CHƯƠNG 3: ANH RỂ THÀNH ĐẠT
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong căn phòng xa lạ, buổi sáng đầu tiên trên miền đất Vĩnh Long. Không gian yên ắng hơn hẳn so với thành phố, chỉ có tiếng gà gáy vang vọng từ xa và tiếng gió lay động những tán cây ngoài vườn.Tôi vươn vai, cảm nhận cái không khí buổi sáng lành lạnh, trong lành của miền Tây. Ánh nắng chưa quá gắt nhưng cũng đủ len qua khe cửa, chiếu thành những vệt dài trên sàn nhà gỗ.
Tiếng động từ dưới nhà vọng lên—có lẽ chú Hiếu đã dậy từ sớm. Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ một chút. Ở quê, người ta không có thói quen ngủ nướng. Tôi lật chăn bước xuống giường, xỏ đôi dép rồi đi xuống nhà. Mùi cà phê pha phin thơm lừng xộc vào mũi, hoà cùng hương đồ ăn sáng khiến bụng tôi kêu lên một tiếng rõ ràng. Chú Hiếu đang ngồi ngoài hiên, tay cầm tách cà phê, chân vắt vẻo trên ghế tre, mắt lim dim như đang tận hưởng buổi sáng một cách thong thả nhất.
"Cháu dậy rồi hả? Ra đây uống miếng cà phê cho tỉnh, rồi ăn sáng. Xong ra vườn phụ chú hái mận."
Tôi bước ra hiên, vừa dụi mắt vừa vươn vai, chưa kịp tỉnh táo hẳn thì đập ngay vào mắt là hình ảnh chú Hiếu đang ngồi thảnh thơi trên ghế tre, vẫn như tối qua—không mặc áo.
Cặp ngực rắn chắc của người đàn ông làm nông, sạm nắng, lấm tấm vài vệt mồ hôi sáng sớm. Lớp lông bụng càng khiến chú trông thêm phần phong trần, mạnh mẽ. Nhìn sơ qua cũng đủ biết chú là người quen lao động nặng, cơ thể tuy không còn trẻ nhưng vẫn toát lên nét vạm vỡ, đầy sức hút.
Chú nhấp một ngụm cà phê, rồi quay qua tôi, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ:
"Nhìn gì mà đơ ra vậy cháu? Lại đây uống miếng cà phê cho tỉnh nào."
Tôi vội vàng ngồi xuống đối diện, cố gắng tập trung vào ly cà phê bốc khói nghi ngút trên bàn, nhưng khó mà không để mắt đến cặp ngực ấy mỗi khi chú vươn vai hay ngả người ra ghế.
"Ngủ ngon không?"
"Dạ cũng được ạ, không có máy lạnh nhưng mà không khí mát, dễ chịu lắm."
Chú Hiếu cầm ly cà phê nhấp thêm một ngụm, rồi như sực nhớ ra điều gì, chú nói:
"À, trưa nay vợ chồng con gái lớn của chú qua chơi. Chú kêu nó mua cái lẩu rồi ăn trưa luôn, tiện làm vài ly cho vui."
Tôi cười cười, hỏi: "Nhậu vậy sao chiều làm việc được chú?"
Chú Hiếu bật cười khà khà, vỗ nhẹ lên bàn: "Làm có 2-3 ly thôi cháu, có phải nhậu sỉn đâu mà lo! Ăn lẩu mà không làm vài ly thì thiếu thiếu."
Tôi gật gù, cũng phải, không khí miền Tây mà không có chút rượu thì đúng là thiếu hẳn cái vị.
Rồi tôi hỏi tiếp: "Anh chị nay thứ bảy được nghỉ hả chú?"
Chú Hiếu ngả người ra ghế, khoanh tay trước ngực, cặp cơ ngực rắn chắc và cái đầu ti vẫn còn đỏ càng lộ rõ hơn khi ánh nắng sớm chiếu vào.
"Thường thằng rể nó làm thứ bảy, chủ nhật mới nghỉ. Mà nay tụi nó xin nghỉ đi công chuyện hay sao đó, sáng sớm con bé gọi chú kêu trưa ghé ăn cơm."
Tôi gật đầu, tưởng tượng cảnh trưa nay gia đình sum họp, không khí chắc sẽ rôm rả lắm. Nhưng giờ thì lo ăn sáng rồi ra vườn hái mận cái đã.
Sau khi ăn xong, chú Hiếu đứng dậy, vươn vai một cái, bắp tay cuồn cuộn lộ rõ dưới ánh nắng sớm. Tôi đứng kế bên, vẫn không khỏi bị thu hút bởi vóc dáng rắn rỏi của chú cái thân hình săn chắc của một người đàn ông làm nông cả đời, không cần tập gym vẫn đầy cơ bắp.
"Thôi, đi ra vườn hái mận với chú." Chú bảo, rồi quay người đi trước.
Tôi đi theo sau, mắt vô thức dán vào phần lưng rộng của chú. Cái áo ba lỗ chú mặc dính mồ hôi ướt nhẹp, bám sát vào từng thớ cơ. Nhưng điều làm tôi không thể không chú ý là cặp mông săn chắc dưới lớp quần vải thô. Mỗi bước đi mạnh mẽ của chú làm cho nó khẽ nhấp nhô, rắn rỏi như một người đàn ông thực thụ, chẳng hề có chút mỡ thừa.
Ra tới vườn, những cây mận trĩu quả đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chú Hiếu đưa tôi cái rổ, rồi không chần chừ mà nhảy lên cái thang, vươn tay hái những chùm mận đỏ au. Tôi đứng dưới, vừa phụ nhặt những trái chín rơi xuống rổ, vừa nhìn chú làm việc.
Chú đưa tay với cao, từng múi cơ lưng gồng lên, bắp tay nổi gân khi dùng sức hái từng trái mận lớn. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, lăn dài xuống cổ rồi chảy xuống ngực, thấm ướt cả vạt áo. Một giọt mồ hôi còn đọng lại ngay khe ngực rắn chắc, phản chiếu dưới ánh nắng sớm.
Sau một hồi, cả hai cũng hái được 10 giỏ đầy. Chú Hiếu cầm một trái lên cắn một miếng, nước mận tứa ra trông ngon lành. Chú chìa trái mận còn cắn dở về phía tôi:
"Nè, thử đi, ngọt lắm!"
Tôi bật cười, lấy từ tay chú, đúng thật là tươi ngon, giòn rụm và ngọt thanh. Không biết mùi mận hay mùi gì (sau này tôi mới hiểu đó là mùi nước bọt chú, hihi)
Làm được gần trưa thì xe cũng tới cân mận và trả tiền tươi ngay cho chú. Khi chất giỏ mận cuối, chú đứng thẳng dậy, kéo vạt áo lau mặt, để lộ phần bụng săn chắc và một lông bụng chạy xuống dưới cạp quần. Tôi giả vờ nhìn xuống rổ mận, nhưng thực chất lại đang cố trấn tĩnh bản thân khỏi những suy nghĩ lạ lùng trong đầu.
"Thôi xong rồi con. Vào nhà đi, chú lấy cho lon nước mát." Chú nói, rồi xách rổ mận đi trước.
Tôi đi theo, lúc này trời đã bắt đầu nóng hẳn. Vừa về đến sân, tiếng xe máy chạy vào. Vợ chồng con gái lớn của chú Hiếu cũng vừa tới.
Tôi nhìn ra, thấy chị gái của Thanh Thuỷ là chị Hân, cùng chồng là anh Khải bước xuống xe. Chị Hân tay cầm túi lẩu, còn anh Đạt thì xách theo một thùng bia.
"Chà! Vừa về tới là thấy nhậu rồi!" Tôi đùa.
Chú Hiếu cười ha hả: "Đó, thấy chưa! Ăn lẩu mà không có rượu thì đâu có vui!"
Chị Hân con gái lớn của chú bước vào, tay xách túi đồ ăn, cười tươi:
"Con mua lẩu Thái với ít hải sản nè ba, đủ cho mấy người ăn no luôn!"
Anh Đạt chồng chị Hân thì vừa dựng xe xong, bước vào cởi nón bảo hiểm ra, nhìn tôi rồi gật đầu cười xã giao:
"Em là Quân hả? Nghe ba vợ kể mà giờ mới gặp."
Tôi bắt tay anh Đạt, cười đáp: "Dạ vâng, em mới đến hôm qua."
Chú Hiếu kéo ghế ngồi xuống, vỗ tay một cái:
"Thôi, vô nhà dọn ra rồi ăn đi. Nãy giờ làm cũng mệt rồi. Ngồi xuống làm vài ly cho mát ruột!"
Chú Hiếu vươn vai, rồi đưa mắt nhìn sang con gái:
"Hân, dọn đồ ra đi con. Tao đi tắm cái đã."
Chú vừa nói vừa đứng dậy, vặn người mấy cái làm cơ bắp căng lên, rồi bất ngờ quay sang tôi:
"Quân cũng lên lầu tắm lẹ đi con."
Tôi giật mình, há hốc mồm, đầu óc bỗng dưng trống rỗng. Chú Hiếu bảo tôi lên lầu tắm? Mà chú cũng đi tắm? Ý chú là sao? Tôi sẽ phải tắm chung với chú à?
Cảm giác bối rối xen lẫn sợ sệt ập đến. Tôi nuốt khan một cái. Không lẽ ở quê người ta thoải mái tới mức này sao? Tôi lén liếc nhìn anh Đạt, chồng chị Hân, để xem ảnh có phản ứng gì không. Nhưng anh chỉ bình thản vừa chuẩn bị đồ ăn vừa lướt điện thoại, như thể đây là chuyện hoàn toàn bình thường.
Trong khi tôi còn đang loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, chú Hiếu lại chẳng hề để tâm đến phản ứng của tôi. Chú đi đến tủ, lôi ra một bộ quần áo rồi thản nhiên tiến về phía nhà vệ sinh... ở tầng trệt!
Tôi tròn mắt.
Mắc cỡ quá 2 ơi!
Hóa ra, bên dưới cũng có một phòng tắm mà tôi quên mất!
Nãy giờ tôi cứ tưởng nhà chỉ có mỗi phòng tắm trên lầu, nên khi chú bảo tôi đi tắm, tôi mới hoang mang nghĩ đủ thứ viễn cảnh. Hóa ra, chú Hiếu chỉ đơn giản là bảo tôi tranh thủ đi tắm như một lời nhắc nhở.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy tim đập mạnh vì pha tưởng bở vừa rồi.
Trưa hè ở Vĩnh Long, không khí có chút oi bức, nhưng gió từ vườn mận thổi vào cũng khiến không gian dịu lại phần nào. Chúng tôi đã ăn xong, bây giờ chỉ còn ngồi ngây ngất với thức ăn còn vương mùi thơm trên bàn và vị bia đọng lại trên môi.
Ngoài ba người đàn ông, giờ có thêm vợ chồng dì Tám của chị Hân mới ghé sang. Dì Tám và chị Hân đang say sưa hát karaoke trong nhà, còn bên ngoài, dưới bóng cây râm mát, tôi, chú Hiếu, anh Đạt và chú Tám vẫn tiếp tục cuộc nhậu.
Anh Đạt, chồng chị Hân, thực sự là một người đàn ông thu hút. Anh năm nay 34 tuổi, là một sĩ quan đang công tác trên đơn vị trên thành phố. Dáng người rắn rỏi, phong thái điềm đạm nhưng toát lên vẻ uy nghiêm. Nhìn anh, tôi chắc chắn anh có tập gym. Không theo kiểu quá nạc với cơ bụng sáu múi như mấy người mẫu thể hình, mà theo kiểu vạm vỡ, mạnh mẽ, như một người đàn ông đích thực.
Do trời nóng, anh cũng cởi áo, để lộ phần ngực to, cơ bắp săn chắc. Bụng không có múi rõ rệt, nhưng cũng không hề có chút mỡ thừa, trông vẫn rắn rỏi và cứng cáp. Đặc biệt, điều khiến tôi khó có thể không để mắt đến chính là... khối u nổi lên sau lớp quần tây của anh.
Anh nhấp một ngụm bia, rồi nhìn chú Hiếu cười:
"Mai nghỉ rồi, nhậu đi ba, có gì đâu mà ba cứ khách sáo với con hoài."
Chú Hiếu cười khà khà, vỗ đùi một cái:
"Tao có khách sáo hồi nào! Hôm nay có dịp thì làm vài ly thôi. Mày đừng có xúi tao quá, coi chừng tao quất nguyên canh rượu bây giờ!"
Anh Đạt bật cười, rồi bất ngờ quay sang tôi, đưa ly bia tới:
"Quân, thử đi! Đừng có ngồi nhìn hoài."
Tôi hơi giật mình. Tôi cũng có uống một chút nhưng không phải là người nhậu giỏi. Tuy nhiên, trước sự động viên của anh Đạt, tôi cũng nâng ly lên, chạm vào ly của anh rồi uống một hơi.
Cả bia cả rượu mát lạnh chảy xuống cổ họng, nhưng không hiểu sao, có một cảm giác khác lạ cứ len lỏi trong lòng tôi. Tại sao tôi lại thấy thích thú khi ở đây? Sự có mặt của những người đàn ông này—chú Hiếu vạm vỡ phong trần, anh Đạt chững chạc nam tính, chú Tám với nụ cười hiền lành—khiến tôi có một thứ cảm giác rất lạ. Cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây.
Tôi không biết nó là gì.
Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng tôi thích điều này.
Bởi vì đây là lần đầu uống rượu nên tôi chưa quen, nó đi thẳng vào người tôi và bây giờ cặp dái của tôi như muốn vỡ tung.
"Cháu đi đái đã" Tôi nói với những người khác. "Uống rượu vào vừa nóng vừa mắc đái"
"Công nhận loại rượu này nóng thiệt đó bố" anh Đạt nói rồi đứng dậy. "Đợi anh đi với Quân"
Tôi đi vào trong, theo sau là anh Đạt. Khi vào phòng tắm và đóng cửa lại, tôi nhìn vào gương. Có vẻ như tôi đang nổi mụn ở cằm, lần đầu tiên sau vài năm khi tôi biết đến việc chăm sóc da mặt. Tôi cũng khá là chăm chỉ like dạo trên tóp tóp nên cũng biết một vài cách tự chăm sóc bản thân. Tôi dành chút thời gian xem xét nó rồi dừng lại để chải lại tóc.
"Quân có đái không vậy em, anh mắc lắm rồi, sắp bể cặp dái anh rồi em ơi." Anh Đạt tôi gọi từ hành lang.
"Đợi em một lát, em ra ngay" Tôi gọi lại.
Tôi chải tóc xong và bước vào ngay bồn tiểu. Tôi vừa mới móc con cu ra bắt đầu đái thì nghe thấy anh Đạt tôi nói:
" Lâu dữ vậy bây" và rồi tôi nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng mình. "Anh đợi nãy giờ, em đái xong chắc anh đái luôn trong quần quá" Anh ấy nói và bước tới cạnh tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, dòng nước tiểu đang tuôn chảy của tôi bỗng đột ngột ngưng bặt, như thể bị cắt ngang bởi một luồng điện giật. Sự bất ngờ quá lớn khiến tôi đứng trân trân, bất động, còn con cặc trong tay thì đã xìu hẳn. Anh Đạt, không mảy may nhận ra sự bối rối của tôi, thản nhiên kéo khóa quần, thò tay vào và rút ra một "cây hàng".
Và rồi, khung cảnh hiện ra trước mắt tôi khiến tôi choáng váng. Không phải chỉ là một "cây hàng" bình thường, mà là một "cây hàng" đẹp đến kinh ngạc, với sắc hồng hào tươi tắn như thể nó vừa được tắm trong ánh nắng ban mai. Từng chi tiết của nó như mời gọi ánh nhìn của tôi. Tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một từng đường gân xanh nổi cộm dưới lớp da mỏng, như những con sông nhỏ uốn lượn, kéo dài đến tận đầu khấc màu cánh hồng – một sắc màu quyến rũ đến lạ. Phía gốc hàng, những sợi lông xoăn sẫm màu mọc lởm chởm càng tăng thêm vẻ hoang dã. Mọi giác quan của tôi dường như đều tập trung vào hình ảnh đó.
Một giây sau, anh ta phun ra một dòng nước đái gần như sủi bọt vào trong bồn tiểu. Âm thanh đó khiến hai hòn dái của tôi giãn ra và tôi cũng bắt đầu đái tiếp tục. Dòng nước đái của anh ấy dày hơn của tôi và tôi tự hỏi liệu ống dẫn tinh của anh ấy có lớn hơn không.
Anh ấy rút hết cặc của mình và lắc nó để chảy ra những giọt nước đái cuối cùng khi tôi đứng nhìn.
"Gì, hồi giờ chưa thấy hàng đàn ông hay sao mà nhìn hàng anh dữ vậy Quân." anh ấy nói.
Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt anh ấy và anh ấy đang mỉm cười.
"Lần đầu em thấy hàng người khác đó." Tôi há hốc mồm, "Công nhận, nếu em có bất kỳ câu hỏi nào về lý do tại sao chị Hân lại cưới anh, em đoán em đã có câu trả lời rồi đó anh Đạt" Tôi nói, nhìn lại con cặc tuyệt đẹp của anh ấy.
"Mèn đéc ơi", anh cười tít mắt, "Nói vậy làm anh ngại quá bây"
Tôi cười nhẹ và gật đầu. "Em đang nói sự thật mà."
"Do uống rượu nên nó cương hơn một chút so với bình thường đó." anh nói và vuốt ve nó một chút, vắt hết những giọt nước đái cuối cùng ra.
Đối với tôi, nó trông như đang sưng lên và điều đó khiến cặc tôi bắt đầu cứng lại.
"Hàng em cũng bự đó" anh ấy nói. "Anh cá là hàng em cũng gần bằng anh khi nứng đó chứ chẳng đùa."
Qua những con cặc của những thằng đực rựa ở quê mà tôi từng thấy thì tôi biết rằng cặc tôi to hơn mức trung bình nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con cặc nào có kích thước gần như vậy.
"Em đang nghĩ, chị Hân, nhún trên con hàng anh, chắc chị ấy tới nái luôn phớ hôn" Tôi chọc ghẹo
Lúc đó, cặc của anh đã cứng một nửa và chỉa thẳng ra khỏi cái quần. Cặc tôi gần như cứng đờ và tôi phải dùng tay giữ nó lại.
"Em vui tính quá nha. Thôi đi ra đi, anh em mình mà nói chuyện này miết là tối nay anh ngủ không được đó." anh Đạt nói và nhét con quái vật của mình vào trong quần. Tôi chỉ biết đứng đó.
"Ra nhậu tiếp nào, uống cho đã chứ ít bữa lên thành phố lại không được uống đâu." anh ấy nói và đưa tay vuốt ve lưng tôi trước khi rời đi.
Eo ôi. Tởm thật. Tôi tự nghĩ về bản thân mình.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh mà đầu óc vẫn còn quay cuồng. Mới tối qua thôi, tôi vẫn là một thằng nhóc thành phố, sống trong thế giới hiện đại, nơi mọi thứ đều có vẻ rõ ràng, thẳng thắn. Vậy mà chỉ sau một ngày ở đây, tôi cảm giác như mình đã trở thành một con người khác.
Không phải do rượu. Không phải do không khí miền quê. Mà là do những con người ở đây.
Chú Hiếu với cái phong thái phóng khoáng, đàn ông đến mức thô ráp, nhưng lại có gì đó khiến tôi không thể rời mắt. Anh Đạt, một người đàn ông chững chạc, mạnh mẽ, lại khiến tôi có những suy nghĩ mà chính tôi cũng không dám thừa nhận. Tôi nhớ lại khoảnh khắc trong nhà vệ sinh vừa rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có những cảm giác như vậy khi đứng cạnh một người đàn ông khác. Trước đây, tôi không bao giờ để ý đến những điều đó—ai mặc gì, ai có cơ thể ra sao, ai nói chuyện với ai như thế nào. Nhưng giờ đây, chỉ sau chưa đầy 24 giờ, tôi lại để ý từng chi tiết nhỏ nhất. Cách chú Hiếu tự tin ngồi ngả người trên ghế. Cách anh Đạt vô tư đứng cạnh tôi trong nhà vệ sinh. Cái cách mà tôi bị cuốn vào từng cử chỉ của họ, dù chỉ là những hành động bình thường nhất.
Tôi là ai? Tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tôi lại bị cuốn vào thế giới này theo một cách mà chính tôi cũng không thể lý giải?
Tôi không biết câu trả lời. Nhưng tôi biết chắc một điều: Tôi không còn là tôi của ngày hôm qua nữa. Và tôi đang nứng.
Khi tôi quay ra ngoài, chú Hiếu nói: "Làm gì mà rề rề vậy con trai. Tao đợi hai bây lâu lắm đó biết không."
Anh Đạt Hải Hiếu ngồi đối diện, liếc mắt xuống kiểm tra háng vẫn còn sưng tấy của tôi và nói:
"Em ấy có việc cần phải giải quyết đó bố" Anh Đạt trêu và mỉm cười với tôi.
Tôi liên tục liếc nhìn anh Đạt. Tôi có thể nhìn thấy con cặc to lớn của anh ấy đang căng ra dưới đũng quần tây của anh ấy. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy vành của cái đầu khấc to béo hằn lên lớp quần mỏng ấy. Tôi ngước lên và anh Đạt đang nói chuyện với chú Hiếu và cười toe toét, không hề biết rằng tôi đang kiểm tra anh ấy.
Tàn cuộc nhậu, ai nấy cũng giải tán, chị Hân và dì Tám cũng kết thúc sau khi nghêu ngao mấy bài karaoke cuối cùng. Xong xuôi tôi với chú Hiếu thì lặng lẽ trở về phòng. Vừa nằm xuống giường, tôi đã cảm nhận được cơn buồn ngủ ập đến. Cái nóng oi bức của buổi trưa miền Tây, cộng thêm hơi men còn vương vất trong người, khiến mí mắt tôi nặng trĩu. Chú Hiếu cũng nằm dưới phòng khách, vươn vai một cái rồi nói:
"Ngủ một chút cho lại sức, lát còn ra vườn tiếp."
Tôi chỉ kịp đáp lại một tiếng ừ nhè nhẹ, rồi chìm ngay vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com