Chương 38: Cảnh trong mơ
Edit: Min
Mãi đến khi Kinh Thành lại rơi một trận tuyết, tiệm lẩu của Tống Thanh Ninh khai trương, cả Kinh Thành liền dấy lên một cơn sốt mang tên "Món ăn Bệ hạ đã ăn", mà mừng thọ đồ của Lục Chương vẫn chưa vẽ xong.
Dù mừng thọ đồ chưa hoàn thành, nhưng số tranh được cất trong ngăn bí mật đầu giường của hắn lại ngày một nhiều lên.
Hắn cẩn thận cuộn từng bức tranh, đè dưới mấy quyển thoại bản mà Thẩm Miên đã tặng, tầng tầng lớp lớp, gần như lấp đầy toàn bộ ngăn bí mật.
Trên tranh có Bệ hạ lúc dương cung ở kỳ săn thu, ánh mắt sắc bén, mũi tên xé gió bắn trúng dải lụa đỏ buộc trên sừng hươu; có Bệ hạ trong ngày sinh thần của Lục Chương, nhẹ nhàng phủi lá khô trên vai hắn.
Lại có một bức tranh khác, vẽ cảnh câu cá, lúc Bệ hạ đang ngồi dưới tán dù, tay cầm cần câu, mắt lim dim muốn ngủ; ngài còn định tỷ thí với thùng cua bên cạnh, kết quả suýt chút nữa bị càng cua kẹp trúng tay, lập tức để lộ vẻ mặt có chút hoảng sợ, xen lẫn không cam tâm.
Còn có——
Còn có ngày ấy trong suối nước nóng, Bệ hạ bám vào bờ vai Lục Chương, tay phải siết chặt đai lưng hắn, ho đến mức hốc mắt ửng đỏ, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh hãi chưa tan.
Trên bức tranh, nơi đuôi mắt của thiếu niên kia hơi phiếm hồng, trong đáy mắt còn ánh lên chút lệ quang, áo trên người ướt đẫm, mơ hồ để lộ vòng eo mảnh khảnh. Sườn mặt của y còn đọng mấy giọt châu nước lấp lánh chưa kịp rơi.
Lục Chương đặt bút xong, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua dấu nước nơi sườn cổ thiếu niên.
Sau đó, như những lần trước, hắn cuộn bức họa lại, đem thứ tình cảm tự mình không biết đã nảy sinh từ lúc nào, giống như dây leo âm thầm lớn lên, mềm mại mà không thể gặp sáng, cẩn thận từng li từng tí đặt vào ngăn bí mật.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Lục Chương triệt để từ bỏ việc vẽ mừng thọ đồ.
Muốn chuẩn bị thứ khác, nhưng đến gần ngăn bí mật kia lại không nỡ lấy ra bất cứ thứ gì.
Hắn thu dọn bút mực, đến kho phủ Vệ Quốc Công, lấy đi khối ngọc dương chi tốt nhất, chuẩn bị tự tay khắc cho Thẩm Miên một món lễ vật.
....
Cửa ải cuối năm buông xuống, sinh ý tiệm lẩu của Thẩm Miên và Tống Thanh Ninh vô cùng phát đạt. Bên phía Vệ Quốc Công cũng truyền về tin mừng:
Quả nhiên Lan Đê vừa vào đông đã mưu toan Nam Hạ cướp bóc, một lần nữa bị Vệ Quốc Công đánh lui.
Không chỉ đoạt được không ít chiến mã và quân nhu, mà còn bắt sống hai tướng lĩnh đắc lực dưới trướng Lan Đê Vương.
Thẩm Miên là Tân Đế, không bao lâu sau chính là Vạn Thọ Tiết, cũng là sinh thần đầu tiên kể từ khi y đăng cơ. Các phiên bang lần lượt phái sứ giả mang lễ vật tiến cống, đến triều chúc mừng.
Từ thời Thái Tổ trở về sau, Lan Đê xưa nay chưa từng tham gia loại đại lễ này, vậy mà lần này lại bất ngờ dâng thư thỉnh cầu được cử sứ thần yết kiến.
Trên danh nghĩa là mừng thọ, nhưng cả sáng lẫn tối đều hàm chứa ý cầu hòa.
Sau khi nhận được quân báo do Vệ Quốc Công gửi về, Thẩm Miên trầm ngâm rất lâu.
Cốt truyện trong nguyên tác, Lan Đê quả thực ban đầu bị Vệ Quốc Công đánh đến không ngóc đầu lên nổi.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, bởi vì Hoàng Đế đương triều kiêng kị công cao chấn chủ, lại thêm biên cương lương thảo ngày càng khan hiếm, Vệ Quốc Công khắp nơi bị chèn ép trói buộc, ngược lại để cho Lan Đê có cơ hội thở dốc.
Lan Đê dưỡng sức hai năm, rất nhanh liền khôi phục thực lực, thường xuyên quấy nhiễu Nam Hạ.
Tướng mới thay thế Vệ Quốc Công nhiều lần bại trận, đến tận sau khi công chính đăng cơ, Lan Đê vẫn còn tiếp tục quấy rối một thời gian, không ít lần cướp bóc thành trì, mãi đến khi Lục Chiêu thân chinh ngự giá, tai họa này mới bị hoàn toàn diệt trừ.
Chỉ sợ lần này vào triều, Lan Đê bên ngoài tỏ vẻ khuất phục cầu hòa, kỳ thực chỉ đang tìm cơ hội thăm dò Tân đế là thật, lấy cớ hoà đàm để tranh thủ thêm thời gian.
Để phòng chuyện bất trắc giữa đường, Vệ Quốc Công thỉnh chỉ đích thân áp giải tướng lãnh cùng tù binh Lan Đê về Kinh. Sau khi Thẩm Miên chuẩn tấu, thuận tay hồi âm, đề xuất cho phép mang theo cả Lục Chiêu cùng về, để cả nhà sum họp đón năm mới.
Chuyện xấu hổ kia cũng đã qua mấy tháng, y cảm thấy mình đại khái cũng đã thoát khỏi bóng ma lúc đó.
Chủ yếu là... y thật ra rất muốn để Lục Chiêu và Tống Thanh Ninh làm quen một chút.
Xem xem hai người cùng hội cùng thuyền này, liệu có thể sinh ra phản ứng siêu cấp lao động gấp bội hay không.
....
Trong chủ trướng, Vệ Quốc Công nheo mắt nhìn tiểu nhi tử đang điên cuồng từ chối cùng mình hồi Kinh.
Ông luôn cảm thấy, tiểu tử này có gì đó là lạ.
Lúc mới tới, ngày nào cũng lải nhải đòi trở về Kinh Thành, thế nào giờ lại như đổi thành một người khác?
Vệ Quốc Công nhìn chằm chằm Lục Chiêu: "Tiểu tử con, có phải đang giấu ta chuyện gì?"
Lục Chiêu nặn ra một nụ cười cứng đờ, điên cuồng lắc đầu: "Không có, không có không có."
"Con chỉ là... muốn ở biên quan thêm một thời gian để rèn luyện thêm kinh nghiệm."
Vệ Quốc Công nhìn chằm chằm hắn ta thật lâu, đến khi trên trán Lục Chiêu bắt đầu túa mồ hôi lạnh, ông mới từ bi thu ánh mắt về.
"Được rồi, vậy con ở lại đây cho thành thật. Nếu không muốn đọc sách thì luyện võ tuyệt đối không được chểnh mảng!"
Lục Chiêu lập tức gật đầu như giã tỏi.
Mãi đến khi rời khỏi chủ trướng, hắn ta mới thở phào một hơi dài, gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ muốn khóc mà không khóc được.
Vừa về tới trướng của mình, Lục Chiêu liền lục lọi lấy ra hồi âm mà đại ca mới gửi đến không lâu trước.
Hắn ta đã mong ngóng hồi âm này từ rất lâu rồi. Lúc nhận được, hắn ta còn hưng phấn đến mức, suýt nữa muốn vòng quanh đại ca mà vỗ mông ngựa nửa canh giờ.
Đặc biệt là phát hiện bên trong còn kèm theo từng tầng từng tầng thịt bông gói kỹ, Lục Chiêu càng hận không thể ngẩng đầu hét lớn: Không hổ là đại ca của ta!
Vốn dĩ còn tưởng đại ca quên mình rồi, ai ngờ vẫn còn nhớ rõ mà gửi đồ tới.
Sau đó, Lục Chiêu vừa nhai thịt bông vừa mở thư đọc.
Đọc được nửa chừng, tay hắn ta run lên, cả người như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.
Tại sao... tại sao đại ca lại nói đã nhận được sách rồi, nhưng vì trong đó có một rương sách nhìn không giống gửi cho hắn, liền trực tiếp ném luôn vào thư phòng của phụ thân!?
Đại ca! Đại ca là quên trong nhà còn có một người tên là đệ sao!?
Có khi nào cái rương kia là sách của đệ không!?
Lục Chiêu khi ấy lập tức cảm thấy chóp mũi mình như toát mồ hôi.
Không phải đâu... chẳng lẽ đại ca không thấy trong rương có thư à?
Hắn ta bắt đầu điên cuồng suy đoán: chẳng lẽ lúc vận chuyển thư, nắp rương bị mở khiến thư rơi ra? Hay do xe xóc nảy làm thư trượt xuống đáy rương, nên đại ca không thấy được?
Hắn ta rõ ràng nhớ là thư mình đặt ngay trên cùng, vừa mở ra là có thể thấy mà!
Lục Chiêu đang chuẩn bị viết thư truyền tin cho đại ca, nhờ Lục Chương giúp hắn ta đem sách dọn về viện của mình, liền nghe phụ thân nói muốn đích thân áp giải tướng lãnh cùng tù binh Lan Đê vào Kinh.
Mà tốc độ hành quân của phụ thân... nhanh hơn đưa thư nhiều!
Lục Chiêu hơi suy nghĩ một chút, liền hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể theo phụ thân hồi Kinh.
Nếu tránh không được bị đánh, vậy kéo dài một chút còn có thể giảm đau!
Kéo dài thêm được ngày nào hay ngày nấy, còn hơn trở về phủ là ăn đòn liền tay.
Hơn nữa...
Lục Chiêu nghĩ đến chuyện sau khi vào Kinh còn phải diện Thánh, cả người liền thấy tự bế.
Hắn ta có cảm giác, trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, hắn ta cũng không dám đối mặt Bệ hạ.
.....
"Ngươi sao lại gửi nhiều thịt bông như thế cho Lục Chiêu?"
Thẩm Miên vừa xem sổ sách, vừa giúp Lục Chương bóc quả khô, hỏi: "Hắn không phải sẽ cùng Vệ Quốc Công hồi Kinh sao? Đến lúc đó ăn đồ mới chẳng phải tốt hơn?"
Tặng đồ qua bên kia cũng phải mất mười ngày nửa tháng, đống thịt bông kia đến nơi thì còn thành dạng gì?
Khóe môi Lục Chương bất giác khẽ cong lên: "Lần này hắn chắc là sẽ không cùng phụ thân trở về đâu."
Thẩm Miên:.....
Ai, Lục Chiêu? Hắn ta không phải vẫn luôn luyến tiếc rời Kinh sao......
Lục Chương nhìn vẻ nghi hoặc lờ mờ trên mặt Hoàng Đế, không nói gì, chỉ lột sạch quả hạch rồi xếp thành một đôi nhỏ, lại giúp Thẩm Miên châm thêm chút trà.
Dù sao trở về rồi rất có khả năng sẽ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, chi bằng còn hơn cứ ở biên quan trốn thêm vài ngày.
Ở bên ngoài rèn luyện một phen cũng không tệ, chuyện lần trước, phải để nó nhớ kỹ bài học.
Tiền công công đứng một bên nhìn động tác tự nhiên của hắn, nghiến răng nghiến lợi.
Thế tử sống là để làm những chuyện này sao?
Trà của Bệ hạ vốn đều là ta pha, là ta pha đấy!
Thẩm Miên ăn quả khô đến khô cả miệng, thuận tay cầm lấy chén trà, ngửa đầu uống cạn sạch nước bên trong, sau đó gật đầu: "Lục ái khanh khống chế độ ấm nước trà thật là càng lúc càng tinh tế."
Tiền công công: ......
Hắn cơ hồ muốn dùng ánh mắt mà nhìn xuyên người Lục Chương ra một cái lỗ.
Lục Chương dường như không hề phát giác, lại tiếp tục lột một quả quýt cho Thẩm Miên.
Hôm nay xử lý tấu chương xong sớm, Lục Chương dùng xong bữa trưa trong cung liền trở về phủ. Hắn vừa bước vào cửa, quản gia đã đưa tới một phong thư.
Là thư nhà Vệ Quốc Công gửi đến. Thư nhà không gấp như quân báo, nên luôn đến trễ hơn một chút.
Lục Chương mở thư ra, bên trong toàn là lời căn dặn của Vệ Quốc Công.
Gần như mọi lời đều là bảo hắn phải tận tâm báo đáp ơn tri ngộ của Bệ hạ, đừng phụ lòng tín nhiệm, nên thay Bệ hạ phân ưu nhiều hơn.
Lục Chương đọc xong thư, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cẩn thận cất lại.
Chuyện của Lục Chiêu bị phụ thân biết, tám phần là sẽ bị đánh cho một trận. Nhưng nếu những suy nghĩ trong lòng hắn cũng bị phát hiện...
Lục Chương thực sự hoài nghi, liệu Vệ Quốc công có thể sẽ trực tiếp ra tay "thanh lý môn hộ" hay không.
Nghĩ đến đây, hắn cụp mắt xuống, chậm rãi siết chặt tờ thư trong tay.
Hắn lấy ra một khối ngọc bội được điêu khắc sơ lược hình dáng ban đầu, ngồi một mình trong thư phòng thật lâu, cho đến khi bóng đêm dần buông, mới đứng dậy trở về phòng ngủ.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Chương nhẹ nhàng sờ soạng ngăn bí mật bên đầu giường, rồi mới nằm xuống, nhắm mắt lại.
Không sao cả, hắn sẽ giấu kín tâm tư này thật tốt......
"Lục Chương?"
Nghe Thẩm Miên gọi mình, hắn sững người một chút, sau khi định thần lại liền lập tức nhìn về phía thiếu niên trước mặt.
Ánh mắt Thẩm Miên mang theo vài phần nghi hoặc, hơi nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
Lục Chương đang định đáp, lại bỗng nhiên sững người.
Trước mắt hắn, chính là đại sảnh phủ Vệ Quốc Công, Thẩm Miên mặc một thân đế vương thường phục, đứng bên trong cửa lớn, từ xa nhìn lại phía hắn.
Hắn quay đầu, thấy sân viện sáng rực đèn cung đình.
Là mộng.
Lục Chương bất giác thở ra một hơi, toàn thân buông lỏng, chỉ ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt mình.
Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không dám làm ra hành động vượt khuôn phép như vậy.
Nhưng đây là mộng...
Ngay giây tiếp theo, khoảng cách giữa hai người bỗng bị kéo gần lại, Thẩm Miên chăm chú nhìn lên vai hắn: "Đừng nhúc nhích."
Thiếu niên đưa tay tới, muốn giúp hắn phủi chiếc lá khô trên vai.
Nhưng lần này, Lục Chương không để mặc y làm vậy, mà lại chủ động đưa tay vòng lấy người trước mặt, ôm trọn vào lòng.
Nếu là hiện thực, Tiền công công nhất định đã vung phất trần quất thẳng vào mặt hắn, rồi tức giận mắng to: "Ngươi thật là làm càn!"
Nhưng trong mộng, Tiền công công chỉ có thể lặng lẽ đứng yên một bên, thậm chí đến nghiến răng cũng không dám phát ra tiếng.
Thẩm Miên dường như hơi kinh ngạc, khẽ giật người, rồi thấp giọng gọi: "Lục Chương?"
Lục Chương đáp một tiếng "Ừ" thật khẽ, nhưng vẫn không buông tay.
Trong mộng, Bệ hạ sẽ không cự tuyệt sự thân cận này. Nhưng nếu đây không phải là mộng.....
Nếu y biết một vị thần tử trong triều lại ôm tâm tư như vậy với mình, liệu sẽ nghĩ thế nào?
Chỉ e, với những gì bị cho là "khinh nhờn long nhan", Bệ hạ nhất định sẽ giận dữ không thôi.
Lục Chương khẽ siết chặt vòng tay, khiến người trong lòng không khỏi bất mãn lẩm bẩm: "Ngươi làm cái gì thế?"
Lục Chương lúc này mới hơi nới lỏng lực đạo.
Hắn cúi đầu, đối diện ánh mắt của Thẩm Miên, bỗng nhiên như bị ma xui quỷ khiến, cúi thấp xuống, khẽ hôn lên đôi mắt sáng ngời vĩnh viễn ấy của thiếu niên.
Không hề có sự nổi giận, lên án hay trách mắng như trong tưởng tượng. Trong mộng, Bệ hạ dường như đã thu hồi nanh vuốt như dã thú, thậm chí khi thấy hắn tới gần, còn từ từ nhắm mắt lại...
....
Sáng sớm hôm sau, Lục Chương mới từ trên giường ngồi dậy, cả người chợt cứng đờ.
Mà bên phía Thẩm Miên, chuyện các sứ thần phiên bang lần lượt vào triều yết khiến y bận rộn dần lên. Nhưng y rất nhanh phát hiện ra một chuyện khác thường, gần đây, Lục Chương dường như có chút không ổn.
Lục Chương, hình như đang tránh né y?
Để chứng minh đó không phải là ảo giác của mình, Thẩm Miên cẩn thận quan sát mấy ngày liền.
Sự thật chứng minh, Lục Chương quả thực rất không bình thường!
Trước kia thường ở lại trong cung qua đêm là chuyện hết sức bình thường, nhưng gần đây, Thẩm Miên phát hiện, mỗi lần đến gần giờ khóa cửa cung, Lục Chương đều sẽ kiếm cớ hồi phủ.
Thậm chí, ngay cả khi y mời hắn cùng dùng bữa tối, hắn cũng từ chối.
Tuy rằng khi xử lý chính sự vẫn như thường lệ, nhưng mỗi lần Thẩm Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, Lục Chương đều có chút không được tự nhiên.
【Mỗi lần ở bên ngài, tim hắn dường như đều đập nhanh hơn một chút.】
Hệ thống bị cấm đồ ăn vặt và giải trí bò lại, uể oải nhỏ giọng báo cáo.
09 không còn suối nguồn vui sướng, giờ đây nó chỉ là một hệ thống chỉ huy phế thải.
Thẩm Miên nghe vậy, trên đầu liền hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Tim đập nhanh? Vì sao? Chẳng lẽ ở cạnh y khiến người ta cảm thấy áp lực lớn đến vậy sao?
Lục Chương không phải đã từng cùng y ngâm suối nước nóng, tổ chức sinh nhật, thậm chí còn cứu y một mạng đấy sao?
Y nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, cũng không tài nào hiểu nổi vì sao dạo gần đây Lục Chương lại như thế.
Ngay lúc không khí giữa hai người dần trở nên vi diệu và kỳ quặc, thì Vệ Quốc Công và sứ thần các nước, gần như lần lượt tiến vào Kinh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com