Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Là ai

Edit: Min

Thẩm Miên tùy tay ném bát sang một bên.

Cách đó không xa lập tức có người ham vui chen lên, khó tin nhìn chằm chằm mấy viên xúc xắc trên bàn.

"Trời! Năm cái sáu!"

Hắn ta dụi dụi mắt, giọng cao vút kinh ngạc kêu lên: "Tiểu huynh đệ này thật lợi hại!"

Còn chưa kịp nói thêm câu nào, chợt cảm thấy nghẹt thở.

"Làm phiền, tránh ra một chút."

Mộc Tê mặt lạnh, xách cổ áo hắn ta, kéo cả người ra khỏi phạm vi an toàn quanh Hoàng Đế.

"Khụ khụ."

Nam nhân kia sờ sờ cổ, nhìn Mộc Tê cả người đều viết chữ "không dễ chọc", yên lặng dịch sang một bên.

Hắn ta vẫn là nên tìm một chỗ an toàn để hóng chuyện thì hơn.

"Có phải ngươi gian lận hay không!"

Trương Liêm sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, liền lập tức nhảy dựng lên, hai mắt đỏ đậm, gân xanh bên cổ cũng nổi hết cả lên.

Thẩm Miên lại chẳng buồn để ý tới gã.

Trong tay Lục Chương còn đang cầm cây trâm cầm đồ —— vật chứng.

Chưởng quầy tiệm cầm đồ —— nhân chứng.

Còn có tờ khế ước vay bạc trong tay y, mặt trên viết rõ ràng đại danh Trương Liêm, vay bao nhiêu, lãi bao nhiêu, lúc nào hoàn trả, đều ghi rành mạch.

Thẩm Miên rất mong chờ vẻ mặt của Trương Thượng thư khi thấy mấy thứ này.

"Ngươi chắc chắn là gian lận!"

Trương Liêm chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ:

Xong rồi.

Hiện tại không nói đến chuyện hai cây trâm ngọc đã không cánh mà bay, bên ngoài gã còn thiếu 220 lượng bạc nợ.

Nếu phụ thân gã biết gã ra khỏi cửa không phải là để đi mua sách, mà là chạy đi đánh bạc —— chẳng phải sẽ đánh gãy chân gã cho hả giận sao?!

Nỗi hoảng hốt trong lòng lập tức hóa thành lửa giận ngùn ngụt.

Trương Liêm giận dữ gào lên, cả người như phát cuồng lao về phía Thẩm Miên: "Được lắm! Ngươi dám đùa giỡn ta?!"

"Giao đồ vật ra đây cho ta!"

Gã vừa mới xông tới được một bước, cả người liền bị đá bay ra ngoài.

Hai viên xúc xắc lăn lông lốc trên mặt đất, Mộc Tê thu hồi chân phải, ánh mắt nhìn Trương Liêm chẳng khác gì đang nhìn một người chết.

Thẩm Miên lặng lẽ liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái.

Quả thực nguy hiểm.

Nếu không phải y ra hiệu kịp lúc, người Trương gia suýt nữa đã không giữ được mạng.

Đám cuồng đồ kia còn không mau quỳ xuống cảm tạ ân cứu mạng của y?

"Khụ khụ!"

Trương Liêm quỳ rạp dưới đất, cảm giác như eo mình vừa bị thị nữ kia đá gãy, cánh tay cũng không biết đập trúng cái gì, đau đến mức suýt ngất đi.

Nước mắt nước mũi gã dàn dụa, rên rỉ nửa ngày, mới được tên sai vặt đỡ dậy.

Toàn bộ tầng ba lập tức rơi vào im lặng.

"Ai u, nhị vị đây là có chuyện gì vậy?"

Hai tên tiểu nhị vội vàng chen lên, phía sau còn đi theo mấy nam tử cao lớn vạm vỡ, xem chừng là chuyên phụ trách xử lý mấy vụ đánh nhau trong trà lâu.

Tay phải Lục Chương lặng lẽ đặt lên chuôi đoản đao giấu bên hông.

"Các ngươi!"

Thẩm Miên còn chưa mở miệng, Trương Liêm đã chật vật gào to: "Các ngươi dám đánh ta!"

Đau đớn khiến đầu óc gã càng thêm hỗn loạn, Trương Liêm rống lớn: "Ngươi có biết phụ thân ta là ai không, dám đối xử với ta như vậy?!"

Thẩm Miên: "Phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi thì tính là cái gì? Ngươi có biết phụ thân ta là ai không?"

Nói ra dọa chết ngươi!

Đứng bên cạnh, Lục Chương: ......

Mộc Tê lặng lẽ đứng thẳng người thêm chút nữa, ánh mắt bễ nghễ quét qua Trương Liêm.

Dám cùng chủ tử nhà nàng so phụ thân?!

Cả đời Trương Liêm chưa từng thấy ai ngông cuồng như thế, gã lảo đảo đẩy tên sai vặt ra, cố gắng đứng thẳng, lớn tiếng gào lên: "Ta nói cho các ngươi biết, phụ thân ta chính là Hộ bộ Thượng thư! Các ngươi động vào ta chính là không muốn sống! Thức thời thì mau đem đồ trong tay giao ra đây!"

Tên sai vặt đứng bên cạnh gã nghe xong thì mặt mũi đều tái mét.

Đại thiếu gia thật sự là điên rồi!

Thẩm Miên cũng không ngờ người này lại có thể ngu xuẩn đến mức ấy.

Giữa ban ngày ban mặt liền trực tiếp lôi Trương Thượng thư ra làm bình phong, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Trương Thượng thư e là muốn sụp đổ.

Tuy nhiên —— không sao cả.

Dù sao, sớm muộn gì cũng sụp, chẳng kém gì hai ngày này.

Thẩm Miên vốn không đem Trương Thượng thư để vào mắt, nhưng người của trà lâu lại rõ ràng có chút cố kỵ, không dám tùy tiện tiến lên.

Trương Liêm thấy Thẩm Miên trầm mặc, liền cho rằng y đã sợ.

Sắc mặt gã vặn vẹo, trong mắt đỏ ngầu toàn là tơ máu: "Sợ rồi phải không? Dám đánh ta, ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu!"

"Giao cây trâm và khế ước cho ta, lại đưa thêm 500... không, 1000 lượng bạc tìm đại phu! Hôm nay ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bằng không, đừng trách ta không khách khí!"

"Ta... ta mà nói cho phụ thân ta biết ——"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Dân cờ bạc mở miệng liền gọi "Phụ thân", Thẩm Miên lập tức nhớ tới quyển sổ sách giả mà Trương Thượng thư đưa cho y hôm trước.

Y nhịn không được bước lên một bước, xách cổ áo Trương Liêm lên, ánh mắt lạnh lùng, hung dữ nói: "Phụ thân ngươi là Hộ bộ Thượng thư thì đã sao?"

"Ta nói cho ngươi biết —— đừng nói phụ thân ngươi là Hộ bộ Thượng thư, cho dù phụ thân ngươi là một cây đại thụ, là mèo là chó là súc vật gì đi nữa, ngươi cũng phải đem nợ bạc trả sạch cho ta!"

Y cười lạnh một tiếng, vung tay ném Trương Liêm sang một bên: "Ngươi không phải muốn gọi phụ thân ngươi tới sao? Ta giúp ngươi!"

Xem ra Trương Thượng thư có đứa nhi tử tốt thật đấy, đến cả hai ngày yên ổn cuối cùng trong đời làm phụ thân cũng không được.

Vẻ mặt Trương Liêm kinh hoảng đến cực điểm, nhìn chằm chằm vị tiểu thiếu gia trước mặt, người đang đứng đó với vẻ kiêu ngạo đến mức khó tin.

Y có biết không, có biết phụ thân gã là ai không? Là Hộ bộ Thượng thư, một vị đại thần quyền thế nghiêng trời!

Cả triều văn võ, người dám đắc tội với phụ thân gã cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!

Ngay cả khi đánh thắng trận ở Lan Đê, Vệ Quốc Công muốn lĩnh lương thảo, chẳng phải cũng phải xem sắc mặt của phụ thân gã sao?

Phụ thân gã nói không có bạc, thì Vệ Quốc Công cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà quay đầu đi!

"Mộc Tê."

Thẩm Miên hơi nhếch cằm, ra hiệu về phía Trương Liêm đang co quắp bên mép bàn: "Đem người mang đi, sang quán trọ đối diện."

Dứt lời, y quay đầu lại, cười nhạt với tên sai vặt phía sau Trương Liêm, người đang tuyệt vọng đến mức mặt trắng bệch: "Ngươi là hạ nhân của nhà hắn?"

"Vậy thì mau đi gọi phụ thân hắn tới. Chúng ta chờ ngươi ở đối diện, ta thật muốn xem xem, Hộ bộ Thượng thư có thể khiến ta 'ăn không hết gói đem đi' là như thế nào."

Vừa nghe đến chuyện gọi phụ thân tới, sắc mặt Trương Liêm lập tức thay đổi. Gã liếc nhìn Mộc Tê đang bước tới, theo bản năng lùi lại một bước.

Chưa kịp mở miệng, trước mắt đã tối sầm.

"Chủ tử."

Mộc Tê xách lấy đai lưng gã, nhấc cả người lên như nhấc bao gạo: "Muốn cắt luôn đầu lưỡi hắn không?"

Cãi loạn muốn chết, còn dám mạo phạm Bệ hạ.

Thẩm Miên: ?

Y hơi dừng một chút: "Tạm thời chưa cần."

Mộc Tê quả nhiên là người từng suýt nữa trong một ngày nộp đơn từ chức hai lần chỉ vì trà sữa pha nhạt... Miệng lưỡi sắc bén chẳng kém gì ra tay thật.

Ảnh vệ trong cung đều hung ác như thế sao?

Thấy hai chân gã sai vặt run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích, Thẩm Miên nghiêng đầu liếc hắn ta một cái: "Thế nào, ngươi còn muốn ở lại hầu hạ đại công tử nhà ngươi?"

Gã sai vặt đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của y, toàn thân run rẩy, lập tức bừng tỉnh, vừa bò vừa lăn mà chạy biến khỏi tầng ba.

Thẩm Miên khẽ hoạt động cổ tay, duỗi ngón tay mấy cái.

Tên Trương Liêm kia còn rất kém.

Y nhìn tiểu nhị do dự không dám bước lên, liền nhẹ nhàng cất lời: "Chỉ là chuyện tranh chấp giữa cá nhân với nhau, tranh chấp giữa cá nhân thôi."

"Không muốn làm phiền các ngươi làm ăn buôn bán. Số bạc này, coi như bồi thường tổn thất trong trà lâu."

Thẩm Miên mỉm cười ôn hòa, đẩy toàn bộ số phiếu cược trên bàn về phía trước.

Tiểu nhị nhìn đống phiếu cược đó, chỉ cảm thấy nóng tay như cầm phải than lửa.

Thẩm Miên cũng không nhiều lời, xoay người dẫn theo mọi người rời đi, thẳng tới quán trọ đối diện. Y đặt một gian thượng phòng, gọi thêm một bình trà ngon, hai đĩa quả khô, rồi ung dung ngồi đó, chậm rãi chờ người đến.

Trương Liêm thì bị Mộc Tê trói gọn trong hai chiêu, tiện tay ném xuống một góc phòng như vứt bao bố.

Chỉ hôn mê một lát, gã liền tỉnh lại.

Sau một khắc ngắn ngủi còn mơ hồ, gã lập tức nhìn thấy mấy người cách đó không xa, ánh mắt liền đỏ bừng, tràn ngập oán hận và căm giận.

Chỉ là, ngoài đau đớn và phẫn nộ, trong lòng gã càng thêm sợ hãi.

Khi trước bị bầu không khí náo loạn trong sòng bạc làm cho choáng váng đầu óc, giờ phút này Trương Liêm mới dần tỉnh táo lại.

Nghĩ đến những lời mình vừa thốt ra trước mặt bao nhiêu người, gã chỉ cảm thấy từng sợi tóc trên người đều lạnh toát.

Bọn họ... rốt cuộc muốn làm gì?

Còn phụ thân nữa... phụ thân thật sự sẽ tới sao?

Lục Chương ngồi yên lặng một bên, tay cầm một quả táo đỏ, bắt đầu gọt vỏ, đưa đến cho Thẩm Miên.

Lương thảo nơi biên cương từ trước đến nay vẫn khan hiếm.

Khi Thái Tổ còn tại vị, phụ thân của hắn là một trong những vị tướng quân được tín nhiệm nhất.

Thế nhưng sau khi Thái Tổ băng hà, Tiên Đế kế vị, Vệ Quốc Công vẫn tiếp tục nắm giữ binh quyền, quanh năm trấn thủ nơi biên cương, lâu dần liền khiến triều đình sinh lòng bất mãn.

Từ đó về sau, lương thảo mà triều đình cấp xuống luôn bị kéo dài, trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng, lần này Lan Đê thất bại thảm hại, Hoàng Đế ắt hẳn sẽ vui mừng, việc xin lương thảo cũng sẽ thuận lợi hơn đôi chút.

Nào ngờ Hoàng Đế chỉ mới mở miệng, Hộ bộ đã cắn chặt không buông, nói không có ngân lượng.

Nghĩ đến chuyện xem sổ sách trước đó, sắc mặt Lục Chương thoáng trầm xuống.

Hắn nhất thời vẫn chưa đoán ra được Hoàng Đế đang tính toán điều gì.

Trước kia cũng chẳng phải chưa từng xảy ra chuyện trọng thần tham ô, cuối cùng lại chỉ bị xử lý qua loa cho có lệ. Huống hồ Trương Trung còn từng nhắc đến, hoàng lăng của Tân Đế mới chỉ vừa khởi công chưa được bao lâu...

Cũng không rõ cuối cùng Trương Trung có thể khai ra được bao nhiêu thứ.

Trong số đó, rốt cuộc có bao nhiêu phần thật sự có thể đến được nơi biên cương?

"Lục Chương?"

Nghe thấy thanh âm đối diện, Lục Chương bỗng hoàn hồn.

Thẩm Miên gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở: "Quả táo đã bị gọt đến ba lớp rồi."

Gọt tiếp nữa thì chỉ còn lại cái hạt mà thôi.

Lục Chương lập tức thu dao, hạ giọng nói: "Xin lỗi ——"

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp thốt ra, Trương Liêm dưới đất đột nhiên động đậy, bắt đầu chửi ầm lên: "Lục Chương? Ngươi là Lục Chương!?"

Gã toàn thân vùng dậy bỏ chạy, ánh mắt đảo quanh giữa Thẩm Miên và Lục Chương hai vòng: "Được lắm, thì ra là thế, thì ra là thế!"

"Một đám người các ngươi, chính là cố ý tới để hại ta phải không?"

Trương Liêm nghiến răng nghiến lợi, gào lên: "Vừa rồi quả nhiên là ngươi gian lận!"

Thẩm Miên: ......

Không phải chứ, đến nước này rồi mà còn bận tâm chuyện có ra gian lận hay không.

Đầu óc của nhi tử Trương Thượng thư... thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?

"Ngươi tưởng rằng, ngươi muốn dùng chuyện của ta để uy hiếp phụ thân ta?"

Trí óc trì độn của Trương Liêm rốt cuộc cũng bắt đầu vận chuyển: "Ngươi dám bắt giữ người nhà của mệnh quan triều đình, ngươi muốn làm gì, ngươi định tạo phản sao!"

Nghe đến hai chữ "tạo phản", động tác của Lục Chương thoáng chốc khựng lại đầy quái dị.

Thẩm Miên: Ồ?

Tạo phản......

Ai tạo phản, Trương Thượng thư sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com