Chương 8: Độc phát
Tán Đa hôm nay không xuất cung mà ở lại trong viện, bắt đầu luyện quyền vào buổi sáng.
Khi Lưu Vũ nghe được động tĩnh, trong sân viện đã chật kín người.
Y hiện đang đứng ở một bên lầu các, nhìn Tán Đa mặc quần áo màu đỏ sậm đứng dưới tàng cây hợp hoan. Chỉ thấy hắn cầm roi thép trong tay, tóc dài buộc thẳng lên cao. Quần áo ôm sát thân thể làm nổi bật vóc người cao lớn thon dài của hắn, càng thêm anh tuấn.
Trong lúc hắn mạnh mẽ ra đòn, chướng ngại vật trong vườn bị quất cho nát vụn, nếu như roi bạc có thể tích điện, khẳng định càng thêm uy mãnh vô cùng.
Trong sân tràn đầy tiếng cổ vũ, Lưu Vũ cũng vỗ tay. Quả thực quá bá đạo, quá anh khí, khiến bao nhiêu nữ tử vì hắn mà điên cuồng, mà mê muội.
Cả người hắn đều là mồ hôi, trên mặt càng phủ đầy mồ hôi trong suốt. Đãi Cao đưa cho hắn một cái khăn lụa, Lưu Vũ nhìn ngón tay mảnh khảnh của hắn, lụa tơ màu đỏ sậm từ giữa ngón tay hắn tràn ra, mồ hôi thấm lên trên, ướt đẫm...
Lưu Vũ không khỏi nhớ tới, Tán Đa nằm trên người y, cả người đầy mồ hôi, thở dốc cùng gầm lên kịch liệt, còn có lúc cúi đầu nhìn xuống y, sự tàn bạo kia giống như muốn xuyên thấu cùng chiếm hữu y.
Lưu Vũ không hiểu sao cảm thấy nóng lên, vội vàng tránh đi tầm mắt của Tán Đa, lại một lần nữa chạy trốn khỏi hiện trường. Lúc này đây, nếu y quay đầu lại một lần nữa, sẽ có thể nhìn thấy đôi mắt ý vị thâm trường của Tán Đa nhìn chằm chằm vào y.
Đến giữa trưa, Vương hậu ghé đến.
Lưu Vũ không kịp ăn mặc chỉnh tề đã bị Đãi Cao dẫn đi chính điện.
"Thần tử Lưu Vũ, bái kiến Vương hậu." Lưu Vũ vừa mới vào cửa điện, chỉ đại khái xác định được vị trí Vương hậu liền vội vàng quỳ trên mặt đất.
Một giọng nữ lạnh lùng cứng rắn, mang theo mười phần uy nghiêm, cực kỳ có lực: "Đứng lên, để cho ta nhìn kỹ."
Lưu Vũ vội vàng đứng lên, ánh mắt vẫn không dám nhìn nàng.
"Đứa nhỏ này sinh ra thật đẹp." Người làm mẹ trên thiên hạ đều giống nhau, ai thấy đứa nhỏ mình thích, đều sẽ khen ngợi vài câu.
"Mẫu hậu, Hân Nhi cùng Lưu Vũ là song sinh, diện mạo giống nhau." Tán Đa nhìn nhiều hơn vài cái, nắm tay Vương hậu, ngồi trên chính điện.
Lúc này trên mặt hắn nhiều hơn một phần tươi cười cùng hồn nhiên, cũng nhiều hơn một phần yên bình cùng thoải mái.
Vương hậu dừng một chút, dường như không nguyện ý nhắc tới Lưu Hân. Nàng vẫy vẫy tay với Lưu Vũ, muốn y đến gần hơn một chút. Lưu Vũ can đảm đi qua, ngồi trên đệm.
"Hạ Ấp các ngươi cũng có tiếng như Văn tướng, ngươi có biết bói quẻ không?" Vương hậu rất thâm ý nhìn Lưu Vũ.
"Thần tử biết bói một chút, nhưng còn lâu mới tốt bằng tiền bối. Phụ thân vẫn bận rộn với những việc vặt vãnh, không mấy chú trọng bồi dưỡng ở phương diện này." Lưu Vũ âm thầm lau mồ hôi, vào trong cung, y nhất định phải cẩn thận hành sự mới được.
Chuyện này, đáp tốt Vương hậu sẽ bớt được một chút thành kiến, đáp không tốt, đó chính là con trai Hạ Ấp Hầu có dã tâm muốn kế thừa năng lực Văn tướng, vậy thì không cần phải nói nữa.
"Ngươi không cần khẩn trương." Vương hậu nhìn y một cái thật sâu.
"Ngươi sinh ra mang điềm lành, tỷ tỷ ngươi sinh ra sớm hơn ngươi một chút, chuyện này Hạ Ấp Hầu chưa bao giờ bẩm báo, gần đây mới nghe được việc này, chỉ là muốn hỏi ngươi, có biết hay không?"
Lưu Vũ nhíu mày, trái tim có chút thắt chặt: "Thần tử không biết."
"Thật sự không biết? Phụ thân ngươi từ khi tỷ tỷ ngươi vừa mới sinh ra đã nuôi nàng ở khuê phòng, ngày sinh nói với bên ngoài đều là giả. Nguyên nhân là tỷ tỷ ngươi sinh ra không lành, phụ thân ngươi e sợ nàng sẽ mang đến bất hạnh cho người xung quanh, liền một mực đem nàng giấu đi nuôi dưỡng, để ngươi thay nàng chủ trì các việc tế tự ở đất phong." Vương hậu cùng Tán Đa quả nhiên là mẹ con ruột thịt. Đầu ngón tay thon dài của nàng vẫn gõ vào mặt bàn, khí tràng kinh người.
Lưu Vũ nhíu mày: "Vương hậu nương nương, trưởng tỷ thuở nhỏ thân thể yếu ớt, mới luôn ở trong khuê phòng. Thần tử chưa bao giờ nghe được lời đồn đãi thế này, chắc là nói nhảm, nương nương nhất định không thể nghe lời gièm pha."
"Thế nào? Ngươi cho rằng bổn hậu là loại người tùy tiện nghe ngóng?" Vương hậu thấy bộ dáng này của y, không giống như biết chuyện, đè nén tức giận móc ra một phần thẻ tre đưa cho y: "Phụ thân ngươi lo lắng cho ngươi, liền đem sự thật tấu lên bản hậu cùng Đại vương. Ngươi xem có phải là chữ của cha ngươi không?"
Lưu Vũ run rẩy cầm lấy thẻ tre, y đã không thấy rõ phía trên đến tột cùng viết cái gì, trưởng tỷ ngày sinh bát tự hung hiểm, vậy có nghĩa là... Điện hạ, cùng trưởng tỷ không còn khả năng!
"Đa nhi, ngươi thân là Thái tử, phải thuận theo thiên mệnh." Vương hậu nhìn biểu tình của Lưu Vũ, liền hiểu rõ.
Nàng vỗ vỗ tay Tán Đa: "Nhan Thanh là thái tử phi chúng ta chọn cho con."
"Mẫu hậu!" Tán Đa rõ ràng không đồng ý: "Nhi thần trong lòng yêu Lưu Hân, nghĩ muốn lập nàng làm Thái tử phi."
"Đừng náo loạn, nếu không phải Hạ Ấp Hầu lúc ấy lấy ngày sinh của Lưu Vũ báo lên, phụ vương mẫu hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý." Vương hậu trấn an Tán Đa: "Con ta phải cân nhắc triều dã, Nhan Thanh toàn tâm toàn ý với con, ngày sau nhất định phúc lộc cung đình đều là của con."
"Mẫu hậu, Hân Nhi đã là người của con, người bắt nhi thần vô trách nhiệm với nàng, nhi thần tuyệt đối không làm được." Tán Đa buông tay Vương hậu ra, vẻ mặt nghiêm túc và kiên định.
Thẻ tre siết chặt trong tay rơi xuống đất, thân thể Lưu Vũ cùng Vương hậu không hẹn mà cứng đờ tại chỗ.
"Chuyện khi nào?" Lưu Vũ và Vương hậu trước sau đồng thanh hỏi ra.
"Mẫu hậu, nhi thần tuyệt đối sẽ không lấy danh dự của người mình yêu ra nói dối, nếu mẫu hậu không tin cứ phái người gọi Hân nhi đến, nhi thần và nàng cùng đối mặt." Tán Đa tâm đã định, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Vương hậu ngày càng khó nhìn.
Trong nháy mắt, cả đại điện yên tĩnh kỳ lạ.
"Ngươi chuẩn bị đi, mấy ngày sau cưới Nhan Thanh làm Thái tử phi." Vương hậu đứng lên, hất tay Tán Đa ra.
"Mẫu hậu, nhi thần không thể có lỗi với Hân nhi..." Tán Đa muốn kéo Vương hậu lại, lại bị Vương hậu quát: "Câm miệng!"
Vương hậu tức giận tát hắn một cái: "Nhan Thanh là cháu gái Thừa tướng, xứng đáng với vị trí Quốc mẫu tương lai. Ngươi lại vì một cái mệnh khắc ngươi, khắc với Bắc quốc ta, chấp mê bất ngộ* như thế, đối nghịch bổn hậu, ngươi xứng đáng với vị trí thái tử đương triều, Quốc vương tương lai sao? Quỳ xuống!"
*Khăng khăng một mực; một mực không chịu giác ngộ; u mê không tỉnh ngộ
Tán Đa tự biết mình không có lý lẽ, bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất.
"Đãi Cao!" Vương hậu cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, rống lên một tiếng chờ Đãi Cao tiến vào chính điện, nam nhân cao tám thước sợ tới mức cả người run lên.
"Ngươi hầu hạ Điện hạ thật tốt, ta sẽ bảo Kha Vũ hảo hảo canh giữ Đông cung, cho đến khi Điện hạ đại hôn mới thôi." Vương hậu vung tay áo, thuận tiện trừng mắt nhìn Lưu Vũ một cái, liền tức giận rời đi.
Tán Đa quỳ xuống đất không nói một lời, cho đến khi Vương hậu rời đi cũng không đứng dậy.
"Điện hạ." Đãi Cao tiến lại đỡ hắn.
"Ta phải đi gặp phụ vương!" Tán Đa quyết tâm.
"Vương hậu đã phong tỏa Đông cung rồi, Điện hạ, chúng ta không ra được." Đãi Cao sầu lo nhìn chằm chằm Tán Đa.
Lưu Vũ thất hồn lạc phách nhìn Tán Đa, ánh mắt nóng rực: "Lúc nào?" Trưởng tỷ cùng điện hạ đã làm chuyện thân mật từ khi nào? Vì sao trưởng tỷ cho tới bây giờ cũng không nói cho y biết? Từ nhỏ đến lớn, giữa y và trưởng tỷ không hề có bí mật, bọn họ rất thân thiết, tuy hai mà một.
Tán Đa làm sao có thể để ý đến Lưu Vũ? Trong lòng hắn đều là Lưu Hân. Dựa theo tính cách của mẫu hậu, nàng nhất định sẽ không để Lưu Hân sống trên đời này. Hân nhi có nguy hiểm về tính mạng, mà hắn lại bị nhốt ở Đông cung cái gì cũng không làm được.
Vốn là độc chưa tan hết, ngày đêm bôn ba hồi triều, liên tục mấy ngày uống rượu, hơn nữa nóng giận đan xen, trước mắt Tán Đa tối sầm lại, ngã xuống đất.
"Điện hạ!" Bên tai là tiếng kêu gào lo lắng của Lưu Vũ.
Lúc tỉnh lại, đã là mấy ngày sau.
Tán Đa mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là Lưu Vũ tựa vào bên giường, nhắm mắt ngủ. Trong tay y còn cầm một cái bát lưu ly trống rỗng, tóc tùy ý cố định bằng trâm cài, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Tán Đa hít sâu một hơi, nâng tay gian nan chạm vào Lưu Vũ, hắn ngủ đến toàn thân đều cứng ngắc. Dần dần, hắn chạm đến ngón tay của Lưu Vũ, sau đó nắm chặt tay y.
Lưu Vũ chợt mở to mắt, nhìn Tán Đa, lại nhìn hắn kéo tay mình, vẻ mặt run rẩy một chút.
"Đừng lên tiếng." Giọng Tán Đa có chút khàn khàn.
Lưu Vũ gật gật đầu, sau đó, nhào lên người Tán Đa.
Người bệnh nặng mới khỏi bị y nhào tới như vậy, ngực nhói một cái, thiếu chút nữa bị Lưu Vũ tiễn đi. Vừa muốn rống y một tiếng, lại cảm giác trước ngực truyền đến ẩm ướt nóng bỏng, hắn mới nuốt những lời sắp thốt ra trở về.
"Độc rõ ràng đã vào tâm mạch, ta lại không bức nó ra ngoài." Lưu Vũ chôn ở trong ngực hắn, nghe nhịp tim suy yếu vô lực, chỉ cảm thấy hối hận.
Nhắc tới trúng độc, Tán Đa đột nhiên nhớ tới: "Hân nhi..."
Trái tim Lưu Vũ lộp bộp một chút, đau nhói: "Trưởng tỷ, không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt." Tán Đa không chú ý tới sự bất thường của Lưu Vũ: "Ta nằm bao lâu rồi?"
"Hơn nửa tháng." Lưu Vũ chậm rãi ngồi dậy, ngón tay thon dài mò mẫm khóe môi khô nứt của Tán Đa: "Điện hạ, ta thật không ngờ độc này còn chưa bài sạch, chỉ người Hạ Ấp mới có thể tiêu trừ, mấy ngày nay thái y vẫn ra vào, nói mạch của ngài rất kỳ quái..."
"Ngươi đã nói với họ?" Tán Đa túm lấy cổ tay Lưu Vũ, so với y còn khẩn trương hơn.
Lưu Vũ lắc đầu.
"Tuyệt đối không thể nói với người ngoài, nếu không Hạ Ấp sẽ có tai họa đổ máu. Hân nhi còn ở Hạ Ấp, không thể để cho nàng gặp phải nguy hiểm." Tán Đa mặc dù hôn mê nhiều ngày, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như trước.
Nghe được Lưu Hân, Lưu Vũ bất giác trong lòng căng chặt, khó chịu đến cực điểm: "Điện hạ cùng trưởng tỷ, khi nào..."
Tán Đa trầm mặc không nói, chậm rãi phun ra một ngụm khí, Đãi Cao vừa vặn tiến vào, thấy Tán Đa tỉnh, điểm tâm đầy tay lắc lư rơi xuống đất: "Điện hạ... Điện hạ tỉnh rồi."
Cung nhân canh giữ ngoài cửa và quản sự tiến vào nhìn, vui vẻ đem tin tức này báo cho hoàng cung, mỗi người đều nước mắt lưng tròng, Đông cung trên dưới xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Bổn cung lần này bệnh nặng, có liên lụy đến Hạ Ấp không?" Tán Đa thấy Đãi Cao quỳ xuống bên giường, lại thấy cung nhân đầy phòng, trong lòng vẫn không buông xuống được.
"Ngài ngã xuống, tiểu Hầu gia là người đầu tiên bị giam giữ, sau đó thái y bắt mạch phát hiện chưa có dấu hiệu trúng độc, lúc này mới thả tiểu Hầu gia ra. Nhưng Vương hậu hạ chỉ, nếu ngài không khỏe lên, toàn bộ Đông cung tử táng... liên lụy đến Hạ Ấp..." Đãi Cao nhìn Tán Đa một cái, phía sau run rẩy không dám nói ra miệng.
"Thế nào? Ngươi lúc này không nói lời nào là thấy bổn cung chết chưa đủ nhanh?" Tán Đa khó khăn chống đỡ thân thể cứng ngắc của mình, nhìn xuống Đãi Cao.
"Thần không dám." Đãi Cao rũ mắt suy nghĩ một chút: "Lưu Hân đã bị áp giải vào kinh thành, nhốt ở trong dịch quán."
Tán Đa nằm trở lại trên giường: "Bổn cung biết rõ tính tình mẫu hậu, nàng không thể chấp nhận được."
"Vương hậu sợ Điện hạ lên cơn đau tim, đồng ý cho Lưu Hân vào Đông cung, bất quá... Ngài nhất định phải lập Nhan Thanh tiểu thư làm Thái tử phi." Đãi Cao cẩn thận quan sát Tán Đa.
"Mẫu hậu thay đổi chủ ý, e rằng không phải chỉ vì sợ bản cung đau tim đúng không?" Mẫu thân mình là người như thế nào, trong lòng hắn không thể rõ ràng hơn.
"Lưu Hân tiểu thư, có thai." Đãi Cao chậm rãi nói ra sự thật.
"Kịch", chén lưu ly trong tay Lưu Vũ rơi xuống đất.
Tán Đa không hiểu sao lại có khí lực, cả người từ trên giường ngồi dậy: "Sao? Hân nhi có hài tử của bổn cung?"
"Vâng" Đãi Cao dập đầu bái lạy: "Chúc mừng Điện hạ."
"Chuyện liên quan đến quốc vận, sợ là mẫu hậu ngày sau cũng sẽ giữ con giết mẹ." Tán Đa cao hứng xong, vẫn không tin mẫu thân sẽ dễ dàng để Lưu Hân tiến cung như vậy.
Đãi Cao giống như rất khó xử, ánh mắt lúc lên lúc xuống, không dám nhiều lời. Tán Đa nhìn chằm chằm hắn, nhìn trong chốc lát: "Ngươi có cái gì không dám nói với bổn cung?"
"Điện hạ." Đãi Cao nằm sấp trên mặt đất, thanh âm run rẩy: "Hạ Ấp Hầu nghe nói tiểu Hầu gia bị nhốt, liền... đi về Tây thiên..."
Tán Đa mở to hai mắt, Lưu Vũ vẫn im lặng bên cạnh đầu đột nhiên nghiêng qua ngã xuống giường Tán Đa.
...
"Khởi bẩm Vương hậu nương nương, Điện hạ tỉnh rồi." Cung nhân bước nhanh vào đại điện, đem chuyện Tán Đa đã tỉnh tấu lên.
"Mau đi bẩm báo Đại vương." Vương hậu khoát tay áo, thái y quỳ gối trong điện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi nói con ta có thể trúng phải một loại tình độc của vùng Hạ Ấp, độc này lần đầu trúng phải nếu người thân mật là người con ta yêu thích, thì cả đời không có thuốc giải, hai người ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết?" Bàn tay của Vương hậu vịn bàn phát run.
"Thần lúc ấy xem qua mạch tượng Điện hạ quả thực rất kỳ quái, liền tự chủ trương lấy máu đầu ngón tay Điện hạ, đến thuộc địa Hạ Ấp xem xét, thời gian Điện hạ ở Hạ Ấp trùng khớp với thời gian nữ nhân này mang thai. Trong chuyến đi này biết được trong lời thú nhận của Hạ Ấp Hầu trước khi chết hoàn toàn là sự thật." Thái y đem vết máu mình trích ra từ Tán Đa, dù trải qua nhiều ngày vẫn đỏ tươi dị thường: "Thẩm vấn thì biết được loại quả này, đây là Hạ Ấp Hầu trước khi chết chính miệng nói với thần."
"Nói như vậy, Lưu Hân, sau này không trừ được?" Vương hậu siết chặt nắm đấm, Lưu Hân này là một người bệnh tật, nói không chừng hôm nay còn ở đây, ngày mai đã là người chết, cư nhiên trói chặt mạng Điện hạ. Trách không được Hạ Ấp Hầu phải lấy cái chết tạ tội, đáng hận a, đáng hận.
"Bản hậu mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đều phải tìm được giải dược. Việc này trọng đại, nếu có người thứ ba biết được, ngươi nên nghĩ đến tộc nhân của mình."
"Thần không dám." Thái y sợ tới mức run rẩy: "Thần nhất định sẽ tìm ra giải dược, hóa giải dư độc trong cơ thể Thái tử điện hạ."
"Đi xuống đi." Vương hậu đỡ lấy trán, vuốt thành ghế, nàng chỉ có một đứa con trai, vì gặp phải tai họa mang tên Lưu Hân mới khiến Tán Đa trúng kỳ độc thế gian. Cho dù thuận ý để Lưu Hân gả vào, nàng cũng sẽ không để cho Lưu Hân ở trong cung được dễ chịu.
"Yêu Nhi, đi, triệu Nhan Thanh vào cho bản hậu."
"Vâng." Cung nữ ngoài cửa chắp tay lĩnh mệnh, liền vội vàng ra khỏi cung.
...
Lưu Vũ chỉ cảm thấy trời đất một mảnh hỗn độn, y nằm ở trên giường, ánh mắt mặc dù mở ra, lại không thấy rõ bất cứ thứ gì. Y muốn mở miệng, cố gắng há miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tán Đa cúi người nhìn y một cái, chưa từng thấy qua người hôn mê còn có thể khóc. Hai mắt Lưu Vũ ửng đỏ, con ngươi mờ mịt, Tán Đa vươn tay lắc lắc trước mắt y, không có bất kỳ phản ứng gì.
Tiểu Cửu ở một bên nhìn Tán Đa thu tay, lại nhìn Lưu Vũ, lau nước mắt một phen: "Tiểu Hầu gia nhà ta làm sao vậy?"
"Có thể là bệnh về mắt." Tán Đa cũng chỉ mặc một chiếc áo bên trong, bên ngoài khoác áo choàng: "Đãi Cao, dẫn hắn ra ngoài, đừng ầm ĩ ở đây."
Tiểu Cửu chưa kịp nói gì, đã bị Đãi Cao che miệng kéo ra ngoài.
"Lưu Vũ." Tán Đa cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má y. Nghe được thanh âm của Tán Đa, Lưu Vũ vươn tay về phía hắn, muốn nói chuyện, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được. Y khổ sở nghẹn đỏ mắt, y nhìn không thấy hắn, gấp đến tim phát đau. Tán Đa vẻ mặt phức tạp nhìn y, sau đó đỡ lưng ôm y vào trong ngực: "Khóc đi, nơi này chỉ có một mình ta, không mất mặt."
Tầm mắt mơ hồ của Lưu Vũ trong nháy mắt dâng đầy hơi nước, ý thức dần dần thanh tỉnh, y chậm rãi nâng cánh tay ôm lấy Tán Đa, nhỏ giọng khóc ra.
Tán Đa ôm y vào trong ngực, quấn trong áo choàng, Lưu Vũ chỉ mặc một cái áo lót, trời lạnh, hắn sợ y nhiễm phong hàn.
Đêm nay, Tiểu Cửu và Đãi Cao ở ngoài canh giữ đến bình minh. Nghe được Lưu Vũ đang khóc bên trong, Tiểu Cửu cũng ngồi ở hành lang nhỏ giọng khóc nức nở.
Những ngày sau đó, hai mẹ con còn chưa nói được vài câu lại bắt đầu cãi vã không ngừng. Sau khi Vương hậu rời đi liền cấm túc Thái tử tại Đông Cung, hiện tại mọi người chỉ cho phép vào, không được phép ra.
"Điện hạ." Tiểu Cửu không được tự nhiên đi vào, hắn cũng biết lúc này Tán Đa đang rất nóng giận, nhưng sao có thể so sánh với tình huống của Lưu Vũ.
"Chuyện gì?" Quả nhiên, Tán Đa quăng một ánh mắt sắc như dao tới. Trong lòng Tiểu Cửu hừ một tiếng, tuy nhiên cũng có chút sợ hãi: "Tiểu Hầu gia nhà ta tỉnh rồi, một mực gọi ngài, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống."
Tán Đa nhíu mày, buổi sáng lúc thái y đến thỉnh mạch cũng thuận tiện khám cho Lưu Vũ, bi thương quá độ lại nhiễm phải phong hàn, bệnh về mắt bởi vì ngày đêm chiếu cố thân thể hắn, bây giờ dù y tỉnh ngủ ý thức vẫn mơ hồ.
Tán Đa đứng dậy xách áo choàng đi theo Tiểu Cửu đến phòng Lưu Vũ. Chỉ thấy người mảnh mai đơn bạc ngồi trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn che, nước mắt treo trên mặt, trong miệng nỉ non: "Điện hạ..."
"Bổn cung ở đây!" Tán Đa ngồi bên cạnh y, cẩn thận xem mắt của y, thái y sáng nay vừa mới bôi thuốc, đã bị nước mắt làm cho trôi sạch.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Lưu Vũ đã mò mẫm vị trí của hắn, nhẹ nhàng bò tới, chui vào trong ngực hắn.
Tiểu Cửu cùng Đãi Cao ở một bên đều sửng sốt, sau đó ánh mắt né tránh, thở cũng không dám thở mạnh.
Thân thể Lưu Vũ ấm nóng, y từ nhỏ đã sinh ra ở phía nam, Bắc quốc lại lạnh lão, Tán Đa vuốt ve quần áo mỏng manh dưới bàn tay, có thể cảm nhận được da thịt bên dưới.
Hắn ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh bốn phía, lúc trước vì bảo vệ an nguy của hắn, căn phòng này là vội vàng thu dọn ra, khó tránh khỏi có chút đơn sơ, Tán Đa ôm Lưu Vũ, trực tiếp bước ra khỏi phòng.
Đãi Cao dùng khuỷu tay đẩy Tiểu Cửu còn đang sững sờ một chút: "Đứng đó làm cái gì, mang theo đồ dùng hàng ngày của tiểu Hầu gia, đến điện Thái tử."
Lúc này Tiểu Cửu đã không còn quan tâm đến việc tranh cao thấp với Đãi Cao, choáng váng gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày nay, Lưu Vũ vừa rời khỏi Tán Đa là sẽ khóc, bất kể khi tỉnh táo hay đang ngủ. Tán Đa chỉ đành cùng Lưu Vũ sớm chiều bầu bạn, chỉ cần hắn ở đây, Lưu Vũ giống như được ăn một viên thuốc an thần, mới giống như người còn sống.
Vương hậu nói với bên ngoài Tán Đa cần phải ở lại Đông cung an tâm dưỡng bệnh. Cho nên Đông Cung Thái tử ngay cả một con chim cũng không bay vào được.
Mấy ngày sau, Hạ Ấp Hầu theo lễ chế Hầu gia được hạ táng. Tán Đa không nói tin này với Lưu Vũ.
Tiểu Cửu cả ngày tiến vào hầu hạ, mỗi lần nhìn thấy Lưu Vũ rúc ở trong lòng Tán Đa đều cảm thấy không được dễ chịu. Có một thứ gì đó hình thành trong tâm trí, nhưng hắn lại không thể nghĩ ra.
"Là ta hại phụ thân." Lúc không có người, Lưu Vũ luôn tự nói như vậy.
Tán Đa ôm y, tâm tình nặng nề: "Không phải ngươi."
"Là ta, nếu lúc trước ta không để điện hạ lên thuyền, sẽ không có chuyện phía sau. Điện hạ sẽ không nhìn thấy tỷ tỷ, Điện hạ sẽ không yêu nàng. Điện hạ cũng sẽ không trúng độc, ta cũng sẽ không tiến cung, phụ thân sẽ không chết."
Tán Đa nắm lấy cằm y, ánh mắt Lưu Vũ vẫn không tốt, vẫn ửng đỏ mờ mịt như trước: "Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ mù."
Đây là cuộc đối thoại mà bọn họ lặp đi lặp lại mỗi ngày, Lưu Vũ vẫn sốt cao không ngừng, thái y nói, một trong những nguyên nhân dẫn đến sốt cao chính là ảnh hưởng bởi chứng bệnh ở mắt.
Lưu Vũ bám lấy bả vai rộng lớn của Tán Đa, sau đó chậm rãi sờ lên mặt hắn, xúc cảm quen thuộc, rốt cục làm cho y bình tĩnh lại, y nhẹ nhàng tiến lại gần, khoảng cách vô cùng nhỏ bé, chóp mũi khẽ chạm chóp mũi, cánh môi như có như không cọ vào nhau.
Tán Đa không dám lộn xộn, hắn biết Lưu Vũ không tỉnh táo, nhưng không biết vì sao, thân thể hắn cứ như có thể nhận ra Lưu Vũ, nhận ra loại da thịt kề cận này, nhớ rõ cảm giác mưa mây triền miên cùng nhau.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách, giọt mưa rơi lên mái ngói xanh, từng chút từng chút nhẹ nhàng triền miên, tựa như bầu không khí lúc này giữa hai người, chỉ thiếu một chút nữa sẽ va chạm ra lửa.
"Điện hạ." Lưu Vũ nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, nước mắt nóng bỏng lan tràn giữa môi hai người. Ngực Tán Đa trong nháy mắt cảm giác giống như có cổ thụ cắm rễ, dây leo kéo dài đến toàn thân, hắn để Lưu Vũ hôn môi mình, hắn thậm chí còn nhẹ nhàng mở miệng dụ dỗ y đem cái lưỡi nhỏ duỗi vào bên trong, sau đó thản nhiên cùng y mút hôn thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com