Chương 11: Bài Học Thứ Năm - Vị Của Sự Sợ Hãi
Vài ngày trôi qua trong một sự im lặng kỳ lạ. Tấn đang thay đổi. Ban ngày, cậu ta vẫn là một học sinh gương mẫu, hòa đồng. Nhưng ban đêm, khi chỉ còn một mình trong phòng ký túc xá, cậu ta lại trở thành một kẻ khác. Cậu ta bị ám ảnh bởi bài học của Trí. Cậu ta bắt đầu tự mình "luyện tập".
Đêm đó, sau khi chắc chắn rằng Nam và những người khác đã ngủ say, Tấn lén lút vào nhà vệ sinh. Cậu ta ngồi trên bồn cầu lạnh lẽo, nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại những gì Trí đã làm. Cậu ta tập trung, cố gắng dùng ý chí để điều khiển những thớ cơ mà cậu ta chưa bao giờ biết là nó tồn tại. Siết. Nhả. Xoáy. Thật khó khăn. Nhưng sau một hồi vật lộn, cậu ta đã làm được một chút. Một cảm giác quyền lực bệnh hoạn bắt đầu nhen nhóm. Nếu tao có thể điều khiển được cái này, cậu ta nghĩ, thì không ai có thể làm nhục tao được nữa. Tao sẽ là kẻ điều khiển cuộc chơi.
Sự tự tin ảo tưởng đó của cậu ta bị dập tắt bởi một tiếng gõ cửa thô bạo.
CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng gõ cửa không phải dành cho phòng cậu, mà là cho cả khu ký túc xá. Tấn giật mình, vội vàng mặc lại quần. Cậu ta nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang. Cánh cửa phòng bật mở. Một gã bảo vệ to con, mặt mày bặm trợn, thò đầu vào.
"Thằng nào là Tấn?"
gã hỏi, giọng thô lỗ.
Cả phòng im lặng. Mọi người đều chỉ tay về phía Tấn.
"Mày à?"
Gã bảo vệ nhìn Tấn từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ đánh giá.
"Lão Hổ cho gọi mày. Xuống hầm an ninh. Gấp."
Cái tên "Lão Hổ" như một tiếng sét đánh ngang tai. Tất cả mọi người trong phòng, kể cả những đứa lớp lớn hơn, đều tái mặt. Trong thế giới ngầm của Lam Sơn, ai cũng biết Lão Hổ là một con quỷ thực sự, một kẻ biến thái chuyên đi săn những học sinh mới, đặc biệt là những đứa đẹp mã.
"Đi ngay,"
gã bảo vệ gằn giọng, nhổ một bãi nước bọt xuống sàn rồi quay lưng bỏ đi.
Tấn đứng đó, tim đập thình thịch. Sự tự tin, cảm giác quyền lực ban nãy đã tan biến không còn một dấu vết. Chỉ còn lại nỗi sợ hãi nguyên thủy. Cậu ta nhìn Nam, thấy trong mắt bạn mình là sự thương hại và kinh hoàng.
Cậu ta không có lựa chọn. Chống lại lệnh của Lão Hổ còn có kết cục thảm khốc hơn.
Tấn run rẩy mặc áo vào, bước ra khỏi phòng. Con đường từ ký túc xá đến khu nhà an ninh chưa bao giờ dài đến thế. Đêm tối, những ngọn đèn vàng vọt hắt xuống, kéo cái bóng của cậu ta dài lê thê trên mặt đất. Mỗi tiếng côn trùng kêu, mỗi cơn gió thổi qua lùm cây, đều làm cậu ta giật bắn mình. Đây không phải là nỗi sợ hãi khi đối mặt với một đối thủ thông minh như Trí hay thầy An. Đây là nỗi sợ hãi của một con thỏ đang bước vào hang cọp.
Cuối cùng, cậu ta cũng đến được khu nhà an ninh. Gã bảo vệ ban nãy đang đứng đó chờ. Hắn ta không nói gì, chỉ hất hàm về phía một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Tấn hít một hơi thật sâu, bắt đầu đi xuống. Càng xuống sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo và ẩm thấp. Mùi mốc, mùi sắt gỉ và mùi của một thứ gì đó chua loét xộc vào mũi. Cuối hành lang là một cánh cửa sắt kiên cố. Cánh cửa không khóa.
Tấn do dự một giây cuối cùng. Những kỹ năng cậu ta vừa học được, sự kiêu hãnh của một kẻ thống trị... tất cả đều trở nên vô nghĩa trước cánh cửa này. Cậu ta biết, thứ đang chờ đợi mình bên trong không phải là một "bài học". Mà là một màn nuốt chửng.
Cậu ta đẩy cửa.
KÉTTTTT...
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Thứ đầu tiên ập vào các giác quan của Tấn là một mùi hương hỗn hợp kinh tởm: mùi rượu đế rẻ tiền, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi chua loét của một người đàn ông già, và mùi da thuộc cũ kỹ.
Và rồi, cậu ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Căn phòng là một cái hang đúng nghĩa. Trên tường treo đủ loại roi da, còng tay, kẹp vú. Giữa phòng là một cây thập tự giá bằng gỗ đã sờn cũ.
Và trên chiếc ghế bành rách nát, Lão Hổ đang ngồi đó.
Hắn ta ở trần, để lộ ra một cơ thể của một lão già 50 tuổi. Da dẻ đã bắt đầu chảy xệ, nhưng bên dưới vẫn là những thớ cơ rắn chắc của một kẻ lao động. Cái bụng bia căng tròn của lão ta phập phồng theo từng nhịp thở. Lão ta đang cầm một chai rượu đế, tu ừng ực.
Lão ta nghe thấy tiếng cửa mở, từ từ quay đầu lại. Đôi mắt lão ta đỏ ngầu, dại đi vì rượu và ham muốn. Khi nhìn thấy Tấn, một nụ cười bệnh hoạn, để lộ hàm răng vàng khè, hiện ra trên khuôn mặt lão.
"Vào đi, con trai,"
lão ta nói, giọng khàn đặc.
"Tao chờ mày... lâu lắm rồi."
Tấn đứng chết trân trong căn hầm ngột ngạt, cảm giác như không khí xung quanh đang bị hút cạn. Lão Hổ từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, cái bóng khổng lồ của lão ta bao trùm lấy Tấn. Lão ta bước tới, không vội vàng, mỗi bước đi nặng nề như một con gấu. Mùi rượu rẻ tiền, mùi mồ hôi chua loét của lão ta xộc thẳng vào mũi Tấn, khiến cậu ta buồn nôn.
"Lại đây,"
Lão Hổ ra lệnh, giọng khàn đặc.
Tấn không cử động.
"Mày điếc à?"
Lão ta gầm lên, vươn bàn tay thô ráp, chai sạn của mình ra tóm lấy tay Tấn, kéo cậu ta lại gần. Sức của lão ta thật kinh hoàng.
Lão ta đẩy chai rượu đế vẫn còn phân nửa vào tay Tấn.
"Uống đi."
"Cháu... cháu không biết uống rượu."
"Tao không hỏi. Tao ra lệnh,"
Lão Hổ gằn giọng.
"Uống cho có tí men, tí nữa rên mới hay."
Tấn, trong sự sợ hãi, phải đưa chai rượu lên miệng, tu một ngụm lớn. Dòng rượu nóng rát như lửa chảy xuống cổ họng, khiến cậu ta ho sặc sụa. Lão Hổ cười ha hả, một tiếng cười man rợ.
"Tốt,"
lão ta nói.
"Giờ thì, cởi đồ ra. Chậm thôi. Cho lão già này xem hàng. Xem thử 'sản phẩm' mà mấy thằng thầy kia tự hào có gì đặc biệt."
Tấn, nước mắt lưng tròng vì cay rượu và nhục nhã, run rẩy cởi bỏ từng món đồ. Lão Hổ đi một vòng quanh cậu ta, bàn tay dơ bẩn của lão không ngừng sờ soạng, bóp nắn.
"Da rám nắng à? Giống mấy thằng phu hồ,"
lão ta bình phẩm.
"Cơ bắp cũng được đấy, nhưng để xem có chịu được dai không."
Bàn tay lão ta trượt xuống, bóp mạnh vào cặp mông mẩy của Tấn.
"Mông thì căng đấy, không biết địt có sướng không. Còn cái này..."
Lão ta cúi xuống, tóm lấy con cặc đang mềm oặt vì sợ hãi của Tấn.
"20cm? Hàng khủng đấy. Nhưng để xem nó có biết làm gì không hay chỉ để trưng thôi."
Sau khi đã "thử hàng" chán chê, lão ta đẩy Tấn ngã sấp mặt xuống chiếc bàn gỗ cũ kỹ, splintery.
"Chổng mông lên!"
Tấn, trong sự tuyệt vọng, làm theo.
Lão Hổ không địt ngay. Hắn ta cầm lấy chai rượu đế ban nãy.
"Để tao 'rửa' cho sạch sẽ trước đã."
Nói rồi, lão ta dốc ngược chai rượu. Dòng cồn lạnh lẽo xối thẳng vào cái lỗ đít đang run rẩy của Tấn.
"Á Á Á Á Á Á Á! NÓNG! RÁT! CÁI GÌ THẾ NÀY?! MÀY LÀM GÌ THẾ, THẰNG GIÀ CHẾT TIỆT!"
Tấn hét lên, một tiếng hét đầy đau đớn. Cảm giác như bị hàng ngàn mũi kim châm vào, bỏng rát đến tận ruột gan.
Lão Hổ chỉ cười.
"Haha! La hét nghe hay lắm! Tiếp tục đi!"
Trong khi Tấn vẫn còn đang quằn quại vì đau, lão ta đã thúc vào.
PHẬP!
"Á Á Á Á!"
Tấn lại hét lên, một cơn đau mới, còn kinh khủng hơn, chồng lên cơn đau cũ. Lỗ đít của cậu ta, vừa bị cồn làm cho bỏng rát, giờ đây lại bị một con cặc thô bạo xé rách.
Lão Hổ bắt đầu màn hủy diệt của mình. Lão ta không có kỹ thuật, không có sự tinh tế. Lão ta chỉ có sức mạnh của một con thú.
"BỐP! BỐP! BỐP! BẠCH! BẠCH!"
"RÊN ĐI, CON CÔNG TỬ BỘT! CHO TAO NGHE TIẾNG MÀY KHÓC!"
Lão ta vừa địt vừa gầm gừ, nước bọt hôi hám của lão ta văng cả lên lưng Tấn.
"MÀY THẤY KHÔNG? MẤY THẰNG THẦY CỦA MÀY DẠY MÀY KỸ THUẬT, CÒN TAO SẼ DẠY MÀY THẾ NÀO LÀ BẢN NĂNG!"
"Bẩn... buông ra... Lão già... ghê tởm... Á... á...!"
Tấn chỉ còn biết chửi rủa trong tiếng khóc. Những kỹ năng mà cậu ta đã học được từ Trí, giờ đây hoàn toàn vô dụng. Cậu ta không thể chống cự. Cậu ta không thể tìm thấy khoái lạc. Cậu ta chỉ có thể chịu đựng.
Sau khi đã hành hạ Tấn chán chê trên bàn, Lão Hổ lôi cậu ta xuống sàn bê tông lạnh lẽo, bẩn thỉu.
"Chó thì phải địt ở dưới đất!"
Lão ta gầm lên, và tiếp tục thúc.
Mặt của Tấn bị ép xuống sàn, hít đầy bụi bặm và mùi ẩm mốc. Cậu ta cảm thấy mình không còn là một con người nữa. Cậu ta chỉ là một cái lỗ đít, một công cụ để cho một con quái vật giải tỏa.
"EM... EM XIN ÔNG... THA CHO EM..."
Tấn bắt đầu van xin, ý chí của cậu ta đã bị nghiền nát.
"THA À?"
Lão Hổ cười khoái trá.
"ĐƯỢC THÔI. MÀY RÊN THẬT DÂM ĐÃNG VÀO, RÊN RẰNG MÀY LÀ CON ĐĨ CỦA TAO, THÌ TAO SẼ CHO MÀY RA."
"EM... EM LÀ CON ĐĨ... CON ĐĨ CỦA ÔNG... Á... Á... XIN ÔNG... ĐỊT EM... ĐỊT CHẾT CON ĐĨ NÀY ĐI...!"
"GRÀOOOOOOO!"
Nghe thấy những lời đó, Lão Hổ gầm lên một tiếng cuối cùng, cơ thể già nua co giật, bắn một dòng tinh dịch nóng hổi, nồng nặc mùi rượu vào sâu bên trong Tấn.
Lão ta gục xuống, thở hổn hển. Tấn, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, cố gắng lết đi.
Nhưng cậu ta đã lầm.
"Khoan đã,"
giọng Lão Hổ vang lên từ phía sau.
"Khởi động xong rồi."
Tấn quay lại, kinh hoàng. Lão Hổ đã đứng dậy. Lão ta đang đi về phía bức tường, nơi treo đủ loại đồ chơi bệnh hoạn. Lão ta không lấy roi. Lão ta lấy một cây gậy bóng chày.
Không, không phải. Đó là một con cặc giả khổng lồ, to và dài hơn cả của Bác Trung, trên thân có những đường gân và gai góc đáng sợ.
"Bài học chính,"
Lão Hổ nói, nụ cười vàng khè của lão ta càng rộng hơn.
"Giờ mới bắt đầu."
Tấn nằm đó, co quắp trên sàn, cả người đau nhức, lỗ đít như có hàng ngàn mảnh chai đang cứa vào. Cậu ta nhìn lên, kinh hoàng, thấy Lão Hổ đang cầm trên tay một con cặc giả khổng lồ, to và dài hơn cả của Bác Trung, trên thân có những đường gân và gai góc đáng sợ.
Không... không thể nào... Lỗ đít mình rách mất... Mình sẽ chết.
"Sao? Sợ à?"
Lão Hổ cười, một nụ cười bệnh hoạn.
"Cái này... là dành cho những con chó hư nhất. Những con chó dám làm chủ nhân của nó phải bắn ra quá sớm."
Lão ta bước tới, cái bóng khổng lồ của lão ta bao trùm lấy Tấn. Tấn cố gắng lết đi, nhưng vô ích. Lão Hổ dùng chiếc ủng bẩn thỉu của mình, đặt lên lưng Tấn, đè chặt cậu ta xuống sàn.
"Nằm im,"
lão ta gầm gừ.
Lão ta đổ một ít gel bôi trơn lên đầu con cặc giả, rồi từ từ đưa nó lại gần cặp mông đang sưng đỏ của Tấn. Tấn nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn xé rách cuối cùng.
Nhưng rồi, lão ta dừng lại.
Lão ta nhìn con cặc giả, rồi lại nhìn Tấn, rồi bật cười ha hả.
"Thôi,"
lão ta nói, ném mạnh con cặc giả vào góc phòng. Tiếng nó va vào tường nghe một tiếng "CỘP!".
"Hôm nay tha cho mày. Dùng cái này thì mày chết mất. Mà mày chết thì lần sau tao địt ai?"
Sự "tha thứ" này còn tàn nhẫn hơn cả việc bị địt. Nó biến Tấn thành một món đồ chơi, một thứ tài sản mà Lão Hổ muốn giữ lại để dùng lâu dài.
Tấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Lão Hổ lại đi về phía bức tường, nơi treo đủ loại đồ chơi. Lần này, lão ta lấy xuống một cây paddle bằng da dày, bản rộng, màu đen. Trên mặt cây paddle có khắc nổi hình một con hổ đang gầm thét.
"Tao không thể để mày đi mà không có quà được,"
lão ta nói, quay lại, tay mân mê cây paddle.
"Một món quà để nhắc nhở mày, mày là của ai."
Hắn ta giật mạnh tóc Tấn, kéo đầu cậu ta dậy.
"Chổng mông lên. Tao sẽ cho mày một 'dấu ấn' để nhớ về tao."
Tấn, trong nước mắt của sự tuyệt vọng, run rẩy làm theo. Cậu ta quỳ xuống, chống hai tay xuống sàn, chổng cặp mông bầm dập của mình lên.
Lão Hổ không nói gì thêm. Lão ta giơ cây paddle lên cao.
VÚT!
BỐP!
Một tiếng nổ khô khốc, vang dội khắp căn hầm.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!"
Tấn hét lên một tiếng thất thanh, một tiếng hét còn lớn hơn cả lúc bị địt. Một cơn đau bỏng rát, dữ dội như bị một thanh sắt nung đỏ đóng dấu vào da thịt ập đến. Cậu ta ngã vật xuống sàn, ôm lấy cặp mông đang nóng rực của mình, quằn quại.
Lão Hổ bước tới, kéo lê cơ thể đang co giật của Tấn đến trước một tấm gương cũ kỹ, bám đầy bụi. Lão ta ép Tấn phải nhìn.
Trên một bên mông rám nắng của Tấn, giờ đây đã hằn lên một dấu tay đỏ rực, sưng tấy, và chính giữa dấu tay đó, là hình ảnh một con hổ đang gầm thét, hằn sâu vào da thịt.
"Thấy chưa?"
Lão Hổ gầm gừ bên tai Tấn.
"Đẹp không? Dấu ấn của tao đấy."
Hắn ta dường như đã hoàn toàn thỏa mãn. Lão ta bình thản mặc lại quần áo, rồi ném bộ đồng phục rách nát của Tấn vào người cậu ta.
"Đây là dấu của tao,"
lão ta nói, giọng khàn đặc, chỉ tay vào vết hằn trên mông Tấn.
"Để cho mấy thằng giáo viên kia biết mày đã được Lão Hổ này 'dạy dỗ' rồi. Để cho chúng nó biết, dù chúng nó có chơi đùa với mày thế nào, thì mày vẫn là con chó có chủ."
Lão ta mở cửa hầm.
"Giờ thì cút đi. Lần sau tao gọi thì liệu hồn mà có mặt."
Tấn, vừa khóc vừa run rẩy, vội vàng mặc lại quần áo, rồi lảo đảo bước ra khỏi căn hầm, bước ra khỏi cơn ác mộng. Cậu ta chạy thục mạng trong đêm tối, không dám ngoảnh đầu lại. Cậu ta không chỉ bị hủy diệt về thể xác. Cậu ta đã bị đóng dấu, bị biến thành tài sản.
Và cậu ta biết, bài học của mình ở Lam Sơn, vẫn còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com