Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Quay về

Sáng mồng mười, Lưu Vũ đang đắn đo cầm hạt cải dầu màu đen chơi cờ một mình, thình lình nghe thấy bên ngoài Vương cung vang lên tiếng hào giác ngập trời.

Hoàng thất hiếm khi nổi lên tiếng hào giác, trừ phi chinh chiến trở về. Y tò mò nhìn ra ngoài, hỏi Lâm Mặc: "Là vị tướng quân nào hồi triều sao?"

Lâm Mặc tránh né ánh mắt của y, ấp úng: "Nói vậy cũng đúng."

Lưu Vũ liếc hắn một cái, ngữ khí phi thường khẳng định: "Ngươi có chuyện lừa gạt ta."

Lâm Mặc không giấu được nữa, lúc này mới nói thật: "Kỳ thật sáng sớm mùng ba, hắn liền đi chinh phạt Nam Cảnh."

"Cái gì?" Lưu Vũ thiếu chút nữa đập án đứng lên. Từ sau lần Tán Đa đi, Trương Gia Nguyên cũng không trở lại, đều chỉ có một vài tiểu y quan tới thỉnh mạch, hỏi cũng không hỏi ra cái gì, chỉ nói thái y được lệnh làm chuyện quan trọng, ai ai cũng tam giam kỳ khẩu*.

*Nói năng thận trọng

Y luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nghe thêm được gì, muốn gọi Uyên nhi tới, lại không biết nó đi đâu, gọi thế nào cũng không gọi được, cuối cùng Lưu Vũ chỉ có thể chờ như vậy, chờ một lần, chính là hơn mười ngày.

"Ngài yên tâm, hắn chinh phạt chính là phản quân Nam Cảnh, chẳng qua thuận thế đem những quốc gia kia đánh dấu thành Bắc Quốc." Lâm Mặc thở dài: "Tiểu Cửu đi theo rất nhiều người, Tán Đa lại chỉ mang theo tam tướng một mình đi tới, tất nhiên là so với hắn đến Nam Cảnh nhanh hơn một bước."

"Tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới chuyện chinh phạt Nam cảnh?" Lưu Vũ cho rằng ngày đó tam tướng đến chất vấn hắn vì sao không ở lại tẩm cung phi tần, không nghĩ tới, là bảo hắn đi đánh phản quân giành mấy tòa thành trở về.

"Ta cũng không biết." Lâm Mặc lắc đầu: "Nghe nói những thành trì kia, Minh phi vừa mới tiến cung đều từng đi qua."

"Lâm Mặc, ngươi nói thật cho ta biết, đều nói Tán Đa nhiều ngày này vẫn ở tẩm cung tân phi kia, ngày đó sau khi tam tướng dẫn hắn đi, đến tột cùng là đi đâu?" Lưu Vũ có chút hiểu được, trong lòng không kịp mừng thầm, vội quay đầu lại chất vấn Lâm Mặc.

"Ngày ngày lưu lại, đều là nữ nhân thô chi tục phấn tự mình lan truyền ra, sau khi tam tướng mời Đại vương rời đi, hắn liền cùng tam tướng ở đại điện đến sáng mùng ba thì xuất chinh, cho nên ngày đó nàng đến diện kiến ngài, ta biết rõ nàng nói dối, lúc đó mới đốt khăn tay... Ta còn để Uyển nhi rời đi."

Lâm Mặc rất có lý lẽ: "Ta không nói cho ngài nghe, thuần túy chỉ vì không muốn nói. Cũng không phải ta muốn nhìn ngài lo lắng như thế, chỉ là tức giận bạo quân kia gạt ngài, lén lút xuống tay với Nam Cảnh. Hắn biết ngài cùng Tiểu Cửu tình như thủ túc, quả thực là không để ngài ở trong lòng. Ta sợ ngài biết càng thêm khó chịu... Hơn nữa, ta cũng được dặn dò qua, lừa gạt ngài mấy ngày, chỉ là mấy ngày."

"Ngươi thật là..." Lưu Vũ hình như có chút hiểu rõ, lại có chút không rõ.

Y đứng lên nói: "Lâm Mặc, nhanh chóng mặc y phục cho ta. Minh Ngọc kia có lá gan lớn hơn nữa, mặc dù tin tức là nàng lan truyền, cũng tuyệt đối không dám để cung nữ của nàng nói dối trước mặt ta, nhìn thế nào cũng như thể có người ở sau lưng nàng dàn xếp, không phải Tán Đa thì chính là tam tướng. Hôm nay Đại vương khải hoàn, Vương hậu đi đón là quy củ qua từng triều đại, ta không đi nghênh đón, chính là không ra thể thống. Ngươi có thể ngày ngày gạt ta, sắm vai Thúy Cúc xinh đẹp, nhưng hôm nay, ngươi tuyệt đối không thể lừa gạt nữa."

...

Minh Ngọc rất biết xem xét thời thế, nghe nói Tán Đa muốn trở về, sáng sớm nàng ta đã đến thành đón. Lúc Lưu Vũ đến, liền nhìn thấy Tán Đa ôm nàng ta trong ngực, mỹ nhân ôm cổ hắn, tuấn nam mỹ nữ, minh quân hiền phi. Chung quanh là quan lại lớn nhỏ, rốt cuộc không một ai giống như khi đối mặt với y đều chỉ trỏ, bọn họ lúc này mặt đầy ý cười, như thể ở cùng một phái, vô cùng hài hòa.

"Đại vương anh minh thần võ, giúp thần thiếp báo đại cừu." Minh Ngọc kiều diễm quấn lấy hắn, mềm mại như không xương.

"Minh phi không hổ là hậu nhân của lão tướng, điều binh động mã như đàn chỉ chi dãn*, lần này giúp Bắc Quốc một đại ân.", "Đúng vậy Đại vương, nếu không phải Minh phi hiến kế, không có khả năng đánh xong nhanh như vậy.", "Đại vương nên thưởng"...

*Một cái búng tay (thành ngữ)

"Vậy thì thưởng!" Tán Đa cười một chút: "Phong vong mẫu Minh Ngọc là Nhất phẩm Quận Huyện phu nhân."

"Thần thiếp tạ ơn Đại vương." Minh Ngọc nép vào trong ngực hắn, không ai chú ý tới, lúc này Vương hậu đứng bên ngoài đám người vội vàng chạy đến.

Lưu Vũ đơn độc xoay người, đi về phía tẩm cung. Hắn là Đại vương Bắc Quốc, bên cạnh tất nhiên là nên giữ lại người có thể giúp hắn hoàn thành bá nghiệp. Bất luận là Bá Viễn hay là Lực Hoàn, hoặc là Lưu Chương thậm chí phi tần lúc này, đều có một chỗ để dụng võ, không giống y, từ đầu đến cuối chỉ có một trái tim, dâng lên cho hắn, hắn cũng không cần.

...

"Bản tướng vẫn là thua Đại vương một bậc." Bá Viễn ngồi ở dưới điện, trong nháy mắt cảm khái muôn vàn.

Nhớ năm đó hắn tự nguyện đi theo, hơn phân nửa là bất mãn Thục Địa độc bá một phương. Hiện giờ xem ra, một minh chủ như vậy, hắn lựa chọn đúng rồi.

Tán Đa kính hắn một chén: "Thừa tướng cùng Văn Võ tướng chớ trách bản vương tự tiện chủ trương không thương thảo với các ngươi, đích thực chúng khẩu nạn điều*, nếu ý nghĩ không nhất trí, sẽ lãng phí thời cơ, chậm trễ đại sự. Chi bằng quyết đoán dứt khoát, hành sự kiên quyết."

*Chín người mười ý

"Đại vương nặng lời rồi." Bá Viễn đứng dậy, đáp lễ hắn một chén.

"Ta nói Đại vương ngài tại sao nhất định phải nạp nàng, ra là vì để lấy được một ít cơ mật của Nam Cảnh." Lực Hoàn vốn cảm thấy Tán Đa tự có tính toán, lấy hiểu biết của mình đối với Tán Đa, hắn làm việc tuyệt đối sẽ không lỗ mãng lại thiếu cân nhắc.

Hơn nữa tinh bàn của chủ nhân có một vị trí cho Minh Ngọc, vì vậy hắn cũng không hề cản trở. Thiên đạo đã xếp đặt, một hai thứ trong đó đều tự có vận mệnh định sẵn, thế nhân chỉ là thuận theo mà đi thôi.

"Bản vương nói cho Tứ vương tử kia một con đường xa hơn, lộ trình hai con trăng trực tiếp biến thành ba, vừa lúc bản vương lấy đi mệnh mạch* Nam Cảnh của hắn, nghĩ sau này hắn muốn phản lại, trong lúc nhất thời cũng không thể gây ra sóng gió gì." Tán Đa lắc lắc chén rượu: "Mẫu thân Minh Ngọc là Quận chúa Nam Cảnh, Minh Ngọc từ nhỏ đã ở trong quân doanh, làm sao không biết khuyết điểm của bọn họ? Lần xuất chinh này, coi như là an ủi Doãn tướng quân trên trời có linh. Năm mười tuổi, bản vương chỉ đón về Đãi Cao, vẫn chưa rửa nhục, hôm nay chính là lúc rửa nhục."

*Mạch máu (Ví những thứ trọng đại), ở đây đang nói lấy đi những thành trấn trọng yếu

Đãi Cao ở một bên quỳ xuống, hai tròng mắt đã chứa đầy nước, chẳng qua hắn phủ phục trên mặt đất, người khác nhìn không được mà thôi, lần đó ôn tồn, chính là cùng Cao Khanh Trần chặt đứt tất cả, hôm nay rửa sạch nỗi nhục, tự tay đâm chết cừu nhân trước đây, không uổng công hắn đi theo Tán Đa.

"Tạ Đại vương báo thù rửa hận cho Doãn gia ta."

Ái tình là ái tình, quốc cừu gia hận không thể không trả.

Sau bữa tiệc...

"Ca ca có tâm sự gì?" Trên xa mã trở về phủ, Lực Hoàn phỏng đoán thần sắc Bá Viễn.

Bá Viễn chậm rãi mở hai mắt đang nhắm nghiền, thở ra một hơi: "Kỳ thật trong lòng ta và đệ đều biết rõ, cần gì phải hỏi ta?"

Lực Hoàn cười một chút, không trả lời.

"Thật ra, thái tử Nam Cảnh kia trở về, quả thật cũng không dễ đánh. Nhưng bây giờ quốc khố trống rỗng, trận chiến này cũng không phải cần đánh ngay lúc này. Lần đầu Đại vương nói cho chúng ta nghe, ta vốn không muốn, sau đó Minh Ngọc tiến vào, đem ý nghĩ của Đại vương nói cho chúng ta biết, trong ứng ngoại hợp, thừa dịp dư nghiệt phe phái công chúa Nam Cảnh còn chưa thanh trừ, đúng là thời cơ tuyệt hảo!" Bá Viễn siết tay, thần sắc ngưng trọng: "Chỉ sợ là, Thái tử Nam Cảnh kia cùng Vương hậu chúng ta có mối giao hảo, Đại vương cũng biết đạo lý trong đó, rất sợ sau khi thái tử kia trở về xưng Vương, khi đó lại vì cừu hận của Bắc Quốc mà nổi lên chiến hỏa, như vậy sẽ đả thương Vương hậu yếu đuối của chúng ta, ngài ấy sẽ đau lòng. Dù sao quốc cừu không báo, ngài ấy cũng không cách nào an lòng. Thế nhưng báo thù, lại làm tổn thương thịt mềm trong lòng ngài, đều là xương máu... Vốn dựa vào việc Lưu Hân chết, nghĩ Đại vương đối với Lưu Vũ sẽ tàn nhẫn, nghĩ y ắt không xoay người được. Chỉ vì có tiểu Vương tử, có huyết mạch kiềm chế, Đại vương lại dần dần bị mài cho mềm mỏng như trước."

Ánh mắt Lực Hoàn cũng có vài phần thâm thúy, Tán Đa cùng Lưu Vũ kiếp trước vốn đã ái ý tình thâm, phần tình nghĩa này chính là khắc vào trong mệnh, mặc dù đời này có hiểu lầm gì, hơn nữa dù có tinh bàn của chủ nhân bố trí, cũng rất khó chia rẽ.

"Đáng tiếc a... Đáng tiếc Đại vương trước nay tình thâm, cũng chỉ có chúng ta biết đạo lý tình nghĩa trong đó. Ca ca cũng không phải không biết ngài ấy trong lòng ít nhiều vẫn là ôm hận, mặc dù có yêu thích thế nào, lúc trước cái chết của Lưu Hân đã đem ngài đặt ở một chỗ rất cao, nhất thời phút chốc cũng không xuống được. Ái tình của Đại vương tựa như núi non, lại là kiểu người chỉ biết làm không biết nói, rất dễ bị người có ý đồ nhìn thấy kẽ hở mà chọc vào. Không phải ta đã dựa vào tính cách này của ngài ấy, làm rất nhiều chuyện để gán tội cho y sao? Nghe nói Minh Phi ở hậu cung lan truyền rất nhiều tin đồn làm tổn thương tâm ý Vương hậu, chỉ cần chúng ta không nhúng tay vào, Lưu Vũ cảm thấy chúng ta không tham dự, nhất định sẽ cho rằng là Đại vương bày mưu tính kế. Không có một ai lại nguyện ý cùng người khác chia sẻ tình yêu. Đại vương phải biết rằng vạn vật trên thế gian này có một đạo lý, đạt được một ít, nhất định sẽ mất đi một ít. Mục đích hiện tại của hắn đã đạt thành, lại chôn xuống cho mình một mầm tai họa ẩn sâu là Minh Ngọc, đây rất có thể là thứ sau này khiến Lưu Vũ một kích mất mạng cũng không chừng."

Chờ Lưu Vũ chết, đến lúc đó Bắc Quốc có Thái tử, coi như là một loại viên mãn.

Bá Viễn thở dài thật sâu: "Đại vương cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi quá bận tâm đến tình nghĩa, đều nói thiết hán nhu tình, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, Lực Hoàn, ta cũng là trăm triệu lần không nghĩ tới, Lưu Vũ còn có thể đối với một người từ nhỏ đã ương ngạnh từ trong xương, đem tình yêu độc nhất vô nhị của ngài kéo trở về. Sớm biết như vậy, còn không bằng giữ lại Lưu Hân. Ít nhất Bắc Quốc ta còn có chút thể diện."

"Cũng không đến mức nào." Lưu Hân vốn là ngoại lệ trong tinh bàn của chủ nhân, nàng nhất định không chết cũng phải chết. Nếu không phải mình không thể dễ dàng sát sinh ở thuộc địa, hắn nhất định sẽ sớm kết liễu Lưu Hân mà không phải kéo dài như vậy. Chủ nhân bây giờ là một phàm nhân, tầm mắt cũng chỉ nhìn thấy nghe thấy được đến thế. Nhưng đôi khi, thiên mệnh quy thiên mệnh, nhiều thứ là sự tại nhân vi*. Xem ra chủ nhân đối với tinh bàn mình bố trí cũng có rất nhiều thứ không hài lòng nha!

*Vấn đề phụ thuộc vào cá nhân (thành ngữ); Với nỗ lực, người ta có thể đạt được bất cứ điều gì

Tựa như ngươi đã sớm viết xong một quyển tiểu thuyết, trong lúc đó đọc lại, vẫn là bôi bôi xóa xóa, cuối cùng như thế nào cũng không thể vừa lòng.

Bá Viễn quay đầu nhìn hắn, nhìn hồi lâu mới nói: "Ta như vậy sớm muộn gì cũng bị Đại vương giết, chính là bởi vì ta quá hiểu rõ hắn. Chắc hẳn Vương hậu cũng không dung được ta, bởi vì ta khinh thường y, y cũng cảm thấy ta nhúng tay vào triều chính quá nhiều sẽ tước đi thực quyền của Đại vương, hy vọng ta có thể chống đỡ đến ngày y chết."

Lực hoàn chớp chớp mắt: "Lưu Vũ, e là không rảnh để ý mà hận chúng ta, hẳn là vậy!"

...

Lưu Vũ giũ sạch lông sói trên chiếc áo choàng, đem nó treo ở một bên, hai chiếc áo choàng một đen một trắng, dưới ánh nến lay động phát ra ánh sáng, thật là xán lạn. Từ khi Tán Đa trở về, Lưu Vũ dù là một ngày cũng không có gặp qua hắn. Đãi Cao nói, Đại vương có việc bận rộn phải ở lại Vương điện, sau đó đưa chút đồ lại đây.

Lưu Vũ đỡ bụng, chậm rãi ngồi trên giường, đầu ngón tay vuốt ve cái bụng nhô lên, bên trong có một chút động tĩnh đáp lại.

"Con cũng nhớ phụ vương có phải không? Con nói xem, có muốn phụ thân đi tìm hắn hay không?" Đãi Cao đang cầm đồ vật đưa mắt nhìn Lưu Vũ một cái, thở dài: "Hầu gia vẫn là không nên đi, Minh phi ở Vương điện hầu hạ."

Lưu Vũ khựng lại một chút: "Đại vương triệu sao?" Không có Đại vương triệu, phi tần không được vào Vương điện.

Đãi Cao lắc đầu: "Minh phi đi đưa điểm tâm cho Đại vương, cũng không biết mỗi ngày đưa cái gì, Đại vương lại không thích ăn mặn."

Lưu Vũ thu tay lại, trầm mặc không nói gì.

Thấy Lưu Vũ suy sụp, Đãi Cao thở dài, vừa định đi lại nghe Lưu Vũ nói: "Doãn tướng quân đại cừu đã báo, không cần nghĩ đến tâm tình của Tiểu Cửu, nghĩ đến đối phương là Doãn tướng quân, Tiểu Cửu hẳn cũng sẽ vui mừng."

Đãi Cao dừng lại một lúc, nhất thời không kịp phản ứng. Nghe Hầu gia nói lời này, giống như là biết quan hệ giữa hắn và Tiểu Cửu, nhưng hắn cùng Tiểu Cửu trước kia có đủ loại chuyện, thậm chí triền miên chỉ một đêm liền ân đoạn nghĩa tuyệt, ngay cả Đại vương cũng không biết, y làm sao biết được?

"Làm sao vậy?" Đang lúc hai người đang yên lặng, Tán Đa đột nhiên đẩy cửa tiến vào.

"Đại vương." Đãi Cao vội vàng quỳ xuống: "Thần vừa định đi qua."

"Tối nay ngươi trở về đi." Tán Đa khoát tay áo: "Không cần ở cùng bản vương, nghĩ đến ngươi trở về cũng có rất nhiều việc phải làm, Văn tướng đang ở trạch viện của ngươi chờ ngươi."

Đúng vậy, hắn muốn trở về lập bài vị, đại cừu đã báo, rốt cục có thể cung phụng từ đường.

Đợi sau khi Đãi Cao lui xuống, Tán Đa tiện tay lật ngọc bội trên bàn lên: "Có thích không?"

Lưu Vũ nhìn nam nhân đã lâu không gặp, giống như cảm thấy đây không phải là thật, mở to hai mắt. Thấy y không đáp lại, Tán Đa buông đồ trong tay xuống, đi tới ngồi ở bên cạnh y. Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lưu Vũ thỏa hiệp, ngả vào vai hắn.

"Ngươi vì lừa gạt ta cũng thật khổ."

"Thế nào? Nghe thấy ta ngày ngày ở lại chỗ nàng ta, cho rằng ta ham mê sắc đẹp, sắc lệnh trí hôn*, lưu luyến quên lối về?" Tán Đa ôm y, chóp mũi vùi ở trên người y, hung hăng ngửi mùi vị của y trộn lẫn mùi rượu trên người mình, thật khiến người ta mê say. Nếu như không dùng lời nói ngăn cản y ở điện Vương hậu, thân thể đang mang thai này của y, bướng bỉnh đi tìm là không cần phải nói, cực lực ngăn cản cũng là chuyện rất phiền toái.

*Chết vì ham muốn

"Ngươi biết ta tức giận không phải cái đó." Lưu Vũ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vừa nghĩ đến một cái khăn đỏ rực kia, vẫn là ủy khuất nhíu nhíu mày: "Minh phi kia vừa mới tiến cung không được ba ngày, liền xúi giục Đại vương đi chinh chiến, Thừa tướng sao không ngăn cản? Quốc khố vốn trống rỗng, Đại vương không thể quá hiếu chiến."

Không biết vì sao, lúc y vừa mới đến gần Tán Đa, có một khoảnh khắc như vậy, hắn dường như khẽ run lên một chút.

Nghe y cũng không chỉ bởi vì nguyên nhân Tiểu Cửu mà tức giận, mà còn là vì dân chúng, Tán Đa lúc này mới buông lỏng tâm tư.

"Việc này tam tướng vẫn chưa biết. Trước đó đã thương lượng với bọn họ, bọn họ cùng ngươi đều dùng một lý do này." Tán Đa vuốt tóc y, động tác nhẹ nhàng: "Việc này liên quan đến thể diện Bắc Quốc, là thứ dân chúng Bắc Quốc ta chờ mong mấy chục năm. Thành trì là chuyện nhỏ, cừu hận cũng vậy, thứ lớn hơn chính là nhiều năm qua có bao nhiêu dân chúng, quân ở đầu này, thê ở đầu kia, không cách nào gặp nhau. Hiện giờ thành trì lấy được, xem như cho tất cả một câu trả lời. Nhớ năm đó huyết hải thâm cừu của bốn mươi tám tướng ở biên cảnh nước ta, ta từng thề sẽ báo thù, quốc gia hưởng ứng. Hiện giờ thái tử Nam Cảnh chưa trở về, chính là thời cơ tốt. Cũng an ủi linh hồn trên trời của một nhà Doãn tướng quân."

Thần sắc Lưu Vũ thoáng ngưng trọng, hiện giờ đoạt thành, một khi Tiểu Cửu xưng vương, lấy tính tình của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại gấp mấy chục lần. Tán Đa hiểu rõ lòng người, sẽ không thể không biết tính tình Tiểu Cửu. Lần này xuống tay, sợ là sớm muộn gì cũng gặp họa. Tranh chấp giữa hai nước là khó tránh khỏi, đánh trễ một chút cũng được, vì sao Tán Đa lạ cứ cố tình cho Nam Cảnh một đòn hạ thấp uy phong ngay lúc Tiểu Cửu sắp xưng Vương? Nhưng điều Tán Đa nói cũng là hợp tình hợp lý, y không dám chạm vào nghịch lân của quân vương nữa.

Kết quả một người không dám nói tiếp, một người đang chờ đối phương hỏi lại, cứ như vậy giằng co lẫn nhau, nói đi nói lại, đều vì quá để tâm đến nhau, cuối cùng vẫn là không nói rõ ràng.

"Ngươi thẳng thắn thành khẩn nói cho ta nghe, ta tất sẽ không ngăn cản ngươi." Cuối cùng Lưu Vũ thở dài, giơ tay lên muốn ôm hắn, lại sờ thấy cánh tay hắn có một chút ẩm ướt.

Dính dấp còn ấm nóng...

Y giơ tay lên, nhìn máu đỏ trên tay, ánh mắt đột nhiên biến đổi: "Ngươi bị thương?"

"Không có gì." Tán Đa đặt đầu y trở lại vai mình.

"Có phải vừa rồi vì ta dựa vào ngươi hay không?" Lưu Vũ đẩy hắn ra, vội vàng cởi bỏ quần áo của hắn, chỉ thấy cánh tay trái rắn chắc quấn một lớp lụa trắng thật dày, mặt trên lộ ra từng tia máu, Lưu Vũ đỏ mắt: "Ta cho người gọi Trương Gia Nguyên tới đây."

"Thôi." Tán Đa bị y làm cho rối tung, mái tóc đen dài buông xuống thân thể màu lúa mì, lúc này hắn nghiêng đầu, hai tay chống trên giường, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, tà mị mê người: "Thay bản vương đem quan mở ra."

Lưu Vũ nhìn vết thương của hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nâng tay thay hắn tháo vương miện, cẩn thận đặt ở một bên. Lúc này mái tóc đen hoàn toàn xõa tung tản ra ở thắt lưng, khiến cho mị lực của hắn tăng thêm mười phần.

"Nếu lát nữa lại chảy máu..." Tâm tư Lưu Vũ vẫn đặt trên vai Tán Đa.

"Lưu Vũ."Tán Đa nhìn y:"Chẳng lẽ ngươi không muốn vân vũ một hồi sao?"

Vẻ mặt Lưu Vũ ngưng trệ, chỉ nghe hắn nói như vậy mà cả người đã tự mình run rẩy, một mặt đã xảy ra chút phản ứng nhỏ bé, cảm giác được một chút ẩm ướt. Nam nhân này, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ nằm ở nơi đó động một ngón tay, cũng có thể câu hồn đoạt phách, khiến người xu chi nhược vụ*.

*Chạy theo như vịt

"Bây giờ không giống như khu vực săn bắn, không cần phải cẩn trọng ủy khuất." Tán Đa vẫn lười biếng nằm nghiêng: "Ngươi lại đây."

Y nhớ hắn, những lời này trực tiếp xông lên đỉnh đầu Lưu Vũ, lập tức nổ tung, làm cho y có chút choáng váng. Y nghiêng người đi về phía trước, chống lên người Tán Đa, chủ động cúi người cắn môi hắn, trong nháy mắt như sấm chớp gặp tia lửa, chỉ tức khắc đã bốc cháy.

"Ngươi có biết mười ngày này, ta rất nhớ ngươi... Hôm nay người chào đón ngươi, nên là ta."

"Bản vương muốn Vương hậu ở trên giường nghênh đón." Tán Đa nâng lên một lọn tóc của y, đặt ở giữa mũi khẽ ngửi.

Lưu Vũ bị hắn ôm trên đùi, Lúc này cao hơn hắn một cái đầu, y cúi đầu nhìn lại, trên khuôn mặt cương nghị của Tán Đa là hàng mi dài như lông vũ đang khép hờ, phía dưới là đôi mắt anh khí vô cùng, mê người đến cực điểm.

Lưu Vũ thở gấp một tiếng, y quả thật là yêu hắn thảm. Đây không phải độc, mà chính là kiếp nạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com