Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Liên đứng bên cạnh chiếc vali, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng lần cuối. Căn phòng này đã từng là nơi chứa đựng biết bao nỗi sợ hãi, lo âu, nhưng đêm nay, nó lại mang một cảm giác khác lạ – nhẹ nhàng và thanh thản. Ngày mai, cô sẽ rời khỏi đây, trở về với quê nhà, nơi không có những gánh nặng và áp lực đè nén. Trái tim cô trào dâng một sự tự do khó tả, nhưng xen lẫn trong đó là một chút luyến tiếc, lẫn bối rối. Liệu cuộc sống sắp tới có thực sự tốt hơn? Những câu hỏi ấy đan xen trong tâm trí, nhưng cô biết, mình đã sẵn sàng cho sự thay đổi này.

Tối muộn, khi mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng, bất ngờ ông Minh gọi cô vào phòng. Liên bước qua hành lang tối, lòng có chút hồi hộp. Căn phòng của ông Minh sáng mờ ảo dưới ánh đèn, tạo nên một không gian gần gũi nhưng cũng đầy sự tĩnh lặng. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, và trong phút chốc, Liên nhận thấy sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của ông Minh.

Ông đứng đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy suy tư, như thể có hàng ngàn điều muốn nói nhưng lại không thể thốt lên thành lời. Ông đưa tay ra, trong tay là một xấp tiền dày. “Liên, cầm lấy. Số tiền này sẽ giúp em nếu có gặp khó khăn. Nếu có chuyện gì, đừng ngại, cứ lên đây tìm tôi.”

Giọng ông Minh trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức nặng của sự chia ly. Đôi mắt ông thoáng chút buồn bã, khác hẳn với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo mà ông thường tỏ ra trước mặt mọi người. Liên ngỡ ngàng, trái tim cô như ngừng đập trong giây lát. Cô chưa bao giờ nghĩ ông Minh sẽ bày tỏ sự quan tâm như thế. Lặng người trong khoảnh khắc, cô cầm lấy số tiền, không biết phải nói gì. Lời từ chối không thốt ra được, bởi sâu trong lòng, cô hiểu rằng ông không chỉ đang cho cô tiền, mà là một sự bảo bọc, một lời hứa âm thầm rằng cô vẫn là một phần của gia đình này.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, ông Minh kéo cô vào một cái ôm. Vòng tay ông chắc chắn và ấm áp, một cái ôm không còn là của người chủ dành cho người giúp việc, mà là của một người đang cố gắng giữ lại điều gì đó trong những giây phút cuối cùng.

Liên cảm thấy tim mình đập mạnh khi ông Minh ôm cô thật chặt. Hơi thở ấm nóng của ông phả lên gáy cô, tạo nên một dòng cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô đã từng nhiều lần chịu đựng những cái chạm của ông, nhưng lần này, mọi thứ dường như khác biệt hoàn toàn. Không còn sự gượng ép hay áp lực, mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng, nồng nhiệt, như thể ông Minh cũng đang trút bỏ mọi lớp vỏ bọc lạnh lùng mà ông từng mang.

Ông Minh từ từ lướt tay qua bờ vai mảnh khảnh của Liên, chạm nhẹ vào làn da mịn màng của cô. Ánh mắt ông trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn chứa đựng ngọn lửa khao khát đang dâng trào. "Em thật đẹp," ông khẽ thì thầm, giọng nói ấm áp như tiếng gió đêm mơn man.

Liên ngước mắt nhìn ông, đôi môi khẽ run rẩy, không biết vì xúc động hay vì chính cơn sóng tình cảm đang cuộn lên trong lòng cô. Đây không còn là ông chủ quyền lực mà cô từng e dè, đây là một con người đang thể hiện những gì thật nhất từ sâu trong trái tim mình. Và lần đầu tiên, cô không cảm thấy bị đè nặng bởi áp lực của sự phục tùng. Cô là chính mình, một người con gái đang bước vào một hành trình mới của tự do.

Ông Minh nhẹ nhàng kéo cô xuống, đôi môi họ chạm nhau trong một nụ hôn chậm rãi, mềm mại. Lần này, không phải là những nụ hôn khát khao, vội vàng như những lần trước. Ông hôn cô như thể đang cố níu giữ từng khoảnh khắc, trân trọng từng giây phút bên nhau. Đôi môi của ông khẽ mơn trớn, dịu dàng nhưng cũng không kém phần nồng nhiệt. Cả hai như bị cuốn vào một cơn sóng cảm xúc, không cần lời nói, chỉ còn sự thấu hiểu lẫn nhau.

Liên nhắm mắt, cảm nhận đôi bàn tay của ông lướt nhẹ qua từng đường nét trên cơ thể cô. Từng cái chạm của ông khiến cô rung lên, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác ấm áp, nhẹ nhõm. Đôi tay ông mạnh mẽ nhưng vẫn giữ sự nâng niu, như muốn khắc sâu vào trí nhớ cô hình ảnh của khoảnh khắc này. Ông từ từ hạ người xuống, đôi môi tìm kiếm những điểm nhạy cảm trên cơ thể Liên, từng nụ hôn chạm vào da thịt cô mang theo một dòng cảm giác nóng bỏng lan tỏa.

Liên không còn kháng cự, cô hoàn toàn buông lỏng, để mặc cho cảm xúc dẫn dắt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô quên hết mọi lo âu, mọi áp lực đã từng gò ép cô trong căn nhà này. Cô cảm thấy như mình đang bay lên, được giải thoát khỏi mọi gánh nặng. Tiếng thở của ông Minh càng lúc càng gấp gáp, nhưng từng cử chỉ của ông vẫn giữ được sự trân trọng, như thể đây là lần cuối cùng họ có thể ở bên nhau.

Cơ thể của họ hòa quyện trong sự đam mê, nhưng không phải là sự chiếm hữu mà là một cuộc trao đổi cảm xúc. Ông Minh vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô, đôi tay ông mạnh mẽ nhưng dịu dàng, từng cử chỉ của ông đầy ý thức và sự kiểm soát. Liên cũng đáp lại bằng những cái chạm nhẹ nhàng, hơi thở cô hòa vào không gian đầy sự mãnh liệt. Cô không còn thấy bản thân mình là người phục vụ ông nữa, mà là một người phụ nữ được yêu thương, được tôn trọng.

Hơi thở của ông Minh càng lúc càng dồn dập, đôi tay ông càng siết chặt cô hơn, như thể sợ rằng khi buông ra, cô sẽ mãi biến mất khỏi cuộc đời ông. Liên cảm nhận được sự khao khát và nỗi buồn trong từng cử động của ông. Những nụ hôn trở nên gấp gáp hơn, cuồng nhiệt hơn, như thể họ đang cố gắng níu giữ từng giây phút ngắn ngủi bên nhau.

Liên cũng đáp lại ông bằng tất cả những gì cô có. Cô cảm nhận được sự tự do sắp tới, và điều đó khiến cô cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Không còn là sự gò bó, cô trao cho ông Minh toàn bộ sự đam mê và cảm xúc của mình, để rồi cả hai cùng chìm đắm trong sự thăng hoa. Những tiếng thở gấp, những cái ôm siết chặt, tất cả tạo nên một sự hòa quyện không thể tách rời.

Tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ như hòa vào từng nhịp đập trong lồng ngực họ, không gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại hai người. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi sự ràng buộc, mọi khúc mắc, mọi khoảng cách về quyền lực đều tan biến. Cả hai chỉ còn lại sự kết nối của hai tâm hồn.

Khi mọi thứ lắng xuống, ông Minh ôm cô vào lòng, tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Liên. Cả hai không nói gì, nhưng cảm giác an lành tràn ngập trong không gian tĩnh lặng. Ông Minh khẽ nói: “Liên, em sẽ ổn thôi. Cuộc sống mới của em sẽ tốt đẹp, tôi tin vào điều đó.” Giọng nói ông, dù vẫn mang nét mạnh mẽ, nhưng có chút gì đó nghẹn ngào. Liên chỉ khẽ gật đầu, nước mắt cô bất giác rơi xuống, nhưng không phải là vì nỗi buồn hay sợ hãi. Đó là giọt nước mắt của sự giải thoát, của lòng biết ơn và niềm hy vọng vào tương lai.

Đêm đó, họ nằm bên nhau, trong sự yên bình và thấu hiểu. Cả hai đều biết rằng ngày mai sẽ là một ngày mới, một khởi đầu mới, không còn những ràng buộc cũ. Nhưng trong giây phút ấy, họ đã trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, như một dấu chấm lặng để khép lại những tháng ngày đầy biến động.

Khi trời bắt đầu rạng sáng, Liên khẽ ngồi dậy. Cô quay đầu nhìn ông Minh vẫn đang chìm trong giấc ngủ, gương mặt ông yên bình hơn bao giờ hết. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán ông, như một lời tạm biệt cuối cùng. Không còn giận dữ, không còn oán trách, chỉ còn sự biết ơn và những kỷ niệm khó phai.

Cô bước ra khỏi phòng, đôi chân nhẹ nhàng như chính tâm hồn cô lúc này. Cô biết rằng cuộc đời mình sắp bước sang một trang mới, nơi cô sẽ không còn phải cúi đầu trước ai, không còn phải chịu sự điều khiển của bất kỳ ai nữa. Nhưng trong lòng, Liên vẫn giữ lại những gì tốt đẹp nhất mà cô từng có ở đây.

Khi cánh cửa biệt thự khép lại sau lưng, Liên hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của tự do. Những lời dặn dò của mọi người vẫn còn vang vọng trong tai, nhưng trái tim cô đã trở nên nhẹ nhàng. Cô biết, dù tương lai có ra sao, cô đã được giải thoát khỏi cuộc đời cũ, và đêm cuối cùng ấy sẽ mãi là một dấu ấn khó quên, không chỉ trong trái tim cô, mà còn trong cả ông Minh, người mà cô từng gọi là "ông chủ."

Sáng hôm đó, khi trời vừa hửng sáng, ông Minh đã sắp xếp mọi thứ chu toàn cho Liên và em bé. Một chiếc xe hơi đen bóng đậu ngay trước cửa biệt thự, sẵn sàng đưa cô và đứa trẻ về quê. Ông Minh không tự mình đưa họ về, mà chỉ đứng từ xa nhìn theo, ánh mắt chứa đầy những tâm sự không thể nói thành lời. Ông không muốn để lộ những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng, vừa tiếc nuối, vừa nhẹ nhõm khi thấy Liên sẽ có một cuộc sống mới, nhưng đồng thời cũng buông bỏ trách nhiệm đối với đứa trẻ mà ông không muốn thừa nhận.

Liên ôm chặt đứa bé trong lòng, cảm nhận từng bước rời khỏi căn nhà xa hoa đã từng là nơi cô chịu đựng bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu chào tạm biệt ông Minh. Trong lòng cô, mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có một nỗi lo lắng về tương lai phía trước.

Hà cũng quyết định đi cùng Liên về quê. Trên suốt quãng đường, Hà luôn ngồi cạnh, nắm chặt tay Liên, như một lời an ủi thầm lặng. Cô hiểu rằng Liên đang đối mặt với nhiều điều khó khăn, và chính cô cũng không thể thay đổi hoàn cảnh này, nhưng ít nhất cô có thể ở bên cạnh Liên vào lúc này. Những giọt nước mắt lăn dài trên má Liên nhưng cô không muốn khóc quá nhiều, bởi giờ đây cô đã có trách nhiệm với đứa bé nhỏ bé trong tay mình.

Liên không biết sẽ phải đối mặt thế nào với mẹ khi trở về. Trong lòng cô dâng trào bao nỗi lo lắng. Cô biết rằng chuyện cô không mang thai nhưng lại trở về với một đứa con mà không có cha sẽ khiến mẹ rất sốc, nhưng Hà khẽ mỉm cười, siết chặt tay Liên và nói: "em đừng lo. Cứ để chị giúp em nói chuyện với mẹ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Hà không chỉ là người an ủi Liên mà còn là niềm tin giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi.

Khi xe về tới quê, đứng trước cổng nhà, Liên nhìn căn nhà đã được tu sửa sau bao năm làm việc của mình, trái tim cô trĩu nặng. Mẹ Liên bước ra với ánh mắt ngạc nhiên khi thấy Hà và đứa trẻ. Bà không nói gì, nhưng đôi mắt bà hiện rõ sự bất ngờ, thắc mắc không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bà nhìn Liên đầy lo lắng, đôi mắt ngấn lệ vì không biết con gái mình đã trải qua những gì trong suốt thời gian qua.

Hà bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà, kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Mẹ Liên lắng nghe, và khi nghe xong, bà không hề trách mắng Liên. Ngược lại, bà chỉ im lặng, rồi bước tới ôm lấy cô con gái và đứa cháu nhỏ. Trong khoảnh khắc đó, bà chỉ thấy thương xót cho số phận của con mình và Vy, cô gái trẻ tuổi bị cuốn vào một cuộc đời phức tạp. Bà khẽ thở dài, nước mắt lăn dài trên má, nhưng không phải là vì đau khổ, mà là vì sự cảm thông, sự bao dung của một người mẹ dành cho con gái mình.

Liên thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy mẹ và em bé, cảm nhận được sự ấm áp mà bà dành cho cô. Dù cuộc đời phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất, cô biết rằng cô không phải một mình đối mặt với chúng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com