Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Bài Học Cuối Cùng - Quyền Lực Tuyệt Đối

Tấn tỉnh dậy trong một màu trắng toát.

Trần nhà trắng. Tường trắng. Ga giường trắng. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, khiến đầu óc cậu ta đau nhức. Cậu ta đang ở trong phòng y tế. Cậu ta không nhớ mình đã đến đây bằng cách nào. Ký ức cuối cùng của cậu ta là một cơn co giật dữ dội, một tiếng vo ve điên cuồng trong não, và một màn đêm đen kịt.

Cậu ta cố gắng cử động. Một cơn đau toàn thân ập đến. Từng thớ cơ, từng khớp xương đều đang gào thét. Lỗ đít cậu ta là một vũ trụ của sự đau đớn, ê ẩm và nhức nhối. Cậu ta cảm thấy mình không còn là một con người nữa. Cậu ta là một cỗ máy đã bị vắt kiệt dầu, bị đẩy đến quá giới hạn và giờ đây chỉ còn là một đống sắt vụn.

Cánh cửa phòng bật mở. Nữ y tá bước vào. Bà ta không hỏi han, không một lời quan tâm. Bà ta đi đến bên giường, kiểm tra những con số trên chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh, gật đầu một cách máy móc.

Bà ta đặt lên bàn một ly nước màu xanh đục và hai viên thuốc.

"Uống đi,"

bà ta ra lệnh, giọng lạnh như băng.

"Thuốc phục hồi. Cần lấy lại sức nhanh."

Tấn run rẩy ngồi dậy, uống cạn ly nước và hai viên thuốc. Vị của nó đắng ngắt, nhưng lại có tác dụng gần như ngay lập tức. Cơn đau dần dịu đi, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Khi Tấn đã uống xong, nữ y tá đặt lên đùi cậu ta một phong bì bằng giấy dó dày, được niêm phong cẩn thận bằng dấu sáp đỏ của hiệu trưởng.

"Thầy hiệu trưởng muốn gặp em,"

bà ta nói.

"Ngay bây giờ. Tự đi được không?"

Câu hỏi đó không phải là sự quan tâm. Đó là một bài kiểm tra. Xem cỗ máy đã hoạt động lại được chưa.

Tấn không nói gì. Cậu ta từ từ đứng dậy. Đôi chân vẫn còn run, nhưng cậu ta đã đứng vững được. Cậu ta gật đầu.

Nỗi sợ hãi. Lạ thay, Tấn không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cậu ta đã đối mặt với thầy An, thầy Long, Lão Hổ, và cả cỗ máy tra tấn thầy Vỹ. Cậu ta đã bị hủy diệt, bị bẻ gãy, bị tái tạo. Giờ đây, trong lòng cậu ta chỉ còn lại một sự trống rỗng, một sự cam chịu đến lạnh người. Còn điều gì tồi tệ hơn có thể xảy ra nữa?

Cậu ta lảo đảo bước đi. Con đường từ phòng y tế đến khu văn phòng của hiệu trưởng là một con đường quen thuộc, nhưng hôm nay nó lại thật xa lạ. Cậu ta nhìn thấy những học sinh khác đang cười đùa, chơi bóng trong sân trường. Trông họ như những sinh vật của một thế giới khác. Một thế giới ngây thơ, trong sáng mà cậu ta đã vĩnh viễn không còn thuộc về nữa. Cậu ta đã bị tách ra khỏi bầy. Cậu ta là một thứ khác, một thứ đã bị rèn giũa, đã bị biến chất.

Cuối cùng, cậu ta cũng đến được trước cánh cửa gỗ gụ khổng lồ của văn phòng hiệu trưởng. Cánh cửa này, đối với học sinh Lam Sơn, còn đáng sợ hơn cả cánh cửa địa ngục. Tấn hít một hơi thật sâu, mùi gỗ và vecni đắt tiền xộc vào mũi. Cậu ta giơ bàn tay đã không còn run rẩy của mình lên, gõ cửa.

Cốc... cốc... cốc.

Một giọng nói trầm, ấm và đầy uy lực từ bên trong vang ra.

"Vào đi."

Tấn đẩy cánh cửa nặng trịch. Cậu ta bước vào.

Và cậu ta choáng ngợp.

Đây không phải là một văn phòng. Đây là một cung điện thu nhỏ. Sàn nhà được trải một tấm thảm lông thú khổng lồ. Tường treo đầy những bức tranh sơn dầu trong khung mạ vàng. Một tủ rượu lớn chứa hàng chục chai rượu quý. Không khí nồng nặc mùi xì gà Cuba và mùi của quyền lực.

Và ở cuối phòng, sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ to như một chiếc giường, Lão Kỷ đang ngồi đó. Lão ta không làm việc, không đọc sách. Lão ta chỉ ngồi đó, hai tay đan vào nhau, chờ đợi.

Ánh mắt của lão ta, không lạnh lùng như Vỹ, không xảo quyệt như An, không thô bạo như Long. Ánh mắt của lão ta bình thản. Đó là ánh mắt của một vị thần đang nhìn xuống vật tế của mình, một ánh mắt của sự sở hữu tuyệt đối. Hắn ta biết, Tấn, và tất cả mọi thứ trong ngôi trường này, đều là của lão ta.

Tấn đứng chết trân giữa căn phòng xa hoa, cảm thấy mình như một con kiến trước một vị thần. Lão Kỷ không vội vàng. Lão ta chỉ ngồi đó, bình thản, ánh mắt nhìn Tấn không phải như nhìn một học sinh, mà như một nghệ nhân đang ngắm nhìn tác phẩm tâm đắc nhất của mình.

"Ngồi đi, Tấn,"

Lão Kỷ nói, giọng nói của lão ta có một sự ấm áp giả tạo.

"Đừng đứng đó như một kẻ tội đồ. Em là niềm tự hào của ta."

Tấn run rẩy ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Ta đã quan sát em từ ngày đầu tiên em bước chân vào Lam Sơn,"

Lão Kỷ bắt đầu bài diễn văn của mình.

"Ta thấy được con thú bên trong em, một con thú hoang dã và đầy tiềm năng. Ta cũng thấy được sự ngây thơ của em. Một sự kết hợp hoàn hảo."

Lão ta đứng dậy, chậm rãi đi một vòng quanh Tấn.

"An đã đánh thức nó. Long đã dạy nó về sức mạnh. Hổ đã dạy nó về sự nhục nhã. Trí đã dạy nó về kỹ thuật. Và Vỹ đã đo lường giới hạn của nó."

Lão ta dừng lại, đặt tay lên vai Tấn.

"Tất cả bọn họ chỉ là những người thợ rèn. Còn ta, mới là người thiết kế ra thanh gươm. Và em, Tấn ạ, em chính là thanh gươm báu, là vũ khí tối thượng của Lam Sơn."

Tấn ngồi đó, sững sờ. Lời lẽ của Lão Kỷ như một dòng ma thuật, len lỏi vào tâm trí cậu. Tất cả những nỗi đau, sự sỉ nhục, những cơn ác mộng mà cậu đã trải qua, bỗng chốc được khoác lên một lớp vỏ cao quý, một mục đích vĩ đại. Cậu ta không phải là một con đĩ. Cậu ta là một vũ khí. Sự tự huyễn hoặc đó, thật ngọt ngào.

"Nhưng một thanh gươm,"

Lão Kỷ nói tiếp, giọng trầm xuống,

"trước khi ra trận, cần được chủ nhân của nó kiểm tra lần cuối."

Lão ta không đợi Tấn trả lời. Lão ta ra hiệu, chỉ vào một cánh cửa ẩn sau kệ sách.

"Đi vào trong."

Tấn, như một kẻ bị thôi miên, đứng dậy và làm theo. Cánh cửa mở ra một phòng ngủ riêng, còn xa hoa hơn cả văn phòng. Một chiếc giường khổng lồ với ga trải giường bằng lụa, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch và một cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn.

"Lại đây,"

Lão Kỷ nói, hắn ta đã cởi bỏ chiếc áo vest của mình, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng.

"Cho ta xem thành quả huấn luyện của Lam Sơn."

Đây không phải là một mệnh lệnh thô bạo. Nó là một sự ban phát. Tấn không còn cảm thấy nhục nhã nữa. Cậu ta đang trình diễn. Cậu ta đang dâng hiến.

Cậu ta từ từ cởi bỏ bộ đồng phục, rồi quỳ xuống trước mặt Lão Kỷ đang ngồi trên mép giường. Cậu ta bắt đầu bài học đầu tiên mà mình đã được dạy: sự phục tùng bằng cái miệng. Cậu ta dùng tất cả những kỹ năng đã được mài giũa qua bao lần bị hành hạ, phục vụ Lão Kỷ một cách hoàn hảo.

"Lọc... lọc... ừm... ừm..."

Lão Kỷ chỉ khẽ thở dài, một tay đặt lên đầu Tấn, vuốt ve mái tóc cậu.

Sau đó, lão ta nằm ngửa ra giường.

"Giờ thì đến lượt em. Cho ta thấy cái lỗ đít của em đã trở nên 'thông minh' đến mức nào."

Tấn leo lên giường. Cậu ta không còn là nạn nhân. Cậu ta là một nghệ sĩ đang trình diễn tác phẩm của mình. Cậu ta ngồi lên người Lão Kỷ, từ từ nuốt trọn con cặc của lão ta vào. Rồi cậu ta bắt đầu di chuyển, sử dụng chính những kỹ thuật mà Trí đã dạy. Lỗ đít cậu ta siết, nhả, xoáy, tạo ra một bản giao hưởng của khoái lạc.

Cậu ta cũng đã học được cách rên. Những tiếng rên của cậu ta không còn là sự đau đớn hay hoảng loạn. Nó được điều chỉnh một cách hoàn hảo, vừa đủ để thể hiện sự sung sướng, vừa đủ để cho thấy sự phục tùng.

"Thưa... thưa thầy... có được không ạ...?"

"Á... ừm... sâu... sâu quá... thưa ngài..."

"Em... em sướng quá... Lỗ đít của em... là để phục vụ ngài..."

Lão Kỷ nhắm mắt lại, hoàn toàn tận hưởng. Cậu học trò này, vũ khí này, còn hoàn hảo hơn cả những gì lão ta tưởng tượng.

Cuối cùng, khi cảm thấy đã đủ, Lão Kỷ mới lật người Tấn lại.

"Tốt lắm. Giờ thì đến lượt ta."

Lão ta không thô bạo như Long, không lạnh lùng như Vỹ, không xảo quyệt như An. Lão ta địt Tấn một cách đầy quyền lực và thành thạo. Mỗi cú thúc của lão ta đều hoàn hảo, không một chút thừa thãi, mang lại một làn sóng khoái lạc thuần túy, nhấn chìm Tấn trong sự sung sướng. Đây không phải là sự tra tấn. Đây là một phần thưởng. Một phần thưởng khiến Tấn cảm thấy nghiện, khiến cậu ta khao khát được phục tùng nhiều hơn nữa.

"Á Á Á! THẦY ƠI... NGÀI ƠI... SƯỚNG... SƯỚNG CHẾT MẤT...!"

"ĐỊT EM! ĐỊT CON ĐĨ CỦA NGÀI ĐI! EM MUỐN NỮA... EM MUỐN NỮA...!"

"BẮN VÀO TRONG EM ĐI... CHO EM XIN TINH DỊCH CỦA NGÀI...!"

Họ cùng nhau lên đỉnh. Cơn cực khoái của Lão Kỷ là một sự giải tỏa trầm lắng, của một vị vua đã hài lòng. Còn Tấn, cậu ta bắn ra trong một cơn co giật của sự thăng hoa tột đỉnh.

Sau cơn cực khoái hủy diệt, Tấn nằm đó, lả đi trên tấm ga trải giường bằng lụa. Lão Kỷ không vội vàng. Lão ta nằm bên cạnh, một tay chống đầu, tay kia chậm rãi vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của Tấn, như một vị vua đang âu yếm con thú cưng của mình.

Một lúc lâu sau, khi Tấn đã dần lấy lại được hơi thở, Lão Kỷ mới lên tiếng, giọng nói trầm ấm và đầy thỏa mãn.

"Rất tốt. Thanh gươm đã được rèn xong."

Lão ta ngồi dậy, bình thản mặc lại chiếc áo sơ mi của mình.

"Mặc đồ vào đi, Tấn. Ta có chuyện muốn nói với em."

Hành động đó khiến Tấn sững sờ. Được mặc lại quần áo? Được ngồi nói chuyện? Đây là một sự tôn trọng, một vinh dự mà cậu chưa bao giờ nhận được từ những kẻ khác. Cậu vội vàng ngồi dậy, mặc lại bộ đồng phục đã được đặt ngay ngắn bên cạnh giường.

Lão Kỷ dẫn Tấn quay trở lại phòng làm việc. Lão ta không ngồi vào chiếc ghế hiệu trưởng của mình. Lão ta ngồi xuống bộ sofa, và ra hiệu cho Tấn ngồi đối diện. Lão ta rót hai ly rượu mạnh, đưa một ly cho Tấn.

"Uống đi,"

lão ta nói.

"Em xứng đáng được thưởng."

Tấn run rẩy cầm lấy ly rượu. Cậu ta không còn là một nô lệ, một món đồ chơi nữa. Cậu ta đang được đối xử như một người ngang hàng, một kẻ tâm phúc.

"Em có biết tại sao ta lại cho phép An, Long, Hổ và Vỹ 'dạy dỗ' em không?"

Lão Kỷ hỏi, nhấp một ngụm rượu.

Tấn lắc đầu.

"Bởi vì mỗi kẻ trong số chúng nó đại diện cho một loại sức mạnh,"

Lão Kỷ bắt đầu bài giảng cuối cùng của mình.

"An là trí tuệ và sự thao túng. Long là sức mạnh vũ phu. Hổ là sự sỉ nhục và nỗi sợ hãi nguyên thủy. Vỹ là kỹ thuật và sự tra tấn khoa học. Và em,"

lão ta nhìn thẳng vào mắt Tấn,

"em đã hấp thụ tất cả bọn họ. Em đã chịu đựng được tất cả. Em đã trở nên hoàn hảo."

Lão ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân trường.

"Ta và hiệu trưởng trường Hùng Vương có một mối thù truyền kiếp. Cuộc 'giao lưu' sắp tới không chỉ là một giải đấu. Nó là một cuộc chiến tranh, Tấn ạ. Một cuộc chiến tranh để quyết định xem triết lý của ai mới là đúng đắn, xem ai mới là kẻ thống trị thực sự."

Lão ta quay lại.

"Bên Hùng Vương có hai con quái vật: Quang, một con thú hoang dã, và Hiếu, một con quỷ xảo quyệt. Để đối đầu với chúng nó, ta cũng đã có hai chiến binh mạnh nhất của mình: Duy Mạnh và Trí. Nhưng một trận chiến vĩ đại như vậy,"

lão ta mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo,

"cần một sàn đấu xứng tầm."

Lão ta bước tới trước mặt Tấn.

"Không phải là một tấm nệm, không phải là sàn gỗ. Mà là một sàn đấu bằng xương bằng thịt."

Tấn sững người, bắt đầu hiểu ra.

"Tất cả những gì em đã trải qua, Tấn ạ,"

giọng Lão Kỷ trở nên đầy ma mị, như một lời tiên tri.

"Tất cả nỗi đau, sự sỉ nhục, sự rèn luyện... đều là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Để rèn giũa em, biến em thành sàn đấu hoàn hảo nhất."

Lão ta đặt tay lên vai Tấn, một cái siết đầy sức nặng.

"Em sẽ không phải là một chiến binh trong giải đấu đó. Em sẽ là chính sàn đấu. Em sẽ là nơi mà hai con quỷ kia, Hiếu và Trí, phải hủy diệt lẫn nhau. Vinh quang của người chiến thắng, sự sỉ nhục của kẻ bại trận, tất cả sẽ diễn ra bên trong cơ thể em. Lỗ đít của em sẽ là nơi quyết định vinh quang cho Lam Sơn."

Tấn ngồi đó, chết lặng. Đầu óc cậu ta trống rỗng. Bị dùng làm một công cụ sống, một cái lỗ đít biết đi? Nhưng... lạ thay, cậu ta không cảm thấy kinh tủy. Cậu ta lại cảm thấy... một niềm tự hào bệnh hoạn. Tất cả những gì cậu ta đã chịu đựng, cuối cùng cũng có một mục đích. Một mục đích vĩ đại, cao cả. Cậu ta không phải là một con đĩ. Cậu ta là một vật tế thần. Cậu ta là chìa khóa cho chiến thắng.

"Đó là một vai trò vô cùng vinh quang, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm,"

Lão Kỷ nói, nhìn thấu tâm can Tấn.

"Cơ thể em có thể sẽ bị hủy diệt. Nhưng linh hồn em sẽ trở thành bất tử, trở thành huyền thoại vĩ đại nhất của Lam Sơn. Em có dám chấp nhận vận mệnh của mình không?"

Tấn từ từ đứng dậy. Sự sợ hãi và nhục nhã đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một ngọn lửa cuồng tín, một sự sẵn sàng hy sinh vì một lý tưởng bệnh hoạn. Cậu ta đặt tay lên ngực.

"Thưa thầy,"

Tấn nói, giọng nói không còn run rẩy, mà lại vô cùng đanh thép.

"Em đã sẵn sàng."

Lão Kỷ gật đầu, một nụ cười thỏa mãn.

Tấn bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Cậu ta không còn là Tấn, một học sinh nữa. Cậu ta là "Vật Chủ". Là vũ khí tối thượng. Là sàn đấu của các vị thần.

Quá trình rèn giũa đã hoàn tất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009