Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Nhờ mỹ thực, tôi nổi tiếng khắp Ngân hà

Tác giả: Valentine

Edit: LH

Thể loại: Mỹ thực, xuyên không, tương lai, tinh tế, ABO, sinh tử, chủng điền

---------

CHƯƠNG 04: XÃ HỘI HUNG TÀN

Giải đặc biệt 10 triệu, giải nhất 5 triệu, giải nhì 2 triệu và giải ba 1 triệu, ngay cả khi không có giải cũng có phần thưởng tham dự, một người tham gia được thưởng vài trăm đồng tinh tệ, cũng là cái được đa số thí sinh nhắm đến.
Tạ Diễn nhấn mở quy trình cuộc thi.
Đầu tiên là vòng sơ khảo, sau vòng bán kết và cuối cùng là vòng chung kết. Nấu ăn đấu vòng loại được phát sóng trực tiếp, toàn bộ các dữ liệu video gửi đến ban tổ chức, qua sàng lọc để vào bán kết; vòng bán kết diễn ra tại thủ phủ của mỗi tỉnh tinh cầu, thí sinh tham gia vào trận bán kết sẽ phải nấu ra một bữa tiệc cho 10 người sử dụng các nguyên liệu do ban tổ chức đưa ra trong thời gian hạn chế. Trận chung kết sẽ được tổ chức ở tinh cầu Thủ Đô, cụ thể như thế nào sẽ được giữ kín, nhưng quá trình sẽ được trình bày minh bạch, tất cả các chi phí liên quan sẽ do Ban tổ chức lo liệu. Có nhiều cách để theo dõi diễn biến chương trình.

Hình thức tài trợ này thường được sử dụng để quảng bá một sản phẩm nhất định, mục đích cuối cùng của nhà tài trợ là gì, Tạ Diễn tạm thời không rảnh quan tâm, anh chỉ thấy 10 triệu, 10 triệu! ! !

Nỗi đau từ việc mua sắm trong nháy mắt được ý nghĩ bản thân vẫn có thể tự kiếm tiền an ủi, Tạ Diễn liệt các thực phẩm, nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn vào danh sách mua hàng ưu tiên, đặt đơn hàng rồi thoát khỏi trang web mua sắm, đứng lên nói với Hoắc Nại: "Lại đây, đi làm việc."
Hoắc Nại: "......?" Cái gì, thực sự phải làm việc, mi biết ta là ai không?

Ý tưởng này ló ra tự nhiên như hít thở, và rồi Hoắc Nại lập tức đóng băng, mình là ai?
Nhìn thấy biểu cảm của hắn, Tạ Diễn lịch sự chọc thủng trí tưởng tượng của gã: "Anh không nghĩ là mình sẽ ăn không ngồi rồi đó chứ, chưa từng nghe câu lao động là vinh quang sao? Anh cần dùng sức lao động của mình để đổi lấy thức ăn."
Hoắc Nại: "=口= "!

Hắn thề cuộc đời này chưa từng có người nào nói với hắn là hắn cần lao động để đổi lấy thực phẩm! Mặc dù hắn bị mất trí nhớ, một số thứ vẫn là phản xạ có điều kiện!
Tạ Diễn bày ra vẻ mặt mụ dì ghẻ "không làm việc không có ăn nghe chưa", Hoắc Nại đứng lên, một phút lật mặt, lịch sự hỏi: "Xin cho hỏi tôi có thể giúp việc gì?"

Tạ Diễn gật đầu hài lòng, vô cùng vừa ý khi thấy đối phương thức thời. Đến cùng thì, mặc dù nhan sắc ngon lành, nhưng rõ ràng là không đủ no. Chính anh mặt cũng như một tiểu bạch kiểm, làm sao có khả năng đi dưỡng một tiểu bạch kiểm khác?
Làm người thì phải lượng sức mà đi nha!

Hai người lái xe xuống núi.
Lúc đầu Tạ Diễn muốn lên núi, nhưng nếu không có người tiếp ứng, sợ gặp hiểm nguy gì ngỏm củ tỏi cũng chẳng có ma nào nhặt xác. Wylie là một robot phục vụ, không thích hợp làm dáng cho chuyến thám hiểm dã ngoại này, Tạ Diễn cũng không nghĩ sẽ kéo nó ra ngoài. Bây giờ có Hoắc Nại, đúng lúc có thể bóc lột một phen. Rốt cuộc, quanh đây có quá ít loại nguyên liệu có thể nấu được, thỏ vẫn có thể bị sập bẫy, nhưng ôm cây đợi con thỏ mãi không ổn, anh cần nhiều loại chất đạm hơn để tăng sức mạnh.

Tạ Diễn tự mang theo gậy giật điện cao áp, vác một sọt đan tre lớn, Hoắc Nại đứng xem quá ngứa mắt bèn tiếp nhận cái sọt đeo lên lưng mình.
"Anh đeo không bị thương chứ?"
"Chấn thương nhỏ thôi, không đáng ngại." Hoắc Nại thấy dáng người anh nhỏ nhỏ gầy gầy, luôn cảm thấy cái vật này mà chứa thêm bất cứ cái gì cũng có thể khiến người này sụm lưng, hắn có hơi không nỡ.

Tạ Diễn vào vai được chăm sóc cảm thấy hơi bỡ ngỡ, khóe môi giật giật, nói một tiếng cảm ơn, chống gậy giật điện như gậy leo núi tiến lên.
Trên ngực anh cài một thứ giống như huy hiệu, thứ này cũng có thể ghi hình, đợi lát nữa chỉnh sửa biên tập lại.
Dạo gần đây ở Trái đất có rất nhiều blogger làm video dạng này, Tạ Diễn rất thích xem, ngỡ như được trở lại thời thơ ấu.

Trên núi cỏ dại đầy rẫy, còn có rất nhiều nấm, Tạ Diễn vui mừng khôn xiết.
Hồi còn nhỏ, bố mẹ anh rất bận, anh lớn lên cùng ông bà. Ông là thợ mộc, bà là giáo viên, sau khi về hưu, ông không thích cuộc sống nơi thành thị, sinh hoạt trong ngôi nhà dân cũ dưới chân núi. Khí hậu ở đó dễ chịu, trồng được rất nhiều thứ, trước kia không ít hộ nhà có vườn cây ăn trái hay vườn chè, không kiếm được tiền nên dọn đi, nhưng lại không bán hết toàn bộ số cây mà để lại một ít, tạo phúc cho dân làng. Tạ Diễn theo ông học được rất nhiều điều, từ những loại nấm gì có thể ăn được đến chạm khắc gỗ, theo ông dạo khắp quả núi lớn.

Toàn bộ ngọn núi giống như một kho báu, mỗi lượt đi đều có một vụ thu hoạch mới, lần nào cũng mong chờ chuyến đi tới.
Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, thể xác và tinh thần tự do tự tại, vui vẻ vô cùng.
Chỉ là thời gian thật vô tình, trong một lần lên núi, ông bất cẩn giẫm phải một hòn đá nhỏ lộn nhào xuống, ngã gãy chân, Tạ Diễn về nhà mới được hàng xóm thông báo rằng ông đã được đưa đến bệnh viện.

Mặc dù không đe dọa tính mạng, nhưng sau lần đó, tinh thần của ông như một quả bóng xì hơi, xẹp xuống chóng vánh. Ông già đi trông thấy, tư duy lẫn thao tác trở nên chậm chạp, hay quên, thậm chí không nhớ được đường về nhà. Gia đình thay phiên nhau chăm sóc, ba năm sau thì qua đời.
Đó là lần đầu tiên Tạ Diễn cảm thấy ma lực của thời gian, sự lão hóa đến nhanh tới nỗi thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của con người. Tạ Diễn rất sợ thời gian, yêu sự sống nồng cháy, quý trọng sức khỏe, nỗ lực tạo điều kiện cho cuộc sống của mình, mỗi ngày đều hướng đến những điều tích cực phía trước.
Mặc dù thật không may mắn khi bước vào thế giới này, nhưng tình hình cũng không tệ lắm, không phải sao?

Trên cỏ lộn xộn mấy dấu chân hỗn loạn, xung quanh cỏ xanh dập nát, vỏ một số thân cây gần mặt đất đã bị cào xước, rõ ràng là con lợn rừng không yếu chút nào.
"Cẩn thận, có lợn rừng," Hoắc Nại lên tiếng, kéo Tạ Diễn ra khỏi hồi ức. Hắn hơi nghiêm túc, đứng yên trước mặt Tạ Diễn.
"Hả?" Tạ Diễn thò đầu qua dòm, thấy có một trong những dấu vết rất sâu, mấy cái kia hơi nông, nhưng rất lộn xộn, ắt hẳn là một con lợn lòi lớn dẫn theo một vài con lợn rừng con.

Cả người vốn không có tinh thần trông thấy mấy dấu vết này lặp tức tràn đầy năng lượng, chồm chồm chụp bả vai Hoắc Nại, hào hứng nói: "Nhanh lên, mau bám theo!"
Hoắc Nại: "??"
"Đều là thịt đó! Một con lợn rừng sinh trưởng tự nhiên khỏe mạnh không bỏ thuốc!" Tạ Diễn kích động trào nước mắt, thịt gà thịt thỏ tuy ngon nhưng sao bằng thịt heo được chứ, "Đi đi đi!" Nói đoạn không chờ nổi xung phong đi đầu.
Anh đã nghĩ ra 108 cách chế biến thịt lợn, giờ cũng bắt được chúng!

Hoắc Nại ngắm bộ dạng hí hửng của anh, cảm thấy quả thật có hơi buồn cười, thầm nghĩ sao mà người này lại thèm thịt đến vậy, bao lâu rồi chưa được ăn thịt.
Anh bị tâm tình tích cực của Tạ Diễn lây lan, không khỏi cả người lên tinh thần, bước chân không ngừng, đi lên trước dò đường.

Rắn trườn bò trong cỏ.
Nó thè lưỡi, thân hình hòa với môi trường xung quanh, khiến nó khó mà nhìn rõ được.
Nó đi theo hai người phía trước, chờ đợi cơ hội, muốn cắn thịt người bằng những chiếc răng sắc nhọn, sau đó tiêm chất độc vào cơ thể họ, từ từ thưởng thức bữa tiệc của mình.
Hai cái đầu đằng trước dường như không biết.

Rắn rất đắc ý, cái đuôi thậm chí hơi ngóc lên, vô cùng khoái chí vì sắp được chén một bữa no nên khiến có chút mơ mộng.
"Có rắn." Hoắc Nại nhỏ giọng nhắc nhở, "Cẩn thận."
Rắn nghểnh đầu sẵn sàng tấn công, Hoắc Nại sải chân bước về phía trước, cách mặt bảy tấc nắm được con rắn, đang chuẩn bị quẳng lên cây đập chết nó thì Tạ Diễn vội vàng hô lên ngăn cản: "Đừng!"

Hoắc Nại khựng lại một nhịp, cho rằng trái tim thánh mẫu của anh phát tác: "Thứ này rất nguy hiểm, phải giết chết."
Tạ Diễn mặt phí phạm của trời hoảng hốt: "Nhưng nếu giết chết thì trong thời gian tới không có thịt rắn để ăn đó!"
Hoắc Nại:" ...... "

Từ lúc hắn tỉnh dậy đến giờ chưa thấy Tạ Diễn quá tàn bạo, khiếm khuyết nhận thức chân thực về Tạ Diễn.
Một con người hung tàn như vậy, lần đầu tiên hắn bắt gặp.

Tạ Diễn nhận lấy con rắn từ tay hắn, toàn bộ quá trình Hoắc Nại nhìn chằm chằm vào con rắn, cảnh giác cao độ, sẵn sàng ra tay, sợ Tạ Diễn bất cẩn một cái bị rắn cắn mà trúng độc chết.
Sau đó, hắn thấy Tạ Diễn lưu loát quấn rắn thành một cái gút, lấy trong sọt ra một chiếc quần vứt đi, buộc ống quần lại, ném con rắn vào rồi thắt chặt đai quần, tạo thành một túi bịt kín.

Hoắc Nại: "....." Làm sao nhà mi lại thành thạo như vậy, rốt cuộc mi đã thực hành bao nhiêu lần rồi?
Tạ Diễn ngó vẻ mặt không thốt nên lời của Hoắc Nại, cười hì hì nói: "Rắn lột da rồi giết, cắt thành khối, xào với ớt và dầu ớt, ngon muốn cắn lưỡi"
"......Đã lĩnh hội."

Trên núi hoang sau cơn mưa, Tạ Diễn còn phát hiện ra nấm tùng nhung (nấm thông), chất lượng cực kì cao, mọc trên rễ cây thông, hái tùng nhung xuống rồi châm lên rễ cây, như vậy tùng nhung có thể lại mọc lên nữa.
Ở đây còn có rất nhiều măng, Tạ Diễn cũng bẻ mấy búp đầy đặn đặt vào giỏ tre, nhiều cây măng đã bị heo gặm nát.
"Anh xem cây măng này, bị lợn rừng gặm." Tạ Diễn chỉ cho Hoắc Nại măng thừa rải rác trên mặt đất.
Hoắc Nại nhìn qua, phát hiện mấy vết răng trên măng, lực cắn của con lợn rừng này chắc chắn rất kinh khủng. Đang muốn nhắc nhở Tạ Diễn, lập tức nghe Tạ Diễn cảm khái một câu: "Ăn măng nuôi lớn, thịt con lợn rừng đó ắt hẳn rất ngon nha!"
"......"
Mỗi lần Hoắc Nại nói chuyện với Tạ Diễn đều có tâm tình tương tự đi dạo shopee, lần nào cũng có thu hoạch mới.
Cái người Tạ Diễn này, góc độ nhìn nhận vấn đề đơn thuần đến lạ lùng!

Bầy heo rừng đen thui uống nước ở con lạch cạn. Một con dắt theo bốn con, con lợn lớn rõ ràng là đang cảnh giác, vừa uống nước vừa ngó chừng xung quanh.
Tạ Diễn gút dây thừng thành một nút thắt, sau đó nới ra tạo cái thòng lọng, sẵn sàng một mẻ bắt hết mấy con lợn rừng. Ngay cả giờ ăn không hết vẫn có thể kéo về nuôi trong góc biệt thự. Loại lợn rừng này chỉ có thể tình cờ trông thấy chứ kiếm chẳng được, thiên tính vô cùng cảnh giác, lúc này mà để chúng thoát không dễ gì lần sau tìm được, tất nhiên một con cũng không thể bỏ sót.

"Cậu định bẫy lợn rừng chỉ với một dây thòng lọng?" Hoắc Nại cảm thấy hành vi của Tạ Diễn có hơi kì lạ.
"Chứ sao nữa? Chẳng lẽ giết hết tại chỗ?" Tạ Diễn hỏi lại.

Thấy biểu hiện của Hoắc Nại rõ rành rành chính là "Chứ còn gì nữa?", Tạ Diễn tỏ vẻ bất lực trước bản tính phí phạm của trời ở người hệ liên tinh. "Giờ mà giết, chúng ta phải khiêng chúng về, nếu mùi máu thu hút những thứ khác, chúng ta phải chạy hay là vứt bỏ? Huống chi thịt để trong không khí quá lâu sẽ không còn tươi, còn không bằng kéo lợn rừng về nhà. "

Tạ Diễn ném sợi dây thừng như chơi ném vòng.
Lần đầu tiên, không trúng, ngay cả bìa rừng còn chưa ra được, móc vào nhánh cây.
Tạ Diễn: Mất mặt.

Lần thứ hai, vòng dây rơi xuống đất, cách xa con lợn rừng, dọc theo sợi dây con lợn thấy hai người, xoay người, khịt khịt mũi, phun hơi nước trắng, gót chân ghì xuống đất, bụi đất bốc lên. Lũ nhóc lợn rừng bám theo sau đít cha làm cáo mượn oai hùm, lợn con mới sinh không sợ người.

Tạ Diễn: Không đúng, rõ ràng hồi đó nhìn ông làm rất thạo mà!
Lợn rừng xông tới, Tạ Diễn vô cùng thức thời quẳng dây thừng ra một bên, bám vào một cái cây bên cạnh leo lên, Hoắc Nại cười rúc rích.
"Còn cười nữa, chạy nhanh lên!" Tạ Diễn không nghĩ lợn rừng có thể là hung hăng đến vậy, chúng nó hẳn phải sợ người chứ! Hay là bức xạ hệ liên tinh khiến lợn rừng đột biến và đặc biệt hơn?

Hoắc Nại không nghe theo anh leo lên cây, khi con lợn lao tới và sắp đắc thủ, tay phải duỗi ra, vỗ thẳng vào cái cổ ngắn ngủn, sau đó nghiêng mình, mặc cho con lợn vượt qua người phóng loạn lên phía trước.
Ba bước sau, con lợn rừng ngã lăn quay.

Tạ Diễn: "...... !!!"
Bảo này, có phải sau lưng tôi anh học lỏm Hàng Long Thập Bát Chưởng không vậy hả!
Không tính tới chuyện thể trạng người này tốt, tại sao võ nghệ cũng lợi hại như vậy! Tạ Diễn vừa nãy vọt lên cây, lúc này muốn xuống thì phát hiện da tay đã trầy trụa, lòng bạn tay còn bị cắt một miếng lớn.

Thân tôi sao lại níu chân tôi thế này...
Hoắc Nại nhìn thấy anh ngần ngại, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Tạ Diễn cảm thấy nam nhân đại trượng phu không cần phải ỉ ôi vì mấy chuyện nhỏ nhặt, thầm rủa cái thân thể xuyên qua này tí vết thương cũng chịu không nổi, khẽ cắn môi chuẩn bị trượt xuống. Thế nhưng Hoắc Nại dường như đã nhìn ra, mở rộng vòng tay lớn nói: "Cậu nhảy thẳng xuống đi."
"Tôi cảm thấy nửa đường anh sẽ thụt tay về." Tạ Diễn yên lặng nhìn hắn.

"Sao cậu có thể coi tôi thế được." Hoắc Nại đạo nghĩa chính đáng, "Tôi là hạng người như vậy sao?"
Tạ Diễn trong lòng xúc động, thầm nghĩ mình cứu y quả nhiên là việc đúng đắn, sau đó liền nghe Hoắc Nại bổ sung, "Nếu tay cậu bị thương, chẳng phải là mấy ngày kế tiếp chúng ta không có gì ăn?"
Ồ hố, hóa ra là vì cái ăn nên anh mới săn sóc tôi, ý nghĩ này khiến Tạ Diễn không chút do dự nhảy xuống, sau đó được Hoắc Nại ôm chặt vào lòng.
Hàm răng Tạ Diễn còn không cẩn thận sượt qua má Hoắc Nại, lưu lại trên mặt hắn một dấu vết nho nhỏ, giống như một dấu ấn riêng.

-----Hết chương 04-----

LH: Thấy nhắc đến shopee hơi nhiều còn tưởng mình đi quảng cáo cho shopee nữa, chỉ là tình cờ thôi nha

Hiện tại bên group Cộng Đồng Hỗ Trợ Editor - Lily S trên Facebook có tổ chức cuộc thi thiết kế bìa truyện và mình có đăng kí cho mấy em nhà mình được thay áo mới. Giờ đã có mấy bìa rất cu te cho nên bạn nào rảnh có thể ghé qua bầu chọn cho các bạn designer nha (và các bé nhà mình nữa cho nó xôm ạ T.T) Admin group sẽ mở post cho vote nhanh thôi, mọi người qua đó góp vui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com