Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Bài Học Thứ Sáu - Giới Hạn Của Sự Chịu Đựng

Tấn nằm một mình trong phòng. Đã vài ngày trôi qua kể từ cơn ác mộng trong căn hầm của Lão Hổ. Cơ thể cậu ta vẫn còn đau nhức. Vết "dấu ấn" hình con hổ trên mông đã bắt đầu đóng vảy, một sự sỉ nhục hữu hình, một lời nhắc nhở thường trực về vị trí của cậu ta ở nơi này. Cậu ta không còn là cậu bé ngây thơ nữa. Cậu ta đã đi qua những tầng địa ngục khác nhau: sự thao túng của thầy An, sức mạnh vũ phu của thầy Long, kỹ năng hủy diệt của đám đàn anh, và sự biến thái ghê tởm của Lão Hổ. Cậu ta nghĩ rằng mình đã trải qua điều tồi tệ nhất. Cậu ta nghĩ rằng mình đã hiểu hết về nơi này.

Cậu ta đã lầm.

Đêm đó, khi Tấn đang cố gắng chìm vào một giấc ngủ chập chờn, một bóng người lặng lẽ bước vào phòng. Là một học sinh lớp dưới. Nó không nói gì, chỉ đặt một tờ giấy được gấp ngay ngắn lên chiếc bàn cạnh giường Tấn, cúi đầu rồi lẳng lặng rời đi.

Tấn ngồi dậy, tim đập thình thịch. Cậu ta run rẩy mở tờ giấy ra. Bên trong không phải là một lời đe dọa thô lỗ. Chỉ có một dòng chữ duy nhất, được viết bằng một nét bút máy hoàn hảo, thanh thoát nhưng lạnh lẽo.

"Sân tập riêng của HLV. 11 giờ đêm. - Vỹ"

Cả người Tấn lạnh toát. Thầy Vỹ. HLV trưởng. Kẻ đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn, một vị thần im lặng mà tất cả mọi người, kể cả thầy Khánh của Hùng Vương, cũng phải kiêng dè. Bị hắn ta triệu tập riêng còn đáng sợ hơn cả việc bị Lão Hổ lôi vào hầm. Lão Hổ là một con thú, hành động theo bản năng. Còn Vỹ, hắn ta là một trí tuệ hắc ám, mọi hành động của hắn ta đều có mục đích, và mục đích đó luôn luôn đáng sợ.

Tấn không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân lệnh.

Cậu ta mặc lại bộ đồng phục, bước đi trong đêm tối. Con đường đến sân tập riêng của HLV là một con đường mà cậu chưa bao giờ đi. Nó nằm ở khu vực hẻo lánh nhất của học viện. Càng lại gần, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, cậu ta cũng đến nơi. Đó không phải là một phòng gym cũ kỹ. Đó là một tòa nhà nhỏ, kiến trúc hiện đại, tường kính đen, trông giống một phòng thí nghiệm hơn là một nơi để tập luyện.

Tấn hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa kính nặng trịch.

Bên trong, không khí lạnh và khô. Mùi mồ hôi được thay thế bằng mùi của máy móc và ozone thoang thoảng. Phòng tập được trang bị những thiết bị tối tân nhất, được sắp xếp một cách hoàn hảo, không một chút bừa bộn.

Và ở giữa phòng, thầy Vỹ đang ở đó.

Hắn ta không tập tạ. Hắn ta đang ngồi trên một chiếc ghế da thoải mái, trước mặt là một màn hình khổng lồ. Trên màn hình, đang chiếu lại một đoạn video. Tấn nhận ra ngay. Đó là cảnh cậu ta đang bị thầy An "dạy dỗ" trong văn phòng. Rồi đoạn video chuyển cảnh. Là cảnh cậu ta đang bị thầy Long địt. Rồi lại chuyển cảnh. Là cảnh cậu ta đang bị Trí hủy diệt. Vỹ đang xem lại toàn bộ quá trình "học tập" của Tấn, phân tích từng tiếng rên, từng phản ứng của cậu ta như một nhà khoa học đang nghiên cứu một mẫu vật.

Vỹ không quay lại, dù hắn ta biết Tấn đã vào. Hắn ta để cho sự im lặng và đoạn video bệnh hoạn kia tra tấn Tấn.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới bấm nút tạm dừng, ngay khoảnh khắc khuôn mặt Tấn đang méo xệch đi vì khoái lạc và đau đớn. Hắn ta từ từ xoay ghế lại.

Đôi mắt hắn ta, sau cặp kính không gọng, lạnh lẽo, vô cảm, không có một chút ham muốn nào. Đó là ánh mắt của một nhà phẫu thuật đang nhìn một cơ thể sắp bị mổ xẻ.

"Ngồi,"

Vỹ ra lệnh, chỉ vào một chiếc ghế đẩu bằng kim loại lạnh lẽo được đặt sẵn giữa phòng.

Tấn run rẩy ngồi xuống.

"Tôi đã xem lại băng ghi hình các buổi 'học' của em với An, Long, Trí và cả lão Hổ,"

Vỹ nói, giọng đều đều.

"Em có sức bền. Em chịu nhục tốt. Em có khả năng thích nghi đáng nể."

Hắn ta đứng dậy, chậm rãi bước tới, đi vòng quanh Tấn như một con cá mập.

"Nhưng tất cả bọn họ đều có một điểm chung. Chúng nó đều dừng lại khi em gần gãy nát."

Hắn ta dừng lại ngay trước mặt Tấn, nhìn xuống.

"Chúng nó không dám tìm ra giới hạn thực sự của em. Chúng nó sợ làm hỏng món đồ chơi yêu thích của mình."

Hắn ta cúi xuống, khuôn mặt gần như chạm vào mặt Tấn.

"Tôi thì không,"

hắn ta thì thầm, hơi thở lạnh lẽo.

"Đêm nay, chúng ta sẽ tìm ra giới hạn đó. Hoặc em sẽ gãy nát. Hoặc em sẽ tiến hóa."

Hắn ta đứng thẳng dậy.

"Cởi đồ."

Tấn đứng đó, trần truồng và run rẩy giữa phòng tập lạnh lẽo, cảm thấy mình như một con chuột bạch đang bị nhìn chằm chằm bởi một nhà khoa học điên. Thầy Vỹ không tiến lại gần cậu ngay. Hắn ta bình thản đi đến một chiếc tủ kim loại, mở ra. Bên trong không phải là roi da hay dây trói. Nó là những thiết bị y tế sáng loáng.

Hắn ta lấy ra một bộ dây đo nhịp tim và vài miếng dán cảm biến.

"Lại đây,"

Vỹ ra lệnh.

Tấn sợ hãi bước tới. Vỹ bắt đầu dán những miếng dán lạnh lẽo lên ngực, thái dương và cả cổ tay Tấn. Hắn ta làm việc một cách chuyên nghiệp, không một cái chạm thừa thãi, không một chút cảm xúc.

"Tôi muốn có số liệu chính xác,"

Vỹ nói, giọng đều đều, trong khi kết nối các dây dẫn vào một chiếc máy tính bảng.

"Mọi phản ứng của cơ thể em, từ nhịp tim, nhiệt độ, cho đến hoạt động của não bộ, đều sẽ được ghi lại."

Sự dehuman hóa này còn đáng sợ hơn cả bạo lực của Lão Hổ. Tấn không còn là một con người, cậu ta đã trở thành một đối tượng thí nghiệm.

"Lên bàn,"

Vỹ chỉ vào một chiếc bàn massage bằng da, được gia cố bằng kim loại, trông giống một chiếc bàn phẫu thuật hơn.

Tấn ngoan ngoãn leo lên, nằm sấp xuống.

Và rồi, bài thử nghiệm bắt đầu.

Giai đoạn một: Thử nghiệm sức bền.

Vỹ không dùng tay. Hắn ta dùng cặc. Hắn ta địt Tấn. Nhưng đó không phải là một trận địt. Đó là một chuyển động cơ học. Hoàn hảo. Đều đặn. Không có sự thay đổi về tốc độ, không có sự gia tăng của cảm xúc. Chỉ có một nhịp điệu không đổi, một con pít-tông đang hoạt động.

"Bạch... bạch... bạch... bạch..."

Tiếng động đều như một chiếc đồng hồ đếm ngược, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Vỹ không nhìn Tấn. Mắt hắn ta dán chặt vào màn hình máy tính bảng, nơi những con số và biểu đồ đang nhảy múa.

"Nhịp tim 150. Hô hấp tăng. Tốt,"

hắn ta lẩm bẩm một mình.

Tấn, lúc đầu, còn cố gắng chống cự. Nhưng sự đều đặn máy móc này dần dần bào mòn ý chí của cậu. Nó còn kinh khủng hơn cả sự thô bạo. Nó không có điểm dừng, không có cao trào, chỉ có một sự xâm chiếm vô tận.

"Hự... hự... mày... mày không phải là người...!"

Tấn rên rỉ.

Giai đoạn hai: Thử nghiệm ngưỡng chịu đựng khoái lạc.

Sau gần một tiếng đồng hồ tra tấn bằng sự đơn điệu, khi Tấn đã gần như mất đi ý thức, chỉ còn là một cái máy đang co giật theo nhịp, Vỹ đột ngột thay đổi.

Hắn ta dừng lại. Rồi bắt đầu một nhịp điệu hoàn toàn khác. Hắn ta dùng kỹ thuật, tấn công vào điểm G của Tấn.

"Á...!"

Tấn giật nảy người, cơn khoái lạc bất ngờ ập đến.

"Rên đi,"

Vỹ ra lệnh, mắt vẫn dán vào màn hình.

"Mô tả cảm giác của em đi."

"Nó... nó sướng... Ứ... ứ...!"

Vỹ đưa Tấn lên đến đỉnh điểm, đến ngay trước bờ vực của cực khoái. Tấn gồng người, sẵn sàng để được giải thoát.

Và rồi, Vỹ dừng lại. Hoàn toàn.

Sự hụt hẫng đau đớn hơn cả bị đánh.

"Á... Á... TẠI SAO...?"

Tấn gào lên.

"Mức độ khoái lạc từ 1 đến 10?"

Vỹ hỏi, giọng lạnh như băng, như một bác sĩ đang hỏi bệnh nhân.

"ĐỊT MẸ MÀY!"

Vỹ không nói gì. Hắn ta lại bắt đầu, lại đưa Tấn lên, rồi lại dừng lại. Một lần. Hai lần. Ba lần.

"LÀM ƠN! CHO EM RA!"

Tấn bắt đầu khóc, van xin.

"CHỈ MỘT LẦN THÔI...! EM KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI!"

"Mức độ?"

"MƯỜI! LÀ MƯỜỜI! SƯỚNG VÃI CẢ LỒN! GIỜ THÌ CHO EM RA ĐI!"

Giai đoạn ba: Thử nghiệm ngưỡng chịu đau.

Sau khi đã hoàn toàn bẻ gãy Tấn bằng trò tra tấn khoái lạc, Vỹ bước vào giai đoạn cuối cùng.

"Tốt,"

hắn ta nói.

"Giờ thì xem em chịu đau được đến đâu."

Hắn ta lại bắt đầu địt. Nhưng lần này, hắn ta dùng những tư thế gây đau đớn. Hắn ta bẻ quặt chân Tấn ra sau, một góc độ phi tự nhiên.

"Á... Á... ĐAU! ĐAU QUÁ!"

"Đau không? Tốt. Chịu đựng đi. Xem mày chịu được bao lâu,"

Vỹ nói, giọng không một chút cảm xúc. Hắn ta lại bắt đầu thúc, mỗi cú thúc đều gây ra một cơn đau nhói ở khớp háng của Tấn.

Tấn không còn phân biệt được nữa. Cậu ta đang bị xé làm đôi giữa hai thái cực. Lỗ đít thì đang gào thét vì sung sướng do bị kích thích điểm G. Nhưng khớp háng và cơ thể thì lại đang bị tra tấn bởi cơn đau.

"ĐAU... SƯỚNG... KHÔNG... DỪNG LẠI... ĐỪNG DỪNG... Á Á Á!"

Cơ thể cậu ta co giật dữ dội. Nhịp tim trên màn hình tăng vọt. Một vạch đỏ bắt đầu nhấp nháy.

Tấn đang ở giới hạn cuối cùng. Cả thể xác lẫn tinh thần. Cậu ta sắp vỡ vụn.

Vỹ nhìn vào những con số trên máy tính bảng, rồi lại nhìn Tấn. Một sự tò mò lạnh lẽo, vô nhân tính hiện lên trong mắt hắn.

"Thú vị thật. Các chỉ số đều sắp vượt ngưỡng an toàn,"

hắn ta lẩm bẩm.

Hắn ta cúi xuống, thì thầm vào tai Tấn, người đang gần như bất tỉnh.

"Để xem... nếu ta đẩy thêm một chút nữa... thì chuyện gì sẽ xảy ra.""

Tấn đang ở giới hạn cuối cùng. Cả cơ thể cậu ta là một mớ hỗn độn của những tín hiệu trái ngược. Lỗ đít thì gào thét vì sự sung sướng bệnh hoạn. Các khớp xương thì kêu răng rắc vì cơn đau bị tra tấn. Não bộ thì sắp nổ tung vì bị từ chối lên đỉnh. Cậu ta sắp gục ngã, sắp bất tỉnh. Sự giải thoát đã ở rất gần.

Vỹ nhìn vào những con số đang nhấp nháy đỏ trên màn hình máy tính bảng, rồi lại nhìn cơ thể đang co giật của Tấn. Một sự tò mò lạnh lẽo, vô nhân tính hiện lên trong mắt hắn.

"Thú vị thật. Các chỉ số đều sắp vượt ngưỡng an toàn,"

hắn ta lẩm bẩm.

Hắn ta cúi xuống, thì thầm vào tai Tấn, người đang gần như bất tỉnh.

"Để xem... nếu ta đẩy thêm một chút nữa... thì chuyện gì sẽ xảy ra."

Và rồi, hắn ta bắt đầu màn tra tấn cuối cùng.

Vẫn giữ nguyên con cặc của mình nằm sâu bên trong Tấn, Vỹ với tay lấy một chiếc hộp kim loại. Hắn ta mở ra. Bên trong là một món đồ chơi bằng kim loại sáng bóng, hình trụ, trông giống một thiết bị y tế hơn là một thứ đồ chơi tình dục. Hắn ta bấm một nút nhỏ.

BZZZZZZZZZZZZ...

Một tiếng vo ve trầm, đều, đầy đe dọa vang lên. Cả món đồ chơi rung lên bần bật.

"Đây là gì vậy...?"

Tấn thì thầm, giọng lạc đi.

"Là bài kiểm tra cuối cùng," Vỹ đáp.

"Mở miệng ra. Ngậm lấy nó."

"KHÔNG...!"

Tấn cố gắng quay đầu đi, nhưng vô ích.

Vỹ dùng một tay, bóp mạnh hai má Tấn, ép miệng cậu ta phải mở ra, rồi nhét thẳng món đồ chơi đang rung bần bật kia vào.

Và rồi, địa ngục thực sự ập đến.

Một cơn lốc cảm giác hủy diệt tấn công Tấn từ cả hai phía.

Ở phía sau, con cặc của Vỹ vẫn đang thúc đều đặn, tấn công vào điểm G một cách tàn nhẫn.

Ở phía trước, cái miệng, hàm răng, và cả não bộ của Tấn đang bị tra tấn bởi những đợt rung động dữ dội. Cậu ta không thể suy nghĩ, không thể la hét. Cậu ta chỉ có thể ú ớ, nước dãi hòa cùng nước mắt chảy ròng ròng.

"ƯMM... GRR... BZZ... BẠCH... BẠCH... Á... Á...!"

Cậu ta không còn biết mình là ai, đang ở đâu. Thế giới của cậu ta giờ chỉ còn lại những cảm giác nguyên thủy nhất. Nóng. Lạnh. Rung. Đâm. Sướng. Đau. Nát. Vỡ. Tất cả hòa quyện vào nhau thành một cơn sóng thần, nhấn chìm chút ý thức cuối cùng còn sót lại.

"RÊN ĐI!"

Giọng Vỹ vang lên từ một nơi xa xôi nào đó.

"CHO TAO XEM MÀY BỊ HỦY DIỆT NHƯ THẾ NÀO!"

Cơ thể Tấn không còn tuân theo sự điều khiển của não bộ nữa. Nó chỉ phản ứng lại sự kích thích. Nó bắt đầu co giật, mỗi lúc một mạnh hơn. Nhịp tim trên màn hình máy tính bảng nhảy vọt qua vạch đỏ nguy hiểm.

Và rồi, nó xảy ra.

Một sự phá vỡ. Một sự bùng nổ.

"GRÀO O O O O O O O O O O O...!!!!"

Tấn gầm lên một tiếng cuối cùng không thành lời, một tiếng gầm bị bóp nghẹt qua món đồ chơi trong miệng. Cả cơ thể cậu ta cong lên như một cây cung, co giật dữ dội như bị điện giật. Cậu ta bắn ra, một cơn cực khoái toàn thân, một sự giải thoát đến từ sự hủy diệt. Dòng tinh dịch của cậu ta bắn mạnh đến mức vung vãi khắp nơi, nhưng cậu ta không còn cảm nhận được gì nữa.

Sau cơn co giật cuối cùng, cơ thể cậu ta mềm oặt ra, lịm đi. Bất tỉnh.

Hệ thống đã sụp đổ.

Vỹ, thấy kết quả, bình thản rút con cặc của mình ra và tắt món đồ chơi đi. Sự im lặng đột ngột trở nên đáng sợ. Hắn ta không hề tỏ ra hưng phấn hay thỏa mãn. Hắn ta chỉ như một nhà khoa học vừa hoàn thành xong một thí nghiệm quan trọng.

Hắn ta cầm lấy chiếc máy tính bảng, vuốt nhẹ, xem lại những biểu đồ và con số vừa được ghi lại. Hắn ta gật đầu, một sự hài lòng lạnh lẽo.

Hắn ta mở file hồ sơ của Tấn, lấy bút cảm ứng ra, và ghi một dòng ghi chú cuối cùng cho buổi "học" hôm nay.

"Kết quả: Vượt qua kỳ vọng. Sức chịu đựng phi thường. Mẫu vật hoàn hảo cho Giai đoạn II."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009