Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Công thành

Edit: Min

【Được rồi được rồi, đã chuẩn bị xong.】

Hệ thống ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt đang múa may, thử điều chỉnh vài cái trên màn hình, rồi đưa cho Thẩm Miên xem:【Đa góc độ, toàn bộ tự động, trí năng hóa ghi hình.】

【Hậu kỳ còn có thể thêm kính lọc, thế nào?】

Thẩm Miên liếc mắt nhìn màn hình, thuận miệng khen một câu: "Ừm, không tệ."

Y ôm lấy cục lông trên vai, xoa bóp vài cái: "Lát nữa phải trông cậy vào ngươi rồi."

Nghe thấy ký chủ nói "trông cậy", hệ thống lập tức phấn khích, toàn thân như một quả cầu lông tỏa ra khí thế đắc ý.

【Ký chủ cứ yên tâm! Tuyệt đối sẽ không có vấn đề!】

Nó ngạo nghễ nói: 【Hôm nay ta sẽ cho ngài mở mang kiến thức, hệ thống 09 tuyệt đối mạnh mẽ hơn nhiều so với cái không gian linh tuyền của Tống Thanh Ninh kia!】

"Đồng hương!"

Hệ thống vừa dứt lời, giọng của Tống Thanh Ninh từ xa đã truyền đến.

Cậu ta vừa chạy chậm vừa thở dốc, cuối cùng dừng lại trước mặt Thẩm Miên: "Có phải Lan Đê đã đánh tới rồi không?"

Thẩm Miên gật đầu: "Ừ, không có gì đáng ngại, lát nữa ngươi ở yên tại đây, đừng có chạy loạn."

Tống Thanh Ninh liên tục gật đầu, lại lôi ra một đống đồ nhét vào tay Thẩm Miên.

"Đây, mang cho ngài ít đồ, hôm qua ta  phải thức suốt nửa đêm mới vất vả đổi được."

Sinh viên thức trắng cả đêm với quầng mắt xanh đen, nhỏ giọng giải thích: "Túi nước, bên trong là nước linh tuyền, còn đây là thuốc trị thương, còn cái này ——"

Cậu ta quay sang gọi với nhóm cung nhân đang chạy tới: "Nhuyễn giáp!"

Tống Thanh Ninh đưa Thẩm Miên xem một bộ giáp mềm nhẹ mỏng, bất giác càng lúc càng đến gần Hoàng Đế.

Đang nói, cậu ta vô tình ngẩng mắt, liền thấy được Lục Chương đang đứng bên cạnh Thẩm Miên.

"À, Lục đại nhân..."

Tống Thanh Ninh theo bản năng lùi nửa bước, rồi lại nhận thêm một kiện nhuyễn giáp từ tay cung nhân, nghiêm túc đưa qua: "Đây là của Lục đại nhân!"

Cậu ta ho nhẹ một tiếng: "Cùng với bộ của nghĩa phụ chính là đồ đôi đó, hehe."

Thẩm Miên:?!

Y không hiểu: "Khoan, cái thứ này cũng có thể làm thành đồ đôi sao?"

Ánh mắt Thẩm Miên đảo qua đảo lại giữa hai bộ nhuyễn giáp, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào giống đồ đôi.

Tống Thanh Ninh gãi đầu: "Ừm, ta cũng không rõ, nhưng phần giới thiệu trong thương thành viết thế."

"Mua riêng lẻ hai bộ thì giá còn đắt hơn nhiều!"

Thẩm Miên bất lực liếc nhìn Tống Thanh Ninh: Sinh viên thật là...

Trái lại, Lục Chương trông vô cùng hài lòng, hắn tiếp nhận nhuyễn giáp, ánh mắt thoáng đảo qua đánh giá Thẩm Miên, rồi hiếm khi mang theo vẻ mặt ôn hòa mà nói cảm ơn với Tống Thanh Ninh.

Tống Thanh Ninh lập tức kinh ngạc đến choáng váng.

"Lục đại nhân cũng thích đồ đôi lắm nhỉ."

Cậu ta ghé sát tai Thẩm Miên, nhỏ giọng thì thầm: "Đợi lần sau ta lại đổi cho hai người—"

Thẩm Miên vội nhận lấy nhuyễn giáp, ngăn cậu ta tiếp tục nghĩ ra mấy chủ ý rắc rối: "Ngươi bớt nói linh tinh đi."

Tống Thanh Ninh cười hehe hai tiếng, giơ tay làm động tác cố vũ: "Vậy đồng hương, ta chờ ngài khải hoàn trở về!"

Thẩm Miên khẽ nâng cằm, giọng điệu kiên định: "Đương nhiên, lúc trở về thì buổi tối ăn thịt dê nướng."

Đôi mắt Tống Thanh Ninh sáng rực: "Tốt quá!"

......

Ngoài thành Tuyên Ninh, Tùng Cam mang theo nhân mã, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào tòa thành không xa.

Mục đích lần này chính là tốc chiến tốc thắng, đợi khi vào được thành...

Tùng Cam cưỡi trên chiến mã, con ngựa dưới thân không ngừng hý vang, xao động bất an. Gã cúi nhìn xuống thành Tuyên Ninh dưới chân núi, nghĩ đến phồn hoa trong thành trì của Đại Cảnh, liền không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Ngày trước Tuyên Ninh vốn vô cùng hoang vu.

Nhưng từ khi Vệ Quốc Công mang theo Tĩnh Bắc quân trấn thủ biên quan, tòa thành này dần dần sinh ra sức sống riêng.

Đặc biệt là từ lúc tiểu Hoàng Đế của Đại Cảnh đăng cơ, hắn ban thưởng không ít cho biên quan, ngày thường tướng sĩ nghỉ ngơi cũng vào thành mua sắm, khiến nơi đây náo nhiệt hơn nhiều.

Lúc này, Thái thú Tuyên Ninh đang bận đến mức xoay như chong chóng.

Ông cùng Vệ Quốc Công có quan hệ không tệ, cũng là một trong những người đầu tiên biết tin Bệ hạ muốn ngự giá thân chinh.

Kể từ sau khi nghe tin Bệ hạ sắp thân chinh, Thái thú Tuyên Ninh liền khổ sở mà chuẩn bị.

—— Vốn dĩ ông không giỏi giao tiếp với đồng liêu, trong quan trường chẳng có mấy bằng hữu, Vệ Quốc Công xem như hiếm hoi có thể cùng ông nói vài câu.

Năm xưa đắc tội Tiên Đế, ông bị trực tiếp giáng chức từ Kinh Thành xuống trấn thủ Tuyên Ninh.

Người khác đều cho rằng ông sẽ ngày ngày u sầu chán nản, nhưng trong mắt Thái thú Tuyên Ninh việc này quả thực là——

Quá tốt!

Biên quan ít đồng liêu, không cần ngày nào cũng khổ sở nghĩ cách chung sống, không cần mỗi sáng sớm nhập triều đấu đá lẫn nhau, nếu không có công vụ, ông có thể ở trong phủ suốt cả ngày không cần mở miệng nói chuyện!

Quả thật mỹ diệu.

Nhưng ai có thể ngờ được, Bệ hạ lại đột ngột ngự giá thân chinh?

Giải quyết được mối họa Lan Đê bao năm nay dĩ nhiên là việc tốt...

Thế nhưng, Thái thú Tuyên Ninh lại vô cùng lo lắng, chỉ sợ mình vì lỡ lời mà bị Bệ hạ trách phạt.

Khi Bệ hạ nổi giận, chắc hẳn... sẽ không đến mức chém người chứ?

Triệu Thái thú bất an chờ đợi mấy ngày liền, hôm trước nghênh giá, ông trốn sau lưng Vệ Quốc Công. Nghe nói Bệ hạ không định vào thành Tuyên Ninh nghỉ ngơi, trong lòng ông không khỏi... nghịch lý mà vui mừng một hồi.

Sau đó thấy không có chỗ nào cần đến mình, Triệu Thái thú lập tức trở về thành Tuyên Ninh trong ngày hôm ấy.

Không ngờ rằng Bệ hạ còn chưa kịp thân chinh, Lan Đê đã ra tay trước!

Triệu Thái thú một bên cảm thấy có điều khác thường, một bên khẩn cấp an bài nhân thủ tiến đến chi viện, giúp các tướng sĩ chuẩn bị thủ thành.

Chờ đến khi Tùng Cam phán định rằng Tĩnh Bắc quân đã bị thu hút sự chú ý, gã men theo đường vòng công kích  thành Tuyên Ninh, lại bất ngờ phát hiện lực chống cự của Tuyên Ninh rõ ràng mãnh liệt hơn so với dự tính.

"Gặp quỷ rồi."

Tùng Cam vừa chỉ huy binh lính công thành, vừa liếc mắt nhìn ra xa, lại quay sang nhìn tường thành Tuyên Ninh.

"Họ Lục kia rốt cuộc để lại bao nhiêu binh mã trong này?"

Không đúng, theo kế hoạch ban đầu, thủ vệ thành Tuyên Ninh vốn không nên...

Thấy hai bên giằng co bất phân thắng bại, Tùng Cam liền phái người ra trước trận mắng nhiếc khiêu khích.

Nhưng cho đến tận ngày hôm sau, cửa thành Tuyên Ninh vẫn đóng chặt.

Tùng Cam đã thay ba lượt người, từ tổ tông Triệu Thái thú chửi đến tổ tông Vệ Quốc Công, vẫn chẳng thể khiến ông ta mở cửa nghênh chiến.

Ngay lúc đang chuẩn bị tiếp tục, ánh mắt Tùng Cam bỗng nhiên co rút.

Từ nơi xa xa, mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Tĩnh Bắc quân nhanh như vậy đã nhận được tin tức?

Nội Nhĩ Cát là cái thứ phế vật gì, cho hắn ta năm vạn binh mã, vậy mà vẫn để Tĩnh Bắc quân rảnh tay chi viện thành Tuyên Ninh?!

Tùng Cam kìm dây cương xoay ngựa, rồi ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng động truyền tới.

Xa xa, có một lá cờ màu vàng tung bay theo gió.

Tùng Cam ngẩn ra.

Trên tường thành không xa, lập tức vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất của tướng sĩ Đại Cảnh:

"Bệ hạ đến!"

"Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Sắc mặt Tùng Cam lập tức trở nên dữ tợn.

Bệ hạ?

Tiểu Hoàng Đế của Đại Cảnh lúc này chẳng phải đang nằm trong hoàng cung Kinh Thành, bệnh đến sắp chết hay sao?

Sao có thể xuất hiện ở nơi này?!

Tùng Cam không kịp nghĩ nhiều, rồi trông thấy bộ hạ bên người lộ vẻ do dự, lập tức rút đao quát lớn: "Sợ cái gì!"

"Hoàng Đế Đại Cảnh chẳng qua là một kẻ miệng còn hôi sữa, hắn đã dám tới, vậy thì nhân cơ hội này cho hắn vĩnh viễn lưu tại đây!"

"Cho Đại Cảnh nếm thử lợi hại của Lan Đê ta!"

Gã lập tức chỉnh đốn binh mã, điều động một phần quân lực chuẩn bị nghênh chiến.

Tùng Cam thúc ngựa phi nhanh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lá long kỳ sắc vàng kia.

Chẳng lẽ kế hoạch của Tấn Vương đã bị bại lộ?

Rõ ràng bọn họ đã nhận được tin trong Kinh Thành Đại Cảnh có dịch bệnh, tiểu Hoàng Đế này không những không nhiễm bệnh, mà còn có thể ngự giá thân chinh?

Tùng Cam hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân không nghĩ tiếp nữa.

Nghĩ nhiều vô ích, bất luận thế nào, bọn chúng cũng phải ghìm chân được Tĩnh Bắc quân!

Đại vương tử bên kia mới là át chủ bài của bọn chúng, chỉ cần công hạ Thịnh Nhạc, quân Lan Đê có thể thần tốc tiến quân. Dù Tuyên Ninh thất thủ hay không, Đại Cảnh cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.

Một tiểu Hoàng Đế mà thôi.

Tùng Cam trấn định lại tinh thần, ánh mắt dõi theo lá cờ thuộc về Hoàng Đế Đại Cảnh.

Xưa nay không thiếu Hoàng Đế ngự giá thân chinh rồi chết trên sa trường, gã phải xem xem, tiểu Hoàng Đế này liệu có mệnh sống sót trở về không!

Loại Hoàng Đế tuổi còn nhỏ, không có bản lĩnh, lại dám thân chinh, chỉ e nhất thời nóng đầu mà đưa mạng thôi.

Thẩm Miên dừng lại trên một ngọn dốc nhỏ, ngước mắt nhìn về thành Tuyên Ninh phía xa xa.

Nhận ra thời gian cấp bách, thế công của quân Lan Đê càng thêm mãnh liệt.

Không ngừng có tướng sĩ Đại Cảnh bị thương được dìu xuống khỏi thành lâu, lại liên tiếp có người mới xông lên thay thế.

"Xem ra năm vạn binh mã kia, chính là để ghìm chân Tĩnh Bắc quân."

Thẩm Miên nắm chặt cung, liên tục tìm kiếm trong đội ngũ quân Lan Đê điều gì đó.

Y quay đầu phất tay: "Chuẩn bị cho xong, tranh thủ tốc chiến tốc thắng."

Không lâu sau, Tùng Cam đã suất lĩnh nhân mã chặn đánh quân chi viện Tuyên Ninh của Đại Cảnh.

Hai quân giằng co, Tùng Cam nhìn về phía long kỳ xa xa, nuối tiếc khẽ nghiến răng.

Đáng tiếc, mũi tên không thể bắn tới khoảng cách ấy.

Lục Chương lặng lẽ che chắn trước người Thẩm Miên, đề phòng mọi hiểm họa có thể xảy đến.

"Hoàng Đế Đại Cảnh không biết đã cai sữa chưa, mà cũng dám bắt chước người khác ngự giá thân chinh."

Quân Lan Đê không ngừng khiêu khích: "Nếu thật có gan, thì sao cứ trốn ở phía sau? Đại Vương của chúng ta mỗi lần thân chinh đều tự mình dẫn đầu xung phong. Hoàng Đế Đại Cảnh chẳng lẽ là cái hư danh, ngay cả ngựa cũng không ngồi vững nổi?"

Tiếng nói Đại Cảnh của Tùng Cam mang nặng khẩu âm man tộc, ý vị châm chọc khiến không ít ánh mắt tướng sĩ lóe lên lửa giận.

Chỉ chờ chủ tướng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức xông lên chém giết tên mọi rợ cuồng vọng kia.

Bệ hạ là người để bọn chúng cũng dám nhục mạ sao?!

Thẩm Miên đứng ở chỗ cao, liếc mắt một cái đã thấy rõ người Lan Đê cố tình khiêu khích nhằm chọc giận y.

Tiếng mắng của Tùng Cam càng thêm chói tai khó nghe, đáy mắt Lục Chương nổi lên từng cơn tức giận.

Hắn ghìm chặt dây cương, thầm tính toán lát nữa xông thẳng vào trận địch, đem đầu của Tùng Cam chém xuống.

Một kẻ ngay cả A Sở Hồn cũng không bì được, lại dám lớn lối buông lời cuồng vọng.

Thẩm Miên thì lặng lẽ đứng một bên, nét mặt bình thản.

Hệ thống 09 leo lên đầu y, giận dữ quát:【Ký chủ, hắn đang mắng ngài đó!】

【Bắn hắn đi!】

Thẩm Miên cất giọng bình tĩnh, hoàn toàn nghe không ra trong đó đã ẩn chứa lửa giận vì bị mắng nhiếc: "Hắn mắng cái gì?"

09: ?

Thẩm Miên lắng nghe nửa ngày, cuối cùng đành bỏ cuộc, trực tiếp bảo hệ thống dịch lại: "Khẩu âm của hắn quá nặng, nghe không rõ lắm."

Hệ thống trầm mặc một thoáng, lược bỏ phần thô tục, giản lược tường thuật:【Hắn nói ngài chưa cai sữa đã dám ra mặt, chỉ biết rúc phía sau như rùa rụt cổ.】

Tùng Cam mắng được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sườn núi xa xa, bên cạnh long kỳ phấp phới, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên cưỡi chiến mã tuyết trắng, thân mặc giáp bào đỏ rực.

Mắt gã sáng lên, lập tức quát to về phía sau: "Xem cho kỹ, đó chính là Hoàng Đế Đại Cảnh! Ai có thể bắt sống được hắn, bản tướng quân thưởng ngàn vạn đầu trâu dê!"

"Phải không."

Tiếng thiếu niên từ xa truyền đến, y không cần hét lớn, nhưng âm thanh trong trẻo vẫn lan khắp bốn phía.

Trong lòng Tùng Cam thoáng chấn động.

"Chỉ là một con chó biết sủa bậy, bản lĩnh chẳng có bao nhiêu, mộng tưởng lại quá nhiều."

Thiếu niên khẽ cười lạnh, rút một mũi tên từ ống sau lưng, chậm rãi đặt lên dây cung, thẳng tắp nhắm về phía Tùng Cam.

【Ký chủ, ngài nói xong rồi chứ?】

Hệ thống hóa thành hình cái loa dựng trước mặt Thẩm Miên, hừ hừ nói:【Nói xong thì ta biến lại đây, cứ phân tích dữ liệu thế này bất tiện lắm!】

"Khụ."

Thẩm Miên gật đầu: "Xong rồi, xuống đi."

Đôi mắt điện tử màu xanh lục của 09 lập tức lóe sáng hưng phấn.

Hôm qua nó đã biểu hiện cực tốt, ký chủ còn khen ngợi nó!

Hôm nay nó nhất định phải tiếp tục làm phong phú thư viện ảnh!

Tùng Cam nhìn động tác của Thẩm Miên, bật cười khinh miệt.

Ha, chẳng lẽ tiểu Hoàng Đế này cho rằng cách xa đến thế mã vẫn có thể bắn trúng gã sao?

________
Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Miên: Bị mắng, nhưng nghe không hiểu, sát thương bằng 0.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com