Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Trận Thách Đấu Danh Dự

Sàn đấu vẫn còn chưa khô đi vũng mồ hôi và tinh dịch của trận chiến trước, thì một trận đấu khác lại bắt đầu. Lần này là Dũng, một học sinh khối 8 to con, đầy tiềm năng của thầy Hưng, đối đầu với một thằng nhóc thư sinh, kỹ thuật của Lam Sơn do thầy An huấn luyện.

Dũng, với sức mạnh vượt trội, đã hoàn toàn áp đảo. Cậu ta đè đối thủ ra, địt như một con trâu nước, sắp sửa chiến thắng đến nơi. Nhưng đúng vào giây phút quyết định, khi Dũng đang gồng mình chuẩn bị bắn, thằng nhóc Lam Sơn bất ngờ há miệng, dùng hết sức bình sinh cắn một phát trời giáng vào bắp đùi non của cậu ta.

"Á Á Á Á!"

Dũng hét lên một tiếng thất thanh vì đau, cơ thể co rúm lại. Cú cắn hiểm độc khiến cậu ta mất hết sức lực và bắn ra trong sự đau đớn. Cùng lúc đó, thằng nhóc kia dùng chút sức lực cuối cùng, lật người lại và bắn vào người Dũng.

Giám khảo, chính là Nữ y tá, nhếch mép cười và giơ cờ.

"Học sinh Lam Sơn thắng!"

Cả đội Hùng Vương chết lặng. Thắng? Thắng bằng một cú cắn trộm?

Dũng nằm trên sàn, vừa đau vừa uất ức, nước mắt lưng tròng. Thầy Hưng, từ ngoài đường biên, mặt đã đỏ gay lên. Ông ta nhìn sang phía bên kia, thấy thầy An, gã HLV trẻ đẹp của Lam Sơn, đang vỗ tay tán thưởng học trò của mình với một nụ cười đầy mỉa mai.

Sự kiềm chế cuối cùng của thầy Hưng vỡ tan.

Ông ta gầm lên như một con thú bị thương, lao thẳng ra giữa sàn đấu, không thèm quan tâm đến các giám khảo hay hiệu trưởng. Ông ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt thầy An.

"MÀY! THẰNG BÓNG ĐÉO CÓ TRỨNG DÁI! MÀY DẠY HỌC TRÒ MÀY CHƠI TRÒ BẨN THỈU ĐÓ À?"

Thầy An, không những không sợ, mà còn tỏ ra thích thú. Hắn ta bước ra, đối mặt với khối cơ bắp đang phẫn nộ của thầy Hưng.

"Ồ, thầy Hưng nóng tính quá. Thể chất tốt đấy, nhưng cái đầu thì có vẻ hơi đơn giản. Trong trận chiến, mọi thủ đoạn đều được phép, miễn là chiến thắng."

"Vậy à?"

Thầy Hưng nghiến răng.

"Vậy thì TỐI NAY! PHÒNG GYM! TAO VÀ MÀY! 1 CHỌI 1! KHÔNG CÓ LUẬT LỆ! ĐỂ XEM CÁI THÂN THỂ YẾU ỚT CỦA MÀY CHỊU ĐƯỢỢC BAO LÂU!"

"Được thôi,"

An liếm môi, ánh mắt dâm đãng lướt dọc cơ thể của Hưng.

"Tôi cũng đang muốn xem thử 'cỗ máy cơ bắp' của Hùng Vương có thật sự 'trâu bò' như lời đồn không."

Lời thách đấu đã được chấp nhận.

Sau màn xử thua oan ức của học trò, thầy Hưng gầm lên như một con thú bị thương, lao thẳng ra giữa sàn đấu. Lời thách đấu 1 chọi 1, không luật lệ, đã được đưa ra và chấp nhận.

Đêm đó, phòng tập tạ riêng của Lam Sơn chìm trong bóng tối, chỉ có vài ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu rọi những khối sắt lạnh lẽo. Mùi mồ hôi, mùi sắt và mùi da thuộc nồng nặc.

Thầy Hưng và thầy An đứng đối diện nhau, cả hai đều đã trần truồng.

Không có tiếng còi. Không có luật lệ.

Trận đấu bắt đầu bằng một cú lao tới của Hưng. Ông ta như một con bò tót, muốn dùng sức mạnh để húc tung đối thủ. Nhưng An, như một con báo, nhanh nhẹn lách người né được. Hai cơ thể trần truồng, ướt đẫm mồ hôi lướt qua nhau. An trả lại một cú đá xoáy vào bắp đùi Hưng, khiến cơ bắp của ông ta co giật.

GRÀO!

Hưng gầm lên, quay lại tóm lấy An. Họ lao vào nhau, không còn là những cú đấm hay cú đá nữa, mà là một màn vật lộn trần trụi. Da thịt họ ma sát vào nhau ken két. Hơi thở hổn hển, tiếng gầm gừ hòa quyện vào nhau. Hưng dùng sức mạnh của một con gấu, cố gắng siết chặt, ghì An xuống sàn. An thì lại dẻo dai như một con rắn, luồn lách, dùng chân khóa chặt lấy hông Hưng, cố gắng lật ngược tình thế. Họ lăn lộn trên sàn, va vào những dàn tạ kêu loảng xoảng. Hưng đè được An xuống, nhưng An lại dùng móng tay cào một đường dài trên lưng Hưng, máu tươi rỉ ra. Hưng gầm lên vì đau, cúi xuống cắn mạnh vào vai An.

"Á! Thằng chó!"

An hét lên, và trả đũa bằng cách thúc đầu gối vào bụng Hưng.

Cuối cùng, sức mạnh đã chiến thắng. Hưng gầm lên một tiếng, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể, đè ngửa được An xuống sàn gạch lạnh lẽo, ghì chặt hắn ta lại.

"Mày thích chơi bẩn lắm đúng không?"

Hưng gầm gừ, mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt An.

"Để tao cho mày biết thế nào là bẩn!"

"ĐỊT MẸ MÀY, HƯNG! MÀY DÁM...? BỎ TAO RA, THẰNG SÚC VẬT!"

An hét lên, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Cơ thể hắn ta bị đè chặt dưới khối cơ bắp rắn như đá của Hưng.

Hưng không nói gì nữa. Cơn giận đã biến ông ta thành một con thú. Ông ta muốn sự trả thù, một sự trả thù nhục nhã nhất. Ông ta dùng đầu gối, banh hai chân đang giãy giụa của An ra. Rồi ông ta xé toạc cái lỗ đít kiêu kỳ của An.

PHẬP!

"Á Á Á Á Á! ĐAU! ĐỊT CON MẸ MÀY... RÁCH... RÁCH MẤT RỒI... THẰNG CHÓ... CÚT RA KHỎI NGƯỜI TAO...!"

An hét lên, một tiếng hét đầy đau đớn và phẫn nộ. Cậu ta không hề rên vì sướng. Cậu ta đang bị hiếp.

Hưng không quan tâm. Ông ta bắt đầu thúc, từng cú thúc như trời giáng, đầy căm hận, nhằm thẳng vào sự kiêu ngạo của kẻ dưới thân.

"BỐP! BỐP! BẠCH! BẠCH!"

"Á... Á... DỪNG LẠI... TAO BẢO MÀY DỪNG LẠI...!" A

n vừa chửi vừa cố gắng dùng chân đạp vào người Hưng, cắn vào vai Hưng, nhưng mọi sự kháng cự chỉ làm Hưng thêm điên cuồng.

"SAO? LÚC NÃY MÀY NGON LẮM MÀ? GIỜ THÌ RÊN ĐI! RÊN NHƯ MỘT CON ĐĨ CHO TAO NGHE!"

Hưng gầm lên, túm tóc An, đập mặt hắn ta xuống sàn.

"Hự... ứ... địt mẹ... tại sao... tại sao nó lại... Á...!"

Dù không muốn, nhưng cơ thể An bắt đầu phản bội lại hắn. Cơn đau bị thay thế bởi một thứ khoái cảm bệnh hoạn, một sự sung sướng đến từ việc bị chinh phục, bị hạ nhục. Điều đó càng làm hắn ta cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Hắn ta rên, những tiếng rên không phải vì khoái lạc, mà vì sự bất lực và nhục nhã.

"Ứ... ứ... con... con chó Hưng... mày... mày sẽ phải trả giá... Á... á... sâu quá...!"

"Đấy... đấy... mày thấy chưa...?"

Hưng cảm nhận được sự thay đổi.

"Cái lỗ đít của mày đang mút cặc tao này! Mày là một con đĩ! MỘT CON ĐĨ DÂM ĐÃNG!"

Hành hạ An chán chê trên sàn, Hưng vẫn chưa thỏa mãn. Ông ta kéo lê cơ thể mềm oặt của An đến bên một chiếc ghế tập tạ. Ông ta ấn An gập người qua chiếc ghế, cặp mông bị đẩy lên cao một cách đầy khiêu khích.

"Chổng cao lên nữa! Cho tao nhìn cho rõ!"

Hưng gầm lên, và tiếp tục thúc từ phía sau. Lớp da lạnh lẽo của chiếc ghế cọ vào bụng An, trong khi phía sau là con cặc nóng rẫy của kẻ thù.

"KHÔNG... ĐỪNG... HỰ... HỰ... LỖ ĐÍT TAO... NÁT MẤT RỒI... Á... Á...!"

An rên la, giọng đã khản đặc.

Chưa dừng lại, Hưng lại lôi An dậy. Ông ta ngồi xuống ghế, kéo An ngồi lên đùi mình, nhưng là quay lưng lại. Ông ta địt An ở tư thế này, tay ông ta tự do sờ soạng, bóp nát con cặc của An.

"Mày thích dùng mưu lắm đúng không? Mày thích điều khiển người khác lắm đúng không? Giờ thì sao? Mày chỉ là một con búp bê tình dục trong tay tao thôi!"

"Ứ... ứ... tha... tha cho tao..."

An bắt đầu van xin, ý chí của hắn ta đang dần bị bẻ gãy.

"THA? ĐỊT MẸ MÀY CÒN DÁM XIN THA À?"

Hưng gầm lên.

"BÚ CẶC TAO!"

An bị ép phải bú cặc cho Hưng ngay sau khi vừa bị địt. Sự sỉ nhục tột cùng. Nhưng hắn ta cắn răng chịu đựng. Hắn ta chờ đợi. Chờ đợi một khoảnh khắc Hưng mất cảnh giác. Và khoảnh khắc đó đã đến. Khi Hưng đang ngửa cổ ra sau, gầm lên vì khoái cảm do cái miệng điêu luyện của An mang lại, An đã dùng hết sức bình sinh, há miệng cắn một phát trời giáng vào con cặc của Hưng.

"GRÀOOOOOOO!"

Hưng hét lên một tiếng thất thanh, cơn đau kinh hoàng khiến ông ta co rúm người lại, đẩy An ra xa.

Chỉ chờ có thế, An dùng chút sức lực cuối cùng, thúc mạnh hai ngón tay vào mắt Hưng. Hưng kêu lên một tiếng nữa rồi ngã vật ra, ôm lấy mặt và chỗ hiểm, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

An loạng choạng đứng dậy, mép vẫn còn rỉ máu, lỗ đít thì đau rát như bị xé ra. Hắn ta nhìn Hưng đang quằn quại dưới sàn, ánh mắt đầy căm hận. Hắn ta nhặt một quả tạ nhỏ gần đó. Hắn có thể đập chết Hưng ngay lúc này.

Nhưng không. Chết là quá dễ dàng.

An ném quả tạ sang một bên. Hắn ta bước tới, đạp vào mặt Hưng.

"Đến lượt tao, thằng trâu bò."

Hắn ta lật người Hưng lại. Hưng, vì quá đau, không thể chống cự. An bắt đầu màn trả thù của mình. Hắn ta không địt Hưng ngay. Hắn ta dùng chính những kỹ thuật quyến rũ của mình để tra tấn Hưng. Hắn liếm láp những vết thương mà chính hắn đã gây ra, rồi lại cắn vào đó. Hắn dùng lưỡi để khám phá những điểm yếu của Hưng, khiến Hưng vừa đau đớn vừa cương cứng một cách nhục nhã.

"Á... á... mày... mày làm gì thế... Đừng...!"

"Sao? Không thích à?"

An cười lạnh.

"Đây là cái giá mày phải trả."

Sau khi đã hoàn toàn bẻ gãy ý chí của Hưng bằng sự tra tấn khoái lạc, An mới ngồi lên, nuốt trọn con cặc của Hưng vào lỗ đít của mình. Hắn ta nhấp nhô, điều khiển cuộc chơi.

"Thế nào... cỗ máy cơ bắp...? Bị một thằng bóng địt có sướng không...?"

An vừa nhún vừa thì thầm vào tai Hưng.

"Mày thích sức mạnh lắm mà? Đây này! Cảm nhận nó đi! Rên đi... Rên tên của tao... Nói rằng mày là con đĩ của tao..."

"ĐỊT CON MẸ MÀY..."

Hưng gầm gừ, nhưng giọng nói đã yếu ớt.

"NÓI!"

An thúc mạnh xuống.

"Á... Á... AN... AN ƠI... ĐỊT ANH... ĐỊT ANH ĐI... ANH LÀ CON ĐĨ CỦA EM...!"

Cuộc chiến kết thúc khi cả hai đã hoàn toàn kiệt sức, nằm trên một vũng mồ hôi, máu và tinh dịch. Không có người thắng. Chỉ có hai kẻ thù đã cùng nhau rơi xuống đáy của sự nhục nhã và khoái lạc. Mối thù giữa họ, giờ đây đã được khắc sâu vào da thịt của nhau, không bao giờ có thể gột rửa được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009