Chương 25: Ngỗng kêu
Edit: Min
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Miên còn đang say ngủ, đám thị vệ và cung nhân đã bắt đầu yên lặng nhưng mau lẹ thu dọn hành lý.
—— Kỳ săn thu đã kết thúc, bọn họ phải khởi hành hồi Kinh.
Nghĩ đến chuyện phải quay về tiếp tục đi làm, Thẩm Miên liền cảm thấy tâm mệt vô cùng.
Y tỉnh giấc rồi vẫn cứ nằm liệt trên giường, không buồn nhúc nhích.
Cũng không hiểu Lục Chương lấy đâu ra nhiều tinh lực đến vậy, mỗi ngày xử lý bao nhiêu chuyện lớn chuyện nhỏ, thế mà còn có thể dành thời gian luyện võ!
Mãi đến khi Tiền công công tới gọi, Thẩm Miên mới lề mề bò dậy từ trên giường.
Làm việc, chính là phương pháp hút khô một người nhanh nhất.
Tuy rằng, phần lớn công việc... cũng đều do Lục Chương đảm đương là chính.
Hệ thống thì ngược lại, vẫn luôn hứng thú dạt dào.
Ký chủ đã đồng ý, cua sốt chua ngọt chỉ cần ướp sẵn là xong, về đến nơi là có thể ăn!
Hệ thống tràn đầy mong đợi!
Thẩm Miên tùy ý sửa soạn một chút, đang chuẩn bị dùng bữa thì Ứng Tông ôm Trà Sữa bước vào.
Kèm theo còn có một đống đồ chơi nhỏ mà Ứng Tông mấy ngày nay làm riêng cho con báo tuyết.
Báo tuyết với bộ lông óng ánh mượt mà, được Ứng Tông ôm trong ngực, hai chân trước giữ chặt một quả cầu đồng tâm, thỉnh thoảng lại gặm hai cái, nghiến răng ken két.
Vừa thấy Thẩm Miên, Trà Sữa liền mừng rỡ kêu lên một tiếng, cái đuôi to lông xù hất vểnh lên, ở trên mặt Ứng Tông mà quét tới quét lui.
Ứng Tông cũng không tránh né, để mặc con báo tuyết vặn vẹo trong lòng mình.
Kẻ vốn dĩ như sói con lạnh lùng, giờ đây nhìn qua lại ôn hòa lạ thường.
Ứng Tông đi tới gần, đặt con báo tuyết xuống đất.
Thẩm Miên khẽ gọi một tiếng "Trà Sữa", báo tuyết con liền ngậm lấy quả cầu, chạy chậm tới, thân mật dùng sườn mặt cọ cọ vào cẳng chân Thẩm Miên.
【Đúng là một con báo tuyết sạch sẽ đáng yêu!】
09 cẩn thận rà quét một lượt trên người Trà Sữa, kết quả phát hiện con báo tuyết sạch sẽ vô cùng, đừng nói là bọ chó, đến cả một nhánh cỏ khô cũng không có lấy một cây.
Nó lập tức giống như một viên đạn pháo nhỏ lao vọt tới, vùi đầu vào lớp lông mềm sau cổ báo tuyết mà hít hà điên cuồng.
【Hắn làm sao nuôi được vậy? Con báo tuyết này thật quá sạch sẽ!】
Ứng Tông quả không hổ là người được Thẩm Nhất mang theo bên mình, không biết là do bẩm sinh hay về sau rèn luyện, mức độ trầm mặc so với thủ lĩnh ảnh vệ chỉ có hơn chứ không kém.
Thấy con báo tuyết lăn ra bụng bắt đầu lăn qua lăn lại, Ứng Tông liền đem một đống đồ vật trong tay giao cho cung nhân cách đó không xa, sau đó hành lễ chuẩn bị lui xuống.
"Khoan đã."
Thẩm Miên gọi cậu ta lại: "Ngươi gần đây ở Ảnh Vệ Sở, có thích ứng không?"
Ứng Tông trầm mặc gật đầu.
Thẩm Miên ừ khẽ một tiếng: "Vậy thì tốt rồi. Thẩm Nhất hẳn là đã sắp xếp chỗ ở cho ngươi, thiếu thứ gì thì cứ nói với hắn."
Ứng Tông nghe vậy, ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi về phía báo tuyết con đang chơi đùa.
Thẩm Miên thấy dáng vẻ kia của cậu ta, khẽ hắng giọng: "Ngươi thích mấy thứ có lông như vậy à?"
Ứng Tông do dự một chút, lại tiếp tục gật đầu.
Khi còn rất nhỏ, cậu ta đã bị bán đi. Kẻ đồng lứa với cậu ta, người thì khinh thường, kẻ thì ghét bỏ, không thì đánh đập. Chỉ có những vật nhỏ như thế này, trong lúc cậu ta suýt bị đông chết, mới bằng lòng cuộn lại ôm lấy cậu ta.
09 ngẩng đầu khỏi mâm đựng trái cây:【Ký chủ, ngài lại tính toán cái quỷ gì đây?】
Thẩm Miên cười lạnh: "Cái miệng nhỏ kia của ngươi, nếu còn muốn ăn đồ ngon thì câm lại cho ta."
Y đây là đang tiến hành tổ chức hóa, quy phạm hóa quản lý nhân lực, phối hợp phân công rõ ràng.
09 duỗi ra một cái móng vuốt nhỏ, làm động tác kéo khóa miệng, sau đó lại quay đầu tiếp tục gặm dưa hấu trong mâm đựng trái cây.
Đi theo Hoàng Đế quả là sung sướng, cái gì cũng có thể ăn được thứ tốt nhất.
Thẩm Miên nhìn về phía Ứng Tông, chậm rãi gõ hai nhịp lên tay vịn ghế: "Vừa vặn, trẫm về sau định nuôi thêm chút vật nhỏ, đến lúc đó ngươi tới hỗ trợ một tay."
Thụ chính thì không quá đáng tin, y cứ luôn có cảm giác cái người có thể trồng rau hẹ thành cỏ dại này, con đường nuôi trồng về sau tám phần cũng gian nan không kém.
Không biết trong nguyên tác, người này rốt cuộc đã nuôi chết bao nhiêu thứ rồi.
Có điều, gọi người hỗ trợ thì ít nhiều gì cũng nên có thù lao: "Đợi khi được nghỉ hưu mộc thì ngươi mang Trà Sữa về chơi một lát đi, trẫm thấy nó cũng rất thích ngươi."
Y nhìn ra, Ứng Tông thật có tay nghề trong việc nuôi dưỡng, con báo tuyết được cậu ta tắm rửa còn sạch sẽ hơn cả Mộc Tê.
Trong lòng Thẩm Miên đã bắt đầu âm thầm tính toán, đến lúc đó sẽ để Tống Thanh Ninh nuôi thứ gì thì tốt đây?
Ừm......
Trong thương thành chắc là có bán ngựa?
Hiện tại chiến mã là tài nguyên vô cùng khan hiếm.
Hy vọng sinh viên trồng trọt mau chóng thăng cấp, sớm mở khóa mô hình nuôi dưỡng giúp y.
Ứng Tông đứng bên dưới nghe xong lời của Thẩm Miên, đôi mắt lập tức sáng lên một chút.
......
"Bệ hạ đã sắp xếp cho ta một tiểu viện gần Ngọc Tân Viên ở thành Bắc!"
Trong xe ngựa sắp xuất phát, Tống Thanh Ninh hưng phấn đến mức tay múa chân bay, cùng Hoắc Yếm nói: "Còn hai khối nữa mà, sau này ta sẽ giúp Bệ hạ lựa chọn mấy món đồ, định kỳ đưa vào trong cung là được!"
Chủ yếu là bởi vì, trong Ngọc Tân Viên có gấu trúc!
Đồng hương cho cậu ta hai người giúp việc, nói rằng nếu cậu ta muốn, có thể tùy thời đến xem gấu trúc.
Thậm chí, còn có thể giúp người trong vườn tắm rửa, chăm sóc mấy con vật ấy!
Chuyện này với việc trực tiếp trở thành người nuôi gấu trúc thì khác gì nhau chứ?
Tống Thanh Ninh cảm thấy toàn thân tràn ngập nhiệt huyết, hận không thể lập tức tiến vào không gian khai khẩn hai mẫu đất, sau đó xông thẳng tới Ngọc Tân Viên, hung hăng hít hà gấu trúc một trận.
Cậu ta nhất định sẽ báo đáp đồng hương!
Không, cậu ta nhất định sẽ báo đáp nghĩa phụ!
Hoắc Yếm vừa mới lui bệnh, tuy sắc mặt vẫn chưa khá lên mấy, nhưng nhìn Tống Thanh Ninh vui vẻ đến thế, khóe môi cũng khẽ cong lên, lộ ra một chút ý cười.
"Đúng rồi!"
Tống Thanh Ninh bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vỗ bốp một cái lên vai Hoắc Yếm: "Bệ hạ nói, ngài ấy cảm thấy việc ngài bị rơi xuống nước lần này có điều khả nghi, nên bảo chúng ta trước cứ âm thầm đến nơi kia ở tạm, đợi điều tra rõ ràng rồi hãy nói tiếp."
Hoắc Yếm nghe vậy, hơi khựng lại.
Một lúc sau, khóe môi hắn dần dần thẳng lại, nhìn chén trà trên bàn vẫn còn bốc hơi, rơi vào trầm mặc.
Dù có tra ra được gì thì cũng có ích gì đâu.
Chuyện hôm qua là ai làm, trong lòng hắn kỳ thực đã sớm đoán được.
Nhưng Đại Cảnh có luật định rõ ràng: Phụ mẫu giết con cái, cho dù là cố ý, dân thường nhiều lắm cũng chỉ bị đánh sáu mươi trượng, lưu đày hai năm; huống hồ phụ thân của hắn lại là Trường Ninh Hầu...
Tuy không hiểu vì sao thân nhân lại đối xử với mình như vậy, nhưng Hoắc Yếm đã dần quen với việc không giãy giụa, không mong đợi.
Sống như vậy sẽ dễ dàng hơn đôi chút.
Cũng sẽ không liên lụy đến những người bên cạnh.
Dù sao, hắn vốn là người chẳng thể bảo vệ được bất kỳ ai.
Tống Thanh Ninh nhìn Hoắc Yếm bỗng chốc u ám xuống, trong lòng muốn an ủi vài câu, nhưng nghĩ đến chuyện của Hầu phủ lại không biết nên mở miệng ra sao, cuối cùng chỉ đành gãi gãi đầu một cách lúng túng, rồi ngồi xuống bên phía đối diện.
.....
Sau khi ăn xong bữa trưa quá giờ, mọi người liền khởi hành hồi Kinh.
Thẩm Miên vừa mới đi đến bên xe ngựa, Lục Chương đã bước tới.
"Sáng nay thần có hái được ít quả dại, Bệ hạ có thể ăn vặt dọc đường giải buồn."
Tuy không phải vật gì quý giá, nhưng mấy ngày trước hắn thấy Bệ hạ dường như rất thích loại quả nhỏ này, ăn cho vui miệng cũng không tệ.
Lục Chương dâng lên túi quả đã được rửa sạch.
Tay Thẩm Miên còn chưa kịp nâng lên, Tiền công công đã nhanh nhẹn bước tới, vươn tay tiếp lấy: "Bệ hạ, để nô tài lo."
Ai mà biết quả này có thật đã rửa sạch chưa, hắn phải mang đi rửa thêm một lượt mới yên tâm!
Thẩm Miên đang định hỏi Lục Chương khi nào Vệ Quốc Công mới trở lại biên quan, khóe mắt bỗng lia thấy Lục Chiêu ở đằng xa.
Vị công chính kia đang khập khiễng, vừa lết vừa vặn vẹo, gian nan bò lên xe ngựa.
Tò mò lập tức lấn át cơn xấu hổ của hôm qua.
"Đệ đệ ngươi ——"
Thẩm Miên quay đầu hỏi Lục Chương: "Hắn làm sao vậy?"
Vệ Quốc Công ra tay nặng đến thế sao?!
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không đúng, bị đánh đến khập khiễng còn hiểu được, nhưng mà...
Sao lại vừa khập khiễng vừa vặn vẹo kiểu kia, giống như... trên người có vết thương ở nơi sâu kín nào đó.
Lục Chương liếc mắt nhìn về phía Lục Chiêu bên kia, thần sắc thản nhiên: "Hôm qua hắn mạo phạm Bệ hạ, bởi vậy mới bị gia phụ khiển trách đôi chút."
Thẩm Miên: Như này nhìn qua, nào giống đôi chút.....
E rằng nửa tháng tới, vị công chính kia chắc phải nằm bò ngủ.
Lục Chương nhìn đệ đệ vặn vẹo như sâu đo, lại bổ sung thêm: "Ngoài ra... hôm qua thần vô tình nhặt được một con hồ ly ở khu vực săn bắn mang về, tối qua hắn lén mò mẫm một hồi, không ngờ trên người con hồ ly kia lại có bọ chó."
Hình như thị lực của Lục Chiêu không tốt lắm, mò mẫm hơn nửa canh giờ, tưởng rằng đã bắt sạch, liền ôm lấy con hồ ly ngủ luôn.
Thẩm Miên: ???
Y khiếp sợ đánh giá Lục Chiêu từ trên xuống dưới, chậm rãi, không tự chủ được mà lùi sang bên cạnh nửa bước.
Công chính... bị bọ chó cắn!?
Vậy tình trạng bây giờ của hắn ta... chẳng phải là, trên người còn dính bọ chó sao?
Lục Chương quan sát nét mặt Hoàng Đế, thấy y không hề che giấu vẻ kinh hãi lẫn ghét bỏ.
Không biết vì sao, cơn tức nghẹn trong lòng hắn từ hôm qua đến nay, bỗng nhiên tiêu tan đi ít nhiều.
"À... ngươi chờ một chút!"
Thẩm Miên quay đầu chui vào trong xe ngựa, lục lọi hồi lâu.
Chẳng mấy chốc, y cầm theo một bình nhỏ đi ra: "Cái này cho ngươi."
Thẩm Miên nói nhanh: "Dùng cho hồ ly lớn và hồ ly nhỏ, hồ ly nhỏ thì nhỏ vào sau gáy hai giọt, là có thể trừ được bọ chó. Hồ ly lớn thì bốn giọt."
Đây là hôm qua Tống Thanh Ninh mới đưa cho y, vì thiết lập của thương thành, nên hình dạng và cách dùng mấy vật phẩm mua được đều sẽ điều chỉnh phù hợp.
Lục Chương tiếp lấy bình thuốc, chợt nghe thấy Thẩm Miên chần chừ nói: "Nếu không... cho đệ đệ ngươi cũng nhỏ hai giọt đi."
Chắc là dùng được... nhỉ?
Khóe môi Lục Chương hơi cong lên: "Tạ ơn Bệ hạ, hắn thì không cần đâu, thần bảo hắn tắm gội nhiều thêm vài lần là được."
"Đợi thần dùng xong, sẽ đem bình này trả lại cho Bệ hạ."
Thẩm Miên gật đầu: "Được."
Không phải y keo kiệt đâu, mà là Tống Thanh Ninh bây giờ quá nghèo, cái bình này còn dư lại chút ít, y phải giữ lại để dùng cho Trà Sữa nữa.
Lục Chương cất kỹ bình thuốc, như vô tình hỏi: "Bệ hạ thích hồ ly sao?"
Thẩm Miên nghĩ nghĩ, rồi thành thật lắc đầu: "Nói thật thì... không đặc biệt thích."
Y nói tiếp: "Vuốt ve thì cảm giác rất tốt, cũng rất đáng yêu, chỉ là... mùi hơi nặng."
Y còn nhớ lần trước đi ngang qua một cửa hàng thú cưng chuyên bán hồ ly, vừa bước vào chưa đầy ba phút đã bị mùi xông cho phải lập tức lui ra.
Lục Chương chậm rãi thu lại tâm tư muốn đem hồ ly rửa sạch sẽ rồi dâng lên cho Thẩm Miên.
Hắn khẽ nói một tiếng cảm tạ, sau đó cầm bình thuốc quay về.
Lục Chương vừa mới rời đi, nơi xa lại có người hấp tấp chạy tới.
"Hoàng huynh!"
Người đến là Thẩm Giác, trông như thể cả đêm không ngủ.
Hắn vất vả chống đỡ đến tận lúc này, nay thấy sắp phải hồi Kinh, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.
Vành mắt Thẩm Giác đỏ hoe, nhìn Thẩm Miên: "Đã tìm được Hoắc Yếm chưa?"
Thẩm Miên thầm nghĩ: Hai người này quan hệ thật sự tốt.
Con thứ hai của Trường Ninh Hầu rơi xuống nước mất tích, bản thân Hầu gia lại như chẳng có việc gì, chỉ sai vài hộ vệ đi tìm một vòng rồi quay về, trái lại Thẩm Giác lại cứ như mất hồn mất vía, lòng như lửa đốt.
Thẩm Giác thấy Thẩm Miên không đáp lời, lập tức cắn chặt môi dưới.
Đến giờ vẫn chưa thấy người, vậy hơn phân nửa là... hơn phân nửa là...
Thẩm Miên nhìn thấy khóe mắt hắn đã ngân ngấn lệ.
Giống như một con cá nóc đang phồng mang trợn mắt bỗng nhiên xẹp xuống.
"Bên kia, chiếc xe ngựa đó."
Thẩm Miên cắt ngang tâm tình bi thương của hắn, đưa tay chỉ về phía xa xa: "Đừng gây náo động, thấy người thì quay về ngay."
Khuôn mặt vốn đầy tuyệt vọng của Thẩm Giác đầu tiên hiện lên một tia nghi hoặc, rồi lập tức hóa thành mừng rỡ khôn cùng.
Hắn không chần chừ một khắc, liền chạy thẳng về phía cỗ xe kia.
"Phù ——"
Thẩm Miên thở dài một hơi thật dài, như trút được gánh nặng.
Hôm nay bản thân y... đúng là một người tốt lương thiện!
Nhưng y còn chưa kịp cảm khái bao lâu, cỗ xe ngựa bên kia bỗng nhiên lắc mạnh một cái!
Thẩm Giác mặt đầy phẫn nộ nhảy phắt xuống.
"Ta mà còn quan tâm ngươi nữa, ta chính là cẩu!"
Hắn tức giận mắng một câu về phía sau, lau nước mắt, rồi hung hăng ném món đồ trong tay về phía xe ngựa.
Hộp gỗ xuyên qua màn xe, bay vút vào bên trong.
"Ai u!"
Ngay sau đó, Thẩm Miên liền nghe thấy tiếng kêu thảm của sinh viên nào đó vang lên trong xe.
Thẩm Giác lại biến về dáng vẻ cá nóc, khi đi ngang qua Thẩm Miên, cậu ta hung hăng lau mặt, muốn nuốt ngược tiếng khóc không có tiền đồ kia trở về.
Không ngờ vì lau quá mạnh, ngược lại phát ra một tiếng... ngỗng kêu.
Thẩm Miên: ......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com