Chương 10: Âm Mưu
Sau trận đấu threesome kinh hoàng, đội Hùng Vương đã giành được một chiến thắng quan trọng, nhưng cái giá phải trả là sự kiệt sức của hai át chủ bài Quang và Hiếu. Không khí trong đội vừa phấn khích vừa căng thẳng. Họ biết, những trận chiến sắp tới sẽ chỉ càng khó khăn hơn.
Trong phòng họp chiến thuật của đội, thầy Khánh đang đi đi lại lại như một con hổ bị nhốt trong lồng. Bảng thi đấu cho vòng sau đã được công bố. Hiếu, với tư cách là người có màn trình diễn ấn tượng nhất, sẽ phải đối đầu với "Bạo Chúa" của Lam Sơn - một thằng nhóc lớp 9 tên Kiên, kẻ nổi tiếng với sức mạnh thể chất vô địch và lối địt trâu bò, không biết mệt mỏi.
Thầy Hưng lo lắng.
"Thằng Hiếu tuy kỹ thuật tốt nhưng thể hình nó nhỏ hơn thằng Kiên kia nhiều. Đấu sức với nó, e là bất lợi."
"IM MỒM!" Khánh gầm lên. Ván cược danh dự với thằng Vỹ đang đè nặng lên tâm trí ông ta. Ông ta không thể thua. Thua có nghĩa là phải quỳ gối, phải bú cặc cho cả một đội quân địch. Không. Đéo thể được.
"Danh dự đéo gì tầm này nữa!"
Khánh nói, giọng khàn đặc.
"Thắng là trên hết!"
Ông ta quay sang Bác Trung, người nãy giờ vẫn im lặng trong góc tối.
"Bác. Cho tôi thông tin."
Bác Trung gật đầu, lôi ra một tập hồ sơ mỏng.
"Lão Hổ, 52 tuổi. Trưởng ban an ninh của Lam Sơn. Vợ bỏ. Nghiện rượu. Thích trai trẻ, đặc biệt là mấy thằng công tử bột, đẹp mã. Càng kiêu ngạo, lão càng thích đè ra hành hạ cho bõ ghét."
Cả phòng im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía thầy Khánh. Ông ta là người đẹp mã nhất, kiêu ngạo nhất trong đám người lớn. Ông ta nghiến răng. Ông ta biết mình phải làm gì.
Đêm đó, ở một góc khuất sau trạm biến thế của học viện, không khí ẩm ướt và nồng nặc mùi dầu máy. Thầy Khánh đứng đó một mình. Ông ta chờ đợi.
Một bóng người to lớn từ từ bước ra từ bóng tối. Lão Hổ.
Lão ta không nói gì, chỉ đi một vòng quanh Khánh, ánh mắt thèm thuồng như một con sói già đang ngắm một con cừu non. Lão đưa bàn tay thô ráp, chai sạn của mình lên, sờ vào bắp tay săn chắc của Khánh.
"Ồ, HLV trưởng lừng danh mà lại phải tìm đến một thằng bảo vệ già này à? Có chuyện gì khó khăn sao?"
Lão cười, để lộ hàm răng vàng khè vì thuốc lá.
Khánh gạt tay lão ra.
"Tôi muốn ông giúp một việc."
"Giúp?"
Lão Hổ cười ha hả.
"Tao giúp mày thì tao được cái gì? Cái miệng xinh của mày à?"
Lão ta vươn tay ra, định tóm lấy cằm Khánh.
Khánh lùi lại.
"Cả cái miệng,"
ông ta gằn giọng,
"Và cả cái lỗ đít này nữa. Đủ chưa?"
Mắt Lão Hổ sáng rực lên. "Hahaha! Đủ! Quá đủ!"
Lão ta lao tới, đẩy Khánh ép vào bức tường gạch lạnh lẽo, thô ráp. Lão cắn vào môi Khánh, mùi rượu và thuốc lá xộc thẳng vào miệng ông ta.
"Cởi đồ ra, con đĩ. Cho tao xem 'hàng' của mày."
Khánh nhắm mắt lại, cảm nhận sự nhục nhã đang dâng lên. Ông ta từ từ cởi bỏ quần áo.
"Da trắng, mông căng đấy,"
Lão Hổ bình phẩm, tay bóp mạnh vào mông Khánh.
"Bọn giáo viên chúng mày đúng là chỉ biết ngồi bàn giấy. Hôm nay, để tao cho mày biết thế nào là lao động chân tay."
Lão ta kéo khóa quần, con cặc già nua nhưng vẫn còn to lớn và gân guốc lòi ra.
"Quỳ xuống. Bú cho tao."
Khánh, vị thần của trường Hùng Vương, giờ đây phải quỳ gối trên nền đất bẩn thỉu, ngậm lấy con cặc hôi hám của một lão già bảo vệ.
"Lọc... lọc... ọt..."
"SÂU NỮA VÀO! MÀY ĐỊNH NUỐT HAY NHỔ ĐẤY? NUỐT HẾT VÀO CỔ HỌNG CHO TAO!"
Lão Hổ gầm gừ, túm tóc Khánh, ấn đầu ông ta xuống.
Sau khi đã chán chê, Lão Hổ kéo ông ta dậy.
"Giờ thì đến màn chính."
Lão ta xé toạc cái lỗ đít vẫn còn đang khép chặt của Khánh ra.
PHẬP!
"Á Á Á Á! RÁCH... RÁCH RỒI... ĐỊT MẸ MÀY THẰNG GIÀ... KHÔNG BÔI TRƠN...!"
Khánh hét lên, cảm giác đau đớn như bị một thanh sắt nung đỏ đâm vào. Một dòng máu tươi bắt đầu rỉ ra, chảy dọc xuống bắp đùi ông ta.
"HAHAHA! MÀY THẤY CHƯA?"
Lão Hổ cười khoái trá.
"MÁU! MÁU CỦA MÀY! LÀM TAO NỨNG QUÁ! TAO THÍCH NGỬI MÙI MÁU KHI ĐỊT!"
Lão ta bắt đầu thúc, từng cú thúc tàn bạo, nhắm thẳng vào vết rách.
"BỐP! BỐP! BỐP!"
"HỰ... HỰ... CON... CON CHÓ GIÀ... MÀY SẼ PHẢI CHẾT...!"
Khánh chửi trong tiếng rên.
"RÊN ĐI! RÊN NỮA ĐI! TAO THÍCH NGHE MÀY RÊN KHI CHẢY MÁU!"
Cơn đau và sự sỉ nhục khiến đầu óc Khánh quay cuồng. Cuối cùng, Lão Hổ gầm lên một tiếng, co giật và bắn ra lần đầu tiên. Nhưng lão ta không dừng lại. Lão tiếp tục thúc vào cái lỗ đít đang chảy máu kia.
"Á... Á... RA RỒI... SAO CÒN ĐỊT...!"
Khánh gào lên trong tuyệt vọng.
"Một lần sao đủ?"
Lão Hổ cười.
"Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi, con đĩ của tao."
Lão ta kéo Khánh đến một cái thùng phuy cũ kỹ. Lão ta rút con cặc của mình ra, rồi lấy trong túi một chai rượu đế rẻ tiền. Lão ta dốc thẳng chai rượu vào cái lỗ đít đang sưng đỏ và rỉ máu của Khánh.
"Á Á Á Á Á! NÓNG! RÁT! ĐỊT MẸ MÀY GIẾT TAO À?!"
Khánh hét lên, cơ thể co giật dữ dội vì cơn đau bỏng rát của cồn xót vào vết thương.
"Ngoan nào,"
Lão Hổ cười,
"Để tao 'rửa' vết thương cho mày."
Lão ta cúi xuống, bắt đầu liếm láp cái lỗ đít của Khánh. Vị mặn của máu, vị cay nồng của rượu và mùi hôi hám của lão hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ vị của địa ngục.
Sau khi đã "rửa" xong, lão ta lại thúc vào. Lần này, trơn trượt hơn, nhưng lại đau rát và bệnh hoạn hơn gấp bội. Cơn đau thể xác và sự tra tấn tinh thần đã bẻ gãy hoàn toàn sự kháng cự của Khánh.
"Nóng... rát... nhưng mà... ứ... ứ... sướng... tại sao... tại sao lại sướng...?"
"ĐẤY! ĐẤY! THẾ MỚI NGOAN CHỨ!"
Lão Hổ gầm lên.
"MỘT THẰNG THẦY GIÁO KIÊU NGẠO BỊ MỘT LÃO BẢO VỆ ĐỊT NÁT ĐÍT... MÀY CÓ THẤY SƯỚNG KHÔNG HẢ?"
"SƯỚNG... ĐỊT MẸ MÀY SƯỚNG VÃI LỒN...!"
Khánh gào lên, nước mắt và nước dãi chảy ròng ròng. Lão Hổ lại bắn ra lần thứ hai.
Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc. Lão ta muốn sự quy phục tuyệt đối. Lão kéo Khánh xuống vũng bùn đất bẩn thỉu.
"VỪA BỊ ĐỊT VỪA ĂN CỨT NÀO, CON CHÓ!"
Lão ta địt Khánh ở tư thế này, mỗi cú thúc lại dìm đầu ông ta xuống sâu hơn trong bùn đất.
"Mày rên tên tao đi,"
Lão Hổ gầm gừ.
"Nói 'Lỗ đít của em là của ông chủ Hổ'. Nói đi thì tao cho mày bắn."
Khánh im lặng, chút danh dự cuối cùng không cho phép ông ta nói. Lão Hổ tức giận, thúc mạnh hơn.
"NÓI!"
"Hự... ứ..."
"NÓI, THẰNG CHÓ!"
"...Lỗ... lỗ đít của em... là của... ông chủ Hổ..."
Khánh thì thầm, giọng vỡ vụn.
"TO LÊN!"
"LỖ ĐÍT CỦA EM LÀ CỦA ÔNG CHỦ HỔ! XIN... XIN ÔNG CHỦ ĐỊT EM... ĐỊT CHẾT CON CHÓ NÀY ĐI...!"
"ĐÚNG RỒI! CON CHÓ NGOAN! NÓI NỮA ĐI! NÓI MÀY LÀ CON ĐĨ CỦA TAO ĐI!"
"EM LÀ CON ĐĨ CỦA ÔNG CHỦ... Á... Á... XIN... XIN ÔNG CHỦ BAN TINH...!"
"GRÀOOOOOOO! HỰ... HỰ... HỰ..."
Lão Hổ gầm lên một tiếng cuối cùng, cả cơ thể già nua co giật dữ dội. Lão ta thúc những cú cuối cùng, mỗi cú như muốn đóng cọc con cặc của mình vào tận xương sống của Khánh.
"RA... TAO RA... TINH CỦA TAO... UỐNG HẾT ĐI CON CHÓ...!"
Dòng tinh thứ ba, một lượng nhiều chưa từng thấy, bắn thẳng vào sâu bên trong Khánh. Lão Hổ vẫn không rút ra ngay. Lão ta nắm lấy con cặc đã cương cứng vì nhục nhã của Khánh.
"Giờ đến lượt mày,"
Lão Hổ gầm gừ, tay bắt đầu tuốt mạnh.
"Tao cho phép mày bắn. Bắn ra đây! Bắn ra cho tao xem sự nhục nhã của mày!"
"Ứ... ứ... không... á... á... RA... RA RỒI...!"
Khánh co giật, bắn ra trong tiếng khóc nức nở của sự sỉ nhục tột cùng.
Lão Hổ lúc này mới từ từ rút con cặc của mình ra. Phụp. Lão đứng dậy, nhìn xuống cơ thể tan nát của Khánh với vẻ thỏa mãn. Lão ta chậm rãi kéo khóa quần, lấy trong túi ra một gói giấy nhỏ. Lão không ném. Lão ta để nó rơi nhẹ xuống tấm lưng trần truồng, lấm lem bùn đất, máu và tinh dịch của Khánh.
"Xong việc,"
lão ta nói, giọng khàn khàn.
"Lần sau tao gọi thì liệu hồn mà có mặt."
Nói rồi, Lão Hổ quay lưng bỏ đi, để lại Khánh nằm co quắp trên mặt đất lạnh lẽo. Ông ta run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì nhục nhã. Ông ta từ từ ngồi dậy, bàn tay nắm chặt lấy gói thuốc. Ông ta đã có được thứ mình muốn, nhưng cái giá phải trả là danh dự, nhân phẩm, và cả linh hồn của một kẻ thống trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com