Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Vào cung

Edit: Min

Thẩm Miên quay đầu lại, đưa mắt quan sát khắp nơi, giọng nói mang theo vẻ cảnh giác: "Tiếng gì vậy?"

Sao lại thế này... Con chuột kia theo y ra khỏi địa lao rồi sao?!

Lục Chương nhẹ nhàng siết người trong lòng lại gần thêm một chút, giọng điệu tự nhiên như không: "Có lẽ là âm thanh do mái ngói cháy nổ phát ra. Bệ hạ nên lui lại một chút, kẻo bị lửa bén vào người."

Tiền công công đứng phía sau hai người, lặng lẽ nhìn bàn tay của Lục Chương đang đặt trên người Hoàng Đế, ánh mắt như lửa bắn tứ phía.

Thẩm Miên nửa đêm bị kinh động tỉnh dậy, lại dằn vặt cả nửa buổi, hiện tại người đã được cứu an toàn ra ngoài, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.

Y khẽ "Ừm" một tiếng, tùy ý để Lục Chương ôm y vào lòng, không hề động đậy.

Qua một hồi lâu, Thẩm Miên rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ ngáp khẽ một cái.

Y thật sự bắt đầu thấy buồn ngủ.

Lục Chương nghiêng đầu nhìn sườn mặt Hoàng Đế, ánh mắt dần dần trở nên mềm mại.

Lại qua hơn nửa canh giờ, thế lửa mới từ từ dịu xuống.

Xem ra chẳng bao lâu nữa, đám cháy này sẽ được dập tắt hoàn toàn.

"Bệ hạ."

Trên mặt Chung Thận dính một tầng mồ hôi mỏng, bước nhanh đến bẩm báo: "Thần phát hiện ở chỗ không xa từng bắn pháo hoa pháo trúc, rất có thể là do ánh lửa rơi xuống mái nhà, cho nên mới gây ra vụ hỏa hoạn lần này."

Hắn buông tay đứng nghiêm, ánh mắt chỉ dám nhìn mũi giày và mặt đất quanh đó, nào dám liếc nhìn Hoàng Đế dù chỉ một cái.

——Cảnh tượng này... hắn thực sự có thể nhìn sao?!

Bệ hạ và Lục đại nhân, lại thân mật đến thế...

Chẳng lẽ đây chính là quan hệ "vân long ngư thủy" trong truyền thuyết?

Vân long ngư thủy: ví như mây gặp rồng, cá gặp nước — tượng trưng cho vua tôi tâm đầu ý hợp.

Một mặt Chung Thận cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự không giống mối quan hệ quân thần đứng đắn, không dám nhìn lâu, mặt khác lại thấy có khi là do mình suy nghĩ nhiều, tư tưởng dơ bẩn.

Huống hồ, nhìn ánh mắt của Lục đại nhân xem: trầm ổn chính trực biết bao!

Thẩm Miên khẽ gật đầu: "Ừ, ngươi lại dẫn người tuần tra thêm một vòng, xem trong thành có nơi nào tiềm ẩn tai hoạ khác hay không. Về sau cũng cần tăng cường đề phòng hỏa hoạn."

Chung Thận lĩnh mệnh, bước chân vội vã lui xuống.

Đợi đến khi đám cháy được dập gần hết, Thẩm Miên mang theo hệ thống, dạo một vòng quanh viện.

"Đem toàn bộ số liệu rà quét cho kỹ."

Thẩm Miên túm cục than đen suýt ngủ gật ra khỏi ống tay áo, lạnh nhạt ra lệnh bằng giọng nói khiến hệ thống vỡ nát cõi lòng: "Mỗi một chỗ đều phải quét sạch, không được bỏ sót. Lúc trở về sẽ phân tích lại."

Tống Thanh Ninh thì không nói làm gì, còn Hoắc Yếm... Hắn thật sự có thể ngủ sâu đến thế sao, cháy nhà rồi mà còn không tỉnh?

09 chập chững bò lên vai Thẩm Miên, mới bò được nửa đường thì trông thấy ký chủ đang bị Lục Chương ôm trong lòng, thế là lập tức đổi phương hướng.

—— Nó bò lên đỉnh đầu Thẩm Miên.

Rà quét xong, hệ thống liếc nhìn bàn tay phải của Thẩm Miên vốn dĩ là vị trí của nó, nay đã bị Lục Chương chiếm giữ, rồi từ tốn bò lại vào tay áo.

Ôi... hệ thống bỗng thấy lạnh quá.

....

Tiểu viện của nhóm người Tống Thanh Ninh giờ đây đã hóa thành một đống nát hỗn độn, dù là tu sửa hay xây mới đều cần thời gian. Thẩm Miên suy nghĩ một lát, bèn sai người sắp xếp để bọn họ tạm ở trong cung hai ngày.

Tống Thanh Ninh vừa nghe liền bước đến bên cạnh Thẩm Miên, xoa xoa tay, giọng nói mang vài phần cảm khái: "Không ngờ, ta sắp được làm người trong cung rồi."

Nói xong, cậu ta vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt trầm tĩnh của Lục Chương, lập tức rụt người lại: "Xin lỗi đã làm phiền, vừa rồi không chú ý thấy Lục đại nhân ở đây..."

Thẩm Miên: ...

Y lại gọi Chung Thận lên dặn dò vài câu, sau đó mới dẫn người trở về cung.

Tiền công công thấy Lục Chương âm thầm đánh giá Tống Thanh Ninh, liền hơi trầm ngâm, sau đó đi sắp xếp nơi ở cho nhóm người kia.

Sau khi về đến cung, Thẩm Miên lập tức hỏi thăm tình hình của Hoắc Yếm. Biết được người kia không sao, y liền tùy tiện thu xếp đôi chút, sau đó ném mình lên giường.

Mệt chết đi được.

Thẩm Miên ngủ một mạch tới tận lúc mặt trời lên cao, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng người mơ hồ, y mới chậm rãi tỉnh dậy.

Hệ thống 09 chỉ dậy sớm hơn ký chủ 5 phút, lúc này đang nằm bò trên mặt bàn, chăm chú nhìn màn hình như thể đã vùi đầu làm việc từ lâu lắm rồi.

Thẩm Miên liếc nhìn qua màn hình một cái, không vạch trần màn kịch của nó, liền đi rửa mặt.

"Đồng hương ——"

Y vừa mới rửa mặt xong, thì Tống Thanh Ninh đã ôm hai con gà con chạy tới.

"Ngài xem này!"

Cậu ta mở tay ra, đưa hai vật nhỏ trong tay cho Thẩm Miên xem.

——Hai con gà con lông đen vàng lẫn lộn chen chúc trong tay cậu ta, rướn cổ kêu "chiếp chiếp" về phía Thẩm Miên.

Thẩm Miên cầm khăn lau tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đừng để lát nữa chúng tặng cho tay ngươi một ít đồ ăn vặt đấy."

Tống Thanh Ninh: ?

Cậu ta còn chưa kịp hiểu "đồ ăn vặt" nghĩa là gì, trong lòng bàn tay đã bỗng nhiên ươn ướt.

"Oẹ!"

Sinh viên nọ lập tức nôn khan một tiếng, kêu thảm một câu, cuống quýt thả gà con xuống rồi nhảy dựng lên chạy đi rửa tay.

Sau khi quay lại, Tống Thanh Ninh cẩn thận hơn nhiều, đặt hai con gà con lên chiếc khăn trải bàn nhỏ.

Cậu ta khẽ chọc chọc vào đám lông mịn, quay sang nói với Thẩm Miên: "Đúng rồi, sau khi trở về, Ứng Tông còn đặt tên cho chúng nữa."

"Con này nè."

Tống Thanh Ninh chỉ vào con lông bị cháy xém nặng hơn, trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Tiểu Hắc!"

Nói xong, lại chỉ vào con chỉ bị sém vài sợi lông ở đầu cánh bên cạnh: "Còn đây là Tiểu Hoa!"

Thẩm Miên: Tên gì mà tùy tiện thế không biết!

09 đang lẽo đẽo bò lại gần chuẩn bị ăn sáng, yếu ớt phun ra một câu: 【Tên Trà Sữa thì cẩn thận được bao nhiêu chứ?】

Thẩm Miên bóp nhẹ cục lông tròn kia một phen, nói khẽ: "Đó mới chỉ là nhũ danh thôi!"

09: ......

Thế thì đại danh lại càng qua loa hơn!

Thẩm Miên nhìn chằm chằm hệ thống đang trộm sờ gà con trên bàn, giọng lạnh lẽo: "Nói nhiều như vậy, việc của ngươi làm xong rồi à?"

"Số liệu đều đã phân tích xong rồi sao?"

"Nguyên nhân gây cháy đã nắm chắc rõ ràng?"

09: ......

Đáng giận, áp lực bỗng chốc tăng vọt.

Cục than đen đáng thương phát ra tiếng rì rầm nức nở: 【Trước tiên... ăn cơm cái đã có được không!】

【Không ăn cơm mà làm việc, dễ tụt huyết áp lắm đó.】

Thẩm Miên bất lực: "Ngươi xem ngươi kìa, còn giống một hệ thống nữa hay không?!"

09 nhìn về phía ký chủ, đôi mắt điện tử màu xanh lục thuần thục biến thành hình... trứng lòng đào: 【QAQ~】

Thẩm Miên: ......

Y khựng lại, hơi dời ánh mắt: "Thôi được rồi, ăn xong cho ngươi hai canh giờ, phải xử lý xong hết toàn bộ số liệu."

09 lập tức thu nước mắt, reo lên vui sướng:【Tuyệt quá, cảm tạ ký chủ! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!】

Ước chừng hai canh giờ, nó có thể tranh thủ sờ gà con nửa canh giờ!

Tống Thanh Ninh ban nãy đã ăn rồi, nhưng vẫn ngồi ăn ké cùng Thẩm Miên một chút. Ăn xong, cậu ta lại chạy đến nghịch hai con gà con kia.

Nghe thấy tiếng bát đũa va chạm, Trà Sữa lững thững từ nội thất đi ra, cọ vào cẳng chân Thẩm Miên, rồi làm nũng đòi ăn.

Thẩm Miên đưa cho nó hai miếng thịt, Trà Sữa gừ gừ hai tiếng rồi tha đồ ăn qua một bên gặm.

Ăn xong, Trà Sữa lại đưa đầu tới bên cạnh Tống Thanh Ninh.

Nó mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn mấy vật nhỏ đang nhúc nhích trên bàn.

"Trà Sữa!"

Tống Thanh Ninh thấy Trà Sữa chủ động cọ vào mình, lập tức kích động không thôi, khẽ vươn tay vuốt đầu con báo tuyết.

Trà Sữa hơi nghiêng tai về phía tay Tống Thanh Ninh, vừa hưởng thụ mát xa, vừa chăm chú quan sát hai con gà con đang nhảy nhót.

Một lát sau, nó từ từ mở miệng.

"Gừ——"

Thẩm Miên đang ăn thì tay run lên, cái bánh bao nhỏ trên đũa rơi tõm vào chén cháo, văng tung tóe lên người hệ thống đang ngồi ăn ké bên cạnh.

"Nghĩa phụ!"

Tống Thanh Ninh gào to với vẻ hoảng loạn: "Cứu mạng! Con báo tuyết nuốt gà con rồi!!"

Thẩm Miên nhắm mắt, giọng đầy mệt mỏi, đành buông đũa xuống đi cứu gà. con.

Ở cùng sinh viên, cuộc sống quả thật quá náo nhiệt...

......

Nửa khắc sau, Thẩm Miên đem con gà con ướt đẫm giao lại cho Tống Thanh Ninh, rồi đón lấy chậu nước do Tiền công công đưa tới để rửa tay, vừa rửa vừa dặn: "Ngươi mau đem gà con trả lại cho Ứng Tông đi!"

"Bằng không, hai con này sớm muộn cũng bị ngươi nuôi cho chết mất."

Không rõ Tống Thanh Ninh rốt cuộc có mệnh khắc động vật nhỏ hay không, may mắn là Trà Sữa chỉ tò mò, chứ chưa định thực sự ăn hai con gà con còn vương mùi khét lẹt ấy.

Tống Thanh Ninh ấm ức "A" một tiếng, đưa gà con trong tay tới trước mặt Thẩm Miên: "Đồng hương, ngài nhìn thử xem, nó... không sao chứ?"

Hu hu hu, đây là thứ mà ca ca của Ứng Tông vất vả lắm mới cứu về được, nếu chẳng may bị cậu ta chơi đến chết, vậy cậu ta cũng chỉ có thể tự vẫn tạ tội.

Thẩm Miên cúi đầu liếc qua, xem xét một chút, rồi nói: "Không sao, chỉ là bị hoảng sợ, ngươi mau đưa nó về đi!"

Tống Thanh Ninh vừa mới thở phào, thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Tống Thanh Ninh quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Chương.

.....

Thành Bắc.

Từ xa, Thẩm Giác trông thấy Kim Ngô Vệ chạy tới chạy lui, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

Hắn vội vàng sải bước, nhanh chóng chạy đến.

Chờ đến khi nhìn thấy một mảnh đất hóa thành phế tích cháy khô, sắc mặt hắn liền tái nhợt, đầu óc "ong" một tiếng nổ tung.

Kim Ngô Vệ qua lại liên tục, một bên kiểm tra xem ngọn lửa đã được dập tắt hẳn hay chưa, một bên không ngừng thu dọn đồ vật trong viện.

Thẩm Giác đưa tay kéo lấy một Kim Ngô Vệ đi ngang qua.

Vừa mở miệng, hắn mới phát hiện thanh âm của mình đang khẽ run: "Đây... đã xảy ra chuyện gì? Người ở nơi này đâu?"

Kim Ngô Vệ kia nhận ra là Thẩm Giác, vội vàng hành lễ: "Hồi điện hạ, nơi này đêm qua xảy ra hỏa hoạn. Người... hình như không việc gì."

Thẩm Giác thất thanh: "Cái gì gọi là hình như? Ngươi có biết Hoắc Yếm không? Hắn không sao chứ!?"

Người kia hồi tưởng một lát rồi lắc đầu: "Thuộc hạ mới đến, chuyện đêm qua... cũng không rõ ràng cho lắm."

Thẩm Giác lập tức buông người ra, rồi lại chạy đi hỏi người khác.

Rất nhanh, có một Kim Ngô Vệ từng có mặt tối qua báo lại với hắn: Hoắc Yếm đã bị người ta khiêng đi rồi.

Thẩm Giác: "Bị khiêng... khiêng đi!?"

Hắn gắt gao siết chặt thứ trong tay, giọng cũng gấp gáp hẳn lên: "Khiêng đi đâu!?"

.....

Hôm nay Lục Chương đến từ sớm, hắn đoán Thẩm Miên chắc còn đang ngủ, cho nên ngồi đọc sách một lúc.

Không ngờ, khi hắn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm mà đi đến, lại nhìn thấy Tống Thanh Ninh đang dính lấy Hoàng Đế như muốn trèo lên cả người.

Trong đầu hắn, thoáng chốc hiện lên câu nói đêm qua: "Vào cung".

Rõ ràng than sưởi trong điện cháy đỏ, vậy mà Tống Thanh Ninh lại bất giác rùng mình một cái.

Cậu ta từ từ rụt tay ôm gà con về, thấp giọng gọi: "Đồng hương ——"

"Ngài biết ta với cô bé Lọ Lem giống nhau ở điểm nào không?"

Thẩm Miên: "?"

Lại nói linh tinh cái gì nữa đây?

Y liếc nhìn con gà con trong tay Tống Thanh Ninh: "Nếu như Lọ Lem thật sự giống ngươi, vậy nàng căn bản không ngồi được lên xe bí đỏ."

"Bởi vì mấy động vật nhỏ giúp đỡ nàng, sớm đã bị ngươi chơi chết hết rồi."

Tống Thanh Ninh: ......

Cậu ta phát ra một tiếng than bi ai: "Aiz, hiện giờ ta còn thảm hơn cả Cinderella."

"Ta không chỉ có một mẹ kế xem ta như cái đinh trong mắt, mà còn có một nghĩa phụ căn bản chẳng thèm quản ta sống chết!"

Thẩm Miên xắn tay áo: "Sao? Bây giờ ngươi có muốn nếm thử cảm giác tình thương của cha như núi không?"

Tống Thanh Ninh lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Thôi khỏi thôi khỏi."

"Ta vẫn nên đem gà con trả lại cho Ứng Tông trước đã."

Cậu ta ôm gà con, lúc đi ngang qua Lục Chương còn cố tình giơ cao thứ trong tay lên.

"Lục đại nhân."

Tống Thanh Ninh nhỏ giọng: "Ta và Bệ hạ chỉ đang kiểm tra xem có phải Trà Sữa nuốt mất gà con hay không, tuyệt đối không làm gì khác."

Ánh mắt của cậu ta đầy thành khẩn: "Tin ta đi, Lục đại nhân, hiện tại... ngài chính là nghĩa mẫu duy nhất mà ta thừa nhận!"

Nói xong, cậu ta liền xoay người chạy trối chết, trước khi bị Thẩm Miên kéo lại cho nếm thử tình thương của cha như núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com