Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Đại Chiến Của Các Huấn Luyện Viên

Không khí trong phòng thay đồ của đội Lam Sơn nặng như chì. Thất bại trong trận đấu mở màn, một thất bại đến từ một đối thủ mà họ coi thường, đã giáng một đòn mạnh vào lòng kiêu hãnh của cả đội. Bọn họ ngồi im lặng, không ai dám nói một lời nào. Ở giữa phòng, Nam vẫn còn đang khóc nức nở, những tiếng khóc của sự sỉ nhục và bất lực.

Thầy Vỹ đi đi lại lại trước mặt cả đội như một con hổ bị nhốt trong lồng. Khuôn mặt hắn ta không còn vẻ bình thản, mà là một sự lạnh lẽo đáng sợ. Hắn ta dừng lại ngay trước mặt Nam. Hắn ta không la hét. Hắn ta cúi xuống, giọng nói là một tiếng thì thầm độc địa, nhưng lại đủ để cả phòng nghe rõ.

"Mày đã làm tao thất vọng, Nam ạ."

Nam run lên.

"Hoàng nó không thắng mày bằng kỹ thuật. Nó thắng mày bằng bản năng. Nó dâm hơn mày. Nó là một con đĩ giỏi hơn mày,"

Vỹ nói, mỗi lời như một nhát dao.

"Mày đã làm ô uế triết lý của Lam Sơn. Mày đã biến nghệ thuật của chúng ta thành một trò hề."

RẦM!

Cánh cửa phòng thay đồ bị đạp tung ra.

Thầy Khánh, ngực ưỡn ra đầy vẻ kiêu ngạo, hiên ngang bước vào. Theo sau hắn ta là thầy Hưng, cả hai đều có một nụ cười thỏa mãn, đắc thắng trên môi. Sự xuất hiện của họ như một sự xâm chiếm, phá tan bầu không khí tang tóc của phe thua cuộc.

Khánh không nói gì. Hắn ta chỉ lẳng lặng đi một vòng, nhìn đám học sinh Lam Sơn đang cúi gằm mặt, rồi lại nhìn Nam đang khóc lóc. Hắn ta nhặt một chiếc quần lót bị vứt dưới sàn lên bằng hai ngón tay, ra vẻ ghê tởm rồi ném đi.

"Chuồng trại của chúng mày bẩn thỉu và thảm hại quá nhỉ,"

hắn ta nói.

Hắn ta dừng lại ngay trước mặt Vỹ. Hai con hổ đực đối mặt nhau.

"Sao rồi, HLV 'trí tuệ'?"

Khánh cười khẩy, hất hàm về phía Nam.

"Thua một con đĩ nhà quê à? 'Sản phẩm' của mày có vẻ lỗi rồi đấy. Hay là do mày dạy dỗ không tốt?"

Ánh mắt Vỹ lạnh đi.

"Mày muốn gì, Khánh?"

"Tao muốn xem,"

Khánh ghé sát vào, giọng nói gầm gừ đầy khiêu khích.

"Tao muốn xem cái triết lý 'nghệ thuật' rởm đời của mày có chịu nổi sự 'thô bạo' của tao không."

Hắn ta dừng lại, rồi nói tiếp, giọng nói là một lời thách thức trần trụi.

"Hay là thế này đi. Mày với tao. Ngay bây giờ. Không có học sinh. Không có khán giả. Chỉ có tao và mày, và lỗ đít của thằng thua cuộc. Để xem triết lý của thằng nào mới là chân lý."

Cả căn phòng nín thở. Đây không còn là một trận đấu. Đây là một cuộc tử chiến danh dự.

Vỹ nhìn thẳng vào mắt Khánh. Hắn ta thấy được sự ngạo mạn, sự vũ phu, và sự chắc thắng trong đó. Lòng kiêu hãnh của một bậc thầy về kỹ thuật, của một trí tuệ hắc ám, bị chà đạp đến tột cùng. Hắn ta không thể lùi bước.

Hắn ta khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh như băng.

"Được,"

hắn ta rít qua kẽ răng.

"Mày sẽ phải hối hận vì đã gợi ý điều này."

Sân tập riêng của Vỹ lạnh lẽo và im lặng, chỉ có ánh đèn vàng vọt chiếu xuống sàn đấu ở giữa. Thầy Hưng và thầy An, hai vị HLV phó, đứng ở hai góc đối diện, mặt mày căng thẳng, đóng vai trò vừa là nhân chứng, vừa là "người dọn dẹp" nếu có án mạng xảy ra.

Ở giữa sàn, Khánh và Vỹ đối mặt nhau, cả hai đã hoàn toàn trần truồng. Một sự tương phản tuyệt đối. Khánh là một khối cơ bắp cuồn cuộn, hoang dã, đầy những vết sẹo nhỏ, con cặc khổng lồ của ông ta lủng lẳng đầy vẻ uy hiếp. Vỹ thì lại lean, săn chắc như một con báo, không một thớ mỡ thừa, mỗi đường nét cơ thể đều được điêu khắc một cách hoàn hảo cho sự hiệu quả và tàn nhẫn.

Không có tiếng còi. Không có màn dạo đầu.

GRÀO!

Khánh, đúng với bản chất của mình, là người tấn công trước. Ông ta gầm lên, lao vào Vỹ như một con trâu điên. Hắn ta muốn dùng sức mạnh thuần túy để nghiền nát đối thủ ngay từ đầu. Họ va vào nhau, vật lộn, gầm gừ. Khánh, với lợi thế về sức mạnh, nhanh chóng đè được Vỹ xuống sàn.

"MÀY THÍCH CHƠI TRÒ TRÍ TUỆ LẮM ĐÚNG KHÔNG?"

Khánh gầm gừ, đè chặt hai tay Vỹ trên đầu.

"ĐỂ XEM TRÍ TUỆ CỦA MÀY CÓ CỨU ĐƯỢỢC CÁI LỖ ĐÍT CỦA MÀY KHÔNG!"

PHẬP!

"HỰ... Á...!"

Vỹ rên lên một tiếng, một cú thúc đầy căm hận, không một chút bôi trơn.

Khánh bắt đầu màn hủy diệt của mình. Ông ta địt, địt một cách điên cuồng, như một cơn bão.

"BỐP! BỐP! BẠCH! BẠCH! BỐP!"

"SAO HẢ, THẰNG BÓNG? KỸ THUẬT CỦA MÀY ĐÂU RỒI? CÓ CHỊU NỔI CON CẶC NÀY CỦA TAO KHÔNG?"

Khánh vừa địt vừa gầm rú.

"RÊN ĐI! RÊN NHƯ CON ĐĨ ĐI!"

Vỹ nằm đó, nghiến chặt răng, cơ thể gồng lên để chống chọi lại từng cú thúc. Hắn ta không la hét, chỉ phát ra những tiếng rên bị dồn nén, của sự đau đớn và phẫn nộ.

"Hự... grừ... thằng... chó... man rợ...!"

Hắn ta đang chịu đựng, đang chờ đợi cơn bão đi qua, chờ đợi một sơ hở.

Và Khánh, trong cơn say máu của sự thống trị, đã để lộ ra sơ hở đó. Hắn ta quá tập trung vào việc hành hạ, trở nên mất cảnh giác và có phần đơn điệu.

Đúng lúc đó, Vỹ hành động. Hắn ta không cố gắng lật người. Hắn ta dùng một kỹ thuật hiểm độc. Trong một khoảnh khắc Khánh thúc vào sâu nhất, Vỹ đột ngột dùng hai chân, kẹp chặt lấy hông Khánh, đồng thời dùng gót chân, ấn mạnh vào một huyệt đạo ở mặt trong đùi của Khánh.

"Á Á Á Á!"

Khánh hét lên vì đau, cả cái chân phải của ông ta tê dại, mất hết sức lực. Cơn cực khoái đang đến gần của ông ta bị cắt đứt một cách đột ngột.

Chỉ chờ có thế, Vỹ dùng hết sức bình sinh, lật ngược tình thế.

RẦM!

"Hết giờ rồi, con thú hoang,"

Vỹ nói, giọng nói lạnh lẽo dù đang thở hổn hển. Giờ đây, hắn ta mới là người ở trên.

"Mày...!"

Vỹ không để cho Khánh có cơ hội phản kháng. Hắn ta bắt đầu màn trả thù của mình. Hắn ta địt Khánh, nhưng đó là một địa ngục hoàn toàn khác.

Hắn ta di chuyển chậm rãi, sâu, và chính xác đến đáng sợ. Hắn ta không tấn công một cách mù quáng. Hắn ta đang "phẫu thuật".

"Cơ bắp của mày... quá cứng,"

Vỹ nói, giọng đều đều, như một nhà phê bình.

"Không có sự đàn hồi. Mày chỉ biết dùng sức, không biết cách cảm nhận."

Mỗi lời nói là một nhát dao đâm vào lòng kiêu hãnh của Khánh.

Hắn ta bắt đầu màn tra tấn của mình. Hắn ta tìm ra điểm G của Khánh, và bắt đầu chơi đùa với nó.

"Ứ... ứ... địt mẹ... mày làm cái trò gì...?"

Khánh gầm gừ, cố gắng chống lại, nhưng cơ thể ông ta đang phản bội lại ông ta.

"Tao đang cho mày thấy thế nào là khoái lạc thực sự,"

Vỹ thì thầm.

"Một khoái lạc đến từ sự kiểm soát, không phải từ bạo lực."

Hắn ta đưa Khánh đến bờ vực, rồi lại kéo lại, lặp đi lặp lại.

"Á... Á... ĐỪNG... ĐỪNG ĐÂM CHỖ ĐÓ! SƯỚNG... ĐỊT MẸ... NÓ SƯỚNG...!"

Khánh, vị thần chiến tranh, lần đầu tiên trong đời, phải rên la vì bị khuất phục bởi khoái lạc. Hắn ta ghét cảm giác này. Hắn ta ghét việc cơ thể mình lại thích thú với những kỹ thuật của một "thằng bóng".

"Rên đi,"

Vỹ nói.

"Mày rên... như một con thú bị thương. Thật đáng thương."

Cuộc tra tấn kéo dài. Vỹ, với kỹ thuật của mình, dường như không biết mệt. Nhưng Khánh, với sức bền của một con thú, cũng không hề gục ngã. Hắn ta cắn răng chịu đựng, dù cơ thể đang co giật trong khoái lạc, nhưng ý chí thì vẫn không hề khuất phục.

.......

Họ đã ở thế cân bằng. Sức mạnh không thể hủy diệt được kỹ thuật. Kỹ thuật cũng không thể bẻ gãy được sức bền.

Cuối cùng, họ tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển, nằm đối diện nhau trên sàn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi.

Vỹ nhìn Khánh, và lần đầu tiên, trong đôi mắt lạnh như băng của hắn ta, lóe lên một tia tôn trọng.

"Mày... lì hơn tao tưởng."

"Mày cũng... không tệ,"

Khánh gầm gừ đáp lại.

Họ đã ở thế bế tắc.

"Có vẻ như,"

Vỹ nói, một nụ cười mệt mỏi hiện ra,

"chúng ta cần một hiệp phụ."

Họ tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển, nằm đối diện nhau trên sàn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Họ đã ở giới hạn của mình. Sức mạnh không thắng được kỹ thuật. Kỹ thuật cũng không thắng được sức bền đã được tôi luyện.

Họ là hai thái cực, cân bằng một cách hoàn hảo.

Vỹ nhìn Khánh, và lần đầu tiên, trong đôi mắt lạnh như băng của hắn ta, lóe lên một tia tôn trọng.

"Mày... lì hơn tao tưởng."

"Mày cũng... không tệ,"

Khánh gầm gừ đáp lại.

"Có vẻ như,"

Vỹ nói, một nụ cười mệt mỏi hiện ra,

"chúng ta cần một hiệp phụ. Không có kẻ trên người dưới. Ai bắn trước... kẻ đó thua."

"Chơi,"

Khánh gằn giọng.

Họ lết cơ thể mệt mỏi của mình lại gần nhau, quấn lấy nhau trong tư thế cuối cùng. Trận chiến sinh tử thực sự bắt đầu.

Đây không còn là một màn làm tình. Đây là một cuộc tra tấn, một cuộc đua đến địa ngục. Miệng của họ biến thành vũ khí, lưỡi của họ biến thành dao găm. Họ tấn công nhau một cách điên cuồng, tàn bạo, không một chút thương tiếc, cố gắng dùng khoái lạc để hủy diệt đối phương.

"Ọt... ọt... lọc... lọc...!"

"Hự... hự... grừ...!"

Họ không còn rên vì sướng nữa. Họ rên vì gắng sức, vì ngạt thở.

Chết tiệt... thể lực của nó... sao nó vẫn còn sức? Vỹ gào thét trong đầu. Hắn ta đã dùng hết mọi kỹ thuật của mình, cố gắng tìm ra một dây thần kinh, một điểm yếu để làm Khánh phải bắn ra. Nhưng cơ thể của Khánh như một khối đá, lì lợm và trơ ra trước mọi sự tấn công.

Mày phải thua... Mày phải bắn ra... con chó! Khánh cũng đang gào thét trong đầu. Hắn ta không còn suy nghĩ nữa. Hắn ta chỉ hành động theo bản năng. Hắn ta bú, hắn ta mút, hắn ta cắn, hắn ta dùng răng, dùng lưỡi, dùng tất cả những gì mình có để tấn công, để bẻ gãy ý chí của Vỹ.

...........

Thời gian trôi đi. Năm phút. Mười phút. Hai mươi phút. Cả hai đều đã ở giới hạn cuối cùng. Cơ bắp của họ co rút lại, đầu óc mờ đi.

Và rồi, Vỹ, kẻ thiên về kỹ thuật nhưng thể chất lại không phải là một con quái vật, là người đầu tiên bộc lộ điểm yếu. Hơi thở của hắn ta trở nên gấp gáp, những cử động của lưỡi bắt đầu chậm lại. Cơ thể hắn ta đang phản bội lại ý chí sắt đá của mình.

Khánh cảm nhận được điều đó. Con thú bên trong ông ta đánh hơi thấy mùi của sự thất bại.

"GRÀO!"

Khánh gầm lên một tiếng cuối cùng trong cổ họng, dồn toàn bộ sức lực vào màn tấn công cuối cùng. Hắn ta không chỉ bú, hắn ta cắn mạnh vào đầu khấc của Vỹ.

"Á Á Á!"

Vỹ hét lên vì đau, và chính cơn đau đó đã phá vỡ sự kiềm chế cuối cùng của hắn ta. Cơ thể hắn ta không thể chịu đựng được nữa. Hắn ta gồng cứng người, một tiếng hét thất thanh, tuyệt vọng bật ra.

"KHÔNG... TAO... THUA... RỒI... AAAA...!"

Hắn ta bắn ra, một dòng tinh dịch của sự bại trận, bắn tung tóe lên ngực Khánh. Cả người hắn ta mềm oặt ra, hoàn toàn kiệt sức.

Khánh, dù cũng đã ở giới hạn, nhưng đã không bắn. Hắn ta đã thắng. Hắn ta đã dùng chính sự lì lợm và hoang dã của mình để chiến thắng.

Hắn ta nhổ con cặc đã mềm của Vỹ ra khỏi miệng, thở hổn hển. Hắn ta lảo đảo đứng dậy, nhìn xuống kẻ bại trận đang nằm co quắp dưới chân mình.

Trận đấu đã kết thúc. Nhưng sự sỉ nhục thì chưa.

Khánh không nói gì. Hắn ta chỉ nhìn xuống con cặc vẫn còn đang cương cứng của mình, rồi lại nhìn Vỹ. Vỹ hiểu ý. Hắn ta nhắm mắt lại, chờ đợi bản án cuối cùng.

Khánh lật người Vỹ lại, một cách không thương tiếc. Hắn ta banh cặp mông của kẻ thù ra, và thúc vào.

PHẬP!

"Á...!"

Đây không phải là một trận địt kéo dài. Nó là một sự đóng dấu, một sự khẳng định chủ quyền. Khánh thúc vài chục nhịp, mỗi nhịp là một sự sỉ nhục, rồi gầm lên một tiếng chiến thắng và bắn tất cả vào sâu bên trong Vỹ.

Hắn ta đứng đó, trên đỉnh cao của vinh quang. Triết lý của sức mạnh và sự hoang dã đã chiến thắng. Chiến thắng này không chỉ mang lại sự thỏa mãn cho Khánh, mà còn vực dậy tinh thần cho toàn đội Hùng Vương, đồng thời dìm Lam Sơn xuống đáy của sự khủng hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dryan2009