Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Đêm

Căn phòng suite sang trọng nhất của Học viện Lam Sơn chìm trong sự im lặng. Thầy Tiến ngồi trên chiếc ghế bành bọc da, chỉ mặc một chiếc áo choàng lụa màu đỏ thẫm. Lão ta không hút xì gà, cũng không uống rượu. Lão ta đang chờ đợi.

Cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên.

Thầy Tiến mỉm cười, một nụ cười của quỷ dữ. Lão ta chậm rãi đứng dậy, đi ra cửa.

Cánh cửa mở ra. Lão Kỷ đứng đó. Khuôn mặt lão ta là một bức tượng băng của sự căm hận. Trong tay lão ta là một bộ vòng cổ và dây dắt bằng da. Lão ta không nói một lời, chỉ chìa nó ra trước mặt Thầy Tiến.

Thầy Tiến không vội cầm lấy. Lão ta đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gò má của Lão Kỷ.

"Đến đúng giờ lắm."

Rồi lão ta mới cầm lấy sợi dây dắt.

"Vào đi... con chó của ta."

Lão Kỷ, vị hiệu trưởng đáng kính, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước vào phòng. Tiếng cửa phòng đóng lại sau lưng lão nghe như một tiếng sập của nắp quan tài.

"Quỳ xuống,"

Thầy Tiến ra lệnh.

Lão Kỷ, sau một giây do dự, đã từ từ khuỵu gối xuống tấm thảm lông dày. Thầy Tiến đi vòng quanh lão, rồi cúi xuống, tự tay đeo chiếc vòng cổ vào cổ Lão Kỷ. Tiếng khóa bằng kim loại vang lên một tiếng "tách" khô khốc.

"Tốt,"

Thầy Tiến nói, giật nhẹ sợi dây.

"Bây giờ, bò lại ghế cho ta."

Lão Kỷ, trong bộ vest lịch lãm, giờ đây phải bò bằng bốn chân trên sàn nhà. Đến bên chiếc ghế bành, Thầy Tiến ngồi xuống, gác chân lên.

"Giày của chủ nhân bẩn rồi,"

lão ta nói.

"Liếm cho sạch đi, con chó."

Lão Kỷ cúi đầu, lè lưỡi, bắt đầu liếm láp đôi giày da bóng lộn của Thầy Tiến. Vị đắng của xi đánh giày và mùi hôi của da thuộc tràn ngập trong miệng lão. Sau khi đã hài lòng, Thầy Tiến ra lệnh tiếp theo.

"Cởi đồ."

Lão Kỷ từ từ đứng dậy, run rẩy cởi bỏ từng món đồ trên người. Cuối cùng, lão ta hoàn toàn trần truồng, phơi bày ra một cơ thể già nua, nhăn nheo trước mặt kẻ thù.

"Cũng già rồi nhỉ,"

Thầy Tiến bình phẩm.

"Để xem cái lỗ đít già này của mày còn dùng được không."

Lão ta không vội. Lão ta ngồi lại vào ghế bành, ra lệnh.

"Lại đây, con chó. Tự mình phục vụ đi."

Lão Kỷ phải trèo lên người Thầy Tiến, quay lưng lại, rồi từ từ tự mình nuốt trọn con cặc của kẻ thù vào lỗ đít. Cảm giác bị xâm chiếm một cách nhục nhã khiến cả người lão ta run lên.

"Nhún đi,"

Thầy Tiến ra lệnh.

"Tự địt cái lỗ đít già của mày đi. Cho tao xem mày dâm đãng đến mức nào."

"Hự... hự... ứ... ứ..."

Lão Kỷ cắn răng, bắt đầu nhấp nhô. Mỗi chuyển động là một sự sỉ nhục.

Thầy Tiến không để lão ta yên. Lão ta dùng tay, túm lấy con cặc đang mềm của Lão Kỷ, bắt đầu tuốt mạnh.

"Sao thế này? Không cứng lên nổi à? Già quá rồi sao?"

Bị kích thích cả trước lẫn sau, cơ thể Lão Kỷ bắt đầu phản bội lại lý trí.

"Á... không... tao... tao không muốn... ra... AAAA...!"

Lão Kỷ gầm lên, bắn ra lần đầu tiên trong sự bất lực và nhục nhã.

"Mới một lần mà đã rũ ra rồi à? Con chó yếu đuối,"

Thầy Tiến cười khẩy, đẩy Lão Kỷ ngã xuống sàn.

"Giờ thì về đúng vị trí của mày đi. Chổng mông lên!"

Lão ta đè lên người Lão Kỷ, bắt đầu màn chinh phạt thực sự.

"BỐP! BỐP! BẠCH! BẠCH!"

"Sủa đi!"

Thầy Tiến gầm lên, vỗ mạnh vào mông Lão Kỷ.

"Vừa bị địt vừa sủa cho tao nghe!"

"Gâu... hự... gâu... á... á...!"

Lão Kỷ rên lên, những âm thanh nửa người nửa thú.

"RÊN TÊN CỦA CHỦ NHÂN ĐI, CON CHÓ!"

"Hự... hự... Thầy... Thầy Tiến... Ông chủ... Á... á... Địt... địt con chó này đi...!"

Lòng tự tôn cuối cùng của Lão Kỷ đã vỡ nát.

"ĐỊT NÁT CÁI LỖ ĐÍT GIÀ NÀY CỦA EM ĐI... ÔNG CHỦ ƠI... SƯỚNG... SƯỚNG QUÁ...!"

"GRÀO!"

Thầy Tiến gầm lên một tiếng thỏa mãn, bắn tất cả vào sâu bên trong Lão Kỷ. Cơn cực khoái đầu tiên của lão.

Nhưng lão ta vẫn chưa xong.

"Tao chưa cho mày nghỉ đâu."

Lão ta kéo lê cơ thể mềm oặt của Lão Kỷ vào phòng tắm sang trọng, nơi có một tấm gương lớn chiếm trọn một bức tường. Lão ta ấn Lão Kỷ sấp mặt vào quầy đá cẩm thạch lạnh lẽo.

"Nhìn đi!"

Lão ta ra lệnh, chỉ tay vào tấm gương.

"Nhìn xem ai đang là con đĩ bị địt kìa! Mày thấy không? Khuôn mặt già nua, nhục nhã của mày đấy!"

Lão ta lại thúc vào từ phía sau. Lão Kỷ buộc phải nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, khuôn mặt méo xệch đi vì đau đớn và khoái lạc. Cảnh tượng đó còn tàn bạo hơn bất cứ lời sỉ nhục nào.

"EM... EM XIN THUA... ÔNG CHỦ ƠI...!"

Lão Kỷ bắt đầu khóc, những giọt nước mắt của sự suy sụp.

"Thua à? Hay lắm!"

Thầy Tiến cười man dại.

"Vậy thì phải thưởng!"

Lão ta rút con cặc của mình ra, rồi đứng lên quầy đá, bắt đầu đái xuống tấm lưng trần của Lão Kỷ. Dòng nước ấm, vàng khè và khai nồng xối lên những vết roi tưởng tượng trên da thịt kẻ thù.

"Á...!"

Lão Kỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh tởm trước khi bị nhấn chìm.

"Đây là 'rượu' của chủ nhân ban cho mày đấy,"

Thầy Tiến nói.

"Uống đi."

Sau màn hạ nhục cuối cùng, lão ta kéo Lão Kỷ vào giường. Trận chiến cuối cùng.

"Bây giờ, mày và tao sẽ cùng nhau lên đỉnh,"

Thầy Tiến thì thầm, giọng đầy ma quỷ.

"Khi nào tao cho phép, thì mày mới được bắn. Rõ chưa?"

Lão ta bắt đầu địt, một cách chậm rãi, sâu và đầy kỹ thuật. Lão ta dùng tay, điều khiển con cặc của Lão Kỷ, đưa hắn ta đến bờ vực của sự sung sướng, rồi lại kéo lại. Lặp đi lặp lại.

"LÀM ƠN... CHO EM RA... EM KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI... TIẾN ƠI...!"

Lão Kỷ gào lên, không còn phân biệt chủ nhân hay kẻ thù nữa.

"SẮP RỒI... CÙNG NHAU NÀO..."

"RA CÙNG TAO! BẮN!"

"Á Á Á Á Á Á Á...!"

Cả hai cùng lúc gầm lên, cơ thể co giật dữ dội, bắn ra trong một cơn cực khoái hủy diệt.

Sau đó, Thầy Tiến ném một chiếc khăn tắm vào mặt Lão Kỷ.

"Dọn dẹp đi. Rồi cút."

Lão Kỷ lẳng lặng lau người, rồi từ từ đứng dậy. Cả người lão ta bẩn thỉu, bừa bộn, nhưng đôi mắt thì không còn sự sợ hãi hay nhục nhã nữa. Thay vào đó là một sự căm hận lạnh lẽo, sâu đến tận xương tủy.

Lão ta mặc lại quần áo, đi thẳng ra cửa. Nhưng trước khi bước ra ngoài, lão ta quay lại.

"Hôm nay, mày thắng, Tiến ạ,"

Lão Kỷ nói, giọng bình thản đến đáng sợ.

"Mày nên nhớ vị trí của mày,"

Thầy Tiến đáp.

"Ồ, tao sẽ nhớ. Tao sẽ nhớ rất kỹ,"

Lão Kỷ nói, một nụ cười ghê rợn hiện ra.

"Và tao thề, sẽ có ngày, chính mày sẽ phải liếm nước đái của tao."

Nói rồi, lão ta quay lưng bước đi. Trận chiến thể xác đã kết thúc. Nhưng một cuộc chiến khác, một cuộc chiến của sự thù hận và trả thù, giờ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009