Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Quái vật

Yến hội chấm dứt, Tán Đa uống có chút quá chén. Hôm nay hắn không đi theo Lực Hoàn trở về phủ Văn tướng, mà kiên trì bảo Đãi Cao đỡ hắn, một đường trở về Đông Cung.

Tuyết càng lúc càng lớn, Đãi Cao vịn Tán Đa tiến vào vừa lúc gặp phải Lưu Vũ chỉ mặc áo khoác ngồi bên than lửa ngẩn người đã lâu. Nhưng Lưu Vũ hiện tại là Vương hậu, hắn không thể thất lễ trước mặt Điện hạ. Huống chi lúc này đối phương quần áo lỏng lẻo, cho hắn lá gan to bằng trời, hắn cũng không dám nhìn thêm vài lần.

Đãi Cao buông Điện hạ ra, quỳ trên mặt đất hành đại lễ.

Thoắt cái mất đi điểm tựa, Tán Đa trong lúc hoảng hốt liền hướng chậu than nhìn qua, đôi mắt đục ngầu lộ ra chút mê mang.

Hắn vung tay ý bảo Đãi Cao đi ra ngoài, lảo đảo đi tới trước mặt Lưu Vũ.

Hắn nhìn chằm chằm vào y một lúc thật lâu...

"Hân nhi." Khuôn mặt dưới ánh lửa, là người hắn ngày nhớ đêm mong.

Dưới chân Tán Đa là lửa than rải rác, ngã xuống nhất định sẽ bị bỏng. Lưu Vũ tuy nghe thấy cái tên hắn gọi ra nhưng lúc này đã không để ý đến sự khó chịu mơ hồ trong lòng. Y vươn người, đem nam nhân thiếu chút nữa ngã xuống giữ chặt trong vòng tay.

Thân thể Tán Đa bất giác rùng mình ớn lạnh, lạnh đến buốt người.

Lưu Vũ cởi bỏ áo choàng lông thú trên người hắn, mười ngón tay bị thương có chút cứng ngắc vụng về. Y nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve khuôn mặt đầy sương lạnh của Tán Đa, chỉ sợ mình không chú ý sẽ làm hắn bị thương, nhìn giày Tán Đa ướt sũng, dường như y chưa từng nghe tiếng của đội ngũ hộ giá, thông minh như Lưu Vũ, liền biết hắn một đường đi bộ tới.

"Cứ vậy một mình tới đây, sao không ngồi kiệu, lạnh lắm đúng không?"

Tán Đa tìm được nơi ấm áp, ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hắn bám lấy chân Lưu Vũ, im lặng nằm sấp trên đó, hai má dán lên phía đùi trong nóng bỏng của đối phương, nhu thuận như một đứa trẻ.

"Sau này không nên đi phường hoa ngõ liễu*, đối với thân thể của ngài không tốt, đối với thanh danh quân chủ càng không tốt. Dù sao ngài cũng là Vương của một quốc gia... sớm hay muộn... cũng sẽ có muôn ngàn phi tử."

*Phố đèn đỏ

Sau khi hồn phách của Lưu Hân đồng nhất, Lưu Vũ đột nhiên có thể nghe hiểu được ngôn ngữ động vật, đặc biệt là con cú đại bàng mà Lưu Hân đã nuôi mấy chục năm.

Đêm đó, sau khi Tán Đa đi, y lo lắng liền để cho đại bàng đi theo. Thế nên, Lưu Vũ biết đêm đó Tán Đa đi đến nơi lại bị Thừa tướng dẫn ra, suốt đêm phong tỏa lầu các diệt khẩu. Sau đó Thừa tướng dẫn Điện hạ đi phủ Văn tướng, không biết là chính hắn không muốn trở về hay do Thừa tướng cản trở, bọn họ đã một tháng không gặp mặt.

"Không nên bởi vì chán ghét ta liền làm chuyện thương tổn bản thân. Một mình ta bị thương là đủ rồi."

Không cần nghi ngờ tình yêu của ta thay đổi, ta yêu ngài thì chỉ yêu một mình ngài mà thôi.

Tán Đa không nghe được y đang nói gì, chỉ cảm giác được có thứ gì đó cực nóng bỏng, giống như là mưa, một giọt hai giọt liên miên rơi xuống khuôn mặt mình. Hắn đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay thế nhưng đều bị nóng đến phát hoảng.

Lưu Vũ ôm chặt lấy hắn, chính là luyến tiếc không muốn buông tay: "Ta biết ngài đau lòng, ngài khổ sở... Ngài đem chính mình nhốt trong hỏa ngục. Ta đứng ở bên ngoài, mỗi lần chạm vào ngài đều sẽ bị bỏng. Nhưng ta biết, ngài ở bên trong, càng đau đớn hơn."

Thanh âm của y ôn nhu vô cùng, Tán Đa nhiều ngày gần đây tâm tư nôn nóng dần chậm rãi thả lỏng, giống như bùn đất dính chặt trong cơn mưa, trải qua mặt trời chiếu rọi, rốt cục nứt ra thành khe, vô cùng thoải mái.

Lưu Vũ, từ thuở ban đầu, là chốn bình yên của hắn... Chốn bình yên này, giống như buổi chiều mùa hè bên bờ hồ có tiếng ve sầu kêu, liễu rủ phất phơ, sóng trong hồ lăn tăn thành gợn, mà Lưu Vũ chính là nơi râm mát kia. Chỉ có được y che chở bên dưới, Tán Đa mới có thể được giải thoát!

Xác thịt, linh hồn...

Hắn chậm rãi vươn tay, hai đùi non dưới lòng bàn tay vừa săn chắc lại mềm mại. Nhiều ngày mệt mỏi và nôn nóng, tại thời điểm này cuối cùng cũng được giải tỏa.

"Ta muốn ngươi." Tán Đa nâng người lên, nắm lấy bả vai Lưu Vũ, hắn lẳng lặng nhìn y, nhìn như không thể phân biệt được người trước mắt. Kỳ thật hắn rất rõ ràng, người này là ai. Vốn không muốn có quan hệ nữa, nhưng dường như hiện tại chỉ có tiến vào y mới có thể làm cho bản thân không phát cuồng nữa.

Sự nhu nhược này, cũng chỉ có mình cùng y nhìn thấy. Hắn chính là không có biện pháp chống cự cỗ tình độc này, chính là bị đè ép gắt gao, không cách nào xoay người.

Áp đảo y, hung hăng cắn đầu lưỡi y, thẳng đến khi mùi máu tươi xông vào mũi, Tán Đa lúc này mới buông lỏng, ngược lại nhẹ nhàng câu lấy lưỡi y cùng nhau trầm luân.

Xé rách áo choàng mỏng manh, Tán Đa liếm xương quai xanh nhô lên, xoa xoa đầu nhũ phấn nộn trước ngực Lưu Vũ, hung hăng xoa nắn.

Miễn là càng dùng sức, dây thần kinh gần như tê liệt của hắn càng có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của người dưới thân.

Quả nhiên, thân thể Lưu Vũ vẫn run rẩy không ngừng như trước.

"Tán Đa..." Y nhẹ nhàng gọi tên hắn, tuy rằng đau đến choáng váng nhưng nhiều hơn là kích động cùng chờ mong. Lưu Vũ chủ động mở chân ra tiếp nhận hắn, thả lỏng thân thể nghênh đón hắn đi vào...

Y cũng muốn hắn, đặc biệt đặc biệt muốn có được tình yêu của hắn.

Y cũng điên rồ như hắn.

Lưu Vũ thở dốc nũng nịu như cào nhẹ lên tim đối phương. Nghe xong, toàn thân Tán Đa liền động tình đến mức khó có thể kiềm chế. Hắn cúi người cắn ngực Lưu Vũ, trên đó phủ đầy vết nước và dấu răng. Cơ hồ là xé rách gặm cắn toàn bộ thân thể của y, Tán Đa quệt miệng, thoát y phục, véo lên hai má y, ưỡn người tiến vào.

"Ha..." Đây là hơi thở thư thái đầu tiên của Tán Đa trong những ngày gần đây. Hắn muốn đỉnh đến cổ họng của người dưới thân, vào sâu ra cạn, hưởng thụ loại ái tình cực hạn này khiến lòng người thật khoái hoạt.

Trong hơi thở tất cả đều là hương vị của hắn, Lưu Vũ ngửa đầu, mê say ngắm đường hàm dưới sắc bén của Tán Đa. Y muốn làm cho hắn thoải mái, chỉ cần hắn thoải mái, muốn dùng sức như thế nào cũng được.

Thẳng đến khi Tán Đa đỉnh vào, tiếng rên rỉ quen thuộc vang lên, Tán Đa lúc này mới thỏa mãn vuốt ve dấu ấn mới mẻ trên người y, gần như dùng toàn bộ khí lực, đâm vào chỗ sâu nhất...

Có lẽ đúng là đâm quá sâu, người dưới thân trong nháy mắt liền đau đớn co rút, Tán Đa cũng trong phút chốc bị cắn chặt, cứ như vậy kẹt ở bên trong không thể động đậy.

Dường như có thứ gì đó không đúng...

Bên trong tựa hồ có thêm một thứ khác lạ xuất hiện, Tán Đa dù có chống đỡ thế nào cũng không thể đẩy ra được. Hắn cắn răng muốn rút hạ thể to lớn ra, kẹt ở bên trong thật sự khó chịu, nhưng ngược lại càng rút càng bị cắn chặt hơn.

Hắn lật Lưu Vũ lại, bàn tay sờ lên vùng bụng đối phương đã bị mình đâm đến nhô lên, mò mẫm một hồi, rốt cuộc là chỗ nào cắn chặt hắn không buông? Hắn dùng hết khí lực, tiếp tục đẩy vào bên trong, chỗ kia rất mềm mại, nhưng vẫn như cũ hút chặt lấy hắn. Mỗi lần động một cái, bụng Lưu Vũ liền nhô lên một khối, dụ dỗ nam nhân thiếu chút nữa mất đi lý trí, một lòng muốn làm hỏng người này.

"Nơi này, là cái gì?" Tán Đa lẩm bẩm mở miệng, tự mình hỏi, bàn tay vẫn như trước sờ bụng Lưu Vũ, giống như là đùa giỡn, đâm mạnh một cái, cẩn thận nhìn bụng Lưu Vũ xảy ra biến hóa, đáy mắt giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy, tia lửa bắn ra bốn phía.

Dần dần, bộ vị kết hợp của hai người chảy ra tơ máu loang lổ. Tán Đa nhíu mày một chút, hắn thừa nhận mình quả thật thô bạo, nhưng đơn giản là bởi vì mấy tháng không chạm vào y, vậy mà lại chặt chẽ nhường này...

Cũng không khỏi có chút... quá mức không hợp lý.

Lưu Vũ đã đau đến mất đi tri giác, y ngửa đầu nằm trên mặt đất, thở hổn hển. Hai tay phủ đầy lụa trắng, dùng sức đẩy đùi Tán Đa, bảo hắn không cần động đậy nữa.

Phiền toái, Tán Đa cũng không dễ chịu, lúc này hắn bị mắc kẹt một chỗ, cảm giác mình cũng không ra được.

Máu càng ngày càng nhiều, Tán Đa cuối cùng liền nhờ vào sự ướt át này mới miễn cưỡng rút người ra. Lúc này cả người hắn đầy mồ hôi, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

Lưu Vũ đã đau đến thoát lực, khuôn mặt suy yếu nghiêng sang một phía, hai chân mở rộng vô lực không cách nào khép lại được.

Tán Đa nhìn chằm chằm y một lúc, cuối cùng nguyền rủa một tiếng, đi qua ôm y lên mang vào tẩm cung đặt ở trên giường. Tấm rèm ngày đó bị hắn xé rách, hiện giờ lại treo về chỗ cũ.

Tán Đa hận đến cắn răng, vì sao không tức giận? Tại sao y không chạy, hắn đã cho y cơ hội để chạy trốn...

Thế nhưng... Lưu Vũ người này lại cứ như thế, đem màn che này treo lên như trước, chính là liều chết chờ hắn trở về.

Tán Đa nhất thời oán khí đầy trời, ngực lại như bị gai quấn lấy, càng xoắn càng đau. Cuối cùng, hắn vẫn hướng ngoài điện hô một tiếng: "Truyền Trương Gia Nguyên tới đây."

Lâm Mặc chờ ở ngoài điện ngay từ đầu đã nghe được hết thảy. Tiểu thư còn ở trong thân thể Hầu gia, lúc này Hầu gia ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện. Vì thế hắn một khắc cũng không dám chậm trễ, vừa nhận mệnh liền chạy đi mời.

Sau khi Trương Gia Nguyên tới, hắn nhìn gian phòng hỗn độn trong đại điện, trong lòng đã hiểu hơn phân nửa.

Vào tẩm cung, có chút thương hại nhìn cánh tay trần trụi của Lưu Vũ, vết cắn xanh xanh tím tím phía trên vô cùng nổi bật.

Không nên nhìn, Trương Gia Nguyên tuyệt đối sẽ không nhìn. Tán Đa giống như lệ quỷ bò ra từ địa ngục đứng ở bên cạnh hắn, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm như hổ rình mồi.

Trương Gia Nguyên vội vàng quỳ xuống, vừa bắt mạch vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng vẫn sợ hãi hỏi Tán Đa một câu: "Điện hạ, tuyên thần tới đây là muốn xem cái gì?" Ngài quá hung dữ làm cho người ta ngất xỉu, là tình thú nhỏ giữa hai người, cũng không nên làm tổn thương người vô tội như ta chứ!

Tán Đa khẽ híp mắt, nhìn về phía bụng Lưu Vũ: "Hôm nay bản cung muốn y, cảm giác trong bụng y hình như có thứ gì đó, bản cung thiếu chút nữa không rút ra được. Ngươi nhìn xem, y có phải mắc bệnh lạ gì không?"

Trương Gia Nguyên ngẩn người, sau đó nuốt nước miếng, hắn nhanh chóng tiêu hóa lời Tán Đa nói, "Muốn", "Thiếu chút nữa không ra được", vội vàng trả lời: "Thần vừa bắt mạch, hơn nữa mỗi ngày đều đến bắt mạch, cũng không phát hiện có bệnh gì cả?"

Hạ quan còn chưa cưới vợ, Điện hạ xin hãy tế nhị.

Tán Đa hừ lạnh một tiếng: "Nếu không, vậy cái gì trong bụng y?"

"Thần có thể sờ thử một chút không?" Lúc nói những lời này, Trương Gia Nguyên cũng không dám ngẩng đầu lên. Hắn biết rõ tính cách của Tán Đa, lúc này sờ tiểu Hầu gia một cái, hắn sợ là bản thân sẽ lập tức đi xuống địa phủ cầu một chức quan.

Tán Đa chần chờ nhìn về phía Lưu Vũ đang mê man trong chốc lát mới giơ tay cho phép, Trương Gia Nguyên như trút được gánh nặng, vội vàng xốc chăn lên, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng, tay đè ép lên cái bụng trơn bóng của Lưu Vũ.

Vừa mới áp lên, Tán Đa đã cực kỳ không vui, nhìn Trương Gia Nguyên nhiều lần sờ mó, thậm chí còn muốn kéo chăn xuống một chút, Tán Đa đột nhiên kéo hắn lại, ném hắn sang một bên, tự mình ngồi trên giường: "Ngươi còn muốn sờ cái gì nữa, bản cung sờ thay ngươi."

Trong chớp mắt, Trương Gia Nguyên cảm thấy tay mình sắp bị gãy. Hắn xoa xoa cổ tay, thức thời quay lưng lại: "Điện hạ kéo chân y ra, đưa tay vào xem có phải đụng đến một chỗ phồng lên hay không? Có một cái lỗ ở giữa, lúc này nó hẳn là đóng chặt."

Tán Đa liếc trương Gia Nguyên một cái, cũng không so đo hắn nói chuyện không chút ý tứ, liền kéo hai chân Lưu Vũ ra, thò ngón tay vào.

Như Trương Gia Nguyên đã nói, hắn cảm thấy một chỗ mềm mại đóng chặt, có một lỗ hổng ở giữa, có thể đi vào sâu hơn. Ngay khi hắn dò xét tiến vào, Lưu Vũ vốn ngất xỉu lại vô thức rên lên một tiếng, thanh âm mềm nhũn như làm nũng, cả tẩm cung trong nháy mắt lạnh lẽo như hầm băng.

Cái này... yếu ớt mềm mại như vậy sao?

Trương Gia Nguyên trong nháy mắt xương cốt cũng mềm nhũn, không cần hiểu lầm, thật sự sợ đến mềm nhũn.

"Thần cái gì cũng không nghe thấy!" Trương Gia Nguyên vội vàng quỳ xuống đất, không dám quay đầu lại.

Thật lâu sau, Tán Đa nặng nề thở ra một hơi, tựa hồ đang áp chế một ngọn lửa vô hình trong thân thể.

"Đến mức này ngươi còn dám nói với bản cung trong bụng y không có gì?"

"Điện hạ có thể không biết, tình độc của Hạ Ấp có thể khiến cho... khiến cho người thừa nhận có khả năng sinh con, Điện hạ, y đây là... có tử cung. Thứ Điện hạ sờ được chính là đường sinh sản, bên trong, chính là khoang sinh sản." Trương Gia Nguyên quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Đồng tử của Tán Đa phóng đại... Hắn cứng ngắc kéo chăn ném lên người Lưu Vũ, dáng vẻ xa cách nhìn chằm chằm người đang mê man, giống như nhìn một con quái vật.

"Tại sao không phải ngay từ đầu? Vì cái gì lại cứ... ngay lúc này?"

"Thần cũng không biết..." Trương Gia Nguyên nằm sấp trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám.

Lại là một sự tĩnh lặng tra tấn lòng người, lâu đến nỗi Trương Gia Nguyên cho rằng trời cũng sắp sáng.

"Chuyện hôm nay, nếu có người thứ ba biết, bản cung sẽ không tha cho ngươi." Tán Đa ngồi trở lại giường, tâm tình đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trương Gia Nguyên ra khỏi Đông Cung, trở về nhà, Lực Hoàn đang ở đại sảnh chờ hắn trở về.

"Thế nào rồi?" Thấy vẻ mặt Trương Gia Nguyên trắng bệch, chờ hắn run rẩy đóng cửa lại Lực Hoàn mới trêu ghẹo nhìn hắn, mở miệng hỏi.

Trương Gia Nguyên ngồi xuống, rót một chén trà uống một hơi cạn sạch: "Ca ca liệu sự như thần, Lưu Vũ quả thật có năng lực sinh sản."

Lưu Hân chết, hồn quy bản thể, nhân ngư vốn lưỡng tính, phương hướng tính dục không rõ ràng. Lúc này Lưu Vũ đã trở nên nguyên vẹn, tự nhiên là có khả năng sinh sản.

Lực Hoàn cười cười: "Hờ hờ, Lưu Hân chết thật tốt."

Trương Gia Nguyên nhìn Lực Hoàn, thở dài: "Quả thật rất tốt, nhưng Điện hạ đối với tiểu Hầu gia tàn bạo, tiểu Hầu gia có thể nói là một chỗ tốt cũng không có."

"Đây là kiếp nạn y cần trải qua." Lực Hoàn không chút để ý đáp một câu, tâm tư còn ở trên người tiểu Thái tử tương lai: "Đệ phải bồi bổ cho y nhiều hơn, tranh thủ một năm sau sinh hạ tiểu Vương tử, coi như là công đức viên mãn."

"Nam nhân sinh con..." Trương Gia Nguyên vẫn có chút cố kỵ: "Đệ còn chưa từng nghe thấy, những lời lừa gạt Điện hạ hôm nay cũng là ca ca bảo đệ nói."

Lực Hoàn cười lớn vỗ lên bả vai Trương Gia Nguyên: "Quên đi, đây là chuyện vui."

"Có muốn nói cho Thừa tướng biết hay không?" Trương Gia Nguyên thấy Lực Hoàn vui vẻ như vậy, cảm thấy chuyện vui này nhất định không thể thiếu Bá Viễn.

"Ca đã sớm biết rồi." Lực Hoàn mân mê chiếc quạt gấp của mình.

"Ca có việc quan trọng để làm, không phải còn bắt Hạ Ấp thống nhất lời khai với chúng ta sao? Nếu để Điện hạ biết được chân tướng, đối với chuyện sau này là cực kỳ bất lợi. Phải làm cho hắn tin tưởng vững chắc rằng Lưu Vũ đây là do tình độc gây ra. Nếu Lưu Hân muốn Điện hạ tin Lưu Vũ là người giả dối, vậy không bằng bản tướng thuận nước đẩy thuyền, cứ bất tri khả phủ* vậy."

*Chẳng nói đúng sai, không tỏ rõ ý kiến, không dứt khoát, chẳng ừ hử gì cả

Vừa nghe Lực Hoàn nói như vậy, Trương Gia Nguyên trong nháy mắt liền hiểu được. Hắn khẽ thở dài, tiểu Hầu gia trước sau đều bị công kích, tương lai sau này sợ là mỗi ngày đều không dễ dàng.

...

"Tỷ tỷ?" Trong lúc hốt hoảng, Lưu Vũ dường như nhìn thấy Lưu Hân. Y vội vàng chạy tới, giống như khi còn bé vỗ lên lưng nàng.

Giống như bản thân vừa đánh tan một đóa bồ công anh, bóng lưng Lưu Hân dần dần biến mất. Tia lửa vụn vặt từ thân thể nàng chui vào trong bụng y, Lưu Vũ đột nhiên đau đớn khó nhịn, lập tức mở bừng mắt.

Đập vào mắt, là chiếc giường cao lớn hoa lệ quen thuộc như mọi khi.

Lúc này Tán Đa xõa tóc, đang ngồi bên giường lạnh nhạt nhìn y.

Lưu Vũ cùng hắn chạm mắt một cái, liền liếm liếm đôi môi khô nứt, muốn chống giường đứng lên, lại như thế nào cũng không có sức lực.

"Ngươi muốn làm gì?" Tán Đa hỏi, cổ họng cũng khô khốc như y.

"Ta muốn uống một ngụm nước." Lưu Vũ quả thật đã kiệt sức, hơn nữa bụng vẫn đau nhức, thậm chí nói một câu cũng khó khăn.

Tán Đa nhìn y hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy cầm một chén nước tới, lại không muốn chạm vào y, nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Lưu Vũ nhìn nước trong tay hắn, hai tròng mắt lộ ra khát vọng đối với sự sống. Tán Đa mắng nhẹ một câu, đi qua đỡ y, cho y uống một ít.

Lưu Vũ sợ hắn tức giận, uống xong liền ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường.

"Ngươi có biết bản thân đã xảy ra chuyện gì không?" Tán Đa đặt chén xuống rồi nhìn lại.

"Làm sao vậy?" Lưu Vũ do dự, không rõ đến tột cùng hắn muốn nói cái gì.

"Tình độc kia có thể làm cho ngươi có khả năng sinh sản, thứ đồ trong bụng cũng đã có rồi, khoảng thời gian này, ngươi không có cảm giác sao?" Tán Đa nghi hoặc nhìn y, một chút cũng không thể tin Lưu Vũ đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả. Ngay từ đầu, sau khi ăn loại trái kia, Lưu Vũ đã giấu diếm việc này khẳng định có dụng tâm khác.

Lưu Vũ ngây ngẩn cả người, y sờ lên bụng vẫn đau đớn không giảm, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Tình độc kia... không có khả năng này..."

Ngay sau đó, y dường như nghĩ về một thứ: "Không phải là... là hồn phách tỷ tỷ cùng ta quy nhất... Thân thể cũng..."

Tuy rằng y lẩm bẩm, nhưng Tán Đa nghe rõ ràng. Chỉ cần nhắc đến Lưu Hân, Tán Đa giống như pháo hoa bị đốt cháy, lập tức bùng nổ: "Lưu Vũ, ta cho ngươi một cơ hội khác, ngươi nói chuyện nghiêm túc cho bản cung."

Lưu Vũ nhìn về phía Tán Đa: "Ta biết ngài không tin ta, tình độc không có loại khả năng này, người ở Hạ Ấp đều biết, Tán Đa, ta sẽ không lừa gạt ngài."

"Được." Tán Đa đứng lên: "Được, Lưu Vũ, đừng nói bản cung chưa từng cho ngươi cơ hội. Mang vào."

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền có rất nhiều người tiến vào, Lưu Vũ thấy rõ một người trong đó: "Thúc phụ, thúc phụ mau giải thích với Điện hạ, ta không có lừa hắn."

Nam nhân sợ hãi rụt rè né tránh ánh mắt y, quỳ trên mặt đất: "Đại vương, Hạ Ấp chỉ có Vương hầu chúng ta mới biết, tình độc này thật sự có thể làm cho nam tử sinh con, thần tuyệt đối không dám lừa gạt Đại vương."

Những lời này nói ra, Lưu Vũ lập tức sững sờ tại chỗ. Chờ y phục hồi tinh thần lại, không biết lấy từ đâu ra khí lực, nhanh chóng từ trên giường bò lên: "Thúc phụ, tại sao lại nói như vậy? Thúc, thúc không thể nói dối..."

"Đãi Cao!" Tán Đa đứng ở một bên, hai mắt đỏ thẫm: "Ngươi biết phải làm sao rồi đấy."

Đãi Cao chần chờ nhìn ánh mắt Lưu Vũ một chút, cuối cùng vẫn ôm quyền, gian nan lĩnh mệnh: "Thuộc hạ rõ rồi."

Đợi sau khi mọi người bị dẫn ra ngoài, không đến một lát sau ngoài cửa sổ cách một tầng giấy liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Lưu Vũ còn đắm chìm trong bi thống, nghe được động tĩnh, đầu tiên là không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tán Đa. Thấy hắn mặt như băng sương, thần sắc tàn nhẫn, trong lòng đoán được tám chín phần mười.

Y lảo đảo xuống giường, chịu đựng đau nhức từ bụng dưới, xông về phía cửa đại điện, còn chưa được mấy bước đã bị Tán Đa túm tóc, kéo trở về.

Trong lúc nhất thời long trời lở đất, Lưu Vũ bị Tán Đa gắt gao đè lên giường.

"Bản cung đã từng nói với ngươi, chỉ cần ngươi ở trước mặt người khác nói một chữ, bản cung liền chặt bỏ một thứ trên người Tiểu Cửu, hôm nay bản cung nhân từ, giết bọn họ diệt khẩu, cho ngươi một giáo huấn. Nếu ngày sau không nhớ, đừng trách bản cung vô tình." Tán Đa áp chế y, siết chặt giữ lấy, giống như là muốn bóp nát y.

Lưu Vũ khóc không thành tiếng: "Tán Đa, ta vừa rồi quên mất... Ngài không cần như vậy, đây là lạm sát vô tội..."

"Cho nên nói, ngươi phải nhớ kỹ, đừng hòng muốn lừa gạt bản cung. Đừng vì thứ thương xót giả tình giả ý này của ngươi mà khiến bản cung giết sạch tất cả mọi người." Tán Đa vặn chặt cổ tay y cho đến khi hai tay Lưu Vũ sung huyết đỏ bừng.

Ta không nói dối ngài... Lưu Vũ lắc đầu, Tán Đa, ta thật sự không lừa gạt ngài.

L: Lưu Vũ không phải không đi, chỉ là còn chưa hết hy vọng. Còn có không cam lòng, còn ôm một trái tim yêu Tán Đa không muốn bỏ cuộc.
Tiểu Hầu gia cũng là nam nhân, cũng muốn bảo vệ Điện hạ mình yêu quý. Có lẽ y đi rồi, sẽ có thế giới phồn hoa chờ y, nhưng thế giới kia, không có Tán Đa y yêu thích nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com