Chương 58: Lửa lớn
Edit: Min
Thẩm Miên lặng lẽ nhìn tờ giấy bị y siết chặt trong tay, chỉ cảm thấy bốn chữ "Bách niên giai não" kia như xuyên thấu cả lớp giấy Tuyên Thành, trực tiếp thiêu đốt lòng bàn tay của y.
Sắc mặt Thẩm Miên biến đổi liên tục, cuối cùng gấp tờ giấy lại, đặt sang một bên.
Hệ thống theo dõi toàn bộ hành trình lập tức tiến lại gần:【Ký chủ ——】
"Bộp!"
Thẩm Miên bóp nát cục than đen, ánh mắt đầy u ám.
Nếu hệ thống này dám giễu cợt y, vậy hôm nay Hoàng Đế đây sẽ đại nghĩa diệt bất hiếu, đích thân ra tay trừng phạt!
Bị bóp đến mức biến thành một cục slime, 09: ......
Nó rơm rớm nước mắt, khe khẽ rên rỉ: 【Ta chỉ muốn hỏi... ngài có thể cắt cho ta một miếng bánh ăn thử không...】
Sao hôm nay ký chủ bỗng dưng trở nên quá mẫn cảm rồi!?
Nó nào có ý gì khác đâu chứ!
Thẩm Miên hơi xấu hổ mà buông tay, cắt cho hệ thống một miếng bánh kem nhỏ.
Hệ thống tức khắc reo lên vui sướng, lập tức rút lại nước mắt, vùi mình vào giữa lớp kem sữa dâu đỏ hai tầng.
Thẩm Miên cũng cắt cho mình một miếng nhỏ, phần còn lại thì bảo Tiền công công đem đi chia cho cung nhân.
Hệ thống lưu luyến nhìn chiếc đĩa bánh bị bưng đi.
【Ký chủ, ta còn có thể——】
Nó còn muốn ăn nữa!
Thẩm Miên mặt không đổi sắc, túm lấy cục than đen đang nhảy tưng tưng: "Khuya rồi, ngươi bớt ăn đồ ngọt lại."
09: .....
Sợ gì chứ, nó là hệ thống, nào có sâu răng đâu!
......
Ăn xong bánh, Thẩm Miên cất kỹ tờ giấy của Tống Thanh Ninh, tắm rửa sơ qua rồi lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ do đi dạo ngoài trời mấy canh giờ nên hơi mỏi, vừa đặt lưng xuống giường y đã thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Báo tuyết ấm áp nằm cuộn bên cạnh y, cái đuôi xõa dài ôm lấy thân mình, phát ra tiếng ngáy nhẹ đầy thỏa mãn.
Hệ thống cũng chui vào giữa bụng báo tuyết, nhỏ giọng nói: 【Chúc mừng sinh nhật, ngủ ngon nhé ký chủ.】
Thẩm Miên khẽ "Ừm" một tiếng, nhắm mắt lại.
Tiền công công đã điều chỉnh nhiệt độ trong điện đến mức vừa phải, chẳng bao lâu sau, Thẩm Miênchìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm dần khuya.
Trong lúc ngủ, Thẩm Miên lờ mờ nghe thấy bên ngoài điện hình như có tiếng người.
Y khẽ nhíu mày, vùng vẫy tỉnh dậy.
Tuy mắt đã mở, nhưng đầu óc vẫn còn có chút mơ hồ.
Thẩm Miên ngáp một cái thật dài, đầu vẫn tựa lên gối, mơ mơ màng màng gọi một tiếng: "Tiền Dụng."
Tiền công công lập tức chạy nhanh vào điện.
Thẩm Miên nửa hé mắt nhìn sắc mặt của Tiền Dụng, giọng khẽ khàng xen chút nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
Tiền công công cẩn thận chọn lời: "Bệ hạ... phía thành Bắc hình như... đã xảy ra chuyện."
Thẩm Miên lập tức bật dậy khỏi giường: "Xảy ra chuyện? Chuyện gì?!"
Tiền công công: "Ứng Tông truyền tin cho ảnh vệ... hình như thành Bắc bên kia... đang cháy."
Cả người Thẩm Miên trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ tiêu tan nhanh chóng.
Y lập tức nhớ tới trong cốt truyện gốc: Hoắc Yếm là người đã chết trong trận lửa lớn này.
Ngữ khí của Thẩm Miên trở nên gấp gáp: "Mau gọi người đi dập lửa!"
Y lập tức xuống giường thay y phục, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, tiện tay vớt luôn hệ thống đang còn mơ màng ném vào tay áo, bước nhanh ra ngoài điện: "Chuẩn bị xe, trẫm đích thân tới xem."
Ban đầu Thẩm Miên còn định hỏi thử tình hình hỏa hoạn, nhưng khi vừa ra khỏi cửa điện, y không hỏi nữa.
—— Phía thành Bắc, khói đen mơ hồ đã cuộn lên giữa trời.
Tim y chợt nhảy dựng, không kịp nghĩ nhiều liền vội vã bước lên xe ngựa.
Chờ đến khi đoàn người đuổi tới thành Bắc, Thẩm Miên vừa xuống xe, liền nhìn thấy ánh lửa đỏ rực tận chân trời.
Y lập tức bước nhanh đến gần, chưa kịp chạm tới cổng viện đã bị Tiền công công giữ chặt lại.
Thẩm Miên ngoảnh đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị và kiên quyết của Tiền Dụng.
"Bệ hạ!"
Tiền Dụng nắm chặt lấy y không buông, Thẩm Miên trước nay chưa từng biết tay Tiền công công lại khỏe đến thế.
Giọng của Tiền công công dồn dập: "Người của Kim Ngô Vệ đã tới dập lửa, nơi này nguy hiểm, Bệ hạ vẫn nên chờ ở đây thì hơn!"
Ngay khi tiếng nói của hắn còn chưa dứt, từ hướng chủ viện phía xa truyền đến một tiếng "Ầm!" thật lớn.
Thẩm Miên ngơ ngác nhìn một góc chủ viện đổ sập, rồi lại cúi đầu nhìn màn hình hệ thống đang nhấp nháy cảnh báo giá trị sinh mệnh, cố gắng ép mình giữ bình tĩnh: "Người đâu? Đã đưa hết ra ngoài chưa?"
"Đồng hương!"
Nghe tiếng gọi, Thẩm Miên vội quay đầu lại, liền bắt gặp Tống Thanh Ninh đang thở hổn hển, mặt mày lấm lem tro bụi.
Cậu ta khoác tạm áo ngoài xộc xệch, trên người còn vài chỗ bị lửa bén qua, cả người trông chật vật vô cùng.
"Tống Thanh Ninh! Ngươi không bị thương chứ?"
Thẩm Miên vội vàng tiến lên, đánh giá kỹ càng từ đầu đến chân.
"Không có, không có!"
Tống Thanh Ninh liên tục lắc đầu, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút nào thả lỏng sau khi thoát nạn: "Nhưng mà Ứng Tông lại xông vào rồi!"
—— Sau khi mấy người bọn họ trở về, chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi, có lẽ là do lúc tối đi dạo lâu quá, cho nên ai nấy đều ngủ khá say.
Người phát hiện hỏa hoạn đầu tiên chính là Ứng Tông.
Hắn lập tức truyền tin về phía ảnh vệ, rồi vội vàng lao vào dập lửa.
Nhưng lúc đó thế lửa đã không còn nhỏ, Ứng Tông thấy lửa không dập nổi, liền xông thẳng vào trong viện gọi người.
Tống Thanh Ninh run run tay: "Ta ngủ đến mê man, là Ứng Tông lôi ta ra khỏi giường."
Cậu ta vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy lửa đã bén lên tận nóc nhà, cả người đều ngây dại.
Lửa ở phòng của cậu ta xem ra còn nhẹ, nhưng nơi đầu tiên bốc cháy hình như lại là phòng của Hoắc Yếm.
Ứng Tông ở gần Tống Thanh Ninh hơn nên kéo cậu ta ra trước, sau khi không thấy Hoắc Yếm đâu nữa, liền lập tức quay vào tìm người.
Tim Thẩm Miên nặng trĩu, khẽ "thịch" một tiếng.
Y móc hệ thống từ trong tay áo ra, giọng dồn dập: "Quét thử đi, Hoắc Yếm đang ở đâu?"
Hệ thống thò hai cái móng vuốt nhỏ ra, múa lia lịa, rất nhanh liền chỉ về phía trước không xa: 【Ký chủ, bên kia!】
Ánh mắt Thẩm Miên nhìn về phía gian phòng đã sụp một nửa, tim cũng trầm xuống theo.
Tình cảnh thế này... muốn cứu người... chỉ e là vô cùng khó khăn.
"Ứng Tông kéo ta ra xong, liền quay lại chạy vào trong."
Tống Thanh Ninh nói, giọng gấp gáp: "Ta đã lấy hết nước linh tuyền có thể dùng cho ngày hôm nay mang ra, không biết có tác dụng dập lửa không. Trước khi vào, hắn còn dội cả một thùng lên người. Hắn... hắn sẽ không sao chứ?"
Trong mắt cậu ta tràn đầy hoảng loạn, so với hỏi Thẩm Miên, chẳng khác nào đang tự trấn an chính mình.
Hai tay Tống Thanh Ninh nắm chặt, day day đầy bất lực: "Sao lại, sao lại đột nhiên bốc cháy được cơ chứ..."
"Bệ hạ!"
Hữu tướng quân Kim Ngô Vệ là Chung Thận bước nhanh đến, báo cáo sơ qua tình hình: "Thế lửa quá lớn, chỉ e trong thời gian ngắn khó lòng dập tắt. Thuộc hạ đã dẫn người phong tỏa các viện xung quanh trước để tránh lan rộng."
Hắn cẩn thận mở lời: "Chỉ là... bên này lửa cháy quá dữ, người của thuộc hạ nhất thời không vào được ——"
Thẩm Miên chăm chú nhìn vào màn hình hệ thống trước mặt, thần sắc nghiêm nghị.
Sau một lúc trầm mặc, y chỉ vào gian phòng bên trái chủ viện: "Bên kia, gọi người tới đó, tập trung dập lửa trước ở khu đó."
"Tuân lệnh!"
Tuy không rõ Bệ hạ có dụng ý gì, nhưng Chung Thận vẫn lập tức lĩnh mệnh.
Tống Thanh Ninh đứng bên cạnh, nhìn sườn mặt Thẩm Miên dưới ánh lửa hơi ánh lên từng đường nét rõ ràng.
Không hiểu sao, trong lòng cậu ta bỗng cảm thấy an ổn lạ thường.
Chẳng bao lâu sau, lửa ở chỗ Thẩm Miên chỉ đã dịu đi ít nhiều.
Y mím môi, đứng yên bất động, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt về phía ấy.
Bỗng nhiên, trên vai y chợt nặng xuống một chút.
Thẩm Miên hơi khựng lại, quay đầu nhìn, liền bắt gặp Lục Chương không biết từ bao giờ đã đứng phía sau y.
Hắn nhẹ nhàng phủ áo khoác lên vai y, giọng nói trầm ổn: "Bệ hạ cẩn thận nhiễm lạnh."
Thẩm Miên thoáng ngẩn ra: "Sao ngươi lại tới đây?"
Y nhớ rõ lúc nãy mình vội xuất cung, không hề sai người gọi Lục Chương.
Lục Chương thấp giọng đáp: "Vừa rồi nghe thấy ngoài điện có động tĩnh, thần hỏi qua cung nhân, cảm thấy bất an nên liền đuổi theo."
Thẩm Miên còn đang định nói gì, không xa đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
"Ở đây có người!"
Không ít Kim Ngô Vệ đang bê nước dập lửa đồng loạt reo lên, rồi vội vã ùa tới giúp đỡ.
Thẩm Miên vội vàng tiến lên vài bước, liền thấy ảnh vệ và Kim Ngô Vệ cùng nhau đỡ Ứng Tông và Hoắc Yếm ra ngoài.
Ứng Tông ho khan mấy tiếng, thân hình tuy có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn sáng, trông qua không có gì nghiêm trọng.
Hoắc Yếm thì cúi đầu bất động, tình trạng xem chừng không được lạc quan cho lắm.
Tống Thanh Ninh nước mắt lưng tròng, lập tức lao tới.
Thẩm Miên vẫn đứng yên tại chỗ, khẽ thở phào một hơi thật dài.
——Hệ thống đã quét qua một lượt, xác định hiện tại Hoắc Yếm chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Hoắc Yếm được mấy người cùng nhau khiêng lên xe ngựa, Thẩm Miên sai người đưa Hoắc Yếm hồi cung trước, truyền thái y đến khám kỹ một lượt.
Y xoay người, nhìn về phía Ứng Tông, khẽ vỗ vỗ vai hắn: "Không sao chứ? Có bị thương không?"
Ứng Tông lắc đầu.
Thẩm Miên cuối cùng cũng yên tâm.
Bỗng nhiên, y đưa mắt nhìn quanh: "Tô Lặc đâu?"
Nghe vậy, Tống Thanh Ninh bên cạnh cũng sửng sốt.
Cậu ta vội ngó khắp bốn phía, xung quanh toàn là Kim Ngô Vệ đang tất bật dập lửa, nào có bóng dáng Tô Lặc đâu?
Tống Thanh Ninh lắp bắp: "Hắn... hắn vừa nãy còn ở đây mà!"
Khi Ứng Tông kéo Tống Thanh Ninh ra ngoài, Tô Lặc vẫn còn đang hỗ trợ dập lửa, sao chỉ chớp mắt một cái đã chẳng thấy đâu?
Thẩm Miên còn đang đặt tay trên vai Ứng Tông, gần như ngay lập tức cảm nhận được thân thể hắn thoáng cứng lại.
Tống Thanh Ninh đã chạy đi tìm người hỏi.
Sau một vòng dò hỏi, cuối cùng cũng có một binh sĩ Kim Ngô Vệ nói rằng, vừa nãy hình như có người mặc trang phục giống hệt Tô Lặc đi về hướng hậu viện.
Ánh mắt Thẩm Miên lập tức dời sang nơi lửa đang mỗi lúc một lớn lan đến hậu viện.
Ứng Tông theo phản xạ liền muốn lao về phía biển lửa lần nữa, lại bị Thẩm Miên bên cạnh kéo mạnh một cái.
"Lửa lớn như vậy, ngươi lại không biết hắn đang ở đâu, vào đó làm gì!"
Thẩm Miên móc ra một tấm khăn, nhúng ướt trong thùng nước bên cạnh, che lên miệng mũi mình: "Ta đi xem thử."
Y có hệ thống định vị, lại còn có cảnh báo giá trị sinh mệnh, hẳn là càng yên tâm hơn——
"Bệ hạ!"
Tiền công công phía sau lập tức kêu thất thanh: "Bệ hạ!!!"
Tiền công công trông chẳng khác nào: Nếu Thẩm Miên dám xông vào biển lửa, thì hắn sẽ ngay tại chỗ đập đầu tự tận.
Thẩm Miên chau mày: "Các ngươi ở yên đây, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Lục Chương giữ chặt lấy y, ngữ khí trầm ổn, cởi áo khoác của mình ra, nhúng vào thùng nước bên cạnh: "Vẫn là để ta đi."
"Lửa hậu viện không cháy lớn như chính viện, ta—"
Hắn còn chưa nói dứt câu, thì phía sau đám người bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Lửa hậu viện lớn lắm đấy!"
Tất cả mọi người trong chớp mắt sững sờ, sau đó nhất tề quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, toàn thân Tô Lạc lôi thôi lếch thếch đứng cách đó không xa, ôm áo khoác của mình, ho khan mấy tiếng: "Ngươi định đi đâu thế?"
"Hậu viện cũng cháy cả rồi, ngươi có thứ gì để bên đó sao?"
Lục Chương thì có thể để lại thứ gì ở đây được chứ?
Mọi người: ......
Một sự im lặng đầy kỳ dị nhanh chóng lan ra.
Tô Lặc lúc này mới phát giác có điều không ổn, lùi về sau nửa bước, trong mắt hồ ly tràn đầy cảnh giác: "Sao vậy?"
Sao mấy người này lại nhìn ta như vậy chứ?
Thẩm Miên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố đè nén cảm xúc: "Vừa rồi khắp nơi đều không thấy ngươi, Kim Ngô Vệ nói ngươi lại chạy vào trong lửa. Ngọn lửa lớn như vậy, ngươi chạy vào làm gì?!"
Tô Lắc còn chưa kịp lên tiếng, trong đống áo khoác hắn ta ôm trong ngực bỗng truyền ra tiếng kêu nho nhỏ, yếu ớt.
Tô Lặc cẩn thận nói: "Ta... ta ra ngoài rồi mới chợt nhớ... hình như con gà mà Tiểu Ưng nuôi vẫn còn ở hậu viện..."
Khi thấy đệ đệ mang theo Tống Thanh Ninh chạy khỏi biển lửa, hắn ta vừa mới thở phào một hơi, chợt nhớ tới cái lần trước mình vô tình đè gãy cánh gà con của Ứng Tông.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tô Lặc liền quay lại hậu viện tìm gà.
"Không... không tìm thấy con kia."
Giọng hắn ta nhỏ xíu: "Bên đó cũng cháy hết rồi, cuối cùng ta chỉ mang được hai con ra..."
Hắn ta mở lớp áo khoác trong ngực ra, bên trong lộ ra hai con gà con đen thùi lùi, run rẩy rúc vào nhau, trông thảm hại không chịu nổi.
Thẩm Miên chăm chú nhìn hai con gà đen kịt đó.
Khi con người ta rơi vào trạng thái cạn lời, thật sự sẽ muốn cười.
Người này... Phải nói hắn thế nào mới được đây?
"...Ngươi nói là Tiểu Hoàng?"
Tống Thanh Ninh ló đầu ra, đón lấy hai con gà con được bọc trong áo ướt: "Tiểu Hoàng không ở hậu viện!"
Cậu ta cũng có chút bất lực: "Ban ngày thì đúng là nó hay chạy loanh quanh bên đó, nhưng buổi tối, sau khi Hoắc Yếm đổi thuốc cho nó xong là đặt luôn trong phòng rồi."
Vừa nghe nhắc tới Hoắc Yếm, Tô Lặc liền "Ai nha!" một tiếng, đập tay vào đùi: "Đúng rồi!"
"Ta quên mất Hoắc Yếm chưa ra! Vừa rồi hình như ta không thấy hắn!?"
Thẩm Miên thầm nghĩ: Chờ đến lúc ngươi nhớ ra, tuần đầu của Hoắc Yếm cũng đã qua rồi.
Đối với một tên đệ khống này, y thật chẳng còn gì để nói.
Ứng Tông yên lặng vén áo ra, từ trong lòng lộ ra một chú gà con lông vàng đang thò đầu ngó nghiêng.
Tống Thanh Ninh nói nhanh: "Hoắc Yếm vừa rồi được Ứng Tông mang ra, người ——"
Còn chưa nói xong, Tô Lặc đã vội nhào tới chỗ Ứng Tông: "Đệ lại xông vào đó hả?!"
Hắn ta lải nhải không ngớt: "Trong đó nguy hiểm thế kia, lửa cháy dữ dội như thế, nếu đệ muốn cứu người sao không nói với ca ca một tiếng! Ca ca giúp đệ mang người ra là được rồi! đệ—A đau!"
Câu nói kế tiếp bị tiếng kêu thảm thiết thay thế.
Tô Lặc sững người, trừng mắt nhìn Ứng Tông đang hung hăng ép hắn ta lên tường.
Đôi mắt màu lam giống hệt hắn ta, lúc này trong ánh lửa lấp loáng ánh nước.
Trong đôi mắt hồ ly của Tô Lặc tràn đầy vẻ hoảng loạn: "Sao vậy?"
"Thật xin lỗi, ca ca không nên mắng đệ, nhưng mà——"
Ứng Tông cắt ngang lời Tô Lặc, giọng nghèn nghẹn: "Ai cho huynh xông vào đó hả?!"
Thanh âm của thiếu niên hơi khàn khàn, không rõ là vì bị khói hun hay do nguyên nhân khác, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, tay siết chặt lấy áo đối phương, sức lực mỗi lúc một mạnh hơn
Ứng Tông nghiến chặt răng: "Huynh ——"
"Khụ khụ!"
Tô Lặc lập tức nắm lấy tay đệ đệ: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút, ca ca thở không nổi!"
Ứng Tông lập tức buông tay, vẻ mặt trở nên luống cuống, không biết phải làm gì.
Tô Lặc cong cong mắt, giọng nhẹ bẫng: "Ai nha, ca ca không sao đâu."
Nói rồi, hắn ta lộ ra vẻ mặt cảm động: "Tiểu Ưng biết lo cho ca ca nha!"
Vừa nói, hắn ta vừa vươn tay định ôm lấy Ứng Tông.
—— Kết quả, lại một lần nữa bị đệ đệ cắn răng nghiến lợi đè trở lại lên tường.
Mọi người đều bình an vô sự, cuối cùng Thẩm Miên cũng an tâm.
Y thả lỏng thần sắc, dặn Kim Ngô Vệ lưu ý bảo đảm an toàn xung quanh.
Thẩm Miên xoay người, liền thấy Lục Chương đang đứng đó, áo dài ướt đẫm còn nhỏ từng giọt nước xuống mặt đất.
Y lập tức cởi áo khoác trên người ra, đưa qua cho Lục Chương: "Ngươi mặc tạm cái này, bộ kia đem để sang bên, chờ lát nữa trời trở lạnh lại mặc đồ ướt thì không ổn."
Lục Chương khẽ lắc đầu: "Vẫn là Bệ hạ khoác đi."
Thẩm Miên khẽ hừ một tiếng, dứt khoát nhét áo vào ngực hắn: "Trẫm lại không thấy lạnh! Thương thế của ngươi còn chưa lành, còn định lăn lộn gì nữa!"
Lục Chương không từ chối được, đành giũ áo ra khoác lên người mình.
Thẩm Miên vừa mới lộ ra vẻ hài lòng, Lục Chương chợt bước tới một bước, nghiêng người, đưa tay ôm lấy vai y.
Hắn ôm người vào trong ngực, cúi đầu ghé bên tai Thẩm Miên thấp giọng nói: "Vậy thần... cùng Bệ hạ khoác chung một cái, được không?"
Vừa dứt lời, bên tai Thẩm Miên lại vang lên thanh âm "kẹt kẹt" giống như trước đó từng nghe trong địa lao.
Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng Thẩm Miên luôn cảm thấy, âm thanh lần này... hình như lớn hơn trước vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com