Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Trở Về

Tin tức về việc Hiếu trở về lan đi như một cơn địa chấn, làm rung chuyển toàn bộ ngôi trường. Cái tên đó, một thời từng là biểu tượng của sự tinh ranh và kỹ năng thượng thừa, giờ đây được bao phủ bởi một lớp sương mù của sự bí ẩn và quyền lực sau nhiều năm ở nước ngoài. Bọn học sinh mới thì tò mò. Còn những kẻ cũ như Quang và các thầy giáo, lại cảm thấy một sự bất an không tên. Họ không biết kẻ trở về lần này là bạn hay thù, là một đồng minh hay một vị vua mới đến để đòi lại ngai vàng.

Ngày Hiếu đến, cả đội tuyển được lệnh tập trung ở cổng trường để "chào đón". Một chiếc Mercedes-Maybach màu đen bóng loáng, dài như một con cá voi, lẳng lặng lướt vào sân trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Cánh cửa sau mở ra. Một đôi giày da cá sấu đắt tiền đặt xuống đất, theo sau là một thân hình trong bộ vest may đo hoàn hảo, cắt chính xác đến từng centimet.

Hiếu đã hoàn toàn lột xác.

Cậu ta không còn là thằng nhóc nhỏ con, ranh mãnh ngày nào. Vóc dáng đã cao lớn, bờ vai rộng hơn, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng. Làn da trắng nhưng không yếu ớt, mà là một sự chăm sóc kỹ lưỡng. Nhưng thứ thay đổi nhiều nhất là khí chất. Đôi mắt cậu ta sâu và lạnh, ẩn sau cặp kính râm hàng hiệu là một sự tính toán mà không ai có thể đọc được. Cậu ta toát ra một mùi hương của tiền bạc, của quyền lực, và của sự nguy hiểm. Đi theo sau cậu ta là Bác Trung, hộ pháp trung thành, trông còn hộ pháp và đáng sợ hơn xưa trong bộ đồ an ninh màu đen, ánh mắt như diều hâu quét một vòng qua đám đông.

Hiếu chậm rãi tháo kính râm. Cậu ta nhìn một lượt.

Ánh mắt cậu ta lướt qua thầy Hưng, một cái gật đầu xã giao. Lướt qua thầy Khánh, một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

"Trông thầy vẫn 'khỏe' như xưa nhỉ,"

Hiếu nói, giọng đều đều,

"Chỉ là hơi... cổ điển."

Thầy Khánh cau mày. Đó không phải là lời chào, đó là một sự khiêu khích.

Rồi, ánh mắt Hiếu dừng lại ở Quang. Đây là khoảnh khắc mà tất cả đều chờ đợi. Hai con quái vật, hai huyền thoại của hai thế hệ, đối mặt nhau. Không có một cái ôm hay một cái bắt tay. Họ chỉ nhìn nhau. Quang cảm nhận được một áp lực vô hình từ Hiếu, một sự tự tin lạnh lẽo đến mức ngạo mạn. Hiếu thì lại nhìn Quang như một nhà khoa học đang xem xét một mẫu vật thú vị.

"Nghe nói cậu là 'huyền thoại' ở đây,"

Hiếu nói, giọng vẫn không một chút cảm xúc.

"Họ còn gọi cậu là 'quái vật'."

"Huyền thoại thì cũng có ngày lỗi thời thôi,"

Quang đáp trả, giọng không hề tỏ ra yếu thế.

Hiếu bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng lạnh lẽo.

"Để xem."

Buổi tập đầu tiên sau khi Hiếu trở về diễn ra trong nhà thi đấu. Cậu ta không tham gia vào các bài tập thể lực thông thường. Cậu ta chỉ đứng khoanh tay quan sát, Bác Trung đứng phía sau như một cái bóng.

Sau khi tất cả đã mệt lả, Hiếu mới bước ra giữa sàn.

"Thể lực và sức mạnh chỉ là nền tảng,"

cậu ta nói, giọng vang vọng,

"Nó không giúp các người chiến thắng. Kẻ thắng là kẻ biết cách điều khiển. Điều khiển cơ thể mình, và điều khiển cơ thể của kẻ khác."

Cậu ta nhìn một vòng.

"Tôi cần một người để 'thị phạm'."

Ánh mắt cậu ta dừng lại ở Tân Vương Hoàng, người đang ngồi thở hổn hển.

"Em. Cậu bé có vương miện. Lại đây."

Hoàng, kẻ đang là vua một cõi, cũng phải rùng mình trước khí chất của Hiếu. Cậu bé ngoan ngoãn đứng dậy, bước tới, trong lòng vừa sợ hãi vừa tò mò.

"Cởi đồ,"

Hiếu ra lệnh.

Hoàng do dự một giây, nhưng rồi cũng làm theo. Cậu bé đứng đó, trần truồng, làn da trắng nõn nổi bật dưới ánh đèn. Cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai núm vú hồng hào đang cương lên đã phản bội lại cậu.

"Tốt. Giờ thì nằm ngửa ra sàn. Dạng hai chân ra."

Hoàng tuân lệnh. Cậu ta nằm xuống, banh hai chân ra, để lộ toàn bộ phần hạ bộ non nớt và cái lỗ đít hồng hào vẫn còn khép chặt. Hiếu không vội vàng, cậu ta chậm rãi quỳ xuống giữa hai chân Hoàng, như một bác sĩ đang chuẩn bị cho một ca phẫu thuật. Giai đoạn đầu tiên, bẻ gãy tâm lý, bắt đầu.

Cậu ta không chạm vào những nơi nhạy cảm. Cậu ta bắt đầu từ bàn chân. Cậu ta dùng ngón tay day nhẹ vào lòng bàn chân Hoàng, khiến cậu bé bật cười vì nhột. Nhưng rồi ngón tay Hiếu di chuyển, ấn vào một điểm ở gót chân. Một luồng điện chạy dọc lên bắp đùi Hoàng, khiến nó co giật.

"Thấy chưa? Cơ thể em phản ứng lại dù em không muốn,"

Hiếu nói, giọng đều đều như một giảng viên. Cậu ta di chuyển lên cao hơn, lướt ngón tay dọc theo bắp đùi non của Hoàng, rồi bất ngờ ấn mạnh vào một huyệt đạo ở mặt trong.

"Á...!"

Hoàng kêu lên, cặp đùi đang cố khép lại của cậu ta bỗng mềm nhũn ra, tự động dạng rộng hơn nữa.

"Đây là điểm yếu của sự kháng cự."

Hiếu tiếp tục di chuyển, lướt tay qua bụng Hoàng, rồi dừng lại ở hai điểm bên cạnh xương chậu. Cậu ta dùng hai ngón cái ấn vào đó cùng lúc.

"HỰ...!"

Toàn bộ phần thân dưới của Hoàng tê dại. Con cặc nhỏ của cậu ta bất giác rỉ ra một thứ nước trong suốt. Lỗ đít đang gồng cứng của cậu ta bỗng chốc thả lỏng, vô thức hé mở.

Hoàng hoàn toàn hoảng loạn. Cậu ta không còn điều khiển được cơ thể mình nữa. Nó đã trở thành một con rối trong tay Hiếu.

"Giờ thì..."

Hiếu đứng dậy, chậm rãi cởi bỏ bộ vest đắt tiền của mình.

"...Đến lúc cho bài học chính."

Cơ thể Hiếu không quá cơ bắp, nhưng lại cân đối, săn chắc và không một thớ mỡ thừa. Con cặc của cậu ta, khi cương lên, không thuộc dạng "khủng" nhưng lại có một hình dáng hoàn hảo, đầu khấc ngẩng cao đầy kiêu hãnh. Cậu ta trét một ít gel bôi trơn lên, rồi đè lên người Hoàng đang nằm vô lực. Giai đoạn hai, xâm chiếm toàn diện, bắt đầu.

"Mở mắt ra,"

Hiếu ra lệnh.

"Tao muốn mày phải nhìn xem tao địt mày như thế nào."

Hoàng run rẩy mở mắt. Cậu ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hiếu ngay trên mặt mình, và rồi cảm nhận con cặc nóng hổi của cậu ta từ từ tiến vào. Cảm giác vào trong thật nhẹ nhàng, nhưng lại sâu đến không tưởng. Hiếu không thúc ngay. Cậu ta để yên, cho lỗ đít của Hoàng quen với kích cỡ. Rồi cậu ta cúi xuống, hôn lên môi Hoàng, một nụ hôn sâu và ướt át. Cùng lúc đó, ở phía dưới, cậu ta bắt đầu di chuyển.

"Nhẹ...t... Nhẹ...t..."

Những cú thúc đầu tiên vô cùng chậm rãi. Nhưng mỗi nhịp, đầu khấc của Hiếu lại nghiền nhẹ vào một điểm nào đó bên trong, khiến toàn thân Hoàng run lên.

"Á... á... thầy... thầy Hiếu ơi... cái... cái đó là gì vậy... nó làm em... em nứng quá... Ứ... ứ..."

"Đó gọi là điểm G của đàn ông,"

Hiếu thì thầm, hơi thở nóng rẫy phả vào tai Hoàng.

"Thầy Khánh của mày chỉ biết dùng sức trâu thôi, ông ta không bao giờ cho mày nếm được cảm giác này đâu."

Sau khi đã hoàn toàn chinh phục Hoàng ở tư thế mặt đối mặt, Hiếu thay đổi. Cậu ta ngồi dậy trên một chiếc ghế tập tạ, rồi kéo Hoàng ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt. Ở tư thế này, Hiếu hoàn toàn kiểm soát độ sâu và nhịp điệu, hai tay hắn ta tự do khám phá cơ thể Hoàng, véo mạnh vào hai núm vú đang sưng đỏ. Hoàng rên la, cảm giác vừa nhục nhã vừa sung sướng khi phải nhấp nhô trên con cặc của kẻ thù ngay trước mắt cả trường.

Chưa dừng lại, Hiếu đứng dậy, bế thốc Hoàng lên, ép cậu ta vào bức tường lưới của nhà thi đấu. Một tay giữ chặt, một tay banh mông, Hiếu thúc từ phía sau trong tư thế đứng. Sức mạnh của hắn ta, dù không phô trương, lại vô cùng đáng sợ.

"BỐP! BỐP! BỐP!"

Tiếng mông của Hoàng đập vào lưới sắt hòa cùng tiếng da thịt va chạm. Cảm giác thô bạo, mãnh liệt khiến Hoàng như muốn điên lên. Cậu ta quay đầu lại, cố gắng tìm môi của Hiếu. Nhưng Hiếu lại lạnh lùng đẩy mặt cậu ta ra.

"Mày không có quyền hôn tao. Mày chỉ là một cái lỗ đít."

Sự sỉ nhục đó lại càng làm khoái cảm của Hoàng tăng vọt. Cuối cùng, Hiếu ném cậu ta xuống sàn, lật người cậu ta lại và bắt đầu giai đoạn tấn công cuối cùng. Hắn ta địt Hoàng ở tư thế chổng mông, không còn kỹ thuật hay tính toán, mà là một sự giải phóng bạo lực thuần túy.

"BẠCH! BẠCH! BẠCH! BẠCH! BẠCH!"

"Ớ... Ớ... SƯỚNG... SƯỚNG CHẾT MẤT... Á... Á... ĐỊT EM ĐI... ĐỊT NÁT BÉT CÁI LỖ ĐÍT DÂM ĐÃNG NÀY ĐI THẦY ƠI... EM CHỊU HẾT NỔI RỒI... AAAA...!!!"

Hoàng bị địt đến mức đầu óc trống rỗng, hai tay cào xuống tấm nệm, miệng không ngừng rên la những âm thanh vô nghĩa.

"THA... THA CHO EM... EM BẮN... EM SẮP BẮN RỒI... Á... Á..."

"Tao chưa cho phép!"

Hiếu gầm lên, dùng một tay, bịt chặt lấy đầu khấc của Hoàng, không cho cậu ta bắn. Giai đoạn cuối cùng, phá hủy giới hạn. Cậu ta muốn dồn nén khoái cảm của Hoàng đến cực hạn, muốn bẻ gãy cậu ta từ bên trong.

Cuộc hành hạ khoái lạc kéo dài thêm mười phút nữa. Hoàng khóc, van xin, chửi rủa, nhưng Hiếu vẫn không dừng lại. Cậu ta như một con quỷ, say sưa tận hưởng sự đau đớn và sung sướng của nạn nhân. Cuối cùng, khi thấy đôi mắt Hoàng bắt đầu trợn ngược, Hiếu mới buông tay ra.

Hoàng bắn ra một cách dữ dội, tinh dịch bắn tung tóe. Cùng lúc đó, Hiếu cũng gầm lên, thúc những cú cuối cùng rồi bắn tất cả vào sâu bên trong lỗ đít đã bị dày vò đến sưng đỏ của cậu bé.

Hiếu từ từ rút con cặc của mình ra. Cậu ta vẫn hoàn toàn bình tĩnh, trên trán chỉ lấm tấm vài giọt mồ hôi. Cậu ta nhìn xuống thân thể mềm oặt của Tân Vương, kẻ đang nằm co giật trong vũng tinh dịch và nước mắt của chính mình.

Rồi cậu ta ngẩng lên, nhìn những khuôn mặt đang sững sờ của cả đội. Ánh mắt cậu ta dừng lại ở Quang, rồi ở thầy Khánh.

"Đó,"

Hiếu nói, giọng không một chút cảm xúc,

"Mới là 'địt'."

Cả nhà thi đấu im phăng phắc. Thầy Phong, kẻ luôn tự tin vào sự tinh tế của mình, mặt tái đi. Thầy Khánh, vị thần chiến tranh của trường, lần đầu tiên cảm thấy nắm đấm của mình run lên, không phải vì tức giận, mà là vì một sự thừa nhận ghê tởm: con quái vật trước mặt đã vượt xa ông ta.

Quang đứng đó, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu ta nhìn Hiếu, rồi lại nhìn cơ thể tan nát của Hoàng. Cậu ta biết, lời thách đấu của Hiếu không phải là một lời nói suông. Kẻ mà cậu ta sắp phải đối mặt trong trận chung kết, không còn là một con người nữa.

Nó là một con ác quỷ đội lốt thiên tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009