sét xuất hiện đến lúc nó biến mất, tổng cộng chưa đầy một phút đồng hồ, sự tồn tại của một người sống sờ sờ tức thì bị xóa sổ.
Xuyên qua quầng sáng, thế giới Tạ Diễn nhìn thấy méo mó.
Bị bọc trong quả cầu sét, trên lý thuyết nhiệt độ hẳn nên cực kỳ cao, nhưng kỳ quái thay, vào thời điểm đó Tạ Diễn cảm thấy lạnh.
Giây tiếp theo, anh "bốc hơi".
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn anh tách rời khỏi vật chứa thân thể, lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống, anh chứng kiến toàn bộ quá trình mình tan thành mây khói.
Tạ Diễn thậm chí còn đánh giá thân thể mình từ góc nhìn người xem, đây là điều anh hài lòng nhất: vóc dáng dong dỏng, dung mạo anh tuấn, xứng đáng lọt top 10 "ngôi sao gợi cảm nhất còn sống".
Tiếc rằng đã không còn.
***
Tạ Diễn mở to mắt, cuộn tròn ngón tay trong vô thức.
Bụng rên như sấm, nếu anh còn không tỉnh dậy, anh đích thị được trải nghiệm cảm giác đói tới chết.
Anh phát giác bản thân đang ngâm trong bãi chất lỏng, phản ứng đầu tiên là chạm vào trái tim, đập, nóng hổi.
Vẫn còn sống, Tạ Diễn không thể không thở phào nhẹ nhõm, khịt khịt mũi, không có mùi hăng, hẳn là không bị ngâm trong formaldehyde.
Nếu không thì một con cương thi tự dưng bật dậy, sợ rằng giây tiếp theo anh sẽ được gửi thẳng lên bàn mổ xẻ của Viện hàn lâm Khoa học sự sống.
Nơi anh nằm giống như một khoang dinh dưỡng, trước mặt có một hàng rào hình vòm trong suốt, Tạ Diễn sờ lên, phát hiện nó có một chiếc khóa đơn giản. Thật may, nó có thể được mở ra từ bên trong.
Chỉ cần nhìn hai bàn tay là anh nhận ra ngay đó không phải là cơ thể của chính mình, càng không cần phải lãng phí ba ngàn từ để diễn tả sự kinh hoàng, bất ngờ hay những cảm xúc khác, anh biết mình đã về với cát bụi và không thể trở lại. Anh biết mình đang ở trong thân thể của kẻ khác.
Tạ Diễn đã kinh qua hằng hà vô số cuốn tiểu thuyết, nhưng anh không tìm thấy bất kỳ ký ức nào được kế thừa, cũng như không có lòng trả thù mãnh liệt chứ đừng nói đến hệ thống gì gì đó.
Chỉ đơn giản là xuyên qua.
Thay vì ngạc nhiên, thà rằng làm quen với môi trường xung quanh.
Xung quanh kê các kệ gỗ chứa những thùng gỗ sồi, ngửi mùi như rượu, hương thơm nồng nàn, có lẽ đây là tầng hầm của nhà máy rượu.
Giá gỗ đóng một lớp bụi dày, hiển nhiên đã lâu không ai lau dọn. Rất tốt, không cần lo lắng tình huống phải tiếp xúc với mọi người.
Cabin dinh dưỡng phát ra âm thanh báo động "Tít —". Tạ Diễn ngoái đầu nhìn lại, bởi không đủ năng lượng, cabin dinh dưỡng tự động ngừng hoạt động.
Vươn tay mở khóa, mở không ra. Anh toát mồ hôi lạnh, dù tim đập thình thịch song anh vẫn xoay xở thoát được ra ngoài vào phút chót.
Hầm bí khí nên mùi hơi khó chịu.
Anh bước tới cửa, vặn tay cầm, tay toàn bụi. Lách người ra ngoài, bên ngoài thật yên tĩnh, không có ai.
Sau cửa là một hành lang, ở giữa lắp một chiếc thang máy vận chuyển hàng hóa và bên cạnh là một cầu thang đi lên bằng bê tông. Bên trên là tiền sảnh. Bụi ở đại sảnh cũng không ít nhưng không giống như tầng trệt, chỉ có một lớp mỏng, là phủ một cách tự nhiên. Có vẻ như có người thường xuyên lau dọn.
Một con robot cao cỡ cái cẳng chân ro ro xông tới, chuyên nghiệp hỏi: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Tạ Diễn giật hết cả mình, thấy đi đến là một con robot, tâm anh khẽ lắng xuống. Con robot trông giống Wall-e trong cái bộ phim về robot nọ, nom cưng cưng.
Trò chuyện với robot giúp anh hiểu được tình cảnh của mình.
Bây giờ là năm 37865 theo lịch Thiên Hà, hành tinh mà anh đang ở là một hành tinh nghỉ dưỡng theo phong cách retro có tên Murdo ở rìa của Đế quốc Ngân Hà. Hành tinh nghỉ mát này đầy những biệt thự biệt lập như căn này. Sở dĩ vắng lặng thế này là do cuộc chiến tranh vài ngày trước, tất cả các tuyến giao thông trên biên giới đều dừng hoạt động, hành tinh Murdo trở thành một tinh cầu bỏ không.
Tin tức về hành tinh bỏ hoang khiến anh thoáng thả lỏng. Robot cũng không có cơ chế báo động, ý thức phục vụ vô cùng mạnh mẽ.
Rất tốt, một căn biệt thự, một con robot, một hành tinh, tạm thời không cần phải giao tiếp với người khác, có thời gian để bổ khuyết các giả thiết về thế giới này, khởi đầu như thế cũng không tồi.
Anh mở cửa, hít thở bầu không khí trong lành, nơi này rất giống với Trái Đất. Còn sống là một điều tốt, còn mấy chuyện như điều tra nguyên nhân, lấp đầy bụng rồi tính sau!
Anh đói đến mức có thể nuốt trọn một con bò.
Tạ Diễn liếc nhìn vào bếp, không hổ là một hành tinh mang phong cách retro, nồi niêu xoong chảo hầu như đủ cả. Chỉ là gia vị và dụng cụ nấu ăn đều là thứ cơ bản nhất, nhưng cũng tàm tạm.
Cả người rin rít, Tạ Diễn cởi bỏ quần áo chui vào phòng tắm, chiếc gương ở bên cạnh phản chiếu vẻ ngoài hiện tại của anh, khiến anh nhịn không được dừng bước.
Cơ thể mới không cao, xấp xỉ khoảng 1m7, làn da trắng như gốm sứ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đánh giá từ góc độ khách quan, vẻ đẹp này tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Nếu không phải là linh hồn anh đang ở trong cơ thể này, Tạ Diễn có thể trong lòng huýt một tiếng.
Dù anh có tự sướng, Tạ Diễn cũng không thể làm thế.
Mặc dù hồng nhan thì bạc mệnh, nhưng nếu má không hồng thì mệnh càng bạc hơn. Tạ Diễn công khai chấp nhận thực tế. Anh là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, theo đuổi niềm vui mặc ý, miễn là còn sống và có tiền, làm gì cũng được.
Cọ rửa trong làn nước nóng, anh suy ngẫm về tình cảnh của mình.
Đây không phải là cơ thể của anh, cũng không phải là thời đại của anh ấy, hành xử dĩ nhiên phải thận trọng. Nếu không hoàn toàn đảm bảo, không nên hành động hấp tấp, càng không thể đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm. Tuy nhiên cũng không cần phải quá gò bó, đó không phải là cuộc sống anh muốn.
Một vấn đề cấp bách khiến anh băn khoăn là: làm thế nào để nuôi sống bản thân?
Đây là tương lai ở Đế quốc Ngân Hà, nhất định phải có một phương thức kết nối giữa các tinh cầu tương tự như mạng Internet; nhìn vào núi non sông nước bên ngoài, hẳn sẽ có sinh vật sống, trù nghệ của anh ấy không tệ, chỉ cần có lửa, nấu cho mình bữa ăn không là vấn đề.
Bản thân Tạ Diễn rất thích ẩm thực, một năm quay phim bốn tháng, về cơ bản thời gian còn lại anh dành hết để đi du lịch, khám phá những món ăn ngon trên khắp thế giới, là một tâm hồn ăn uống chính hiệu. Anh không chỉ ăn, mà còn tự nấu, anh đã xây dựng nền tảng nấu nướng từ khi còn nhỏ, về sau kỹ năng của anh hoàn toàn có thể đi làm đầu bếp, thậm chí trên mấy chương trình truyền hình, đầu bếp nổi tiếng còn cất lời ca ngợi anh.
Khoác áo lên và ra ngoài.
Dọc đường đi bắt gặp các loại cây ăn quả, những bụi dâu tây bên bờ sông, gần đó quả thực có đất trồng rau, có cây hoa tiêu, ớt và một loạt những thứ khác cần cần phải đào lên.
Ông trời phù hộ.
Nước sông trong thấy rõ đáy, mấy chú cá đang tung tăng bơi lội, Tạ Diễn nuốt nước miếng, anh đã đói xẹp bụng.
Xiên con cá nước bắn tung tóe, cũng may cuối cùng cũng thành công bắt được một con, trông giống như cá Thanh Giang, nặng khoảng hai cân (2 cân Tàu=1 cân/kg Việt). Tiện tay bứt hai ngọn cỏ buộc cá lại, Tạ Diễn xách cá trở lại biệt thự, hái ớt và hoa tiêu, lại tìm thấy gừng và tỏi tươi, nguyên liệu miễn cưỡng xem như đầy đủ.
Cũng may trong bếp có muối, mà muối thì không lo thời hạn sử dụng.
Tạ Diễn quyết định làm cá nướng.
Robot rập khuôn theo sau, rất lịch sự: "Tôi có thể ghi lại thao tác của ngài không?" Mặc dù âm điệu điện tử rất máy móc nhưng phẳng phất như mang theo chút gì cẩn thận.
Tạ Diễn nhìn nó, hỏi: "Mày thích nấu ăn sao?" Robot này khá là có tính người.
Đôi mắt robot đều hiện lên "^^", quả thực rất vui.
"Tôi muốn quay lại và đăng tải lên trang mạng của tôi." Robot nói: "Nếu không thích lộ mặt, tôi có thể che mosaic."
Tạ Diễn động lòng, robot này đã giúp anh giải quyết bớt một vấn đề, còn có thể thuận tiện học hỏi.
"Mày quay đi, trước khi đăng lên thì cho tao xem qua."
Robot rất thích chí, ở bên cạnh anh phụ tá.
Tạ Diễn thuần thục đánh vảy, loại bỏ nội tạng, rửa sạch xong, anh khứa vài đường dao trên mình cá, thấm nước, bóc tỏi, băm nhỏ với gừng và hạt tiêu, không có rượu nấu ăn nên anh chỉ có thể lấy ít rượu từ tầng hầm ra để thay thế, nêm thêm muối rồi pha nước sốt, phết lên cá.
Tìm một cái chậu lớn, đốt một chút than củi, nhóm lửa, lại tìm tấm lưới sắt, chà rửa sạch sẽ, đoạn đặt lên bếp và bắt đầu nướng cá.
Tạ Diễn thấy bề mặt cá hiện màu vàng ruộm, thơm nức mũi, không thể không nghĩ, mình thật pro.
Nửa tiếng sau, cá nướng được dọn lên bàn.
Khi đói cái gì cũng thơm, huống hồ cá được nướng vừa chín tới, thịt mềm, mùi thơm ngào ngạt, ớt và hoa tiêu kích thích vị giác, làm người ta không kiềm được ứa nước miếng. Hai mắt robot biến hết thành hình trái tim.
"Thơm quá~." Robot không nhịn được khen ngợi.
"Mày ngửi được mùi ư?" Tạ Diễn ngạc nhiên.
"Chúng tôi có thể ghi nhận được mùi hương, mùi vị và sau đó chuyển chúng tên Starnet." Ba ngón tay của robot chỉ chỉ ngực mình. "Nơi này cũng có thể ngửi nếm thông qua phân tích."
Tạ Diễn nghe thế bèn lấy ra một cái đĩa nhỏ, gắp một miếng cá to đưa cho robot, "Vậy mày cũng nếm thử đi." Hệ liên tinh thực sự tiên tiến và nhân văn.
Còn cái gì mà quá thông minh nên robot cai trị con người, Tạ Diễn chưa bao giờ bận tâm, dù sao, dân liên tinh hệ còn không thèm lo, anh có ăn có mặc ấm no không chết đói thì nghĩ nhiều làm gì, cái gì tới sẽ tới.
"Cảm ơn." Robot đón lấy cái đĩa nhỏ bằng cả hai tay, mở không gian lưu trữ trên ngực, đặt chiếc đĩa nhỏ vào, đôi mắt hiện lên biểu cảm ngất ngây: ~o~
"Thật là thơm!" Đứa nhỏ khen ngợi.
Tạ Diễn thấy đứa nhỏ bé này rất hài hước, thậm chí tâm tình xa quê nhà đến thế giới này nhẹ bớt không ít, anh khá may mắn có được một con robot hoạt bát như vậy ở bên mình, "Đúng rồi, mày tên gì?"
"PC23476." Đứa nhỏ nói.
Quá khó nhớ, kêu lên nghe như đi rao máy tính. Tạ Diễn nghĩ nghĩ, hỏi: "Để tao cho mày một cái tên, Wylie (đọc là Quai Ly), thấy thế nào?"
Bộ phận pháp lý của Disney có mạnh cách mấy cũng không tài nào vượt thời gian không gian để tố cáo anh vi phạm ...... nhỉ ......
"Oh oh, tôi có tên!" Con robot nhỏ rất hạnh phúc, chạy vòng vòng quanh bàn ăn, và cuối cùng dừng lại trước mặt Tạ Diễn, nghiêm túc cúi đầu: "Cảm ơn ngài."
Nó cúi đầu trông dễ thương quá thể, bởi vì tỷ lệ đầu trên cơ thể là 1: 2, Tạ Diễn lo rằng đầu nó sẽ rơi xuống.
Chén sạch con cá, dạ dày cuồn cuộn cũng được no nghỉ. Tạ Diễn xem Wylie lên mạng Starnet, đứa nhỏ này còn trịnh trọng đổi tên của mình. Sau đó đến khu diễn đàn ẩm thực để gửi bài.
Tạ Diễn đã xem đoạn video được chỉnh sửa, thấy rằng góc quay và tiết tấu lại tốt đến không ngờ, có thể sánh bằng nhiều đạo diễn có kinh nghiệm trên Trái Đất, giả chừng, ngay cả khi anh ở trên Trái Đất, anh vẫn có khả năng được mướn.
Nhưng Wylie thực sự là một sát thủ đặt tên, tiêu đề của video: Một con cá ăn rất ngon.
Tạ Diễn: ......
"Bấy bi à, đặt tên vậy thì không ai coi đâu." Tạ Diễn nhịn không được hướng dẫn nó, "Đến đây tao chỉ cho mày xem."
「Nhức nhối! Hương vị của món này thế mà lại chết người ... ai nấy ăn xong đều ràn rụa nước mắt.」
-----Hết chương 01-----
LH: Hố mới, nhẹ nhàng không xoắn não, đấu trí, đọc cho thư thả đầu óc ~^ ^~ Dự kiến hoàn thành là 10 năm sau nha, đừng kì vọng quá nhiều -.-
Tạ Diễn: Wylie chào cô chú đi
Wylie: Wylie xin chào cô chú. Ye ye ye ye
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com