Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: KÝ ỨC TỰA CÁNH HOA RƠI XUỐNG MẶT HỒ TĨNH LẶNG


"Tương Liễu!"

Tiểu Yêu bật khóc nức nở, từ trong mộng tỉnh lại, đưa tay sờ sờ người bên gối, lại chỉ cảm nhận được trong chăn còn sót lại một chút nhiệt độ rất mơ hồ.

Kể từ khi Tiểu Yêu còn trong hình hài Văn Tiểu Lục được Chuyên Húc mang về Ngũ Thần Sơn, Tiểu Yêu luôn có nhiều giấc mơ khác nhau, ban đầu là khuôn mặt tươi cười của yêu quái chín đầu và hình ảnh hắn bay về phía nàng.

Sau khi bắt ép chính mình ngộ nhận rằng mình yêu Cảnh, giấc mơ của nàng ngày càng thường xuyên hơn, có lúc nàng mơ thấy người nam nhân mặc áo gấm mà nàng đang đuổi theo chính là yêu quái chín đầu sau khi cởi bỏ lớp vỏ bọc của một tên hoang đàng, có lúc nàng mơ thấy bóng dáng Phòng Phong Bội cô độc trong đêm tối tĩnh mịch càng đi càng xa trong con hẻm tối. Thỉnh thoảng nàng sẽ mơ thấy hắn ngồi một mình trên cây cao nhâm nhi bình rượu có lúc cũng là khung cảnh đó nhưng hắn lại dốc cạn bình rượu kia. Khi lại mơ thấy khung cảnh hắn nhìn các binh sĩ Thần Vinh luyện tập, khi lại là hắn nằm nghiêng người trên giường gỗ bên trong doanh trại đơn sơ...

Nàng không dám để mình rơi vào giấc ngủ, nhưng nàng luôn như vậy mà ngủ say rồi đi vào trong những giấc mộng có hắn. Mỗi lần như vậy tỉnh dậy, Tiểu Yêu đều phải dựa vào rượu mận xanh do Cảnh gửi đến hoặc những loại rượu khác để đè nén nỗi buồn và khao khát trong lòng. Có lúc nàng buộc mình bận rộn để cố lơ đi những điều ấy, nhưng nàng thì vẫn luôn hoặc là tỉ mỉ chăm chút những loại độc từ giản đơn đến cầu kỳ gửi đến hắn, hoặc là nhìn ngắm hình ảnh của hắn bên trong chiếc gương quý của nàng rồi bất giác mỉm cười, hoặc là trong vô thức sẽ nghĩ về hắn, nhớ đến hắn và muốn gặp lại hắn..

Sau này khi biết tin hắn tử trận, dù nàng đã nhìn thấy hắn vô số lần trong giấc mơ lúc thì hắn hòa mình trong biển máu, khi thì hắn tắm mình trong mưa tên, khi lại là ánh mắt ngoan độc của hắn trong lần cuối họ gặp mặt... Sau khi nàng biết được bí mật được hắn cất giấu bên trong búp bê mặt cười bụng bự những giấc mơ của nàng lại càng đau đớn càng thê lương hơn. Nàng lúc thì mơ thấy hắn nằm trên mặt hồ tay giữ lấy mũi tên nàng bắn cắm thẳng trên ngực hắn, mà mặt hồ nước lóng lánh trong đêm lại trở thành hồ máu đỏ thẫm rồi lại như biển cả từng đợt từng đợt sóng máu cuộn trào mạnh mẽ dâng lên rồi nhấn chìm nam nhân vốn có thể tự do trên mặt nước ấy. Khi thì nàng mơ thấy nguyên thân yêu quái chín đầu của hắn che chở nàng và cứu nàng bên trong xoáy nước ra ngoài, hắn trở lại hình hài nam nhân toàn thân đầy rẫy vết thương quay người muốn rời đi, nàng giữ hắn lại muốn hắn hút máu mình nhưng rồi hình ảnh đảo ngược nàng tựa hồ như trở thành quái vật cắn nuốt đi từng chút từng sinh mạng của hắn. Khi nàng lại mơ thấy đêm ở Dao Trì hắn cứu mạng nàng rồi vì nàng mà dùng mạng hắn dụ và giết cổ nhưng đừng đóm sáng huỳnh quang trong người nàng biến thành từng cái miệng lớn bay về phía hắn muốn cắn nuốt cơ thể hắn, mà hắn vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì cố chấp hấp thụ từng cái miệng lớn đầy máu kia vào người mặc kệ nó cắn nuốt cơ thể hắn cho đến khi toàn bộ được hấp thụ vào người hắn thì toàn thân hắn đầy máu mà nơi trái tim hắn có bàn tay bên trong khoét ra từng chút từng chút một rồi trái tim hắn trống rỗng, cơ thể đầy máu kia của hắn dần như khối băng được đông lại từ máu đặt bên ngoài mặt trời chói rọi tan chảy nhanh chóng hòa vào trong Dao Trì trở thành một hồ máu đỏ thẫm. Khi lại mơ thấy một mình hắn tóc tai rũ rượi y phục tả tơi nhuộm đầy máu đứng bên cạnh mấy ngàn thi thể bên trên hoang đảo, đối diện hắn là màn mưa tên không dứt lũ lượt bay đến, có vô số mũi tên chệch hướng hắn nhưng cũng có rất nhiều mũi tên cắm phập lên người hắn, Tương Liễu vốn dĩ đẹp đẽ băng lãnh thoát tục như tiên nhân kia không thuộc về thế giới phàm trần này, trong thời khắc ấy chẳng còn nhận ra là hắn cũng chẳng còn nhận ra đó là thân ảnh của một người, rồi thi thể mang đầy mũi tên ấy trở lại nguyên thân thủy quái chín đầu màu trắng khổng lồ sau đó nổ tung, khi ấy gọi là huyết nhục mơ hồ lại còn quá hoa mỹ, thân thể thủy quái nổ tung thành máu độc đen ngòm văng tung tóe khắp nơi, máu độc văng đến đâu chảy đến đâu đều cướp mất đi tất cả sự sống xung quanh tựa hồ như là địa ngục đáng sợ người đời thường nói nuốt chửng sự sống xung quanh.

Sau khi tỉnh lại từ những giấc mơ dù biết là tuyệt vọng nhưng nàng vẫn luôn gieo rắc hy vọng sống cho chính mình cố gắng gìn giữ mạng sống mà hắn đã dùng mạng sống của hắn đổi về rằng hắn vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó hoặc chí ít sẽ tìm được cách cứu hắn, nhưng con đường nàng đi ngày càng trở nên vô vọng..

Nhưng một hai năm trở lại đây từ khi có hắn trở về bên cạnh nàng, nàng rất ít khi tỉnh lại từ những cơn ác mộng không còn hắn, hoặc có mơ thì cũng chỉ là những điều dễ chịu. Nàng sẽ không mơ như đêm qua rằng hắn bị vạn tiển xuyên tâm rồi hóa thành máu độc, và đã lâu rồi nàng không còn ảo giác như có giọng nói của người qua đường hét lên “Tương Liễu đã chết” .

Sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, Tiểu Yêu bám vào thang gỗ đi xuống, nàng vẫn chưa yên tâm cho đến khi một thân màu trắng quen thuộc xuất hiện.

Bên ngoài mưa nhẹ rơi lộp độp trên những bông hoa nhỏ màu vàng họ trồng bên hàng rào, hắn đang cúi xuống dùng bàn tay cùng những ngón tay thon dài trắng muốt gói những dược liệu nàng ghi trong đơn thuốc rồi cột từng than thuốc lại với nhau sắp đặt ngay ngắn trên bàn

"Tương Liễu". Tiểu Yêu đứng trên một nửa thang gỗ hơi nức nở với đôi mắt phiến hồng bật khóc khi nãy, đôi mắt ấy của nàng vừa mừng rỡ nhìn thấy hắn lại vừa mơ màng có thêm chút ngơ ngác như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng kia.

Tương Liễu vừa đáp lời "Ta đây, sao thế..." vừa ngẩng đầu nhìn Tiểu Yêu

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác cùng đôi mắt phiến hồng của nàng, "ta ở đây, tới đây"

Tiểu Yêu chạy ào tới bên hắn, thiếu nữ nhỏ nhắn nhào vào lòng hắn. Nàng im lặng áp mặt lên ngực hắn và ôm hắn thật chặt nhưng cổ họng nàng vẫn còn vài tiếng nức nở mơ hồ.

"Tiểu Yêu, sao lại khóc? Nàng làm sao thế? Gặp ác mộng sao?" Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc đen vẫn còn buông xõa thơm mùi hương nhàn nhạt của lá dâm bụt. Hai tay Tương Liễu vòng qua ôm lấy người nàng, hai bàn tay hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng tựa hồ như đang an ủi dỗ dành nàng.

Tiểu Yêu vẫn nép vào trong lòng hắn gật đầu một cái thật nhẹ nhàng. Khuôn mặt nàng cọ cọ vào khuôn ngực rắn rỏi cách hai lớp áo trắng của hắn, giống như cô mèo nhỏ muốn được ôm ấp yêu thương.

"Thật là gặp ác mộng sao! Ác mộng của nàng có liên quan đến ta sao?" Tương Liễu giọng nói dịu dàng hỏi. Tiểu Yêu chỉ gật đầu một cái thật nhẹ và im lặng không đáp lời.

Tương Liễu dời hai tay xuống đùi nàng, bất chợt nhấc bổng nàng như một đứa trẻ to xác. Tiểu Yêu giật mình "A" lên một tiếng, hắn đã bế nàng đặt nàng ngồi xuống trên bàn gỗ. Hắn ôn nhu hôn lên đôi mắt phiến hồng của nàng, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy của nàng
"Nói ta biết".

Tiểu Yêu nhìn vào đôi mắt ôn nhu thâm tình của nam nhân thuộc về nàng, giọng nói có chút nhẹ giống như vừa nức nở vừa nũng nịu "ta.. ta lại thấy chàng.. trên hoang đảo bị trúng tên hóa thành máu độc"

"Lại sao" Tương Liễu vẫn nhìn vào đôi mắt nàng, ngữ điệu trầm ổn nhẹ nhàng "Tiểu Yêu, nói cho ta"

Nàng ôm lấy hắn, tựa đầu vào vai hắn chậm rãi nói "Tương Liễu, ta từ khi còn là Văn Tiểu Lục bị Chuyên Húc mang về Ngũ Thần Sơn ta luôn mơ thấy chàng. Lúc ấy ta về Ngũ Thần Sơn, vẫn luôn vô thức mà nhìn ngắm hình ảnh của chàng trong gương, cứ luôn nhìn thấy chàng trong giấc mơ của ta. Nhưng ta biết rõ rằng nếu ta quyết định sát cánh cùng ca ca ta, thì ta một Vương Cơ Cao Tân cháu gái của Hoàng Đế Hiên Viên sẽ không thể đi chung đường với Quân Sư Thần Vinh của Thần Nông. Khi đó ta kìm nén chính mình, ta sợ hãi, rất sợ hãi, ta sợ chính mình sẽ yêu chàng, ta sợ gặp chàng trong mơ nhưng cũng không ngăn được chính mình mỗi đêm đều thấy chàng trong mộng."

"Đó là lý do vì sao nàng nói mơ thấy ta còn đáng sợ hơn cả chết?" Tương Liễu càng ôm chặt nàng hỏi.

"Ừm" Tiểu Yêu gật nhẹ đầu bên trong ngực hắn. "Nhưng ta cứ như vậy đều mơ thấy chàng, đều sẽ vô thức nghĩ đến chàng, muốn gặp chàng..."

"Khi biết chàng tử trận trên đảo hoang, nguyên thân hóa thành máu độc.. những giấc mơ của ta là những hình ảnh chàng tắm mình trong biển máu. Tương Liễu.. ta không muốn mất đi chàng, ta không thể chịu nổi tình cảnh như vậy một lần nữa.." Thiếu nữ lại nức nở, nước mắt nàng rưng rưng trong hốc mắt rồi từng giọt từng giọt tuông trào theo khoé mắt khiến đôi mắt đẹp đẽ kia của nàng vốn đã phiến hồng trở nên đỏ hoe

Tương Liễu giữ lấy bã vai nàng, dựng nàng ngồi thẳng người, hắn đau lòng dịu dàng vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má đã ướt đẫm nước mắt của thiếu nữ hắn yêu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của nàng nói: "Ta xin lỗi, Tiểu Yêu, ta thật không biết vì ta khiến nàng đau lòng và sợ hãi đến như vậy."

Tiểu Yêu vừa lắc đầu vừa lao vào vòng tay của hắn: "Không, không phải lỗi của chàng, chàng đừng xin lỗi ta. Tương Liễu tất cả là vì ta, vì ta con tim mù quáng, vì ta từ đầu không dám đối diện với trái tim mình, vì ta yếu đuối như thế cứ luôn sợ hãi. Ta không dám đối diện với con tim của chính mình không phải là lỗi của chàng, ta yêu chàng càng không phải lỗi của chàng. Tương Liễu, người nên xin lỗi là ta, ta yếu đuối như vậy cứ gây rắc rối cho chàng, vì ta yếu đuối mà chàng phải bị thương vì ta, phải nhều lần đổi mạng mình vì ta, chàng luôn hy sinh mọi thứ vì ta, chàng luôn lo lắng chu toàn cho ta, chàng luôn vì ta mà phải che giấu ngụy trang tình yêu của mình. Xin lỗi, Tương Liễu, ta thật xin lỗi chàng!"

"Đừng xin lỗi ta, tất cả vì ta yêu nàng, nàng yêu ta không phải là lỗi của ta, vậy ta yêu nàng cũng sẽ không phải là lỗi của nàng. Tình yêu không có sao hoặc đúng, không có so đo ai cho đi nhiều hơn hay ai chịu đau khổ nhiều hơn. Tiểu Yêu gặp được nàng cuộc đời ta xem như trọn vẹn, được nàng yêu cuộc đời này của ta chẳng còn gì đáng để mong cầu nữa. Mọi sự đã qua rồi, cuộc đời này còn gì bằng việc chúng ta song phương yêu nhau và được ở bên nhau. Mộng cũng chỉ là mộng, chúng ta yêu nhau bên nhau mới là hiện thực!" Nói rồi hắn hôn nhẹ lên mái tóc đen của nàng, hôn lên trán nàng, mắt nàng, dùng đầu lưỡi thu đi những giọt nước mắt mằn mặn của nàng.

Bên ngoài sân từng hạt mưa tích tách rơi. Bên trong nhà là khung cảnh ngọt ngào của đôi lứa. Nam nhân tóc trắng mặc bạch y đứng bên bàn gỗ không biết từ lúc nào đã hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi trên bàn gỗ. Thiếu nữ nhỏ nhắn trong bộ y phục trắng tối giản, mái tóc đen dài buông xõa rũ xuống như một thác nước cao, đôi mắt nàng ửng đỏ cùng đôi hàng mi vẫn còn ươn ướt và đôi gò má như được phủ một lớp phấn hồng hồng. Ánh mắt nàng tựa như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.

"Cẩn thận!" Đột nhiên, nhiều mũi tên dài bay về phía bọn họ, Tương Liễu ôm lấy Tiểu Yêu lùi ra xa tránh né, nhưng có vài mũi tên như xé gió bay tới gần họ, Tương Liễu ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo, những mũi tên dài nổ tung trên không trung.

Tương Liễu đặt Tiểu Yêu xuống rồi xoay người đứng phía trước che chắn cho nàng. Trong khoảnh khắc những hạt mưa trên bầu trời trở thành vũ khí giết người, giống như những chiếc kim bạc lao đi, như thể trong giây tiếp theo chúng sẽ xuyên qua toàn bộ cơ thể hai người mà chúng hướng đến. Từ sâu những cánh rừng gần đó phát ra tiếng gầm của nhiều loại quái vật. Tương Liễu vội vàng quay lại thì thấy một chiếc lá tre không biết từ khi nào đã rạch một vết mỏng nhỏ trên mặt Tiểu Yêu, một giọt máu từ đó rỉ ra.

Đôi mắt hắn tối sầm, một tay biến ra một thanh đao băng hình lưỡi liềm, tay kia tạo ra một lớp khiên chắn bằng linh lực, sát khí sôi sục, khuôn mặt của hắn lạnh như hàn băng, Tương Liễu thì thầm: "Đừng sợ, có ta ở đây." Hắn còn chưa nói xong, Tiểu Yêu lập tức được bao phủ trong một vầng sáng màu trắng, những hạt mưa kim vỡ vụn bên ngoài kết giới.

"Tương Liễu, Yên tâm, ta không sợ!" Tiểu Yêu lập tức triệu hồi cung bạc. Nhờ sự dạy dỗ tốt, giờ đây nàng có thể bắn tên theo ý muốn mà không bị hạn chế gì.

Cảm nhận được sát khí hung hãn, đại bàng lông trắng mào vàng sà xuống, nó cố gắng xuyên thủng kết giới phép thuật phía trên khu rừng, nhưng hết lần này đến lần khác bị đánh bay.

"Mao Cầu, ta chưa cần ngươi!" Tương Liễu cụp mắt xuống, mái tóc bạc tung bay, hàn khí bay khắp người hắn. Trong phút chốc, những hạt mưa trên bầu trời đông cứng lại, những hạt mưa bên ngoài tụ lại thành vô vàn băng kiếm. Khi hắn ngước mắt lên, chúng lần lượt đâm vào những cánh rừng xung quanh.

Cùng với nhiều tiếng kêu gào thảm thiết bên ngoài là vô số tiếng động kỳ lạ, những con rắn chuông phóng ra từ mọi hướng như tia chớp, đuôi chúng phun ra chất độc, chúng không để ý đến vô vàn sương kiếm sắc nhọn vẫn không ngừng lao xuống trên bầu trời mà hướng về phía hai người bên trong ngôi nhà gỗ.

Tiểu Yêu vô cùng sợ hãi, chất độc trong những giọt máu độc của chúng bay tới chỉ cần một giọt cũng đã đủ để giết chết nàng gấp trăm lần! Nhưng trước khi miệng của nàng kịp kêu lên, trước mặt nàng lại xuất hiện một con quái vật khác rất to lớn, nó há cái miệng rộng đầy răng nhọn ra như muốn nuốt chửng hai người họ ngay lập tức. Âm thanh rung chuyển từ những cánh rừng tựa hồ vô số cây cối bên trong đã gãy vụn.

Gần như cùng lúc đó, tám vị cao thủ linh lực khác nhau thâm sâu khó lường xuất hiện, họ đứng dàng ra thành một hàng dùng tay tạo ấn quyết. Một cơn gió lớn thổi qua, ánh sáng vàng xuất hiện, một trận pháp đoạt mạng đã hoàn thành.

"Ngậm lấy hạt châu đỏ trên cổ nàng!"

Nhanh hơn cả thanh âm và lũ rắn chuông cực độc chính là thân ảnh của Tương Liễu, Tiểu Yêu trước đây từng thấy hắn đối mặt với kẻ địch những chiêu thức của hắn như bông tuyết bay, nhưng bây giờ hắn giống như một bóng ma, di chuyển cực nhanh nhìn bằng mắt thường không thể thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn theo được ánh sáng sắc bén lạnh lẽo của băng đao cực nhanh lóe lên. Ánh sáng lạnh lẽo sắc bén lướt qua đến đâu máu theo đó bắn ra tung tóe. Ánh sáng băng đao lướt qua, xác của lũ rắn chuông lũ lượt vỡ thành từng mảnh rơi vãi khắp nơi.

Giẫm lên đám xác rắn trên mặt đất, Tương Liễu ngửa mặt lên gầm lên một tiếng, phía sau hắn là nguyên thần của thủy quái chín đầu đột nhiên xuất hiện với sức mạnh cực đại cùng uy lực đàn áp cường đại chưa từng có của yêu vương biển cả, dưới lực trấn áp cường đại đó tám tên cao thủ kinh hãi hộc máu rồi ngã xuống, trận pháp của tám người họ ngay lập tức tan vỡ và bùng cháy lên một ngọn lửa dữ dội.

Dưới ánh lửa, thân ảnh con thủy quái với chín cái đầu lớn trên chín cái cổ dài trắng muốt tỏa ra ánh sáng trắng ngoe nguẩy xòe ra như một chiếc quạt, mỗi đôi yêu nhãn trên chín cái đầu rắn to lớn của nó hơi híp lại cảnh giác nhìn xung quanh. Một đám hắc y nhân lao ra từ khắp nơi, phóng vô số ám khí tấn công về phía Tương Liễu, nhưng hắn không quan tâm chút nào. Vô số ám khí bay tới gần, Tương Liễu không hề có ý đỡ hay né tránh chúng, hai trong số chín cái đầu của thủy quái chín đầu nhanh chóng há to vô số ám khí tách làm hai luồng ám khí nhanh chóng bị hấp thụ vào trong hai cái miệng lớn. Mỗi cái đầu của thủy quái dường như đều có ý thức, hai cái đầu lớn vừa nuốt xong tất cả ám khí rồi nhập cuộc cùng bảy cái đầu còn lại. Chín cái cổ vương dài ra xung quanh, mỗi cái đầu rắn lớn của chín cái đầu thủy quái đều ngậm một người hoặc một con quái thú trong miệng, chín cái đầu của nó cứ như vậy hành động điên cuồng cắn xé từng tên địch nhân từng con quái thú lần lượt. Cùng với đó là thân ảnh Tương Liễu cùng đau băng điên cuồng chém giết những tiếng hét, âm thanh chém giết cùng tiếng cắn xé gộp lại thành những âm thanh chói tai kinh thiên động địa không ngừng vang lên.

Khi cục diện dần được ổn định, thân ảnh Tương Liễu nhanh chóng bay ra ngoài như một luồng sáng cách con thủy quái khổng lồ hơn chục thước và đánh bay hai tên cầm đầu. Một người đàn ông mặc áo choàng đen trong số đó có mùi tanh tưởi của lũ rắn chuông vừa nãy chưa kịp rơi xuống đất đã bị đao băng của Tương Liễu như lốc xoáy xoay vòng với tốc độ cực nhanh bay tới, thân xác tan nát cùng máu huyết của gã đó văng tứ tung như một làn mưa máu thịt ào xuống nhuộm đỏ cả một góc.

Tương Liễu toàn thân bạch y dính đầy máu không rõ là của địch nhân hay của chính mình, hắn vững vàng đứng giữa không trung như sát thần, vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ đến cực điểm

Tiểu Yêu khi nãy đứng bên trong kết giới cũng không rảnh rang gì, Nàng liên tục giương cung bạc hướng bắn về phía đám hắc y nhân cũng quái thú bên ngoài góp phần trợ lực cho nam nhân của nàng cùng nguyên thần thủy quái khổng lồ. Sau một màn mưa máu thịt rơi xuống từ không trung ở bên ngoài, Tiểu Yêu thấy một cơn gió lạnh như lưỡi dao quét sạch khí độc, máu độc và bọt độc trong không khí và trên mặt đất, tất cả những thứ đó quay tròn như một cơn lốc dưới đáy biển, bay lên không trung, mà Tương Liễu hiện tại hắn đang được bao quanh bởi ánh sáng vàng đứng ở giữa tâm của vòng xoáy, nhanh chóng hấp thu tất cả vào cơ thể hắn.

Cửu Mệnh Tương Liễu dường như còn mạnh đáng sợ hơn trước, thậm chí còn tăng lên gấp mấy lần trước kia.

“Dùng rắn tấn công ta?” cùng với thanh âm lạnh lẽo vang lên của Tương Liễu là nụ cười mỉa mai của hắn, khiến những người chứng kiến không khỏi dựng tóc gáy.

"Tộc Thần Nông, Xích Thủy, Đồ Sơn còn có người có thể dụng sao? Gây ra một trận đại chiến như vậy cũng không dễ dàng, sao không nói rõ ràng? Còn muốn ẩn nấp bao lâu?" Tương Liễu dứt lời, xung quanh lặng im như tờ, dù là kim rơi vẫn có thể nghe thấy, sự giận dữ của sát thần khiến nhiệt độ xung quanh lạnh lẽo cực điểm. Hiện trường dù tất cả độc đã bị Tương Liễu hấp thu, nhưng xung quanh thi thể hắc y nhân cùng quái thú nằm la liệt, những thi thể bị mũi tên của Tiểu Yêu cắm vào tử huyệt thì còn xem như là may mắn được toàn thây, một lượng lớn thi thể bị thủy quái chín đầu cắn xé không còn nhận ra hình dạng có cái còn không nhìn ra rõ là đầu hay tứ chi, một lượng lớn thi thể khác bị Tương Liễu chém giết có một số còn bị đao băng của hắn phanh thây một số khác bị móng vuốt của hắn moi tim bẻ cổ, có vài thi thể tim đã bị moi ra trái tim và cuốn tim dính lủng lẳng trên thi thể. Có những nơi ở hiện trường thi thể còn chất chồng lên nhau. Mà thanh đao băng trên tay Tương Liễu vẫn đang rỉ máu, một giọt máu từ thanh đao rơi xuống bị sự lạnh lẽo xung quanh đông thành băng rồi rơi xuống mặt đất, thanh băng đao trên tay của Tương Liễu lần nữa thần tốc bay về phía một cánh rừng.

Từ xa truyền đến một giọng nói vang vọng hỗn tạp cùng với tiếng binh khí cùng băng đao va chạm vào nhau “Nếu hôm nay ta không giết được ngươi thì sẽ có một ngày ta cũng giết được ngươi, cha ta để lại một lá thư cho nữ nhân phía sau ngươi!” vút một tiếng một lá thư được phong ấn bằng linh lực và một sợi tóc đen dài thắt nút trên đó bay về phía Tương Liễu, Tương Liễu hắn chỉ chớp mắt một cái phong thư kia đã ngừng lại lơ lửng bên cạnh hắn.

Ánh sáng vàng không còn, gió ngừng thổi, chất độc từ lâu đã không còn, chỉ còn lại hiện trường như địa ngục sau một trận đại chiến.

Tương Liễu phun ra một ngụm máu, khụy người cắm thanh đao băng xuống đất để chống đỡ. Kết giới bảo vệ Tiểu Yêu cũng được thu hồi, nàng mặc dù sợ đến yếu ớt, nhưng loạng choạng chạy về phía hắn nhanh nhất có thể, điên cuồng kiểm tra xem máu nào là máu của địch nhân, máu nào là của hắn, đồng thời lo lắng kiểm tra mạch đập của hắn.

"Đừng sợ, ta không sao, chỉ là nàng lại nhìn thấy yêu thể mà thôi, không, hẳn là nói là nguyên thần." Tương Liễu môi trắng bệch, nhưng nụ cười lại thoải mái, có chút giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Tiểu Yêu toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, nàng chỉ muốn đỡ hắn vào trong, để hắn nhanh chóng uống máu.

“Đây, thư của nàng.” Tương Liễu không thèm cầm mà chỉ phẩy nhẹ tay, thư kia đã bay vào tay áo nàng.

Tiểu Yêu không quan tâm nội dung thư là gì, chỉ lo thương thế của hắn "Mau hút máu"

"Ngốc, nàng có bao nhiêu máu cho ta?" Tương Liễu nhẹ nhàng sờ nàng đầu, bất đắc dĩ cười.

"Đám người đó cộng lại đều không có đầu óc, còn dùng độc tấn công ta. Có một số việc ta còn chưa nghĩ ra, cho nên cũng không có giải thích cặn kẽ cho nàng. Nhưng còn chuyện kỹ năng và linh lực, hiện tại hẳn không ai có thể qua mặt được ta." Tương Liễu khoé môi vẫn còn vết máu cười véo má nàng an ủi.

......

Tiểu Yêu dìu Tương Liễu vào đến bên trong, đỡ hắn ngồi xuống bên giường "Chàng là như thế nào? Lúc nãy bên ngoài là chuyện gì? Tại sao họ lại giết chúng ta? Chiếc vòng cổ này là chuyện gì vậy? Chàng nhanh uống máu đi!"

"Nàng đó, quả đúng là một cô vợ tính tình không tốt lại còn ồn ào." Tương Liễu hôn nhẹ lên má nàng rồi xoa xoa đầu nàng "ta chữa thương trước, sau lại nói cho nàng", hắn nhắm mắt lại, ngã người xuống giường.

Tiểu Yêu ở bên cạnh canh chừng cho hắn, nàng im lặng không dám quấy rầy hắn từ luyện, nàng cứ như vậy khi thì ngồi xỏm bên giường, khi thì đi tới đi lui xung quanh phòng để thư giãn gân cốt nhưng tầm mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi hắn, cứ như vậy đã một ngày một đêm trôi qua.

Thấy Tương Liễu tuy chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt dần dần trở lại bình thường, hơi thở và nhịp tim càng lúc càng ổn định, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, nàng nhớ ra còn có một lá thư Tương Liễu khi nãy cho vào tay áo nàng, lá thư được phong ấn bằng linh lực và một sợi tóc đen dài, nàng ngồi xuống sàn gỗ, dựa lưng vào chiếc giường Tương Liễu đang nằm rồi mở gỡ nút thắt sợi tóc đen dài ra, khi nút thắt được mở linh thức của một con cáo nhỏ từ trong bức thư nhảy phụt ra đứng trước mặt nàng, sau đó bức thư kia tự động mở ra.

___

Gửi Tiểu Yêu

Tiểu Yêu, từ khi gặp được nàng, nàng khiến ta mong ngóng ngày tiếp theo, mong ngóng về tương lai trên thế gian mà ta muốn buông tay. Từ khi nàng rời đi từ bình minh đến đêm khuya mỗi ngày ta đều nghĩ đến nàng, trong giấc mơ của ta đều là nàng

Ta thích nhất trên thế gian này chính là đôi mắt của nàng, điều ta sợ nhất cũng chính là đôi mắt ấy của nàng, ta thích nhìn đôi mắt cười cong cong vui vẻ của nàng, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn về phía Tương Liễu. Ta đã vô số lần chặn đường nàng đến với huynh ấy trong góc tối, đồng thời ta cũng trực tiếp đưa tay ra như gông xiềng trói buộc nàng.

Nàng luôn cho rằng ta vô cùng tốt bụng nên không tranh giành, không tức giận hay phàn nàn mà chỉ có ta biết rõ bản thân mình, là ta sợ, vô cùng sợ hãi.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của đại ca và Ý Ánh, những ký ức và nỗi sợ hãi của những ngày tháng bị hành hạ giống như giòi bọ gặm nhấm xương cốt ta, ta sợ một ngày nào đó ta lại trở thành người xấu và nàng sẽ không muốn nhìn ta thêm một lần nào nữa? Ta không thể tự mình vượt qua nguy hiểm và nỗi sợ hãi nhưng ta có thể nắm bắt nàng giữ được nàng.

Ngày xưa, bất chấp mọi trở ngại, chỉ cần nghĩ đến việc nàng ôm cơ thể bẩn thỉu và xấu xí của ta trong tay, ta cảm thấy bản thân như được sống. Nhưng giờ đây, ký ức đó như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim ta khi thấy nàng ngày ngày héo mòn, nhìn thấy nàng chỉ dám nhìn trăng khóc thầm khi nửa đêm không có ai bên cạnh.

Tiểu Yêu, may mắn thay Thanh Khâu công tử vinh quang một thời đang dần trở lại. Ta đã dần trở lại là chính mình của trước kia và ta sắp thoát ra khỏi cái bóng của Diệp Thập Thất. Nếu ta không để nàng rời đi, nhà tù cùng gông xiềng vô hình này sẽ nhốt nàng trói buộc nàng mãi mãi.

Liệu những bí mật do những Giao Nhân mang ra ánh sáng có khiến nàng hạnh phúc không?

Cuối cùng nàng cũng biết rằng trái tim huynh ấy luôn yêu nàng sâu sắc, thậm chí điều đó nhiều đến mức khiến ta phải xấu hổ.

Cho dù không tìm được Tương Liễu, trên đường đi tìm huynh ấy nàng cũng sẽ rất vui vẻ, tiếc là ta có lẽ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa.

Xin lỗi, Tiểu Yêu. Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho nàng, đó là cách Diệp Thập Thất báo đáp lòng tốt của Văn Tiểu Lục.

Hy vọng nàng có được những gì nàng muốn.

Cảnh

______

Đọc xong chữ cuối cùng, linh thức của tiểu hồ ly để lại một dòng nước mắt, rơi xuống trang giấy ròi linh thức tiểu hồ ly tan biến. Ngay khi linh thức của con cáo nhỏ tan biến, nước mắt của Tiểu Yêu cũng rơi xuống, cảm giác tội lỗi, hoài niệm và bối rối bấy lâu về Cảnh cũng theo đó tuôn ra.

Không biết nàng đã khóc bao lâu, thanh âm Tương Liễu ở phía sau lẩm bẩm: "Chậc, sao nhà của chúng ta vẫn hôi như vậy! Xem ra chúng ta không thể sống ở đây nữa rồi." Nói xong, hắn thản nhiên ngồi dậy tựa lưng vào cạnh giường co một chân, ngón tay che mũi và xua tay một cách ghê tởm.

Tiểu Yêu còn chưa kịp lau nước mắt, nàng đã kinh ngạc nắm lấy bàn tay còn lại đang đặt trên đầu gối của hắn: "chàng tỉnh rồi à? Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi! Chàng bị thương làm ta sợ quá. Cảnh tượng đó còn hoành tráng hơn cả trận chiến cuối cùng chàng sát cánh cùng quân Thần Vinh mà ta được nghe kể, ta rất sợ lại mất đi chàng." Tiểu Yêu đến gần ôm chặt lấy hắn

"Thật sự tốn rất nhiều công sức, ba đại gia tộc kia làm sao có thể tìm được nhiều rắn độc và quái thú như vậy? Chỉ sợ trong tám vị cao thủ đầu tiên mỗi người đều có năng lực không thua kém gì Ngu Cương và Xích Thủy Hiến." Tương Liễu uể oải nói .

Tiểu Yêu trợn mắt kinh ngạc, không nói nên lời.

"Thư? Con cáo con nhà Đồ Sơn đưa cho nàng à?" Tương Liễu nghiêng đầu, thờ ơ liếc nhìn.

"Không, là bức thư cuối cùng của Cảnh, huynh ấy có nhắc tới chàng, chàng nhìn xem." Tiểu Yêu buông Tương Liễu ra, nàng dùng hai tay đưa bức thư tới trước mắt Tương Liễu, nàng lại bắt đầu cảm thấy buồn bã.

“Được rồi.” Tương Liễu liếc nhìn lá thư, rồi một tay nhận lấy lá thư của Tiểu Yêu, một tay khác sờ sờ đầu nàng.

"Tương Liễu, ta rất sợ, chàng không thể bị thương nữa." Tiểu Yêu lo lắng nói, hai tay ôm lấy đầu gối cong cong của Tương Liễu, cúi người tựa mặt lên đầu gối hắn, đôi mắt nàng vẫn còn phiến hồng nhưng ánh mắt tha thiết nhìn hắn. Tương Liễu dời tầm mắt sang nhìn nàng, thấy nàng như vậy hắn dùng hai ngón tay véo nhẹ chiếc mũi cao thẳng nhỏ nhắn hơi hồng vì vừa khóc của nàng. Ánh mắt hắn dịu dàng mang đầy vẻ cưng chiều nhìn nàng, khoé môi hắn hơi nhếch nhưng không có đáp lời nàng

Tay hắn dời sang vỗ thật nhẹ lên một bên gò má nàng, hắn dùng hai ngón tay xoa xoa lên gò má trắng nõn. Tầm mắt hắn dời lại về bức thư, đọc nốt chỗ thư còn lại, tay hắn vẫn mân mê gò má của nàng. Như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: “Đừng sợ, ta sẽ không nguy hiểm. Trước khi thật sự giao chiến ta dành ba phần linh lực của mình để bảo vệ ngôi nhà này, nếu không thể bảo vệ ngôi nhà này ta sợ rằng nàng sẽ đau lòng. Điều khó chịu là không thể ngăn được mùi hôi thối bên ngoài, thật lãng phí linh lực của ta.”

Hắn thoáng nhìn thấy Tiểu Yêu "Thanh Khâu công tử kia, lối viết thư của hắn cũng giống như mọi người, ta vẫn không biết hắn chết như thế nào?" Tương Liễu dùng bàn tay xoa nhẹ đầu tóc đen của nữ nhân đang tựa đầu vào đầu gối của hắn.

“A Niệm nói huynh ấy uống thuốc độc tự vẫn.” Tiểu Yêu vừa nói vừa còn nức nở, nàng không quên vươn tay ra sờ những sợi tóc trắng dài suôn mượt rơi xuống bên hông của hắn.

"Nàng đó, nếu muốn khóc thì cứ khóc to lên. Tệ nhất là ta và Mao Cầu sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, còn nàng thì dùng nước mắt để rửa sạch mùi hôi thối xung quanh."

Nhìn thấy Tiểu Yêu vẫn nức nở không ngừng, Tương Liễu cảm thấy hơi xấu hổ, hắn không biết nên làm thế nào để an ủi Tiểu Yêu vì Đồ Sơn Cảnh, hắn chỉ nghĩ có lẽ ra ngoài để nàng khóc một trận thoải mái thì tốt hơn, nàng ấy cần phải khóc một trận để trút bỏ nỗi lòng.

"Ta khóc! Chàng còn muốn cùng Mao Cầu rời đi à? Nếu chàng dám bỏ chạy, ta sẽ không để yên cho chàng!" Tiểu Yêu tức giận trừng to mắt, lao về phía hắn.

"Bà dì của ta ơi, ta sai rồi, ta sai rồi, nàng đừng kéo cổ áo ta. Dừng lại đi, đừng, đừng véo vào người ta." Tương Liễu vờ như bị Tiểu Yêu dọa sợ, nhưng hắn thật sự không ngờ rằng sau hơn ba trăm năm mới biết nàng sẽ còn có phản ứng như thế này, hắn cũng không kịp trốn tránh, đành phải bị nàng véo và cào vào người. Tuy rằng so với những vết thương trong đời hắn trải qua thì những điều này chẳng là gì, nhưng bị đau vì người mình yêu giận dỗi mình và nàng trút giận lên mình đối với hạn cũng là một loại thành tựu, mà nữ nhân của hắn tựa hồ cũng rất thoải mãn và đã bớt đi nỗi buồn.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Yêu sau khi nghĩ đến Cảnh đã chết và chỉ khóc vì huynh ấy, điểm khác biệt là lần này nàng có thể dựa vào vai người nàng yêu mà khóc, nước mắt nước mũi của mình nàng có thể tùy ý lau trên bộ y phục trắng như tuyết của người nam nhân nàng yêu.

Tương Liễu bất lực ngẫn mặt nhìn vầng trăng sáng trên trời, bị nước mũi và nước mắt của Tiểu Yêu lau lên khắp người, bộ y phục trắng sạch sẽ đã được thay ra lại bị nàng lau đến mức nhăn nhúm, nơi thì ươn nước mắt nơi lại nhớp nháp nước mũi, vẻ mặt Tương Liễu tựa hồ như sắp khóc, không, phải nói chính xác hơn là hắn bất lực đến mức suýt khóc không ra nước mắt.

Trong đầu hắn thực sự không hiểu Tiểu Yêu nữ nhân bé nhỏ này của hắn từ đâu mà ra nhiều nước mắt như vậy, nàng ấy đã khóc cho đến khi mặt trời lặn và bầu trời đã tối sầm. Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu tựa vào người hắn, nàng đã khóc mê mệt đến mức tưởng chừng có thể ngủ thiếp đi bất cứ khi nào, hắn nhẹ giọng nói: "nàng thấy đỡ hơn chưa? Ta gần như tê dại rồi, toàn thân đều là nước mắt nước mũi của nàng, nàng không chỉ là một cô vợ ồn ào tính tình không tốt lại còn có thật nhiều nước mắt.”

Tiểu Yêu dụi dụi mắt, đứng dậy khỏi hắn.

Tương Liễu cũng nhanh chóng đứng dậy cử động vai và cổ, rồi đưa cho nàng một cốc nước “Ta nghĩ chuyện này không đơn giản, trong bức thư này hắn bảo rằng đang dần trở lại là chính mình thoát khỏi cái bóng của Diệp Thập Thất, vậy thì tại sao lại tự mình uống thuốc độc của nàng để lại? Hồ ly kia lại chết dễ dàng như vậy sao?"

"Ta cũng nghĩ mọi chuyện thật kỳ lạ. Tại sao trước tiên chàng không nói cho ta biết chàng đang giấu ta điều gì?"

Tương Liễu gật đầu “Nàng cũng biết ta luyện độc, lúc đầu ta muốn đi hòn đảo kia hấp thụ máu độc, nhưng đột nhiên cảm giác linh khí toàn thân khó chịu. Ta đang băn khoăn không biết có phải sau khi sống lại thân thể không còn tốt như trước nữa, cảm giác càng lúc càng mạnh, giống như có thể nổ tung và chết bất cứ lúc nào. Nhưng lạ thay, sau này khi tu luyện dưới đáy biển, ta cảm thấy trong cơ thể mình có một luồn sức mạnh vô tận, linh mạch khai mở dung nhập hoàn toàn vào bên trong, từ đó trở đi, tốc độ của ta trở nên cực nhanh, ta cũng thử hấp thụ tinh hoa trong đất trời, những dòng linh lực vô cùng nhỏ bé phiêu tán theo không khí, điều kỳ lạ là những thứ này sau khi được hấp thụ tất cả đều có thể được ta sử dụng. Đặc biệt là sau trận chiến vừa qua, ta phát hiện ra rằng mình hẳn phải có năng lực tự chữa lành rất mạnh, có lẽ có liên quan đến việc cha nuôi đã sử dụng Thần Nông Vạc tái tạo cơ thể mới cho ta và sau khi tỉnh lại ta đã mang trong người sức mạnh của thần nông vạc. Đáng tiếc, ta vẫn chưa nắm vững các kỹ năng điều khiển nó và không thể rút nó ra một cách tự do. Mặc dù hiện tại ta chỉ có duy nhất một mạng sống, mạng sống này chỉ cần ta không chết thì chẳng khác gì Cửu Mệnh."

Tiểu Yêu càng nghe càng vui vẻ, trên mặt dần dần hiện lên vẻ ngưỡng mộ: "Ồ! Yêu quái chín đầu!"

Tương Liễu đang nói chuyện nghiêm túc, nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của nàng, hắn nháy mắt với nàng, cười nói: “Ta nghi ngờ tộc Thần Nông và Xích Thủy đến vì Thần Nông Vạc. Dù là báo thù hay cầu lợi, cũng khó nói tộc Đồ Sơn đến lần là mục đích gì." Tương Liễu dừng một chút, trong lòng suy nghĩ về sự ủng hộ của những gia tộc này với hoàng thất và việc này liệu hoàng thất có biết hay không.

Phàm nhân không có tội, chỉ có tội mang ngọc.

"Còn gì nữa? Đừng chỉ nói một nửa. Còn hạt châu đỏ thì sao?"

"Không có gì, chỉ là một viên ngọc giải độc bình thường thôi. Chúng ta đi ngủ, ngày mai cùng nàng thu thập chuyển đi."

Vừa nói, Tương Liễu vừa uể oải đứng dậy, bế Tiểu Yêu lên, cổ áo hở ra một nửa, lắc lư đi về phía giường ngủ, trông chẳng khác nào tên công tử hoang đàng thời còn là Phòng Phong Bội. Tiểu Yêu lúc này nằm trong lòng hắn cũng chẳng còn tâm trạng nghĩ ngợi đặt câu hỏi nữa.

Trăng sáng trên cao soi toả ánh sáng nhàn nhạt những ngọn đồi xanh, nghiêng bóng trên mặt nước, gió đêm man mát thổi qua chiếc trèm vải, bí mật của Tương Liễu rải rác trong đêm tĩnh lặng.

Cái gọi là ngọc giải độc bình thường được tạo ra bằng cách lấy ra một mảnh từ yêu đan của yêu vương biển cả, mỗi ngày ba canh giờ dưới đáy biển dùng Thần Nông Vạc luyện chế cùng với tinh hoa của biển cả và cỏ Hoàn Hồn, người mang nó chẳng những trên đời bách độc bất xâm mà cả đời không bệnh tật, có thể sống lâu như Cửu Mệnh Tương Liễu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com